Kí Ức Về Một Thiên Thần
Chương 92: Chỉ một lần thôi...

Dara chớp mắt, thoáng ngạc nhiên. Anh cúi người, khóe môi anh cong cong, còn cặp lông mày hơi nhíu lại một chút:

- Sao em lại có ý định đấy?

Miko nghe tim mình nhảy loạn trong lồng ngực. Người này... rõ ràng là thiên sứ, sao lại có nụ cười ma mị đến vậy kia chứ?

- Cám ơn, nhiều người khen anh như thế lắm!

Miko đỏ mặt cúi ngay xuống:

- Anh thôi cái trò đọc trộm suy nghĩ của người khác đi. Em... chẳng qua vì... có chút tò mò thôi.

- Vậy sao? Thế thì tiếc cho em quá. Vốn dĩ thần Kanjo trong em không bao giờ có gan dám xem cảm xúc của anh đâu, và quan trọng hơn là... hắn không đủ trình.

Dara nhăn răng cười tự mãn. Trông anh lúc này giống một đứa trẻ kiêu ngạo hơn là một thiên sứ. Sự thay đổi xoành xoạch của anh khiến Miko có phần theo không kịp.

Ngẫm lại, lời anh ta vừa nói, cũng không phải là không có cơ sở. Lúc cô thử nhìn trộm linh hồn của người này, rõ ràng là cô đã cảm thấy sợ hãi đến mức không dám nhìn thẳng mặt anh nữa chứ đừng nói là thử lại thêm một lần. Khi ấy, cô không thể hiểu được nguyên nhân, nhưng bây giờ thì cô rõ rồi. 

Cô đang tự hỏi, liệu ở thế giới nào đó vốn tưởng chỉ tồn tại trong tưởng tượng kia, vị trí của thần Kanjo quá thấp hay do vị trí của người này quá cao?

---​

Izu vừa cúi đầu len qua một tán lá rộng. Phía đó, mới lúc nãy thôi, hình như có cái gì đó rất lạ. Ánh sáng bên ấy dường như sáng hơn bình thường. Chắc chắn có điều gì đó đang xảy ra.

Cô bước tới gần hơn, một phần tâm trí tập trung sử dụng năng lực thấu thị để mở rộng tầm quan sát của mình. Cho đến lúc tầm mắt cô gần như đã chạm vào thứ ánh sáng kì lạ đó thì đột nhiên khung cảnh trở nên tối sầm. Một cỗ sợ hãi đột ngột trào dâng như cơn sóng thần trong tâm trí. Izu hoảng hốt thu lại năng lực nhanh nhất có thể khiến cho đầu óc nhất thời trở nên choáng váng. Đôi chân cô loạng choạng phải lùi về sau mấy bước, bất giác vướng vào mớ dây leo nằm bò một cách vô tổ chức dưới đất. Cô gái chới với ngã nhào. 

Ngay cái lúc cô ngỡ là cặp bàn tọa đáng thương của mình sắp bị nện xuống đất bầm dập thì đột nhiên, một vòng tay vững chắc từ đâu vươn tới đỡ gọn lấy cô. Chớp mắt kinh ngạc một cái, Izu ngước lên, bắt gặp ngay hình ảnh mà cô không bao giờ tin bản thân sẽ gặp ngay cả trong những giấc mơ hoang đường nhất. 

Người đó, một tay vẫn giữ chặt cô, tay kia cẩn thận kéo chiếc mũ áo choàng trắng xuống che hết nửa khuôn mặt, nhưng Izu vẫn trông thấy được cái cằm thanh tú cương nghị, vài lọn tóc bạch kim óng ánh lõa xõa ôm gọn tới cổ, và sau lưng người đó, thấp thoáng đôi cánh trắng muốt sải dài trên hai mét, che cả bầu trời ráng chiều trong tầm mắt.

Không thể tin vào mắt mình... Izu không thể tin vào mắt mình nữa rồi.

Người này... chắc chắn là anh ta. Phải, chắc chắn đó là anh ta, người mà cô vẫn luôn tìm kiếm trong vô vọng, chỉ mong được một lần đối diện...

Nhưng thế này... thế này là quá sức tưởng tượng rồi. Không những gặp mà cô còn chạm vào anh nữa. Không, nói chính xác hơn là anh ta chạm vào cô.

Ai chạm ai thì Izu mặc kệ, nhưng... anh ta... quen thuộc lắm.

Sau chiếc mũ áo choàng kia là một diện mạo như thế nào?

Quá xấu để lộ diện, hay quá thanh tú, hay là quá quen thuộc? Hay là... anh ta không thể lộ diện vì một lí do nào đó.

Mặc kệ, mặc kệ hết, mặc kệ những lí do của anh, Izu chỉ muốn xem mặt anh. Chỉ một lần thôi...

Bàn tay mảnh mai của Izu gắt gao ghì chặt lấy áo chàng thiên sứ, trong khoảnh khắc định lật mũ áo choàng anh ra. Chợt... cô nghe cổ tay mình lạnh toát.

Biết ngay mà... Đâu dễ "ăn" anh ta như thế!

Izu than thầm. Cô muốn giằng ra khỏi tay anh ta, nhưng không hiểu sao, tự nhiên cô lại vô lực. Những ngón tay của anh đẹp như ngọc, nắm gọn tay cô, nhưng không bóp quá chặt...

Giống như... sợ cô đau vậy.

Không chỉ mỗi cánh tay ấy vô lực, dường như... cả chân cô cũng đang yếu dần.

Cả người cô bỗng chốc trở nên mềm nhũn trong vòng tay anh. Mí mắt không chịu nổi, ngày càng nặng nề hơn...

Anh vẫn như thế, dù là ở trong mơ hay ngoài đời thực, vẫn kiệm lời đến mức khó ưa. 

Bóng anh nhạt dần, giống như những lần anh chuẩn bị biến mất để rồi khiến cô thức dậy ở thế giới thực. Tuy nhiên, lần này có vẻ ngược lại rồi.

Cô không muốn... hoàn toàn không muốn bị anh khuất phục dễ dàng như thế. Cô đã gần anh đến thế này rồi cơ mà.

Không... Không thể như thế được...

Cô không cam lòng!

Bất ngờ, Izu tự cắn vào môi mình một cái thật đau, cố gắng duy trì sự tỉnh táo của mình bằng mọi giá. Chàng thiên sứ hơi sững người trước hành động của cô.

Izu mỉm cười đắc ý.

"Một tay anh giữ tay tôi, một tay đỡ người tôi. Để xem lần này anh làm sao mà giấu mặt được nữa nhá!

Ngay khi chàng trai chưa kịp phản ứng gì, Izu trừng mắt dùng bàn tay còn tự do của mình gạt phắt mũ áo choàng của anh ra. Thế nhưng...

"Roạt".

Đôi cánh trắng muốt từ phía sau lưng thiên sứ ngay lập tức vươn đến, kịp che kín gương mặt bí ẩn kia. Izu kinh ngạc, khóe môi giật giật:

- Phản xạ... nhanh đấy.

Dường như đến đây là cực hạn chịu đựng cơn buồn ngủ của cô rồi. Xương hàm cũng mỏi nhừ, chẳng thể xài lại chiêu cũ, huống hồ chi, cô cũng không muốn khiến bản thân mình bị thương thêm nữa.

Mí mắt cô từ từ khép lại, và trước khi mất đi ý thức, cô vẫn còn ngửi được một mùi hương thoang thoảng dễ chịu, ngọt ngào vô cùng...

Lúc này, đôi cánh trắng mới dần dần được thu lại vào hai bả vai của chàng thiên sứ, để lộ dung mạo thanh tú đến say người. Dưới ánh hoàng hôn rạng rỡ, chàng trai càng thêm phần mê hoặc với cặp đồng tử màu hổ phách đẹp như cặp bảo ngọc được chạm khắc tinh xảo. Nhìn thân ảnh mảnh mai xinh xắn đang say ngủ trong vòng tay, Mochi khẽ thở dài. Anh chẳng biết đến bao giờ thì người con gái này mới chịu ngoan ngoãn hơn đây.

Ánh mắt chàng trai dịu dàng hơn hẳn. Anh ngắm cô không chớp mắt, như thể chỉ cần anh rời mắt thì cô sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh.

Rai à, quả thực đúng là anh bị cái tính bướng bỉnh của em cuốn hút, nhưng nếu em phát hiện ra sự thật về anh, vậy thì... anh phải làm sao đây?

Xa em lần nữa sao?

Không ổn đâu...

Lần này, là mãi mãi đấy. Nỗi khổ tâm này, anh phải chịu đựng kiểu gì đây?

Tâm khảm anh ngày càng trở nên yếu đuối từ khi gặp em rồi. Chẳng thà là anh chấp nhận ngày ngày đứng ngắm nhìn em hạnh phúc từ xa, còn hơn là yêu em một lần để rồi vĩnh viễn phải chia lìa.

"Vậy nên... làm ơn... ngoan ngoãn đi, cô ngốc."

Hơi thở của chàng trai ấm dần. Anh nhẹ nhàng cúi đầu, áp sát vào đôi môi anh đào xinh xắn vừa bị cắn không thương tiếc kia...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương