Kích Tình, Ông Xã Muốn Thăng Chức
-
Chương 53: Chúng ta sẽ ở bên nhau
Editor: Trà sữa trà xanh
Thẩm Giai Liên rất lo lắng về phía mẹ của cô, sợ bà biết sẽ chịu không nổi, sợ bà khóc, sợ bà khó chịu.
"Đừng lo lắng, ba nhờ người khác nói cho bà ấy biết con đã đi công tác rồi, ba đã giấu diếm giúp con, nên con phải nhanh chóng đứng lên." Tiêu Kiến Đức cưng chiều giơ tay lên vuốt đỉnh đầu Thẩm Giai Liên.
Thẩm Giai Liên nghe ông nói như vậy, trong lòng như mưa gió chuyển sáng nắng hè, thả lỏng trạng thái, sau đó lộ ra nụ cười sáng lạn, đưa tay ôm chặt hông Tiêu Kiến Đức, làm nũng tựa vào trong ngực của ông: "Có thật không? Vậy thì tốt quá. Cám ơn người, ba."
Khi Thẩm Giai Liên bật lên tiếng ba, Tiêu Kiến Đức rất vui mừng, mà Cao Minh Tông thì rất khiếp sợ, trong tích tắc đấy anh cho là mình nghe nhầm. Anh nhìn chằm chằm Thẩm Giai Liên và Tiêu Kiến Đức, nhìn kỹ lại, vẻ ngoài hai người chỉ giống nhau có ba phần, nhưng phần thần thái giữa hai lông mày rất giống nhau.
Anh không mở miệng hỏi hoặc là cắt đứt cuộc nói chuyện giữa bọn họ, mà dằn nghi vấn xuống đáy lòng, anh vẫn đứng im lẳng lặng lắng nghe. Anh cũng biết vào thời điểm này không phải lúc giải quyết nghi vấn trong lòng. Anh còn nhiều thời gian tâm sự với Thẩm Giai Liên.
"Con đừng để mẹ con lo lắng. Cả đời này của bà ấy đã lo lắng cho con, con phải nghĩ cho bà ấy." Tiêu Kiến Đức yêu thương nói, ánh mắt mơ hồ hiện lên sự thiếu nợ, "Mà ba cũng sẽ tận lực đền bù cho mẹ và con. Cho nên Giai Giai con hãy cho ba một cơ hội thương yêu hai người đó."
"Dạ, con hiểu. Con sẽ hiếu thảo với mẹ." Hốc mắt Thẩm Giai Liên ửng đỏ, rất là khéo léo, "Ba, sau này con sẽ không lạnh lùng giả vờ không nhìn thấy ba nữa. Hi vọng ba có thể tha thứ con gái không hiểu chuyện, sau này hiếu thảo với cha, giống như anh Vân Đào đối với ba vậy."
"Hôm nay ba cảm thấy rất vui vẻ, có thể nghe con kêu ba một tiếng ba." Tiêu Kiến Đức rất là vui.
Trước kia thái độ của Thẩm Giai Liên không lạnh không nóng với ông, khi ông tới thì chẳng thèm gọi ông. Nhưng hôm nay con gái lại chủ động gọi ba, điều này làm cho ông vui sướng bất ngờ. Đây là niềm an ủi lớn nhất cả đời này của ông. Hiện tại ông có con trai có con gái, là chuyện vui đáng ăn mừng cỡ nào.
"Ba, ba, ba......" Thẩm Giai Liên làm nũng y kêu ba, càng kèm theo nụ hôn lên mặt ông.
"Đứa bé này thiệt là, cũng lớn như vậy còn hôn má." Tiêu Kiến Đức miệng nói như thế, nhưng trong lòng lại ngọt phải cười như nở hoa, "Con như vậy sẽ khiến Minh Tông che cười đó?"
Đối với chuyện giữa Thẩm Giai Liên và Cao Minh Tông ông cũng biết ít nhiều, chỉ cần là con gái thích, ông cũng thích, tuyệt đối ủng hộ. Con gái thất lạc nhiều năm rốt cuộc đã tìm được, ông thiếu con gái nhiều năm như thế, ông nhất định sẽ bù đắp lại cho con, chỉ cần là con muốn, ông có thể cho con gái hết. Chỉ cần con gái vui vẻ, luôn mỉm cười. Ông liền thỏa mãn.
"Sao Minh Tông có thể cười con được?" Thẩm Giai Liên ngước mắt nhìn Cao Minh Tông vẫn trầm mặc. Mới vừa rồi cô gọi Tiêu Kiến Đức là ba khiếp sợ trên mặt Cao Minh Tông cô đều thấy hết. Cô là cố ý làm như vậy, để Cao Minh Tông biết ba của cô chính là Tiêu Kiến Đức tập đoàn Trí Mỹ, là tổng giám đốc công ty mà anh đang làm việc, mà cô là của con gái của tổng giám đốc, anh lựa chọn cô, cô sẽ mang đến nhiều trợ lực về sự nghiệp cho anh, khiến anh một bước lên mây cũng không phải là không thể nào. Như vậy Cao Minh Tông sẽ không còn do dự nhiều nữa, sẽ càng không dễ dàng chia tay với cô. Chỉ là đứa bé đối với cô mà nói còn chưa đảm bảo chắc chắn, nếu như anh lựa chọn không cần đứa bé này, như vậy cô không thể làm gì. Nhưng nếu như cô là con gái Tiêu Kiến Đức, như vậy anh không cách nào cự tuyệt. Bởi vì cô biết Cao Minh Tông có dã tâm rất lớn.
Ban đầu cô đến gần Cao Minh Tông, đã hứa hẹn với anh sẽ đưa anh vào tập đoàn Trí Mỹ nếu hai người quen nhau, sau khi tốt nghiệp cô tròn giấc mộng cho anh. Cho nên cô tin tưởng Cao Minh Tông sẽ không vì tiền đồ mà buông tha cơ hội tốt như vậy. Nhược điểm của anh, cô biết rất rõ.
"Tiếu tổng, tôi không nhìn thấy gì hết." Cao Minh Tông nói.
"Cậu xem cậu cưng chiều Giai Giai quá rồi." Tiêu Kiến Đức hài lòng cười một tiếng, cảm thấy Cao Minh Tông cũng không tệ lắm, "Cậu đừng đứng nữa, ngồi đi. Tôi có lời nói với hai người."
"Vâng" Cao Minh Tông ngồi xuống, ánh mắt chạm vào ánh mắt Thẩm Giai Liên, sau đó liền quay đi.
Tiêu Kiến Đức giống như nhớ lại quá khứ, giọng nói có chút nhẹ nhàng: "Minh Tông, cậu nghe Giai Giai gọi tôi là ba, thật sự nó chính là con gái tôi. Là viên minh châu bị thất lạc ra bên ngoài của tôi, chỉ là hiện tại tôi không cách nào đón nó về nhà. Cái này còn cần thời gian. Bởi vì cậu là bạn trai của Giai Giai, cho nên tôi không giấu diếm anh, cho nên cậu phải giấu kín bí mật này. Còn có bây giờ Giai Giai mang thai, cậu phải chăm sóc thật tốt nó, làm hết phận sự bạn trai đồng thời là người ba. Đối với Giai Giai tôi thiếu nó quá nhiều, cho nên nó lựa chọn gì tôi đều ủng hộ. Tôi sẽ không để ý gia thế bối cảnh của cậu, chỉ cần có thể yêu thương nó, để nó hạnh phúc. Nếu như cậu yêu nó, cam kết có thể cho nó hạnh phúc, như vậy tôi sẽ thay hai người làm chủ, làm một hôn lễ thật long trọng. Của hồi môn của nó sẽ như là của con gái nhà giàu, trên sự nghiệp tôi sẽ cất nhắc anh vào trong nội bộ. Để cho anh tận hưởng sự tôn quý cùng vinh hoa."
Những thứ này đối với Cao Minh Tông mà nói đều là món lời hấp dẫn, mỗi một chữ đều khiến người ta không thể nào kháng cự, khiến anh trầm luân. Quyền lợi cùng vinh hoa đối với Cao Minh Tông sinh ra trong gia đình bình thường mà nói thật sự là không cách nào cự tuyệt, giống như là cái lưới của Satan, càng ngày càng gần, bao gọn anh vào trong đó. Dù muốn giãy giụa cũng phí công.
Cao Minh Tông cúi mắt, trong lòng đang yên lặng suy nghĩ.
Thẩm Giai Liên thấy ba đưa ra những điều kiện hấp dẫn như thế, Cao Minh Tông lại không đồng ý ngay, cô sợ anh sẽ dao động. Cô cắn môi, khẽ mở môi đỏ mọng: "Minh Tông...... Anh đang nghĩ cái gì đó? Ba nói anh có nghe thấy không?"
"Anh nghe thấy." Giọng nói của anh trong trẻo.
"Vậy sao anh suy nghĩ lâu thế? Anh đồng ý không?" Thẩm Giai Liên rất mong đợi đáp án của anh, nếu như anh không đồng ý như vậy đứa bé của cô sẽ không giữ được sao? Bọn họ sẽ vứt bỏ đứa bé này sao.
"Minh Tông, nếu như cậu không muốn cưới Giai Giai, tôi cũng không miễn cưỡng anh. Muốn làm con rể của Tiêu Kiến Đức có khối người. Cho dù là trong bụng Giai Giai mang thai con của anh cũng không có trở ngại nào, tôi tin tưởng sẽ có người dùng một cuộc hôn nhân để đổi lấy cả đời cực khổ phấn đấu. Có thể có ngay một người ba cho đứa nhỏ cũng không trở ngại. Chỉ cần tôi nói, chắc chắn có khối người tự nguyện, cũng không nhất thiết là cậu. Tôi là coi trọng cậu, bởi vì cậu là người trong lòng Giai Giai, là cha ruột của đứa bé. Cậu hiểu không?" Đáy mắt ôn hòa của Tiêu Kiến Đức thay đổi dần thành sự nghiêm nghị giữa hai lông mày.
"Cho dù Tiếu tổng ngài không nói với tôi những lời này tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm với Giai Giai. Đối với tôi mà nói, đứa bé còn quan trọng hơn tiền đồ." Cao Minh Tông ngước mắt, đây chỉ là lời khách sáo của anh, "Tôi là cha của đứa bé này, tôi sẽ không tàn nhẫn vứt bỏ một sinh mạng vô tội. Hơn nữa tôi không chấp nhận người khác làm cha của con tôi. Nhưng, Giai Giai người cô ấy yêu là tôi sao? Cô ấy chọn tôi sao? Nếu như không phải, như vậy kết hôn có ý nghĩa gì?"
"Minh Tông, em đã nói em làm như vậy là có nguyên nhân. Hiện tại chúng ta đã có đứa bé, sao em có thể có suy nghĩ gì nữa? Nếu như không thích anh, tại sao em lại không thể làm lành với Lâm Tĩnh Hảo?" Thẩm Giai Liên hỏi ngược lại anh, "Xin anh tin tưởng em một lần được không?"
Cao Minh Tông nhìn sâu vào ánh mắt lo lắng của Thẩm Giai Liên: "Vậy anh tin tưởng em một lần, nếu như lần sau còn như vậy, Giai Giai, anh không có cách nào tha thứ cho em nữa." Đối với đàn ông lòng tự ái là quan trọng nhất.
"Không bao giờ có lần sau nữa đâu." Thẩm Giai Liên cười tươi, một tay vuốt bụng, gương mặt dịu dàng từ ái, "Vì con của chúng ta, về sau chúng ta phải cho nó một mái nhà hạnh phúc, không phải sao?"
"Ừ. Chỉ cần em thật tâm với anh, như vậy anh sẽ yêu thương em cả đời." Ánh mắt Cao Minh Tông dừng lại ở bụng của cô, đối với đứa bé ngoài ý muốn này, đã mang đến vui sướng ngoài ý muốn cho anh.
"Như vậy không phải rất tốt sao? Có thể giải quyết hiểu lầm giữa hai người có phải tốt không." Tiêu Kiến Đức cầm tay Thẩm Giai Liên và Cao Minh Tông, sau đó bỏ tay Thẩm Giai Liên vào trong tay Cao Minh Tông, "Sau này ba giao Giai Giai cho con, nó là con gái bảo bối của ba, ba không cho phép con khi dễ nó. Yêu thương nó là việc duy nhất con phải làm."
"Tiếu tổng, ngài yên tâm, tôi sẽ nhớ kỹ lời ngài nói." Cao Minh Tông nắm tay Thẩm Giai Liên thật chặt, bao bọc bàn tay nhỏ bé của cô trong tay anh.
"Còn gọi là Tiếu tổng?" Tiêu Kiến Đức khẽ nhíu mày.
"Ba vợ." Cao Minh Tông gọi.
"Tốt tốt." Tiêu Kiến Đức cười, ông tự tay lau gương mặt của Thẩm Giai Liên, yêu thương nói, "Giai Giai, ba mới tìm lại con mấy năm nay, không ngờ con sắp lập gia đình, còn sắp làm mẹ, ba thật muốn ở cạnh con nhiều hơn, thật không muốn gả con sớm như vậy."
"Vậy con cùng Minh Tông không vội kết hôn, sẽ ở cạnh ba nhiều hơn." Thẩm Giai Liên kéo cánh tay của ông.
"Như vậy sao được? Bụng con sẽ lớn dần, ba không muốn người khác nói xấu con, ba yêu thương con nhưng cũng không thể bắt con kéo dài hạnh phúc của mình. Huống chi con đang ở Hải Thành, con còn nhiều thời gian ở cạnh ba mà." Tiêu Kiến Đức đương nhiên không đồng ý, "Ba trở về sẽ chọn cho con một ngày thật tốt, sau đó chuẩn bị đồ cưới, con muốn cái gì thì nói cho ba biết. Ba nhất định thỏa mãn con, để cho con giống như nàng công chúa hạnh phúc nhất."
"Ba, cám ơn ba." Tròng mắt Thẩm Giai Liên mang theo ưu thương, sau đó nhào vào trong ngực ông.
Tiêu Kiến Đức cũng cảm thấy thương cảm, ôm thật chặt con gái, bàn tay từ ái thương tiếc mơn trớn sợi tóc mềm mại của con.
Mà hình ảnh ấm áp tốt đẹp đã rơi vào ánh mắt của Tiêu Vân Đào, Cố Hạo Thần còn có Lâm Tĩnh Hảo đứng ở cửa phòng bệnh. Đáy mắt Tiêu Vân Đào thâm sâu bắt đầu khởi động, tối đen như mực.
"Ôm thật là chặt, thật là cảm động!" Tiêu Vân Đào lạnh lùng câu môi, vỗ tay, lại hàm ẩn châm chọc.
Tiêu Kiến Đức lập tức quay đầu nhìn người tới, lại là con trai của mình. Sắc mặt của ông khẽ tối đi: "Con đến rồi sao không gõ cửa?"
"Chúng tôi có gõ, chỉ là các người không có nghe." Con ngươi Tiêu Vân Đào âm u, ngạo mạn giống như là Đế Vương, không chậm không nhanh đi vào, một mình đứng trước mặt ông.
Phía sau Cố Hạo Thần nắm tay Lâm Tĩnh Hảo đi vào, mười ngón tay đan xen nhau thể hiện sự thân mật của hai người không bỏ sót. Tất cả mọi người đều nhìn ra Cố Hạo Thần đang ngầm công khai.
Thẩm Giai Liên trong ngực Tiêu Kiến Đức ngẩng đầu lên, ánh mắt quét, đáy mắt hiện lên sự hiểu thấu. Bọn họ thật ở bên nhau sao? Nhìn bộ dáng bọn họ thân mật, lòng của cô không thể không bi thương. Cô âm thầm cắn chặt răng, nghĩ đến mình bị mẹ Cố nhục nhã, nghĩ đến Lâm Tĩnh Hảo và Cố Hạo Thần thoải mái dắt tay xuất hiện chốn công cộng, mộng của cô bể nát, lòng cô âm thầm rơi lệ.
Nếu không phải cô đã mang thai, lại bị mẹ Cố nhục nhã như vậy, làm sao cô có thể quay đầu lại chọn kết hôn với Cao Minh Tông. Đứa bé của cô cần cha, mà chỉ có Cao Minh Tông mới được, người khác không thể thay thế được.
Mà Cao Minh Tông thì không thấy bất ngờ khi nhìn thấy Cố Hạo Thần và Lâm Tĩnh Hảo thân mật, tối hôm qua anh đã thấy bọn họ ôm nhau, nụ cười của Lâm Tĩnh Hảo còn óng ánh hơn sao trên trời, một khắc kia anh cảm giác nói không ra lời.
Thẩm Giai Liên rất lo lắng về phía mẹ của cô, sợ bà biết sẽ chịu không nổi, sợ bà khóc, sợ bà khó chịu.
"Đừng lo lắng, ba nhờ người khác nói cho bà ấy biết con đã đi công tác rồi, ba đã giấu diếm giúp con, nên con phải nhanh chóng đứng lên." Tiêu Kiến Đức cưng chiều giơ tay lên vuốt đỉnh đầu Thẩm Giai Liên.
Thẩm Giai Liên nghe ông nói như vậy, trong lòng như mưa gió chuyển sáng nắng hè, thả lỏng trạng thái, sau đó lộ ra nụ cười sáng lạn, đưa tay ôm chặt hông Tiêu Kiến Đức, làm nũng tựa vào trong ngực của ông: "Có thật không? Vậy thì tốt quá. Cám ơn người, ba."
Khi Thẩm Giai Liên bật lên tiếng ba, Tiêu Kiến Đức rất vui mừng, mà Cao Minh Tông thì rất khiếp sợ, trong tích tắc đấy anh cho là mình nghe nhầm. Anh nhìn chằm chằm Thẩm Giai Liên và Tiêu Kiến Đức, nhìn kỹ lại, vẻ ngoài hai người chỉ giống nhau có ba phần, nhưng phần thần thái giữa hai lông mày rất giống nhau.
Anh không mở miệng hỏi hoặc là cắt đứt cuộc nói chuyện giữa bọn họ, mà dằn nghi vấn xuống đáy lòng, anh vẫn đứng im lẳng lặng lắng nghe. Anh cũng biết vào thời điểm này không phải lúc giải quyết nghi vấn trong lòng. Anh còn nhiều thời gian tâm sự với Thẩm Giai Liên.
"Con đừng để mẹ con lo lắng. Cả đời này của bà ấy đã lo lắng cho con, con phải nghĩ cho bà ấy." Tiêu Kiến Đức yêu thương nói, ánh mắt mơ hồ hiện lên sự thiếu nợ, "Mà ba cũng sẽ tận lực đền bù cho mẹ và con. Cho nên Giai Giai con hãy cho ba một cơ hội thương yêu hai người đó."
"Dạ, con hiểu. Con sẽ hiếu thảo với mẹ." Hốc mắt Thẩm Giai Liên ửng đỏ, rất là khéo léo, "Ba, sau này con sẽ không lạnh lùng giả vờ không nhìn thấy ba nữa. Hi vọng ba có thể tha thứ con gái không hiểu chuyện, sau này hiếu thảo với cha, giống như anh Vân Đào đối với ba vậy."
"Hôm nay ba cảm thấy rất vui vẻ, có thể nghe con kêu ba một tiếng ba." Tiêu Kiến Đức rất là vui.
Trước kia thái độ của Thẩm Giai Liên không lạnh không nóng với ông, khi ông tới thì chẳng thèm gọi ông. Nhưng hôm nay con gái lại chủ động gọi ba, điều này làm cho ông vui sướng bất ngờ. Đây là niềm an ủi lớn nhất cả đời này của ông. Hiện tại ông có con trai có con gái, là chuyện vui đáng ăn mừng cỡ nào.
"Ba, ba, ba......" Thẩm Giai Liên làm nũng y kêu ba, càng kèm theo nụ hôn lên mặt ông.
"Đứa bé này thiệt là, cũng lớn như vậy còn hôn má." Tiêu Kiến Đức miệng nói như thế, nhưng trong lòng lại ngọt phải cười như nở hoa, "Con như vậy sẽ khiến Minh Tông che cười đó?"
Đối với chuyện giữa Thẩm Giai Liên và Cao Minh Tông ông cũng biết ít nhiều, chỉ cần là con gái thích, ông cũng thích, tuyệt đối ủng hộ. Con gái thất lạc nhiều năm rốt cuộc đã tìm được, ông thiếu con gái nhiều năm như thế, ông nhất định sẽ bù đắp lại cho con, chỉ cần là con muốn, ông có thể cho con gái hết. Chỉ cần con gái vui vẻ, luôn mỉm cười. Ông liền thỏa mãn.
"Sao Minh Tông có thể cười con được?" Thẩm Giai Liên ngước mắt nhìn Cao Minh Tông vẫn trầm mặc. Mới vừa rồi cô gọi Tiêu Kiến Đức là ba khiếp sợ trên mặt Cao Minh Tông cô đều thấy hết. Cô là cố ý làm như vậy, để Cao Minh Tông biết ba của cô chính là Tiêu Kiến Đức tập đoàn Trí Mỹ, là tổng giám đốc công ty mà anh đang làm việc, mà cô là của con gái của tổng giám đốc, anh lựa chọn cô, cô sẽ mang đến nhiều trợ lực về sự nghiệp cho anh, khiến anh một bước lên mây cũng không phải là không thể nào. Như vậy Cao Minh Tông sẽ không còn do dự nhiều nữa, sẽ càng không dễ dàng chia tay với cô. Chỉ là đứa bé đối với cô mà nói còn chưa đảm bảo chắc chắn, nếu như anh lựa chọn không cần đứa bé này, như vậy cô không thể làm gì. Nhưng nếu như cô là con gái Tiêu Kiến Đức, như vậy anh không cách nào cự tuyệt. Bởi vì cô biết Cao Minh Tông có dã tâm rất lớn.
Ban đầu cô đến gần Cao Minh Tông, đã hứa hẹn với anh sẽ đưa anh vào tập đoàn Trí Mỹ nếu hai người quen nhau, sau khi tốt nghiệp cô tròn giấc mộng cho anh. Cho nên cô tin tưởng Cao Minh Tông sẽ không vì tiền đồ mà buông tha cơ hội tốt như vậy. Nhược điểm của anh, cô biết rất rõ.
"Tiếu tổng, tôi không nhìn thấy gì hết." Cao Minh Tông nói.
"Cậu xem cậu cưng chiều Giai Giai quá rồi." Tiêu Kiến Đức hài lòng cười một tiếng, cảm thấy Cao Minh Tông cũng không tệ lắm, "Cậu đừng đứng nữa, ngồi đi. Tôi có lời nói với hai người."
"Vâng" Cao Minh Tông ngồi xuống, ánh mắt chạm vào ánh mắt Thẩm Giai Liên, sau đó liền quay đi.
Tiêu Kiến Đức giống như nhớ lại quá khứ, giọng nói có chút nhẹ nhàng: "Minh Tông, cậu nghe Giai Giai gọi tôi là ba, thật sự nó chính là con gái tôi. Là viên minh châu bị thất lạc ra bên ngoài của tôi, chỉ là hiện tại tôi không cách nào đón nó về nhà. Cái này còn cần thời gian. Bởi vì cậu là bạn trai của Giai Giai, cho nên tôi không giấu diếm anh, cho nên cậu phải giấu kín bí mật này. Còn có bây giờ Giai Giai mang thai, cậu phải chăm sóc thật tốt nó, làm hết phận sự bạn trai đồng thời là người ba. Đối với Giai Giai tôi thiếu nó quá nhiều, cho nên nó lựa chọn gì tôi đều ủng hộ. Tôi sẽ không để ý gia thế bối cảnh của cậu, chỉ cần có thể yêu thương nó, để nó hạnh phúc. Nếu như cậu yêu nó, cam kết có thể cho nó hạnh phúc, như vậy tôi sẽ thay hai người làm chủ, làm một hôn lễ thật long trọng. Của hồi môn của nó sẽ như là của con gái nhà giàu, trên sự nghiệp tôi sẽ cất nhắc anh vào trong nội bộ. Để cho anh tận hưởng sự tôn quý cùng vinh hoa."
Những thứ này đối với Cao Minh Tông mà nói đều là món lời hấp dẫn, mỗi một chữ đều khiến người ta không thể nào kháng cự, khiến anh trầm luân. Quyền lợi cùng vinh hoa đối với Cao Minh Tông sinh ra trong gia đình bình thường mà nói thật sự là không cách nào cự tuyệt, giống như là cái lưới của Satan, càng ngày càng gần, bao gọn anh vào trong đó. Dù muốn giãy giụa cũng phí công.
Cao Minh Tông cúi mắt, trong lòng đang yên lặng suy nghĩ.
Thẩm Giai Liên thấy ba đưa ra những điều kiện hấp dẫn như thế, Cao Minh Tông lại không đồng ý ngay, cô sợ anh sẽ dao động. Cô cắn môi, khẽ mở môi đỏ mọng: "Minh Tông...... Anh đang nghĩ cái gì đó? Ba nói anh có nghe thấy không?"
"Anh nghe thấy." Giọng nói của anh trong trẻo.
"Vậy sao anh suy nghĩ lâu thế? Anh đồng ý không?" Thẩm Giai Liên rất mong đợi đáp án của anh, nếu như anh không đồng ý như vậy đứa bé của cô sẽ không giữ được sao? Bọn họ sẽ vứt bỏ đứa bé này sao.
"Minh Tông, nếu như cậu không muốn cưới Giai Giai, tôi cũng không miễn cưỡng anh. Muốn làm con rể của Tiêu Kiến Đức có khối người. Cho dù là trong bụng Giai Giai mang thai con của anh cũng không có trở ngại nào, tôi tin tưởng sẽ có người dùng một cuộc hôn nhân để đổi lấy cả đời cực khổ phấn đấu. Có thể có ngay một người ba cho đứa nhỏ cũng không trở ngại. Chỉ cần tôi nói, chắc chắn có khối người tự nguyện, cũng không nhất thiết là cậu. Tôi là coi trọng cậu, bởi vì cậu là người trong lòng Giai Giai, là cha ruột của đứa bé. Cậu hiểu không?" Đáy mắt ôn hòa của Tiêu Kiến Đức thay đổi dần thành sự nghiêm nghị giữa hai lông mày.
"Cho dù Tiếu tổng ngài không nói với tôi những lời này tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm với Giai Giai. Đối với tôi mà nói, đứa bé còn quan trọng hơn tiền đồ." Cao Minh Tông ngước mắt, đây chỉ là lời khách sáo của anh, "Tôi là cha của đứa bé này, tôi sẽ không tàn nhẫn vứt bỏ một sinh mạng vô tội. Hơn nữa tôi không chấp nhận người khác làm cha của con tôi. Nhưng, Giai Giai người cô ấy yêu là tôi sao? Cô ấy chọn tôi sao? Nếu như không phải, như vậy kết hôn có ý nghĩa gì?"
"Minh Tông, em đã nói em làm như vậy là có nguyên nhân. Hiện tại chúng ta đã có đứa bé, sao em có thể có suy nghĩ gì nữa? Nếu như không thích anh, tại sao em lại không thể làm lành với Lâm Tĩnh Hảo?" Thẩm Giai Liên hỏi ngược lại anh, "Xin anh tin tưởng em một lần được không?"
Cao Minh Tông nhìn sâu vào ánh mắt lo lắng của Thẩm Giai Liên: "Vậy anh tin tưởng em một lần, nếu như lần sau còn như vậy, Giai Giai, anh không có cách nào tha thứ cho em nữa." Đối với đàn ông lòng tự ái là quan trọng nhất.
"Không bao giờ có lần sau nữa đâu." Thẩm Giai Liên cười tươi, một tay vuốt bụng, gương mặt dịu dàng từ ái, "Vì con của chúng ta, về sau chúng ta phải cho nó một mái nhà hạnh phúc, không phải sao?"
"Ừ. Chỉ cần em thật tâm với anh, như vậy anh sẽ yêu thương em cả đời." Ánh mắt Cao Minh Tông dừng lại ở bụng của cô, đối với đứa bé ngoài ý muốn này, đã mang đến vui sướng ngoài ý muốn cho anh.
"Như vậy không phải rất tốt sao? Có thể giải quyết hiểu lầm giữa hai người có phải tốt không." Tiêu Kiến Đức cầm tay Thẩm Giai Liên và Cao Minh Tông, sau đó bỏ tay Thẩm Giai Liên vào trong tay Cao Minh Tông, "Sau này ba giao Giai Giai cho con, nó là con gái bảo bối của ba, ba không cho phép con khi dễ nó. Yêu thương nó là việc duy nhất con phải làm."
"Tiếu tổng, ngài yên tâm, tôi sẽ nhớ kỹ lời ngài nói." Cao Minh Tông nắm tay Thẩm Giai Liên thật chặt, bao bọc bàn tay nhỏ bé của cô trong tay anh.
"Còn gọi là Tiếu tổng?" Tiêu Kiến Đức khẽ nhíu mày.
"Ba vợ." Cao Minh Tông gọi.
"Tốt tốt." Tiêu Kiến Đức cười, ông tự tay lau gương mặt của Thẩm Giai Liên, yêu thương nói, "Giai Giai, ba mới tìm lại con mấy năm nay, không ngờ con sắp lập gia đình, còn sắp làm mẹ, ba thật muốn ở cạnh con nhiều hơn, thật không muốn gả con sớm như vậy."
"Vậy con cùng Minh Tông không vội kết hôn, sẽ ở cạnh ba nhiều hơn." Thẩm Giai Liên kéo cánh tay của ông.
"Như vậy sao được? Bụng con sẽ lớn dần, ba không muốn người khác nói xấu con, ba yêu thương con nhưng cũng không thể bắt con kéo dài hạnh phúc của mình. Huống chi con đang ở Hải Thành, con còn nhiều thời gian ở cạnh ba mà." Tiêu Kiến Đức đương nhiên không đồng ý, "Ba trở về sẽ chọn cho con một ngày thật tốt, sau đó chuẩn bị đồ cưới, con muốn cái gì thì nói cho ba biết. Ba nhất định thỏa mãn con, để cho con giống như nàng công chúa hạnh phúc nhất."
"Ba, cám ơn ba." Tròng mắt Thẩm Giai Liên mang theo ưu thương, sau đó nhào vào trong ngực ông.
Tiêu Kiến Đức cũng cảm thấy thương cảm, ôm thật chặt con gái, bàn tay từ ái thương tiếc mơn trớn sợi tóc mềm mại của con.
Mà hình ảnh ấm áp tốt đẹp đã rơi vào ánh mắt của Tiêu Vân Đào, Cố Hạo Thần còn có Lâm Tĩnh Hảo đứng ở cửa phòng bệnh. Đáy mắt Tiêu Vân Đào thâm sâu bắt đầu khởi động, tối đen như mực.
"Ôm thật là chặt, thật là cảm động!" Tiêu Vân Đào lạnh lùng câu môi, vỗ tay, lại hàm ẩn châm chọc.
Tiêu Kiến Đức lập tức quay đầu nhìn người tới, lại là con trai của mình. Sắc mặt của ông khẽ tối đi: "Con đến rồi sao không gõ cửa?"
"Chúng tôi có gõ, chỉ là các người không có nghe." Con ngươi Tiêu Vân Đào âm u, ngạo mạn giống như là Đế Vương, không chậm không nhanh đi vào, một mình đứng trước mặt ông.
Phía sau Cố Hạo Thần nắm tay Lâm Tĩnh Hảo đi vào, mười ngón tay đan xen nhau thể hiện sự thân mật của hai người không bỏ sót. Tất cả mọi người đều nhìn ra Cố Hạo Thần đang ngầm công khai.
Thẩm Giai Liên trong ngực Tiêu Kiến Đức ngẩng đầu lên, ánh mắt quét, đáy mắt hiện lên sự hiểu thấu. Bọn họ thật ở bên nhau sao? Nhìn bộ dáng bọn họ thân mật, lòng của cô không thể không bi thương. Cô âm thầm cắn chặt răng, nghĩ đến mình bị mẹ Cố nhục nhã, nghĩ đến Lâm Tĩnh Hảo và Cố Hạo Thần thoải mái dắt tay xuất hiện chốn công cộng, mộng của cô bể nát, lòng cô âm thầm rơi lệ.
Nếu không phải cô đã mang thai, lại bị mẹ Cố nhục nhã như vậy, làm sao cô có thể quay đầu lại chọn kết hôn với Cao Minh Tông. Đứa bé của cô cần cha, mà chỉ có Cao Minh Tông mới được, người khác không thể thay thế được.
Mà Cao Minh Tông thì không thấy bất ngờ khi nhìn thấy Cố Hạo Thần và Lâm Tĩnh Hảo thân mật, tối hôm qua anh đã thấy bọn họ ôm nhau, nụ cười của Lâm Tĩnh Hảo còn óng ánh hơn sao trên trời, một khắc kia anh cảm giác nói không ra lời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook