Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân
-
Chương 338: Cuộc sống thánh viện bắt đầu
Phong Thần cũng nhận biết vị Hồng phong Địch sư huynh này.
Ở Thánh viện đều là lấy tuổi lớn nhỏ và nhập môn trước sau để xưng hô, Địch Viễn nhập môn trước Phong Thần, tuổi tác cũng so với hắn lớn, bởi vậy mới có thể gọi hắn là Phong sư đệ.
"Địch sư huynh, lần này tổng cộng có bao nhiêu đệ tử mới lấy được tiếp dẫn lệnh?" Phong Thần nhìn Địch Viễn nhàn nhạt mở miệng cười.
Địch xa mặt không đổi sắc, trong lòng lại giật mình, hiển nhiên không nghĩ tới đệ nhất thiên tài trong Thánh viện để ý hỏi mình vấn đề như vậy.
Phong Thần ở Thánh viện khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, bình thường lại càng không thích ra ngoài đi lại, ở giữa các phong kỳ thực đều vẫn duy trì một loại cảm giác thần bí, Địch Viễn nghe qua hắn rất nhiều uy danh, nhưng chưa nói chuyện qua với hắn.
"Lần này ngoại trừ tứ đại Hoàng gia Học viện ra, còn có các trưởng lão khác từ đại lục các nơi mang đệ tử về, cộng lại tổng cộng có ba mươi bảy người người lấy được tiếp dẫn lệnh." Địch Viễn khách khí cười trả lời.
Thánh viện mỗi một năm chiêu sinh ngoại trừ không thu nhận học viên Học viện Hoàng gia trung ương đại lục, cũng không hạn định nguồn gốc đệ tử, ngoại trừ bốn Hoàng gia Học viện chiêu sinh ra, các trưởng lão khi du lịch đại lục thì thấy hạt giống có thiên phú tốt cũng sẽ mang về.
"Lần này Hoàng viện có bao nhiêu đệ tử mới?" Tưởng Hạo xen mồm hỏi một câu.
Xưa nay Thánh viện và Hoàng viện đều không hợp, đệ tử trong viện trong lúc đó sẽ cũng tương đối so kè và ma sát, trong đó không thiếu đám người Tưởng Hạo.
Địch Viễn không có suy nghĩ: "Hoàng viện lần này có một trăm lẻ chín đệ tử mới."
Tưởng Hạo khẽ cười nói: "Quả nhiên là thế, bọn họ theo đuổi vẫn là số lượng."
Muốn đi vào Thánh viện phi thường khó, mỗi lần chiêu thu đệ tử cũng sẽ không vượt lên trước bốn mươi người, không thể nghi ngờ đều là thiên tài trong đám tiểu bối, lần này có ba mươi bảy người coi như tương đối nhiều, có đôi khi thậm chí mới hơn mười người, Hoàng viện ở phương diện này nếu cần nới lỏng rất nhiều, về cơ bản mỗi lần trúng tuyển cũng sẽ ở chừng trăm người.
Chủ yếu cũng là bởi vì trung ương Hoàng gia Học viện thuộc về phạm vi thế lực Hoàng viện, đệ tử bên trong Thánh viện không cần, lại liên lụy đến không ít thế lực đứng đầu, cuối cùng chỉ cần có chút thiên phú đều sẽ bị Hoàng viện thu nạp.
Đương nhiên, ngay từ đầu lại lựa chọn đi trung ương Hoàng gia Học viện, mục tiêu tự nhiên cũng chỉ có Hoàng viện.
"Hai vị này là tân nhập viện sư phụ muội đi." Địch Viễn ánh mắt phóng tới Ngu Thanh Thiển và Xa Đồng Đồng trên người hữu thiện cười cười.
Xa Đồng Đồng tính tình tương đối hào sảng, kéo Ngu Thanh Thiển giới thiệu: "Ta là Xa Đồng Đồng, nàng gọi là Ngu Thanh Thiển, sau này tiến vào Hồng phong cần phải nhờ Địch sư huynh chiếu cố nhiều hơn."
Địch Viễn sửng sốt, lập tức cười nói: "Đây là đương nhiên, hai vị sư muội sau khi tiến vào Hồng phong, nếu là có cái gì không biết đều có thể tới tìm ta."
Đối với Ngu Thanh Thiển và Xa Đồng Đồng hai người Địch Viễn mặc dù là lần đầu tiên gặp, thế nhưng thanh danh của hai người lại sớm có nghe thấy.
Ngu Thanh Thiển được đặc cách trúng tuyển, hoạt động đoạt bảo nổi danh khắp nơi, trị liệu thiên tài, đồng lứa Xa Phỉ Phỉ khi còn trẻ được xưng là Tiểu ma nữ, đi tới chỗ nào đều sẽ gây họa, hắn không nghĩ tới hai người sẽ cùng đến.
"Vậy làm phiền sư huynh rồi." Ngu Thanh Thiển mỉm cười.
"Ta trước tiên sẽ dẫn hai vị sư muội đi chọn nơi ở nha." Địch Viễn hữu hảo đối hai người nói.
Ngu Thanh Thiển nhìn Phong Thần tùy ý kéo một cái tay áo của hắn: "Chàng đi trước giao nhiệm vụ đi, đợi ta ở Hồng phong dàn xếp ổn thỏa sẽ liên lạc với ngươi."
Sau khi tiến vào Thánh viện lúc tân tấn đệ tử đều có sắp xếp thống nhất, Ngu Thanh Thiển không thể nào cùng Phong Thần sống chung một chỗ.
"Ừ, có việc thì truyền tin cho ta." Phong Thần nắm chặt tay Ngu Thanh Thiển, sau đó buông ra nhẹ giọng nói.
Địch Viễn thấy hai người nói chuyện và cử chỉ thân mật, trong lòng không khỏi suy đoán quan hệ của hai người, càng cảm thán thì ra vị sư đệ lạnh lùng trong truyền thuyết còn có một mặt ôn hòa như vậy.
Xa Đồng Đồng cũng đối với Xa Phỉ Phỉ khoát tay áo nói: "Ngươi cũng đi làm việc trước đi, ta có việc lại tìm ngươi."
"Tiểu cô cô, Thánh viện không thể so với ở Xa gia, ngươi nếu là có việc nhất định phải đưa tin cho ta trước." Xa Phỉ Phỉ đối với bản lĩnh gây sự của Xa Đồng Đồng sớm lĩnh giáo, sợ nàng vừa đến liền gây sự, chỉ có thể nhấn mạnh có cái gì lại tìm đến mình.
Xa Đồng Đồng mặt lộ vẻ không kiên nhẫn: "Đã biết, vậy ta liền cùng với tiểu Ngu đi trước đây."
"Đi thôi, Địch sư huynh." Nói xong Xa Đồng Đồng kéo Ngu Thanh Thiển và Địch Viễn liền đi Hồng phong.
Mấy người Phong Thần họ lại đi một hướng khác giao nhiệm vụ, cuộc sống ở Thánh viện của Ngu Thanh Thiển mở màn.
Ở Thánh viện đều là lấy tuổi lớn nhỏ và nhập môn trước sau để xưng hô, Địch Viễn nhập môn trước Phong Thần, tuổi tác cũng so với hắn lớn, bởi vậy mới có thể gọi hắn là Phong sư đệ.
"Địch sư huynh, lần này tổng cộng có bao nhiêu đệ tử mới lấy được tiếp dẫn lệnh?" Phong Thần nhìn Địch Viễn nhàn nhạt mở miệng cười.
Địch xa mặt không đổi sắc, trong lòng lại giật mình, hiển nhiên không nghĩ tới đệ nhất thiên tài trong Thánh viện để ý hỏi mình vấn đề như vậy.
Phong Thần ở Thánh viện khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, bình thường lại càng không thích ra ngoài đi lại, ở giữa các phong kỳ thực đều vẫn duy trì một loại cảm giác thần bí, Địch Viễn nghe qua hắn rất nhiều uy danh, nhưng chưa nói chuyện qua với hắn.
"Lần này ngoại trừ tứ đại Hoàng gia Học viện ra, còn có các trưởng lão khác từ đại lục các nơi mang đệ tử về, cộng lại tổng cộng có ba mươi bảy người người lấy được tiếp dẫn lệnh." Địch Viễn khách khí cười trả lời.
Thánh viện mỗi một năm chiêu sinh ngoại trừ không thu nhận học viên Học viện Hoàng gia trung ương đại lục, cũng không hạn định nguồn gốc đệ tử, ngoại trừ bốn Hoàng gia Học viện chiêu sinh ra, các trưởng lão khi du lịch đại lục thì thấy hạt giống có thiên phú tốt cũng sẽ mang về.
"Lần này Hoàng viện có bao nhiêu đệ tử mới?" Tưởng Hạo xen mồm hỏi một câu.
Xưa nay Thánh viện và Hoàng viện đều không hợp, đệ tử trong viện trong lúc đó sẽ cũng tương đối so kè và ma sát, trong đó không thiếu đám người Tưởng Hạo.
Địch Viễn không có suy nghĩ: "Hoàng viện lần này có một trăm lẻ chín đệ tử mới."
Tưởng Hạo khẽ cười nói: "Quả nhiên là thế, bọn họ theo đuổi vẫn là số lượng."
Muốn đi vào Thánh viện phi thường khó, mỗi lần chiêu thu đệ tử cũng sẽ không vượt lên trước bốn mươi người, không thể nghi ngờ đều là thiên tài trong đám tiểu bối, lần này có ba mươi bảy người coi như tương đối nhiều, có đôi khi thậm chí mới hơn mười người, Hoàng viện ở phương diện này nếu cần nới lỏng rất nhiều, về cơ bản mỗi lần trúng tuyển cũng sẽ ở chừng trăm người.
Chủ yếu cũng là bởi vì trung ương Hoàng gia Học viện thuộc về phạm vi thế lực Hoàng viện, đệ tử bên trong Thánh viện không cần, lại liên lụy đến không ít thế lực đứng đầu, cuối cùng chỉ cần có chút thiên phú đều sẽ bị Hoàng viện thu nạp.
Đương nhiên, ngay từ đầu lại lựa chọn đi trung ương Hoàng gia Học viện, mục tiêu tự nhiên cũng chỉ có Hoàng viện.
"Hai vị này là tân nhập viện sư phụ muội đi." Địch Viễn ánh mắt phóng tới Ngu Thanh Thiển và Xa Đồng Đồng trên người hữu thiện cười cười.
Xa Đồng Đồng tính tình tương đối hào sảng, kéo Ngu Thanh Thiển giới thiệu: "Ta là Xa Đồng Đồng, nàng gọi là Ngu Thanh Thiển, sau này tiến vào Hồng phong cần phải nhờ Địch sư huynh chiếu cố nhiều hơn."
Địch Viễn sửng sốt, lập tức cười nói: "Đây là đương nhiên, hai vị sư muội sau khi tiến vào Hồng phong, nếu là có cái gì không biết đều có thể tới tìm ta."
Đối với Ngu Thanh Thiển và Xa Đồng Đồng hai người Địch Viễn mặc dù là lần đầu tiên gặp, thế nhưng thanh danh của hai người lại sớm có nghe thấy.
Ngu Thanh Thiển được đặc cách trúng tuyển, hoạt động đoạt bảo nổi danh khắp nơi, trị liệu thiên tài, đồng lứa Xa Phỉ Phỉ khi còn trẻ được xưng là Tiểu ma nữ, đi tới chỗ nào đều sẽ gây họa, hắn không nghĩ tới hai người sẽ cùng đến.
"Vậy làm phiền sư huynh rồi." Ngu Thanh Thiển mỉm cười.
"Ta trước tiên sẽ dẫn hai vị sư muội đi chọn nơi ở nha." Địch Viễn hữu hảo đối hai người nói.
Ngu Thanh Thiển nhìn Phong Thần tùy ý kéo một cái tay áo của hắn: "Chàng đi trước giao nhiệm vụ đi, đợi ta ở Hồng phong dàn xếp ổn thỏa sẽ liên lạc với ngươi."
Sau khi tiến vào Thánh viện lúc tân tấn đệ tử đều có sắp xếp thống nhất, Ngu Thanh Thiển không thể nào cùng Phong Thần sống chung một chỗ.
"Ừ, có việc thì truyền tin cho ta." Phong Thần nắm chặt tay Ngu Thanh Thiển, sau đó buông ra nhẹ giọng nói.
Địch Viễn thấy hai người nói chuyện và cử chỉ thân mật, trong lòng không khỏi suy đoán quan hệ của hai người, càng cảm thán thì ra vị sư đệ lạnh lùng trong truyền thuyết còn có một mặt ôn hòa như vậy.
Xa Đồng Đồng cũng đối với Xa Phỉ Phỉ khoát tay áo nói: "Ngươi cũng đi làm việc trước đi, ta có việc lại tìm ngươi."
"Tiểu cô cô, Thánh viện không thể so với ở Xa gia, ngươi nếu là có việc nhất định phải đưa tin cho ta trước." Xa Phỉ Phỉ đối với bản lĩnh gây sự của Xa Đồng Đồng sớm lĩnh giáo, sợ nàng vừa đến liền gây sự, chỉ có thể nhấn mạnh có cái gì lại tìm đến mình.
Xa Đồng Đồng mặt lộ vẻ không kiên nhẫn: "Đã biết, vậy ta liền cùng với tiểu Ngu đi trước đây."
"Đi thôi, Địch sư huynh." Nói xong Xa Đồng Đồng kéo Ngu Thanh Thiển và Địch Viễn liền đi Hồng phong.
Mấy người Phong Thần họ lại đi một hướng khác giao nhiệm vụ, cuộc sống ở Thánh viện của Ngu Thanh Thiển mở màn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook