Sáng sớm hôm sau, Nạp Thiểu Song đích thân đến tìm Ly Chiêu, nói về chuyện đêm qua nàng cùng Khanh Nhược Lan bàn bạc. Đem sự tình tóm lược lại, đồng thời ra yêu cầu Ly Chiêu phải đến Đông Minh làm con tin chính trị, tuyệt không được phép rời khỏi nội cung và Lục Du sẽ trở thành thuộc địa chính thức của Đông Minh.

Nghe xong Ly Chiêu trầm mặc rất lâu: "Thế ta có được phép gặp gỡ nàng và con không?"

Nạp Thiểu Song sửng sốt một lúc cũng trả lời: "Cô vẫn sẽ đưa con đến cho ngươi gặp mặt, đứa nhỏ đó sẽ mang họ của ngươi nhưng sẽ do Nhược Lan và cô nuôi dưỡng."

"Chỉ cần có thể gặp nàng là con là được rồi." Ly Chiêu không chần chờ nói: "Không chỉ là con tin, mà cả Lục Du đều có thể cho nàng."

Nạp Thiểu Song thở dài một tiếng: "Đánh đổi nhiều như vậy, ngươi có thấy đáng không? Lục Du có được ngày hôm nay ngươi đã phải bỏ không ít công sức nỗ lực, hôm nay toàn bộ đều mất hết, ngươi không thấy tiếc sao?"

"Ta chỉ tiếc duy nhất một điều..." Ly Chiêu khẽ cười, nắm lấy bàn tay nàng, thâm tình nói: "Không thể sớm một chút gặp được nàng."

Hai vai Nạp Thiểu Song thoáng run lên, trong lòng suy nghĩ, nếu nàng gặp Ly Chiêu trước khi gặp Khanh Nhược Lan, nàng sẽ yêu nữ nhân này chứ?

Nhưng đó chỉ là nếu như, đời người luôn có những nuối tiếc mang hai chữ "nếu như"...

Ở lại Phiên Hữu thêm vài ngày mọi người quyết định đi đường bộ trở về Đông Minh cho an toàn, dù sao cũng không thể ở lại đây đến hết mùa đông được.

Nạp Thiểu Song và hai người Tạp Hồng Tất Nhữ đi viếng mộ Cơ Thiến đặt trong hoàng lăng, mỗi người để lại một nhành hồng hạnh nàng thích nhất rồi lặng lẽ rời đi. Nếu đã lựa chọn kết cục này, Cơ Thiến cũng sẽ không hối hận, bởi nàng có thể chết trong tình yêu vĩnh hằng mà Tông Yến dành cho nàng.

Đường về Đông Minh xa xôi nhưng không hiểm trở, nửa tháng băng qua đường lớn đồng hoang, cuối cùng cũng về đến cố hương.

Lúc mành xe vén lên, nhìn Đông Minh sau bao năm xa cách, Nạp Thiểu Song cảm thấy mũi cay xè, nước mắt cũng chực chờ rơi xuống.

"Đi thôi."

Đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay Khanh Nhược Lan, cùng nàng bước qua những bậc thang dẫn đến đại diện, xúc cảm vẫn như ngày đầu được gả đến Đông Minh.

Khanh Hi Thần đứng chờ ở ngoài điện, thấy các nàng liền nói: "Các ngươi cực khổ rồi."

"Người cực khổ nhất mới là ngươi, Hi Thần."

"Không có gì, mời."

Nói xong, Khanh Hi Thần nhường đường cho Khanh Nhược Lan và Nạp Thiểu Song đi vào điện.

Bá quan văn võ như cũ hô hào, mừng rỡ khi hoàng thượng mang được vương hậu trở về. Bất quá mọi người có chút nghi hoặc, xa cách nhiều ngày, vương hậu lại có thai?

Khanh Nhược Lan đơn giản nhắc đứa nhỏ này là vương hậu có trước khi bị bắt mất, lưu lạc khổ sở bấy lâu nay vẫn giữ được huyết mạch hoàng thất. Đồng thời nói về việc thu Nam An và Lục Du làm thuộc địa chính thất, bắt cả Đạt Lý của Lục Du về Đông Minh làm con tin chính trị, giam lỏng ở Bảo Hoa cung.

Mọi người cũng không có bất luận ý kiến nào nữa, mừng rỡ trước tin đại thắng Nhữ Phồn làm nức lòng bách tính trăm họ, tất cả đều tin rằng đây chính là thời đại huy hoàng nhất của Đông Minh.

Bàn tay nhẹ nắm lấy, Nạp Thiểu Song kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Khanh Nhược Lan, không hiểu tại sao nàng ấy lại nắm tay mình.

"Song nhi..." Khanh Nhược Lan thâm tình mở miệng: "Trẫm yêu nàng."

Nạp Thiểu Song nở nụ cười, chỉ là, nàng không thể trọn vẹn trở thành nữ nhân của nàng ấy, trong lòng vẫn còn rất tiếc nuối...

...

Đầu tháng ba, Bảo Tử Đăng nở rực rỡ một khoảng trời, từng cánh hoa trắng nõn điểm xuyến chút sắc vàng tung bay trong làm gió xuân ấm áp. Còn chưa đến một tháng nữa Nạp Thiểu Song sẽ lâm bồn, thời gian gần đây đều chỉ ở lì trong Thái Dư điện, đôi khi sẽ ghé qua Bảo Hoa cung để cho Ly Chiêu nhìn thấy tình hình hài tử.

Cẩn thận điều dưỡng một thời gian, Ly Chiêu cũng khá hơn trước đây, chịu đựng uống thuốc đắng chứ không dùng máu Nạp Thiểu Song làm dược dẫn nữa. Sống ở đây, tâm trạng Ly Chiêu tốt hơn nhiều, có thể nói tránh xa tính toán âm mưu, con người liền thoải mái hơn, chẳng còn phải đố kỵ ngờ vực bất kỳ thứ gì.

Một ngày trời xuân ôn noãn, Nạp Thiểu Song vác bụng to hơn tám tháng của mình tìm đến Bảo Hoa cung.

Từ đằng xa đã thấy Ly Chiêu chăm chú khắc cái gì đó, suối tóc đen dài trượt xuống hai bên vai, gương mặt cũng đầy có thịt hơn trước kia.

"Ly Chiêu."

Nghe có người gọi, Ly Chiêu vội ngẩng đầu lên, thấy Nạp Thiểu Song thì lập tức bỏ dỡ việc đang làm chạy đến đỡ lấy nàng.

"Nàng sắp sinh rồi, đi nhiều như vậy có sao không?"

"Không sao, thái y có bảo đi nhiều một chút cũng rất tốt."

Chậm chạp ngồi xuống ghế, Nạp Thiểu Song nhìn món đồ trên bàn, nhịn không được mà cầm lên xem. Hóa ra là một khối ngọc bội, mức độ hoàn thành tầm ba phần tư rồi, có thể nhìn ra được bên trong là một chữ "Sênh".

"Đây là..."

"Rảnh rỗi nên làm một món đồ cho hài tử thôi." Ly Chiêu cười hỏi: "Nàng thấy thế nào?"

"Ni, rất đẹp, so với hàng ngoại bang cống nạp mỗi năm còn đẹp hơn." Nạp Thiểu Song đặt lại ngọc bội xuống bàn, hỏi: "Cơ mà, ngươi gọi hài tử là Sênh?"

"Ly Sênh, được không?"

"Tên không tồi, chỉ là..." Nạp Thiểu Song yên lặng một lúc, nói: "Cô sợ không thể để con theo họ ngươi rồi, bá quan văn võ sẽ..."

"Không sao, gọi thế nào cũng được, chỉ cần là hài tử nàng sinh là tốt rồi."

"Nếu vậy..." Nạp Thiểu Song suy nghĩ rồi nói: "Gọi Khanh Ly Sênh? Mang cả họ của ngươi và Nhược Lan, được chứ?"

"Sao không gọi Nạp Sênh?"

Nạp Thiểu Song xua xua tay: "Cô là quân quý, đặt như vậy còn không sợ bị nước bọt của bá quan văn võ dìm chết?"

Ly Chiêu bật cười, đưa tay xoa gương mặt nàng: "Xem, mấy ngày không gặp mặt nhỏ này lại có thịt hơn rồi."

"Bệ hạ cũng nói như vậy, mặt cô đều là thịt." Nạp Thiểu Song chán nản nói: "Không biết sinh hài tử xong, gương mặt này của cô giấu ở đâu nữa."

"Dù sao nàng cũng mập không nổi." Ly Chiêu nhịn không được đặt lên gò má nàng một nụ hôn.

Bị hôn bất ngờ, Nạp Thiểu Song không kịp phản ứng, đến khi đối phương hôn xong mới vội vã đẩy ra.

"Coi chừng người khác nhìn thấy."

Ý cười trong mắt Ly Chiêu tan một nửa, dù sao các nàng danh bất chính ngôn bất thuận, hiện tại nàng cũng chỉ là tình nhân nhỏ bị giấu trong Bảo Hoa cung này cả đời.

Nhưng như vậy cũng không sao, chỉ cần có thể ở bên nữ nhân này đã là quá tốt rồi, nàng sẽ chẳng còn như trước cưỡng cầu trọn vẹn nữa.

"Chúng ta vào trong, gió lớn hơn rồi."

Nạp Thiểu Song không có ý kiến gì, theo Ly Chiêu đi vào trong Bảo Hoa cung.

Trong cung bị huân đến khô nóng khó nhịn, Nạp Thiểu Song cởi bớt phi phong giao cho A Lý, sau đó mới ngồi xuống trà án.

Ly Chiêu vươn tay rót cho nàng một chén trà, nói: "Uống một chút đi."

Nạp Thiểu Song chậm chạp cầm lấy chén nhưng không có uống, hỏi: "Ngươi ở đây ba tháng hơn rồi, cảm thấy thế nào?"

"Ngoài mất tự do một chút thì mọi chuyện vẫn tốt." Ly Chiêu ôn nhu nói: "Vẫn có thể gặp nàng, nhìn con chúng ta lớn lên từng ngày, không cần phải tính toán tranh đấu, thật sự là được nhiều hơn mất."

"Nếu có gì thì cùng cô nói, nhé?"

"Ta biết rồi." Ly Chiêu nắm lấy bàn tay nàng, đặt lên mu bàn tay một nụ hôn: "A Song, tối nay lưu lại được không?"

Nạp Thiểu Song sửng sốt, trầm trọng nói: "Ngươi biết là không thể mà."

"Nhưng ta thật sự rất nhớ nàng, chỉ đêm nay thôi, có được hay không?"

"Cô..."

Ly Chiêu khẩn thiết cầu xin như vậy, lời từ chối đến môi lại không tốt ra được, kết cục là gật đầu đồng ý. Chỉ là lưu lại một đêm, coi như bù đắp những gì Ly Chiêu phải đánh đổi, cũng không quên nhắc nhở A Lý đi báo cho Khanh Nhược Lan một tiếng.

Màn đêm rất nhanh buông xuống, cung nữ đi lòng vòng trong sân thắp đèn, một khoảng sân phủ đầy những cánh Bảo Tử Đăng xinh đẹp.

Dùng xong cơm tối, tắm rửa sạch sẽ, Nạp Thiểu Song quay trở về giường nằm xuống. Ly Chiêu cũng đem sạch cất đi, nhanh chóng thổi tắt đèn rồi lên giường nằm cạnh Nạp Thiểu Song.

"A Song." Ly Chiêu xích đến gần, thì thầm: "Ta ôm nàng được không?"

Nạp Thiểu Song không có trả lời, Ly Chiêu đành lấy hết dũng khí vòng tay qua ôm lấy, ở bên cái gáy duyên dáng đặt một nụ hôn. Dù hiện tại hay tương lai, nàng vẫn như cũ yêu nữ nhân này, học quen với chờ đợi cũng học quen với việc xem nữ nhân này quan trọng như hơi thở.

Hàng mi thật dài buông rũ, Nạp Thiểu Song thở dài một tiếng, ở bên cạnh Ly Chiêu nàng cảm thấy tội lỗi với Khanh Nhược Lan. Giữa các nàng là một đợt day dưa không hồi kết, dù cho nàng thật sự đối Ly Chiêu không nỡ, thì chính nàng cũng đang ngày ngày sống cho day dứt.

Mỗi ngày Ly Chiêu lặng lẽ chịu đựng cô đơn, vốn dĩ là nhất quốc chi quân, lại biến thành chất tử chịu cảnh giam cầm. Vốn không phải người vô tâm, Nạp Thiểu Song làm sao không hiểu những hy sinh của Ly Chiêu nhưng cũng không thể quên được những gì Khanh Nhược Lan vì nàng mà đánh đổi.

Là nàng nợ cả hai, lại không biết làm sao hoàn trả đầy đủ.

"A Song..." Tiếng nói ấm áp quẩn quanh bên tai: "Ở cạnh ta, nàng không vui. Nếu đổi lại là Khanh Nhược Lan, có phải nàng sẽ nhiệt tình hơn bây giờ?"

"Ly Chiêu... xin lỗi..."

Ly Chiêu yếu ớt nở nụ cười: "Không sao, chí ít nàng cũng nói thật với ta."

"Hối hận không?"

"Về điều gì?"

"Tất cả."

"Chưa từng." Ly Chiêu đưa tay vén tóc nàng, dịu dàng thì thầm: "Có thể ở bên cạnh nàng, ta còn gì để hối hận?"

Nạp Thiểu Song trầm mặc một chốc rồi nói: "Ngốc nghếch."

Ly Chiêu không có ý kiến gì, vùi đầu vào hõm cổ nàng: "Vì nàng làm kẻ ngốc cũng xứng đáng."

Nhìn bàn tay đặt trên thắt lưng mình, Nạp Thiểu Song khẽ thở dài...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương