Kịch Bản Cuộc Đời
-
Chương 31
3 năm sau
- tiểu thư đã về ạ
Người làm thấy cô về lễ phép nói,
- bọn trẻ đâu?
- đang chơi với lão gia ngoài vườn hoa ạ
Cô k trả lời đi thẳng tới vườn hoa. 3 năm trôi qua cô đã k còn là Phương Chi yếu đuối nhút nhát của ngày xưa nữa. Ngày nay cô mạnh mẽ, quyết đoán, là một người phụ nữ thành đạt, là bà mẹ đơn thân của 2 đứa con.
- mẹ, mẹ.
2 đứa trẻ, 1 trai,1 gái chạy lại ôm chầm lấy cô. Cô mỉm cười dang rộng vòng tay ôm lấy hai con.
- hôm nay sao về sớm vậy?
- hôm nay cháu đi gặp đối tác xong về sớm. Ông trông bọn trẻ có mệt k ạ?
- k, có chúng ta vui hơn đấy.
- vâng ạ
- Chi này,
- dạ
- cháu có nghĩ đến chuyện...
- ông à, cháu k muốn. Cháu thấy như thế này là ổn rồi. Với cháu có Kem và dâu tây như này là hạnh phúc rồi. Cháu k cầu gì hơn
- cháu k muốn cho chúng nó 1 người ba à
- cháu sẽ cố gắng vừa làm mẹ vừa làm ba tụi nhỏ.
- nhà chúng ta có hôn ước. Hơn nữa cháu sinh trước Hiền Anh mấy tháng vậy nên cháu phải là người đính hôn.
- cứ để chị ý đính hôn đi ạ
- nhưng nếu để bên kia biết việc này ta e là...
- ông k nói, mọi người k nói thì sẽ k ai biết đâu ạ. Ông yên tâm.
- được rồi
Cô tạm biệt ông dắt kem và dâu tây về phòng. 3 năm qua, cô cũng đã tha thứ cho người ông của cô- người mà cô nghĩ sẽ chẳng bao giờ cô tha thứ.
3 năm qua, ông luôn bên cạnh giúp đỡ, động viên tinh thần cô những lúc cô bế tắc nhất. Đặc biệt khi biết mình mang thai, cô đã có ý định từ bỏ thai nhi. Đã có ý định kết thúc cuộc sống này, thế nhưng chính người ông ấy lại ngày ngày kiên trì đến tâm sự khuyên nhủ cô. Mặc cho cô tỏ thái độ ra mặt, mặc cho cô buông những lời khó nghe, thế nhưng ông vẫn kiên trì ngày ngày đến. Chính điều đó khiến cô vô cùng cảm động.
Cô bất ngờ khi biết mình mang song thai. Khi đó cũng may có mẹ cô luôn bên cạnh giúp cô chăm nom bọn trẻ. Nếu k cô cũng chẳng biết làm thế nào. Nhìn bọn trẻ khiến cô lại có thêm động lực để sống trên đời. Càng lớn cu kem càng giống a ta, khiến nỗi nhớ, nỗi hận vẫn hiện lên trong lòng cô. Ân ân oán oán, biết bao giờ mới xong.
Cô giờ đây đã là tổng giám đốc công ty thiết kế về trang sức. Đó cũng chính là ước mơ của cô và Tú, giờ đây cô đã thực hiện được. 3 năm qua, tự mình khởi nghiệp, cô cũng gặp k ít những khó khăn. Chính nhờ những khó khăn đó mới tôi luyện cho cô thành như hôm nay, lạnh lùng hơn, sắc sảo hơn và cũng quyết đoán hơn.
Với cô bây giờ chỉ có mẹ cô, và hai đứa nhỏ là điều quan trọng nhất. Cô sẽ làm bằng mọi cách để bảo vệ những người này,
- chủ tịch, cô Hiền Anh đến ạ
- .....
Người đàn ông lạnh lùng k nói gì, đôi tay vẫn thoăn thoát trên bàn phím. Hiền Anh bước vào, cô chống hai tay lên bàn nhìn a nói
- anh đang làm cái gì vậy?
- .....
- anh tốt nhất là từ bỏ thái độ đó với em đi. E đến để thông báo cho a biết, nửa tháng nữa lễ đính hôn sẽ được diễn ra. Lần này a đừng mong kiếm cớ huỷ.
- sẽ k có buổi lễ đính hôn nảo hết
Anh lạnh lùng mở miệng nói, ánh mắt lười nhác liếc nhìn Hiền Anh
- a à, ba anh bệnh trở nặng rồi
Hiền Anh mỉm cười nói với anh rồi xoay người rời đi. Bàn tay anh nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi lên cuồn cuộn. Dám lấy ba anh ra để uy hiếp anh à. Được lắm.
Tại một nơi khác, một người đàn ông đang đẩy chiếc xe lăn của mình tiến về phía trước. Nơi mà những bệnh nhân đang tập vật lí trị liệu.
- chủ tịch ông đến rồi ạ
- ừ, người đó hôm nay sao rồi.
- vẫn chưa có nhiều tiến triển.
- được rồi
Ông xua xua tay bác sĩ, rồi tiến về phía trước. Ở đó, một người đàn ông đang cố hết sức để nắm một trái táo nhựa, nhưng k nắm được. Quả táo nhựa cứ rơi dưới đất. Người đàn ông đó cứ ú ớ nói khiến ai nhìn cũng phải thương xót. Truyện được viết bởi tác giả thu huong ( nguyen thu huong)
Ông Trung tiến lại gần người đó nói
- mới tỉnh lại, cố gắng đi, đừng để bản thân bất lực
Người đàn ông nhìn ông Trung ú ớ nói.
- k cần phải kích động. Nhìn đi
Ông Trung đưa một bức ảnh trước mặt người đó, ông ta ú ớ càng to hơn, tiếng ú ớ như muốn gào lên vậy, nước mắt cứ lăn dài xuống
- muôn gặp k?
Người đó gật đầu lia lịa
- vậy cố mà tập đi
Ông Trung nói rồi bỏ đi mặc kệ người đó ú ớ gọi phía sau.
.....
......
- tiểu thư đã về ạ
Người làm thấy cô về lễ phép nói,
- bọn trẻ đâu?
- đang chơi với lão gia ngoài vườn hoa ạ
Cô k trả lời đi thẳng tới vườn hoa. 3 năm trôi qua cô đã k còn là Phương Chi yếu đuối nhút nhát của ngày xưa nữa. Ngày nay cô mạnh mẽ, quyết đoán, là một người phụ nữ thành đạt, là bà mẹ đơn thân của 2 đứa con.
- mẹ, mẹ.
2 đứa trẻ, 1 trai,1 gái chạy lại ôm chầm lấy cô. Cô mỉm cười dang rộng vòng tay ôm lấy hai con.
- hôm nay sao về sớm vậy?
- hôm nay cháu đi gặp đối tác xong về sớm. Ông trông bọn trẻ có mệt k ạ?
- k, có chúng ta vui hơn đấy.
- vâng ạ
- Chi này,
- dạ
- cháu có nghĩ đến chuyện...
- ông à, cháu k muốn. Cháu thấy như thế này là ổn rồi. Với cháu có Kem và dâu tây như này là hạnh phúc rồi. Cháu k cầu gì hơn
- cháu k muốn cho chúng nó 1 người ba à
- cháu sẽ cố gắng vừa làm mẹ vừa làm ba tụi nhỏ.
- nhà chúng ta có hôn ước. Hơn nữa cháu sinh trước Hiền Anh mấy tháng vậy nên cháu phải là người đính hôn.
- cứ để chị ý đính hôn đi ạ
- nhưng nếu để bên kia biết việc này ta e là...
- ông k nói, mọi người k nói thì sẽ k ai biết đâu ạ. Ông yên tâm.
- được rồi
Cô tạm biệt ông dắt kem và dâu tây về phòng. 3 năm qua, cô cũng đã tha thứ cho người ông của cô- người mà cô nghĩ sẽ chẳng bao giờ cô tha thứ.
3 năm qua, ông luôn bên cạnh giúp đỡ, động viên tinh thần cô những lúc cô bế tắc nhất. Đặc biệt khi biết mình mang thai, cô đã có ý định từ bỏ thai nhi. Đã có ý định kết thúc cuộc sống này, thế nhưng chính người ông ấy lại ngày ngày kiên trì đến tâm sự khuyên nhủ cô. Mặc cho cô tỏ thái độ ra mặt, mặc cho cô buông những lời khó nghe, thế nhưng ông vẫn kiên trì ngày ngày đến. Chính điều đó khiến cô vô cùng cảm động.
Cô bất ngờ khi biết mình mang song thai. Khi đó cũng may có mẹ cô luôn bên cạnh giúp cô chăm nom bọn trẻ. Nếu k cô cũng chẳng biết làm thế nào. Nhìn bọn trẻ khiến cô lại có thêm động lực để sống trên đời. Càng lớn cu kem càng giống a ta, khiến nỗi nhớ, nỗi hận vẫn hiện lên trong lòng cô. Ân ân oán oán, biết bao giờ mới xong.
Cô giờ đây đã là tổng giám đốc công ty thiết kế về trang sức. Đó cũng chính là ước mơ của cô và Tú, giờ đây cô đã thực hiện được. 3 năm qua, tự mình khởi nghiệp, cô cũng gặp k ít những khó khăn. Chính nhờ những khó khăn đó mới tôi luyện cho cô thành như hôm nay, lạnh lùng hơn, sắc sảo hơn và cũng quyết đoán hơn.
Với cô bây giờ chỉ có mẹ cô, và hai đứa nhỏ là điều quan trọng nhất. Cô sẽ làm bằng mọi cách để bảo vệ những người này,
- chủ tịch, cô Hiền Anh đến ạ
- .....
Người đàn ông lạnh lùng k nói gì, đôi tay vẫn thoăn thoát trên bàn phím. Hiền Anh bước vào, cô chống hai tay lên bàn nhìn a nói
- anh đang làm cái gì vậy?
- .....
- anh tốt nhất là từ bỏ thái độ đó với em đi. E đến để thông báo cho a biết, nửa tháng nữa lễ đính hôn sẽ được diễn ra. Lần này a đừng mong kiếm cớ huỷ.
- sẽ k có buổi lễ đính hôn nảo hết
Anh lạnh lùng mở miệng nói, ánh mắt lười nhác liếc nhìn Hiền Anh
- a à, ba anh bệnh trở nặng rồi
Hiền Anh mỉm cười nói với anh rồi xoay người rời đi. Bàn tay anh nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi lên cuồn cuộn. Dám lấy ba anh ra để uy hiếp anh à. Được lắm.
Tại một nơi khác, một người đàn ông đang đẩy chiếc xe lăn của mình tiến về phía trước. Nơi mà những bệnh nhân đang tập vật lí trị liệu.
- chủ tịch ông đến rồi ạ
- ừ, người đó hôm nay sao rồi.
- vẫn chưa có nhiều tiến triển.
- được rồi
Ông xua xua tay bác sĩ, rồi tiến về phía trước. Ở đó, một người đàn ông đang cố hết sức để nắm một trái táo nhựa, nhưng k nắm được. Quả táo nhựa cứ rơi dưới đất. Người đàn ông đó cứ ú ớ nói khiến ai nhìn cũng phải thương xót. Truyện được viết bởi tác giả thu huong ( nguyen thu huong)
Ông Trung tiến lại gần người đó nói
- mới tỉnh lại, cố gắng đi, đừng để bản thân bất lực
Người đàn ông nhìn ông Trung ú ớ nói.
- k cần phải kích động. Nhìn đi
Ông Trung đưa một bức ảnh trước mặt người đó, ông ta ú ớ càng to hơn, tiếng ú ớ như muốn gào lên vậy, nước mắt cứ lăn dài xuống
- muôn gặp k?
Người đó gật đầu lia lịa
- vậy cố mà tập đi
Ông Trung nói rồi bỏ đi mặc kệ người đó ú ớ gọi phía sau.
.....
......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook