Kí Ức Về Một Thiên Thần
-
Chương 11: Thành viên vắng mặt lễ khai giảng
Buổi lễ kết thúc. Các học sinh di chuyển về lớp chờ thầy cô chủ nhiệm lên sinh hoạt. 12A1 cũng thế. Nhưng chờ tận hai mươi phút vẫn chưa thấy cô Nao đâu, Izu cũng có chút lo lắng. Cô Nao không chỉ là Giáo viên chủ nhiệm của 12A1 mà cô còn kiêm luôn chức Tổng phụ trách. Thế nên, trong thời điểm này cô Nao thật sự rất bận bịu. Không biết cô có kịp lên nhận lớp không nữa. Rồi Izu lại hướng mắt qua bên cạnh. Chỗ ngồi ấy vẫn bỏ trống.
- Sal-san, cậu có chắc là bạn của cậu có đi học không đó?
Sal đang ngồi đọc sách, nghe tiếng hỏi liền ngước lên:
- Chắc chắn mà! Có lẽ Mochi có việc gì quan trọng thôi!
Nói xong Sal thản nhiên cúi xuống đọc sách tiếp.
- Nhưng cậu ấy đã vắng mặt trong buổi lễ đó, chưa gì là bị trừ mất năm điểm kỉ luật rồi. Cậu không lo à?
- Lo gì chứ? Tớ mới là người hay để người khác phải lo. Mochi thì khác, sẽ chẳng có chuyện gì to tát lắm đâu!
Thấy cậu bạn có vẻ hờ hững,Izu chỉ còn nước thở dài:
- Tớ chỉ nhắc nhở với vai trò lớp trưởng thôi! Các cậu là mem mới, cũng cần phải biết điều này. Đạt được thành tựu rất khó, nhưng giữ nó cũng không phải dễ đâu. Có thể các cậu không quan tâm đến thành tựu, nhưng nếu không cẩn thận, rất dễ bị đánh rớt lớp đó! Như thế thì cậu và Mochi sẽ không được học chung với nhau nữa đâu!
Izu nói một tràng, hi vọng đánh động được phần nào lên cái khuôn mặt thờ ơ vô lo đang ngồi đọc sách kia. Ấy vậy, trái với suy nghĩ của cô, chàng trai chỉ cười nhẹ, ánh mắt tràn đầy tự tin vẫn không rời khỏi trang sách:
- Rớt lớp ư? Ta còn ở đây, Mochi dám mà qua lớp khác học ư?
Izu ngạc nhiên chớp chớp mắt. Cô đang định hỏi về cách xưng hô kì lạ vừa rồi của Sal, thì bỗng cánh cửa lớp được đẩy vào.
Một dáng người nhỏ nhắn bước vô. Mái tóc uốn lọn màu nâu đỏ để xõa bồng bềnh ngang eo.
Áo sơ mi gọn gàng cùng chiếc váy đen ôm sát đến đầu gối.
- A! Nao-sensei vào rồi lớp ơi!
- Oa! Nao-sensei lại chủ nhiệm lớp mình nữa mấy đứa ơi!
- Cô ơi cô đẹp quá!
- Chào cô ạ!
- Cả lớp đứng! - Izu hô to.
Cả 12A1 đồng loại đứng dậy.
- Các em ngồi đi! - Cô Nao mỉm cười - Xin lỗi vì cô đến trễ!
- Không sao cô ơi!
- Cô bận việc hả cô?
- Ừm! Nhưng cũng may là có người giúp nên cũng ổn định được nhiều rồi!
Cô Nao mặc dù đã hai mươi bảy tuổi nhưng lại nhỏ nhắn như học sinh cấp hai. Cô mà mặc đồ học sinh là bảo đảm không ai nhìn ra được tuổi thật của cô cả. Nói chung là cô đã đạt đúng chuẩn loli không cần phải bàn cãi gì nữa!
- Giới thiệu lại luôn với các em học sinh mới nhé. Cô là Nao Hiyomi. Từ giờ cô sẽ là Giáo viên chủ nhiệm của 12A1 này. Mong rằng lớp mình sẽ đoàn kết học tập đạt được kết quả thật tốt và giữ vững thành tích của mình nhé!
- Vâng ạ! - Lớp đồng thanh trả lời.
Mỉm cười hài lòng, cô tiếp:
- Và hôm nay, cô đặc biệt chào mừng hai em học sinh đã đạt được thành tích đáng nể mà trước giờ chưa ai làm được: Super Special Student.
- Oa thật sao cô? Lớp mình có SSS rồi sao?
- Không thể tin được luôn!
- Ai vậy cô?
- Có phải Sal-san không ạ? Ban nãy em thấy bạn ấy lên phát biểu...
- Các em làm quen nhanh thật. Sal đúng là SSS. Sal Tian em lên đây nào! - Cô Nao hướng ánh mắt tự hào về phía Sal.
- Vâng!
Cả lớp reo ồ lên khi chàng trai thân thiện ấy bước lên. Sau đó tất cả lại quay mặt dáo dác tìm kiếm.
- Còn ai nữa vậy cô?
Bất chợt cô Nao hướng ánh mắt trìu mến ra cửa lớp:
- Mochi-kun, tới rồi à? Vào đây em. Cám ơn em vì đã giúp cô mang đồ lên.
Cả lớp đồng loạt nhìn ra cửa, đồng loạt há hốc miệng.
Từ ngoài cửa, một nam sinh bước vào, vai đeo hờ hững chiếc cặp đen, tay cầm theo micro và giỏ xách của cô Nao. Da trắng, dáng người cao dong dỏng. Mái tóc bạch kim ôm gọn khuôn mặt thanh tú. Và đôi mắt màu hổ phách vừa kiêu ngạo lại vừa bất cần.
"Là hắn!"
Izu mở to mắt, nhất thời sững người.
“Ôi trời ơi! Đây là sự thật sao trời! Số mình nhọ đến thế là cùng! Hừ hừ!”
- Thật phiền em quá! Vì giúp cô mà em phải bỏ buổi lễ quan trọng!
- Không sao ạ! Em cũng không có hứng thú! - Mochi đáp hờ hững.
Cô Nao cười khổ. Thắng nhóc này, hiệu trưởng mà nghe câu vừa rồi là xác định nhóc ăn một bản kiểm điểm nhé!
- Nhưng cô thật không ngờ em giỏi thật, cái gì cũng biết. Em yên tâm, lần vắng mặt này em sẽ không bị mất điểm nào đâu!
- Cám ơn cô, Nao-sensei!
- Kh... Khoan đã... - Izu đến bây giờ mới lên tiếng được - Chuyện này là sao vậy cô? Tại sao vắng mặt buổi lễ quan trọng như thế mà lại không bị mất điểm nào?
- À, là cô vô tình gặp Mochi-kun nên có nhờ em ấy một số chuyện, cũng không ngờ Mochi làm tốt thế. Cắm hoa, sắp xếp bàn ghế, điều chỉnh âm thanh, loa tập trung học sinh, rồi còn giúp cô soạn một số giấy tờ tài liệu nữa... Cũng may mà có em, chứ thầy chuyên về điều âm hôm nay tự nhiên ngã bệnh, cô đang lo sốt vó mà chẳng biết làm sao cả...
Izu cười méo xệch. Vậy là giọng nói thông báo tập trung trên loa là của hắn, hèn gì cô cứ thấy ngờ ngợ. Mà lúc nãy chẳng phải hắn còn say ngủ trên thảm cỏ nhà trường sao? Sao tự nhiên gặp cô Nao mà lập được nhiều công trạng thế? Liệu có đúng là vô tình gặp không?
- Sao cô không nhờ em giúp một tay? Cô phone một cái là em chạy xuống ngay mà! - Izu có vẻ vẫn không cam tâm.
- À, cô cũng có nghĩ tới em, nhưng cô thấy có nhiều việc khiêng vác nặng nhọc nên để cho bạn nam làm sẽ tốt hơn.
- D... Dạ...
Cô Nao đã nói thế, Izu cũng chẳng còn gì để nói.
Cô quét mắt lên bục giảng, bất chợt bắt gặp ánh mắt của hắn!
Và... rất nhanh thôi, nhưng cô chắc chắn, khóe miệng của hắn vừa cong lên một chút...
Chế giễu!
Hắn chế giễu cô! Thật đáng ghét quá mà!
- Sal-san, cậu có chắc là bạn của cậu có đi học không đó?
Sal đang ngồi đọc sách, nghe tiếng hỏi liền ngước lên:
- Chắc chắn mà! Có lẽ Mochi có việc gì quan trọng thôi!
Nói xong Sal thản nhiên cúi xuống đọc sách tiếp.
- Nhưng cậu ấy đã vắng mặt trong buổi lễ đó, chưa gì là bị trừ mất năm điểm kỉ luật rồi. Cậu không lo à?
- Lo gì chứ? Tớ mới là người hay để người khác phải lo. Mochi thì khác, sẽ chẳng có chuyện gì to tát lắm đâu!
Thấy cậu bạn có vẻ hờ hững,Izu chỉ còn nước thở dài:
- Tớ chỉ nhắc nhở với vai trò lớp trưởng thôi! Các cậu là mem mới, cũng cần phải biết điều này. Đạt được thành tựu rất khó, nhưng giữ nó cũng không phải dễ đâu. Có thể các cậu không quan tâm đến thành tựu, nhưng nếu không cẩn thận, rất dễ bị đánh rớt lớp đó! Như thế thì cậu và Mochi sẽ không được học chung với nhau nữa đâu!
Izu nói một tràng, hi vọng đánh động được phần nào lên cái khuôn mặt thờ ơ vô lo đang ngồi đọc sách kia. Ấy vậy, trái với suy nghĩ của cô, chàng trai chỉ cười nhẹ, ánh mắt tràn đầy tự tin vẫn không rời khỏi trang sách:
- Rớt lớp ư? Ta còn ở đây, Mochi dám mà qua lớp khác học ư?
Izu ngạc nhiên chớp chớp mắt. Cô đang định hỏi về cách xưng hô kì lạ vừa rồi của Sal, thì bỗng cánh cửa lớp được đẩy vào.
Một dáng người nhỏ nhắn bước vô. Mái tóc uốn lọn màu nâu đỏ để xõa bồng bềnh ngang eo.
Áo sơ mi gọn gàng cùng chiếc váy đen ôm sát đến đầu gối.
- A! Nao-sensei vào rồi lớp ơi!
- Oa! Nao-sensei lại chủ nhiệm lớp mình nữa mấy đứa ơi!
- Cô ơi cô đẹp quá!
- Chào cô ạ!
- Cả lớp đứng! - Izu hô to.
Cả 12A1 đồng loại đứng dậy.
- Các em ngồi đi! - Cô Nao mỉm cười - Xin lỗi vì cô đến trễ!
- Không sao cô ơi!
- Cô bận việc hả cô?
- Ừm! Nhưng cũng may là có người giúp nên cũng ổn định được nhiều rồi!
Cô Nao mặc dù đã hai mươi bảy tuổi nhưng lại nhỏ nhắn như học sinh cấp hai. Cô mà mặc đồ học sinh là bảo đảm không ai nhìn ra được tuổi thật của cô cả. Nói chung là cô đã đạt đúng chuẩn loli không cần phải bàn cãi gì nữa!
- Giới thiệu lại luôn với các em học sinh mới nhé. Cô là Nao Hiyomi. Từ giờ cô sẽ là Giáo viên chủ nhiệm của 12A1 này. Mong rằng lớp mình sẽ đoàn kết học tập đạt được kết quả thật tốt và giữ vững thành tích của mình nhé!
- Vâng ạ! - Lớp đồng thanh trả lời.
Mỉm cười hài lòng, cô tiếp:
- Và hôm nay, cô đặc biệt chào mừng hai em học sinh đã đạt được thành tích đáng nể mà trước giờ chưa ai làm được: Super Special Student.
- Oa thật sao cô? Lớp mình có SSS rồi sao?
- Không thể tin được luôn!
- Ai vậy cô?
- Có phải Sal-san không ạ? Ban nãy em thấy bạn ấy lên phát biểu...
- Các em làm quen nhanh thật. Sal đúng là SSS. Sal Tian em lên đây nào! - Cô Nao hướng ánh mắt tự hào về phía Sal.
- Vâng!
Cả lớp reo ồ lên khi chàng trai thân thiện ấy bước lên. Sau đó tất cả lại quay mặt dáo dác tìm kiếm.
- Còn ai nữa vậy cô?
Bất chợt cô Nao hướng ánh mắt trìu mến ra cửa lớp:
- Mochi-kun, tới rồi à? Vào đây em. Cám ơn em vì đã giúp cô mang đồ lên.
Cả lớp đồng loạt nhìn ra cửa, đồng loạt há hốc miệng.
Từ ngoài cửa, một nam sinh bước vào, vai đeo hờ hững chiếc cặp đen, tay cầm theo micro và giỏ xách của cô Nao. Da trắng, dáng người cao dong dỏng. Mái tóc bạch kim ôm gọn khuôn mặt thanh tú. Và đôi mắt màu hổ phách vừa kiêu ngạo lại vừa bất cần.
"Là hắn!"
Izu mở to mắt, nhất thời sững người.
“Ôi trời ơi! Đây là sự thật sao trời! Số mình nhọ đến thế là cùng! Hừ hừ!”
- Thật phiền em quá! Vì giúp cô mà em phải bỏ buổi lễ quan trọng!
- Không sao ạ! Em cũng không có hứng thú! - Mochi đáp hờ hững.
Cô Nao cười khổ. Thắng nhóc này, hiệu trưởng mà nghe câu vừa rồi là xác định nhóc ăn một bản kiểm điểm nhé!
- Nhưng cô thật không ngờ em giỏi thật, cái gì cũng biết. Em yên tâm, lần vắng mặt này em sẽ không bị mất điểm nào đâu!
- Cám ơn cô, Nao-sensei!
- Kh... Khoan đã... - Izu đến bây giờ mới lên tiếng được - Chuyện này là sao vậy cô? Tại sao vắng mặt buổi lễ quan trọng như thế mà lại không bị mất điểm nào?
- À, là cô vô tình gặp Mochi-kun nên có nhờ em ấy một số chuyện, cũng không ngờ Mochi làm tốt thế. Cắm hoa, sắp xếp bàn ghế, điều chỉnh âm thanh, loa tập trung học sinh, rồi còn giúp cô soạn một số giấy tờ tài liệu nữa... Cũng may mà có em, chứ thầy chuyên về điều âm hôm nay tự nhiên ngã bệnh, cô đang lo sốt vó mà chẳng biết làm sao cả...
Izu cười méo xệch. Vậy là giọng nói thông báo tập trung trên loa là của hắn, hèn gì cô cứ thấy ngờ ngợ. Mà lúc nãy chẳng phải hắn còn say ngủ trên thảm cỏ nhà trường sao? Sao tự nhiên gặp cô Nao mà lập được nhiều công trạng thế? Liệu có đúng là vô tình gặp không?
- Sao cô không nhờ em giúp một tay? Cô phone một cái là em chạy xuống ngay mà! - Izu có vẻ vẫn không cam tâm.
- À, cô cũng có nghĩ tới em, nhưng cô thấy có nhiều việc khiêng vác nặng nhọc nên để cho bạn nam làm sẽ tốt hơn.
- D... Dạ...
Cô Nao đã nói thế, Izu cũng chẳng còn gì để nói.
Cô quét mắt lên bục giảng, bất chợt bắt gặp ánh mắt của hắn!
Và... rất nhanh thôi, nhưng cô chắc chắn, khóe miệng của hắn vừa cong lên một chút...
Chế giễu!
Hắn chế giễu cô! Thật đáng ghét quá mà!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook