Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song
Chương 183: Thân phận khó lường

Minh Tà vừa trở về Thánh Tuyết vương thành, lửa giận trong lòng vốn dĩ đã bình ổn nay lại hừng hực thiêu đốt. Tử mâu lóe lên sắc thái hung ngoan âm lệ.

Tiến cung ?

Yêu nghiệt kia ngày càng càn rỡ, ngay trước mặt hắn nói đi liền đi không thèm quay đầu lại!

Yêu quang màu tím đen trên móng tay phiếm vẻ tà mị, dưới ánh mặt trời chiếu rọi trở nên yêu dị vô cùng.

“Thành chủ. . .” Thanh âm dịu dàng truyền đến, Minh Tà nâng mâu. Chỉ thấy Lam Vân đứng trước mặt hắn, thần tình kiều mị phá lệ động lòng người, xem ra nàng ta đã cố ý chỉnh trang trước khi đến.

“Chuyện gì ?” Ngữ khí không nóng không lạnh, tâm tư lại không chút để ý.

“Nếu hôm nay thành chủ không bận việc gì, có thể bồi Lam Vân. . .”

“Theo bổn tọa tiến cung !”

Gương mặt khuynh thành của Lam Vân nháy mắt hiện lên một tia vui sướng, đôi mắt long lanh như nước nhộn nhạo gợn sóng tuyệt diễm.

“Hôm nay phụ hoàng của ta mở tiệc chiêu đãi Hách Liên cung chủ. Thành chủ, chúng ta có nên. . . ?”

Cước bộ của Minh Tà đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn về phía nữ tử đi bên cạnh hắn, “Mở tiệc chiêu đãi yêu. . . ?”

Lam Vân khó hiểu hỏi, “Thành chủ, ngài vừa mới nói. . . yêu ?”

“Không có gì.” Tử mâu dưới lớp hắc sa sớm đã chứa đầy ưu tư, gắt gao áp chế cơn phẫn nộ đang trào dâng trong lòng, ngữ khí của Minh Tà vẫn bình thản như trước, “Bổn tọa muốn bái kiến phụ hoàng của nàng.”

Lam Vân cả kinh, biểu tình mơ hồ có chút khó xử, “Thành chủ, hôm nay phụ hoàng mở tiệc một mình chiêu đãi Hách Liên cung chủ, chúng ta không tiện quấy rầy.” Lập tức dừng một lát, thanh âm nhỏ đi vài phần, “Thành chủ, chúng ta có thể đi nơi khác, phụ hoàng tùy thời có thể gặp sau. . .”

Minh Tà xoay người, nâng chiếc cằm của nữ tử, lạnh lùng nhìn xuống, khẩu khí ẩn hàm mệnh lệnh, “Nàng sắp gả cho ta, không phải là nên thuận theo ý của ta hay sao?”

Lam Vân cảm giác cằm tựa hồ có chút đau nhức, gò má nổi lên một tia hồng nhuận, chỉ đành gật đầu đáp ứng.

Nàng căn bản không thể kháng cự nam nhân này, vì hắn mà luân hãm sâu như thế, cũng không phát hiện có gì không ổn. Lam Vân chỉ biết, phàm là điều mà Minh Tà nói, nàng sẽ nghe theo, không có nửa điểm chùn bước hay do dự.

Trên đường đi, từ đầu đến cuối Minh Tà vẫn không nói một câu với Lam Vân. Khi Lam Vân nhắc đến một chuyện kỳ quái trong cung, Minh Tà mới chợt dừng bước.

“Vài ngày trước, có một vị quốc sư thần bí đến hoàng cung, phụ hoàng đã phong hắn là Phượng Lăng Vương !”

“Phượng Lăng Vương ?”

Lam Vân khẽ ‘ân’ một tiếng, nghiêng đầu như đang nhớ lại, “Phượng Lăng Vương thật sự là một người thâm bất khả trắc. Cách đây mấy ngày, các đại thần trong cung chia bè kéo cánh, tham ô tiền tài, kết quả toàn bộ đều bị Phượng Lăng Vương tiêu diệt. Phượng Lăng Vương chẳng những thu được chứng cứ xác thực, còn tìm cách truy hồi tất cả ngân lượng bị đám tham quan này âm thầm giấu đi, không thiếu một phân hào, khiến phụ hoàng rất vui vẻ !” (thâm bất khả trắc: sâu không lường được)

Đôi mắt Minh Tà nheo lại đầy nguy hiểm, thì thào như đang tự hỏi, “Sao ta không biết chuyện này ?”

“Mỗi người trong cung đều biết đến, nhưng giang hồ không ai rõ ràng.”

“Tướng mạo của Phượng Lăng Vương kia như thế nào ?”

Lam Vân bất đắc dĩ thở dài, “Nghe nói hắn xấu xí vô cùng.”

Minh Tà nhướn mi, “Nàng đã từng gặp hắn ?”

“Không, Phượng Lăng Vương luôn đeo một chiếc mặt nạ rất kinh khủng.”  Lam Vân nhớ lại, không khỏi cảm thấy mao cốt tủng nhiên, “Chiếc mặt nạ kia âm trầm đến cực điểm, nghe đồn là bị nguyền rủa, cho nên mới không thể tháo xuống.” (mao cốt tủng nhiên: nổi da gà)

“Trong cung đồn đại Phượng Lăng Vương có yêu thuật, hoàng thúc từng trúng Mê hồn tán của thành chủ. . .” Lam Vân cẩn thận liếc nhìn tuyết y nam tử đứng ở một bên đang trầm tư, khóe môi mỉm cười, “Kết quả là trước một ngày nhận được giải dược của thành chủ, Mê hồn tán đã được Phượng Lăng Vương trị khỏi.”

Minh Tà lạnh lùng nhếch môi, tử mâu lóe lên quang mang phức tạp khó lường, “Xem ra Phượng Lăng Vương kia rất tài ba.”

Mê hồn tán là độc dược đặc chế của Thánh thủ độc tiên năm đó, người trúng độc sẽ mất đi tất cả ký ức của bản thân, biểu hiện như rối gỗ, thần tình ngốc trệ, nhưng độc này lại không gây chết người. Trong thiên hạ, chỉ Thánh thủ độc tiên mới có thể phối trí ra giải dược, Phượng Lăng Vương làm thế nào giải trừ Mê hồn tán ?

Lam Vân càng nói càng hăng say, “Ta kể cho thành chủ một chuyện, hy vọng thành chủ đừng nói cho ai khác.”

“Chuyện gì ?”

Lam Vân chậm rãi nói, “Tại buổi Khánh điển, Lăng Tiêu tố cáo Hách Liên cung chủ, còn có kế hoạch hành động của Thất Sắc Thiên Đường tựa hồ cũng nằm trong dự đoán của Phượng Lăng Vương. Phụ hoàng sở dĩ có thể làm tốt chuẩn bị từ sớm, dẫn dụ Thất Sắc Thiên Đường, làm cho phản đảng tổn thất thảm trọng. . . Tất cả đều nhờ vào Phượng Lăng Vương bày mưu tính kế.”

Hóa ra là thế. . .

Minh Tà thoáng chau mày ──── Nguyên lai sau lưng Đông Phương Tuyệt đúng là có‘cao nhân’ chỉđiểm.

“Phượng Lăng Vương như thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi, hiếm khi xuất hiện trong cung, song lần nào cũng giúp phụ hoàng chuyển nguy thành an, các đại thần rất kiêng kị người này.”

Minh Tà hơi rũ mi, dị mang nơi đáy mắt lấp lóe, dường như đang suy tư điều gì, “Vậy vào Khánh điển hôm đó, vì sao Phượng Lăng Vương không tham dự ?”

Lam Vân chợt ngưng, “Chuyện này ta không rõ, phụ hoàng rất tín nhiệm Phượng Lăng Vương. Nhiều lần lâm triều, Phượng Lăng Vương còn kề vai cùng ngồi với phụ hoàng! Chỉ là buông rèm chấp chính mà thôi.”

“Còn có chuyện gì không ?”

Lam Vân tỉ mỉ hồi tưởng, “Trước lúc cử hành Khánh điển, mấy tên tham quan vì bị Phượng Lăng Vương tố giác, tâm tồn hận ý, âm mưu hãm hại Phượng Lăng Vương. Nhưng không ngờ lại bị Phượng Lăng Vương mạnh mẽ chặt đứt nguyên cánh tay. Phụ hoàng cực kỳ giận dữ, đương trường xử tử những kẻ ám hại Phượng Lăng Vương.”

Khóe môi Minh Tà nhếch lên thành một đường cong tà dị, “Xem ra Phượng Lăng Vương kia chiếm địa vị không nhỏ trong lòng phụ hoàng của nàng a.”

“Phượng Lăng Vương thật sự rất lợi hại, thời gian phụ hoàng đăng cơ không lâu, hoàng thân quốc thích không phục rất nhiều nhưng hôm nay đều cúi đầu xưng thần trước phụ hoàng, cam tâm tình nguyện hiệu trung với phụ hoàng. Nguyên nhân là vì Phượng Lăng Vương nắm trong tay nhược điểm trí mạng của bọn hắn, không thể không khom lưng phục tùng !”

Lam Vân vừa nói, trong mắt dần lộ ra vài phần tán thưởng.

Nụ cười của Minh Tà càng thêm quỷ dị, “Nếu Phượng Lăng Vương lại xuất hiện, nàng hãy báo tin cho ta.”

Lam Vân cả kinh, “Thành chủ có ý gì ?”

Minh Tà nhướn mi, “Đương nhiên là muốn bái phỏng. . . ‘cao nhân’ thần bí kia rồi.”

.

Ngự hoa viên, Tĩnh Tâm Đình.

Trong những chén đĩa nạm vàng chứa đầy cao lương mỹ vị, bốc lên hương khí nồng đậm dị thường hấp dẫn, ly rượu bằng ngọc ưu nhã bày trên chiếc bàn bằng gỗ tử đàn có khảm ngọc trang trí. Tất cả đều tinh tế xa hoa mà khí phái vạn phần.

Kim sắc hoàng bào phủ trên thân hình đế vương khiến từng đường nét cường tráng rắn chắc hoàn mỹ hiển lộ. Ánh nắng ấm áp, hồ nước lăn tăn gợn sóng như ngọc, cảnh sắc tràn đầy phong tình liêu nhân.

Hồng bào kéo dài chấm đất ẩn hiện mị sắc như lửa, ngân phát tựa tuyết buông xuống thắt lưng, nhãn mâu thâm hồng nhiếp phách câu nhân.

“Thương thế của Hách Liên cung chủ thế nào rồi ?” Thanh âm hùng hậu thốt ra từ miệng đế vương, đáy mắt chứa đầy nhu tình ôn nhuận.

“Không có gì đáng ngại.” Ngón tay thon dài khẽ nhấc chén ngọc, nâng lên làm tư thế kính rượu, hồng đồng yêu dị hoặc nhân.

Đông Phương Tuyệt cười khẽ ra tiếng, “Bàn tiệc này, là trẫm đặc biệt chuẩn bị vì Hách Liên cung chủ. Hách Liên cung chủ không cần phải khách khí, hôm nay trẫm cùng ngươi không say không về.”

Hách Liên Cô Tuyết bình thản nhếch môi, vài sợi tóc trắng phất qua trước mặt, hoặc diễm quyết tuyệt, làm cho cảnh vật chung quanh đều ảm đạm thất sắc.

“Phụ hoàng ────”

Đông Phương Tuyệt giật mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử khuynh thành cùng tuyết y nam tử chậm rãi đi tới, dưới ánh mặt trời dị thường chói mắt.

Lam Vân chạy đến sau lưng Đông Phương Tuyệt, ngượng ngùng thè lưỡi, lảng tránh ánh mắt bất mãn của đế vương.

Hồng mâu thoáng đảo qua mạt tuyết y thuần tịnh không nhiễm bụi trần, lập tức nhanh chóng thu hồi mục quang, sóng mắt bình tĩnh không chút lay động.

“Hôm nay Hách Liên cung chủ có thể được bệ hạ tự mình mở tiệc chiêu đãi, quả đúng là vinh hạnh vô cùng a.” Thanh âm ẩn hàm tiếu ý trong tai người ngoài có vẻ khách sáo vô tình, song Cô Tuyết lại nghe ra ý vị trào phúng mười phần pha lẫn bực bội khó nén.

Đó là điềm báo yêu tinh đã nổi giận.

Minh Tà chắp tay thi lễ, bày ra bộ dạng khiêm hòa, “Bệ hạ.”

Đông Phương Tuyệt gật đầu tỏ ý, “Thánh Tuyết thành chủ, mời ngồi.” Lập tức nhìn về phía Lam Vân, “Hôm nay Vân nhi sao không xuất môn đi cùng Thánh Tuyết thành chủ, chạy đến nơi của phụ hoàng làm gì ?”

“Là thành chủ muốn bái kiến phụ hoàng.” Lam Vân ngồi bên cạnh Minh Tà, khuôn mặt nhuộm một màu đỏ thẫm như hoa đào.

Hồng mâu xẹt qua một tia lạnh lùng tức giận, lại bị hàng mi dài che lấp dị sắc trong mắt.

“Nga ?” Đông Phương Tuyệt đưa mắt nhìn tuyết y nam tử, “Chẳng hay Thánh Tuyết thành chủ có việc gì?”

Minh Tà thản nhiên mở miệng, “Vốn ta muốn tán gẫu với bệ hạ vài câu, chẳng qua vừa vặn nghe nói Hách Liên cung chủ cũng ở nơi này, cho nên đặc biệt đến bái phỏng. . .”

Thanh âm du dương từ tính thốt ra ưu nhã vô cùng.

Đông Phương Tuyệt nhàn nhạt cười, nhìn Lam Vân ở một bên, “Vân nhi, còn không mau rót rượu cho phu quân của ngươi ?”

“Phụ hoàng. . .” Sắc mặt của Lam Vân nhất thời đỏ bừng nóng bỏng cực kỳ, trong lòng cuộn sóng, “Ngài đừng trêu chọc nữ nhi.”

“A a, bây giờ còn không phải, một tháng sau đã là việc đương nhiên, Vân nhi sao phải để ý đến mấy ngày ngắn ngủi đó ?”

Lam Vân nâng một bình rượu, chuẩn bị rót đầy giai nhưỡng vào chén ngọc trước mặt Minh Tà, nào ngờ một cỗ lực lượng mạnh mẽ không biết từ đâu đến quấy rối khiến nàng không thể nắm vững bình rượu trong tay. (giai nhưỡng: rượu ngon)

Xuyên qua màn hắc sa, Minh Tà nhìn đôi tay khẽ run rẩy của Lam Vân, cảm nhận lực lượng của người nào đó âm thầm phát tán, khóe môi tà mị mỉm cười.

“Lam Vân công chúa. . .” Đúng lúc này, đáy mắt Cô Tuyết vẫn thản nhiên như trước, hắn đong đưa mỹ tửu bên trong chén ngọc, lãnh mị nhếch môi, “Đến khi ngươi được gả đi, cần phải hảo hảo hầu hạ phu quân của ngươi. Nếu như rót rượu mà cũng rót không xong thế này, e rằng sẽ làm không xứng với thân phận công chúa đương triều.”

Lam Vân hoảng hốt, tửu thủy cũng vì thế mà tràn ra khỏi chén, đổ lên bàn ngọc. Lời nói bình thản nhìn như vô tâm kia lại khiến lòng nữ tử khó có thể ổn định.

Nhìn trong mắt Đông Phương Tuyệt chợt dấy lên dị sắc, Minh Tà đột nhiên đứng dậy, tay nâng chén rượu, nhìn về phía đế vương phá vỡ cục diện xấu hổ, “Bệ hạ, Minh Tà kính ngài.” Lập tức ngửa đầu uống cạn.

Vừa uống xong, không ngờ Minh Tà liền cầm lấy vò rượu, động tác tiêu sái phong lưu nhìn hồng y nam tử ngồi ở đối diện, tử mâu khẽ nhướn, “Hách Liên cung chủ, chỉ là rót rượu, hà cớ phải câu nệ tiểu tiết? Ngươi nói có đúng không ?”

“Đương nhiên. . .” Cô Tuyết cũng đứng dậy, nhấc một vò rượu bên cạnh, tư thái không có nửa phần kính ý. Hồng mâu tà lãnh mị hoặc, ngữ khí ẩn hàm tức giận, “Vậy tại hạ đành chúc Thánh Tuyết thành chủ cùng Lam Vân công chúa bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm !”

Dứt lời, không đợi Minh Tà đáp lại liền ngửa đầu quán rượu.

Tửu thủy tràn ra khóe môi chảy xuống thấm ướt y bào hỏa hồng, song người uống rượu vẫn hồn nhiên bất giác. (bất giác: không phát hiện)

Lúc này, vẻ lạnh lùng trong mắt Đông Phương Tuyệt cơ hồ tăng thêm vài phần. Hắn bỗng nhiên đứng lên, vươn tay đoạt lấy vò rượu trong tay Cô Tuyết, trầm giọng nói, “Trẫm biết giang hồ có quy củ của giang hồ, thế nhưng nơi này là hoàng cung, nếu Hách Liên cung chủ uống rượu như thế tổn hại đến thân thể, trẫm. . .”

Đế vương vừa định nói điều gì, nhưng lại chợt ngừng không tiếp tục. Minh Tà chú ý đến ánh mắt ân cần quan thiết không hề che giấu của Đông Phương Tuyệt, vò rượu trong tay cư nhiên bất tri bất giác ‘Phanh ────’ một tiếng liền vỡ vụn !

Âm thanh chấn động vang lên đột ngột, cả Tĩnh Tâm Đình nhất thời tràn ngập một tầng thị sát chi khí lạnh lẽo ngưng sương.

Lam Vân sợ hãi ngẩng đầu, biểu tình hoảng hốt.

Không khí trong khoảnh khắc như đọng lại thành sương giá, thậm chí ngay cả làn gió nhu hòa cũng trở nên băng hàn thấu xương.

“Thật có lỗi. . .” Minh Tà vẫn bảo trì trấn định, “Tại hạ làm cho bệ hạ phải chấn kinh. . .”

Mọi người hồi phục tinh thần, Đông Phương Tuyệt thoáng mỉm cười, “Không sao, không sao. . .” Hắn nhìn sang hồng y nam tử lúc này cũng đã khôi phục bình tĩnh, “Hách Liên cung chủ, lại bồi trẫm uống vài chén, có được không ?”

Cô Tuyết yêu mị nhếch môi, gật đầu đáp ứng.

Minh Tà nháy mắt chuyển đề tài, “Bệ hạ, tại hạ có một chuyện muốn nhờ, chẳng hay bệ hạ có thể ưng thuận hay không ?”

Đông Phương Tuyệt lạnh nhạt hỏi, “Có chuyện gì ?”

Hắc sa che lấp thần sắc ẩn trong tử mâu, Minh Tà vẫn duy trì biểu tình khiêm hòa đạm mạc, “Vừa rồi tại hạ nghe nói bên cạnh bệ hạ có một vị quốc sư đa mưu túc trí, không biết Minh Tà có thể gặp mặt người ấy một lần ?”

Đông Phương Tuyệt ngẩn ra, “Phượng Lăng Vương ?”

“Đúng vậy.”

“A a. . . Chẳng lẽ Thánh Tuyết thành chủ có hứng thú với Phượng Lăng Vương ?”

Minh Tà cười khẽ, “Tại hạ chỉ ngưỡng mộ tài trí của quốc sư mà thôi.”

“Từ khi nào Thánh Tuyết thành chủ lại quan tâm đến chính sự triều đình ?” Cô Tuyết rũ mâu bật cười, mỹ tửu trong chén phản chiếu một đôi đồng tử thâm hồng yêu hoặc.

“Không phải là ta hứng thú với việc triều chính. . .” Minh Tà nhìn về phía Hách Liên Cô Tuyết cơ hồ không có nửa điểm phản ứng, tà mị nhếch môi, “Mà là chú ý đến Phượng Lăng Vương.”

“Nếu Thánh Tuyết thành chủ đã chấp ý như vậy, tại hạ cũng muốn biết Phượng Lăng Vương rốt cuộc là người như thế nào.”

Kiếm mâu của Đông Phương Tuyệt đảo qua hồng y nam tử, mâu sắc chần chờ bất định.

Cô Tuyết nhướn mi, dị sắc trong mắt càng thêm rực rỡ, “Bản cung nghe nói Phượng Lăng Vương đã chuẩn bị tróc nã Phong Lưu Ảnh, chẳng hay đến lúc đó Thánh Tuyết thành chủ tính toán ra sao ?”

“Một khi đã như vậy. . .” Nụ cười của Minh Tà ẩn ẩn vài phần quỷ dị, “Vậy tại hạ nhất định sẽ dốc toàn lực phối hợp, tiễu trừ phản đảng !”

Cô Tuyết mỉm cười đầy thâm ý, “Vậy bản cung đành phải chờ xem, rốt cuộc là Phượng Lăng Vương bắt được phản tặc trước hay là Thánh Tuyết thành chủ nhanh tay lập công. . .”

Bề ngoài lời nói mang vẻ bình thản lại làm cho Lam Vân chợt có cảm giác khủng hoảng bất an, ý tứ ẩn giấu bên trong càng khiến người ta không thể tưởng tượng.

Thánh Tuyết thành chủ và Thần Nguyệt cung chủ nói chuyện với nhau, song Lam Vân nghe ra không giống với một cuộc nhàn thoại thông thường, ngược lại tựa như một kiểu đọ sức.

Không hề bị kẻ nào phát hiện, âm thầm đối kháng !

***

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương