Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song
-
Chương 176: Thượng cổ Thần Khí
“Tiền bối ?!”
Chỉ thấy hai lão giả không biết từ khi nào đã xuất hiện trong Mộc Tuyết Các, ánh mắt mang theo tiếu ý nhìn về phía hai nam tử phong hoa tuyệt đại.
Bạch phát lão giả vuốt chòm râu, đáy mắt tràn đầy ôn hòa, “Hắc lão nhân, lần đầu tiên chúng ta khắc khẩu tựa hồ là vì giành ôm hai tôn nhi này, phải không ?”
Hắc phát lão giả đánh một chưởng lên đầu bạch phát lão giả, thần tình hậm hực, “Xú lão đầu, lúc đó rõ ràng là ta ôm trước, ngươi dựa vào cái gì mà tranh với ta ?”
“Ta thật vất vả mới đắc thủ, vì sao phải nhường cho ngươi ?”
Cô Tuyết khẽ nhíu mi, lập tức nhìn sang tuyết y nam tử đứng ở một bên, “Ngươi có biết bọn họ là người phương nào ?”
Lộng Nguyệt rũ mâu mỉm cười, “Thiên Cơ tổ sư.”
Cô Tuyết ngẩn ra.
Nghe đồn Thiên Cơ tổ sư luyện một thân kỳ môn dị thuật, có được Bất tử chi thân, cứ mỗi năm mươi năm lại lâm vào ngủ say, hiện giờ đã hơn trăm tuổi. Tính cách cổ quái, ngoan liệt bất kham, được giang hồ đặt cho biệt danh: ‘Bất lão ngoan đồng’. Bọn họ không ưa thích thế tục, hàng năm đều ẩn cư tại thâm sơn, không ai tra được hành tung cụ thể, chỉ biết danh tiếng của ‘Thiên Cơ tổ sư’ đã truyền lưu trong chốn võ lâm gần trăm năm.
“Nguyên lai bọn họ chính là Thiên Cơ tổ sư. . .”
“Nhờ bọn họ truyền công lực, ta mới có thể khôi phục lại võ công.” Lộng Nguyệt thản nhiên nói, “Nội lực của hai vị lão giả đã hao kiệt không còn nhiều, vốn dĩ hẳn là nên trở về ngủ say vài thập niên để khôi phục công lực. Song lúc này Thượng cổ Thần Khí hiện thế, chỉ khi nào tìm được Thần Khí, bọn họ mới có thể an tâm.”
Vừa nghe đến Thượng cổ Thần Khí, hai lão giả nháy mắt tạm dừng khẩu chiến, lộ ra vẻ mặt u sầu.
Cô Tuyết lạnh nhạt nói, “Thượng cổ Thần Khí rốt cuộc là vật gì ?”
“Đó là Thần Khí thuộc về hai người các ngươi, tuyệt không thể rơi vào tay kẻ khác !”
Hắc phát lão giả thở dài, trong mắt thoáng hiện vẻ tang thương qua vô vàn năm tháng:
“Thượng cổ Thiên Huyền cảnh, thần ma lấy linh khí tụ hiện, thần thú hiển, Liên Hoàng triền, Thần Khí trọng hồi, phá Thiên Huyền cảnh, hàng lâm thế gian.”
“Thần ma binh khí mang năng lực triệu hoán tứ linh thần thú, thao khống thiên địa vạn vật, nếu thành tâm đối đãi sẽ đem đến phúc âm cho thế gian; nhưng đồng thời nó cũng là ma vật, có thể hủy thiên diệt địa trong chớp mắt, dung nhập Tu La huyết đạo, gây nên hạo kiếp vạn thế !”
Bạch phát lão giả thần tình nghiêm túc nói, “Thượng cổ Thần Khí là binh khí ngàn năm khó gặp !”
Diệt Thế Phục Ma Đao, Thương Sóc Cuồng Uyên Kiếm.
Bạch phát lão giả bổ sung, “Thượng cổ Thần Khí hấp thụ thần ma chi linh hơn ngàn năm, kẻ sở hữu nhất định phải có võ công tu vi cực cao để áp chế ma tính do Thần Khí sinh ra. Thêm vào đó, điều tối trọng yếu là hai người cầm một đao một kiếm phải gắn kết tâm thần, đồng sinh cộng tử. Nếu một trong hai người tâm địa âm hiểm xấu xa, Thượng cổ Thần Khí chỉ là một đám sắt vụn vô dụng, cho dù rời khỏi vỏ, thần linh sẽ không tương trợ! Bản thân Thần Khí cũng sẽ không có uy lực gì đáng kể !”
Hắc phát lão giả nhìn về phía Lộng Nguyệt và Cô Tuyết, “Trải qua suy tính thiên cơ, tại thời điểm cách đây hơn hai mươi năm, quỹ tích của Tử Hà, Hồng Vân, Lạc Tinh giao nhau, đỉnh Tử Cấm Phong hàng song tinh vào thuở loạn thế. Thượng thiên chú định mệnh cách của song tinh sẽ dây dưa lẫn nhau, duyên định tình sinh. Người có được vận mệnh song tinh chính là chủ nhân của Thượng cổ Thần Khí !”
“Chúng ta tìm kiếm nhiều năm, rốt cuộc đã phát hiện Song tinh chi tử xuất hiện đúng vào ngày Nam Cung Liệt quyết đấu với Hách Liên Thiên.”
Bạch phát lão giả cười nói, “Ha ha. . . Song tinh chi tử tất nhiên là hai tôn nhi đáng yêu các ngươi. . .”
Lộng Nguyệt và Cô Tuyết song song trầm mặc, đối với kiểu nói chuyện ngả ngớn có chút ‘động kinh’ của hai lão ngoan đồng này không biết nên đáp lại thế nào.
Đôi mắt hắc phát lão giả xẹt qua một tia lo lắng, “Nhưng vào ngày Nam Cung Liệt và Hách Liên Thiên quyết chiến đã xảy ra biến cố, làm cho tinh tượng của các ngươi nghịch chuyển, từ đó mới tạo nên mệnh kiếp năm năm về trước. . .”
Cô Tuyết đột nhiên nhớ tới lời mà Bắc Thần Mặc đã nói với hắn ngày ấy tại Hàn Thiên Lâu, “Theo như tiền bối nói, trận quyết chiến hôm đó còn có một người khác xuất hiện, ra tay đảo loạn tinh tượng.” Hắn chợt nhìn về phía hai vị lão giả, “Nhị vị tiền bối có biết người kia là ai không?”
Hắc phát lão giả nặng nề thở dài, “Đây là thất bại lớn nhất trong cuộc đời của ta và Bạch lão đầu! Người kia kỳ thật chính là sư đệ chúng ta ──── Chiến Mục.”
“Chiến Mục ?!”
“Ngày đó, Chiến Mục dùng Mộ Dung Vân Liên uy hiếp Hách Liên Thiên và Nam Cung Liệt giao ra Tứ linh đồ, nhưng. . .” Thần tình hắc phát lão giả đột nhiên trở nên trang nghiêm túc mục, “Tính tình của Mộ Dung Vân Liên quá mức cương liệt, nàng bức bách Hách Liên Thiên, Nam Cung Liệt đem nàng giết chết, muốn đồng quy vu tận với Chiến Mục. Song Nam Cung Liệt không đành hạ sát thủ với thê tử của mình, Tứ linh đồ lại tuyệt không thể rơi vào tay kẻ khác. Nam Cung Liệt đã như vậy, rốt cuộc đem việc gian nan nhất này để cho Hách Liên Thiên. . .”
“Cuối cùng Hách Liên Thiên nén lòng vung kiếm đoạn tình, giết Mộ Dung Vân Liên. Nàng kéo theo Chiến Mục táng thân trong biển lửa. Song không ngờ ngay lúc đó Chiến Mục đã kịp phá vỡ tinh tượng của Song tinh chi tử !”
Bạch phát lão giả tràn đầy hối hận, “Năm ấy, Chiến Mục khi sư diệt tổ, đánh cắp bí tịch võ công rồi đả thương đồng thời hấp thụ Thiên linh khí trên người chúng ta. Ta và Hắc lão nhân không thể không thoái ẩn giang hồ để khôi phục nội lực. Một lần ngủ say kéo dài suốt hai mươi năm, đến khi tỉnh lại mới biết Chiến Mục đã thay tên đổi họ.”
“Chiến Mục là ai ?”
Tử mâu của Lộng Nguyệt xẹt qua một tia âm ngoan, “Hắn chính là Giáo vương Đại Ám Hà Cung ──── Tà Hoàng !”
Cô Tuyết lộ ra biểu tình bất khả tư nghị: “Là Tà Hoàng ?!”
Sắc mặt bạch phát lão giả chợt nhuốm vẻ tang thương, “Chiến Mục hấp thu Thiên linh khí của hai người chúng ta, cũng có được Bất tử chi thân. Không chỉ như thế, hắn còn tu luyện U ám nhẫn thuật và Ma cảnh huyễn thuật, hiện giờ ngay cả hai chúng ta hợp sức cũng không phải đối thủ của hắn.”
Cô Tuyết đột nhiên nghĩ đến điều gì, “Ý của nhị vị tiền bối là Tà Hoàng giả chết? Năm năm trước, Liệt phách phần thân không thể giết được Tà Hoàng ?!”
Bạch phát lão giả nói, “Liệt phách phần thân đích thực có thể khiến Tà Hoàng bị thương nặng, nhưng trong cơ thể hắn vẫn tồn tại Thiên linh khí của chúng ta. Chỉ cần trọng tổ hồn phách, Tà Hoàng liền có thể phục sinh.”
Tử mâu tràn ngập âm lãnh, ngữ khí ẩn chứa ý cảnh cáo, “Sau này ngươi không được tiếp tục tu luyện thứ võ công đó !”
Cô Tuyết nhướn mày, hừ lạnh: “Ngươi cũng vậy !”
Hai lão giả vô cùng bất đắc dĩ nhìn hai tôn nhi yêu nghiệt trước mắt, “Ta nói tôn nhi a, các ngươi ngàn vạn lần không được dùng những thứ công phu nghịch thiên tự mình hại mình như vậy, cái gì mà Liệt phách phần thân, Thiên ma di hồn đại pháp. . . Nếu các ngươi vọng động thêm lần nữa, có lấy mạng già của hai vị gia gia này cũng không đủ để cứu lại các ngươi.”
Lộng Nguyệt cười khẽ, “Nhị vị tiền bối yên tâm, chúng ta tuyệt sẽ không làm cho nhị vị tiền bối khó xử.”
Hắc phát lão giả đột nhiên nhớ đến chuyện gì, “Tiểu Nguyệt nhi, bên trong cơ thể ngươi còn có Ma. . .”
Lộng Nguyệt bỗng chốc nháy mắt ra hiệu cho hắc phát lão giả, ngăn trở hắn nói ra hai chữ ‘Ma huyết’.
Cô Tuyết lạnh lùng nheo mắt, “Ma cái gì ?”
Bạch phát lão giả vội vàng chuyển đề tài, “Hai tôn tôn, các ngươi nhất định phải nhanh chóng tìm được Thượng cổ Thần Khí, chỉ có Thần Khí mới có thể phá giải Thiên linh khí, giết chết gã sư đệ vô tình vô nghĩa của chúng ta !”
Hắc phát lão giả thần tình lo lắng, “Một khi Chiến Mục trọng tổ hồn phách, nhất định hắn sẽ không bỏ qua cơ hội tìm kiếm Thần Khí. Nếu hắn tìm được trước chúng ta, hậu quả chắc chắn không cách nào tưởng tượng nổi. Giả như Diệt Thế Phục Ma Đao và Thương Sóc Cuồng Uyên Kiếm rơi vào tay Chiến Mục, thiên hạ sẽ gặp phải hạo kiếp hủy diệt! Từ đó về sau không ai có thể chống lại hắn.”
Tầm mắt Lộng Nguyệt và Cô Tuyết giao hội chốc lát, liền nhìn về phía hai lão giả, gật đầu đáp ứng, “Vãn bối ghi nhớ trong lòng !”
Bạch phát lão giả nhắc nhở, “Cẩn thận với Thất Sắc Thiên Đường, đám sát thủ phản loạn tụ tập ở đó cũng không thiếu. Bọn hắn đối địch với triều đình, nhưng thân phận của Phong Lưu Ảnh thật sự rất khả nghi, không thể không phòng a.”
Hách Liên Cô Tuyết híp mắt, thần sắc càng lúc càng lạnh lẽo. Mà Lộng Nguyệt vẫn bảo trì bộ dáng bình thản đạm mạc, ra vẻ không có nửa điểm lưu tâm.
Lúc này, một đầu phi điểu màu xích hồng đáp xuống trên song cửa sổ, “Phác xích ────” một tiếng quấy nhiễu cuộc nói chuyện giữa mọi người.
Ánh mắt của hai lão giả đột nhiên tản mát quang mang sáng rọi, tâm tính bất hảo nổi lên, thân mình giống như đại bàng giương cánh, nhằm hướng Huyền Hỏa lao tới.
Huyền Hỏa kêu một tiếng, nhẹ nhàng nhảy lên cánh tay trái của Lộng Nguyệt. Lông đuôi thật dài rủ xuống thoáng đong đưa, lấp lóe quang sắc hỏa hồng, song mâu như ưng lãnh liệt tựa kiếm.
Lộng Nguyệt gỡ ống trúc xuống từ móng vuốt Huyền Hỏa, thần sắc có chút căng thẳng, tử mâu ẩn ẩn vài phần thâm trầm.
“A, tiểu điểu nhi, đừng chạy ────” Hai lão giả vội vàng lao ra ngoài đuổi theo Huyền Hỏa, Mộc Tuyết Các khôi phục an tĩnh như trước.
Cô Tuyết không mở miệng lưu lại Lộng Nguyệt, hắn xoay người ôm eo lưng yêu tà nam tử, vén lên hắc sa. Cánh môi ấm nóng lướt trên gương mặt Lộng Nguyệt, sau cùng dừng ở bên cổ, nhẹ giọng thì thầm, “Gặp lại ở Khánh điển tại hoàng triều.”
Lộng Nguyệt giang tay ôm chặt Cô Tuyết, ôn nhu hạ xuống một nụ hôn trên mi tâm ái nhân, “Cẩn thận một người.”
Cô Tuyết chăm chú nhìn song mâu thâm tử, hồng đồng bỗng chốc hiểu ra điều gì, kiều mị nhếch môi, “Ta tự có chừng mực.”
“Vô luận ngươi muốn làm gì, ta cũng sẽ không ngăn cản, nhưng ngươi phải nhớ kỹ. . .” Lộng Nguyệt khẽ vén vài sợi tóc vương trên trán Cô Tuyết, đáy mắt chứa đầy quan thiết cùng sủng nịch, “Nhất định không được để mình bị thương.”
“Tuyết nhi, địch nhân của chúng ta không ít, nhưng ngươi phải biết rằng, vô luận sau này phát sinh chuyện gì, vô luận tương lai có bao nhiêu biến cố, ta đều ở bên ngươi, cùng ngươi đồng hành !”
Lộng Nguyệt thoáng nâng cằm Cô Tuyết, hạ xuống một nụ hôn thật nhẹ.
Cô Tuyết, ta Nam Cung Lộng Nguyệt cũng giống như ngươi, cho tới bây giờ vẫn chưa hề thay đổi. . .
Hồng y nam tử mỉm cười không nói, ngày hôm nay, trong lòng hắn ẩn chứa không biết bao nhiêu thiên ngôn vạn ngữ, song nhất thời khó có thể mở miệng, chỉ đành dùng nụ cười tuyệt mỹ thay thế.
Đầu ngón tay của Lộng Nguyệt phất qua khóe môi Cô Tuyết tràn đầy tiếu ý, mỉm cười đáp lại.
Nụ cười không mang theo nửa phần tà khí, tuyệt mị yêu diễm, tựa như hoa đào bên ngoài cửa sổ nở rộ đón chào mùa xuân tươi đẹp đầy sức sống.
Cô Tuyết vươn tay ra phía trước, hồng mâu lấp lóe hỏa mang sáng ngời, “Ta sẽ chờ ngươi, ngay trước mặt người trong thiên hạ chân chính lấy thân phận Nam Cung Lộng Nguyệt đến bên Hách Liên Cô Tuyết ta, mà không phải Minh Tà !”
Lộng Nguyệt nhanh chóng nắm chặt bàn tay Cô Tuyết, da thịt ấm nóng truyền lại cảm giác ấm áp tràn ra từ nội tâm. Linh hồn hai người nương theo lời hứa nguyện trong khoảnh khắc dung hợp giao hòa. Tử mâu và hồng mâu ngóng nhìn lẫn nhau, thiêu đốt cả thiên địa !
Cánh hoa bay vào gian phòng, đón gió dấy lên từng đợt sóng gợn trên nền đất xoay quanh chân hai nam tử tuấn mỹ, cơ hồ phác thành một bức tranh duy mỹ tuyệt diễm nhất.
.
Vài canh giờ sau, Lộng Nguyệt trở lại lốt Minh Tà, quay về Thánh Tuyết vương thành.
Thương Lạc cung kính hành lễ, thần tình ẩn ẩn nặng nề, “Lam Vân đang trong tình trạng nguy kịch.”
Tuyết y nam tử rũ mâu mỉm cười, “Nếu ngươi đã biết nàng là công chúa, còn để nàng tiến vào ?”
Thương Lạc trầm mặc không đáp.
Tuyết y nam tử rời đi, chỉ bỏ lại một câu, “Ta sẽ cứu nàng.”
***
Chỉ thấy hai lão giả không biết từ khi nào đã xuất hiện trong Mộc Tuyết Các, ánh mắt mang theo tiếu ý nhìn về phía hai nam tử phong hoa tuyệt đại.
Bạch phát lão giả vuốt chòm râu, đáy mắt tràn đầy ôn hòa, “Hắc lão nhân, lần đầu tiên chúng ta khắc khẩu tựa hồ là vì giành ôm hai tôn nhi này, phải không ?”
Hắc phát lão giả đánh một chưởng lên đầu bạch phát lão giả, thần tình hậm hực, “Xú lão đầu, lúc đó rõ ràng là ta ôm trước, ngươi dựa vào cái gì mà tranh với ta ?”
“Ta thật vất vả mới đắc thủ, vì sao phải nhường cho ngươi ?”
Cô Tuyết khẽ nhíu mi, lập tức nhìn sang tuyết y nam tử đứng ở một bên, “Ngươi có biết bọn họ là người phương nào ?”
Lộng Nguyệt rũ mâu mỉm cười, “Thiên Cơ tổ sư.”
Cô Tuyết ngẩn ra.
Nghe đồn Thiên Cơ tổ sư luyện một thân kỳ môn dị thuật, có được Bất tử chi thân, cứ mỗi năm mươi năm lại lâm vào ngủ say, hiện giờ đã hơn trăm tuổi. Tính cách cổ quái, ngoan liệt bất kham, được giang hồ đặt cho biệt danh: ‘Bất lão ngoan đồng’. Bọn họ không ưa thích thế tục, hàng năm đều ẩn cư tại thâm sơn, không ai tra được hành tung cụ thể, chỉ biết danh tiếng của ‘Thiên Cơ tổ sư’ đã truyền lưu trong chốn võ lâm gần trăm năm.
“Nguyên lai bọn họ chính là Thiên Cơ tổ sư. . .”
“Nhờ bọn họ truyền công lực, ta mới có thể khôi phục lại võ công.” Lộng Nguyệt thản nhiên nói, “Nội lực của hai vị lão giả đã hao kiệt không còn nhiều, vốn dĩ hẳn là nên trở về ngủ say vài thập niên để khôi phục công lực. Song lúc này Thượng cổ Thần Khí hiện thế, chỉ khi nào tìm được Thần Khí, bọn họ mới có thể an tâm.”
Vừa nghe đến Thượng cổ Thần Khí, hai lão giả nháy mắt tạm dừng khẩu chiến, lộ ra vẻ mặt u sầu.
Cô Tuyết lạnh nhạt nói, “Thượng cổ Thần Khí rốt cuộc là vật gì ?”
“Đó là Thần Khí thuộc về hai người các ngươi, tuyệt không thể rơi vào tay kẻ khác !”
Hắc phát lão giả thở dài, trong mắt thoáng hiện vẻ tang thương qua vô vàn năm tháng:
“Thượng cổ Thiên Huyền cảnh, thần ma lấy linh khí tụ hiện, thần thú hiển, Liên Hoàng triền, Thần Khí trọng hồi, phá Thiên Huyền cảnh, hàng lâm thế gian.”
“Thần ma binh khí mang năng lực triệu hoán tứ linh thần thú, thao khống thiên địa vạn vật, nếu thành tâm đối đãi sẽ đem đến phúc âm cho thế gian; nhưng đồng thời nó cũng là ma vật, có thể hủy thiên diệt địa trong chớp mắt, dung nhập Tu La huyết đạo, gây nên hạo kiếp vạn thế !”
Bạch phát lão giả thần tình nghiêm túc nói, “Thượng cổ Thần Khí là binh khí ngàn năm khó gặp !”
Diệt Thế Phục Ma Đao, Thương Sóc Cuồng Uyên Kiếm.
Bạch phát lão giả bổ sung, “Thượng cổ Thần Khí hấp thụ thần ma chi linh hơn ngàn năm, kẻ sở hữu nhất định phải có võ công tu vi cực cao để áp chế ma tính do Thần Khí sinh ra. Thêm vào đó, điều tối trọng yếu là hai người cầm một đao một kiếm phải gắn kết tâm thần, đồng sinh cộng tử. Nếu một trong hai người tâm địa âm hiểm xấu xa, Thượng cổ Thần Khí chỉ là một đám sắt vụn vô dụng, cho dù rời khỏi vỏ, thần linh sẽ không tương trợ! Bản thân Thần Khí cũng sẽ không có uy lực gì đáng kể !”
Hắc phát lão giả nhìn về phía Lộng Nguyệt và Cô Tuyết, “Trải qua suy tính thiên cơ, tại thời điểm cách đây hơn hai mươi năm, quỹ tích của Tử Hà, Hồng Vân, Lạc Tinh giao nhau, đỉnh Tử Cấm Phong hàng song tinh vào thuở loạn thế. Thượng thiên chú định mệnh cách của song tinh sẽ dây dưa lẫn nhau, duyên định tình sinh. Người có được vận mệnh song tinh chính là chủ nhân của Thượng cổ Thần Khí !”
“Chúng ta tìm kiếm nhiều năm, rốt cuộc đã phát hiện Song tinh chi tử xuất hiện đúng vào ngày Nam Cung Liệt quyết đấu với Hách Liên Thiên.”
Bạch phát lão giả cười nói, “Ha ha. . . Song tinh chi tử tất nhiên là hai tôn nhi đáng yêu các ngươi. . .”
Lộng Nguyệt và Cô Tuyết song song trầm mặc, đối với kiểu nói chuyện ngả ngớn có chút ‘động kinh’ của hai lão ngoan đồng này không biết nên đáp lại thế nào.
Đôi mắt hắc phát lão giả xẹt qua một tia lo lắng, “Nhưng vào ngày Nam Cung Liệt và Hách Liên Thiên quyết chiến đã xảy ra biến cố, làm cho tinh tượng của các ngươi nghịch chuyển, từ đó mới tạo nên mệnh kiếp năm năm về trước. . .”
Cô Tuyết đột nhiên nhớ tới lời mà Bắc Thần Mặc đã nói với hắn ngày ấy tại Hàn Thiên Lâu, “Theo như tiền bối nói, trận quyết chiến hôm đó còn có một người khác xuất hiện, ra tay đảo loạn tinh tượng.” Hắn chợt nhìn về phía hai vị lão giả, “Nhị vị tiền bối có biết người kia là ai không?”
Hắc phát lão giả nặng nề thở dài, “Đây là thất bại lớn nhất trong cuộc đời của ta và Bạch lão đầu! Người kia kỳ thật chính là sư đệ chúng ta ──── Chiến Mục.”
“Chiến Mục ?!”
“Ngày đó, Chiến Mục dùng Mộ Dung Vân Liên uy hiếp Hách Liên Thiên và Nam Cung Liệt giao ra Tứ linh đồ, nhưng. . .” Thần tình hắc phát lão giả đột nhiên trở nên trang nghiêm túc mục, “Tính tình của Mộ Dung Vân Liên quá mức cương liệt, nàng bức bách Hách Liên Thiên, Nam Cung Liệt đem nàng giết chết, muốn đồng quy vu tận với Chiến Mục. Song Nam Cung Liệt không đành hạ sát thủ với thê tử của mình, Tứ linh đồ lại tuyệt không thể rơi vào tay kẻ khác. Nam Cung Liệt đã như vậy, rốt cuộc đem việc gian nan nhất này để cho Hách Liên Thiên. . .”
“Cuối cùng Hách Liên Thiên nén lòng vung kiếm đoạn tình, giết Mộ Dung Vân Liên. Nàng kéo theo Chiến Mục táng thân trong biển lửa. Song không ngờ ngay lúc đó Chiến Mục đã kịp phá vỡ tinh tượng của Song tinh chi tử !”
Bạch phát lão giả tràn đầy hối hận, “Năm ấy, Chiến Mục khi sư diệt tổ, đánh cắp bí tịch võ công rồi đả thương đồng thời hấp thụ Thiên linh khí trên người chúng ta. Ta và Hắc lão nhân không thể không thoái ẩn giang hồ để khôi phục nội lực. Một lần ngủ say kéo dài suốt hai mươi năm, đến khi tỉnh lại mới biết Chiến Mục đã thay tên đổi họ.”
“Chiến Mục là ai ?”
Tử mâu của Lộng Nguyệt xẹt qua một tia âm ngoan, “Hắn chính là Giáo vương Đại Ám Hà Cung ──── Tà Hoàng !”
Cô Tuyết lộ ra biểu tình bất khả tư nghị: “Là Tà Hoàng ?!”
Sắc mặt bạch phát lão giả chợt nhuốm vẻ tang thương, “Chiến Mục hấp thu Thiên linh khí của hai người chúng ta, cũng có được Bất tử chi thân. Không chỉ như thế, hắn còn tu luyện U ám nhẫn thuật và Ma cảnh huyễn thuật, hiện giờ ngay cả hai chúng ta hợp sức cũng không phải đối thủ của hắn.”
Cô Tuyết đột nhiên nghĩ đến điều gì, “Ý của nhị vị tiền bối là Tà Hoàng giả chết? Năm năm trước, Liệt phách phần thân không thể giết được Tà Hoàng ?!”
Bạch phát lão giả nói, “Liệt phách phần thân đích thực có thể khiến Tà Hoàng bị thương nặng, nhưng trong cơ thể hắn vẫn tồn tại Thiên linh khí của chúng ta. Chỉ cần trọng tổ hồn phách, Tà Hoàng liền có thể phục sinh.”
Tử mâu tràn ngập âm lãnh, ngữ khí ẩn chứa ý cảnh cáo, “Sau này ngươi không được tiếp tục tu luyện thứ võ công đó !”
Cô Tuyết nhướn mày, hừ lạnh: “Ngươi cũng vậy !”
Hai lão giả vô cùng bất đắc dĩ nhìn hai tôn nhi yêu nghiệt trước mắt, “Ta nói tôn nhi a, các ngươi ngàn vạn lần không được dùng những thứ công phu nghịch thiên tự mình hại mình như vậy, cái gì mà Liệt phách phần thân, Thiên ma di hồn đại pháp. . . Nếu các ngươi vọng động thêm lần nữa, có lấy mạng già của hai vị gia gia này cũng không đủ để cứu lại các ngươi.”
Lộng Nguyệt cười khẽ, “Nhị vị tiền bối yên tâm, chúng ta tuyệt sẽ không làm cho nhị vị tiền bối khó xử.”
Hắc phát lão giả đột nhiên nhớ đến chuyện gì, “Tiểu Nguyệt nhi, bên trong cơ thể ngươi còn có Ma. . .”
Lộng Nguyệt bỗng chốc nháy mắt ra hiệu cho hắc phát lão giả, ngăn trở hắn nói ra hai chữ ‘Ma huyết’.
Cô Tuyết lạnh lùng nheo mắt, “Ma cái gì ?”
Bạch phát lão giả vội vàng chuyển đề tài, “Hai tôn tôn, các ngươi nhất định phải nhanh chóng tìm được Thượng cổ Thần Khí, chỉ có Thần Khí mới có thể phá giải Thiên linh khí, giết chết gã sư đệ vô tình vô nghĩa của chúng ta !”
Hắc phát lão giả thần tình lo lắng, “Một khi Chiến Mục trọng tổ hồn phách, nhất định hắn sẽ không bỏ qua cơ hội tìm kiếm Thần Khí. Nếu hắn tìm được trước chúng ta, hậu quả chắc chắn không cách nào tưởng tượng nổi. Giả như Diệt Thế Phục Ma Đao và Thương Sóc Cuồng Uyên Kiếm rơi vào tay Chiến Mục, thiên hạ sẽ gặp phải hạo kiếp hủy diệt! Từ đó về sau không ai có thể chống lại hắn.”
Tầm mắt Lộng Nguyệt và Cô Tuyết giao hội chốc lát, liền nhìn về phía hai lão giả, gật đầu đáp ứng, “Vãn bối ghi nhớ trong lòng !”
Bạch phát lão giả nhắc nhở, “Cẩn thận với Thất Sắc Thiên Đường, đám sát thủ phản loạn tụ tập ở đó cũng không thiếu. Bọn hắn đối địch với triều đình, nhưng thân phận của Phong Lưu Ảnh thật sự rất khả nghi, không thể không phòng a.”
Hách Liên Cô Tuyết híp mắt, thần sắc càng lúc càng lạnh lẽo. Mà Lộng Nguyệt vẫn bảo trì bộ dáng bình thản đạm mạc, ra vẻ không có nửa điểm lưu tâm.
Lúc này, một đầu phi điểu màu xích hồng đáp xuống trên song cửa sổ, “Phác xích ────” một tiếng quấy nhiễu cuộc nói chuyện giữa mọi người.
Ánh mắt của hai lão giả đột nhiên tản mát quang mang sáng rọi, tâm tính bất hảo nổi lên, thân mình giống như đại bàng giương cánh, nhằm hướng Huyền Hỏa lao tới.
Huyền Hỏa kêu một tiếng, nhẹ nhàng nhảy lên cánh tay trái của Lộng Nguyệt. Lông đuôi thật dài rủ xuống thoáng đong đưa, lấp lóe quang sắc hỏa hồng, song mâu như ưng lãnh liệt tựa kiếm.
Lộng Nguyệt gỡ ống trúc xuống từ móng vuốt Huyền Hỏa, thần sắc có chút căng thẳng, tử mâu ẩn ẩn vài phần thâm trầm.
“A, tiểu điểu nhi, đừng chạy ────” Hai lão giả vội vàng lao ra ngoài đuổi theo Huyền Hỏa, Mộc Tuyết Các khôi phục an tĩnh như trước.
Cô Tuyết không mở miệng lưu lại Lộng Nguyệt, hắn xoay người ôm eo lưng yêu tà nam tử, vén lên hắc sa. Cánh môi ấm nóng lướt trên gương mặt Lộng Nguyệt, sau cùng dừng ở bên cổ, nhẹ giọng thì thầm, “Gặp lại ở Khánh điển tại hoàng triều.”
Lộng Nguyệt giang tay ôm chặt Cô Tuyết, ôn nhu hạ xuống một nụ hôn trên mi tâm ái nhân, “Cẩn thận một người.”
Cô Tuyết chăm chú nhìn song mâu thâm tử, hồng đồng bỗng chốc hiểu ra điều gì, kiều mị nhếch môi, “Ta tự có chừng mực.”
“Vô luận ngươi muốn làm gì, ta cũng sẽ không ngăn cản, nhưng ngươi phải nhớ kỹ. . .” Lộng Nguyệt khẽ vén vài sợi tóc vương trên trán Cô Tuyết, đáy mắt chứa đầy quan thiết cùng sủng nịch, “Nhất định không được để mình bị thương.”
“Tuyết nhi, địch nhân của chúng ta không ít, nhưng ngươi phải biết rằng, vô luận sau này phát sinh chuyện gì, vô luận tương lai có bao nhiêu biến cố, ta đều ở bên ngươi, cùng ngươi đồng hành !”
Lộng Nguyệt thoáng nâng cằm Cô Tuyết, hạ xuống một nụ hôn thật nhẹ.
Cô Tuyết, ta Nam Cung Lộng Nguyệt cũng giống như ngươi, cho tới bây giờ vẫn chưa hề thay đổi. . .
Hồng y nam tử mỉm cười không nói, ngày hôm nay, trong lòng hắn ẩn chứa không biết bao nhiêu thiên ngôn vạn ngữ, song nhất thời khó có thể mở miệng, chỉ đành dùng nụ cười tuyệt mỹ thay thế.
Đầu ngón tay của Lộng Nguyệt phất qua khóe môi Cô Tuyết tràn đầy tiếu ý, mỉm cười đáp lại.
Nụ cười không mang theo nửa phần tà khí, tuyệt mị yêu diễm, tựa như hoa đào bên ngoài cửa sổ nở rộ đón chào mùa xuân tươi đẹp đầy sức sống.
Cô Tuyết vươn tay ra phía trước, hồng mâu lấp lóe hỏa mang sáng ngời, “Ta sẽ chờ ngươi, ngay trước mặt người trong thiên hạ chân chính lấy thân phận Nam Cung Lộng Nguyệt đến bên Hách Liên Cô Tuyết ta, mà không phải Minh Tà !”
Lộng Nguyệt nhanh chóng nắm chặt bàn tay Cô Tuyết, da thịt ấm nóng truyền lại cảm giác ấm áp tràn ra từ nội tâm. Linh hồn hai người nương theo lời hứa nguyện trong khoảnh khắc dung hợp giao hòa. Tử mâu và hồng mâu ngóng nhìn lẫn nhau, thiêu đốt cả thiên địa !
Cánh hoa bay vào gian phòng, đón gió dấy lên từng đợt sóng gợn trên nền đất xoay quanh chân hai nam tử tuấn mỹ, cơ hồ phác thành một bức tranh duy mỹ tuyệt diễm nhất.
.
Vài canh giờ sau, Lộng Nguyệt trở lại lốt Minh Tà, quay về Thánh Tuyết vương thành.
Thương Lạc cung kính hành lễ, thần tình ẩn ẩn nặng nề, “Lam Vân đang trong tình trạng nguy kịch.”
Tuyết y nam tử rũ mâu mỉm cười, “Nếu ngươi đã biết nàng là công chúa, còn để nàng tiến vào ?”
Thương Lạc trầm mặc không đáp.
Tuyết y nam tử rời đi, chỉ bỏ lại một câu, “Ta sẽ cứu nàng.”
***
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook