Kịch Bản
Chương 16

257L Nặc danh: 

Đã lâu không tới, chủ yếu là vì gần đây không có thời gian. Chỉ cần thời khoá biểu không có lớp, tôi sẽ lặng lẽ núp ở tiệm thủ công luyện tập làm ly gốm.

Nhưng có lẽ là cái tay ung thư trời sinh của tôi không cứu được, đã tạo ra bao nhiêu cái ly hình thù kỳ lạ rồi, vậy mà vẫn chưa làm được tác phẩm nào mình tương đối vừa lòng. Thật ra mà nói tôi có thể làm đại một cái ly rồi cầm đi báo cáo kết quả, hoặc là nhờ ai làm giúp tôi xong cầm đi đền cho anh giai cũng được.

Có điều tôi không muốn vậy chút nào. Không liên quan tới việc nói dối lương tâm có cắn rứt hay không, chủ yếu là khó khăn lắm mới chờ được một cơ hội có thể tặng cho anh giai món quà tự làm, không biết quý trọng thì tôi còn là người ư?

À, chắc có lẽ đối phương hoàn toàn không xem cái ly này là món quà tôi tặng ảnh, nhưng cho dù ảnh dùng nó làm ly súc miệng thì tôi cũng vui lắm rồi. Ít nhất ngón tay tôi đã từng sờ qua mép ly, sẽ được anh giai ngậm vào môi bao nhiêu ngày tháng. Tuy rằng có thể là trộn lẫn với bọt kem đánh răng của ảnh nữa.

Có vẻ đi xa quá rồi. Thực tế dạo gần đây tôi bận đến mức không có thời gian tán gẫu với anh giai trên WeChat luôn, nhưng mà hình như lúc nói chuyện với con gái ảnh cực kỳ  kiên nhẫn, chẳng những thông cảm mà còn kêu tôi cố gắng học hành, hỏi cả sinh nhật tôi là ngày nào nữa.

Mọi năm tôi toàn ăn sinh nhật dương lịch, cũng chính là ngày trên chứng minh của tôi á. Cho nên tôi nói với anh giai sinh nhật âm lịch của mình.

Anh giai hỏi phòng ngủ tôi là toà nào số nào, lúc đấy trong lòng tôi có hơi khó hiểu, qua một lúc lâu mới nhắn cho ảnh một câu khô khan: “Anh muốn tới phòng tôi chơi hả?”

Anh giai gửi cho tôi một hàng dấu ba chấm dài, sau đó không có động tĩnh gì nữa. Tôi đoán có lẽ ảnh bị trình độ ngu ngốc của tôi chọc tức tới cạn lời, chạy ra ngoài ban công bình tĩnh lại rồi.

Đừng hỏi sao tôi biết. Bởi vì phòng ngủ của anh giai nằm gần một lối đi nhỏ trong trường khá đông người đến người đi, tôi vừa cúi đầu bước đi vừa tán gẫu với ảnh mà. Đợi một hồi lâu không nhận được tin nhắn của anh ấy, tôi hơi thất vọng. 

Ngay cả lúc qua đường cũng không nhịn được móc điện thoại ra coi một lần, có khi nào mình bỏ lỡ tin nhắn gì không. Kết quả tin WeChat mới thì không thấy, mà thấy điện thoại anh giai gọi qua.

Khi tiếng chuông reo lên, tôi ngu người sửng sốt một giây, sau đó mới nhận ra cái điện thoại đổ chuông không phải cái trong tay tôi mà là cái thường dùng hơn trong túi quần.

Tôi nhẹ nhàng thở ra, lập tức mắt thấy một chiếc xe từ bên phải sườn núi chạy ào ào tới. Đầu tiên tôi vội lui một bước về sau vạch an toàn, sau đó mới móc cái điện thoại còn lại trong túi ra. Thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình, tôi kinh ngạc mở to mắt nhìn, hoàn toàn không ngờ đối phương sẽ chủ động gọi tới.

Việc hợp tác lần trước tôi đã làm theo yêu cầu của anh giai gửi hết thành phẩm qua cho ảnh rồi. Sau đó bên phía ảnh không còn bất kỳ động tĩnh gì, mấy thành phẩm tôi gửi cũng chẳng thấy nói hài lòng hay không. Tâm trạng tôi thấp thỏm chờ đợi một thời gian dài, rồi cũng từ từ quẳng chuyện này ra sau đầu. 

Đột nhiên nhận được điện thoại của anh giai, tôi nghĩ một lát, cuối cùng vẫn cảm thấy có lẽ là ảnh muốn nói thêm yêu cầu gì đó. Tôi đổi tay nghe điện thoại, sau đó mặt không đổi sắc chậm rãi xoa xoa qua loa bàn tay phải đầy mồ hôi vào ống quần. 

Không ngờ vừa bắt máy, lúc âm thanh nhỏ truyền từ điện thoại vào lỗ tai tôi, tôi lại nghe anh giai bên đầu kia di động tức giận nói: “Qua đường cũng dám bấm điện thoại?”

Tôi hơi hoang mang nhìn quanh bốn phía, không tìm thấy bất kỳ ai có dáng vẻ giống với anh giai.

Ảnh hừ lạnh một tiếng bảo: “Cậu biết mỗi năm có bao nhiêu người lúc qua đường bấm điện thoại bị xe tông chết không?”

Tôi hỏi lại một câu theo bản năng: “Bao nhiêu?”

Đầu kia điện thoại im bặt một giây quỷ dị, giọng nói lập tức mất kiên nhẫn: “Tóm lại rất nhiều người là được. Đây là trọng điểm hả?”

“Không phải.” Tôi cá là mới rồi trong WeChat anh giai bị tôi chọc tức, bây giờ gọi điện thoại lại bị chọc tức lần nữa. Không hiểu sao tôi thấy hơi buồn cười, may mà cuối cùng cũng nhịn được, vẫn nghiêm trang thành thật trả lời mấy câu hỏi của anh ấy.

Bất thình lình trực giác nhảy ra mách bảo với tôi, nếu lúc đó không nhịn được mà cười vào ống nghe truyền tới người đối diện, cho dù tiếng người khẽ tới đâu, tôi đều cảm thấy anh giai nhất định sẽ tức tới mức quăng điện thoại luôn. 

Cũng may tôi bình tĩnh quyết đoán ngăn chặn được hậu quả như vậy phát sinh. Tôi không kiềm được cong khoé miệng, ngẩng đầu nhìn ngắm mấy đám mây trắng lững lờ trôi trên trời. Tầm mắt đưa qua bên kia đường thì đột nhiên dừng lại. 

Đúng đó, bởi vì tôi nhìn thấy anh giai. Mặt ảnh không có biểu cảm gì cầm di động đứng ở ban công phòng ngủ đối diện con đường, hai cánh tay đều gác lên ban công. 

Nói là mặt không biểu cảm… thật ra vì khoảng cách quá xa nên tôi không thể nào thấy rõ biểu cảm trên mặt ảnh, cho nên dựa vào kinh nghiệm trong quá khứ mà tự tiện điền bốn chữ mặt không biểu cảm vào chỗ trống thôi.

Nháy mắt nhìn thấy ảnh, tôi có một cảm giác vui mừng phát nghẹn, cảm giác ấy nặng nề nện vào ngực tôi. Nhưng cố tình là tôi không hề thấy khó chịu trong lòng chút nào, ngược lại còn không nhịn được muốn vươn tay ra giữ chặt niềm vui sướng trong lòng.

Về những lời này… ừm… tôi biết mình miêu tả tương đối trừu tượng. Nói tóm lại, thay nó bằng hành vi trong hiện thực, chính là tôi lập tức giơ hai tay lên, vừa vui vẻ vẫy vẫy tay với anh giai trên ban công, vừa… ừm… đứng cách một con đường hét to tên đối phương.

Sau đó… sau đó anh giai không nói hai lời cúp máy luôn, chẳng hề lưu luyến xoay người bỏ vào phòng. Còn mình tôi đứng bên vệ đường, nhận lấy ánh mắt khác thường đến từ hơn phân nửa sinh viên đang qua đường.

258L Chị gái có gai: … Đột nhiên nhớ tới một chuyện bạn cùng phòng tôi kể lúc ăn cơm mấy hôm trước. Nói là có một nam sinh đứng bên vệ đường vẫy tay về phía đối diện, nhưng mà bên kia không hề có cái gì hết… Để tôi nhớ lại coi lúc ấy nó nói gì??? À, nói là “Cậu ta thiệt đẹp trai, đáng tiếc đầu óc không bình thường, nhìn rất dị.” 

259L Đây là giang sơn trẫm đánh chiếm được: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.

260L Lộ ca thịnh thế mỹ nhan: Chuyện đó… tôi muốn nói… Anh giai hẳn là đã nhìn thấy cậu có hai điện thoại rồi!!! Càng nghĩ càng thấy ớn nha chủ thớt!!!

261L Bách ca hôm nay tán fan không: Êiiiiii… Tôi đoán anh giai gọi điện thoại tìm chủ thớt là muốn hỏi xem chủ thớt đã làm cái ly xong chưa ha ha ha ha ha.

262L Anh giai có thiếu bạn trai không: Chuyện lần trước Danh ca tiến hành đến đâu rồi? Ngoi lên cập nhật chút tiến độ đi.

263L Không vẽ được SSR không đổi danh: Cảm ơn CCTV, cảm ơn TV của đại học A, cảm ơn Thiếu ca với Chân ca. Tôi đi hỏi Ninh Trí Viễn, đối phương cực kỳ dễ tính, không nói hai lời đồng ý cái rụp. Chỉ có điều hai hôm sau tôi lại nhận được điện thoại của cậu ấy, báo với tôi là đột ngột có việc chắc sẽ không đến được. Lúc đó tôi còn tưởng Ninh Trí Viễn cố ý chơi tôi một vố, trong lòng muốn chửi một vạn câu đmm. Kết quả giây tiếp theo cậu ấy nói với tôi là, cậu ấy đã hỏi thăm kế hoạch trong kỳ nghỉ Quốc khách của Lộ Bách rồi, hơn nữa còn nhờ Lộ Bách thay thế cậu ấy!

264L Bạn cùng phòng đẹp trai tới mức ****: Hừ.

265L Đây là giang sơn trẫm đánh chiếm được: Chân ca tự nhiên hừ hừ cái gì thế.

266L Bạn cùng phòng đẹp trai tới mức ****: Sơn ca nhà cậu ở bờ biển* à? Có một loại kiêu ngạo cậu không hiểu đâu.

* ám chỉ quá tò mò

267L Đây là giang sơn trẫm đánh chiếm được: Người đâu, đầu óc Chân ca hỏng rồi. Mau trị cho trẫm, trị không hết các người đều phải chôn cùng Chân ca.

268L Anh giai có thiếu bạn trai không: Dạ.

269L Bạn cùng phòng đẹp trai tới mức ****: … Mẹ nó thiểu năng trí tuệ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương