Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song
-
Chương 165: Hắc bạch lão quái
Bên trong hang đá lạnh như băng, một mạt hỏa hồng tản mát hết thảy yêu sắc.
Mảnh giấy trong tay hóa thành tro tàn, hồng y nam tử cẩn thận đánh giá cả tòa hang đá. Tiếng nước tí tách vang lên không dứt bên tai, chung quanh tràn ngập cỏ dại, không một tia nhân khí.
Trên thạch thai giữa hang đá có một khe hở lõm sâu, ánh nắng từ đỉnh hang rọi vào, chiếu trên khe hở từng đạo ban văn loang lổ. Hai bên ngổn ngang cỏ dại mọc rạp xuống, giống như có người sống ở nơi này đã lâu.
Nhãn mâu băng hồng nheo lại, tòa hang đá này rõ ràng từng có người tới đây !
Năm năm trước, Yêu thế Liên Hoàng phục sinh, hai đại Thần Khí xuất thế lại không biết tung tích. Mà nay giang hồ đồn đại Thần Khí tái xuất võ lâm. . .
Trong truyền thuyết, chỉ có nhờ vào Yêu thế Liên Hoàng mới có thể khiến Thượng cổ Thần Khí xuất thế. Đến tột cùng Thần Khí có uy lực thế nào? Hiện tại hạ lạc ở nơi đâu ?
Ngón tay Hách Liên Cô Tuyết thong thả vuốt ve kẽ hở trên thạch thai, âm thầm suy đoán ────
Hai đại Thần Khí đã từng xuất hiện ở nơi này sao ?
Hàng năm, Hách Liên Cô Tuyết đều thu được vài phong thư thần bí.
Trong thư nói rằng, hai đại Thần Khí thuộc về hắn và Nam Cung Lộng Nguyệt. Vô luận thế nào, hắn cũng phải khuynh tẫn toàn lực tìm về Thượng cổ Thần Khí mất tích, quyết không thể để chúng rơi vào tay kẻ khác.
Năm đó, có hai lão giả quái dị từng đề cập tới tin tức liên quan đến Thượng cổ Thần Khí, mà nay. . .
Người ba lần bốn lượt truyền tin cho hắn, phải chăng chính là hai lão giả kia ?
Hiện nay, Thánh Tuyết vương thành, Thần Nguyệt Cung, triều đình ──── tam phương phân thiên hạ.
Vì sao Thất Sắc Thiên Đường đột nhiên hiện thế? Mười năm trước, cái chết của Phong Lưu Ảnh thật sự chỉ là tin đồn ?
Minh Tà lại trợ giúp triều đình mưu đồ phá hủy Thất Sắc Thiên Đường chân chính xuất phát từ dụng ý nào ?
Minh Tà. . .
Kẻ vốn như thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi này, vì sao lại che giấu sâu như thế ?
“Thành chủ, vì cái gì phải đến nơi này ?”
Thanh âm mờ ảo từ đằng xa truyền đến, Hách Liên Cô Tuyết cả kinh, thân hình chợt lóe nháy mắt biến mất khỏi hang đá.
Một tuyết y nam tử bước vào bên trong, hắc sắc đấu bồng che mặt, hắc sa rủ xuống giấu đi làn tóc dài của hắn, chỉ có vạt bạch bào thánh tuyết theo gió tung bay.
Trong hang đá ẩm ướt lạnh lẽo, tử y thiếu nữ theo sau tuyết y nam tử không khỏi cảm thấy có chút phát run. Chiếc trâm khắc hoa sen cài nghiêng trên mái tóc đen bóng, anh khí bức nhân, hạnh mâu đen láy lấp lóe một tia thuần khiết hồn nhiên.
“Thành chủ muốn tìm Thượng cổ Thần Khí ?”
Tuyết y nam tử không hề đáp lại, hắn đứng lặng phía trước thạch thai, giống như đang chăm chú nhìn cái gì, thật lâu sau vẫn chưa rời đi.
“Nơi này đã có người đến.” Thanh âm nhẹ nhàng êm tai từ sau hắc sa truyền ra, “Lại không chỉ một người.”
Hắn vỗ nhẹ lên khe hở lõm sâu trên thạch thai, ngữ khí biếng nhác yêu mị mang theo một tia suy ngẫm, “Trốn tránh lâu như vậy, còn không muốn lộ diện sao ?”
Tử y thiếu nữ cả kinh, đột nhiên xoay người, “Kẻ nào ?!”
Gió lạnh phất qua, nhành cỏ lay động.
“Ngươi là ai ?”
Đúng lúc đó, một lam y nữ tử nhảy ra khỏi thân cây, chiếc váy mỏng thêu họa tiết hoa sen phất phơ trong gió, nhan sắc khuynh thành. Nàng mỉm cười thong dong không chút sợ hãi, “Thành chủ, là đại tế ti lệnh cho ta đến đây bảo hộ thành chủ.”
Tử y thiếu nữ bật cười ra tiếng, trong mắt tràn đầy khinh miệt, “Chỉ bằng ngươi? Bảo hộ thành chủ chúng ta? Tựa hồ cho tới bây giờ ta chưa từng nhìn thấy ngươi ?”
“Tử San, lui ra.” Tuyết y nam tử xoay người, xuyên qua màn hắc sa cẩn thận đánh giá lam y nữ tử trước mặt, tà mị cười khẽ, “Tên của ngươi ?”
Lam y nữ tử chốc lát thoáng dừng, khẩn khoản nói, “Nhược Vân.”
Tuyết y nam tử cười nhạt, tuy không nhìn thấy biểu tình giờ phút này của hắn song lam y nữ tử cũng không khỏi chấn động trong lòng.
“Là Thương Lạc lệnh ngươi tới ?”
“Đúng vậy.”
“Thương Lạc để ngươi đến bảo hộ ta ?”
“Đúng vậy.”
Tuyết y nam tử nâng cằm Nhược Vân, lực áp bách pha lẫn uy hiếp cực hạn vây quanh khiến nữ tử khó có thể hô hấp, “Nhược Vân, ngươi thành công.”
Nhược Vân kinh ngạc nhìn dải hắc sa uốn lượn trước mắt, trái tim lại thoát ly khống chế cấp tốc nhảy lên thình thịch. Hai gò má phơn phớt hồng nhuận, không còn trấn định như trước, “Thành chủ. . . có ý gì ?”
Tuyết y nam tử buông nàng ra, xoay người ly khai. Hắc sa sau lưng phất phơ phiêu dật, thanh âm không chút phập phồng quanh quẩn trong gió:
“Tối nay đến thị tẩm cho bổn tọa.”
Nhược Vân đột nhiên nâng mâu, chấn kinh đến tột đỉnh.
Mà Tử San lại ngây người không dám tin.
Nàng đi theo Minh Tà đã hai năm, chưa bao giờ thấy thành chủ của nàng thân cận với bất kỳ kẻ nào, thậm chí không hề hiện thân trước mắt chúng nhân, lúc này không ngờ lại để một nữ tử không rõ lai lịch thị tẩm ?!
Điều này thật hoang đường !
Trong lòng Tử San không khỏi dấy lên một tia đố kỵ, nàng là một trong tam đại chiến tướng dưới trướng của Minh Tà, nhưng ngay cả tẩm cung của thành chủ cũng không được phép bước vào. Hôm nay là bởi nàng thỉnh cầu nhiều lần mới đạt được cơ hội tùy tùng thành chủ đi đến nơi này, không ngờ lại đối diện với tình cảnh như vậy.
Chẳng lẽ Tử San nàng thua kém nữ tử bên cạnh ?
“Thân thể thành chủ không phải ai cũng có thể tiếp cận. Ta khuyên ngươi tốt nhất là nên thức thời, đừng có đắc ý thụ sủng mà kiêu.” Tử San lưu lại một câu cảnh cáo, liền nhằm phương hướng tuyết y nam tử ly khai chạy đi.
Nhược Vân như trước đứng lặng tại chỗ cũ, qua hồi lâu mới có thể hoàn hồn.
Nguyên bản nàng cho rằng tiềm nhập vào Thánh Tuyết vương thành đã rất khó khăn, gặp được Minh Tà chỉ e khó càng thêm khó, nào ngờ lại thoải mái như vậy.
Gió mát phất qua, cỏ dại tiêu điều.
Lúc này, trên một thân cây cách đó không xa, hồng y nam tử lẳng lặng mà đứng. Nhãn mâu băng hồng phản chiếu rõ ràng cảnh tượng bên trong hang đá.
Không ai có thể nhìn ra tâm tình giờ phút này của hắn, một mạt ám trầm lay động nơi đáy lòng, chính là cơn phẫn nộ xuất phát từ bản năng.
Khí tức kia. . .
Còn có ngữ khí nói chuyện đó. . .
Khi nghe câu nói cuối cùng của tuyết y nam tử, Hách Liên Cô Tuyết cũng không rõ vì sao lại dâng trào lửa giận, tựa hồ đột nhiên nảy sinh ảo giác, nam nhân kia tuyệt đối không thể thân mật với bất kỳ kẻ nào !
Khóe môi vạch lên một đường cong lãnh mị ──── Minh Tà, dường như quan hệ giữa ngươi và ta không chỉ đơn giản như vậy.
.
Kinh thành, Túy Tâm tửu lâu, Tuyệt Ảnh cùng Dạ Phi Yến an vị trên chiếc bàn gỗ đặt cạnh cửa sổ.
Băng điêu diện cụ lạnh lẽo bức nhân, Dạ Phi Yến không ngừng gắp đồ ăn cho hắc y nam tử bên cạnh, biểu tình có chút bất mãn, “Ảnh mỹ nhân của ta, ngươi đừng có lúc nào cũng đeo mặt nạ được không ?”
Tuyệt Ảnh nhìn về phía hắn, một tay giữ chặt cổ tay Dạ Phi Yến, ngưng lại động tác của hắn, “Ngươi thật sự nguyện ý giao Thiên Môn cho cung chủ sao ?”
“Ngươi nói xem ?” Dạ Phi Yến cười nhạt, vẻ mặt bình thản, “Ngươi cũng không phải không biết ta không có nửa điểm hứng thú với địa vị Thiếu chủ này. Hàng năm ta đều du tẩu giang hồ, không có tâm tư đi quản sự vụ lớn nhỏ trong Thiên Môn, giao cho cung chủ của các ngươi, ta rất an tâm !”
Tuyệt Ảnh hơi rũ mâu, “Đa tạ ngươi tín nhiệm cung chủ như vậy.”
Dạ Phi Yến tiến đến trước mặt Tuyệt Ảnh, thoáng mỉm cười, “Nhớ lại lúc đầu, ta vốn xem ngươi và độc mỹ nhân kia như hai đại khắc tinh của Dạ Phi Yến ta, nhưng bây giờ thì sao ?”
Tuyệt Ảnh thản nhiên nhếch môi, lộ ra tiếu dung đã lâu chưa hiện.
“Nguyên bản ta cho rằng mình sẽ lăn lộn bên người Yêu Nguyệt cả đời, không nghĩ tới. . .”
“Thánh thủ độc tiên một ngày chưa về, cung chủ một ngày sẽ không vui vẻ.”
“Yêu Nguyệt không chết !” Dạ Phi Yến ngẩng đầu uống một ngụm rượu, ẩn đi tiếu ý, “Cho tới bây giờ ta vẫn không tin hắn đã chết !”
“Hắn chính là Nam Cung Lộng Nguyệt a. . . Nam Cung Lộng Nguyệt là người thế nào?! Làm sao có thể. . . Nói biến mất liền biến mất đây ?” Dạ Phi Yến khẽ lẩm bẩm, bản thân chưa hề phát giác yết hầu đã nghẹn lời từ lúc nào.
Tuyệt Ảnh trầm mặc không nói, chỉ yên lặng nắm chặt tay Dạ Phi Yến, bình ổn tâm tình có chút rối loạn của hắn.
Bỗng nhiên, cả Túy Tâm tửu lâu nhất thời hỗn loạn.
“Hai lão nhân các ngươi, không có ngân lượng còn chạy đến đây ăn uống, mau cút đi ────”
“Hai quái lão đầu này từ đâu tới? Xem ra cũng không giống như không có ngân lượng, có phải là nhi nữ trong nhà không hiếu thuận, đuổi các ngươi ra khỏi cửa ?”
Chỉ thấy trước đại môn của Túy Tâm tửu lâu, hai lão giả vừa uống rượu vừa chơi chọi dế, một chút cũng không đem tiểu nhị tiến đến đòi tiền để vào mắt.
“Ha ──── Bạch lão đầu, Tiểu Hoàng Ngưu của ta sắp thắng Đại Lục Nhi của ngươi.” Hắc phát lão giả hưng phấn quay tới quay lui đi trên đường cái, còn không quên uống vài ngụm rượu.
“Hắc lão đầu, ngươi đừng cao hứng quá sớm, ngươi xem Đại Lục Nhi của ta chuyển bại thành thắng, ha ha. . . Hắc lão đầu, võ công của ngươi không bằng ta, ngay cả dế cũng yếu nhược a. . . Ha ha ha. . .”
“Ta không bằng ngươi? Nhớ năm đó lúc ngươi bại trong tay ta, khóc lóc thảm thiết đến thiên hôn địa ám cầu xin ta buông tha cho ngươi, làm thế nào mà mới bế quan đi ra liền không nhớ rõ? Ha ha. . . Bạch lão đầu, không nghĩ tới ngay cả đầu óc của ngươi cũng không rõ ràng lắm a. . . Ha ha. . .”
“Đầu óc ta không rõ ràng? Đầu óc của ngươi mới không rõ ràng! Chính mắt ta thấy Thượng cổ Thần Khí bay về phía Đông, nhưng ngươi cứ khăng khăng một mực là phía Tây. Chỉ vì nghe lời ngươi mà đến bây giờ Thần Khí vẫn không biết tung tích, xú lão đầu ngươi mau trả Thần Khí cho ta !”
“Hắc ──── Bạch lão đầu, ngay cả Đông Tây Nam Bắc ngươi còn không phân biệt được, còn muốn cái gì Thượng cổ Thần Khí? Cho dù ngươi có được Thượng cổ Thần Khí cũng không đấu lại ta. Bạch lão đầu, về núi tu luyện thêm vài năm đi. . .”
Tuyệt Ảnh cùng Dạ Phi Yến cả kinh, “Thượng cổ Thần Khí !”
Bọn hắn vừa muốn bước ra để hỏi rõ ràng, nào ngờ phố xá kinh thành sớm đã hỗn loạn đến mức gà bay chó sủa. Hai lão giả một hắc một bạch lao vào đánh đấm túi bụi, cơ hồ tạo thành một trận lốc xoáy hắc bạch đan xen. Chỉ thấy hai luồng gió lạnh thoắt đến thoắt đi, ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy.
“Xú lão đầu, năm đó độc của Tiểu Tuyết nhi ngươi cũng không giải được, có tư cách gì mà ở chỗ này đánh với ta ?”
“Hắc, ta không có tư cách? Ngươi càng không có tư cách, có bản lĩnh thì mau mau giúp Tiểu Nguyệt nhi khôi phục!”
“Năm đó ta đã nói phải đả thông kinh mạch cho Tiểu Nguyệt nhi, ngươi lại một mực muốn truyền nội tức. Một khi cuồng khí phát tác, ta xem ngươi làm sao có thể chế ngụ Ma huyết trong người hắn !”
“Xú lão đầu, nếu ta không truyền cho hắn nội tức, sao ngăn cản được thất kinh bát mạch bị suy nhược của Tiểu Nguyệt nhi? Ta chưa từng thấy có ai tu luyện Thiên ma di hồn đại pháp mà có thể sống tới bây giờ !”
“Nguyệt nhi tôn tôn của ta trường mệnh bách tuế, nhất định sẽ sống lâu hơn lão bất tử ngươi. Nếu không có ta, Tiểu Nguyệt nhi cũng sẽ không khôi phục nhanh như vậy, mới vài năm công phu đã giúp ta dựng nên cả một tòa thành !”
“Hảo! Ngươi nhận Tiểu Nguyệt nhi là tôn tôn của ngươi, đến lúc đó đừng có mà giành Tiểu Tuyết nhi với ta, hai người bọn họ ngươi chỉ có thể chọn một !”
“Hai người đó đều là tôn nhi bảo bối của ta !”
“Mơ tưởng ──── Tử lão đầu, xem chiêu !”
Bỗng nhiên, một đạo hồng ảnh từ trên không trung buông xuống, xuyên qua cơn lốc xoáy hắc bạch giao nhau. Một tiếng nổ vang, tất cả hàng quán trên phố đều sụp đổ, bụi bặm dấy lên mù mịt.
“Oa ──── Bạch lão đầu, ngươi lấy đâu ra lực lượng lớn như vậy ?”
Hắc phát lão giả và bạch phát lão giả chà lau tro bụi dính đầy trên mặt. Khi bọn hắn lại ngẩng đầu lên, một mạt hỏa hồng sáng lạn cổ hoặc chiếm cứ tầm mắt hai người.
Ngân phát xõa tung, bóng lưng tuấn dật cô ngạo cao ngất, chấn động ánh mắt hai lão giả.
“Thần, Thần Nguyệt cung chủ. . .” Đám người trên đường không khỏi sợ hãi lui về phía sau vài bước, không dám chen vào.
“Đây, đây là Tuyết nhi tôn tôn của chúng ta sao ?” Bạch phát lão giả xoa xoa mắt, không dám tin cảnh tượng phía trước.
“Tiểu Tuyết nhi, ngươi. . . Tóc của ngươi thế nào mà bạc trắng hết cả ?” Hắc phát lão giả vươn tay vuốt đầu bạch phát lão giả. “Lão bất tử này có thể bạc tóc, nhưng Tuyết nhi tôn tôn của ta, ngươi không được học theo hắn biết không ?”
Hồng y nam tử xoay người, cẩn thận đánh giá hai lão giả đứng ở trước mặt hắn, hồng mâu buốt lạnh như sương.
Hắc phát lão giả ra vẻ thưởng thức nói, “Ai nha, không hổ là Tuyết nhi tôn tôn của ta, cho dù bạch phát vẫn tuyệt sắc a. . .”
Cô Tuyết lạnh lùng nói, “Vừa rồi các ngươi đang nói cái gì ?”
Hai lão giả hoảng hốt, trăm miệng một lời vội bác bỏ, “Không có! Không nói gì hết !”
“Không nói gì ?” Hồng mâu của Hách Liên Cô Tuyết thoáng nheo lại, “Nhị vị tiền bối tựa hồ có quan hệ rất sâu với tại hạ ?”
“A, đúng vậy, năm đó lão cha của ngươi và của Tiểu Nguyệt nhi a, đều là. . .” Hắc phát lão giả ra sức đạp mạnh lên chân bạch phát lão giả, thừa dịp Bạch lão đầu há miệng kêu đau ngắt lời hắn.
“Ta vừa mới nghe hai người các ngươi nhắc đến Thượng cổ Thần Khí.” Hách Liên Cô Tuyết thản nhiên nói, “Vài năm gần đây, ta thường thu được nhiều phong tín hàm bí mật, tất cả đều là tin tức có liên quan đến Thượng cổ Thần Khí, chẳng hay những thứ đó có quan hệ gì với nhị vị tiền bối ?”
“Không có! Tuyệt đối không có !” Hai lão giả nhìn nhau nháy mắt, đồng thanh phủ quyết.
“Nếu nhị vị tiền bối không muốn cáo tri, vậy tại hạ sẽ không bức bách.” Hách Liên Cô Tuyết hơi rũ mi, giấu đi băng hàn trong đáy mắt, “Các ngươi vừa rồi có nhắc đến Lộng Nguyệt. . .”
“Có sao ?” Hắc phát lão giả cố ý giả ngu, “Bạch lão đầu, chúng ta có nói đến Nguyệt nhi sao ?”
“Không có! Tuyệt đối không có !”
Hồng mâu thoáng xẹt qua một tia ám trầm, “Tiền bối không cần giấu diếm tại hạ. Ta biết, Lộng Nguyệt căn bản không có chết, chỉ là không muốn đến gặp ta mà thôi.”
“Không phải, Tiểu Tuyết nhi, ngươi nghe gia gia nói.” Hắc phát lão giả không biết nên làm thế nào mở miệng, chỉ qua loa khuyên nhủ vài câu, “Tiểu Nguyệt nhi hắn cũng có nỗi khổ tâm cho nên mới ẩn tàng thân phận không gặp ngươi, kỳ thật hắn rất nhớ ngươi, ngày đó ta còn thấy hắn cầm Huyễn. . . A !”
Ngân châm trong tay bạch phát lão giả nháy mắt đâm vào ma huyệt của hắc phát lão giả, khiến hắn tê dại không nói nên lời.
Dị sắc trong hồng mâu càng lúc càng mãnh liệt, nhuốm vài phần yêu lãnh.
Bạch phát lão giả vẻ mặt ân cần, “Tiểu Tuyết nhi a, gia gia nhớ rõ trước kia ngươi rất hay cười, vì sao hiện tại. . . không cười ?”
“Ta vì sao phải cười ?!” Hách Liên Cô Tuyết không để ý đến hai lão giả, xoay người ly khai.
Bóng lưng cao ngạo tản ra nỗi niềm hiu quạnh cô tịch, ngân phát tuyết trắng dưới ánh mặt trời lấp lóe đầy yêu dị.
Bạch phát lão giả trong lòng không khỏi dấy lên chua xót.
Ngay khi hai lão giả chuẩn bị rời đi, đột nhiên phát hiện bên hông như thiếu thứ gì.
Không xong !
Túi gấm vốn treo bên hông đã không thấy.
“Ngọc, Ngọc linh châu. . . Ngọc linh châu mất rồi !” Hắc phát lão giả nhất thời ảm đạm thất sắc.
“Không có Ngọc linh châu, Thượng cổ Thần Khí làm thế nào ra khỏi vỏ ?” Bạch phát lão giả giật mình kinh hãi.
Bọn hắn bỗng chốc nhớ tới vừa rồi trong lúc đánh nhau, mạt hồng ảnh kia thình lình xuất hiện. . .
Hắc bạch lão giả chợt ý thức được điều gì, một khắc cũng không dám chậm trễ, liền nhằm phương hướng Hách Liên Cô Tuyết ly khai vội vàng chạy đi. . .
Mảnh giấy trong tay hóa thành tro tàn, hồng y nam tử cẩn thận đánh giá cả tòa hang đá. Tiếng nước tí tách vang lên không dứt bên tai, chung quanh tràn ngập cỏ dại, không một tia nhân khí.
Trên thạch thai giữa hang đá có một khe hở lõm sâu, ánh nắng từ đỉnh hang rọi vào, chiếu trên khe hở từng đạo ban văn loang lổ. Hai bên ngổn ngang cỏ dại mọc rạp xuống, giống như có người sống ở nơi này đã lâu.
Nhãn mâu băng hồng nheo lại, tòa hang đá này rõ ràng từng có người tới đây !
Năm năm trước, Yêu thế Liên Hoàng phục sinh, hai đại Thần Khí xuất thế lại không biết tung tích. Mà nay giang hồ đồn đại Thần Khí tái xuất võ lâm. . .
Trong truyền thuyết, chỉ có nhờ vào Yêu thế Liên Hoàng mới có thể khiến Thượng cổ Thần Khí xuất thế. Đến tột cùng Thần Khí có uy lực thế nào? Hiện tại hạ lạc ở nơi đâu ?
Ngón tay Hách Liên Cô Tuyết thong thả vuốt ve kẽ hở trên thạch thai, âm thầm suy đoán ────
Hai đại Thần Khí đã từng xuất hiện ở nơi này sao ?
Hàng năm, Hách Liên Cô Tuyết đều thu được vài phong thư thần bí.
Trong thư nói rằng, hai đại Thần Khí thuộc về hắn và Nam Cung Lộng Nguyệt. Vô luận thế nào, hắn cũng phải khuynh tẫn toàn lực tìm về Thượng cổ Thần Khí mất tích, quyết không thể để chúng rơi vào tay kẻ khác.
Năm đó, có hai lão giả quái dị từng đề cập tới tin tức liên quan đến Thượng cổ Thần Khí, mà nay. . .
Người ba lần bốn lượt truyền tin cho hắn, phải chăng chính là hai lão giả kia ?
Hiện nay, Thánh Tuyết vương thành, Thần Nguyệt Cung, triều đình ──── tam phương phân thiên hạ.
Vì sao Thất Sắc Thiên Đường đột nhiên hiện thế? Mười năm trước, cái chết của Phong Lưu Ảnh thật sự chỉ là tin đồn ?
Minh Tà lại trợ giúp triều đình mưu đồ phá hủy Thất Sắc Thiên Đường chân chính xuất phát từ dụng ý nào ?
Minh Tà. . .
Kẻ vốn như thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi này, vì sao lại che giấu sâu như thế ?
“Thành chủ, vì cái gì phải đến nơi này ?”
Thanh âm mờ ảo từ đằng xa truyền đến, Hách Liên Cô Tuyết cả kinh, thân hình chợt lóe nháy mắt biến mất khỏi hang đá.
Một tuyết y nam tử bước vào bên trong, hắc sắc đấu bồng che mặt, hắc sa rủ xuống giấu đi làn tóc dài của hắn, chỉ có vạt bạch bào thánh tuyết theo gió tung bay.
Trong hang đá ẩm ướt lạnh lẽo, tử y thiếu nữ theo sau tuyết y nam tử không khỏi cảm thấy có chút phát run. Chiếc trâm khắc hoa sen cài nghiêng trên mái tóc đen bóng, anh khí bức nhân, hạnh mâu đen láy lấp lóe một tia thuần khiết hồn nhiên.
“Thành chủ muốn tìm Thượng cổ Thần Khí ?”
Tuyết y nam tử không hề đáp lại, hắn đứng lặng phía trước thạch thai, giống như đang chăm chú nhìn cái gì, thật lâu sau vẫn chưa rời đi.
“Nơi này đã có người đến.” Thanh âm nhẹ nhàng êm tai từ sau hắc sa truyền ra, “Lại không chỉ một người.”
Hắn vỗ nhẹ lên khe hở lõm sâu trên thạch thai, ngữ khí biếng nhác yêu mị mang theo một tia suy ngẫm, “Trốn tránh lâu như vậy, còn không muốn lộ diện sao ?”
Tử y thiếu nữ cả kinh, đột nhiên xoay người, “Kẻ nào ?!”
Gió lạnh phất qua, nhành cỏ lay động.
“Ngươi là ai ?”
Đúng lúc đó, một lam y nữ tử nhảy ra khỏi thân cây, chiếc váy mỏng thêu họa tiết hoa sen phất phơ trong gió, nhan sắc khuynh thành. Nàng mỉm cười thong dong không chút sợ hãi, “Thành chủ, là đại tế ti lệnh cho ta đến đây bảo hộ thành chủ.”
Tử y thiếu nữ bật cười ra tiếng, trong mắt tràn đầy khinh miệt, “Chỉ bằng ngươi? Bảo hộ thành chủ chúng ta? Tựa hồ cho tới bây giờ ta chưa từng nhìn thấy ngươi ?”
“Tử San, lui ra.” Tuyết y nam tử xoay người, xuyên qua màn hắc sa cẩn thận đánh giá lam y nữ tử trước mặt, tà mị cười khẽ, “Tên của ngươi ?”
Lam y nữ tử chốc lát thoáng dừng, khẩn khoản nói, “Nhược Vân.”
Tuyết y nam tử cười nhạt, tuy không nhìn thấy biểu tình giờ phút này của hắn song lam y nữ tử cũng không khỏi chấn động trong lòng.
“Là Thương Lạc lệnh ngươi tới ?”
“Đúng vậy.”
“Thương Lạc để ngươi đến bảo hộ ta ?”
“Đúng vậy.”
Tuyết y nam tử nâng cằm Nhược Vân, lực áp bách pha lẫn uy hiếp cực hạn vây quanh khiến nữ tử khó có thể hô hấp, “Nhược Vân, ngươi thành công.”
Nhược Vân kinh ngạc nhìn dải hắc sa uốn lượn trước mắt, trái tim lại thoát ly khống chế cấp tốc nhảy lên thình thịch. Hai gò má phơn phớt hồng nhuận, không còn trấn định như trước, “Thành chủ. . . có ý gì ?”
Tuyết y nam tử buông nàng ra, xoay người ly khai. Hắc sa sau lưng phất phơ phiêu dật, thanh âm không chút phập phồng quanh quẩn trong gió:
“Tối nay đến thị tẩm cho bổn tọa.”
Nhược Vân đột nhiên nâng mâu, chấn kinh đến tột đỉnh.
Mà Tử San lại ngây người không dám tin.
Nàng đi theo Minh Tà đã hai năm, chưa bao giờ thấy thành chủ của nàng thân cận với bất kỳ kẻ nào, thậm chí không hề hiện thân trước mắt chúng nhân, lúc này không ngờ lại để một nữ tử không rõ lai lịch thị tẩm ?!
Điều này thật hoang đường !
Trong lòng Tử San không khỏi dấy lên một tia đố kỵ, nàng là một trong tam đại chiến tướng dưới trướng của Minh Tà, nhưng ngay cả tẩm cung của thành chủ cũng không được phép bước vào. Hôm nay là bởi nàng thỉnh cầu nhiều lần mới đạt được cơ hội tùy tùng thành chủ đi đến nơi này, không ngờ lại đối diện với tình cảnh như vậy.
Chẳng lẽ Tử San nàng thua kém nữ tử bên cạnh ?
“Thân thể thành chủ không phải ai cũng có thể tiếp cận. Ta khuyên ngươi tốt nhất là nên thức thời, đừng có đắc ý thụ sủng mà kiêu.” Tử San lưu lại một câu cảnh cáo, liền nhằm phương hướng tuyết y nam tử ly khai chạy đi.
Nhược Vân như trước đứng lặng tại chỗ cũ, qua hồi lâu mới có thể hoàn hồn.
Nguyên bản nàng cho rằng tiềm nhập vào Thánh Tuyết vương thành đã rất khó khăn, gặp được Minh Tà chỉ e khó càng thêm khó, nào ngờ lại thoải mái như vậy.
Gió mát phất qua, cỏ dại tiêu điều.
Lúc này, trên một thân cây cách đó không xa, hồng y nam tử lẳng lặng mà đứng. Nhãn mâu băng hồng phản chiếu rõ ràng cảnh tượng bên trong hang đá.
Không ai có thể nhìn ra tâm tình giờ phút này của hắn, một mạt ám trầm lay động nơi đáy lòng, chính là cơn phẫn nộ xuất phát từ bản năng.
Khí tức kia. . .
Còn có ngữ khí nói chuyện đó. . .
Khi nghe câu nói cuối cùng của tuyết y nam tử, Hách Liên Cô Tuyết cũng không rõ vì sao lại dâng trào lửa giận, tựa hồ đột nhiên nảy sinh ảo giác, nam nhân kia tuyệt đối không thể thân mật với bất kỳ kẻ nào !
Khóe môi vạch lên một đường cong lãnh mị ──── Minh Tà, dường như quan hệ giữa ngươi và ta không chỉ đơn giản như vậy.
.
Kinh thành, Túy Tâm tửu lâu, Tuyệt Ảnh cùng Dạ Phi Yến an vị trên chiếc bàn gỗ đặt cạnh cửa sổ.
Băng điêu diện cụ lạnh lẽo bức nhân, Dạ Phi Yến không ngừng gắp đồ ăn cho hắc y nam tử bên cạnh, biểu tình có chút bất mãn, “Ảnh mỹ nhân của ta, ngươi đừng có lúc nào cũng đeo mặt nạ được không ?”
Tuyệt Ảnh nhìn về phía hắn, một tay giữ chặt cổ tay Dạ Phi Yến, ngưng lại động tác của hắn, “Ngươi thật sự nguyện ý giao Thiên Môn cho cung chủ sao ?”
“Ngươi nói xem ?” Dạ Phi Yến cười nhạt, vẻ mặt bình thản, “Ngươi cũng không phải không biết ta không có nửa điểm hứng thú với địa vị Thiếu chủ này. Hàng năm ta đều du tẩu giang hồ, không có tâm tư đi quản sự vụ lớn nhỏ trong Thiên Môn, giao cho cung chủ của các ngươi, ta rất an tâm !”
Tuyệt Ảnh hơi rũ mâu, “Đa tạ ngươi tín nhiệm cung chủ như vậy.”
Dạ Phi Yến tiến đến trước mặt Tuyệt Ảnh, thoáng mỉm cười, “Nhớ lại lúc đầu, ta vốn xem ngươi và độc mỹ nhân kia như hai đại khắc tinh của Dạ Phi Yến ta, nhưng bây giờ thì sao ?”
Tuyệt Ảnh thản nhiên nhếch môi, lộ ra tiếu dung đã lâu chưa hiện.
“Nguyên bản ta cho rằng mình sẽ lăn lộn bên người Yêu Nguyệt cả đời, không nghĩ tới. . .”
“Thánh thủ độc tiên một ngày chưa về, cung chủ một ngày sẽ không vui vẻ.”
“Yêu Nguyệt không chết !” Dạ Phi Yến ngẩng đầu uống một ngụm rượu, ẩn đi tiếu ý, “Cho tới bây giờ ta vẫn không tin hắn đã chết !”
“Hắn chính là Nam Cung Lộng Nguyệt a. . . Nam Cung Lộng Nguyệt là người thế nào?! Làm sao có thể. . . Nói biến mất liền biến mất đây ?” Dạ Phi Yến khẽ lẩm bẩm, bản thân chưa hề phát giác yết hầu đã nghẹn lời từ lúc nào.
Tuyệt Ảnh trầm mặc không nói, chỉ yên lặng nắm chặt tay Dạ Phi Yến, bình ổn tâm tình có chút rối loạn của hắn.
Bỗng nhiên, cả Túy Tâm tửu lâu nhất thời hỗn loạn.
“Hai lão nhân các ngươi, không có ngân lượng còn chạy đến đây ăn uống, mau cút đi ────”
“Hai quái lão đầu này từ đâu tới? Xem ra cũng không giống như không có ngân lượng, có phải là nhi nữ trong nhà không hiếu thuận, đuổi các ngươi ra khỏi cửa ?”
Chỉ thấy trước đại môn của Túy Tâm tửu lâu, hai lão giả vừa uống rượu vừa chơi chọi dế, một chút cũng không đem tiểu nhị tiến đến đòi tiền để vào mắt.
“Ha ──── Bạch lão đầu, Tiểu Hoàng Ngưu của ta sắp thắng Đại Lục Nhi của ngươi.” Hắc phát lão giả hưng phấn quay tới quay lui đi trên đường cái, còn không quên uống vài ngụm rượu.
“Hắc lão đầu, ngươi đừng cao hứng quá sớm, ngươi xem Đại Lục Nhi của ta chuyển bại thành thắng, ha ha. . . Hắc lão đầu, võ công của ngươi không bằng ta, ngay cả dế cũng yếu nhược a. . . Ha ha ha. . .”
“Ta không bằng ngươi? Nhớ năm đó lúc ngươi bại trong tay ta, khóc lóc thảm thiết đến thiên hôn địa ám cầu xin ta buông tha cho ngươi, làm thế nào mà mới bế quan đi ra liền không nhớ rõ? Ha ha. . . Bạch lão đầu, không nghĩ tới ngay cả đầu óc của ngươi cũng không rõ ràng lắm a. . . Ha ha. . .”
“Đầu óc ta không rõ ràng? Đầu óc của ngươi mới không rõ ràng! Chính mắt ta thấy Thượng cổ Thần Khí bay về phía Đông, nhưng ngươi cứ khăng khăng một mực là phía Tây. Chỉ vì nghe lời ngươi mà đến bây giờ Thần Khí vẫn không biết tung tích, xú lão đầu ngươi mau trả Thần Khí cho ta !”
“Hắc ──── Bạch lão đầu, ngay cả Đông Tây Nam Bắc ngươi còn không phân biệt được, còn muốn cái gì Thượng cổ Thần Khí? Cho dù ngươi có được Thượng cổ Thần Khí cũng không đấu lại ta. Bạch lão đầu, về núi tu luyện thêm vài năm đi. . .”
Tuyệt Ảnh cùng Dạ Phi Yến cả kinh, “Thượng cổ Thần Khí !”
Bọn hắn vừa muốn bước ra để hỏi rõ ràng, nào ngờ phố xá kinh thành sớm đã hỗn loạn đến mức gà bay chó sủa. Hai lão giả một hắc một bạch lao vào đánh đấm túi bụi, cơ hồ tạo thành một trận lốc xoáy hắc bạch đan xen. Chỉ thấy hai luồng gió lạnh thoắt đến thoắt đi, ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy.
“Xú lão đầu, năm đó độc của Tiểu Tuyết nhi ngươi cũng không giải được, có tư cách gì mà ở chỗ này đánh với ta ?”
“Hắc, ta không có tư cách? Ngươi càng không có tư cách, có bản lĩnh thì mau mau giúp Tiểu Nguyệt nhi khôi phục!”
“Năm đó ta đã nói phải đả thông kinh mạch cho Tiểu Nguyệt nhi, ngươi lại một mực muốn truyền nội tức. Một khi cuồng khí phát tác, ta xem ngươi làm sao có thể chế ngụ Ma huyết trong người hắn !”
“Xú lão đầu, nếu ta không truyền cho hắn nội tức, sao ngăn cản được thất kinh bát mạch bị suy nhược của Tiểu Nguyệt nhi? Ta chưa từng thấy có ai tu luyện Thiên ma di hồn đại pháp mà có thể sống tới bây giờ !”
“Nguyệt nhi tôn tôn của ta trường mệnh bách tuế, nhất định sẽ sống lâu hơn lão bất tử ngươi. Nếu không có ta, Tiểu Nguyệt nhi cũng sẽ không khôi phục nhanh như vậy, mới vài năm công phu đã giúp ta dựng nên cả một tòa thành !”
“Hảo! Ngươi nhận Tiểu Nguyệt nhi là tôn tôn của ngươi, đến lúc đó đừng có mà giành Tiểu Tuyết nhi với ta, hai người bọn họ ngươi chỉ có thể chọn một !”
“Hai người đó đều là tôn nhi bảo bối của ta !”
“Mơ tưởng ──── Tử lão đầu, xem chiêu !”
Bỗng nhiên, một đạo hồng ảnh từ trên không trung buông xuống, xuyên qua cơn lốc xoáy hắc bạch giao nhau. Một tiếng nổ vang, tất cả hàng quán trên phố đều sụp đổ, bụi bặm dấy lên mù mịt.
“Oa ──── Bạch lão đầu, ngươi lấy đâu ra lực lượng lớn như vậy ?”
Hắc phát lão giả và bạch phát lão giả chà lau tro bụi dính đầy trên mặt. Khi bọn hắn lại ngẩng đầu lên, một mạt hỏa hồng sáng lạn cổ hoặc chiếm cứ tầm mắt hai người.
Ngân phát xõa tung, bóng lưng tuấn dật cô ngạo cao ngất, chấn động ánh mắt hai lão giả.
“Thần, Thần Nguyệt cung chủ. . .” Đám người trên đường không khỏi sợ hãi lui về phía sau vài bước, không dám chen vào.
“Đây, đây là Tuyết nhi tôn tôn của chúng ta sao ?” Bạch phát lão giả xoa xoa mắt, không dám tin cảnh tượng phía trước.
“Tiểu Tuyết nhi, ngươi. . . Tóc của ngươi thế nào mà bạc trắng hết cả ?” Hắc phát lão giả vươn tay vuốt đầu bạch phát lão giả. “Lão bất tử này có thể bạc tóc, nhưng Tuyết nhi tôn tôn của ta, ngươi không được học theo hắn biết không ?”
Hồng y nam tử xoay người, cẩn thận đánh giá hai lão giả đứng ở trước mặt hắn, hồng mâu buốt lạnh như sương.
Hắc phát lão giả ra vẻ thưởng thức nói, “Ai nha, không hổ là Tuyết nhi tôn tôn của ta, cho dù bạch phát vẫn tuyệt sắc a. . .”
Cô Tuyết lạnh lùng nói, “Vừa rồi các ngươi đang nói cái gì ?”
Hai lão giả hoảng hốt, trăm miệng một lời vội bác bỏ, “Không có! Không nói gì hết !”
“Không nói gì ?” Hồng mâu của Hách Liên Cô Tuyết thoáng nheo lại, “Nhị vị tiền bối tựa hồ có quan hệ rất sâu với tại hạ ?”
“A, đúng vậy, năm đó lão cha của ngươi và của Tiểu Nguyệt nhi a, đều là. . .” Hắc phát lão giả ra sức đạp mạnh lên chân bạch phát lão giả, thừa dịp Bạch lão đầu há miệng kêu đau ngắt lời hắn.
“Ta vừa mới nghe hai người các ngươi nhắc đến Thượng cổ Thần Khí.” Hách Liên Cô Tuyết thản nhiên nói, “Vài năm gần đây, ta thường thu được nhiều phong tín hàm bí mật, tất cả đều là tin tức có liên quan đến Thượng cổ Thần Khí, chẳng hay những thứ đó có quan hệ gì với nhị vị tiền bối ?”
“Không có! Tuyệt đối không có !” Hai lão giả nhìn nhau nháy mắt, đồng thanh phủ quyết.
“Nếu nhị vị tiền bối không muốn cáo tri, vậy tại hạ sẽ không bức bách.” Hách Liên Cô Tuyết hơi rũ mi, giấu đi băng hàn trong đáy mắt, “Các ngươi vừa rồi có nhắc đến Lộng Nguyệt. . .”
“Có sao ?” Hắc phát lão giả cố ý giả ngu, “Bạch lão đầu, chúng ta có nói đến Nguyệt nhi sao ?”
“Không có! Tuyệt đối không có !”
Hồng mâu thoáng xẹt qua một tia ám trầm, “Tiền bối không cần giấu diếm tại hạ. Ta biết, Lộng Nguyệt căn bản không có chết, chỉ là không muốn đến gặp ta mà thôi.”
“Không phải, Tiểu Tuyết nhi, ngươi nghe gia gia nói.” Hắc phát lão giả không biết nên làm thế nào mở miệng, chỉ qua loa khuyên nhủ vài câu, “Tiểu Nguyệt nhi hắn cũng có nỗi khổ tâm cho nên mới ẩn tàng thân phận không gặp ngươi, kỳ thật hắn rất nhớ ngươi, ngày đó ta còn thấy hắn cầm Huyễn. . . A !”
Ngân châm trong tay bạch phát lão giả nháy mắt đâm vào ma huyệt của hắc phát lão giả, khiến hắn tê dại không nói nên lời.
Dị sắc trong hồng mâu càng lúc càng mãnh liệt, nhuốm vài phần yêu lãnh.
Bạch phát lão giả vẻ mặt ân cần, “Tiểu Tuyết nhi a, gia gia nhớ rõ trước kia ngươi rất hay cười, vì sao hiện tại. . . không cười ?”
“Ta vì sao phải cười ?!” Hách Liên Cô Tuyết không để ý đến hai lão giả, xoay người ly khai.
Bóng lưng cao ngạo tản ra nỗi niềm hiu quạnh cô tịch, ngân phát tuyết trắng dưới ánh mặt trời lấp lóe đầy yêu dị.
Bạch phát lão giả trong lòng không khỏi dấy lên chua xót.
Ngay khi hai lão giả chuẩn bị rời đi, đột nhiên phát hiện bên hông như thiếu thứ gì.
Không xong !
Túi gấm vốn treo bên hông đã không thấy.
“Ngọc, Ngọc linh châu. . . Ngọc linh châu mất rồi !” Hắc phát lão giả nhất thời ảm đạm thất sắc.
“Không có Ngọc linh châu, Thượng cổ Thần Khí làm thế nào ra khỏi vỏ ?” Bạch phát lão giả giật mình kinh hãi.
Bọn hắn bỗng chốc nhớ tới vừa rồi trong lúc đánh nhau, mạt hồng ảnh kia thình lình xuất hiện. . .
Hắc bạch lão giả chợt ý thức được điều gì, một khắc cũng không dám chậm trễ, liền nhằm phương hướng Hách Liên Cô Tuyết ly khai vội vàng chạy đi. . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook