Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song
-
Chương 204: Thiên địa trọng hồi, yêu nghiệt trọng quy
Bụi bặm đầy trời phiêu tán bốc lên không trung, toàn bộ khu phế tích trống trải mà yên lặng. Vô số thi thể xen lẫn đất đá ngổn ngang nằm trên mặt đất. Đại địa giống như bị xé nhỏ thành từng khe nứt sâu hun hút không toàn vẹn, vết dung nham phun trào tựa như một lưỡi đao giày xéo vạn vật. Cả thiên địa chìm trong bầu không khí hoang vu điêu tàn.
Lộng Nguyệt xoay người, tử mâu dần rút đi huyết sắc, trong tầm mắt mơ hồ chậm rãi hiện lên một mạt hỏa hồng yêu mị. . .
Hồng y nam tử đứng trên bãi đá vụn, tay phải chằng chịt vết thương nắm chặt Thương sóc cuồng uyên kiếm lấp lánh hỏa mang. Từng giọt máu tươi men theo mũi kiếm nhỏ trên nền đất, điểm xuyết đóa đóa hồng liên tuyệt diễm. . . Làn tóc đỏ rực dính đầy huyết ô, màu đỏ càng thêm yêu tuyệt, càng thêm mỹ lệ, phảng phất không chân thực. . . Hắn lẳng lặng đứng đó, thắt lưng thẳng tắp, giống như băng tuyết thiên thần đứng trong hỏa diễm, cao quý mà thánh khiết. Hắn lộ ra một tia tiếu dung tuyệt mị, lọn tóc dài che khuất phân nửa dung nhan, nửa còn lại bị phượng hoàng đằng văn che phủ, tựa như hoa Mạn đà la nở rộ nơi Địa ngục, nay trở về đại địa, phóng xuất vẻ yêu diễm mị hoặc rung động lòng người.
“Ta đã nói, ta sẽ không nuốt lời.” Hách Liên Cô Tuyết nở nụ cười nhu hòa, chậm rãi bước lại gần yêu tà nam tử toàn thân cao thấp cũng đầy vết thương. . . Tử mâu yêu dã dần nhộn nhạo thủy quang trong suốt, làm cho dung nhan phong hoa tuyệt đại càng thêm vài phần tà mị. Trái tim vỡ vụn khô cằn bỗng chốc được phiến liệt hỏa tuyệt đẹp trước mắt thiêu đốt, dấy lên niềm vui sướng với sinh mệnh.
Lúc này đã là tảng sáng, không trung một màu lam sẫm. Ánh sáng từng chút một xé rách lớp màn hắc ám tĩnh mịch, vài điểm hào quang trút xuống dừng trên khuôn mặt tuấn mỹ như thần chi của hai người, phảng phất lạc ấn thần thánh.
“Ta Hách Liên Cô Tuyết chưa bao giờ làm cho Nam Cung Lộng Nguyệt thất vọng, cũng chưa bao giờ phản bội lời hứa của mình.”
Một khắc kia, thiên địa hoang lương, cỏ cây ảm đạm.
Tử mâu cùng hồng mâu giao thác, khắc ghi thân ảnh của đối phương vào sâu trong mắt, dung nhập tận linh hồn.
Cô Tuyết đi đến trước mặt Lộng Nguyệt, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tà tuấn yêu dị. Đột nhiên, Lộng Nguyệt đem Cô Tuyết gắt gao ôm chặt vào lòng, không cho hồng y nam tử có cơ hội phản kháng, hung hăng hôn lên đôi môi lấm tấm huyết sắc. . . Lộng Nguyệt nâng lên gương mặt người trong lòng, bá đạo mà cường thế hôn sâu. . . Cô Tuyết ấn chặt đầu Lộng Nguyệt kề sát, đầu lưỡi cuốn lấy đối phương cướp đoạt hô hấp. . .
Giờ phút này, bọn họ cơ hồ đã mất đi năng lực dùng ngôn ngữ biểu đạt, chỉ có thể thông qua nụ hôn sâu phát tiết tình cảm áp chế trong lòng không cách nào kháng cự, phát tiết niềm vui sướng hòa hợp linh hồn không thể phân cách, phát tiết vô tận thiên ngôn vạn ngữ vô pháp nói ra. . .
Chỉ trong giây lát ngắn ngủi, với bọn họ mà nói phảng phất như đã trải qua thiên trường địa cửu.
Ánh sáng thâm lam phủ lên đỉnh đầu hai người, chiếu rọi trên mặt đất từng vệt lốm đốm. Chung quanh an tĩnh đến mức khiến cho người ta sợ hãi, mùi hương nhàn nhạt chậm rãi tản mát khắp nơi.
“Ngươi rốt cuộc muốn ta nói ngươi thế nào mới hảo ?” Lộng Nguyệt nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt hồng y nam tử, tử mâu dấy lên đủ loại cảm tình hỗn tạp: có thương tiếc, có trách cứ, có đau lòng, cũng có thoải mái trút được gánh nặng.
“Vậy không cần nói.” Cô Tuyết gắt gao ôm chặt thắt lưng của người trước mặt, thần tình cao ngạo tà lãnh trong hồng mâu không chút thay đổi, “Kỳ thật trong lòng ngươi ta đều rõ ràng, không phải sao ?”
“Loại người như ngươi, chẳng có Địa ngục nào dám thu lưu.” Nắn nhẹ cằm hồng y nam tử, tử mâu yêu dị hàm chứa vô tận nhu tình.
“Nam Cung Lộng Nguyệt ngươi không phải cũng như thế sao ?”
Bọn họ nhìn nhau mỉm cười, lại ngẩng đầu nhìn mặt trời chậm rãi dâng lên khỏi mây đen. Ánh nắng ấm áp ôn hòa ôm lấy bờ vai hai người, phản chiếu quang hoa lưu chuyển câu nhân tâm phách.
“Thiên địa quỷ thần vĩnh viễn không thể nắm giữ vận mệnh của Liên Hoàng.” Lộng Nguyệt thoáng nheo mắt, khóe môi tà mị cười nói.
“Không sai, lão thiên đặt ra kết cục Liên Hoàng sinh ly tử biệt, lại vĩnh viễn không thể dự liệu được có hai kẻ điên hết lần này tới lần khác nghịch chuyển quỹ tích vốn có.” Cô Tuyết ngạo mạn nhếch môi, “Tựa như vừa rồi ở trong Hắc Ám Ma Giới. . .”
Lộng Nguyệt cúi đầu nhìn hồng y nam tử đầy mặt tà khí kiêu ngạo, tử mâu khẽ nhướn, “Chẳng lẽ. . .”
Cô Tuyết chăm chú nhìn vào song mâu giáng tử yêu tà trước mặt, “Chính là lúc Phong Trần Diệt sử dụng Thiên ma liệt thể đại pháp, ta ngộ ra được. . .” Ngón tay thon dài ái muội phất qua khuôn mặt Lộng Nguyệt, “Cảnh giới tối cao của Hỗn Nguyên Thần Công. . .”
“Sáng Thần Cửu Thức và Hỗn Nguyên Thần Công vốn phù hợp lẫn nhau.” Lộng Nguyệt cười khẽ, “Tâm pháp và chiêu số của hai loại võ công sẽ có cộng minh.”
Cô Tuyết mỉm cười lặng yên thừa nhận.
Tại thời điểm bị giam cầm trong không gian hắc ám như Địa ngục kia, trong đầu vẫn vang vọng lời hứa với yêu tinh trước mặt. Bản năng cầu sinh phút chốc trở nên mãnh liệt đến cực hạn làm cho Cô Tuyết đúng vào thời khắc cuối cùng lĩnh ngộ được Hỗn Nguyên thần lực !
Đó cũng chính là cảnh giới Hỗn Nguyên Quy Tâm !
Đem công kích của đối phương hóa thành một loại linh hồn lực đặc thù, từ đó dung làm một thể. Đem thương tổn của bản thân chuyển hóa thành công lực, cuối cùng khiến võ công càng thêm hoàn thiện cường đại.
Hỗn Nguyên Quy Tâm ──── vô luận thừa nhận bao nhiêu thương tổn trùng kích từđối phương, tất cảđều sẽ biến hóa thành lực lượng giúp võ công bản thân càng thêm mạnh mẽ, đạt tới hiệu quả nghịch chuyển như mong muốn !
Hồng y nam tử nhướn mắt, nhìn về phía đôi tử mâu tà khí cười khẽ, “Võ công của ta sẽ không bại bởi ngươi, Nam Cung Lộng Nguyệt.”
Lộng Nguyệt nâng cằm Cô Tuyết, hỏi ngược một câu, “Ngươi có từng thua ta sao ?”
Cô Tuyết bật cười nhẹ, ngậm miệng không nói.
Đến hiện tại, bọn họ đều đã thông thấu từng chiêu thức võ công cường đại nhất của đối phương. Vô luận là Hỗn Nguyên Thần Công hay Sáng Thần Cửu Thức, người này đều tinh tường không kém người kia.
Giờ đây, rốt cuộc ai thắng ai, ai bại bởi ai đã không còn trọng yếu.
.
Bầu trời chập chờn lúc sáng lúc tối, đám mây mờ ảo lững lờ trôi trên cao. Gió mát nhẹ thổi bay vạt trường bào của hai người, phản chiếu từng tia sáng rực rỡ.
Đúng lúc đó, một đạo lam ảnh bay vọt đến. Dạ Phi Yến hít sâu một hơi, gương mặt tuấn tú hoàn toàn bị bụi đất che lấp, chỉ lộ ra đôi mắt phượng sáng ngời.
Yêu Nguyệt, Độc mỹ nhân, ta sớm biết hai người các ngươi nhất định sẽ không thua, nhất định có thể sống sót trở ra. . . Dạ Phi Yến nhìn hai nam tử tuấn mỹ đứng lặng trên đống đổ nát, cố gắng áp chế niềm kích động lẫn vui sướng bên trong nội tâm, chậm rãi đi tới.
“Thật có lỗi a, nhị vị, ta cũng không phải cố ý muốn phá đám.” Dạ Phi Yến thập phần biết điều nhanh chóng sáng tỏ mục đích của mình, song vừa mở miệng đã là bộ dáng cà lơ phất phơ như trước.
Trên gương mặt tuyệt mị của Cô Tuyết nháy mắt hiện lên một tầng sương lạnh, căn bản khinh thường không thèm để ý đến hắn.
“Uy, Độc mỹ nhân, ngươi đừng có lúc nào cũng bày một bộ mặt lạnh cho ta xem được không a?” Dạ Phi Yến bĩu môi, lập tức chuyển mắt nhìn về phía Lộng Nguyệt bên cạnh ngay từ đầu vẫn không có nửa điểm biểu tình.
“Có chuyện gì ?”
Dạ Phi Yến thanh thanh cổ họng, nhìn mặt đất xơ xác không có lấy một ngọn cỏ chung quanh chỉ trái chỉ phải, “Các ngươi nhìn xem, mau nhìn xem, xem chiến quả của các ngươi. Ma yểm bị giết không còn một mống, các ngươi cũng không tất yếu phải hủy nơi này sạch sẽ như vậy đi. Hiện tại có bao nhiêu người không nhà để về, bao nhiêu mảnh đất cỏ cây không mọc, các ngươi muốn về sau cũng sống trên đống hoang tàn này sao ?”
Cô Tuyết cười lạnh, “Ta xem ngươi hàng ngày thật nhàn rỗi a, không bằng đi xây thêm vài tòa phòng ở đến giết thời gian là tốt nhất.”
“Độc mỹ nhân, có một chuyện ta phải làm rõ, hiện tại ta không phải thủ hạ của ngươi.” Dạ Phi Yến nhìn về phía Lộng Nguyệt nhướn mi, “Chậc chậc, ở Thánh Tuyết vương thành so với ở bên cạnh ngươi càng thêm thư thản.”
“Nga? Thật không ?” Cô Tuyết cười tà tứ, ẩn hiện một tia lạnh lùng bức nhân, “Một khi đã như vậy, bản cung từ nay về sau không cần chiếu cố đám thuộc hạ Thiên Môn các ngươi.” Đầu ngón tay sơn đỏ yêu diễm lấp lóe chói mắt, “Không bằng hủy nó đi, những môn phái bị Thần Nguyệt Cung thu phục còn rất nhiều, cũng không thiếu một cái Thiên Môn.”
“. . .” Dạ Phi Yến vừa muốn chửi ầm lên, lại bị Lộng Nguyệt xua tay ý bảo lui ra.
──── Nãi nãi, Độc mỹ nhân này thật sự là ma tính không đổi! Trên mặt Dạ Phi Yến vẫn tươi cười như trước, trong lòng lại sớm lửa giận ngút trời.
.
Hai nam tử tuấn mỹ đứng ở nơi cao quan sát cảnh tượng dưới chân, Thượng cổ Thần Khí nắm chặt trong tay.
Ngay trên đỉnh đầu bọn họ, ánh nắng vàng rực thần thánh trút xuống, phủ trên dung nhan như thần chi một lớp màng mỹ lệ.
“Hai vị tiền bối sẽ không muốn thấy cảnh tượng như vậy.”
“Ta hiểu được.”
Hai người nhìn nhau giây lát, mỉm cười không nói.
“Nên thu thập tàn cục.”
Lộng Nguyệt giơ cao Diệt thế phục ma đao, phi thân nhảy lên, vạch một đường cong màu tím ngay bên dưới thiên không sáng rọi.
Tử mâu tà dị thâm thúy như Tử la lan nở rộ, phảng phất chứa đựng cả thiên địa bao la. Lúc này, hồng mâu đỏ rực loáng thoáng nhận được tâm linh cảm ứng, giây lát nhộn nhạo từng gợn sóng tuyệt mĩ. . .
Cô Tuyết khẽ điểm mũi chân, toàn thân như áng mây đỏ rực. Hắn nắm chặt Thương sóc cuồng uyên kiếm, kề sát cùng Diệt thế phục ma đao. . .
【 Linh hồn khế hợp, dung hợp Thần Khí chi lực, chấp chưởng thiên địa phong vân biến huyễn, vạn vật trọng sinh 】
Đao kiếm vừa tiếp xúc lẫn nhau, bỗng chốc hiện lên một màu vàng chói mắt.
Quang mang lộng lẫy xoay tròn hội tụ trên cao, chiếu rọi mảnh đất hoang vu thê lương thành một phiến rực rỡ tráng lệ.
Diệt thế phục ma đao và Thương sóc cuồng uyên kiếm cảm ứng được đồng bạn, phát ra thanh âm kịch liệt cộng minh. Cũng giống như linh hồn hai vị chủ nhân hòa hợp, đao kiếm kề cận càng trở nên thần thánh, phảng phất hai đôi mắt ngóng nhìn lẫn nhau, tầm mắt giao thác vĩnh viễn đều thâm thúy kiệt ngạo không ai bì nổi.
Ánh sáng bảy màu lấp lánh từ thân đao kiếm bắn thẳng xuống, bao trùm trên mặt đất không một bóng cây ngọn cỏ. Giờ phút này, thiên địa đột nhiên biến đổi !
Thiên không cuồn cuộn nổi lên từng gợn sóng kiều diễm, từng luồng từng luồng không ngừng nhấp nhô rung động. Chân trời phương xa xuất hiện một đoàn sương mù màu vàng, giống như hài đồng đạt được tân sinh, lau đi huyết sắc ô uế liền hiện ra dáng vẻ thánh khiết thuần chân.
Mọi người ngẩng đầu nhìn vầng sáng tử hồng giao nhau trên không trung, sớm đã hoa mắt thần mê.
Cả thiên địa giống như mới thoát khỏi hỗn độn, mặt đất chằng chịt vết nứt ngang dọc phảng phất được một cỗ thần lực mạnh mẽ bảo hộ, làm cho từng vết sẹo dữ tợn trên đại địa chậm rãi rút đi. Lực lượng vô pháp kháng cự biến ra bốn mùa, trình diễn một kỳ tích tuyệt đẹp trọn đời khó quên !
Sương mù, cầu vòng, gió tuyết, mây mưa. . . Thời tiết lần lượt biến ảo, cành khô bị tàn phá nương nhờ linh lực làm dịu dần phục sinh, nụ hoa tươi non chầm chậm hé nở, vạn hoa tề phóng. Sóng nước trở về biển cả, đại thụ lại mọc rễ đâm chồi, dãy núi bị sụp ngưng đọng thành hình. Hết thảy đều rạng rỡ mà tràn ngập sức sống !
Vô số tiếng trầm trồ sợ hãi vang lên trên thế gian vừa đạt được tân sinh. Chim hót oanh ca, hương hoa dịu nhẹ, mọi người không dám tin nhìn những biến hóa quanh mình, phảng phất lâm vào giấc mộng thế ngoại đào nguyên.
Trong bàn tay hai nam tử tuấn mỹ ngưng tụ quang mang chói mắt, chậm rãi đem linh hồn lực rót vào Thượng cổ Thần Khí. Hào quang thánh khiết trải khắp đại địa, xua tan hắc ám vô tận. Thánh quang quanh thân hai người cơ hồ ngưng tụ thành hồn phách vĩnh viễn không hề tiêu tan.
Trong đầu mọi người không ngừng quanh quẩn cảnh tượng như thần tích đó. Một khắc kia, thiên địa động dung!
Hào quang vạn trượng từ trên tầng mây hạ xuống, giống như ánh sáng vận mệnh bao phủ nơi nơi, tỏ rõ tinh thần “Ta mệnh do ta bất do thiên”.
Đó giống như một lời kêu gọi đến từ viễn cổ, ghi khắc vào linh hồn không thể tách rời, ngân nga vang vọng rung động tâm can.
“Xem, là kim tuyết. . .!” Điệp Triệt ngẩng đầu, ngạc nhiên bật thốt.
“Là kim tuyết. . .” Trong lòng Nguyệt Hồn xẹt qua một tia vui sướng, “Kim tuyết thật đẹp. . .”
Chúng nhân khắp nơi đều sôi nổi ngẩng đầu, lại sợ hãi than. Chỉ thấy thiên không bỗng nhiên trút xuống những bông tuyết ánh kim rực rỡ như mộng ảo, rơi trên mặt đất thoáng vỡ ra rồi tiêu tán, lưu lại một vệt nhàn nhạt mơ hồ.
“Đây không phải kim tuyết. . .” Mộ Vân Khuynh vươn tay, mặc cho bông tuyết hòa tan trong lòng bàn tay hắn, “Là pháo hoa. . .”
Lộng Nguyệt xoay người, tử mâu dần rút đi huyết sắc, trong tầm mắt mơ hồ chậm rãi hiện lên một mạt hỏa hồng yêu mị. . .
Hồng y nam tử đứng trên bãi đá vụn, tay phải chằng chịt vết thương nắm chặt Thương sóc cuồng uyên kiếm lấp lánh hỏa mang. Từng giọt máu tươi men theo mũi kiếm nhỏ trên nền đất, điểm xuyết đóa đóa hồng liên tuyệt diễm. . . Làn tóc đỏ rực dính đầy huyết ô, màu đỏ càng thêm yêu tuyệt, càng thêm mỹ lệ, phảng phất không chân thực. . . Hắn lẳng lặng đứng đó, thắt lưng thẳng tắp, giống như băng tuyết thiên thần đứng trong hỏa diễm, cao quý mà thánh khiết. Hắn lộ ra một tia tiếu dung tuyệt mị, lọn tóc dài che khuất phân nửa dung nhan, nửa còn lại bị phượng hoàng đằng văn che phủ, tựa như hoa Mạn đà la nở rộ nơi Địa ngục, nay trở về đại địa, phóng xuất vẻ yêu diễm mị hoặc rung động lòng người.
“Ta đã nói, ta sẽ không nuốt lời.” Hách Liên Cô Tuyết nở nụ cười nhu hòa, chậm rãi bước lại gần yêu tà nam tử toàn thân cao thấp cũng đầy vết thương. . . Tử mâu yêu dã dần nhộn nhạo thủy quang trong suốt, làm cho dung nhan phong hoa tuyệt đại càng thêm vài phần tà mị. Trái tim vỡ vụn khô cằn bỗng chốc được phiến liệt hỏa tuyệt đẹp trước mắt thiêu đốt, dấy lên niềm vui sướng với sinh mệnh.
Lúc này đã là tảng sáng, không trung một màu lam sẫm. Ánh sáng từng chút một xé rách lớp màn hắc ám tĩnh mịch, vài điểm hào quang trút xuống dừng trên khuôn mặt tuấn mỹ như thần chi của hai người, phảng phất lạc ấn thần thánh.
“Ta Hách Liên Cô Tuyết chưa bao giờ làm cho Nam Cung Lộng Nguyệt thất vọng, cũng chưa bao giờ phản bội lời hứa của mình.”
Một khắc kia, thiên địa hoang lương, cỏ cây ảm đạm.
Tử mâu cùng hồng mâu giao thác, khắc ghi thân ảnh của đối phương vào sâu trong mắt, dung nhập tận linh hồn.
Cô Tuyết đi đến trước mặt Lộng Nguyệt, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tà tuấn yêu dị. Đột nhiên, Lộng Nguyệt đem Cô Tuyết gắt gao ôm chặt vào lòng, không cho hồng y nam tử có cơ hội phản kháng, hung hăng hôn lên đôi môi lấm tấm huyết sắc. . . Lộng Nguyệt nâng lên gương mặt người trong lòng, bá đạo mà cường thế hôn sâu. . . Cô Tuyết ấn chặt đầu Lộng Nguyệt kề sát, đầu lưỡi cuốn lấy đối phương cướp đoạt hô hấp. . .
Giờ phút này, bọn họ cơ hồ đã mất đi năng lực dùng ngôn ngữ biểu đạt, chỉ có thể thông qua nụ hôn sâu phát tiết tình cảm áp chế trong lòng không cách nào kháng cự, phát tiết niềm vui sướng hòa hợp linh hồn không thể phân cách, phát tiết vô tận thiên ngôn vạn ngữ vô pháp nói ra. . .
Chỉ trong giây lát ngắn ngủi, với bọn họ mà nói phảng phất như đã trải qua thiên trường địa cửu.
Ánh sáng thâm lam phủ lên đỉnh đầu hai người, chiếu rọi trên mặt đất từng vệt lốm đốm. Chung quanh an tĩnh đến mức khiến cho người ta sợ hãi, mùi hương nhàn nhạt chậm rãi tản mát khắp nơi.
“Ngươi rốt cuộc muốn ta nói ngươi thế nào mới hảo ?” Lộng Nguyệt nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt hồng y nam tử, tử mâu dấy lên đủ loại cảm tình hỗn tạp: có thương tiếc, có trách cứ, có đau lòng, cũng có thoải mái trút được gánh nặng.
“Vậy không cần nói.” Cô Tuyết gắt gao ôm chặt thắt lưng của người trước mặt, thần tình cao ngạo tà lãnh trong hồng mâu không chút thay đổi, “Kỳ thật trong lòng ngươi ta đều rõ ràng, không phải sao ?”
“Loại người như ngươi, chẳng có Địa ngục nào dám thu lưu.” Nắn nhẹ cằm hồng y nam tử, tử mâu yêu dị hàm chứa vô tận nhu tình.
“Nam Cung Lộng Nguyệt ngươi không phải cũng như thế sao ?”
Bọn họ nhìn nhau mỉm cười, lại ngẩng đầu nhìn mặt trời chậm rãi dâng lên khỏi mây đen. Ánh nắng ấm áp ôn hòa ôm lấy bờ vai hai người, phản chiếu quang hoa lưu chuyển câu nhân tâm phách.
“Thiên địa quỷ thần vĩnh viễn không thể nắm giữ vận mệnh của Liên Hoàng.” Lộng Nguyệt thoáng nheo mắt, khóe môi tà mị cười nói.
“Không sai, lão thiên đặt ra kết cục Liên Hoàng sinh ly tử biệt, lại vĩnh viễn không thể dự liệu được có hai kẻ điên hết lần này tới lần khác nghịch chuyển quỹ tích vốn có.” Cô Tuyết ngạo mạn nhếch môi, “Tựa như vừa rồi ở trong Hắc Ám Ma Giới. . .”
Lộng Nguyệt cúi đầu nhìn hồng y nam tử đầy mặt tà khí kiêu ngạo, tử mâu khẽ nhướn, “Chẳng lẽ. . .”
Cô Tuyết chăm chú nhìn vào song mâu giáng tử yêu tà trước mặt, “Chính là lúc Phong Trần Diệt sử dụng Thiên ma liệt thể đại pháp, ta ngộ ra được. . .” Ngón tay thon dài ái muội phất qua khuôn mặt Lộng Nguyệt, “Cảnh giới tối cao của Hỗn Nguyên Thần Công. . .”
“Sáng Thần Cửu Thức và Hỗn Nguyên Thần Công vốn phù hợp lẫn nhau.” Lộng Nguyệt cười khẽ, “Tâm pháp và chiêu số của hai loại võ công sẽ có cộng minh.”
Cô Tuyết mỉm cười lặng yên thừa nhận.
Tại thời điểm bị giam cầm trong không gian hắc ám như Địa ngục kia, trong đầu vẫn vang vọng lời hứa với yêu tinh trước mặt. Bản năng cầu sinh phút chốc trở nên mãnh liệt đến cực hạn làm cho Cô Tuyết đúng vào thời khắc cuối cùng lĩnh ngộ được Hỗn Nguyên thần lực !
Đó cũng chính là cảnh giới Hỗn Nguyên Quy Tâm !
Đem công kích của đối phương hóa thành một loại linh hồn lực đặc thù, từ đó dung làm một thể. Đem thương tổn của bản thân chuyển hóa thành công lực, cuối cùng khiến võ công càng thêm hoàn thiện cường đại.
Hỗn Nguyên Quy Tâm ──── vô luận thừa nhận bao nhiêu thương tổn trùng kích từđối phương, tất cảđều sẽ biến hóa thành lực lượng giúp võ công bản thân càng thêm mạnh mẽ, đạt tới hiệu quả nghịch chuyển như mong muốn !
Hồng y nam tử nhướn mắt, nhìn về phía đôi tử mâu tà khí cười khẽ, “Võ công của ta sẽ không bại bởi ngươi, Nam Cung Lộng Nguyệt.”
Lộng Nguyệt nâng cằm Cô Tuyết, hỏi ngược một câu, “Ngươi có từng thua ta sao ?”
Cô Tuyết bật cười nhẹ, ngậm miệng không nói.
Đến hiện tại, bọn họ đều đã thông thấu từng chiêu thức võ công cường đại nhất của đối phương. Vô luận là Hỗn Nguyên Thần Công hay Sáng Thần Cửu Thức, người này đều tinh tường không kém người kia.
Giờ đây, rốt cuộc ai thắng ai, ai bại bởi ai đã không còn trọng yếu.
.
Bầu trời chập chờn lúc sáng lúc tối, đám mây mờ ảo lững lờ trôi trên cao. Gió mát nhẹ thổi bay vạt trường bào của hai người, phản chiếu từng tia sáng rực rỡ.
Đúng lúc đó, một đạo lam ảnh bay vọt đến. Dạ Phi Yến hít sâu một hơi, gương mặt tuấn tú hoàn toàn bị bụi đất che lấp, chỉ lộ ra đôi mắt phượng sáng ngời.
Yêu Nguyệt, Độc mỹ nhân, ta sớm biết hai người các ngươi nhất định sẽ không thua, nhất định có thể sống sót trở ra. . . Dạ Phi Yến nhìn hai nam tử tuấn mỹ đứng lặng trên đống đổ nát, cố gắng áp chế niềm kích động lẫn vui sướng bên trong nội tâm, chậm rãi đi tới.
“Thật có lỗi a, nhị vị, ta cũng không phải cố ý muốn phá đám.” Dạ Phi Yến thập phần biết điều nhanh chóng sáng tỏ mục đích của mình, song vừa mở miệng đã là bộ dáng cà lơ phất phơ như trước.
Trên gương mặt tuyệt mị của Cô Tuyết nháy mắt hiện lên một tầng sương lạnh, căn bản khinh thường không thèm để ý đến hắn.
“Uy, Độc mỹ nhân, ngươi đừng có lúc nào cũng bày một bộ mặt lạnh cho ta xem được không a?” Dạ Phi Yến bĩu môi, lập tức chuyển mắt nhìn về phía Lộng Nguyệt bên cạnh ngay từ đầu vẫn không có nửa điểm biểu tình.
“Có chuyện gì ?”
Dạ Phi Yến thanh thanh cổ họng, nhìn mặt đất xơ xác không có lấy một ngọn cỏ chung quanh chỉ trái chỉ phải, “Các ngươi nhìn xem, mau nhìn xem, xem chiến quả của các ngươi. Ma yểm bị giết không còn một mống, các ngươi cũng không tất yếu phải hủy nơi này sạch sẽ như vậy đi. Hiện tại có bao nhiêu người không nhà để về, bao nhiêu mảnh đất cỏ cây không mọc, các ngươi muốn về sau cũng sống trên đống hoang tàn này sao ?”
Cô Tuyết cười lạnh, “Ta xem ngươi hàng ngày thật nhàn rỗi a, không bằng đi xây thêm vài tòa phòng ở đến giết thời gian là tốt nhất.”
“Độc mỹ nhân, có một chuyện ta phải làm rõ, hiện tại ta không phải thủ hạ của ngươi.” Dạ Phi Yến nhìn về phía Lộng Nguyệt nhướn mi, “Chậc chậc, ở Thánh Tuyết vương thành so với ở bên cạnh ngươi càng thêm thư thản.”
“Nga? Thật không ?” Cô Tuyết cười tà tứ, ẩn hiện một tia lạnh lùng bức nhân, “Một khi đã như vậy, bản cung từ nay về sau không cần chiếu cố đám thuộc hạ Thiên Môn các ngươi.” Đầu ngón tay sơn đỏ yêu diễm lấp lóe chói mắt, “Không bằng hủy nó đi, những môn phái bị Thần Nguyệt Cung thu phục còn rất nhiều, cũng không thiếu một cái Thiên Môn.”
“. . .” Dạ Phi Yến vừa muốn chửi ầm lên, lại bị Lộng Nguyệt xua tay ý bảo lui ra.
──── Nãi nãi, Độc mỹ nhân này thật sự là ma tính không đổi! Trên mặt Dạ Phi Yến vẫn tươi cười như trước, trong lòng lại sớm lửa giận ngút trời.
.
Hai nam tử tuấn mỹ đứng ở nơi cao quan sát cảnh tượng dưới chân, Thượng cổ Thần Khí nắm chặt trong tay.
Ngay trên đỉnh đầu bọn họ, ánh nắng vàng rực thần thánh trút xuống, phủ trên dung nhan như thần chi một lớp màng mỹ lệ.
“Hai vị tiền bối sẽ không muốn thấy cảnh tượng như vậy.”
“Ta hiểu được.”
Hai người nhìn nhau giây lát, mỉm cười không nói.
“Nên thu thập tàn cục.”
Lộng Nguyệt giơ cao Diệt thế phục ma đao, phi thân nhảy lên, vạch một đường cong màu tím ngay bên dưới thiên không sáng rọi.
Tử mâu tà dị thâm thúy như Tử la lan nở rộ, phảng phất chứa đựng cả thiên địa bao la. Lúc này, hồng mâu đỏ rực loáng thoáng nhận được tâm linh cảm ứng, giây lát nhộn nhạo từng gợn sóng tuyệt mĩ. . .
Cô Tuyết khẽ điểm mũi chân, toàn thân như áng mây đỏ rực. Hắn nắm chặt Thương sóc cuồng uyên kiếm, kề sát cùng Diệt thế phục ma đao. . .
【 Linh hồn khế hợp, dung hợp Thần Khí chi lực, chấp chưởng thiên địa phong vân biến huyễn, vạn vật trọng sinh 】
Đao kiếm vừa tiếp xúc lẫn nhau, bỗng chốc hiện lên một màu vàng chói mắt.
Quang mang lộng lẫy xoay tròn hội tụ trên cao, chiếu rọi mảnh đất hoang vu thê lương thành một phiến rực rỡ tráng lệ.
Diệt thế phục ma đao và Thương sóc cuồng uyên kiếm cảm ứng được đồng bạn, phát ra thanh âm kịch liệt cộng minh. Cũng giống như linh hồn hai vị chủ nhân hòa hợp, đao kiếm kề cận càng trở nên thần thánh, phảng phất hai đôi mắt ngóng nhìn lẫn nhau, tầm mắt giao thác vĩnh viễn đều thâm thúy kiệt ngạo không ai bì nổi.
Ánh sáng bảy màu lấp lánh từ thân đao kiếm bắn thẳng xuống, bao trùm trên mặt đất không một bóng cây ngọn cỏ. Giờ phút này, thiên địa đột nhiên biến đổi !
Thiên không cuồn cuộn nổi lên từng gợn sóng kiều diễm, từng luồng từng luồng không ngừng nhấp nhô rung động. Chân trời phương xa xuất hiện một đoàn sương mù màu vàng, giống như hài đồng đạt được tân sinh, lau đi huyết sắc ô uế liền hiện ra dáng vẻ thánh khiết thuần chân.
Mọi người ngẩng đầu nhìn vầng sáng tử hồng giao nhau trên không trung, sớm đã hoa mắt thần mê.
Cả thiên địa giống như mới thoát khỏi hỗn độn, mặt đất chằng chịt vết nứt ngang dọc phảng phất được một cỗ thần lực mạnh mẽ bảo hộ, làm cho từng vết sẹo dữ tợn trên đại địa chậm rãi rút đi. Lực lượng vô pháp kháng cự biến ra bốn mùa, trình diễn một kỳ tích tuyệt đẹp trọn đời khó quên !
Sương mù, cầu vòng, gió tuyết, mây mưa. . . Thời tiết lần lượt biến ảo, cành khô bị tàn phá nương nhờ linh lực làm dịu dần phục sinh, nụ hoa tươi non chầm chậm hé nở, vạn hoa tề phóng. Sóng nước trở về biển cả, đại thụ lại mọc rễ đâm chồi, dãy núi bị sụp ngưng đọng thành hình. Hết thảy đều rạng rỡ mà tràn ngập sức sống !
Vô số tiếng trầm trồ sợ hãi vang lên trên thế gian vừa đạt được tân sinh. Chim hót oanh ca, hương hoa dịu nhẹ, mọi người không dám tin nhìn những biến hóa quanh mình, phảng phất lâm vào giấc mộng thế ngoại đào nguyên.
Trong bàn tay hai nam tử tuấn mỹ ngưng tụ quang mang chói mắt, chậm rãi đem linh hồn lực rót vào Thượng cổ Thần Khí. Hào quang thánh khiết trải khắp đại địa, xua tan hắc ám vô tận. Thánh quang quanh thân hai người cơ hồ ngưng tụ thành hồn phách vĩnh viễn không hề tiêu tan.
Trong đầu mọi người không ngừng quanh quẩn cảnh tượng như thần tích đó. Một khắc kia, thiên địa động dung!
Hào quang vạn trượng từ trên tầng mây hạ xuống, giống như ánh sáng vận mệnh bao phủ nơi nơi, tỏ rõ tinh thần “Ta mệnh do ta bất do thiên”.
Đó giống như một lời kêu gọi đến từ viễn cổ, ghi khắc vào linh hồn không thể tách rời, ngân nga vang vọng rung động tâm can.
“Xem, là kim tuyết. . .!” Điệp Triệt ngẩng đầu, ngạc nhiên bật thốt.
“Là kim tuyết. . .” Trong lòng Nguyệt Hồn xẹt qua một tia vui sướng, “Kim tuyết thật đẹp. . .”
Chúng nhân khắp nơi đều sôi nổi ngẩng đầu, lại sợ hãi than. Chỉ thấy thiên không bỗng nhiên trút xuống những bông tuyết ánh kim rực rỡ như mộng ảo, rơi trên mặt đất thoáng vỡ ra rồi tiêu tán, lưu lại một vệt nhàn nhạt mơ hồ.
“Đây không phải kim tuyết. . .” Mộ Vân Khuynh vươn tay, mặc cho bông tuyết hòa tan trong lòng bàn tay hắn, “Là pháo hoa. . .”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook