Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song
Chương 207: Phiên ngoại 2: Hoa khuynh túy lưu niên ức tương phùng

Kể về lần đầu hai người gặp nhau. . .

Năm đó, cánh hoa xen lẫn tuyết trắng bay đầy trời, U Minh hoa cốc lẳng lặng đắm chìm trong từng đợt ánh sáng nhu hòa ấm áp.

Một thiếu niên tiêu sái nhảy xuống khỏi cành cây, làn tóc tím sẫm mềm mại như tơ ở trong gió vạch nên những đường cong đẹp đẽ, giữa hai hàng mi tà mị thoáng hiện phong thái tao nhã tuyệt luân.

Thiếu niên khoảng chừng mười hai tuổi tay cầm tất lật, dõi mắt nhìn dòng nước xanh biếc cuồn cuộn chảy xa xa, con ngươi giáng tử sắc tràn đầy nỗi niềm tịch liêu không hợp với bề ngoài. Hắn thoáng nâng tay, đưa chiếc tất lật loang lổ vết dấu năm tháng khẽ đặt bên môi, dải tua rua màu vàng đất nhè nhẹ đong đưa theo cơn gió.

Cánh mi dài chớp nhẹ lưu lại một mạt bóng mờ, khuôn mặt tuấn tú khó che giấu vẻ yêu dị, giai điệu phóng túng cuồng dã quanh quẩn khắp U Minh hoa cốc khiến người nghe rung động cả nội tâm.

Tiếng tất lật rõ ràng là thê ai vô cùng, dưới đầu ngón tay khéo léo bay múa của thiếu niên lại ẩn ẩn lưu chuyển nỗi hào hùng túy ngọa sa trường, trang nghiêm tiêu điều mà tràn ngập quạnh hiu. Tử phát vũ động, tử mâu thâm thúy phảng phất phản chiếu đao quang kiếm ảnh.

Không u cốc, vân hà nguyệt, nhất nhiễm lê hoa túy.

“Ai ở đó ?” Nghe ra tiếng động từ bụi cây phía sau, thiếu niên đột nhiên xoay người. Đôi mắt thâm tử sắc xẹt qua một tia băng lãnh.

Nếu, không phải một khắc ngoảnh đầu nhìn lại. . .

Nếu, không phải thoáng chốc kinh diễm. . .

Nếu, không phải nháy mắt tương vọng. . .

Nếu, không phải ngày đó tình cờ gặp gỡ. . .

Giữa bọn họ phải chăng sẽ không có những dây dưa ràng buộc khó phân ?

Giữa bọn họ phải chăng sẽ không có nhiều sinh ly tử biệt đến như vậy ?

Song, giữa hai người kia vốn không có ‘nếu’. . .

Dù cho thời gian trở lại, thiên địa nghịch đảo. . .

Giữa bọn họ cũng sẽ chú định một kiếp nhân sinh chẳng hề bình phàm.

.

Năm tháng hồi chuyển, lá vàng phiêu linh, hoa lê rơi rụng trên dải lụa buộc tóc của hồng y thiếu niên. Hắn lẳng lặng đứng dưới tàng cây, đồng tử là một màu đỏ thẫm yêu mị, đôi mắt tròn long lanh nhìn tử phát thiếu niên không chút chớp mắt, làn tóc hỏa hồng như vầng mây đỏ rực diễm lệ, đẹp đẽ như tiên đồng bước ra từ bức họa.

Vài lọn tóc yêu hồng hỗn độn phủ lên trán, nhìn qua có vẻ chật vật. Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú dính đầy bụi đất, nhưng dù vậy vẫn không thể che lấp vẻ tuyệt diễm của hồng y thiếu niên.

Hắn tử y bay múa, y hồng bào như lửa. Chỉ trong khoảnh khắc, sợi dây vận mệnh của hai người đã dây dưa, không cách nào chặt đứt, phảng phất mệnh trung chú định bọn họ sẽ gặp nhau, dưới ánh mắt của đối phương dần dần luân hãm. . .

Hai thiếu niên đối diện nhìn nhau một lúc lâu, cảnh vật chung quanh tựa hồ đều lâm vào an tĩnh.

Hắn nhìn đôi mắt thâm hồng tinh thuần, không thể hoàn hồn từ phút giây kinh tâm động phách ấy.

Y nhìn phong tư tao nhã tà mị kia, vô pháp kiềm chế.

“Ngươi là ai ?”

“A? Ta ?” Hồng y thiếu niên rốt cuộc cũng hoàn hồn, “Ta là. . .” đột nhiên nâng cao âm lượng, “Tại sao ta phải nói cho ngươi biết ta là ai ?”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của ‘Hồng y’, tà mị thiếu niên cười khẽ ra tiếng, “Bởi vì ngươi xông nhầm vào khu vực của ta.”

“Của ngươi ?” Hồng y thiếu niên lau sạch vết bẩn trên mặt, không phục nói, “Sơn cốc này không viết tên ngươi, bằng vào cái gì nó là của ngươi ?”

Tà mị thiếu niên nhìn ‘Hồng y’ còn chưa thoát vẻ ngây thơ, chậm rãi tới gần, “Ta tới trước thì nó là của ta.”

Hồng y thiếu niên thoáng hất chiếc cằm tinh xảo, “Vậy ta hiện tại đến đây, tất cả nơi này đều thuộc về ta.”

Thật đúng là ngang ngược. . .

Tà mị thiếu niên cầm tất lật vỗ vỗ gò má của ‘Hồng y’, tử mâu nheo lại, “Trước rửa mặt cho sạch rồi hãy tranh với ta sau.”

Hồng y thiếu niên đẩy mạnh tà mị thiếu niên, thân mình thoáng động, nhẹ nhàng giống như đám mây phiêu miểu, nháy mắt đã dừng ở bên bờ suối róc rách.

Từng cánh hoa lê rơi trên mặt nước nhấp nhô, theo gợn sóng dập dờn xoay tròn, cảnh tượng vô cùng thanh nhã.

“Ngươi biết không? Ngươi trông rất dễ nhìn.” Tà mị thiếu niên nghiêng đầu, dõi theo thân ảnh hồng y thiếu niên hô một tiếng.

Hồng y thiếu niên vốc nước nhẹ nhàng vỗ lên mặt, không thèm để ý. Đột nhiên, bên tai vang lên một tiếng ‘Phốc thông’, mặt suối bắn ra một loạt bọt nước tưới lên y sam hỏa hồng.

“Lớn mật !” Hồng y thiếu niên lập tức đứng dậy, toàn thân cao thấp đều ướt đẫm. Trên trán còn lấm tấm vài giọt nước, bộ dáng vô cùng chật vật, “Ngươi dám đánh lén ta ?”

Tà mị thiếu niên nở nụ cười nhìn biểu tình vừa tức vừa giận của hồng y thiếu niên, trong lòng ngầm vui vẻ, “Ai bảo ngươi không để ý ta ?”

Hồng y thiếu niên phẫn nộ nâng cao tay “Lách cách ────” vung chưởng đánh xuống đất. Tro bụi bốc lên xen lẫn cành lá nháy mắt bị một chưởng kia đánh nát bấy.

“Ai nha, nguyên lai võ công của ngươi lợi hại như vậy, ta thật sợ hãi nha.” Tà mị thiếu niên cười trêu tức, ra vẻ khẩn trương.

“Uy, còn dám chọc ta, ta nhất định sẽ giết ngươi !”

“Sao ngươi phải hung hăng vậy a?” Tà mị thiếu niên mỉm cười, “Bất quá ta thích.”

“Ngươi thích cái gì? Thích ta giết ngươi ?”

“Ta thích cùng ngươi chơi đùa. . .”

Biểu tình của tử y thiếu niên không có nửa phần dối trá mỉa mai mà là mang theo tiếu ý thản nhiên đến từ nội tâm, mơ hồ không chân thực lại chân thành vô cùng.

Nụ cười lạnh nhạt thoáng chút tà khí ấy khắc sâu trong mắt hồng y thiếu niên, trở thành ký ức mà cả đời này hắn đều không thể lãng quên.

Một khắc kia, lần đầu tiên hồng y thiếu niên biết được nguyên lai trong thế gian này, một người lại có thể nở nụ cười đẹp như vậy.

“Ngươi cười lên thật đẹp.” Đôi mắt to tròn nhìn không chớp mắt vào khuôn mặt tuấn tú đối diện, lại một lần nữa bất giác si mê.

Tà mị thiếu niên tới gần hồng y thiếu niên, phượng mâu tím sẫm quan sát gương mặt non nớt nhỏ hơn mình vài tuổi, nụ cười không đổi: “Kỳ thật ngươi cười lên hẳn là cũng rất dễ nhìn, chẳng qua ngươi không cười mà thôi.”

“Ta sẽ không cười.” Hồng y thiếu niên buông mi, biểu tình ngây thơ lộ ra một tia bi thương cùng tịch mịch.

Ngực tà mị thiếu niên tựa hồ bị thứ gì đó xúc động, đôi mắt thâm hồng kia lúc này thật giống chính mình. . .

Tịch mịch, cô độc. . .

“Chỉ cần ngươi ở bên ta, nhất định ta sẽ khiến ngươi nở nụ cười.”

“Thật sao ?” Hồng y thiếu niên ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập chờ mong, “Ngươi sẽ dạy ta cười ?”

“Đương nhiên, nói cho ta biết tên của ngươi.”

“Ta gọi là Cô Tuyết.”

“Cô Tuyết. . . Cô Tuyết. . . Tuyết. . .” Tà mị thiếu niên khẽ thì thầm, tựa hồ muốn đem cái tên này ghi khắc vào tận linh hồn, “Tên thật dễ nghe.”

“Ngươi thì sao ?”

“Ta ?” Tà mị thiếu niên mỉm cười, “Ta là Lộng Nguyệt.”

“Lộng Nguyệt. . . Lộng. . . Nguyệt. . . Nguyệt. . .” Hồng y thiếu niên đọc lên danh tự sẽ dây dưa cùng mình đời đời kiếp kiếp, hồng mâu ẩn ẩn sáng lên.

“Về sau ta gọi ngươi là Tuyết nhi có được không ?” Tà mị thiếu niên cười ôn nhu như nước, nụ cười đẹp không bút nào tả xiết.

“Tuyết nhi. . . ?”

“Đúng vậy, sau này ta sẽ gọi ngươi Tuyết nhi.” Tà mị thiếu niên tiến đến bên tai hồng y nam tử, “Cái tên ‘Tuyết nhi’ này là của ta, chỉ mình ta mới được gọi.”

“Hảo!” Hồng y thiếu niên vui vẻ nở nụ cười, “Về sau ta cũng gọi ngươi là Nguyệt.”

Đầu ngón tay của tà mị thiếu niên nhẹ nhàng phất qua khóe môi Cô Tuyết, “Ngươi vừa mỉm cười, Tuyết nhi, hơn nữa ngươi cười rất đẹp.”

“Ta cười thật sao? Không ngờ ta cũng có thể cười ?!” Hồng y thiếu niên hưng phấn nắm lấy bả vai tà mị thiếu niên lay động qua lại, “Nguyệt, ta không hiểu, vì sao ở trước mặt phụ thân, ta không thể cười nổi, nhưng vừa gặp ngươi ta lại cười ?”

Lộng Nguyệt cười không nói, lúc đó hắn bỗng nhiên cảm giác quãng thời gian hư không tịch mịch thuở thơ ấu nhờ vào phiến hỏa hồng cuồng nhiệt thiêu đốt kia mà sáng lên sắc thái. . .

Một năm ấy, tà mị thiếu niên mười hai tuổi. Hồng y thiếu niên mười tuổi.

Ngày đó, bọn họ lần đầu gặp nhau ở U Minh hoa cốc.

Hoa lê bay múa đầy trời, lác đác đáp lên bả vai, nhẹ nhàng cài vào làn tóc. . .

Một người tên là Lộng Nguyệt, một người tên là Cô Tuyết. . .

Một lần gặp gỡ đã trở thành ký ức dây dưa bọn họ cả đời, ràng buộc khắc sâu tận linh hồn. . .

Ước định kiếp này vĩnh hằng bên nhau, tuyên khắc lời thề nắm tay vạn thế. . .

Kể từ cái ngày hai thiếu niên yêu nghiệt tuyệt thế ấy gặp nhau, vận mệnh đã bắt đầu viết nên một truyền kỳ vang danh thiên cổ, một truyền kỳ độc nhất chỉ thuộc về Nam Cung Lộng Nguyệt và Hách Liên Cô Tuyết. . .

END.

***

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương