Khuynh Thế Đích Nữ
-
Chương 8: Hỉ Nhi nhận tội thay
Editor: White Silk-Hazye
Tô Khanh Lạc đang thong thả ngắm cảnh sắc xung quanh.
Đột nhiên, có một nam tử mặc bố y đi ra từ ở phía sau núi giả trong rừng trúc. Trên người nam tử mặc y phục bằng vải thô màu xanh nhạt, tướng mạo bình thường, trong mắt lộ ra vẻ hèn mọn.
Nhìn thấy Tô Khanh Lạc, hai mắt của nam tử phát sáng, sự ham muốn trong đáy mắt càng đậm, ánh mắt hèn mọn giống như muốn nhìn hết sạch Tô Khanh Lạc vậy.
Nhìn thấy ánh mắt làm cho người ta cảm thấy buồn nôn của nam tử kia. Đáy mắt của Tô Khanh Lạc nổi lên một tầng chán ghét, cả người phát ra khí lạnh.
Nam tử cũng không bắt bẻ chút nào, cười dâm đãng đi đến trước mặt của Tô Khanh Lạc: "Tiểu mỹ nhân, ở đây làm gì vậy, là chờ bổn đại gia sao?" Nói xong vươn bàn tay ra muốn xoa nhẹ hai má của Tô Khanh Lạc.
"Ba!" Tô Khanh Lạc dùng sức đẩy bàn tay dâm đãng đang muốn đến gần mình ra, ánh mắt sắc bén bắn về phía nam tử.
"Ô, tính khí còn rất nóng nảy nha." Nam tử vuốt vuốt bàn tay bị Tô Khanh Lạc đánh đau, âm thanh mang theo một chút tàn nhẫn: "Chờ ngươi gả cho ta, ta xem ngươi có còn tính khí nóng nảy như vậy hay không!" Nói xong, không đợi Tô Khanh Lạc phản ứng kịp liền nhanh chóng bổ nhào về phía Tô Khanh Lạc.
Mạc Phong đang ẩn núp ở chỗ tối đúng lúc chuẩn bị ra tay, chỉ thấy một vật thể màu trắng từ trên đầu bay qua, một đường đánh về phía nam tử mặc bố y. Tiếp đó Tô Khanh Lạc bị một bóng trắng kéo về phía sau, cách xa nam tử mặc bố y ra một chút.
Nam tử áo trắng thu hồi Bạch Ngọc Phiến vừa mới đánh về phía nam tử mặc bố y kia lại, lau chùi, giống như là dùng quạt để đánh người cũng làm bẩn đi dáng vẻ của cây quạt.
Tô Khanh Lạc ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy gương mặt làm điên đảo chúng sinh. Ngẩn ra, qua một lúc lâu mới phản ứng kịp tình cảnh bây giờ của mình, nhìn Thiên Mục Ca ôm mình, liền đỏ mặt, nhìn Thiên Mục Ca một chút, ý bảo hắn buông mình ra.
Ai ngờ Thiên Mục Ca lại giống như là chưa có hiểu ý của nàng, vẫn như cũ gắt gao ôm lấy eo nhỏ của nàng.
Tô Khanh Lạc không khỏi có chút bực bội trong lòng, một người nhìn rất thông minh làm sao lại không có mắt nhìn như vậy! Trải qua mấy lần nhìn thẳng vào mắt của hắn, cuối cùng, Tô Khanh Lạc bất đắc dĩ mở miệng: "Tô Khanh Lạc đa tạ ân cứu mạng của Thiên công tử."
"Không cần cảm ơn." Thiên Mục Ca thản nhiên nói: "Cho dù ta không ra tay, nàng cũng có biện pháp tránh được, không phải sao?" Nói xong ánh mắt như có như không liếc về nơi ẩn núp của Mạc Phong.
Nhìn thấy ánh mắt của Thiên Mục Ca nhìn về nơi đó, Tô Khanh Lạc vẫn không cảm thấy kinh ngạc. Lúc nãy dựa vào tốc độ ra tay của Thiên Mục Ca mà nói, Thiên công tử này cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, phát hiện ra Mạc Phong cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng mà....... Hắn rõ ràng đã phát hiện ra sự tồn tại của Mạc Phong làm sao lại còn ra tay chứ? Thật sự là ăn no rửng mỡ mà! Tô Khanh Lạc bực mình liếc về cánh tay đang ôm mình của Thiên Mục Ca, có chút tức giận mở miệng nói: "Nếu như bây giờ Khanh Lạc đã không có chuyện gì, xin Thiên công tử buông Khanh Lạc ra." Thiên Mục Ca này cũng thật là, không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao! Không biết tư thế như vậy nếu như bị người khác nhìn thấy sẽ rất phiền phức sao!
Thiên Mục Ca vẫn như cũ nhàn nhạt liếc mắt nhìn vẻ mặt không vui của Tô Khanh Lạc trong lòng mình, cảm thấy bộ dạng nàng thở phì phì như vậy vô cùng đáng yêu. Lặng lẽ buông lỏng cánh tay đang ôm Tô Khanh Lạc ra.
Tô Khanh Lạc được tự do, nhanh chóng bảo trì khoảng cách nhất định với Thiên Mục Ca, đang muốn mở miệng thì bên tai liền truyền đến tiếng bước chân. Vừa quay đầu lại, Thiên Mục Ca đã biến mất. Nhất thời có chút im lặng, Thiên Mục Ca này, thời điểm không nên tới thì lại tới, lúc không nên đi thì lại đi, thật sự là không có mắt nhìn mà! Chẳng qua chút việc nhỏ này, mình cũng có thể giải quyết, chỉ là sẽ phiền phức một chút mà thôi.
Hơn nữa.... .... Nghĩ đến một màn làm thơ kia thì khóe miệng của Tô Khanh Lạc nở nụ cười lạnh còn kèm theo một chút cảm giác mưu kế đã thực hiện được.
Quả nhiên, Tô Khê Nguyệt mang theo một đám tiểu thư đi tới trước mặt của Tô Khanh Lạc. Nhìn thấy nam tử mặc bố y ở bên cạnh Tô Khanh Lạc, Tô Khê Nguyệt cười đắc ý, mặc dù không biết nam tử mặc bố y làm sao lại đến đây, nhưng mà nơi này chỉ có Tô Khanh Lạc và nam tử mặc bố y hai người cô nam quả nữ vậy là đủ rồi.
"Muội muội, muội làm sao.......làm sao lại ở trong này với một nam tử vậy?" Tô Khê Nguyệt kinh ngạc hỏi, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
"Tỷ tỷ, tỷ nói như vậy là có ý gì, không phải tỷ tỷ đi nhà xí kêu ta ở đây chờ tỷ sao?" Tô Khanh Lạc giống như còn chưa ý thức được nguy hiểm, ngây thơ hỏi.
"Muội muội!" Tô Khê Nguyệt nhỏ giọng nói, nhưng mà âm thanh thật nhỏ này đủ để cho những người ở chỗ này đều nghe rõ: "Tỷ tỷ làm sao mà không biết được, xung quanh đây làm gì có cái nhà xí nào, lần đầu muội muội đến Mai Trúc Viên có thể không biết rõ, nhưng cũng không nên nói bậy."
Đám tiểu thư nghe xong đều có chút khinh thường, Tô nhị tiểu thư này, một mình hẹn hò với nam tử cũng không sao, nói dối cũng không có trình độ như vậy, còn dụ dỗ thân tỷ tỷ của mình nữa.
Tô Khê Nguyệt nhận được kết quả rất hài lòng, len lén nhìn về phía phía nam tử mặc bố y, khẽ ra hiệu kêu hắn hành động.
Nam tử mặc bố y nhận được ánh mắt của Tô Khê Nguyệt lập tức đứng dậy, rất phối hợp mà mở miệng nói: "Ta biết vừa rồi là ta không tốt, chọc nàng tức giận, nhưng mà nàng cũng không thể phủ nhận quan hệ của chúng ta nha!" Bộ dáng của nam tử rất là đau lòng nói.
"Ngươi là ai, sao có thể bôi nhọ thanh danh của muội muội ta như vậy!" Tô Khê Nguyệt kịch liệt phản bác.
"Thật không dám giấu, tại hạ là Lý Tử Thành người Lý gia ở đường Ô Y, trong nhà nghèo khó, gặp Tô tiểu thư không chê, tham thảo thơ văn với tại hạ, rồi sau đó lưỡng tình tương duyệt (cả hai đều có tình cảm với nhau), cho nên hôm nay mới gặp gỡ như vậy." Nam tử mặc bố y dựa theo lời thoại đã chuẩn bị tốt lúc trước, mở miệng nói.
Các tiểu thư ở đây vừa nghe đều khinh thường, âm thanh nhỏ giọng thảo luận loạn thành một đống, ánh mắt nhìn Tô Khanh Lạc cũng nhiều hơn một chút thâm ý.
Tô Khanh Lạc lạnh lùng cười, trong mắt lóe lên một tia giảo quyệt, chậm rãi mở miệng: "Vừa rồi ngươi nói hai chúng ta lưỡng tình tương duyệt, vậy ngươi có bằng chứng không?"
Tô Khê Nguyệt và Lý Tử Thành nghe Tô Khanh Lạc nói xong đều vui vẻ, chỉ chờ những lời này của ngươi.
Trên mặt của Lý Tử Thành rất thương tâm, giống như việc Tô Khanh Lạc phủ nhận quan hệ với hắn khiến cho hắn rất thất vọng. Chậm rãi từ trong tay áo lấy ra một cái khăn thêu: "Đây chính là khăn thêu mà ngày đó nàng tặng cho ta đó nàng còn nhớ không?" Giống như là sợ hãi không tin được, Lý Tử Thành đưa khắn thêu cho một vị tiểu thư có hiểu biết ở gần đó, tiếp đó nói với Tô Khanh Lạc: "Ở phía trên đây còn có tên của nàng đấy."
Các tiểu thư nhìn thấy chữ thêu trên khăn gấm đều sửng sốt, có chút không rõ tình hình lúc này.
Tô Khanh Lạc mỉm cười, rực rỡ động lòng người, trong mắt nhanh chóng hiện lên tia bỡn cợt: "Ngươi xác định, trên khăn gấm này là tên của người ước hẹn với ngươi sao?"
Lý Tử Thành có chút không hiểu được Tô Khanh Lạc hỏi như vậy là có ý gì, tiểu thư Tô gia này bị ngốc sao, cũng đã tới tình trạng này còn có thể cười được? Gật đầu: "Khăn gấm này ta luôn cất kỹ ở bên người, làm sao có thể nhầm được."
Tô Khanh Lạc cười lạnh không nói lời nào.
Lúc này, một tiểu thư không có kiên nhẫn mở miệng nói: "Vị Lý công tử này, chữ thêu trên khăn tay này là một chữ 'Nguyệt', theo ta được biết, trong tên của Tô nhị tiểu thư không hề có cái chữ này."
So với sự kinh ngạc trong mắt của Lý Tử Thành, mắt hạnh của Tô Khê Nguyệt đã hoàn toàn bị chấn kinh rồi. Không thể nào, cái khăn tay mình đưa cho Lý Tử Thành rõ ràng là lúc làm thơ thừa dịp Tô Khanh Lạc không để ý từ trên người của nàng trộm đến, làm sao lại trở thành chính mình được chứ?
Lúc này, ánh mắt của mọi người sớm đã dời đến trên người của Tô Khê Nguyệt. Có tìm tòi nghiên cứu, có khinh thường, cũng có xem kịch vui.
Ở bên này Hỉ Nhi đoán thời gian cũng không sai biệt lắm, muốn đi xem kế hoạch thực hiện thế nào rồi, liền lấy khuyên tai vốn đã ở trong tay áo ra, nói với Cẩn Nhi: "Cẩn Nhi muội muội, ta tìm được rồi! Chúng ta trở về tìm tiểu thư đi."
Hai người hỏi thăm liền biết được Tô Khê Nguyệt và Tô Khanh Lạc đến núi giả bên kia, vội vàng đi tới, vừa đến thì liền thấy được một màn như vậy.
Hỉ Nhi là một người thông minh, lập tức hiểu được tình hình hiện tại, khẽ cắn môi, trong lòng có tính toán.
Chỉ nghe "Bịch bịch" một tiếng, Hỉ Nhi đã quỳ gối xuống: "Tiểu thư, thật sự xin lỗi, là lỗi của nô tỳ. Cái khăn tay này là do tiểu thư thưởng cho nô tỳ, nô tỳ không có cất kỹ, để cho kẻ xấu lấy đi, làm bẩn thanh danh của tiểu thư."
Nghe thấy Hỉ Nhi nhận sai, ánh mắt của Tô Khê Nguyệt sáng ngời, sinh ra chờ mong: "Ngươi đáng chết mà, khăn tay ta thưởng cho ngươi sao lại không cất kỹ chứ."
Tô Khanh Lạc cười lạnh, một đám thật sự diễn quá tốt nha!
"Nếu như ta nhớ không lầm, vừa rồi vị Lý công tử này nói là, đó là người lưỡng tình tương duyệt với hắn tặng nha, chẳng lẽ Hỉ Nhi chính là người lưỡng tình tương duyệt với Lý công tử sao? Vậy tỷ tỷ có thể nào giúp hắn hoàn thành mong ước, gả Hỉ Nhi cho Lý công tử được không?" Lời Tô Khanh Lạc nói ở trong tai của Hỉ Nhi giống như ma quỷ, trên mặt tràn đầy khiếp sợ.
Lúc này Tô Khê Nguyệt thầm nghĩ muốn thoát khỏi mình bị tình nghi, làm sao có thể nói không được, vội vàng mở miệng nói: "Được rồi, Lý công tử, ta sẽ gả Hỉ Nhi cho ngươi, ngươi cần phải đối xử tốt với Hỉ Nhi đó."
Lý Tử Thành đã vui đến nở hoa, vui mừng hớn hở mà đồng ý. Bộ dạng của Hỉ Nhi cũng không tệ, mặc dù không có được tiểu thư, cũng là lấy được một tiểu thiếp xinh đẹp như hoa. Đúng vậy, là thiếp. Lý Tử Thành sẽ không để cho Hỉ Nhi làm thê tử, loại lén lút vụng trộm như vậy lấy về bình thường cũng chỉ có thể làm thiếp thất, huống chi Hỉ Nhi chỉ là một nha hoàn.
Tô Khê Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng không có nhìn thấy được hận ý trong mắt của Hỉ Nhi.
Ở phía trên núi giả, khóe miệng của nam tử bạch y ẩn núp ở phía sau cong lên thành một độ cong đẹp mắt, Nhị tiểu thư này, thật là hết sức thú vị mà!
Tô Khanh Lạc đang thong thả ngắm cảnh sắc xung quanh.
Đột nhiên, có một nam tử mặc bố y đi ra từ ở phía sau núi giả trong rừng trúc. Trên người nam tử mặc y phục bằng vải thô màu xanh nhạt, tướng mạo bình thường, trong mắt lộ ra vẻ hèn mọn.
Nhìn thấy Tô Khanh Lạc, hai mắt của nam tử phát sáng, sự ham muốn trong đáy mắt càng đậm, ánh mắt hèn mọn giống như muốn nhìn hết sạch Tô Khanh Lạc vậy.
Nhìn thấy ánh mắt làm cho người ta cảm thấy buồn nôn của nam tử kia. Đáy mắt của Tô Khanh Lạc nổi lên một tầng chán ghét, cả người phát ra khí lạnh.
Nam tử cũng không bắt bẻ chút nào, cười dâm đãng đi đến trước mặt của Tô Khanh Lạc: "Tiểu mỹ nhân, ở đây làm gì vậy, là chờ bổn đại gia sao?" Nói xong vươn bàn tay ra muốn xoa nhẹ hai má của Tô Khanh Lạc.
"Ba!" Tô Khanh Lạc dùng sức đẩy bàn tay dâm đãng đang muốn đến gần mình ra, ánh mắt sắc bén bắn về phía nam tử.
"Ô, tính khí còn rất nóng nảy nha." Nam tử vuốt vuốt bàn tay bị Tô Khanh Lạc đánh đau, âm thanh mang theo một chút tàn nhẫn: "Chờ ngươi gả cho ta, ta xem ngươi có còn tính khí nóng nảy như vậy hay không!" Nói xong, không đợi Tô Khanh Lạc phản ứng kịp liền nhanh chóng bổ nhào về phía Tô Khanh Lạc.
Mạc Phong đang ẩn núp ở chỗ tối đúng lúc chuẩn bị ra tay, chỉ thấy một vật thể màu trắng từ trên đầu bay qua, một đường đánh về phía nam tử mặc bố y. Tiếp đó Tô Khanh Lạc bị một bóng trắng kéo về phía sau, cách xa nam tử mặc bố y ra một chút.
Nam tử áo trắng thu hồi Bạch Ngọc Phiến vừa mới đánh về phía nam tử mặc bố y kia lại, lau chùi, giống như là dùng quạt để đánh người cũng làm bẩn đi dáng vẻ của cây quạt.
Tô Khanh Lạc ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy gương mặt làm điên đảo chúng sinh. Ngẩn ra, qua một lúc lâu mới phản ứng kịp tình cảnh bây giờ của mình, nhìn Thiên Mục Ca ôm mình, liền đỏ mặt, nhìn Thiên Mục Ca một chút, ý bảo hắn buông mình ra.
Ai ngờ Thiên Mục Ca lại giống như là chưa có hiểu ý của nàng, vẫn như cũ gắt gao ôm lấy eo nhỏ của nàng.
Tô Khanh Lạc không khỏi có chút bực bội trong lòng, một người nhìn rất thông minh làm sao lại không có mắt nhìn như vậy! Trải qua mấy lần nhìn thẳng vào mắt của hắn, cuối cùng, Tô Khanh Lạc bất đắc dĩ mở miệng: "Tô Khanh Lạc đa tạ ân cứu mạng của Thiên công tử."
"Không cần cảm ơn." Thiên Mục Ca thản nhiên nói: "Cho dù ta không ra tay, nàng cũng có biện pháp tránh được, không phải sao?" Nói xong ánh mắt như có như không liếc về nơi ẩn núp của Mạc Phong.
Nhìn thấy ánh mắt của Thiên Mục Ca nhìn về nơi đó, Tô Khanh Lạc vẫn không cảm thấy kinh ngạc. Lúc nãy dựa vào tốc độ ra tay của Thiên Mục Ca mà nói, Thiên công tử này cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, phát hiện ra Mạc Phong cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng mà....... Hắn rõ ràng đã phát hiện ra sự tồn tại của Mạc Phong làm sao lại còn ra tay chứ? Thật sự là ăn no rửng mỡ mà! Tô Khanh Lạc bực mình liếc về cánh tay đang ôm mình của Thiên Mục Ca, có chút tức giận mở miệng nói: "Nếu như bây giờ Khanh Lạc đã không có chuyện gì, xin Thiên công tử buông Khanh Lạc ra." Thiên Mục Ca này cũng thật là, không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao! Không biết tư thế như vậy nếu như bị người khác nhìn thấy sẽ rất phiền phức sao!
Thiên Mục Ca vẫn như cũ nhàn nhạt liếc mắt nhìn vẻ mặt không vui của Tô Khanh Lạc trong lòng mình, cảm thấy bộ dạng nàng thở phì phì như vậy vô cùng đáng yêu. Lặng lẽ buông lỏng cánh tay đang ôm Tô Khanh Lạc ra.
Tô Khanh Lạc được tự do, nhanh chóng bảo trì khoảng cách nhất định với Thiên Mục Ca, đang muốn mở miệng thì bên tai liền truyền đến tiếng bước chân. Vừa quay đầu lại, Thiên Mục Ca đã biến mất. Nhất thời có chút im lặng, Thiên Mục Ca này, thời điểm không nên tới thì lại tới, lúc không nên đi thì lại đi, thật sự là không có mắt nhìn mà! Chẳng qua chút việc nhỏ này, mình cũng có thể giải quyết, chỉ là sẽ phiền phức một chút mà thôi.
Hơn nữa.... .... Nghĩ đến một màn làm thơ kia thì khóe miệng của Tô Khanh Lạc nở nụ cười lạnh còn kèm theo một chút cảm giác mưu kế đã thực hiện được.
Quả nhiên, Tô Khê Nguyệt mang theo một đám tiểu thư đi tới trước mặt của Tô Khanh Lạc. Nhìn thấy nam tử mặc bố y ở bên cạnh Tô Khanh Lạc, Tô Khê Nguyệt cười đắc ý, mặc dù không biết nam tử mặc bố y làm sao lại đến đây, nhưng mà nơi này chỉ có Tô Khanh Lạc và nam tử mặc bố y hai người cô nam quả nữ vậy là đủ rồi.
"Muội muội, muội làm sao.......làm sao lại ở trong này với một nam tử vậy?" Tô Khê Nguyệt kinh ngạc hỏi, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
"Tỷ tỷ, tỷ nói như vậy là có ý gì, không phải tỷ tỷ đi nhà xí kêu ta ở đây chờ tỷ sao?" Tô Khanh Lạc giống như còn chưa ý thức được nguy hiểm, ngây thơ hỏi.
"Muội muội!" Tô Khê Nguyệt nhỏ giọng nói, nhưng mà âm thanh thật nhỏ này đủ để cho những người ở chỗ này đều nghe rõ: "Tỷ tỷ làm sao mà không biết được, xung quanh đây làm gì có cái nhà xí nào, lần đầu muội muội đến Mai Trúc Viên có thể không biết rõ, nhưng cũng không nên nói bậy."
Đám tiểu thư nghe xong đều có chút khinh thường, Tô nhị tiểu thư này, một mình hẹn hò với nam tử cũng không sao, nói dối cũng không có trình độ như vậy, còn dụ dỗ thân tỷ tỷ của mình nữa.
Tô Khê Nguyệt nhận được kết quả rất hài lòng, len lén nhìn về phía phía nam tử mặc bố y, khẽ ra hiệu kêu hắn hành động.
Nam tử mặc bố y nhận được ánh mắt của Tô Khê Nguyệt lập tức đứng dậy, rất phối hợp mà mở miệng nói: "Ta biết vừa rồi là ta không tốt, chọc nàng tức giận, nhưng mà nàng cũng không thể phủ nhận quan hệ của chúng ta nha!" Bộ dáng của nam tử rất là đau lòng nói.
"Ngươi là ai, sao có thể bôi nhọ thanh danh của muội muội ta như vậy!" Tô Khê Nguyệt kịch liệt phản bác.
"Thật không dám giấu, tại hạ là Lý Tử Thành người Lý gia ở đường Ô Y, trong nhà nghèo khó, gặp Tô tiểu thư không chê, tham thảo thơ văn với tại hạ, rồi sau đó lưỡng tình tương duyệt (cả hai đều có tình cảm với nhau), cho nên hôm nay mới gặp gỡ như vậy." Nam tử mặc bố y dựa theo lời thoại đã chuẩn bị tốt lúc trước, mở miệng nói.
Các tiểu thư ở đây vừa nghe đều khinh thường, âm thanh nhỏ giọng thảo luận loạn thành một đống, ánh mắt nhìn Tô Khanh Lạc cũng nhiều hơn một chút thâm ý.
Tô Khanh Lạc lạnh lùng cười, trong mắt lóe lên một tia giảo quyệt, chậm rãi mở miệng: "Vừa rồi ngươi nói hai chúng ta lưỡng tình tương duyệt, vậy ngươi có bằng chứng không?"
Tô Khê Nguyệt và Lý Tử Thành nghe Tô Khanh Lạc nói xong đều vui vẻ, chỉ chờ những lời này của ngươi.
Trên mặt của Lý Tử Thành rất thương tâm, giống như việc Tô Khanh Lạc phủ nhận quan hệ với hắn khiến cho hắn rất thất vọng. Chậm rãi từ trong tay áo lấy ra một cái khăn thêu: "Đây chính là khăn thêu mà ngày đó nàng tặng cho ta đó nàng còn nhớ không?" Giống như là sợ hãi không tin được, Lý Tử Thành đưa khắn thêu cho một vị tiểu thư có hiểu biết ở gần đó, tiếp đó nói với Tô Khanh Lạc: "Ở phía trên đây còn có tên của nàng đấy."
Các tiểu thư nhìn thấy chữ thêu trên khăn gấm đều sửng sốt, có chút không rõ tình hình lúc này.
Tô Khanh Lạc mỉm cười, rực rỡ động lòng người, trong mắt nhanh chóng hiện lên tia bỡn cợt: "Ngươi xác định, trên khăn gấm này là tên của người ước hẹn với ngươi sao?"
Lý Tử Thành có chút không hiểu được Tô Khanh Lạc hỏi như vậy là có ý gì, tiểu thư Tô gia này bị ngốc sao, cũng đã tới tình trạng này còn có thể cười được? Gật đầu: "Khăn gấm này ta luôn cất kỹ ở bên người, làm sao có thể nhầm được."
Tô Khanh Lạc cười lạnh không nói lời nào.
Lúc này, một tiểu thư không có kiên nhẫn mở miệng nói: "Vị Lý công tử này, chữ thêu trên khăn tay này là một chữ 'Nguyệt', theo ta được biết, trong tên của Tô nhị tiểu thư không hề có cái chữ này."
So với sự kinh ngạc trong mắt của Lý Tử Thành, mắt hạnh của Tô Khê Nguyệt đã hoàn toàn bị chấn kinh rồi. Không thể nào, cái khăn tay mình đưa cho Lý Tử Thành rõ ràng là lúc làm thơ thừa dịp Tô Khanh Lạc không để ý từ trên người của nàng trộm đến, làm sao lại trở thành chính mình được chứ?
Lúc này, ánh mắt của mọi người sớm đã dời đến trên người của Tô Khê Nguyệt. Có tìm tòi nghiên cứu, có khinh thường, cũng có xem kịch vui.
Ở bên này Hỉ Nhi đoán thời gian cũng không sai biệt lắm, muốn đi xem kế hoạch thực hiện thế nào rồi, liền lấy khuyên tai vốn đã ở trong tay áo ra, nói với Cẩn Nhi: "Cẩn Nhi muội muội, ta tìm được rồi! Chúng ta trở về tìm tiểu thư đi."
Hai người hỏi thăm liền biết được Tô Khê Nguyệt và Tô Khanh Lạc đến núi giả bên kia, vội vàng đi tới, vừa đến thì liền thấy được một màn như vậy.
Hỉ Nhi là một người thông minh, lập tức hiểu được tình hình hiện tại, khẽ cắn môi, trong lòng có tính toán.
Chỉ nghe "Bịch bịch" một tiếng, Hỉ Nhi đã quỳ gối xuống: "Tiểu thư, thật sự xin lỗi, là lỗi của nô tỳ. Cái khăn tay này là do tiểu thư thưởng cho nô tỳ, nô tỳ không có cất kỹ, để cho kẻ xấu lấy đi, làm bẩn thanh danh của tiểu thư."
Nghe thấy Hỉ Nhi nhận sai, ánh mắt của Tô Khê Nguyệt sáng ngời, sinh ra chờ mong: "Ngươi đáng chết mà, khăn tay ta thưởng cho ngươi sao lại không cất kỹ chứ."
Tô Khanh Lạc cười lạnh, một đám thật sự diễn quá tốt nha!
"Nếu như ta nhớ không lầm, vừa rồi vị Lý công tử này nói là, đó là người lưỡng tình tương duyệt với hắn tặng nha, chẳng lẽ Hỉ Nhi chính là người lưỡng tình tương duyệt với Lý công tử sao? Vậy tỷ tỷ có thể nào giúp hắn hoàn thành mong ước, gả Hỉ Nhi cho Lý công tử được không?" Lời Tô Khanh Lạc nói ở trong tai của Hỉ Nhi giống như ma quỷ, trên mặt tràn đầy khiếp sợ.
Lúc này Tô Khê Nguyệt thầm nghĩ muốn thoát khỏi mình bị tình nghi, làm sao có thể nói không được, vội vàng mở miệng nói: "Được rồi, Lý công tử, ta sẽ gả Hỉ Nhi cho ngươi, ngươi cần phải đối xử tốt với Hỉ Nhi đó."
Lý Tử Thành đã vui đến nở hoa, vui mừng hớn hở mà đồng ý. Bộ dạng của Hỉ Nhi cũng không tệ, mặc dù không có được tiểu thư, cũng là lấy được một tiểu thiếp xinh đẹp như hoa. Đúng vậy, là thiếp. Lý Tử Thành sẽ không để cho Hỉ Nhi làm thê tử, loại lén lút vụng trộm như vậy lấy về bình thường cũng chỉ có thể làm thiếp thất, huống chi Hỉ Nhi chỉ là một nha hoàn.
Tô Khê Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng không có nhìn thấy được hận ý trong mắt của Hỉ Nhi.
Ở phía trên núi giả, khóe miệng của nam tử bạch y ẩn núp ở phía sau cong lên thành một độ cong đẹp mắt, Nhị tiểu thư này, thật là hết sức thú vị mà!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook