Hai người Ngu Thanh Thiển ngồi tọa kỵ đi hai ngày đường, mới đến ngọn núi lớn nơi có nhụy hoa trong nhiệm vụ.

Ngọn núi lớn này nhìn qua có chút hoang vu, lác đa lác đác có một ít thảm thực vật bao trùm, có chỗ lại là một mảnh trống không, đường khá là gồ ghề.

Xa Đồng Đồng có chút ghét bỏ nói: "Nhiệm vụ của Thánh viện vẫn đúng là không ít loại đặc biệt." 

"Nhụy hoa của loại yêu thực kia có thể dùng để luyện chế cao cấp dược tễ, hẳn là trong viện một vị trưởng lão dược tễ Đại Sư ban bố." Ngu Thanh Thiển cũng không để ý hoàn cảnh như vậy. 

Xa Đồng Đồng nhún nhún vai: "Ta không có thiên phú về dược tễ, ngẫm lại luyện chế cũng rất thú vị đi."

"Ừ, luyện chế rất thú vị." Ngu Thanh Thiển cười nói: "Đặc biệt chính mình nghiên cứu phương pháp phối chế, chẳng những rất thú vị còn có cảm giác thành tựu." 

Ngu Thanh Thiển cùng Xa Đồng Đồng hiện tại đã thân quen, hơn nữa hai người tính tình đều tương đối thẳng thắn thoải mái, nói chuyện đều không thích quanh co lòng vòng.

Xa Đồng Đồng ánh mắt sáng lên, nhìn Ngu Thanh Thiển hỏi: "Vậy có dược tễ gì để chỉnh người không? Ví dụ như hất ra ngoài cay mắt, khiến người ta toàn thân mềm yếu không thể động đậy, hoặc là khiến người ta câm nói không ra lời làm một quãng thời gian vân vân."

"... " Ngu Thanh Thiển nghe được lời của nàng không nhịn được giật giật khóe miệng, chẳng trách Xa Đồng Đồng sẽ bị gọi là Tiểu ma nữ. 

"Ngươi nói những cái kia cũng đều là thuốc bột mà người bình thường trên giang hồ dùng phải không."

Xa Đồng Đồng gật gù: "Đúng vậy! Trước đây ta sai người thu thập rất nhiều, có điều đối phó người có Linh Đồng tu vi còn có hiệu quả, thế nhưng đối với Linh Thực Sư Linh Thị trở lên liền không có tác dụng chút nào."

"Chúng ta là bạn tốt phải không." Lập tức nàng lôi kéo ống tay áo Ngu Thanh Thiển, làm bộ dáng vẻ vô cùng đáng thương. 

Ngu Thanh Thiển biết ý của nàng: " Dược liệu mà những thuốc bột kia dùng cũng không có linh tính gì, tự nhiên đối không có nhiều tác dụng với Linh Thực Sư, nếu ngươi thật sự cần, sau khi trở về ta thử một chút xem có thể tinh luyện ra hay không."

Nghe Xa Đồng Đồng nói như vậy, Ngu Thanh Thiển cũng cảm thấy những dược tễ kia có lẽ rất thú vị.

"Ngươi thực sự là bạn chí cốt của ta." Xa Đồng Đồng con mắt sáng sáng cười nói. 

Đường núi không dễ đi, hai người đi bộ đi lên.

Cổ Diễm ở trong tháp nhỏ tự nhiên nghe được các nàng nói chuyện, cười truyền âm: "Tiểu Thanh Thanh, người bạn này của ngươi không tệ."

"Sư phụ, ngươi nói không tệ chủ yếu là chỉ đề nghị của nàng phải không." Ngu Thanh Thiển ở trong lòng lườm một cái, sư phụ thối cũng là e sợ cho thiên hạ không loạn, chẳng trách sẽ bị trấn áp ở trong tháp nhỏ, cũng không biết trước đây đã làm gì nữa. 

Cổ Diễm cười ha ha: "Quả thật là như thế, ta đã từng thấy một tên Dược Tễ Sư tính khí quái dị tàn nhẫn, hắn biết tinh luyện ra một ít dược tễ cổ quái kỳ lạ, sau đó nuôi nấng Linh Thực của mình, sau đó Linh Thực liền có rất nhiều hiệu quả đặc biệt." 

"Ta cho rằng ngươi có thể thử một lần, tinh luyện chút dược tễ nuôi nấng ký khế ước yêu thực trên người, liền dùng chủ ý vừa nãy của tiểu nha đầu kia, tương lai đối xử kẻ địch tuyệt đối không có bất lợi gì."

Hắn lại mang theo hưng phấn đến bổ sung một câu: "Mặc dù ta ở phương diện dược tễ không phải Tông Sư, nhưng cũng có thể cung cấp ý kiến cho ngươi." 

Ngu Thanh Thiển vừa nghe cũng cảm thấy hứng thú, vốn là nàng chuẩn bị tinh luyện chút độc dược phản kích người muốn đối phó mình, hiện tại nếu như nuôi nấng yêu thực, hiệu quả liền biến thành thời gian dài, tuyệt đối giết người, chỉnh người trong vô hình.

"Được, chờ trở lại học viện sau ta liền đi nghiên cứu tinh luyện." Ngu Thanh Thiển trong lòng càng thêm hiếu kì quyển điển tịch về nọc độc kia.

Cổ Diễm bưng rượu mà Ngu Thanh Thiển đưa vào tinh tế thưởng thức, phi thường hài lòng sự hiểu ngầm giữa đồ đệ cùng mình. 

"Ồ!" Đột nhiên vẻ mặt hắn biến đổi, tâm lực dò ra đi càng xa hơn, lập tức nhắc nhở: "Nha đầu, cá ngươi câu mắc câu rồi, có điều lần này hình như chơi đùa quá trớn rồi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương