Khuynh Thành Song Tuyệt
Chương 7: Thế gian thị phi hay là ai phi



Bùi Liễu Tích quay đầu, rốt cuộc nói không ra lời. Đành phải lại quay đầu hướng Tư Đồ Cảnh xin giúp đỡ, Tư Đồ Cảnh bất đắc dĩ nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ, cũng quay đầu, nhìn mắt Triêu Dương, ánh mắt lờ đi rất nhanh.

Bọn họ đi là quan đạo (con đường dành cho quan lại) , kinh thành cũng không xa, không đến năm ngày sẽ tới nơi. Đến một cái trấn nhỏ lúc ấy cũng đã muộn. Này trấn nhỏ nhưng thật ra không giống Cẩm Châu có nhiều dân chạy nạn như vậy, nhưng hiện tại tiêu điều cũng có một ít.

Cách cuộc thi còn có nửa tháng, cũng không vội vã lên đường. Vì thế ba người ở trấn trên tìm khách *** nhỏ ngủ trọ.

Đường dài và hẹp, nhưng trên đường hầu như không có người, chỉ có vài người đi đường người cưỡi ngựa hoặc là lái xe ngẫu nhiên ngang qua.

Bởi vì tìm nơi ngủ trọ ít người, khách *** sinh ý (làm ăn) không tốt, khách *** lão bản vừa thấy có người tiến vào liền vội vàng đến đón, giúp bọn họ chăm sóc ngựa thật tốt, lại phân phó chuẩn bị thức ăn cho bọn họ, an bài tam gian thượng phòng ( phòng trên í nói phòng tốt). Khách *** cũng chỉ có tam gian phòng hảo hạn này.

Chưởng quầy thoạt nhìn hơn năm mươi tuổi , khuôn mặt tang thương, đi lại vẫn khỏe mạnh, trong *** chỉ có một nam hài nhìn qua cỡ mười sáu mười bảy tuổi.

Sắc trời có chút u ám , chưởng quầy phân phó nam hài đi đóng cửa, một lòng chỉ phục vụ ba người bọn họ.

Bọn họ ngồi ở trong phòng chính ăn cơm, không ai nói gì, không khí nhất thời quỷ dị.

Trong *** đã mở đèn, ngọn đèn nhẹ nhàng lay động , làm cho người ta không khỏi lo lắng nó sẽ tắt bất cứ lúc nào. Trong phòng lúc sáng lúc tối, khiến cho tinh thần người ta có chút không yên.

Thời khắc yên tĩnh, ngoài cửa truyền đến tiếng bánh xe ngựa đang lăn, tựa hồ là ở ngoài *** mà ngừng lại, theo sau, lại truyền đến tiếng gõ cửa.

Chưởng quầy trên mặt rõ ràng hưng phấn, mau chạy tới mở cửa.

Ngoài cửa đứng một vị nam tử mặc lam y ( y phục màu xanh), vẻ mặt ngạo nghễ, làm nổi bật khí độ bất phàm, phía sau còn theo một tiểu đồng, ngoài cửa dừng một chiếc xe ngựa dù trong màn đêm u ám nhưng vẫn thấy được sự lộng lẫy xa hoa của nó, xem ra là một vị thiếu gia nhà giàu. Chưởng quầy thái độ càng tỏ ra cung kính.

“Hai gian phòng hảo hạng.” Nam tử vừa vào cửa liền lạnh lùng ném một câu.

“Vị công tử này, ngượng ngùng, thượng phòng đã không còn……”

Nam tử liếc mắt hướng phòng chính có ba người đang ngồi, mi gian một cỗ lệ khí (nếu như ko muốn nói là nhếch mép cười gian ác cũng có ý khinh thường nữa): “Đổi phòng cho bọn họ.” Ngữ khí cứng rắn mà quyết tuyệt.

Chưởng quầy có chút khó xử:“Này, sợ là có chút không tốt……”

Nam tử không nói, bối thủ ngang đầu (chư vị cứ tưởng tượng cái dáng dấp của mí thằng công tử bột, tay luôn để sau lưng đầu thì hếch lên ấy),mười phần là bộ dáng của công tử. Phía sau tiểu đồng đưa ra một thỏi vàng để ở trên quầy. Chưởng quầy vẻ mặt ngẩn ra.

“Uy, ngươi phải biết chút ít đạo lý, rõ ràng phòng là chúng ta đặt trước !” Bùi Liễu Tích thiếu kiên nhẫn, vọt đi lên.

Tiểu nhị thật tức thời không nói lời nào, yên lặng thu dọn bàn ghế, thay nước trà cùng chén cụ.

Kia nam tử thanh y căn bản khinh thường nhìn Bùi Liễu Tích liếc mắt một cái, nghe vậy vẫn là không nói được một lời, vẫn như cũ nâng mắt. Tiểu đồng tiện hiểu ý tứ của hắn, nói:“Chúng tôi rất sẵn lòng trả tiền cho các vị đổi phòng.”

Chưởng quầy thấy thế, cảm thấy đôi bên không thể đắc tội, thành thật lui ở một bên không dám nói tới, để cho bọn họ tự mình đấu khẩu.

Bùi Liễu Tích tức giận:“Không có khả năng đó! Đừng tưởng rằng có tiền liền vạn năng !” Dứt lời lại trở về ngồi.

Kia tiểu đồng lại xuất ra một thỏi vàng đặt lên bàn, chưởng quầy có chút thần động, đứng nửa ngày vẫn như cũ không dám lấy tiền, lại hướng bọn họ bên này đi tới .

Tư Đồ Cảnh tiếp tục uống trà, sau lại cầm lấy cái chén cẩn thận quan sát hoa văn, chính là, cái chén này cũng trang trí quá đơn điệu, không có hoa văn, thành chénnhẵn bóng , chỉ một màu đỏ.

“Ba vị khách quan.” Chưởng quầy cung kính nói:“Các vị có thể……”

Nói chỉ nói đến một nửa, quầy thượng ngọn đèn độ nhiên sáng mạnh, phòng trong mọi người rõ ràng nghe được thanh âm cái chén vỡ vụn. Bùi Liễu Tích trừng lớn mắt thán phục, Triêu Dương cười thầm.

“Ách…… Ngượng ngùng, tại hạ không cẩn thận khiến cái chén vỡ vụn ……” Tư Đồ Cảnh ra vẻ có lỗi.

“Không có việc gì, ha ha, không có việc gì……” Chưởng quầy đưa tay áo lên lau mồ hôi rồi rời đi.

Tư Đồ Cảnh hơi hơi buông tay, thế nhưng có bột phấn theo bàn tay bay xuống. Triêu Dương nhìn quen , không cảm thấy lạ.

Mà kia nam tử thanh y lại vẫn không chấp nhận, sắc mặt không hề gợn sóng.

Tư Đồ Cảnh đứng dậy, Triêu Dương đang chuẩn bị ngăn cản chuyện hắn định làm, mà biểu hiện hiện tại của Tư Đồ Cảnh làm cho hắn chấn động.

“Chúng ta đây cũng có ba người, chi bằng nhường một bước, chúng ta nhường ngươi một gian phòng, công tử nói được?” Tư Đồ Cảnh chậm rãi đi qua, lộ ra nụ cười tao nhã.

“Tạ quá công tử khiêm nhượng!” Tuy nói là tạ, lại hoàn toàn không có tạ ngữ khí. Rất là làm cho Tư Đồ Cảnh bất mãn.

Kia nam tử lại nói tiếp:“Tại hạ người Tuân Châu Lý Tùy Phong, xin hỏi công tử tôn tính đại danh?”

Ở đây người nghe vậy sắc mặt giai biến, nhất là chưởng quầy , mặt bộ rõ ràng co rúm.

Lý Tùy Phong, thế lực có thể so với một quốc gia, ngay cả hoàng đế cũng kính ba phần gia tộc nhà họ Lý.

Nhưng Tư Đồ Cảnh là mới sinh nghé con không sợ hổ, cảm thấy không có gì hay một chút rung động , bình tĩnh nói: “Nguyên lai là Lý gia công tử. Hạnh ngộ, hạnh ngộ. Tại hạ người của Thanh Thành Tư Đồ Cảnh.”

“Hôm nay có thể kết bạn Tư Đồ công tử xem như may mắn, ngày khác gặp lại!” Ngữ khí là có ý nghiêm trọng.

Dứt lời, Lý Tùy Phong ý bảo chưởng quầy dẫn bọn hắn vào phòng, chưởng quầy thật không thể dễ dàng lấy lại tinh thần, dẫn hai người lên lầu. Dưới lầu giai nhân thở dài.

Đương kim hoàng đế Hạ Côn là cái con rối, đây là thế nhân đều biết chuyện. Mà Tể tướng lâu nay không có đối hắn động thủ, bởi vì hoàng hậu của hắn, là Tuân Châu Lý gia nữ nhi — Lý Mộ Tử.

Lý gia nhiều thế hệ thống trị Tuân Châu, nói là một cái Tuân Châu, thực tế tương đương với năm châu lớn nhỏ. Này thế lực càng ngày càng lớn, ngay cả kẻ nắm quyền thống trị cũng không dám bất kính vài phần. Lúc trước cũng vì mượn sức Lý gia mới đưa ra đề nghị, đưa được Lý Mộ Tử vào cung.

Ba người hiển nhiên đều đối Lý Tùy Phong có điều cố kỵ, Tư Đồ Cảnh cũng ngồi không nói.

Triêu Dương trầm mặc sau khi cười cười:“Thiếu gia không cần lo lắng, phụ thân của Lý Tùy Phong cùng trang chủ là bạn cũ .”

Bùi Liễu Tích cả kinh nói:“Cái gì trang chủ?”

“Thanh Thành sơn trang trang chủ.”

“A, ta nhớ ra rồi, ngươi họ Tư Đồ, ngươi là con của Tư Đồ Chấn Nam?” Bùi Liễu Tích càng kinh ngạc.

Tư Đồ Cảnh mắt trợn trắng, ngay cả thân phận người khác cũng chưa biết rõ ràng liền đi theo, quả thực là rất choáng váng.

Không để ý tới Bùi Liễu Tích ngu ngốc, Tư Đồ Cảnh đối Triêu Dương nói:“Cũng không có gì lo lắng , bất quá Triêu Dương sư phụ đêm nay cùng với ta ở một gian phòng .”

Bùi Liễu Tích trong tâm đau khổ, người Thanh Thành sơn trang, xưng hô như thế nào? Người này kêu người kia thiếu gia, người kia kêu người này sư phụ. Lại không tiện mở miệng hỏi.

Lại im lặng trong chốc lát, ba người đều lên lầu vào phòng.

Sáng sớm ngày thứ hai bọn họ ba người liền trả phòng rời đi.

Biết được Tư Đồ Cảnh là người Thanh Thành sơn trang, Bùi Liễu Tích đối với võ công của hắn rất tò mò, nghe nói Thanh Thành sơn trang nội công rất lợi hại , nhất là trước kia kia bản [ Hồng Diễm Quyết ], không ít môn phái đều trăm phương nghìn kế nghĩ cách muốn lấy, đáng tiếc sau lại đánh mất, vài năm trước hình như đã có tung tích, không biết Thanh Thành sơn trang có phải hay không có người đã luyện.

Dọc theo đường đi Bùi Liễu Tích đưa ra nhiều lần muốn cùng Tư Đồ Cảnh giao thủ, nhưng vẫn bị cự tuyệt, vì thế thường thường đột nhiên tập kích, khả mỗi lần đều bị phát hiện.

Tư Đồ Cảnh chưa bao giờ cùng người khác giao thủ, cũng không nguyện cùng người khác giao thủ, trừ bỏ một người. Cùng hắn giao thủ, cũng tuyệt đối không phải cố ý , mà là một loại thói quen.

Chỉ cần mới nhớ đến, hắn sẽ bất tri bất giác cong khóe miệng mỉm cười. Này nụ cười, dọc theo đường đi làm cho không ít người lâm vào mê hoặc, bao gồm Bùi Liễu Tích, cũng sẽ lặng lẽ theo dõi hắn.

Mong muốn thời gian nhanh trôi, hai ngày sau liền tới kinh thành. Nghỉ ngơi cả đêm, buổi sáng thức giấc đến bên cạnh trong phòng, phát hiện Triêu Dương đã không thấy . Đang định đi tìm, đã có hai gã nam tử hướng hắn đi tới.

“Tư Đồ công tử!” Trong đó một người kêu lên.

Tư Đồ Cảnh nhìn kỹ này hai người liếc mắt một cái, bộ dạng rất quen, nhưng là hắn không nhớ. Liền hỏi:“Nhị vị là……”

“Tại hạ Cảnh Dực,đây là bào đệ Cảnh Linh, gia phụ cùng trang chủ Tư Đồ Chấn Nam là bạn cũ, lần này trang chủ nhờ tới đón công tử đi kinh thành.”

Cảnh Dực Cảnh Linh vừa thấy đó là công tử nhà giàu, cũng không giống như Lý Theo Gió kia, bọn họ cách nói năng gian lộ ra một cỗ lực tương tác, Tư Đồ Cảnh đối bọn họ có bước đầu hảo cảm.

Lại vẫn là khó hiểu:“Triêu Dương sư phụ đâu?”

Cảnh Linh mỉm cười nói:“Trang chủ có việc gấp triệu sư phụ trở về. Tư Đồ công tử liền theo chúng ta cùng đi, chúng ta đối nơi này rất quen thuộc.”

“Thì ra là thế, vậy phiền nhị vị công tử .”

“Không dám nhận không dám nhận……” Hai người cùng kêu lên nói.

Tư Đồ Cảnh nhìn bộ dáng phấn khởi của hai người, bất giác vừa cười.

Thanh Thành sơn trang

Triêu Dương sau khi hộ tống Tư Đồ cảnh tới khách ***, nhận được Tư Đồ Chấn Nam mật hàm, buổi tối đi không từ giã, lên ngựa chạy một đêm, cuối cùng giữa trưa chạy về tới Thanh Thành sơn trang.

Lúc này Tư Đồ Chấn Nam đang ngồi ở trong sân nhập thần vào một quyển sách cũ ố vàng, Triêu Dương đến gần cũng không phát hiện.

“Trang chủ.” Triêu Dương mở miệng gọi hắn.

Tư Đồ Chấn Nam phục hồi tinh thần, ngẩng đầu, nhìn nhìn bốn phía, nhẹ giọng nói:“Thường Vân giống như xuất hiện ……”

“Ý trang chủ là?”

“Vài năm trước nàng vốn đã từng xuất hiện, cũng tạo ra trong trang ít tai họa không ngờ, mấy năm nay nàng lại biệt vô âm tính, trên giang hồ đồn đãi có người nhìn thấy nàng, ta sợ nàng sẽ gặp nguy hiểm……”

Triêu Dương cũng đoán được chuyện gì, nói tiếp: “Trang chủ là muốn thuộc hạ tìm ra nàng trước khi có ai tìm ra?”

“Ân.” Tư Đồ Chấn Nam gật đầu,“Mấy năm nay nàng vì sư huynh mà mê muội nhận một tội danh,[ Hồng Diễm Quyết ] cũng không có ở trên tay nàng, nhưng trên giang hồ người người vẫn còn tìm nàng.”

Tư Đồ Chấn Nam thở dài.

Triêu Dương hấp khí, nói:“Trang chủ yên tâm, thuộc hạ nhất định làm việc này thỏa đáng.” Dứt lời lui đi ra ngoài.

Năm đó giang hồ đệ nhất mỹ nữ Thường Vân, vì người mình yêu, chính là Thanh Thành tứ công tử, không tiếc vì hắn mang theo một tội danh lớn, bị người trong giang hồ đuổi giết. Tập Lạc Ành tẩu hỏa nhập ma, lại cùng hắn yêu nhau rồi rời xa giang hồ. Yêu Tập Lạc Ảnh , không phải Thường Vân. Thường Vân chung tình, mấy lần khiến Tư Đồ Chấn Nam rơi lệ, nhưng mà, phải làm thế nào đây?

_________________________

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương