Kịch Bản
-
Chương 10
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
160L Nặc danh:
Trông thì thấy hình như anh ấy không nhận ra ý định ngầm của tôi, mà vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc, bắt đầu giảng giải yêu cầu của ảnh. Ảnh cũng quên luôn việc đẩy chân tôi ra, tôi cứ giữ nguyên tư thế dán chân vào nhau như vậy, được tới nửa tiếng lận.
Nửa tiếng sau anh giai nói xong hết rồi. Tôi nhìn anh ấy thoát khỏi folder, bộ dạng như định gập laptop lại chuẩn bị về, có chút thất vọng nhúc nhích cái chân đã hơi tê dại. Dưới bàn có một thứ mềm mại gì đó nhẹ nhàng lướt qua mắt cá chân tôi.
Tôi lập tức kinh ngạc, phải biết rằng vào lúc đó chỗ đó, dựa gần tôi nhất chỉ có anh giai thôi, không còn bất kỳ ai khác. Trong lúc tôi ngây người, đối phương lại cọ vào mắt cá chân tôi thêm lần nữa, còn cọ dọc một đường lên trên.
Tôi vẫn vờ bình tĩnh nâng mắt nhìn người bên cạnh, đối phương vẫn giữ vẻ mặt bình thường nhìn vào máy tính của mình. Như là không hề có chuyện gì xảy ra, kỹ năng diễn xuất thành thạo tới độ có thể so với ảnh đế Oscar rồi.
Ban đầu tôi hơi ngạc nhiên là tính tình thật sự của anh giai với ảnh lúc bình thường khác nhau như hai người, nhưng ngay sau đó liền bình thường trở lại. Ảnh làm như vậy, rõ ràng là cũng có ý với tôi mà. Tôi mừng đến mức không biết làm sao, hít sâu một hơi, lặng lẽ nhấc mũi giày của mình lên, cọ cọ vào chân đối phương một chút.
Nhưng không hề nhận được bất kỳ đáp lại nào.
Cái này hơi khác với dự đoán của tôi, tôi buồn bực gục đầu nhìn xuống gầm bàn…
Một con Garfield không biết chui xuống bàn tôi từ lúc nào, hơn nữa còn quấn cái đuôi xù lông của mình vào mắt cá chân tôi quét tới quét lui, ngẩng cái bản mặt ngu ngốc tròn xoe của nó lên nhìn tôi.
Mẹ nó.
Xin lỗi, tôi thật sự không nhịn được muốn chửi thề, không ngờ tôi lại quên mất mình đang ngồi trong một tiệm cà phê mèo. Tôi mất mát lén liếc qua hai chân của anh giai đã bị con mèo mập che mất phân nửa, khom lưng ôm con Garfield ngu ngốc kia lên trên đùi, xoa xoa nó cho hả giận. Sau đó —
Sau đó nghịch mèo nghịch đến quên hết mọi thứ, trong đầu chỉ còn lại miếng đệm thịt vừa hồng vừa mềm cùng với cái mặt xù lông của Garfield, quên cả anh giai còn đang ngồi cạnh mình luôn.
Được rồi, tiếp đấy toàn là nghịch mèo, ai muốn chờ xem tôi với anh giai có phát triển thực tế gì không có thể tắm rửa đi ngủ.
161L Đây là giang sơn trẫm đánh chiếm được: Chời má anh giai quấn lấy mắt cá chân của chủ thớt ha ha ha ha ha.
162L Anh giai có thiếu bạn trai không: Anh giai: Người da đen mặt đầy dấu chấm hỏi???
163L Bạn gái thứ 10 của Giang Triều: Garfield siêu đáng yêu á á á.
164L Người kế thừa chủ nghĩa xã hội: Nói ra có thể mọi người không tin, tối nay tôi có đi ngang qua tiệm cà phê mèo, thấy có một người nhìn nghiêng rất giống Lộ Bách ngồi ở trong.
165L Bách ca hôm nay tán fan không: Kế ca ơi lời này của cậu tôi thật sự không tin, toàn bộ hội cuồng nhan sắc đại học A ai mà không biết, Lộ Bách không ưa chó mèo các loại.
166L Lộ ca thịnh thế mỹ nhan: Cái này tôi cũng có nghe. Vốn Lộ Bách không ở chung phòng với Ninh Trí Viễn đâu, hồi năm nhất phòng của Lộ Bách có người nuôi chó, phòng Ninh Trí Viễn còn trống một giường, cậu ấy liền chuyển ra khỏi phòng ngủ cũ.
167L Không vẽ được SSR không đổi danh: Anh giai đi tiệm cà phê mèo mà không nghịch mèo hả?
168L Nặc danh:
Tuy không biết tại sao ảnh lại đổi chỗ hẹn, nhưng mà nhìn qua ảnh không giống người sẽ nghịch mèo chút nào. Thực tế là ảnh không hề ôm con mèo dù nó quấn lấy ống quần ảnh kêu meo meo, chỉ ngồi trước máy tính đánh đánh gõ gõ thôi. Mãi đến hơn 9 giờ tối tôi với ảnh mới rời khỏi đó.
Tới ngã rẽ chỗ quảng trường nhỏ vào ký túc xá, phải tách ra hai hướng khác nhau rồi. Tôi chúc anh ấy ngủ ngon ảnh cũng không đáp lại, chỉ xua xua tay có lệ với tôi rồi quay người đi. Tôi đi về trước hai bước, sau đó vẫn không nhịn được quay đầu nhìn ảnh, nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng ảnh càng đi càng xa.
Tôi chần chừ một chút, vẫn mở miệng gọi đối phương lại. Sau đó thấy anh ấy quay đầu lại như ý muốn, yên lặng chờ tôi. Ánh trăng bàng bạc khẽ chiếu xuống đỉnh đầu anh giai, vẻ mặt của ảnh dường như cũng dịu dàng hẳn đi.
Có điều đó nhất định là ảo giác của tôi thôi.
Thật ra tôi chưa bịa được cớ gì để gọi ảnh lại. Nhưng có thể là ánh trăng quá đẹp, tôi nhớ lại ý đồ hỏi xin số điện thoại của ảnh cái hôm trước ở tiệm trà sữa bị cắt ngang. Bây giờ tôi đã có WeChat của anh ấy rồi, nhưng mà tôi vẫn muốn có số điện thoại của ảnh.
Tôi đoán lúc đó nhất định là tôi bị ảnh đế nhập, cúi đầu sờ loạn một vòng khắp người xong, tôi ngẩng đầu hơi ngượng ngùng nói với ảnh: “Anh có thể cho tôi mượn di động gọi điện không? Chắc là tôi quên mang chìa khoá rồi, muốn gọi bạn cùng phòng hỏi nó có trong phòng không.”
Ảnh rũ tay bên người không hề có động tác gì: “Di động cậu đâu?”
Tôi xoa xoa tay lo sợ trả lời anh ấy: “Hình như cũng quên mang.”
Vẻ mặt anh giai hiện lên vài phần nghi ngờ: “Giờ này rồi, bạn cùng phòng cậu không ở trong phòng thì còn ở đâu?”
Tôi trôi chảy đáp: “Có hai đứa dạo này ngày nào cũng ủ trong thư viện, tới 11h kém mới về. Còn một người ngày nào cũng bận tham gia liên hoan với hoạt động.”
Lúc này vẻ mặt của anh giai hơi thả lòng, lấy di động mở khoá mật mã đưa cho tôi. Mười ngón tay tôi nhanh chóng bấm một dãy số đã thuộc làu làu vào bàn phím, sau đó ấn gọi, giả vờ chờ điện thoại bên kia kết nối, kề di động vào tai.
Anh ấy đột nhiên đè tay tôi lại.
Tôi nghi hoặc nhìn ảnh, thấy ảnh nheo mắt dò hỏi tôi: “Cậu gọi vào số của cậu làm gì?”
Nghe hết câu xong, điều đầu tiên là tôi cực kỳ khiếp sợ vì sao anh giai lại nhớ rõ số điện thoại của tôi. Nhưng mà nghĩ lại, tới cả số của ông chú thông cống nước ảnh còn nhớ không sai một li, nhớ được số của tôi cũng đâu phải chuyện gì đáng ăn mừng.
Tôi khẽ nhíu mày, hơi lo lắng đáp: “Tôi vừa mới nghĩ ra có thể di động của tôi quên ở tiệm cà phê mèo rồi, tôi gọi qua coi có ai nghe không.”
“Đương nhiên sẽ không ai nghe.” Anh giai cười lạnh một tiếng, giơ tay đoạt lấy di động trong tay tôi: “Cậu không biết lúc cậu gọi màn hình di động trong túi quần sẽ sáng lên hả? Ngu ngốc.”
169L Đây là giang sơn trẫm đánh chiếm được: Ha ha ha ha ha ha đáng đời cái tội vu oan bạn cùng phòng.
170L Bạn cùng phòng đẹp trai tới mức ****: Đau lòng một giây cho chủ thớt.
171L Chị gái có gai: Chủ thớt có thể gọi thẳng cho bạn cùng phòng mà, sau đó về lại lấy số từ nhật ký cuộc gọi của bạn cùng phòng sau!!!
160L Nặc danh:
Trông thì thấy hình như anh ấy không nhận ra ý định ngầm của tôi, mà vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc, bắt đầu giảng giải yêu cầu của ảnh. Ảnh cũng quên luôn việc đẩy chân tôi ra, tôi cứ giữ nguyên tư thế dán chân vào nhau như vậy, được tới nửa tiếng lận.
Nửa tiếng sau anh giai nói xong hết rồi. Tôi nhìn anh ấy thoát khỏi folder, bộ dạng như định gập laptop lại chuẩn bị về, có chút thất vọng nhúc nhích cái chân đã hơi tê dại. Dưới bàn có một thứ mềm mại gì đó nhẹ nhàng lướt qua mắt cá chân tôi.
Tôi lập tức kinh ngạc, phải biết rằng vào lúc đó chỗ đó, dựa gần tôi nhất chỉ có anh giai thôi, không còn bất kỳ ai khác. Trong lúc tôi ngây người, đối phương lại cọ vào mắt cá chân tôi thêm lần nữa, còn cọ dọc một đường lên trên.
Tôi vẫn vờ bình tĩnh nâng mắt nhìn người bên cạnh, đối phương vẫn giữ vẻ mặt bình thường nhìn vào máy tính của mình. Như là không hề có chuyện gì xảy ra, kỹ năng diễn xuất thành thạo tới độ có thể so với ảnh đế Oscar rồi.
Ban đầu tôi hơi ngạc nhiên là tính tình thật sự của anh giai với ảnh lúc bình thường khác nhau như hai người, nhưng ngay sau đó liền bình thường trở lại. Ảnh làm như vậy, rõ ràng là cũng có ý với tôi mà. Tôi mừng đến mức không biết làm sao, hít sâu một hơi, lặng lẽ nhấc mũi giày của mình lên, cọ cọ vào chân đối phương một chút.
Nhưng không hề nhận được bất kỳ đáp lại nào.
Cái này hơi khác với dự đoán của tôi, tôi buồn bực gục đầu nhìn xuống gầm bàn…
Một con Garfield không biết chui xuống bàn tôi từ lúc nào, hơn nữa còn quấn cái đuôi xù lông của mình vào mắt cá chân tôi quét tới quét lui, ngẩng cái bản mặt ngu ngốc tròn xoe của nó lên nhìn tôi.
Mẹ nó.
Xin lỗi, tôi thật sự không nhịn được muốn chửi thề, không ngờ tôi lại quên mất mình đang ngồi trong một tiệm cà phê mèo. Tôi mất mát lén liếc qua hai chân của anh giai đã bị con mèo mập che mất phân nửa, khom lưng ôm con Garfield ngu ngốc kia lên trên đùi, xoa xoa nó cho hả giận. Sau đó —
Sau đó nghịch mèo nghịch đến quên hết mọi thứ, trong đầu chỉ còn lại miếng đệm thịt vừa hồng vừa mềm cùng với cái mặt xù lông của Garfield, quên cả anh giai còn đang ngồi cạnh mình luôn.
Được rồi, tiếp đấy toàn là nghịch mèo, ai muốn chờ xem tôi với anh giai có phát triển thực tế gì không có thể tắm rửa đi ngủ.
161L Đây là giang sơn trẫm đánh chiếm được: Chời má anh giai quấn lấy mắt cá chân của chủ thớt ha ha ha ha ha.
162L Anh giai có thiếu bạn trai không: Anh giai: Người da đen mặt đầy dấu chấm hỏi???
163L Bạn gái thứ 10 của Giang Triều: Garfield siêu đáng yêu á á á.
164L Người kế thừa chủ nghĩa xã hội: Nói ra có thể mọi người không tin, tối nay tôi có đi ngang qua tiệm cà phê mèo, thấy có một người nhìn nghiêng rất giống Lộ Bách ngồi ở trong.
165L Bách ca hôm nay tán fan không: Kế ca ơi lời này của cậu tôi thật sự không tin, toàn bộ hội cuồng nhan sắc đại học A ai mà không biết, Lộ Bách không ưa chó mèo các loại.
166L Lộ ca thịnh thế mỹ nhan: Cái này tôi cũng có nghe. Vốn Lộ Bách không ở chung phòng với Ninh Trí Viễn đâu, hồi năm nhất phòng của Lộ Bách có người nuôi chó, phòng Ninh Trí Viễn còn trống một giường, cậu ấy liền chuyển ra khỏi phòng ngủ cũ.
167L Không vẽ được SSR không đổi danh: Anh giai đi tiệm cà phê mèo mà không nghịch mèo hả?
168L Nặc danh:
Tuy không biết tại sao ảnh lại đổi chỗ hẹn, nhưng mà nhìn qua ảnh không giống người sẽ nghịch mèo chút nào. Thực tế là ảnh không hề ôm con mèo dù nó quấn lấy ống quần ảnh kêu meo meo, chỉ ngồi trước máy tính đánh đánh gõ gõ thôi. Mãi đến hơn 9 giờ tối tôi với ảnh mới rời khỏi đó.
Tới ngã rẽ chỗ quảng trường nhỏ vào ký túc xá, phải tách ra hai hướng khác nhau rồi. Tôi chúc anh ấy ngủ ngon ảnh cũng không đáp lại, chỉ xua xua tay có lệ với tôi rồi quay người đi. Tôi đi về trước hai bước, sau đó vẫn không nhịn được quay đầu nhìn ảnh, nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng ảnh càng đi càng xa.
Tôi chần chừ một chút, vẫn mở miệng gọi đối phương lại. Sau đó thấy anh ấy quay đầu lại như ý muốn, yên lặng chờ tôi. Ánh trăng bàng bạc khẽ chiếu xuống đỉnh đầu anh giai, vẻ mặt của ảnh dường như cũng dịu dàng hẳn đi.
Có điều đó nhất định là ảo giác của tôi thôi.
Thật ra tôi chưa bịa được cớ gì để gọi ảnh lại. Nhưng có thể là ánh trăng quá đẹp, tôi nhớ lại ý đồ hỏi xin số điện thoại của ảnh cái hôm trước ở tiệm trà sữa bị cắt ngang. Bây giờ tôi đã có WeChat của anh ấy rồi, nhưng mà tôi vẫn muốn có số điện thoại của ảnh.
Tôi đoán lúc đó nhất định là tôi bị ảnh đế nhập, cúi đầu sờ loạn một vòng khắp người xong, tôi ngẩng đầu hơi ngượng ngùng nói với ảnh: “Anh có thể cho tôi mượn di động gọi điện không? Chắc là tôi quên mang chìa khoá rồi, muốn gọi bạn cùng phòng hỏi nó có trong phòng không.”
Ảnh rũ tay bên người không hề có động tác gì: “Di động cậu đâu?”
Tôi xoa xoa tay lo sợ trả lời anh ấy: “Hình như cũng quên mang.”
Vẻ mặt anh giai hiện lên vài phần nghi ngờ: “Giờ này rồi, bạn cùng phòng cậu không ở trong phòng thì còn ở đâu?”
Tôi trôi chảy đáp: “Có hai đứa dạo này ngày nào cũng ủ trong thư viện, tới 11h kém mới về. Còn một người ngày nào cũng bận tham gia liên hoan với hoạt động.”
Lúc này vẻ mặt của anh giai hơi thả lòng, lấy di động mở khoá mật mã đưa cho tôi. Mười ngón tay tôi nhanh chóng bấm một dãy số đã thuộc làu làu vào bàn phím, sau đó ấn gọi, giả vờ chờ điện thoại bên kia kết nối, kề di động vào tai.
Anh ấy đột nhiên đè tay tôi lại.
Tôi nghi hoặc nhìn ảnh, thấy ảnh nheo mắt dò hỏi tôi: “Cậu gọi vào số của cậu làm gì?”
Nghe hết câu xong, điều đầu tiên là tôi cực kỳ khiếp sợ vì sao anh giai lại nhớ rõ số điện thoại của tôi. Nhưng mà nghĩ lại, tới cả số của ông chú thông cống nước ảnh còn nhớ không sai một li, nhớ được số của tôi cũng đâu phải chuyện gì đáng ăn mừng.
Tôi khẽ nhíu mày, hơi lo lắng đáp: “Tôi vừa mới nghĩ ra có thể di động của tôi quên ở tiệm cà phê mèo rồi, tôi gọi qua coi có ai nghe không.”
“Đương nhiên sẽ không ai nghe.” Anh giai cười lạnh một tiếng, giơ tay đoạt lấy di động trong tay tôi: “Cậu không biết lúc cậu gọi màn hình di động trong túi quần sẽ sáng lên hả? Ngu ngốc.”
169L Đây là giang sơn trẫm đánh chiếm được: Ha ha ha ha ha ha đáng đời cái tội vu oan bạn cùng phòng.
170L Bạn cùng phòng đẹp trai tới mức ****: Đau lòng một giây cho chủ thớt.
171L Chị gái có gai: Chủ thớt có thể gọi thẳng cho bạn cùng phòng mà, sau đó về lại lấy số từ nhật ký cuộc gọi của bạn cùng phòng sau!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook