Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân
-
Chương 320: Cướp bảo áp trục (5)
Lãnh Lăng Sương một đời trước vì hùa theo sở thích của chồng, đã ra sức luyện cổ cầm trong một thời gian dài, lần này cũng dùng đến.
Mẹ của Tạ Phượng Chi yêu thích cổ cầm, lúc còn nhỏ sẽ giám sát nàng đàn tấu, trình độ cổ cầm của nàng cũng khá cao, thậm chí hiểu về đàn hơn so với Tử Yên.
Nhưng những người khác của Trì gia và Lãnh gia đều không hiểu nhiều về đàn, hai người nhất thời không tìm được người hợp tấu.
Lãnh Lăng Sương đã nghe nói nhiều về Tạ Phượng Chi, lại thêm tin, sau khi Tạ Phượng Chi ban ngày dùng cơm với đám người Phong Thần, vẻ mặt âm trầm rời khỏi phòng, dường như là vì không vui mà đi.
Lãnh Lăng Sương đoán nguyên nhân mà Tạ Phương Chi phất áo rời đi nhất định là Phong Thần và Ngu Thanh Thiển, suy cho cùng việc Tạ Phượng Chi ái mộ Phong Thần không phải là bí mật gì lớn ở Thánh viện.
“Tạ tiểu thư, ta có chút am hiểu về cổ cầm, những người khác ta thấy không thuận mắt, chi bằng chúng ta hợp tấu một bản được không?” Lãnh Lăng Sương suy nghĩ một lát, cách gian phòng dùng tinh thần lực truyền âm cho Tạ Phượng Chi.
Tạ Phượng Chi giật mình, nàng không nghĩ tới Lãnh Lăng Sương sẽ đề nghị cùng mình hợp tấu, nhàn nhạt nói: “Làm sao ta có thể tin cô có tư cách để cùng ta hợp tấu?”
“Trong số những người còn lại có thể đánh cổ cầm ở đây ngoài ta và cô, khả năng chỉ có Thần thái tử và Ngu Thanh Thiển, nhưng chắc bọn họ sẽ không chọn hợp tấu cùng chúng ta, cho nên Tạ tiểu thư nên biết lựa chọn như thế nào rồi chứ.” Ngữ khí của Lãnh Lăng Sương cũng mang theo mấy phần kiêu căng.
Nàng vốn là con gái trưởng của Lãnh gia, cho dù không được chiều chuộng cũng là người ở đó, huống hồ hiện tại nàng ở Trì gia cũng được coi là đích nữ bồi dưỡng, nàng không cho rằng bản thân không bằng Tạ Phượng Chi.
Nếu không phải nhìn đối phương cũng nghĩ đến Phong Thần, cũng căm thù Ngu Thanh Thiển, cộng thêm trình độ cổ cầm không tồi, nàng đương nhiên sẽ không chủ động mở miệng hợp tác.
Trong mắt Tạ Phượng Chi âm tình bất định, không đáp mà hỏi lại: “Phong Thần biết chơi đàn ta biết, Ngu Thanh Thiển cũng biết đàn sao?”
Nàng chưa nghe qua Phong Thần chơi đàn, nhưng vì ái mộ Phong Thần mà thu thập được rất nhiều tin tức, trong đó bao gồm cả hắn giỏi về đàn.
“Ta đoán cô ta biết.” Lãnh Lăng Sương cũng không biết Ngu Thanh Thiển biết chơi hay không, nhưng đáy lòng nàng có một loại dự cảm, nữ nhân đó sẽ tới phá hư.
Tạ Phượng Chi hừ lạnh một tiếng: “Hy vọng ngươi không làm ta thất vọng.”
Nói xong nàng bước ra khỏi phòng, ngồi xuống trước một cây cổ cầm, đầu ngón tay vuốt ve dây đàn.
Lãnh Lăng Sương nhếch môi cười, bước ra phòng, đồng thời ngồi trước một cây cổ cầm khác.
Hai người tiếp nhận cầm phổ mà thị nữ đưa lên nhìn một lượt, thời gian một nén nhang vừa đến, hai người mắt nhìn nhau, liền bắt đầu đánh đàn.
Nhìn hai mỹ nữ đàn tấu, không ít con cháu nhà làm quan, đặc biệt là nam tử ái mộ hai người đều toát ra vẻ mặt tán thưởng.
Xa Đồng Đồng nhìn hai người tấu đàn, mày nhíu chặt lại: “Hai tiện nữ nhân này sao lại tấu cùng nhau? Thực đúng là rắn chuột một ổ, cấu kết với nhau làm chuyện xấu.”
Bình thường Lãnh Lăng Sương và Tạ Phương Chi không có gì tiếp xúc, lần này cùng hợp tấu khiến Xa Đồng Đồng không hiểu ra sao.
Xa Phỉ Phỉ đau đầu xoa trán, dù sao thì Lãnh Lăng Sương và Tạ Phương Chi cũng là đại diện Lãnh gia, Trì gia và Tạ gia, tiểu cô cô nói bọn họ thành rắn chuột một ổ, há không phải cũng kéo ba nhà đó vào.
May mà trong phòng chỉ cần không dùng nội lực nói chuyện thì sẽ không truyền ra ngoài, bằng không lại một trận thị phi.
Ngu Thanh Thiển nhìn hai người phía dưới trình độ cổ cầm trong đám người là cao nhất, hợp tấu cũng khá hài hòa, biết được hai người bọn họ có lẽ có thể qua cửa.
Nàng kéo tay áo của Phong Thần, cười đùa nói: “Bệnh mỹ nhân, chàng có hứng thú với cổ cầm không?”
Phong Thần cười nắm chặt tay nàng: “Ừ, có hứng thú.”
“Vậy chúng ta cũng chơi thử, ta rất thích cây cổ cầm màu đỏ đó.” Ngu Thanh Thiển từ sâu trong đáy lòng thực sự thích cây cổ cầm đó, đó là một loại cảm giác nói không thành lời, giống như bỏ lỡ cơ hội này bản thân sẽ hối hận.
Mẹ của Tạ Phượng Chi yêu thích cổ cầm, lúc còn nhỏ sẽ giám sát nàng đàn tấu, trình độ cổ cầm của nàng cũng khá cao, thậm chí hiểu về đàn hơn so với Tử Yên.
Nhưng những người khác của Trì gia và Lãnh gia đều không hiểu nhiều về đàn, hai người nhất thời không tìm được người hợp tấu.
Lãnh Lăng Sương đã nghe nói nhiều về Tạ Phượng Chi, lại thêm tin, sau khi Tạ Phượng Chi ban ngày dùng cơm với đám người Phong Thần, vẻ mặt âm trầm rời khỏi phòng, dường như là vì không vui mà đi.
Lãnh Lăng Sương đoán nguyên nhân mà Tạ Phương Chi phất áo rời đi nhất định là Phong Thần và Ngu Thanh Thiển, suy cho cùng việc Tạ Phượng Chi ái mộ Phong Thần không phải là bí mật gì lớn ở Thánh viện.
“Tạ tiểu thư, ta có chút am hiểu về cổ cầm, những người khác ta thấy không thuận mắt, chi bằng chúng ta hợp tấu một bản được không?” Lãnh Lăng Sương suy nghĩ một lát, cách gian phòng dùng tinh thần lực truyền âm cho Tạ Phượng Chi.
Tạ Phượng Chi giật mình, nàng không nghĩ tới Lãnh Lăng Sương sẽ đề nghị cùng mình hợp tấu, nhàn nhạt nói: “Làm sao ta có thể tin cô có tư cách để cùng ta hợp tấu?”
“Trong số những người còn lại có thể đánh cổ cầm ở đây ngoài ta và cô, khả năng chỉ có Thần thái tử và Ngu Thanh Thiển, nhưng chắc bọn họ sẽ không chọn hợp tấu cùng chúng ta, cho nên Tạ tiểu thư nên biết lựa chọn như thế nào rồi chứ.” Ngữ khí của Lãnh Lăng Sương cũng mang theo mấy phần kiêu căng.
Nàng vốn là con gái trưởng của Lãnh gia, cho dù không được chiều chuộng cũng là người ở đó, huống hồ hiện tại nàng ở Trì gia cũng được coi là đích nữ bồi dưỡng, nàng không cho rằng bản thân không bằng Tạ Phượng Chi.
Nếu không phải nhìn đối phương cũng nghĩ đến Phong Thần, cũng căm thù Ngu Thanh Thiển, cộng thêm trình độ cổ cầm không tồi, nàng đương nhiên sẽ không chủ động mở miệng hợp tác.
Trong mắt Tạ Phượng Chi âm tình bất định, không đáp mà hỏi lại: “Phong Thần biết chơi đàn ta biết, Ngu Thanh Thiển cũng biết đàn sao?”
Nàng chưa nghe qua Phong Thần chơi đàn, nhưng vì ái mộ Phong Thần mà thu thập được rất nhiều tin tức, trong đó bao gồm cả hắn giỏi về đàn.
“Ta đoán cô ta biết.” Lãnh Lăng Sương cũng không biết Ngu Thanh Thiển biết chơi hay không, nhưng đáy lòng nàng có một loại dự cảm, nữ nhân đó sẽ tới phá hư.
Tạ Phượng Chi hừ lạnh một tiếng: “Hy vọng ngươi không làm ta thất vọng.”
Nói xong nàng bước ra khỏi phòng, ngồi xuống trước một cây cổ cầm, đầu ngón tay vuốt ve dây đàn.
Lãnh Lăng Sương nhếch môi cười, bước ra phòng, đồng thời ngồi trước một cây cổ cầm khác.
Hai người tiếp nhận cầm phổ mà thị nữ đưa lên nhìn một lượt, thời gian một nén nhang vừa đến, hai người mắt nhìn nhau, liền bắt đầu đánh đàn.
Nhìn hai mỹ nữ đàn tấu, không ít con cháu nhà làm quan, đặc biệt là nam tử ái mộ hai người đều toát ra vẻ mặt tán thưởng.
Xa Đồng Đồng nhìn hai người tấu đàn, mày nhíu chặt lại: “Hai tiện nữ nhân này sao lại tấu cùng nhau? Thực đúng là rắn chuột một ổ, cấu kết với nhau làm chuyện xấu.”
Bình thường Lãnh Lăng Sương và Tạ Phương Chi không có gì tiếp xúc, lần này cùng hợp tấu khiến Xa Đồng Đồng không hiểu ra sao.
Xa Phỉ Phỉ đau đầu xoa trán, dù sao thì Lãnh Lăng Sương và Tạ Phương Chi cũng là đại diện Lãnh gia, Trì gia và Tạ gia, tiểu cô cô nói bọn họ thành rắn chuột một ổ, há không phải cũng kéo ba nhà đó vào.
May mà trong phòng chỉ cần không dùng nội lực nói chuyện thì sẽ không truyền ra ngoài, bằng không lại một trận thị phi.
Ngu Thanh Thiển nhìn hai người phía dưới trình độ cổ cầm trong đám người là cao nhất, hợp tấu cũng khá hài hòa, biết được hai người bọn họ có lẽ có thể qua cửa.
Nàng kéo tay áo của Phong Thần, cười đùa nói: “Bệnh mỹ nhân, chàng có hứng thú với cổ cầm không?”
Phong Thần cười nắm chặt tay nàng: “Ừ, có hứng thú.”
“Vậy chúng ta cũng chơi thử, ta rất thích cây cổ cầm màu đỏ đó.” Ngu Thanh Thiển từ sâu trong đáy lòng thực sự thích cây cổ cầm đó, đó là một loại cảm giác nói không thành lời, giống như bỏ lỡ cơ hội này bản thân sẽ hối hận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook