"Cô tử, việc này quá nguy hiểm rồi."

A Lý đoạt lấy chén trà trong tay Nạp Thiểu Song đặt xuống bàn, đáy mắt đều là hoảng hốt, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ đến việc Đan vương và Khanh đế phát hiện tất cả đều là một màn kịch. Lần này cô tử thật sự là quá liều lĩnh rồi, một lúc đối đầu với hai con mãnh hổ, nhỡ như xảy ra bất trắc gì, chỉ sợ điện hạ đạp gió cưỡi mây đến cũng cứu không kịp mạng nhỏ của nàng ấy.

Mà Nạp Thiểu Song hoàn toàn không ý thức được việc mình làm có bao nhiêu nguy hiểm, thản nhiên nói: "Thời gian không còn nhiều, Nhược Lan đang rối loạn ở Hồ Khánh, cô không thể cứ trơ mắt làm ngơ để mọi chuyện cho nàng ấy gánh vác được. Không liều một lần sao có thể thành công? Lần này cô chia rẽ được phụ tử Khanh Chỉ Hành, khiến hai bên mâu thuẫn đến mức không thể nào vãn hồi, đợi một thời gian nữa nhất định Khanh Chỉ Hành sẽ giương kiếm về phía phụ hoàng của hắn. Lúc đó chỉ cần Nhược Lan tiến vào giải quyết những vấn đề còn lại, đại sự thành công càng sớm thì ngày khôi phục Dư quốc sẽ không còn xa nữa."

Nhắc đến Dư quốc, trong mắt Nạp Thiểu Song một mảng ảm đạm, nàng đã thề với lòng mình bằng mọi cách khôi phục lại Dư quốc, đem phụ tử Nạp La Hằng lăng trì xử tử.

Vẫn nhớ đình đài phủ ánh sáng lấp loáng, dưới vòm trời cao rộng là hoa hải bạt ngàn, dường như ở nơi đó chưa bao giờ biết cảm giác bi thương.

A Lý ngơ ngác nhìn Nạp Thiểu Song, chậm chạp đặt lại chén trà xuống bàn: "Cô tử, việc này..."

"Không cần lo, cô tự biết cách bảo vệ bản thân mình." Nạp Thiểu Song chống tay xuống bàn đứng dậy, mắt nhìn quang cảnh mang mang sau khung cửa sổ: "Đừng nói với Nhược Lan việc này, cô sợ thư chưa đến tay nàng ấy đã bị kẻ khác xem rồi, cứ giữ yên lặng đến khi Nhược Lan toàn thắng trở về."

"Vâng."

Nạp Thiểu Song hít một hơi thật sâu, tâm tình đè nén nhiều ngày của nàng càng thêm bấn loạn, giống như có lửa thiêu trong ngực, cực kỳ khó chịu.

"Gọi Tử Hàm với Hoành Cơ đi dạo với cô."

A Lý nghi hoặc: "Đi bây giờ?"

"Ân." Nạp Thiểu Song mím chặt môi: "Sẵn ra ngoài xem tình hình quân lính đóng trong thành thế nào rồi."

"Ni."

...

"Tỷ tỷ, ngươi tâm tình không tốt?"

Nạp Hoành Cơ đỡ búi tóc vừa được nha hoàn tinh tế giúp mình vãn lên, có chút nghi hoặc mà nhìn Nạp Thiểu Song. Từ lúc rời phủ đến giờ nàng đã cảm thấy tỷ tỷ có chút kỳ quái rồi, nhưng lại không biết kỳ quái ở chỗ nào, hẳn là do tâm tình đi.

Nạp Thiểu Song không trả lời, chân vẫn bước đều về phía trước, không biết là nàng có nghe Nạp Hoành Cơ hỏi gì không.

Tiêu Tử Hàm nhịn không được vỗ mạnh vai nàng một cái: "Cô tử!"

Bị vỗ một cái đau điếng, Nạp Thiểu Song bừng tỉnh khỏi suy nghĩ của mình, nghi hoặc nhìn Tiêu Tử Hàm: "Ni!?"

"Ngươi đang suy nghĩ cái gì mà Hoành Cơ gọi ngươi cũng không nghe thấy?"

Nạp Thiểu Song giật mình, nhìn sang Nạp Hoành Cơ, xấu hổ nói: "Xin lỗi, cô thất thần, không biết ngươi vừa hỏi gì?"

"Không có gì, chỉ là hỏi có phải tỷ tỷ tâm tình không tốt hay không thôi." Nạp Hoành Cơ lo lắng nói: "Sắc mặt sao lại kém như vậy chứ? Hay là nhiễm phong hàn rồi?"

"Không có gì đâu." Nạp Thiểu Song xua xua tay: "Dạo này cô mất ngủ, với lại thời tiết càng lúc càng nóng, trong người bức bối nên tâm trạng không tốt."

"Vậy chúng ta tìm tửu lâu nghỉ chân đi, dù gì trời cũng đã bắt đầu nóng rồi."

Nạp Thiểu Song cũng không có ý kiến gì, ba người song song đi về phía tửu lâu gần đó nhất, lâu lâu thì nói vài câu không đầu không đuôi nhưng bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Đến được tửu lâu cũng mất hơn nửa chung trà thời gian, tiểu nhị niềm nở chạy ra đón tiếp, còn không ngừng khoa trương ngợi ca tửu lâu của mình.

Tiêu Tử Hàm là người Đông Minh, hiểu rõ nhất thức ăn Trung Nguyên nên nàng sẽ phụ trách gọi món. Hơn nữa vốn từ tiếng Hán của Nạp Thiểu Song không tốt, nói vài câu giao tiếp đã mất nhiều thời gian rồi, giờ bảo nàng gọi món không biết đến khi nào mới có đồ ăn.

Ở đây chỉ có Nạp Hoành Cơ không biết tiếng Hán, nghe tỷ tỷ cùng Tiêu Tử Hàm nói chuyện bằng tiếng Hán thì vô cùng ngưỡng mộ, thầm nghĩ hồi phủ phải nhờ Hồng Lam chỉ dạy một chút.

Vào nhã gian ngồi xuống, trước dùng chút trà khai vị, mùi hương cũng không tệ, các nàng đặc biệt hài lòng. Trong lúc dùng trà Nạp Hoành Cơ hé môi muốn nói chuyện với Tiêu Tử Hàm, lại e ngại bản thân không biết tiếng Trung Nguyên, quyết định yên lặng ngồi ở một bên.

Tiêu Tử Hàm tinh ý nhìn ra, mở miệng nói: "Hình như Hoành Cơ có gì muốn nói thì phải."

Nạp Thiểu Song quay lại nhìn Nạp Hoành Cơ, dùng tiếng Dư cùng nàng trao đổi: "Làm sao vậy?"

"A." Nạp Hoành Cơ xấu hổ gãi gãi chóp mũi: "Muốn cùng Tử Hàm tỷ tỷ nói vài câu, nhưng lại không biết tiếng Trung Nguyên."

"Yên tâm." Nạp Thiểu Song híp mắt cười: "Tiêu Tử Hàm cũng đang học tiếng Dư, các ngươi cùng nhau nói chuyện có thể sẽ giúp cải thiện được khả năng giao tiếp."

"Thật sao?" Nạp Hoành Cơ phấn khích nói: "Tử Hàm tỷ tỷ, ngươi thật sự học tiếng Dư sao? Chẳng phải phu quân của ngươi là người Trung Nguyên à?"

Tiêu Tử Hàm xấu hổ cười: "Thật ra ta từ lâu đã thích học tiếng Tây Dương, nhưng lại không có khiếu, thế là chuyển sang học tiếng Dư, vẫn là cảm thấy tiếng Dư phù hợp với mình hơn."

"Ni, tiếng Dư ít chữ hơn tiếng Tây Dương, rất thích hợp để học." Nạp Hoành Cơ vui vẻ hươ tay múa chân: "Tử Hàm tỷ tỷ, hay là ngươi dạy ta tiếng Trung Nguyên, ta dạy ngươi tiếng Dư, được không?"

"Như vậy còn gì tốt bằng nữa?" Tiêu Tử Hàm mừng rỡ vỗ tay: "Như vậy thật tốt, chúng ta đều là những người rảnh rỗi, tìm chút công việc gϊếŧ thời gian cũng hay."

Bốn chữ [những người rảnh rỗi] rơi vào tai Nạp Thiểu Song lại có ý nghĩa khác, nàng cảm thấy giống như mình đang ăn bám Khanh Nhược Lan, trong lòng không khỏi bất đắc dĩ.

Mà sự thật nàng chính là người rảnh rỗi nhất kinh thành!!!

Ba người dùng xong thức ăn thì sắc trời bên ngoài cũng đã âm u, dường như là sắp mưa rồi. Nạp Thiểu Song vội vàng nhắc Tiêu Tử Hàm để mắt đến Nạp Hoành Cơ, còn nàng thì một mình rời tửu lâu, đến địa điểm đóng quân trong kinh thành.

Tình hình hiện tại khá căng thẳng, bên Khanh đế và Khanh Chỉ Hành vẫn đang giương cung bạt kiếm, nàng chỉ có thể gấp rút tuyển thêm binh để ứng phó tình huống xấu nhất xảy ra.

Quân dưới trướng của Khanh Nhược Lan khá nhiều, có thể lật đổ được Khanh Chỉ Hành, nhưng không đủ sức chống lại phụ tử Nạp La Hằng, vì vậy chỉ có thể chiêu quân. Lần này Khanh Nhược Lan đến Hồ Khánh, thư về có đến mười hai lá, phân nửa trong số đó nhắc đến việc nàng ấy đã thu phục được loạn dân, số quân dưới trướng tăng lên đáng kể.

Chuyện này tất nhiên đều diễn ra trong âm thầm, giờ thế lực ở Hồ Khánh đã ổn định, chỉ chờ quân trong kinh thành đủ lớn sẽ trực tiếp phá thành tiến vào cung.

Nạp Thiểu Song đến nơi đã thấy Khanh Hi Thần đang nói chuyện với Hà tướng quân, không biết đang nói đến chuyện gì, sắc mặt của hai người đều không mấy tốt.

"Việt vương!"

Khanh Hi Thần nghe gọi thì quay đầu lại, nhìn thấy Nạp Thiểu Song thì nghi hoặc: "Ngươi đến đây làm gì? Hay là bên Nhược Lan xảy ra chuyện?"

"Không có vấn đề gì cả." Nạp Thiểu Song nhấc chân đến chỗ Hà tướng quân: "Muốn kiểm tra một chút, dù sao Nhược Lan ở xa, chuyện trong kinh thành chỉ có hai chúng ta cáng đáng."

Khanh Hi Thần nhướn nhướn mày: "Ngươi dù gì cũng là quân quý, không cần phải lo lắng nhiều vậy đâu."

Nạp Thiểu Song nhấc nhấc mi, không có trả lời. Trong suy nghĩ của tước quý thì quân quý lúc nào cũng chỉ biết ôm đùi người quyền quý, hoàn toàn không có chính kiến, càng không giúp đỡ được việc gì. Nhưng Nạp Thiểu Song cũng chẳng muốn oán trách gì, dù sao suy nghĩ đó cũng đâu có sai, chính nàng cũng đang ôm chặt chân của Tầm vương không phải hay sao?

Hà tướng quân cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái, vội lên tiếng phá vỡ: "Cô tử không cần lo lắng, mọi việc đều đã ổn thỏa cả rồi, chỉ cần điện hạ trở về là có thể thực hiện kế hoạch."

"Cực khổ cho ngươi rồi." Nạp Thiểu Song hé môi, suy nghĩ một chút, quyết định hỏi: "Có chuyện gì rồi đúng không? Các ngươi đừng nghĩ che giấu cô."

Hà tướng quân thoáng kinh ngạc, cuối cùng là mím chặt môi: "Đúng là có chuyện rồi."

Khanh Hi Thần liếc mắt nhìn sang chỗ khác, nàng dù gì cũng là tước quý, tất nhiên không muốn để lộ việc khó khăn mình không thể giải quyết được trước mặt quân quý khác.

"Có việc gì cứ nói, cô sẽ tận lực giúp đỡ."

Hà tướng quân thở dài, nói: "Quân của Đan vương đã rục rịch rồi, có thể nội trong hai ngày nữa tiến vào thành. Mà quân ta trong thành thì khá nhiều, lỡ như bị do thám của Đan vương phát hiện thì nguy mất, lúc đó Đan vương và hoàng thượng đều sẽ chĩa mũi kiếm về phía chúng ta."

Nạp Thiểu Song nghĩ ngợi một chút, sau đó thì khanh khách bật cười.

Khanh Hi Thần nghi hoặc, nữ nhân này phát điên cái gì vậy?

"Đúng là lão thiên gia đã giúp chúng ta rồi." Nạp Thiểu Song vui mừng nói: "Nhân cơ hội này khiến cho cả Đan vương và lão hoàng đế đánh nhau một trận ra trò đi!!"

Hà tướng quân: "???"

"Cứ để quân của Khanh Chỉ Hành phát hiện quân ta..."

Khanh Hi Thần cắt lời, quát: "Hàm hồ, chuyện này không thể đùa giỡn đâu."

"Đợi cô nói hết đã!" Nạp Thiểu Song liếc nàng một cái, sau mới nói: "Để quân của Khanh Chỉ Hành phát hiện quân chúng ta, trước đó đem bọn họ hóa trang thành quân triều đình, khi quân của Khanh Chỉ Hành đến thì cho quân ta nửa đánh nửa tháo chạy khiêu khích hắn. Sau chuyện này Khanh Chỉ Hành sẽ cho rằng Khanh đế muốn tuyên chiến với hắn, hắn sẽ không ngại ngần gì nữa mà chính diện công kích, hai bên tự nhiên sẽ bùng nổ, còn chúng ta làm ngư ông đắc lợi."

"Đúng là kế hay!!" Hà tướng quân mừng rỡ nói: "Cô tử mưu sự như thần, Hà mỗ thật sự ngưỡng mộ không thôi."

"Hà tướng quân quá lời rồi, chỉ là chút tài mọn, còn sợ nói ra bị tướng quân chê cười."

Hà tướng quân ha hả cười lớn, sau đó vội cáo lui đi chuẩn bị những thứ cần thiết.

Lúc này chỉ còn lại Khanh Hi Thần và Nạp Thiểu Song, bầu không khí cũng không ôn hòa được chút nào.

Đột nhiên Nạp Thiểu Song thở dài một tiếng, quét mắt nhìn Khanh Hi Thần: "Lúc đó cô thật sự ngưỡng mộ ngươi, sau này mới biết ái mộ không có nghĩa là sẽ thích hợp. Việc ái mộ và thành thân hoàn toàn khác nhau, ái mộ có thể tùy tiện nhưng thành thân phải tìm người thích hợp, và người thích hợp với cô cũng chỉ có Khanh Nhược Lan. Chúng ta đều cùng dạng tính cách ngang bướng, không muốn thua ai cả, cũng chẳng ai chịu nhường ai, nếu sống dưới một nhà cứ ba ngày lại có hai ngày phải sửa lại nóc phủ."

Nghe Nạp Thiểu Song nói xong, Khanh Hi Thần liền bật cười, nói: "Đúng vậy, chịu đựng được ta chỉ có Tiêu Tử Hàm, mà chịu đựng được ngươi chỉ có Khanh Nhược Lan."

Nạp Thiểu Song xấu hổ, nhưng trong lòng ngọt ngào, phải a, loại tính cách này của nàng cũng chỉ có Khanh Nhược Lan chống đỡ nổi.

Mỗi người đều sẽ có một người thích hợp nhất, chỉ có người đó chịu được ngươi bình thường ngang bướng thế nào, sẽ kiên nhẫn dỗ dành khi ngươi giận dỗi, cũng sẽ ôn nhu lúc tâm trạng ngươi thất thường.

Chưa từng thay đổi, bởi vì người đó thật lòngyêu ngươi.

Tựa như hiện tại, tất cả ôn nhu của Khanh Nhược Lan đều sẽ dành cho một người tên Nạp Thiểu Song.

Chỉ khi ngươi dùng chân tâm đối đãi, mới có thể bao dung đến như thế.

Có ai nói qua, yêu chính là bao dung hay chưa?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương