Khuynh Thế Độc Sủng : Ma Tôn Đại Nhân Thỉnh Buông Tay
-
Chương 51: Khác Thường
Thời điểm hồn phách thiếu phu nhân đi qua Hắc Vô Thường, hắn đột nhiên cảm thấy một tia khác thường, cảm giác này, chẳng lẽ là...
" Đứng lại!" Hắc Vô Thường đột nhiên bắt hồn phách lại, bộ đang nghiêm khắc khiến thiếu phu nhân bị doạ đến, khẽ run rẩy thân mình .
" Ngươi làm gì vậy, để ta đem nàng đi báo cáo kết quả công tác, buông tay ."
Bạch Vô Thường vươn ra gỡ tay Hắc Vô Thường , nào biêt hắn cơ bản không buông.
" Trên người của ngươi sao lại có hương vị của một cái hồn phác khác !" Hắn đứng thẳng lẳng lặng nhìn chằm chằm , hỏi một cái làm hồn nàng ta sợ tới mức không nhẹ.
Hoa Nguyên Nguyên thấy thế, một bước hai bước, nhấc chân chạy nhanh chuồn đi.
" Đừng nghĩ trốn, ngươi biết cái gì, đều nói ra hết cho ta ." Hắc Vô Thường quay đầu nói không có nửa điểm ôn nhu. Hoa Nguyên Nguyên bước chân ngừng lại, không khỏi nuốt nước miếng .
" Đúng đó, nàng biết, nàng cái gì cũng biết ."
" Này, ngươi không có nghĩa khí, lúc nãy ta còn giúp ngươi ."
Hồn phách thiếu phu nhân nhanh ném cái nồi bỏng tay cho Hoa Nguyên Nguyên, khiến nàng thực có chút tức giận .
" Được rồi, để ta đi báo cáo kết quả công tác, đại sự đó, Nguyên Nhi, ngươi tâm sự cùng lão Hắc trước đi ." Bạch Vô Thường bỏ tay lão Hắc xuống, thuận gió đem theo hồn phách kia cùng đi .
Dư lại Hoa Nguyên Nguyên cùng Hắc Vô Thường bốn mắt nhìn nhau, nàng vẫn là không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, hai mắt nhìn tới nhìn lui.
"!" Hắc Vô Thường chỉ nói một chữ, Hoa Nguyên Nguyên lại không sợ, lá gan mạnh mẽ nói lớn :" Sao, cái gì ."
Nói xong , môt chút khí thế liền không còn nữa.
" Một cái hồn phách khác!" Hắn nhắc nhở .
" A, nàng nha, chính là có một kẻ bắt yêu..." đánh không lại, đành phải thành thật khai báo.
Ai ngờ Hoa Nguyên Nguyên nói xong , Hắc Vô Thường liền túm Nàng cùng nhau đưa đi nhân gian.
Lúc này, trời đã sáng , mặt trời lên, các nhà các hộ đều đỡ mở cửa, trên đường cửa hàng đã bán, người rao hàng , người đi xuyên qua, toàn bộ đường phố náo nhiệt lên.
" Oa !" Hoa Nguyên Nguyên nhìn cảnh tượng trước mắt, hưng phấn chạy tới .
Di, sao lại bất động , nàng không khỏi nhìn lại, Hắc Vô Thường đen mặt nắm lấy cổ áo phía sau , từng bước một kéo ly xa đường cái náo nhiệt .
Nàng thật vất vả mới tới được cảnh nhân gian náo nhiệt lúc ban ngày, lại trơ mắt nhìn cảnh tượng ấy chầm rãi biết mất trong tầm mắt.
(っ˘̩╭╮˘̩)っ
Đều do Hắc Vô Thường phía sau, nàng giận mà không dám nói gì, chỉ phải để hắn tuỳ ý kéo .
Hai người đi vào phủ đệ lúc trước , không thấy bắt yêu nhân ( người bắt yêu quái) , đi quan phủ , cũng không thấy tung tích của hắn .
Hắc Vô Thường đành phải mượn trên người Hoa Nguyên Nguyên một sợi hơi thở bị lây dính của bắt yêu nhân, nghĩ cách tìm bắt Nguyên Chí.
Hắc Vô Thường đi phía trước ngẩng đầu ưỡn ngực, Hoa Nguyên Nguyên đi phía sau thấp đầu ủ rũ .
" Ngươi là rùa đen sao?" Hắc Vô Thường bất mãn , nàng chu miệng, nhanh chóng nện bước chân nhanh một chút, vượt qua người hắn.
Hắn đen mặt nhìn sau lưng Hoa Nguyên Nguyên, khiến nàng cảm thấy phía sau lạnh căm căm.
Hai người bò hướng lên trên núi( ý là đi chậm chứ kp bò ) , Hoa Nguyên Nguyên trượt chân một cái, hoá ra là dẵm lên một nhánh cây dài tròn xoe phủ đầy rêu xanh.
" Hửm, sao lại không thấy đau."
Nàng vốn định hô đau , lời sắp ra tới, ai ngờ dưới thân mềm mại, dựa vào còn thực thoải mái .
" Đứng lại!" Hắc Vô Thường đột nhiên bắt hồn phách lại, bộ đang nghiêm khắc khiến thiếu phu nhân bị doạ đến, khẽ run rẩy thân mình .
" Ngươi làm gì vậy, để ta đem nàng đi báo cáo kết quả công tác, buông tay ."
Bạch Vô Thường vươn ra gỡ tay Hắc Vô Thường , nào biêt hắn cơ bản không buông.
" Trên người của ngươi sao lại có hương vị của một cái hồn phác khác !" Hắn đứng thẳng lẳng lặng nhìn chằm chằm , hỏi một cái làm hồn nàng ta sợ tới mức không nhẹ.
Hoa Nguyên Nguyên thấy thế, một bước hai bước, nhấc chân chạy nhanh chuồn đi.
" Đừng nghĩ trốn, ngươi biết cái gì, đều nói ra hết cho ta ." Hắc Vô Thường quay đầu nói không có nửa điểm ôn nhu. Hoa Nguyên Nguyên bước chân ngừng lại, không khỏi nuốt nước miếng .
" Đúng đó, nàng biết, nàng cái gì cũng biết ."
" Này, ngươi không có nghĩa khí, lúc nãy ta còn giúp ngươi ."
Hồn phách thiếu phu nhân nhanh ném cái nồi bỏng tay cho Hoa Nguyên Nguyên, khiến nàng thực có chút tức giận .
" Được rồi, để ta đi báo cáo kết quả công tác, đại sự đó, Nguyên Nhi, ngươi tâm sự cùng lão Hắc trước đi ." Bạch Vô Thường bỏ tay lão Hắc xuống, thuận gió đem theo hồn phách kia cùng đi .
Dư lại Hoa Nguyên Nguyên cùng Hắc Vô Thường bốn mắt nhìn nhau, nàng vẫn là không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, hai mắt nhìn tới nhìn lui.
"!" Hắc Vô Thường chỉ nói một chữ, Hoa Nguyên Nguyên lại không sợ, lá gan mạnh mẽ nói lớn :" Sao, cái gì ."
Nói xong , môt chút khí thế liền không còn nữa.
" Một cái hồn phách khác!" Hắn nhắc nhở .
" A, nàng nha, chính là có một kẻ bắt yêu..." đánh không lại, đành phải thành thật khai báo.
Ai ngờ Hoa Nguyên Nguyên nói xong , Hắc Vô Thường liền túm Nàng cùng nhau đưa đi nhân gian.
Lúc này, trời đã sáng , mặt trời lên, các nhà các hộ đều đỡ mở cửa, trên đường cửa hàng đã bán, người rao hàng , người đi xuyên qua, toàn bộ đường phố náo nhiệt lên.
" Oa !" Hoa Nguyên Nguyên nhìn cảnh tượng trước mắt, hưng phấn chạy tới .
Di, sao lại bất động , nàng không khỏi nhìn lại, Hắc Vô Thường đen mặt nắm lấy cổ áo phía sau , từng bước một kéo ly xa đường cái náo nhiệt .
Nàng thật vất vả mới tới được cảnh nhân gian náo nhiệt lúc ban ngày, lại trơ mắt nhìn cảnh tượng ấy chầm rãi biết mất trong tầm mắt.
(っ˘̩╭╮˘̩)っ
Đều do Hắc Vô Thường phía sau, nàng giận mà không dám nói gì, chỉ phải để hắn tuỳ ý kéo .
Hai người đi vào phủ đệ lúc trước , không thấy bắt yêu nhân ( người bắt yêu quái) , đi quan phủ , cũng không thấy tung tích của hắn .
Hắc Vô Thường đành phải mượn trên người Hoa Nguyên Nguyên một sợi hơi thở bị lây dính của bắt yêu nhân, nghĩ cách tìm bắt Nguyên Chí.
Hắc Vô Thường đi phía trước ngẩng đầu ưỡn ngực, Hoa Nguyên Nguyên đi phía sau thấp đầu ủ rũ .
" Ngươi là rùa đen sao?" Hắc Vô Thường bất mãn , nàng chu miệng, nhanh chóng nện bước chân nhanh một chút, vượt qua người hắn.
Hắn đen mặt nhìn sau lưng Hoa Nguyên Nguyên, khiến nàng cảm thấy phía sau lạnh căm căm.
Hai người bò hướng lên trên núi( ý là đi chậm chứ kp bò ) , Hoa Nguyên Nguyên trượt chân một cái, hoá ra là dẵm lên một nhánh cây dài tròn xoe phủ đầy rêu xanh.
" Hửm, sao lại không thấy đau."
Nàng vốn định hô đau , lời sắp ra tới, ai ngờ dưới thân mềm mại, dựa vào còn thực thoải mái .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook