Gió lạnh thổi lay rèm hoa mỏng, nến đỏ loe loét cháy...

Ly Chiêu chống tay xuống giường, phun ra từng chữ: "Trẫm sẽ khiến nàng vĩnh viễn quên đi Khanh Nhược Lan."

Gương mặt nhỏ của Nạp Thiểu Song biến thành trắng bệt, không nghĩ nhiều đã vung chưởng phong đánh vào ngực Ly Chiêu, hoàn hảo xoay người lách khỏi vòng tay ôm ấp kìa.

Một chưởng đánh thẳng vào tuy không trúng chỗ hiểm những vẫn đau đến hoa dung thất sắc, Ly Chiêu ôm ngực ho khan hai tiếng, đưa mắt nhìn Nạp Thiểu Song ở phía đối diện cảnh giác nhìn nàng.

"Nàng cứ muốn né tránh trẫm cả đời sao?"

Nạp Thiểu Song mỉa mai: "Chẳng lẽ ở bên ngươi cả đời?"

"Như vậy cũng không tồi."

"Ngươi câm miệng!!"

Vốn còn định mở miệng mắng, lại phát hiện trước mặt không có người, Nạp Thiểu Song hoảng hốt lùi về sau, lưng vào vào tường lạnh băng băng.

Ở bên tai truyền đến tiếng nói của Ly Chiêu: "Nàng nghĩ nàng có thể chạy thoát sao?"

Chân rời khỏi mặt đất, cả người bị nhấc lên đi thẳng về phía giường. Cảm giác trống rỗng khiến Nạp Thiểu Song hoảng sợ thật sự, điên cuồng giãy dụa, chí ít việc này khiến nàng cảm thấy đỡ lo lắng hơn.

Đối phương lưu loát ném nàng lên giường, thuận tay kéo buông rèm hoa xuống.

"Ngươi... ngươi không được lại gần đây!!"

Ly Chiêu không trả lời, thẳng tay cởi bỏ ngoại bào ném xuống sàn nhà, từng bước bức lui Nạp Thiểu Song vào sát tường.

"K-không... không được..."

Nạp Thiểu Song run rẩy không ngừng, cái kia chiếm hữu tin tức tố quá mức nồng đậm, lúc này nàng mới ý thức được nguy hiểm đang thật sự cận kề.

Ngón tay thon dài lưu loát dời đến nút kết trên ngực áo, y phục từng kiện rơi xuống, chỉ còn duy nhất lý y bạch sắc.

"Nàng từng hỏi trẫm chân tình của đế vương, hôm nay trẫm trả lời cho nàng."

Trâm cài trên tóc bị gỡ bỏ, suối tóc đen dài như thác đổ xuống hai bên vai, gương mặt trắng nõn lãnh tình nhưng ánh mắt nhìn nàng lại phi thường ôn nhu.

Nạp Thiểu Song không còn chỗ để lui, giãy dụa muốn đứng dậy, nào ngờ cổ chân bị bắt lại, kéo ngã xuống dưới thân đối phương.

"Ngươi buông cô ra!!"

Ly Chiêu hoàn toàn không quan tâm đến, nói: "Cái gọi là chân tình, chỉ dành cho duy nhất một người, với trẫm, chân tình kia đặt ở trên người nàng."

Dứt lời liền lưu loát hôn xuống, hoàn toàn không cho Nạp Thiểu Song thời gian phản ứng.

"Ưm!"

Nạp Thiểu Song vung nắm tay nhỏ đánh vào người Ly Chiêu, vẫn chẳng thay đổi được gì, thậm chỉ cả tay cũng bị bắt lấy cố định ở đỉnh đầu.

Đầu lưỡi ranh mãnh như con rắn lùng sục từng ngóc ngách, quấn quýt một chỗ với chiếc lưỡi nhỏ. Nước bọt trao đổi không ngừng, thậm chí nuốt không kịp mà theo khóe môi chảy xuống.

Từ cổ tay đến đầu ngón tay tê dại, siết đau đến mức máu chảy không thông.

Ngón tay tinh mỹ lướt trên cơ thể kiều mị, chạm đến vạt áo liên hoa trùng trùng điệp điệp thì ra sức xé mạnh, da thịt trắng nõn bại lộ trong không khí.

Nạp Thiểu Song sợ hãi mở to mắt, càng giãy dụa thì tay càng bị siết mạnh, thậm chí đến cả thở nàng cũng không cách nào thở nổi.

Kia ngón tay chạm vào tuyến thể mập mạp sau gáy, ra sức chà xát khiêu khích, ép buộc cơ thể nhỏ kia phải đáp lại. Khí tức của Khanh Nhược Lan dần dần nhạt bớt, cuối cùng là bao trùm bởi tin tức tố của Ly Chiêu, mãnh liệt chèn ép lên tuyến thể bé nhỏ.

"K-không!!"

Ly Chiêu mặc kệ Nạp Thiểu Song phản đối thế nào, kiên quyết cùng nàng day dưa một chỗ. Bàn tay hư hỏng chạm vào đỉnh nhũ phong, mềm nhẹ xoa nắn.

Nạp Thiểu Song giãy dụa không thành, chỉ có thể trơ mắt nhìn người bên trên xâm phạm từng tấc da thịt, hốc mắt nhanh chóng đỏ bừng lên lại không để nước mắt rơi xuống.

Tại sao cứ phải là nàng?

Tại sao luôn là nàng rơi vào khốn cảnh?

"A Song..."

Hai đôi môi rời ra hãy còn lưu lại sợi chỉ bạc tinh mỹ, kéo dài một đoạn mới đứt, cảnh tượng này đánh vào đầu Nạp Thiểu Song đau buốt, cảm giác nhục nhã không gì sánh được.

Ly Chiêu mân mê da thịt trắng ngần bại lộ dưới ánh nến vàng, nhu tình thì thầm: "Đừng sợ, trẫm sẽ hảo hảo yêu thương nàng."

"Tiện nhân..." Nạp Thiểu Song càng kiềm nén càng đau khổ, nước mắt không được phép rơi xuống: "Cô hận ngươi..."

"Không sao, hận trẫm cũng được, chỉ cần nàng biết trẫm yêu nàng là đủ, che giấu bao nhiêu lâu là đủ rồi." Ly Chiêu chậm chạp lấy đai lưng cột tay Nạp Thiểu Song ở đầu giường, đưa tay vuốt ve gương mặt nàng: "A Song, xin lỗi, nhưng trẫm thật sự không thể dừng lại được nữa."

"Tại sao chứ?"

Không có tiếng trả lời, đối phương cúi người hôn lên cái gáy duyên dáng, ở trên tuyến thể day dưa một lúc mới ngậm vào. Đầu lưỡi lả lướt trên miệng tuyến thể, cố tình khiêu khích giới hạn, dù là ai cũng thoát không được bản năng.

Quân quý và tước quý sống ba phần lí trí bảy phần bản năng, kết hợp giao phối vốn là chuyện cơ bản mà bất kỳ ai cũng phải biết.

Chỉ cần là quân quý, nhất định sẽ khát cầu tìm phối ngẫu dù là trong kỳ động tình hay không.

Cơ thể run lên bần bật, Nạp Thiểu Song cắn chặt môi dưới đến bật máu, nàng chán ghét cơ thể của chính bản thân mình, càng chán ghét mình là quân quý. Tại sao cơ thể quân quý dù là chà đạp vẫn có thể phản ứng đáp lại? Tại sao bản năng truy cầu phối ngẫu lại lớn đến như vậy?

Nàng càng chán ghét bản thân hơn nữa, tại sao nàng lại yếu đuối đến mức cả chính thân thể của mình cũng không thể giữ lại.

Bắt được chút phản ứng tích cực của người bên dưới, Ly Chiêu kéo nhẹ khóe môi, càng thêm mãnh liệt chiều chuộng mập mạp tuyến thể, khiến cho khí tức kia tan đi hết thảy.

Không còn bắt được khí tức của Khanh Nhược Lan, nước mắt vô thức rơi xuống, nàng thật sự đã phản bội lại nàng ấy rồi...

Mãi đến khi kia tuyến thể chỉ còn phảng phất khí tức của bản thân Ly Chiêu mới hài lòng buông tha, kéo nụ hôn đến tận xương quai xanh tinh mỹ, ra sức đặt lại ấn ký của riêng mình.

"Làm ơn buông tha cho cô đi..." Nạp Thiểu Song nói như cầu xin: "Cô sẽ không bỏ trốn nữa, cô sẽ không mắng ngươi nữa, cũng không đánh ngươi nữa... làm ơn đi... tha cho cô..."

Đặt xuống tôn nghiêm quỵ lụy cầu xin, đã chẳng còn bộ dáng cô tử cao cao tại thượng. Hóa ra, nàng vẫn giống các hoàng tỷ của mình, chịu đủ nhục nhã dày vò rồi chết trong tủi nhục đau đớn.

"Trẫm chưa từng muốn thương tổn nàng."

Ly Chiêu chỉ để lại một câu, lần nữa cúi xuống, ở trên tiểu hồng đậu ra sức chăm sóc. Đầu lưỡi trượt trên hồng đậu nhỏ, ma sát nhẹ nhàng, thậm chí nhịn không được cắn một cái.

Bộ ngực kia không tính là đáng kiêu ngạo, nhưng lại no đủ khiến người khác vô cùng yêu thích.

Tiếng nức nở tê tâm liệt phế phát ra, đem hàng mi dài buông rũ, chí ít còn giữ lại cho bản thân chút tôn nghiêm cuối cùng.

Ly Chiêu dịu dàng phủ lên người nàng, đặt lên cái trán trơn bóng một nụ hôn: "Trẫm yêu nàng, A Song."

Du͙ƈ vọиɠ to lớn chậm chạp tiến vào bên trong, không dám động mạnh, cũng chưa được một nửa, nàng đang đợi Nạp Thiểu Song thích ứng.

Đau đớn kéo đến đem Nạp Thiểu Song kéo về thực tại tàn khốc mà nàng cố né tránh, nước mắt rơi xuống như chuỗi ngọc đứt, lại cố cắn răng không để bản thân khuất nhục phát ra tiếng kêu đau đớn.

Người bên trên đổ lên nàng, phát ra tiếng thở dài: "Nàng thật ấm áp..."

Nếu biết trước kết cục tàn khốc như vậy, thà rằng ngay từ đầu nàng đã tuẫn tiết, từ bỏ tình yêu của chính mình...

Đau đớn thân xác không bằng một phân vỡ vụn trong tâm.

Kia du͙ƈ vọиɠ chậm rãi di chuyển, chạm đến tận cùng lại nhẹ nhàng rút ra, chẳng bao lâu lại tiến vào toàn bộ.

Ngón tay bấm mạnh vào lòng bàn tay rách toát chảy máu, môi trắng bệt khô khốc, chịu đựng là những gì nàng có thể làm bây giờ.

Mất hết rồi, tất cả đều không còn nữa rồi.

Nếu biết hôm nay nàng trải qua loại sự tình này, liệu rằng Khanh Nhược Lan có còn yêu nàng nữa hay không? Có còn cần nàng nữa hay không?

Yếu ớt bật ra tiếng nức nở đau đớn, tất cả những gì nàng có được chính trong ngày hôm nay vỡ tan tất thảy.

Ly Chiêu ở bên tai nàng vẫn nho nhỏ dỗ dành: "Đừng khóc, ngoan nào, trẫm làm nàng đau sao?"

Nạp Thiểu Song lấy hết sức lực phun ra từng chữ: "Cô hận ngươi... Ly Chiêu... cả đời này hận ngươi..."

Cuối cùng nàng cũng thấu hiểu cảm giác của Nạp Hoành Cơ rồi, cảm giác mà thiên địa sụp đổ, cảm giác mà dù có yêu đến thế nào vẫn chẳng thể chạm đến. Đau đớn đến mức dùng cái chết xóa đi tủi nhục, dù cho Hồng Lam vẫn lưu luyến, Nạp Hoành Cơ vẫn như cũ dùng cái chết.

Lấy tư cách gì đòi hỏi đối phương trân trọng?

Thân thể có bao nhiêu dơ bẩn?

Đáng ghê tởm chính là cơ thể quân quý nhu nhược này lại bắt đầu có phản ứng tích cực đáp lại hành vi xấu xa kia, ngay từ đầu, quân quý đã không có cái quyền giữa lại tôn nghiêm cho mình.

Nạp Thiểu Song cắn chặt răng ngăn bản thân phát ra tiếng kêu rên đáng hổ thẹn, nước mắt lã chã rơi ướt gối đầu, cả người tê dại giữa đau đớn và kɦoáı ƈảʍ.

Người bên trên bắt được phản ứng tích cực kia càng ra sức luận động, chạm đến tận cùng cơ thể, va chạm ma sát với điểm nhạy cảm bé nhỏ kia. Bàn tay bắt bên hông dịu dàng xoa nắn, giảm áp lực đè ép lên thân thể người bên dưới, động tác bên dưới càng lúc càng nhạnh hơn.

Tiểu tuyến thể phấn khích nuốt trọn chiều dài du͙ƈ vọиɠ, hoàn toàn không biết liêm sỉ!

"A Song, hảo A Song..." Ly Chiêu thở một hơi khoan khoái bên tai nàng: "Nàng thật lợi hại, như vậy siết chặt trẫm..."

Nạp Thiểu Song há miệng cắn vào vai của Ly Chiêu, răng nanh bén nhọn đâm sâu vào trong, máu tươi chảy thành dòng...

Đau đớn trên vai không khiến Ly Chiêu dừng lại hành động của mình, chìm trong tuyến thể non mềm kia, hạnh phúc đến mức không dám tin đây là sự thật.

Cơ thể bẩn thỉu khát cầu đụng chạm mãnh liệt, Nạp Thiểu Song siết chặt nắm tay, nhịn không được mà phát ra tiếng kêu đáng xấu hổ: "A... ân... Nhược... Nhược Lan..."

Nghe thấy cái tên đáng nguyền rủa kia, hai chân mày Ly Chiêu thoáng chau lại, cúi xuống hôn lên phiến môi anh đào kia.

"Là Ly Chiêu!"

Nạp Thiểu Song giãy dụa kịch liệt, nàng phát hiện ra, chỉ cần nàng nghĩ người bên trên là Khanh Nhược Lan, nàng sẽ đỡ phải cảm thấy đau đớn hơn cả ở thể xác và linh hồn.

Nhược Lan Nhược Lan... tín ngưỡng không bao giờ sụp đổ trong lòng nàng...

"Ưʍ... Nhược Lan... ha..."

Cả người bị mạnh bạo lật lại, tay cũng được thả tự do mà nắm chặt sàn đan, run rẩy đón nhận những va chạm mãnh liệt từ phía sau.

"A... đau... đau... Nhược Lan đau quá..."

Ly Chiêu giận dữ cắn mạnh vào tuyến thể sau gáy, rống lên: "Là Ly Chiêu, là ta ở bên trong nàng!!"

Nạp Thiểu Song ra sức lắc đầu, cả người run lên từng đợt, chẳng bao lâu sẽ chạm đến cực khoái. Ngón chân béo tròn co cụm lại, há miệng thở dốc từng cơn, cơ thể căng như dây đàn.

"A! Nhược Lan... k-không được nữa... A!!"

Vượt qua sóng triều, cả người đổ sụp xuống giường, đầu vai bé nhỏ run rẩy.

Ly Chiêu hận đến mức muốn tại chỗ gϊếŧ chết Khanh Nhược Lan, cho nữ nhân này nhìn thấy cảnh tượng đó, vĩnh viễn quên đi nàng ta.

Khanh Nhược Lan, ngươi có biết ngươi may mắn đến mức nào hay không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương