Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song
-
Chương 138: Thương hải vân yên tán (nhị)
Tư Đồ Không Thành kinh sợ, cảm tình phức tạp che giấu trong đôi mắt sâu không thấy đáy. Mà cặp tử mâu yêu dã kia vẫn lạnh lùng như lúc ban đầu, chỉ thoáng lấp lóe quang mang trong suốt thất thố.
“Vậy họ của ngươi. . .”
“Nam Cung.” Lộng Nguyệt bình tĩnh nói ra họ của bản thân. Yêu tử độc mang trên móng tay chậm rãi rút đi, tử phát nhè nhẹ phất qua hai gò má, chuyện cũ đã phai nhạt loáng thoáng hiện lên trước mắt.
Huyết quang bao phủ khắp tường thành, yêu tà nam tử nhìn xuống đám người đang mải mê giết chóc. Khói mù cuồn cuộn khiến thể xác và tinh thần của hắn đều mỏi mệt, trong tử mâu che giấu ký ức mơ hồ phong bế đã lâu.
.
Hơn hai mươi năm trước, hai phương bá chủ tung hoành võ lâm tại Yên Ba Túy đồng thời tình cờ gặp gỡ Mộ Dung Vân Liên.
Hách Liên Thiên là cung chủ Ngạo Thần Cung, võ công cao cường, đồng thời cũng là một mỹ nam tử có diện mạo thập phần tuấn tú.
Hắn một đời là võ si, cũng là tình si.
Một kẻ si tình vì Mộ Dung Vân Liên mà cam nguyện buông tha công danh cả đời.
Hắn đã yêu vị nữ tử mỹ mạo dịu dàng như nước lại có tính cách cương nghị đó, nhưng tâm của Mộ Dung Vân Liên chỉ trao cho một nam nhân gọi là Nam Cung Liệt.
.
Tử Cấm Phong huyết nhiễm hồng vân, không ai biết được phía trên đỉnh núi bị ánh sáng bao quanh đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Sau bảy ngày bảy đêm, Hách Liên Thiên và Nam Cung Liệt đồng thời từ trên đỉnh núi đi xuống. Mà Nam Cung Liệt ôm một nam hài có đôi mắt thâm tử sắc ở trong lòng.
Nam hài kia gọi là: Nam Cung Lộng Nguyệt.
.
Nam hài có đôi tử mâu vừa tròn hai tuổi đã bị Nam Cung Liệt phong ấn Liên Hoàng đồ đằng.
Từ một khắc nam hài kia được sinh ra, liền chú định tội nghiệt của hắn không thể tha thứ.
Vận mệnh chú định, vô pháp tránh thoát, phệ thân chi huyết, lạc ấn vĩnh sinh.
Nam Cung Liệt hoành bá một phương dùng tiên huyết toàn thân đem đồ đằng vĩnh cửu khắc trên lưng nam hài, trước khi lâm chung, phó thác nam hài cho hai vị hộ pháp của hắn.
Một người là Phong Lăng Quân danh xưng Lục độc thần quân; mà người còn lại chính là lâu chủ Phi Vân Lâu, Mộ Trường Phong.
Thệ tử hiệu trung với Nam Cung Lộng Nguyệt, đời đời kiếp kiếp!
Sau này, Mộ Trường Phong chết đi, lưu lại cho nhi tử của hắn gông xiềng trọn đời trung thành, không cách nào giải thoát.
Nam hài vừa được sáu tuổi theo Lục độc thần quân quy ẩn nơi sơn lâm, tại trước mộ bia của vị vĩnh thế bá chủ ưng thuận lời độc thệ liệt tâm cả đời không được yêu nhi tử của Hách Liên Thiên.
Ẩm máu của dược nhân, tẩm bổ sinh mệnh Liên Hoàng.
Phong Lăng Quân đem bản thân luyện thành dược nhân, bức bách tử mâu nam hài uống cạn máu tươi của mình. . .
Liên Hoàng yêu dã ngày càng sống động, tản ra quang mang lộng lẫy thần thánh. Đồ đằng khắc sâu tận xương cũng phong ấn quang minh trọn đời tách khỏi nam hài, dưới sự tẩy lễ của huyết sắc đọa lạc thành địa ngục thiên sứ.
Tử mâu nam hài uống xong sinh mệnh của Phong Lăng Quân, đồng thời trong từng trận giết chóc không ngừng nghỉ trở nên hờ hững đạm mạc. Mãi đến khi hắn gặp được một nửa linh hồn của chính mình, hắn mới nở nụ cười như ánh mặt trời sáng rọi.
Nhưng bánh xe vận mệnh không chấp nhận tình cảm hoàn mỹ tồn tại giữa hai thiếu niên thuần chân. Dường như chỉ có nghiền nát và xé rách nó mới có thể thỏa mãn hứng thú của Thượng Thiên tàn nhẫn.
.
Hơn hai mươi năm sau, hắc y nữ tử lại gọi hắn là ‘Thiếu tông chủ’.
Không ai biết được, tộc trưởng của Ma Già Tộc vốn được thế nhân xưng danh ‘Ma tính bộ tộc’ lại là Nam Cung Liệt.
Ma Già Tộc thần bí bị thế nhân phỉ nhổ, đơn giản là vì nhiều thế hệ tộc trưởng chi tử đều kế thừa ma huyết đặc hữu của Ma Già Tộc. Theo cái chết của Nam Cung Liệt, Ma Già Tộc cũng đã tuyệt tích, nhưng trăm năm qua, hậu duệ của ‘Ma tính bộ tộc’ lại trở thành đối tượng mà võ lâm nhân sĩ vẫn muốn tru diệt.
Đó là ước số thị huyết ẩn giấu bên trong huyết mạch, Ma Già ma huyết một khi bùng nổ sẽ dẫn đến thị sát thành cuồng, không cần nói cũng biết sẽ đem lại nguy cơ hủy diệt cho thiên hạ.
Lộng Nguyệt sở dĩ tu luyện Thánh Quang Dịch Kinh, cướp lấy Băng thiên hỏa liên là để áp chế ma huyết lưu chuyển trong cơ thể, tránh bị ma tính khống chế mà mất đi lý trí.
Nguyên bản tưởng rằng hậu duệ của Ma Già Tộc đều đã biến mất, không nghĩ tới hôm nay cư nhiên còn có một nữ nhân cùng hắn đồng tộc.
“Năm đó người giết chết tỷ tỷ của ta chính là Hách Liên Thiên.” Sở Vân Sương dùng thanh âm run rẩy nói.
Lộng Nguyệt toàn thân chấn động, vừa muốn mở miệng lại không biết nên nói cái gì.
Thế nhân đồn đại Hách Liên Thiên tự tay sát hại Mộ Dung Vân Liên, nhưng người hiểu rõ đầu đuôi chuyện này đã chết đi, Lộng Nguyệt chưa bao giờ tìm cách chứng thực, bởi vậy cũng không tin tưởng lời đồn vô căn cứ ấy.
Trong nháy mắt, trái tim nóng rực bị rét lạnh phong bế, run rẩy hoảng hốt, triệt triệt để để chìm xuống đáy cốc. Loại cảm xúc phức tạp khó có thể nói thành lời này dũng mãnh tràn vào tâm trí, khiến Lộng Nguyệt nhất thời tâm hoảng ý loạn.
“Là thật sao?” Một đạo thanh âm lạnh lùng truyền đến, mạt yêu hồng huyến lệ chói mắt chậm rãi tới gần yêu tà nam tử, nhãn mâu thâm hồng không còn thần sắc lãnh liệt như dĩ vãng. (huyến lệ: rực rỡ)
Đáy mắt Hách Liên Cô Tuyết ẩn giấu châm chọc sâu sắc, thậm chí là không dám nhìn đôi tử mâu yêu dã kia. Lạnh lẽo trải rộng khắp toàn thân, cũng giống như hắn không biết làm thế nào đối mặt.
“Hách Liên Thiên. . . giết Mộ Dung Vân Liên.” Hách Liên Cô Tuyết nhìn Sở Vân Sương, thanh âm run lên nhè nhẹ, “Ngươi ngày đêm làm bạn bên người Hách Liên Thiên là muốn tìm cơ hội thay tỷ tỷ ngươi báo thù?”
Hách Liên Cô Tuyết bỗng nhiên cười rộ, thê lương mà tràn đầy bi ai, “Năm đó Hách Liên Thiên giết nhầm Mộ Dung Vân Liên, thống khổ đến mức không muốn sống. Ngươi nhìn xem tên súc sinh kia nổi điên, nhìn hắn tẩu hỏa nhập ma, nhìn hắn. . . làm ra loại chuyện dơ bẩn cầm thú cũng không bằng đó. . . Ngươi rất vừa lòng có phải không?”
Thanh âm bi thương đâm vào tai Lộng Nguyệt, khiến thân thể hắn lại run rẩy mãnh liệt thêm một lần nữa. Sở Vân Sương liên tục lắc đầu, lệ nóng theo khóe mắt nhỏ xuống, không ngừng ho ra máu, một câu cũng không nói nên lời.
Ánh lửa chung quanh trong khoảnh khắc trở nên ảm đạm, giống như mộng cảnh u ám bao phủ đôi mắt thâm hồng.
“Vì cái gì. . . Hách Liên Thiên lại là phụ thân của ta?” Hách Liên Cô Tuyết rốt cuộc có dũng khí ngẩng đầu nhìn về phía yêu tà nam tử. Tử mâu yêu dị cũng giống như hắn, run rẩy ẩn ẩn đau thương.
“Mà ngươi, vì sao lại là nhi tử của Nam Cung Liệt?” Hách Liên Cô Tuyết hung hăng nắm lấy vạt áo của Lộng Nguyệt, tựa hồ thống hận vận mệnh bất công, không tiếp tục che giấu hoang lương trong lòng, “Nguyệt, ta là nhi tử của cừu nhân giết mẫu thân ngươi, ngươi nhất định rất hận ta phải không?”
Lộng Nguyệt cắn chặt môi, lòng bàn tay bị móng tay sắc nhọn đâm vào đến mức huyết nhục mơ hồ. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, niềm bi thương kịch liệt pha lẫn bối rối tựa thủy triều ào ạt kéo tới, khiến hắn không cách nào mở miệng.
Thâm tử sắc phượng mâu vẫn lảng tránh ánh mắt của Cô Tuyết.
Hách Liên Cô Tuyết nhìn hắn, chợt cảm giác người trước mặt đã trở nên xa lạ như thế.
Hắn không biết hôm nay mình đã trải qua bao nhiêu điên đảo cùng thác loạn.
Tâm như tro tàn.
“Cô Hoàng chi huyết chú định vì Liên mà vẫn lạc. . .”
Lộng Nguyệt đột nhiên nhìn về phía Hách Liên Cô Tuyết, nỗi kinh hoảng một lần nữa ngập tràn trái tim, “Ngươi. . .”
“Mệnh trung chú định, Hách Liên Cô Tuyết đã được chú định là vật bồi táng của Nam Cung Lộng Nguyệt, vì Yêu thế Liên Hoàng bất tử, gãy cánh vẫn lạc.” Hồng y nam tử nở một nụ cười nhàn nhạt như phiêu vũ, “Nghiệt hỏa Hồng Liên mới là vĩnh thế chi chủ, chỉ có Cô Hoàng linh huyết mới có thể giúp Hồng Liên nở rộ vẻ đẹp mỹ lệ nhất. . .”
Hồng mâu ấm áp mà mềm mại khiến trái tim Lộng Nguyệt đau nhói, ***g ngực hắn phập phồng kịch liệt. Hắn gắt gao nắm chặt cổ tay Cô Tuyết, lại không biết mở lời ra sao.
Nếu hắn có thể cải biến vận mệnh, hắn căn bản không hy vọng mọi chuyện sẽ như thế này!
Hắn muốn thay đổi lời nguyền rủa của Huyết sát cô tinh, muốn thay đổi vận mệnh Cô Hoàng, hắn muốn cùng Cô Hoàng vĩnh viễn cũng không tách rời!
Thần sắc Lộng Nguyệt đã hỗn loạn không thành bộ dáng, hắn không biết nên làm thế nào đối mặt với hết thảy những chuyện đột ngột kéo đến này, tử mâu yêu dã không ngừng lấp lóe thủy quang trong suốt.
Cô Tuyết đem ngón tay Lộng Nguyệt nhấn vào nơi tâm khẩu của mình, ánh mắt kiên định vô hối, “Nguyệt, đâm vào đi. . .”
Hồng mâu băng lãnh chợt trở nên hờ hững cùng quyết tuyệt, ánh mắt như thể nhìn thấu sinh tử không còn gì luyến tiếc, “Linh huyết của Cô Hoàng vĩnh viễn thuộc về ngươi!”
Lộng Nguyệt đột nhiên đẩy Cô Tuyết ra, thần tình trong hồng mâu càng bình tĩnh lạnh lùng thì tâm của hắn lại càng đau đớn như đao cắt.
Hắn không chịu được bộ dáng hồng y nam tử coi thường tính mạng bản thân, tàn nhẫn đối đãi với chính mình!
“Cô Tuyết, đừng như vậy. . .”
Sở Vân Sương chống đỡ một hơi cuối cùng, nàng chậm rãi xé mở tay áo, dần lộ ra thứ gì đó giấu bên trong.
Tư Đồ Không Thành đột nhiên trừng lớn hai mắt.
Đó hóa ra là. . . Hai bức thánh đồ mất tích tại buổi tế thiên!
“Nương. . . là ngài lấy đi sao?”
Lộng Nguyệt phút chốc cứng đờ, tử mâu tràn đầy bất khả tư nghị.
Sở Vân Sương không ngừng ho ra máu, sắc mặt tái nhợt cơ hồ đã cận kề cái chết, “Chỉ cần Tứ linh đồ không rơi vào tay kẻ khác, chú ngôn Yêu thế Liên Hoàng vĩnh viễn sẽ không có ngày linh nghiệm.”
Sở Vân Sương nhìn về phía Hách Liên Cô Tuyết, trong mắt đều là xin lỗi cùng áy náy, “Cô Tuyết, năm đó ta quả thực muốn tìm Hách Liên Thiên báo thù, chỉ là sau khi ta biết rõ chân tướng liền hối hận. . .”
Suy nghĩ của Lộng Nguyệt chợt xoay chuyển, “Chân tướng gì?”
“Năm đó. . . Tràng quyết chiến trên đỉnh Tử Cấm Phong , tỷ tỷ cũng đi. . .” Hô hấp của Sở Vân Sương ngày càng trở nên trầm trọng.
Lộng Nguyệt đột nhiên đẩy Tư Đồ Không Thành qua một bên, bàn tay đặt trên ngực Sở Vân Sương, duy trì tính mạng của nàng. “Mau nói ra những gì mà ngươi biết.”
“Có kẻ muốn bắt cóc tỷ tỷ. . . bức bách Hách Liên Thiên cùng phụ thân giao ra Tứ linh đồ. . . Còn. . . phá vỡ tinh tượng giữa ngươi và Cô Tuyết. . .” Sở Vân Sương đến gần bên tai Lộng Nguyệt, thanh âm suy yếu vang lên.
“Đến nay ta vẫn không tin được, người kia chính là. . . Ngô. . .”
Lời nói của Sở Vân Sượng nghẹn trong cổ họng, Lộng Nguyệt vội chuyển lưng của nữ tử qua, chỉ thấy một vết chưởng ấn màu đen xuyên thấu da thịt. . .
Lăng không phích lịch chưởng!
Thình lình, một đạo hắc sắc thân ảnh không biết từ nơi nào vọt đến phía trên tường thành, hướng đến phần lưng yêu tà nam tử tung một chưởng mãnh liệt quyết nhiên!
Hách Liên Cô Tuyết nháy mắt kịp phản ứng, thân ảnh yêu hồng phút chốc che chắn Lộng Nguyệt ở phía sau. Tại thời khắc mấu chốt, chưởng phong lãnh liệt va chạm với một chưởng màu đen kia!
“Oanh ────” Một tiếng nổ rung trời, đá vụn trên tường thành dưới hai chưởng mạnh mẽđối nhau triệt để sụp đổ.
Cát bay đầy trời, ánh lửa thiêu đốt, vô số bụi bặm cuộn lên, tất cả bức tường chống đỡ trong khoảnh khắc đều vỡ tan.
Hỏa hồng trường phát bùng cháy trong gió, nhãn mâu thâm hồng lóe lên sát ý lạnh như băng.
Lộng Nguyệt chợt nhảy lên,ôm lấy thắt lưng Cô Tuyết, lạnh giọng mệnh lệnh, “Đi!”
“Ha ha ha. . . Hách Liên Cô Tuyết, chúng ta lại gặp mặt.”
Thanh âm khàn khàn khiến người ta khó chịu vang lên bên tai Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết.
Làn tóc hắc bạch phân minh, huyết sắc ban văn rõ ràng, nửa bên mặt tái nhợt cùng chiếc mặt nạ yêu quỷ che khuất phần còn lại. . .
Năng lượng tựa hồ so với trước kia càng thêm cường đại lan tràn trong không trung đỏ rực.
Hồng mâu đột nhiên trợn to, Ám Dạ Minh!
Hắn vậy mà còn không chết!
“Lộng Nguyệt, hôm nay bản tôn không muốn đánh với ngươi, ha ha ha. . . Sau này chúng ta sẽ có cơ hội gặp mặt. . .”
Vô số mảnh nhỏ nổ tung, thiêu đốt vách tường thành làm từ nham thạch. Tiếng quát khàn bị một đoàn hắc vân bao phủ, huyết hoa đỏ tươi bắn ra bốn phía như mưa. Bên dưới tường thành sớm đã là một mảnh hỗn loạn, đảo qua thiết mã, máu chảy thành sông, đoạn bích tàn hài, sóng lửa xoay quanh giao thác.
“Thiếu minh chủ, không tốt rồi thiếu minh chủ. . .”
Một gã hộ vệ trên mình đầy máu hoảng hốt chạy vội tới, “Thiên Địa Minh. . . Thiên Địa Minh. . . đột nhiên nổ tung. . .”
Tư Đồ Không Thành thiếu chút nữa không đứng vững, kinh hoảng hỏi, “Cha ta đâu?!”
Hộ vệ thần tình nghẹn ngào, tựa hồ không đành lòng nói ra sự thật tàn nhẫn, “Tư Đồ minh chủ đã bị nổ chết rồi. . .”
“Không có khả năng!” Hai mắt Tư Đồ Không Thành đỏ ngầu, trong đầu phút chốc là một mảnh trống rỗng.
“Người của Nhật Nguyệt Giáo và Ngạo Thần Cung cơ hồ giết sạch toàn bộ đệ tử của Thiên Địa Minh. . . Chỉ là vừa rồi không biết ai đã phóng Phích Lịch Đạn, bất luận kẻ nào cũng không kịp phòng bị, kết quả đệ tử Thiên Địa Minh và các lộ anh hùng hào kiệt đều hôi phi yên diệt, không một người sống sót.”
Tư Đồ Không Thành nắm chặt hai tay, khớp xương nổi lên trắng bệch, hai mắt đỏ tươi lóe lên hỏa quang chớp động, “Cha ta hắn. . .”
“Ngay cả hài cốt còn sót lại của minh chủ cũng không có. . .” Hộ vệ quỳ rạp trước mặt Tư Đồ Không Thành, nước mặt ướt đẫm gương mặt, vô cùng đau thương.
Lúc này Tư Đồ Không Thành cái gì cũng không quan tâm, hắn ôm lấy thi thể của Sở Vân Sương, hướng đến nơi Thiên Địa Minh bị ánh lửa thiêu đốt chạy đi.
“Đa tạ thánh đồ của Sở phu nhân. . .”
Bỗng nhiên, một đạo quỷ ảnh như hắc xà cuốn lấy hai bức Thanh Quy Đồ, Hỏa Phượng Đồ rơi xuống trong phế tích. Một trận cuồng tiếu đầy càn rỡ quét ngang thương không.
Tà Hoàng!
Nguyên lai hôm nay người của Đại Ám Hà Cung cũng xuất hiện. . .
Lúc này Lộng Nguyệt rốt cuộc đã thoát khỏi tình tự lo lắng phức tạp vừa rồi, thân ảnh yêu dã chợt lóe. Tử mang lao vụt tới cùng hắc vân mà Tà Hoàng tản ra đan xen thành phiến, muốn đoạt lại hai bức thánh đồ.
Hách Liên Cô Tuyết chuyển thân nhảy lên, tung ra lãnh mang hỏa hồng sắc bén, lập tức ôm lấy thắt lưng Lộng Nguyệt ngăn cản hắn đuổi theo thân ảnh Tà Hoàng.
“Ngươi làm gì?”
“Đừng truy nữa!”
Thân ảnh như lệ quỷ đã chẳng biết đi đâu, Lộng Nguyệt phẫn hận nhìn chằm chằm Hách Liên Cô Tuyết, lạnh lùng nói, “Vì cái gì ngươi cản trở ta, vật trọng yếu như vậy không thể bị Tà Hoàng cướp đi! Yêu thế Liên Hoàng tuyệt không thể phục sinh trong tay hắn!”
“Ta không quan tâm.” Hách Liên Cô Tuyết thản nhiên nói.
“Nhưng ta quan tâm!” Tia lửa trong tử mâu như muốn phun ra ngoài.
Vì cái gì yêu nghiệt này lại không quan tâm đến tính mạng của mình như vậy! Cô Hoàng huyết thì thế nào, hắn Lộng Nguyệt vô luận phải trả bao nhiêu đại giới cũng muốn xoay chuyển mệnh kiếp.
Hách Liên Cô Tuyết lẳng lặng nhìn hắn, nhãn mâu băng hồng thiếu đi quang mang yêu hoặc như bình thường, “Ta chỉ là không muốn khiến ngươi gặp chuyện không may. . .”
“Không cần ngươi quản!”
Lộng Nguyệt phẫn hận rời đi, tất cả mọi chuyện phát sinh ngày hôm nay làm cho hắn cơ hồ khó có thể thừa nhận, hắn đã vô pháp tiếp tục kìm nén nỗi lòng của chính mình! Vô pháp tiếp tục bày ra vẻ trấn định như vậy! Cũng vô pháp nhẫn nại!
Thân ảnh yêu tử biến mất trong hồng mâu, lúc này Hách Liên Cô Tuyết đã không thể áp chế huyết khí sôi trào trong cơ thể. Thân mình lảo đảo, may mắn vịn được vào thân cây bên cạnh mới có thể đứng vững.
Mồ hôi lạnh thấm ướt hồng phát trên trán, Hách Liên Cô Tuyết gắt gao ôm lấy ***g ngực đau đớn, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi. . .
“Vậy họ của ngươi. . .”
“Nam Cung.” Lộng Nguyệt bình tĩnh nói ra họ của bản thân. Yêu tử độc mang trên móng tay chậm rãi rút đi, tử phát nhè nhẹ phất qua hai gò má, chuyện cũ đã phai nhạt loáng thoáng hiện lên trước mắt.
Huyết quang bao phủ khắp tường thành, yêu tà nam tử nhìn xuống đám người đang mải mê giết chóc. Khói mù cuồn cuộn khiến thể xác và tinh thần của hắn đều mỏi mệt, trong tử mâu che giấu ký ức mơ hồ phong bế đã lâu.
.
Hơn hai mươi năm trước, hai phương bá chủ tung hoành võ lâm tại Yên Ba Túy đồng thời tình cờ gặp gỡ Mộ Dung Vân Liên.
Hách Liên Thiên là cung chủ Ngạo Thần Cung, võ công cao cường, đồng thời cũng là một mỹ nam tử có diện mạo thập phần tuấn tú.
Hắn một đời là võ si, cũng là tình si.
Một kẻ si tình vì Mộ Dung Vân Liên mà cam nguyện buông tha công danh cả đời.
Hắn đã yêu vị nữ tử mỹ mạo dịu dàng như nước lại có tính cách cương nghị đó, nhưng tâm của Mộ Dung Vân Liên chỉ trao cho một nam nhân gọi là Nam Cung Liệt.
.
Tử Cấm Phong huyết nhiễm hồng vân, không ai biết được phía trên đỉnh núi bị ánh sáng bao quanh đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Sau bảy ngày bảy đêm, Hách Liên Thiên và Nam Cung Liệt đồng thời từ trên đỉnh núi đi xuống. Mà Nam Cung Liệt ôm một nam hài có đôi mắt thâm tử sắc ở trong lòng.
Nam hài kia gọi là: Nam Cung Lộng Nguyệt.
.
Nam hài có đôi tử mâu vừa tròn hai tuổi đã bị Nam Cung Liệt phong ấn Liên Hoàng đồ đằng.
Từ một khắc nam hài kia được sinh ra, liền chú định tội nghiệt của hắn không thể tha thứ.
Vận mệnh chú định, vô pháp tránh thoát, phệ thân chi huyết, lạc ấn vĩnh sinh.
Nam Cung Liệt hoành bá một phương dùng tiên huyết toàn thân đem đồ đằng vĩnh cửu khắc trên lưng nam hài, trước khi lâm chung, phó thác nam hài cho hai vị hộ pháp của hắn.
Một người là Phong Lăng Quân danh xưng Lục độc thần quân; mà người còn lại chính là lâu chủ Phi Vân Lâu, Mộ Trường Phong.
Thệ tử hiệu trung với Nam Cung Lộng Nguyệt, đời đời kiếp kiếp!
Sau này, Mộ Trường Phong chết đi, lưu lại cho nhi tử của hắn gông xiềng trọn đời trung thành, không cách nào giải thoát.
Nam hài vừa được sáu tuổi theo Lục độc thần quân quy ẩn nơi sơn lâm, tại trước mộ bia của vị vĩnh thế bá chủ ưng thuận lời độc thệ liệt tâm cả đời không được yêu nhi tử của Hách Liên Thiên.
Ẩm máu của dược nhân, tẩm bổ sinh mệnh Liên Hoàng.
Phong Lăng Quân đem bản thân luyện thành dược nhân, bức bách tử mâu nam hài uống cạn máu tươi của mình. . .
Liên Hoàng yêu dã ngày càng sống động, tản ra quang mang lộng lẫy thần thánh. Đồ đằng khắc sâu tận xương cũng phong ấn quang minh trọn đời tách khỏi nam hài, dưới sự tẩy lễ của huyết sắc đọa lạc thành địa ngục thiên sứ.
Tử mâu nam hài uống xong sinh mệnh của Phong Lăng Quân, đồng thời trong từng trận giết chóc không ngừng nghỉ trở nên hờ hững đạm mạc. Mãi đến khi hắn gặp được một nửa linh hồn của chính mình, hắn mới nở nụ cười như ánh mặt trời sáng rọi.
Nhưng bánh xe vận mệnh không chấp nhận tình cảm hoàn mỹ tồn tại giữa hai thiếu niên thuần chân. Dường như chỉ có nghiền nát và xé rách nó mới có thể thỏa mãn hứng thú của Thượng Thiên tàn nhẫn.
.
Hơn hai mươi năm sau, hắc y nữ tử lại gọi hắn là ‘Thiếu tông chủ’.
Không ai biết được, tộc trưởng của Ma Già Tộc vốn được thế nhân xưng danh ‘Ma tính bộ tộc’ lại là Nam Cung Liệt.
Ma Già Tộc thần bí bị thế nhân phỉ nhổ, đơn giản là vì nhiều thế hệ tộc trưởng chi tử đều kế thừa ma huyết đặc hữu của Ma Già Tộc. Theo cái chết của Nam Cung Liệt, Ma Già Tộc cũng đã tuyệt tích, nhưng trăm năm qua, hậu duệ của ‘Ma tính bộ tộc’ lại trở thành đối tượng mà võ lâm nhân sĩ vẫn muốn tru diệt.
Đó là ước số thị huyết ẩn giấu bên trong huyết mạch, Ma Già ma huyết một khi bùng nổ sẽ dẫn đến thị sát thành cuồng, không cần nói cũng biết sẽ đem lại nguy cơ hủy diệt cho thiên hạ.
Lộng Nguyệt sở dĩ tu luyện Thánh Quang Dịch Kinh, cướp lấy Băng thiên hỏa liên là để áp chế ma huyết lưu chuyển trong cơ thể, tránh bị ma tính khống chế mà mất đi lý trí.
Nguyên bản tưởng rằng hậu duệ của Ma Già Tộc đều đã biến mất, không nghĩ tới hôm nay cư nhiên còn có một nữ nhân cùng hắn đồng tộc.
“Năm đó người giết chết tỷ tỷ của ta chính là Hách Liên Thiên.” Sở Vân Sương dùng thanh âm run rẩy nói.
Lộng Nguyệt toàn thân chấn động, vừa muốn mở miệng lại không biết nên nói cái gì.
Thế nhân đồn đại Hách Liên Thiên tự tay sát hại Mộ Dung Vân Liên, nhưng người hiểu rõ đầu đuôi chuyện này đã chết đi, Lộng Nguyệt chưa bao giờ tìm cách chứng thực, bởi vậy cũng không tin tưởng lời đồn vô căn cứ ấy.
Trong nháy mắt, trái tim nóng rực bị rét lạnh phong bế, run rẩy hoảng hốt, triệt triệt để để chìm xuống đáy cốc. Loại cảm xúc phức tạp khó có thể nói thành lời này dũng mãnh tràn vào tâm trí, khiến Lộng Nguyệt nhất thời tâm hoảng ý loạn.
“Là thật sao?” Một đạo thanh âm lạnh lùng truyền đến, mạt yêu hồng huyến lệ chói mắt chậm rãi tới gần yêu tà nam tử, nhãn mâu thâm hồng không còn thần sắc lãnh liệt như dĩ vãng. (huyến lệ: rực rỡ)
Đáy mắt Hách Liên Cô Tuyết ẩn giấu châm chọc sâu sắc, thậm chí là không dám nhìn đôi tử mâu yêu dã kia. Lạnh lẽo trải rộng khắp toàn thân, cũng giống như hắn không biết làm thế nào đối mặt.
“Hách Liên Thiên. . . giết Mộ Dung Vân Liên.” Hách Liên Cô Tuyết nhìn Sở Vân Sương, thanh âm run lên nhè nhẹ, “Ngươi ngày đêm làm bạn bên người Hách Liên Thiên là muốn tìm cơ hội thay tỷ tỷ ngươi báo thù?”
Hách Liên Cô Tuyết bỗng nhiên cười rộ, thê lương mà tràn đầy bi ai, “Năm đó Hách Liên Thiên giết nhầm Mộ Dung Vân Liên, thống khổ đến mức không muốn sống. Ngươi nhìn xem tên súc sinh kia nổi điên, nhìn hắn tẩu hỏa nhập ma, nhìn hắn. . . làm ra loại chuyện dơ bẩn cầm thú cũng không bằng đó. . . Ngươi rất vừa lòng có phải không?”
Thanh âm bi thương đâm vào tai Lộng Nguyệt, khiến thân thể hắn lại run rẩy mãnh liệt thêm một lần nữa. Sở Vân Sương liên tục lắc đầu, lệ nóng theo khóe mắt nhỏ xuống, không ngừng ho ra máu, một câu cũng không nói nên lời.
Ánh lửa chung quanh trong khoảnh khắc trở nên ảm đạm, giống như mộng cảnh u ám bao phủ đôi mắt thâm hồng.
“Vì cái gì. . . Hách Liên Thiên lại là phụ thân của ta?” Hách Liên Cô Tuyết rốt cuộc có dũng khí ngẩng đầu nhìn về phía yêu tà nam tử. Tử mâu yêu dị cũng giống như hắn, run rẩy ẩn ẩn đau thương.
“Mà ngươi, vì sao lại là nhi tử của Nam Cung Liệt?” Hách Liên Cô Tuyết hung hăng nắm lấy vạt áo của Lộng Nguyệt, tựa hồ thống hận vận mệnh bất công, không tiếp tục che giấu hoang lương trong lòng, “Nguyệt, ta là nhi tử của cừu nhân giết mẫu thân ngươi, ngươi nhất định rất hận ta phải không?”
Lộng Nguyệt cắn chặt môi, lòng bàn tay bị móng tay sắc nhọn đâm vào đến mức huyết nhục mơ hồ. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, niềm bi thương kịch liệt pha lẫn bối rối tựa thủy triều ào ạt kéo tới, khiến hắn không cách nào mở miệng.
Thâm tử sắc phượng mâu vẫn lảng tránh ánh mắt của Cô Tuyết.
Hách Liên Cô Tuyết nhìn hắn, chợt cảm giác người trước mặt đã trở nên xa lạ như thế.
Hắn không biết hôm nay mình đã trải qua bao nhiêu điên đảo cùng thác loạn.
Tâm như tro tàn.
“Cô Hoàng chi huyết chú định vì Liên mà vẫn lạc. . .”
Lộng Nguyệt đột nhiên nhìn về phía Hách Liên Cô Tuyết, nỗi kinh hoảng một lần nữa ngập tràn trái tim, “Ngươi. . .”
“Mệnh trung chú định, Hách Liên Cô Tuyết đã được chú định là vật bồi táng của Nam Cung Lộng Nguyệt, vì Yêu thế Liên Hoàng bất tử, gãy cánh vẫn lạc.” Hồng y nam tử nở một nụ cười nhàn nhạt như phiêu vũ, “Nghiệt hỏa Hồng Liên mới là vĩnh thế chi chủ, chỉ có Cô Hoàng linh huyết mới có thể giúp Hồng Liên nở rộ vẻ đẹp mỹ lệ nhất. . .”
Hồng mâu ấm áp mà mềm mại khiến trái tim Lộng Nguyệt đau nhói, ***g ngực hắn phập phồng kịch liệt. Hắn gắt gao nắm chặt cổ tay Cô Tuyết, lại không biết mở lời ra sao.
Nếu hắn có thể cải biến vận mệnh, hắn căn bản không hy vọng mọi chuyện sẽ như thế này!
Hắn muốn thay đổi lời nguyền rủa của Huyết sát cô tinh, muốn thay đổi vận mệnh Cô Hoàng, hắn muốn cùng Cô Hoàng vĩnh viễn cũng không tách rời!
Thần sắc Lộng Nguyệt đã hỗn loạn không thành bộ dáng, hắn không biết nên làm thế nào đối mặt với hết thảy những chuyện đột ngột kéo đến này, tử mâu yêu dã không ngừng lấp lóe thủy quang trong suốt.
Cô Tuyết đem ngón tay Lộng Nguyệt nhấn vào nơi tâm khẩu của mình, ánh mắt kiên định vô hối, “Nguyệt, đâm vào đi. . .”
Hồng mâu băng lãnh chợt trở nên hờ hững cùng quyết tuyệt, ánh mắt như thể nhìn thấu sinh tử không còn gì luyến tiếc, “Linh huyết của Cô Hoàng vĩnh viễn thuộc về ngươi!”
Lộng Nguyệt đột nhiên đẩy Cô Tuyết ra, thần tình trong hồng mâu càng bình tĩnh lạnh lùng thì tâm của hắn lại càng đau đớn như đao cắt.
Hắn không chịu được bộ dáng hồng y nam tử coi thường tính mạng bản thân, tàn nhẫn đối đãi với chính mình!
“Cô Tuyết, đừng như vậy. . .”
Sở Vân Sương chống đỡ một hơi cuối cùng, nàng chậm rãi xé mở tay áo, dần lộ ra thứ gì đó giấu bên trong.
Tư Đồ Không Thành đột nhiên trừng lớn hai mắt.
Đó hóa ra là. . . Hai bức thánh đồ mất tích tại buổi tế thiên!
“Nương. . . là ngài lấy đi sao?”
Lộng Nguyệt phút chốc cứng đờ, tử mâu tràn đầy bất khả tư nghị.
Sở Vân Sương không ngừng ho ra máu, sắc mặt tái nhợt cơ hồ đã cận kề cái chết, “Chỉ cần Tứ linh đồ không rơi vào tay kẻ khác, chú ngôn Yêu thế Liên Hoàng vĩnh viễn sẽ không có ngày linh nghiệm.”
Sở Vân Sương nhìn về phía Hách Liên Cô Tuyết, trong mắt đều là xin lỗi cùng áy náy, “Cô Tuyết, năm đó ta quả thực muốn tìm Hách Liên Thiên báo thù, chỉ là sau khi ta biết rõ chân tướng liền hối hận. . .”
Suy nghĩ của Lộng Nguyệt chợt xoay chuyển, “Chân tướng gì?”
“Năm đó. . . Tràng quyết chiến trên đỉnh Tử Cấm Phong , tỷ tỷ cũng đi. . .” Hô hấp của Sở Vân Sương ngày càng trở nên trầm trọng.
Lộng Nguyệt đột nhiên đẩy Tư Đồ Không Thành qua một bên, bàn tay đặt trên ngực Sở Vân Sương, duy trì tính mạng của nàng. “Mau nói ra những gì mà ngươi biết.”
“Có kẻ muốn bắt cóc tỷ tỷ. . . bức bách Hách Liên Thiên cùng phụ thân giao ra Tứ linh đồ. . . Còn. . . phá vỡ tinh tượng giữa ngươi và Cô Tuyết. . .” Sở Vân Sương đến gần bên tai Lộng Nguyệt, thanh âm suy yếu vang lên.
“Đến nay ta vẫn không tin được, người kia chính là. . . Ngô. . .”
Lời nói của Sở Vân Sượng nghẹn trong cổ họng, Lộng Nguyệt vội chuyển lưng của nữ tử qua, chỉ thấy một vết chưởng ấn màu đen xuyên thấu da thịt. . .
Lăng không phích lịch chưởng!
Thình lình, một đạo hắc sắc thân ảnh không biết từ nơi nào vọt đến phía trên tường thành, hướng đến phần lưng yêu tà nam tử tung một chưởng mãnh liệt quyết nhiên!
Hách Liên Cô Tuyết nháy mắt kịp phản ứng, thân ảnh yêu hồng phút chốc che chắn Lộng Nguyệt ở phía sau. Tại thời khắc mấu chốt, chưởng phong lãnh liệt va chạm với một chưởng màu đen kia!
“Oanh ────” Một tiếng nổ rung trời, đá vụn trên tường thành dưới hai chưởng mạnh mẽđối nhau triệt để sụp đổ.
Cát bay đầy trời, ánh lửa thiêu đốt, vô số bụi bặm cuộn lên, tất cả bức tường chống đỡ trong khoảnh khắc đều vỡ tan.
Hỏa hồng trường phát bùng cháy trong gió, nhãn mâu thâm hồng lóe lên sát ý lạnh như băng.
Lộng Nguyệt chợt nhảy lên,ôm lấy thắt lưng Cô Tuyết, lạnh giọng mệnh lệnh, “Đi!”
“Ha ha ha. . . Hách Liên Cô Tuyết, chúng ta lại gặp mặt.”
Thanh âm khàn khàn khiến người ta khó chịu vang lên bên tai Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết.
Làn tóc hắc bạch phân minh, huyết sắc ban văn rõ ràng, nửa bên mặt tái nhợt cùng chiếc mặt nạ yêu quỷ che khuất phần còn lại. . .
Năng lượng tựa hồ so với trước kia càng thêm cường đại lan tràn trong không trung đỏ rực.
Hồng mâu đột nhiên trợn to, Ám Dạ Minh!
Hắn vậy mà còn không chết!
“Lộng Nguyệt, hôm nay bản tôn không muốn đánh với ngươi, ha ha ha. . . Sau này chúng ta sẽ có cơ hội gặp mặt. . .”
Vô số mảnh nhỏ nổ tung, thiêu đốt vách tường thành làm từ nham thạch. Tiếng quát khàn bị một đoàn hắc vân bao phủ, huyết hoa đỏ tươi bắn ra bốn phía như mưa. Bên dưới tường thành sớm đã là một mảnh hỗn loạn, đảo qua thiết mã, máu chảy thành sông, đoạn bích tàn hài, sóng lửa xoay quanh giao thác.
“Thiếu minh chủ, không tốt rồi thiếu minh chủ. . .”
Một gã hộ vệ trên mình đầy máu hoảng hốt chạy vội tới, “Thiên Địa Minh. . . Thiên Địa Minh. . . đột nhiên nổ tung. . .”
Tư Đồ Không Thành thiếu chút nữa không đứng vững, kinh hoảng hỏi, “Cha ta đâu?!”
Hộ vệ thần tình nghẹn ngào, tựa hồ không đành lòng nói ra sự thật tàn nhẫn, “Tư Đồ minh chủ đã bị nổ chết rồi. . .”
“Không có khả năng!” Hai mắt Tư Đồ Không Thành đỏ ngầu, trong đầu phút chốc là một mảnh trống rỗng.
“Người của Nhật Nguyệt Giáo và Ngạo Thần Cung cơ hồ giết sạch toàn bộ đệ tử của Thiên Địa Minh. . . Chỉ là vừa rồi không biết ai đã phóng Phích Lịch Đạn, bất luận kẻ nào cũng không kịp phòng bị, kết quả đệ tử Thiên Địa Minh và các lộ anh hùng hào kiệt đều hôi phi yên diệt, không một người sống sót.”
Tư Đồ Không Thành nắm chặt hai tay, khớp xương nổi lên trắng bệch, hai mắt đỏ tươi lóe lên hỏa quang chớp động, “Cha ta hắn. . .”
“Ngay cả hài cốt còn sót lại của minh chủ cũng không có. . .” Hộ vệ quỳ rạp trước mặt Tư Đồ Không Thành, nước mặt ướt đẫm gương mặt, vô cùng đau thương.
Lúc này Tư Đồ Không Thành cái gì cũng không quan tâm, hắn ôm lấy thi thể của Sở Vân Sương, hướng đến nơi Thiên Địa Minh bị ánh lửa thiêu đốt chạy đi.
“Đa tạ thánh đồ của Sở phu nhân. . .”
Bỗng nhiên, một đạo quỷ ảnh như hắc xà cuốn lấy hai bức Thanh Quy Đồ, Hỏa Phượng Đồ rơi xuống trong phế tích. Một trận cuồng tiếu đầy càn rỡ quét ngang thương không.
Tà Hoàng!
Nguyên lai hôm nay người của Đại Ám Hà Cung cũng xuất hiện. . .
Lúc này Lộng Nguyệt rốt cuộc đã thoát khỏi tình tự lo lắng phức tạp vừa rồi, thân ảnh yêu dã chợt lóe. Tử mang lao vụt tới cùng hắc vân mà Tà Hoàng tản ra đan xen thành phiến, muốn đoạt lại hai bức thánh đồ.
Hách Liên Cô Tuyết chuyển thân nhảy lên, tung ra lãnh mang hỏa hồng sắc bén, lập tức ôm lấy thắt lưng Lộng Nguyệt ngăn cản hắn đuổi theo thân ảnh Tà Hoàng.
“Ngươi làm gì?”
“Đừng truy nữa!”
Thân ảnh như lệ quỷ đã chẳng biết đi đâu, Lộng Nguyệt phẫn hận nhìn chằm chằm Hách Liên Cô Tuyết, lạnh lùng nói, “Vì cái gì ngươi cản trở ta, vật trọng yếu như vậy không thể bị Tà Hoàng cướp đi! Yêu thế Liên Hoàng tuyệt không thể phục sinh trong tay hắn!”
“Ta không quan tâm.” Hách Liên Cô Tuyết thản nhiên nói.
“Nhưng ta quan tâm!” Tia lửa trong tử mâu như muốn phun ra ngoài.
Vì cái gì yêu nghiệt này lại không quan tâm đến tính mạng của mình như vậy! Cô Hoàng huyết thì thế nào, hắn Lộng Nguyệt vô luận phải trả bao nhiêu đại giới cũng muốn xoay chuyển mệnh kiếp.
Hách Liên Cô Tuyết lẳng lặng nhìn hắn, nhãn mâu băng hồng thiếu đi quang mang yêu hoặc như bình thường, “Ta chỉ là không muốn khiến ngươi gặp chuyện không may. . .”
“Không cần ngươi quản!”
Lộng Nguyệt phẫn hận rời đi, tất cả mọi chuyện phát sinh ngày hôm nay làm cho hắn cơ hồ khó có thể thừa nhận, hắn đã vô pháp tiếp tục kìm nén nỗi lòng của chính mình! Vô pháp tiếp tục bày ra vẻ trấn định như vậy! Cũng vô pháp nhẫn nại!
Thân ảnh yêu tử biến mất trong hồng mâu, lúc này Hách Liên Cô Tuyết đã không thể áp chế huyết khí sôi trào trong cơ thể. Thân mình lảo đảo, may mắn vịn được vào thân cây bên cạnh mới có thể đứng vững.
Mồ hôi lạnh thấm ướt hồng phát trên trán, Hách Liên Cô Tuyết gắt gao ôm lấy ***g ngực đau đớn, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi. . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook