Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song
-
Chương 28: Tâm tàng phong vũ
Tẩm cung một mảng hương say, như mộng như huyễn, sa trướng mềm mại, hỏa hồng y sam nhè nhẹ phất phơ.
Hạ Ngâm Hà khẽ gảy cầm huyền, tấu xuất khinh nhạc trầm thấp, tà âm cơ hồ khiến tất cả thị đồng cùng nha hoàn đi qua Mộc Tuyết Các đều dừng lại.
Hách Liên Cô Tuyết lấy tay chống đầu, nằm nghiêng trên cẩm tháp, đùa nghịch một lọn tóc dài của mình, đôi mắt thâm hồng thản nhiên lạnh lùng, giống như ngọn lửa không nhiễm bụi trần, lẳng lặng thiêu đốt phiến tuyết bạch thánh khiết, cho dù tiếng đàn câu nhân êm tai như thế nào đều không thể làm cho hồng đồng hiện lên nửa điểm kinh hỉ.
Vô luận Hạ Ngâm Hà dùng bất cứ thủ đoạn gì khêu gợi hoan tâm của hắn, hắn cũng không ôm nàng lần nữa, lại càng không đối với nàng nở nụ cười, đem nàng mang về, chỉ thuần túy là nhất thời hứng khởi, hoặc là vì, bởi một câu nói của người kia.
Mang nàng đi. . . Nghĩ thật là hay!
Phàm là đồ của hắn, hắn tuyệt sẽ không để lọt vào tay kẻ khác, cho dù hắn không thích, cũng sẽ không để kẻ khác đạt được.
Bỗng nhiên “Bang──” một tiếng vang thật lớn, nguyên bản thịđồng cùng nha hoàn đã muốn mê mẩn sợ tới mức lông tóc dựng đứng, vội vàng rời đi.
Cầm, chợt nứt ra. . .
Hạ Ngâm Hà thất hồn lạc phách nhìn Hồng ngọc phượng vĩ cầm bị chấn nát trước mắt, cả người run rẩy.
Hồng trù trong tay áo Hách Liên Cô Tuyết nháy mắt bay ra, cuốn lấy thắt lưng Hạ Ngâm Hà, mạnh mẽ đem nàng kéo đến trước mặt, lạnh lùng nhìn xuống kiều nhan trên mặt kinh hoàng còn chưa thối lui.
Nữ tử nhìn cặp hồng mâu lạnh như băng, trái tim đập điên cuồng như thể muốn nhảy ra ngoài, thẳng đến khi cảm giác chiếc cổ mảnh khảnh bị một cỗ lực đạo cường mãnh nháy mắt thắt chặt, nỗi sợ hãi không thể diễn tả lập tức lan tràn.
“ ‘Táng tâm phú’ bát đoạn âm thứ ba, ngươi gảy cao.” Thanh âm lạnh lùng, như băng xuyên hàn tuyền không mang theo một tia tình cảm. (băng xuyên: sông băng, hàn tuyền: suối lạnh)
Hạ Ngâm Hà cả kinh, toàn thân chấn động, “Cung. . . cung chủ, Ngâm Hà biết sai, lần sau nhất định. . . nhất định. . .” Cổ bị bóp đến phát đau, hô hấp có chút dồn dập.
Hách Liên Cô Tuyết liễm mi, “Ngươi phá hư nhạc khúc ta thích nhất, lại còn phá hư chiếc cầm này.”
“Cung chủ, Ngâm Hà sau này nhất định. . . nhất định chăm chỉ luyện tập, tuyệt sẽ không làm cung chủ thất vọng. . . Ân. . .”
Hô hấp ngày càng dồn dập, cảm giác đau đớn xé rách lan tràn trên cổ nữ tử.
“Cầm cũng bị ngươi phá rồi, còn nói đến chuyện sau này?”
Đôi mắt Hạ Ngâm Hà nổi lên nhàn nhạt thủy vận, nước mắt không thể kìm nén chảy xuống ── Nguyên lai, nàng trong cảm nhận của hắn so ra lại kém một chiếc cầm.
“Người chỉ biết khóc chính là phế vật!” Hách Liên Cô Tuyết vừa muốn tăng thêm lực đạo, bỗng nhiên giây lát như nhận ra điều gì, hắn phất tay áo, Hạ Ngâm Hà như cơn gió bị thổi bay ra khỏi tẩm cung.
Hách Liên Cô Tuyết đứng dậy, hồng bào diễm liễm, dung nhan yêu mị có chút tình tự bất đồng ngày trước, u lãnh rồi lại thoáng hiện nhàn nhạt thương cảm.
Ánh nến yếu ớt, bóng dáng ưu tư.
Hồng tiêu hương đoạn, túy ngọc hồng liên nhiễm, một khúc táng tâm ly tán, tóc xanh trảm mối tình si.
Màn đêm u tối, một khúc “Táng tâm phú”, tàn hoa vẫn rơi nhưng người đã không còn. . .
.
“Xuất hiện đi.” Cánh môi mỏng khẽ mở, phút chốc hết thảy tình tự trong đáy mắt hắn đều liễm đi.
Một mạt quỷ ảnh hiện lên, như u linh lặng yên không chút tiếng động, Tuyệt Ảnh quỳ xuống hành lễ, lọn tóc trắng phất phơ lay động.
Hách Liên Cô Tuyết không nhìn người phía sau, lạnh lùng nói, “Tra được?”
“Vâng.”
“Ở đâu?”
“Huyền Thiên Trận.” Thanh âm cứng ngắc gượng gạo, vẫn là ba chữ.
Hồng đồng phù quang chợt hiện, lãnh liệt, thâm u, không người có thể khám phá.
“Đi xuống đi.”
Tuyệt Ảnh thân hình lóe lên, hóa gió rời khỏi.
Hách Liên Cô Tuyết chắp tay mà đứng, mặc gió nhẹ thổi bay hỏa hồng trường phát, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh như có như không.
Hắn quả thực không đoán sai. . .
Có một người, thoái ẩn ba năm cũng không bị người trên giang hồ quên lãng, mặc dù mai danh ẩn tích nhưng vẫn như trước làm người ta kinh hãi khiếp sợ.
Thế nhân đều biết, hắn tính tình cổ quái, thích ngoạn độc, ngoạn nữ nhân, ngoạn trận pháp.
Hắn ngoạn độc, được ca ngợi là ‘Thánh thủ độc tiên’, vô số người mất mạng trong tay hắn, Đường Môn thủy tổ cũng theo không kịp.
Hắn ngoạn nữ nhân, thế nhân cũng xưng hắn là ‘Đa tình công tử’, vô số nữ tử cam nguyện vì hắn trầm luân, ước ao được hắn ân sủng, trở thành người duy nhất trong lòng hắn.
Hắn ngoạn trận pháp, thần bí tinh trạm không người có thể phá, vô luận hắc đạo bạch đạo hao phí bao nhiêu nhân lực tiến vào thảo phạt hoặc bái phỏng, chung quy vẫn bị trận pháp làm khó, vô công mà phản.
Ẩn tàng thật sâu a. . . Lộng Nguyệt, ngươi rốt cuộc là muốn ngoạn trò vui gì?
Hách Liên Cô Tuyết hơi rũ mắt, hồng mâu thâm thúy mà bí ẩn, hắn hiện tại chỉ muốn chứng thực một sự kiện.
“Vô Nhai.”
Lam ảnh lóe lên, một nam tử xuất hiện quỳ một gối xuống đất, tốc độ kinh người như đã sớm đoán trước.
“Đem Phi Vân Lâu lâu chủ. . . ‘thỉnh’ lại đây cho bản cung.”
~*~
Liên hương lưu luyến, tản mát như sương, nơi thủy tạ đình thai gió mát lượn lờ, Lộng Nguyệt nằm nghiêng trên quý phi tháp, khóe miệng nở nụ cười biếng nhác, ngón tay thon dài khiêu động, ngắm nghía chén ngọc trong suốt long lanh.
Trong lòng ngực của hắn nằm một thiếu niên, một thân hồng y tơ tằm mỏng manh, khuôn mặt tinh xảo, cánh môi anh đào, con ngươi màu đen nổi bật sáng ngời tựa sao trời dưới làn da gốm sứ.
Thiếu niên vùi đầu vào lòng ngực Lộng Nguyệt, hắc mâu chớp chớp, ánh mắt mê ly như si như túy nhìn Lộng Nguyệt vẻ mặt tràn ngập tiếu ý, chẳng qua trong con ngươi hắn đang nhìn chăm chú chỉ phản chiếu ảnh ngược của chiếc chén ngọc.
Tử mâu mị hoặc nhìn chén ngọc hồi lâu, tựa hồ đã quên mất sự tồn tại của thiếu niên.
Thiếu niên có chút bực bội, “Giáo chủ, người đang suy nghĩ điều gì?”
Lộng Nguyệt rũ mắt, khóe miệng nổi lên một nụ cười mị hoặc, hắn ở trên trán thiếu niên in một nụ hôn sâu.
“Giáo chủ.” Lúc này, một hắc y nam tử quỳ một gối xuống đất, đấu bồng che mặt, trên cổ tay phải hình xăm lục mang tinh lấp lánh tỏa sáng.
Hắc y nam tử không chút để ý đến bức xuân hoa thu nguyệt đồ trước mắt, bởi vì hắn biết, vị hồng y thiếu niên này là người được Lộng Nguyệt sủng ái nhất.
Khuôn mặt như thiếu niên, nhưng tuổi thực tế không rõ, ở chốn giang hồ cơ hồ không ai biết tên hắn nhưng không người nào không nghe danh hiệu của hắn ──‘Ngũđộc đồng tử’.
‘Ngũ độc đồng tử’ tên là Phượng Tịch, tương truyền hắn toàn thân cao thấp đều là độc, thế nhân chỉ nhìn thấy khuôn mặt như oa nhi khiến người ta yêu mến, lại không biết có bao nhiêu khô cốt được mai táng dưới tay hắn, chưởng độc, tâm còn độc hơn.
Thế gian này, chỉ ‘Thánh thủ độc tiên’ là có thể lông tóc vô thương tiếp được Vạn độc xuyên tâm chưởng của ‘Ngũ độc đồng tử’, chỉ Lộng Nguyệt mới có thể làm cho Phượng Tịch dễ bảo nằm trong lòng một người nam nhân.
Phượng Tịch nâng chén ngọc đến bên môi Lộng Nguyệt, không thèm đem hắc y nam tử trước mặt để vào mắt, Lộng Nguyệt cúi đầu ẩm một ngụm, quỳnh tương theo khóe miệng của hắn chảy xuống, nhỏ giọt trên bạch y bào, kết thành từng đạo thủy ấn xinh đẹp.
Lúc này, trong mắt Phượng Tịch chỉ có cặp tử mâu kia.
Hắc y nam tử không hề động, chỉ cần Lộng Nguyệt không mở miệng hỏi, hắn tuyệt sẽ không nói chuyện, lại càng không quấy rầy.
“Phượng Tịch, ngươi lui xuống trước đi.”
Phượng Tịch cong cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng, “Không, giáo chủ, Phượng Tịch muốn. . .”
“Lui ra.” Tử sắc phượng mâu hơi nheo lại, tiếu ý hạ thấp.
Phượng Tịch ngẩn người, hoang mang rối loạn đứng dậy, có chút ủy khuất nói, “Giáo chủ bớt giận, Phượng Tịch lập tức rời đi.” Hồng ảnh tiêu thất, nhưng trong đôi hắc mâu tràn ngập không cam lòng.
Nhuyễn liêm lay động, trong gió nổi lên một mạt hương vụ, Lộng Nguyệt đem tầm mắt chuyển đến hắc y nam tử, không giận tự uy.
“Nói đi.”
“Thuộc hạ phát hiện Vô Nhai.”
“Nga?” Lộng Nguyệt nở nụ cười, vẻ mặt vẫn biếng nhác như trước, “Phát hiện ở đâu?”
“Phụ cận Phi Vân Lâu.”
“A a. . .” Lộng Nguyệt xoay người đứng lên, bạch y bào hờ hững khoác trên người, gió mát thổi bay thâm tử trường phát, tử mâu hơi nheo lại, “Ngươi nói bổn tọa. . . có nên hay không đi gặp ‘lão bằng hữu’.”
Hắn cười nhẹ, ném chén ngọc vào trong hồ, mặt nước nhộn nhạo nổi lên từng vòng sóng gợn, hồi quang phản chiếu trên một mảng thụy liên thanh khiết.
Gió thổi xào xạc, khó che giấu được hương tiêu đoạn.
***
@Một số từ Hán Việt sẽ được giữ nguyên, có lẽ sẽ có người nói đọc khó hiểu, a a, nhưng đây là truyện cổ trang, phải để như thế mới có không khí, ta hồi còn đọc truyện bên Tàng thư viện, tụi nó lập nhóm dịch theo chương, có chương thì ‘gia gia’ thành ‘ông nội’, ‘nãi nãi’ thành ‘bà nội’, rồi thì tỷ như ‘Hắc thạch lao ngục’ lại thành ‘Nhà giam đá đen’. . . đọc bựa không chịu nổi. Không hiểu thì có chú thích, đừng kêu ca với ta a. Đọc HV cho quen
Một số cụm HV ta sẽ không chú thích, đơn giản vì nó xuất hiện quá nhiều:
+Trường phát: tóc dài, để ý cứ ‘hắc phát’, ‘ngân phát’ là miêu tả tóc đấy.
+Tử: màu tím nga, ‘tử sắc’, ‘thâm tử’
+Hồng: ở đây không phải pink, nó là màu đỏ đấy ạ
+Quỳnh tương: mỹ tửu, từ này để HV đẹp hơn nhiều
+Đồng, mâu, nhãn: đều chỉ con mắt
Hạ Ngâm Hà khẽ gảy cầm huyền, tấu xuất khinh nhạc trầm thấp, tà âm cơ hồ khiến tất cả thị đồng cùng nha hoàn đi qua Mộc Tuyết Các đều dừng lại.
Hách Liên Cô Tuyết lấy tay chống đầu, nằm nghiêng trên cẩm tháp, đùa nghịch một lọn tóc dài của mình, đôi mắt thâm hồng thản nhiên lạnh lùng, giống như ngọn lửa không nhiễm bụi trần, lẳng lặng thiêu đốt phiến tuyết bạch thánh khiết, cho dù tiếng đàn câu nhân êm tai như thế nào đều không thể làm cho hồng đồng hiện lên nửa điểm kinh hỉ.
Vô luận Hạ Ngâm Hà dùng bất cứ thủ đoạn gì khêu gợi hoan tâm của hắn, hắn cũng không ôm nàng lần nữa, lại càng không đối với nàng nở nụ cười, đem nàng mang về, chỉ thuần túy là nhất thời hứng khởi, hoặc là vì, bởi một câu nói của người kia.
Mang nàng đi. . . Nghĩ thật là hay!
Phàm là đồ của hắn, hắn tuyệt sẽ không để lọt vào tay kẻ khác, cho dù hắn không thích, cũng sẽ không để kẻ khác đạt được.
Bỗng nhiên “Bang──” một tiếng vang thật lớn, nguyên bản thịđồng cùng nha hoàn đã muốn mê mẩn sợ tới mức lông tóc dựng đứng, vội vàng rời đi.
Cầm, chợt nứt ra. . .
Hạ Ngâm Hà thất hồn lạc phách nhìn Hồng ngọc phượng vĩ cầm bị chấn nát trước mắt, cả người run rẩy.
Hồng trù trong tay áo Hách Liên Cô Tuyết nháy mắt bay ra, cuốn lấy thắt lưng Hạ Ngâm Hà, mạnh mẽ đem nàng kéo đến trước mặt, lạnh lùng nhìn xuống kiều nhan trên mặt kinh hoàng còn chưa thối lui.
Nữ tử nhìn cặp hồng mâu lạnh như băng, trái tim đập điên cuồng như thể muốn nhảy ra ngoài, thẳng đến khi cảm giác chiếc cổ mảnh khảnh bị một cỗ lực đạo cường mãnh nháy mắt thắt chặt, nỗi sợ hãi không thể diễn tả lập tức lan tràn.
“ ‘Táng tâm phú’ bát đoạn âm thứ ba, ngươi gảy cao.” Thanh âm lạnh lùng, như băng xuyên hàn tuyền không mang theo một tia tình cảm. (băng xuyên: sông băng, hàn tuyền: suối lạnh)
Hạ Ngâm Hà cả kinh, toàn thân chấn động, “Cung. . . cung chủ, Ngâm Hà biết sai, lần sau nhất định. . . nhất định. . .” Cổ bị bóp đến phát đau, hô hấp có chút dồn dập.
Hách Liên Cô Tuyết liễm mi, “Ngươi phá hư nhạc khúc ta thích nhất, lại còn phá hư chiếc cầm này.”
“Cung chủ, Ngâm Hà sau này nhất định. . . nhất định chăm chỉ luyện tập, tuyệt sẽ không làm cung chủ thất vọng. . . Ân. . .”
Hô hấp ngày càng dồn dập, cảm giác đau đớn xé rách lan tràn trên cổ nữ tử.
“Cầm cũng bị ngươi phá rồi, còn nói đến chuyện sau này?”
Đôi mắt Hạ Ngâm Hà nổi lên nhàn nhạt thủy vận, nước mắt không thể kìm nén chảy xuống ── Nguyên lai, nàng trong cảm nhận của hắn so ra lại kém một chiếc cầm.
“Người chỉ biết khóc chính là phế vật!” Hách Liên Cô Tuyết vừa muốn tăng thêm lực đạo, bỗng nhiên giây lát như nhận ra điều gì, hắn phất tay áo, Hạ Ngâm Hà như cơn gió bị thổi bay ra khỏi tẩm cung.
Hách Liên Cô Tuyết đứng dậy, hồng bào diễm liễm, dung nhan yêu mị có chút tình tự bất đồng ngày trước, u lãnh rồi lại thoáng hiện nhàn nhạt thương cảm.
Ánh nến yếu ớt, bóng dáng ưu tư.
Hồng tiêu hương đoạn, túy ngọc hồng liên nhiễm, một khúc táng tâm ly tán, tóc xanh trảm mối tình si.
Màn đêm u tối, một khúc “Táng tâm phú”, tàn hoa vẫn rơi nhưng người đã không còn. . .
.
“Xuất hiện đi.” Cánh môi mỏng khẽ mở, phút chốc hết thảy tình tự trong đáy mắt hắn đều liễm đi.
Một mạt quỷ ảnh hiện lên, như u linh lặng yên không chút tiếng động, Tuyệt Ảnh quỳ xuống hành lễ, lọn tóc trắng phất phơ lay động.
Hách Liên Cô Tuyết không nhìn người phía sau, lạnh lùng nói, “Tra được?”
“Vâng.”
“Ở đâu?”
“Huyền Thiên Trận.” Thanh âm cứng ngắc gượng gạo, vẫn là ba chữ.
Hồng đồng phù quang chợt hiện, lãnh liệt, thâm u, không người có thể khám phá.
“Đi xuống đi.”
Tuyệt Ảnh thân hình lóe lên, hóa gió rời khỏi.
Hách Liên Cô Tuyết chắp tay mà đứng, mặc gió nhẹ thổi bay hỏa hồng trường phát, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh như có như không.
Hắn quả thực không đoán sai. . .
Có một người, thoái ẩn ba năm cũng không bị người trên giang hồ quên lãng, mặc dù mai danh ẩn tích nhưng vẫn như trước làm người ta kinh hãi khiếp sợ.
Thế nhân đều biết, hắn tính tình cổ quái, thích ngoạn độc, ngoạn nữ nhân, ngoạn trận pháp.
Hắn ngoạn độc, được ca ngợi là ‘Thánh thủ độc tiên’, vô số người mất mạng trong tay hắn, Đường Môn thủy tổ cũng theo không kịp.
Hắn ngoạn nữ nhân, thế nhân cũng xưng hắn là ‘Đa tình công tử’, vô số nữ tử cam nguyện vì hắn trầm luân, ước ao được hắn ân sủng, trở thành người duy nhất trong lòng hắn.
Hắn ngoạn trận pháp, thần bí tinh trạm không người có thể phá, vô luận hắc đạo bạch đạo hao phí bao nhiêu nhân lực tiến vào thảo phạt hoặc bái phỏng, chung quy vẫn bị trận pháp làm khó, vô công mà phản.
Ẩn tàng thật sâu a. . . Lộng Nguyệt, ngươi rốt cuộc là muốn ngoạn trò vui gì?
Hách Liên Cô Tuyết hơi rũ mắt, hồng mâu thâm thúy mà bí ẩn, hắn hiện tại chỉ muốn chứng thực một sự kiện.
“Vô Nhai.”
Lam ảnh lóe lên, một nam tử xuất hiện quỳ một gối xuống đất, tốc độ kinh người như đã sớm đoán trước.
“Đem Phi Vân Lâu lâu chủ. . . ‘thỉnh’ lại đây cho bản cung.”
~*~
Liên hương lưu luyến, tản mát như sương, nơi thủy tạ đình thai gió mát lượn lờ, Lộng Nguyệt nằm nghiêng trên quý phi tháp, khóe miệng nở nụ cười biếng nhác, ngón tay thon dài khiêu động, ngắm nghía chén ngọc trong suốt long lanh.
Trong lòng ngực của hắn nằm một thiếu niên, một thân hồng y tơ tằm mỏng manh, khuôn mặt tinh xảo, cánh môi anh đào, con ngươi màu đen nổi bật sáng ngời tựa sao trời dưới làn da gốm sứ.
Thiếu niên vùi đầu vào lòng ngực Lộng Nguyệt, hắc mâu chớp chớp, ánh mắt mê ly như si như túy nhìn Lộng Nguyệt vẻ mặt tràn ngập tiếu ý, chẳng qua trong con ngươi hắn đang nhìn chăm chú chỉ phản chiếu ảnh ngược của chiếc chén ngọc.
Tử mâu mị hoặc nhìn chén ngọc hồi lâu, tựa hồ đã quên mất sự tồn tại của thiếu niên.
Thiếu niên có chút bực bội, “Giáo chủ, người đang suy nghĩ điều gì?”
Lộng Nguyệt rũ mắt, khóe miệng nổi lên một nụ cười mị hoặc, hắn ở trên trán thiếu niên in một nụ hôn sâu.
“Giáo chủ.” Lúc này, một hắc y nam tử quỳ một gối xuống đất, đấu bồng che mặt, trên cổ tay phải hình xăm lục mang tinh lấp lánh tỏa sáng.
Hắc y nam tử không chút để ý đến bức xuân hoa thu nguyệt đồ trước mắt, bởi vì hắn biết, vị hồng y thiếu niên này là người được Lộng Nguyệt sủng ái nhất.
Khuôn mặt như thiếu niên, nhưng tuổi thực tế không rõ, ở chốn giang hồ cơ hồ không ai biết tên hắn nhưng không người nào không nghe danh hiệu của hắn ──‘Ngũđộc đồng tử’.
‘Ngũ độc đồng tử’ tên là Phượng Tịch, tương truyền hắn toàn thân cao thấp đều là độc, thế nhân chỉ nhìn thấy khuôn mặt như oa nhi khiến người ta yêu mến, lại không biết có bao nhiêu khô cốt được mai táng dưới tay hắn, chưởng độc, tâm còn độc hơn.
Thế gian này, chỉ ‘Thánh thủ độc tiên’ là có thể lông tóc vô thương tiếp được Vạn độc xuyên tâm chưởng của ‘Ngũ độc đồng tử’, chỉ Lộng Nguyệt mới có thể làm cho Phượng Tịch dễ bảo nằm trong lòng một người nam nhân.
Phượng Tịch nâng chén ngọc đến bên môi Lộng Nguyệt, không thèm đem hắc y nam tử trước mặt để vào mắt, Lộng Nguyệt cúi đầu ẩm một ngụm, quỳnh tương theo khóe miệng của hắn chảy xuống, nhỏ giọt trên bạch y bào, kết thành từng đạo thủy ấn xinh đẹp.
Lúc này, trong mắt Phượng Tịch chỉ có cặp tử mâu kia.
Hắc y nam tử không hề động, chỉ cần Lộng Nguyệt không mở miệng hỏi, hắn tuyệt sẽ không nói chuyện, lại càng không quấy rầy.
“Phượng Tịch, ngươi lui xuống trước đi.”
Phượng Tịch cong cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng, “Không, giáo chủ, Phượng Tịch muốn. . .”
“Lui ra.” Tử sắc phượng mâu hơi nheo lại, tiếu ý hạ thấp.
Phượng Tịch ngẩn người, hoang mang rối loạn đứng dậy, có chút ủy khuất nói, “Giáo chủ bớt giận, Phượng Tịch lập tức rời đi.” Hồng ảnh tiêu thất, nhưng trong đôi hắc mâu tràn ngập không cam lòng.
Nhuyễn liêm lay động, trong gió nổi lên một mạt hương vụ, Lộng Nguyệt đem tầm mắt chuyển đến hắc y nam tử, không giận tự uy.
“Nói đi.”
“Thuộc hạ phát hiện Vô Nhai.”
“Nga?” Lộng Nguyệt nở nụ cười, vẻ mặt vẫn biếng nhác như trước, “Phát hiện ở đâu?”
“Phụ cận Phi Vân Lâu.”
“A a. . .” Lộng Nguyệt xoay người đứng lên, bạch y bào hờ hững khoác trên người, gió mát thổi bay thâm tử trường phát, tử mâu hơi nheo lại, “Ngươi nói bổn tọa. . . có nên hay không đi gặp ‘lão bằng hữu’.”
Hắn cười nhẹ, ném chén ngọc vào trong hồ, mặt nước nhộn nhạo nổi lên từng vòng sóng gợn, hồi quang phản chiếu trên một mảng thụy liên thanh khiết.
Gió thổi xào xạc, khó che giấu được hương tiêu đoạn.
***
@Một số từ Hán Việt sẽ được giữ nguyên, có lẽ sẽ có người nói đọc khó hiểu, a a, nhưng đây là truyện cổ trang, phải để như thế mới có không khí, ta hồi còn đọc truyện bên Tàng thư viện, tụi nó lập nhóm dịch theo chương, có chương thì ‘gia gia’ thành ‘ông nội’, ‘nãi nãi’ thành ‘bà nội’, rồi thì tỷ như ‘Hắc thạch lao ngục’ lại thành ‘Nhà giam đá đen’. . . đọc bựa không chịu nổi. Không hiểu thì có chú thích, đừng kêu ca với ta a. Đọc HV cho quen
Một số cụm HV ta sẽ không chú thích, đơn giản vì nó xuất hiện quá nhiều:
+Trường phát: tóc dài, để ý cứ ‘hắc phát’, ‘ngân phát’ là miêu tả tóc đấy.
+Tử: màu tím nga, ‘tử sắc’, ‘thâm tử’
+Hồng: ở đây không phải pink, nó là màu đỏ đấy ạ
+Quỳnh tương: mỹ tửu, từ này để HV đẹp hơn nhiều
+Đồng, mâu, nhãn: đều chỉ con mắt
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook