Khuynh Thành Song Tuyệt
-
Chương 12: Ám trung bất tri
Trong cung yên ắng, người trong cung cũng không thấy ở đó, chỉ có huynh muội Lương thị tĩnh tọa , trò chuyện, đèn đuốc sáng trưng, nhân tâm lo âu.
“Huyền Minh Thần, ngươi tính xử lý như thế nào!” Thái Hậu ngữ khí tối nghĩa mà kiên quyết, ngầm có ý trong lòng bất mãn.
Thái Phó vốn là địch nhân lớn nhất của bọn họ, nay Lương Hành lại còn giúp cho hài tử của Thái Phó thăng quan tiến chức, Thái Hậu thật sự là có chút không hiểu.
Lương Hành vẫn ngồi không nhúc nhích:“Thái Phó mấy năm nay thao ám trung bất tri (bí mật hành sự, QT ca ca dịch là giấu nghề đó a~), âm thầm không biết kết hạ bao nhiêu quan viên, nếu không thể mượn sức hắn, kế hoạch của chúng ta liền khó có thể thi hành!”
“Như vậy chỉ giúp hắn cũng cố thế lực!” Xưa nay Thái Hậu thông minh sáng suốt mưu mô xảo quyệt giờ phút này lại bất chấp đại cuộc, gần như là đem những lời này mà rống lên.
Lương Hành chỉ khẽ nhắmhai mắt:“Thời điểm này không thể tùy ý mà hành sự, chỉ có như vậy mới có thể tạm thời khiến bọn họ ổn định một thời gian, bốn nguyệt sau chúng ta bí mật thi hành, giết hắn!”
Bốn nguyệt sau, là tới đầu xuân, cũng là lúc hoàng đế bắt đầu tự chấp chính. Bốn nguyệt sau, giang sơn đổi chủ, không còn gì là không giải quyết được. Nghĩ đến đây, Thái Hậu nuốt xuống một hơi, nên thế,
Nên thế, vẫn là lấy đại cụôc làm trọng.
Từ xưa đến nay, phương thức mượn lòng người mà lập đại nghiệp tốt nhất, là đám cưới.
Lương Nhã Cầm năm ấy nghe tin Huyền Minh Thần rời đi liền nỗi giận lôi đình, nói cái gì đều là nhất nhất kiên quyết muốn cùng đi cùng hắn. Quăng ngã nghiên mực mà Lương Hành say mê nhất, làm bể đồ sứ trên trăm cái, khiến tâm gia nhân lớn bé trong Lương phủ đều hoảng sợ.
Ít hôm nữa Lương Nhã Cầm sẽ được gã cho Huyền Minh Thần, tính tình nàng cũng trở nên bớt nóng giận hơn. Chỉ cần biết tin Huyền Minh Thần đã về nhà là liền tìm tới huyền phủ,tuy rằng chỉ là ở đứng bên ngoài lén lút nhìn vào, nhưng về đến nhà mặt tươi như hoa mùa xuân.
Sau lại còn nghĩ ra cách để tiếp cận Huyền Minh Thần : “Ngẫu ngộ” (bất chợt gặp nhau), tâm tư Lương tiểu thư gia nhân trong Lương phủ không ai là không biết, không người nào không hiểu, Lương Hành cũng đang tìm cách thu nhận Huyền Minh Thần làm con rễ, nào ngờ nhờ con gái của mình mà mọi việc êm xuôi.
Hôm sau Lương Hành Huyền Tế Bắc liền gặp mặt , Huyền Tế Bắc cũng đang có ý này, đều không phải là vì muốn kiềm chế thế lực của Lương gia, cho dù không thích Lương Nhã Cầm, nhưng ít ra, cũng có thể che mắt bọn họ, giúp cho mọi việc thuận lợi tiến hành.
Cả hai người đều cho rằng mình đúng, đều cho rằng đối phương không biết tính.
Hôn kỳ định vào ngày bán nguyệt.
Từ lúc vào triều tới nay, Tư Đồ Cảnh rất ít cùng các quan viên kết giao, gặp sự việc gì chỉ phát biểu ý kiến của riêng mình, phân tích khéo rất hữu lý, chúng quan viên nhiều lúc cũng mở mang được kiến thức nên cũng không phản bác nhiều, chỉ cho hắn cái nhìn tỏ vẻ đồng ý, tùy theo phụ họa, cũng cũng không kết giao.
Lương Hành đối loại người này tất nhiên là phải đề phòng, đối với hắn cùng Huyền Minh Thần cũng có chút nghi hoặc, nhưng điều quan trọng nhất hắn đề phòng không phải như thế.
Tư Đồ Cảnh vốn rất thích chơi đùa, vào triều phải giả bộ đứng đắng nghiêm trang khiến hắn rất chi là không hài lòng, lo đi nô đùa ở nơi nào chính bản thân mình cũng không biết, cho dù như thế nào cũng phải đi dạo xung quanh hoàng cung một lần mới bằng lòng. Vốn định rủ Huyền Minh Thần cùng nhau đi , nhưng mà Huyền Minh Thần gần đây đối với hắn có chút xa cách , quên đi, một mình đi!
Nhưng là, hoàng cung không thể so Thanh Thành sơn trang, vòng vòng mấy cái là lạc đường , Tư Đồ Cảnhlà đang oán giận vì sao trong cung nơi nào cũng chỉ có một cây đại thụ như nhau, liền gặp một thân ảnh quen thuộc chạy qua giữa bóng cây.
Luôn ngạo nghễ nhìn hậu thế, ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo cùng hống hách dường như, kia không phải Lý Tùy Phong thì là ai? Hắn không lo hảo hảo quản cấm vệ binh của hắn chạy tới đây làm gì?
Nếu nói bởi vì sợ phiền phức mà bỏ qua sự hiếu kỳ, cũng là có khả năng . Nhưng đối với Tư Đồ Cảnh mà nói, là tuyệt đối không có khả năng . Hắn hôm nay nhất định phải đi theo sau xem xét rõ ràng.
Theo đi mới phát hiện ra một bí mật lớn.
Lý Tùy Phong đi gặp người đương nhiên là đương kim hữu danh vô thật hoàng đế Hạ Côn. Không thể xem nhẹ Hạ Côn kia cùng Vương gia phụ thân cùng Lý Tùy Phong tướng quân phụ thân là bạn cũ . Lý Mộ Tử lại gả vào trong cung, này hai nhà quan hệ không tầm thường.
Điều quan trọng hơn là, Lý gia vẫn còn nắm trọng binh trong tay.
Hai người này chỉ gặp mặt nhau thôi mà cũng phải che che nấp nấp, hoa hoa thụ thụ che lấp , nếu không phải ngộ đả ngộ chàng (giống bất đắc dĩ a~), Tư Đồ Cảnh cũng đi hội đi đến nơi này.
“Đến đây, ngồi đi!” Hạ côn chỉ vào ghế đá bên cạnh.
Lý Tùy Phong cũng không hề kiêng nể mà ngồi.
“Hoàng Thượng, thần việc là muốn nhắc nhở Hoàng Thượng, Lương Hành đã chuẩn bị động thủ , hẳn đã tự mình chấp chính đại điện.”
“Ta đã sớm biết.” Hạ Côn thở dài, lại tiếp này hỏi:“Ngươi dự định ra sao?”
Lý Tùy Phong cười cười:“Đương nhiên là địch động thì ta cũng động.” Nhưng mà sắc mặt trở nên ngưng trọng, nói: “Chính là, địch nhân thật sự, không biết là ai.”
“Sao?” Hạ côn nhíu nhíu mày,“Ngươi là nói Thái Phó? Hắn là quan văn cho dù kết giao rộng rãi cũng không nắm binh lực trong tay, ngươi cớ gì phải lo lắng đến hắn?”
Thái Phó? Chẳng lẽ, Thái Phó mượn sức những người đó, đều là vì…… Như vậy, cha không có khả năng không biết a. Chẳng lẽ, cha cùng Thái Phó đều là một người ? Kia là vì cái gì muốn cho mình vào triều làm quan? Tư Đồ Cảnh trong lòng dâng lên không ít nghi hoặc.
Tư Đồ Cảnh âm thầm bĩu môi, hoàng đế này dường như cái gì đều biết cả. Không giống như lúc thượng triều ngơ ngơ ngác ngác chẳng biết cái gì.
Lý Tùy Phong khoát tay áo: “Cấm vệ binh trong kinh thành thuộc về ai chưa nói đi, Lương Hành nhiều năm nay chuyên quyền, trong triều đại thần sớm đối hắn bất mãn, chính là chưa dám biểu hiện ra ngoài. Nếu Thái Phó một khi đắc thế, sẽ chờ đến khi quyền lực ổn định mà theo.”
Lời nói này khiến tâm trí Hạ Côn trở nên náo loạn, cấm vệ quân thủ lĩnh Cảnh Hành Trác trước kia là phó tướng đắc lực của Tư Đồ Chấn Nam, Tư Đồ Chấn Nam cùng Huyền Tế Bắc lại quan hệ không phải tầm thường, Lương Hành nắm giữ binh lực dù có nhiều chỉ sợ cũng đánh không lại binh lính trong thành.”
Tư Đồ Cảnh lúc này mới phát hiện ra được cấm vệ quân thủ lĩnh của kinh thành tên là Cảnh Hành Trác. Cha ở kinh thành đưa đến hai người hỗ trợ cho mình, Cảnh Dực, Cảnh Linh. Đều họ Cảnh. Chẳng lẽ bọn họ là người một nhà?
Xem ra, hắn cũng có phần.
“Ngươi trên tay binh tướng cũng đủ đó chứ?” Hạ Côn lại hỏi.
“Bây giờ còn không dám kết luận” Lý Tùy Phong nói,“Hành sự tùy theo hoàn cảnh đi!” Dứt lời đứng dậy rời đi, bước đi hai ba bước lại hồi đầu:“Đề phòng Tư Đồ Cảnh!”
Tư Đồ Cảnh liền nấp xuống, ta làm gì ta, sao mà phải đề phòng ? Đang nghĩ tới, phát hiện Lý Tùy Phong đang hướng tới, nhất thời không biết trốn ở đâu, bỗng nhiên bị một bàn tay kéo sang một nơi an toàn.
Đợi cho Lý Tùy Phong cùng Hạ Côn đều rời khỏi Tư Đồ Cảnh mới dám mở miệng nói:“Ngươi sao cứ thích lén lút đi theo ta?”
Câu hỏi này Huyền Minh Thần thật không biết nên trả lời như thế nào, vốn là định bỏ mặt hắn , nhưng lại lo lắng, đành đi theo đến đây.
“Được rồi, theo ta trở về!” Huyền Minh Thần dứt khoát khôn chịu giải thích tâm tư.“Ta muốn về nhà ngươi a!” Tư Đồ Cảnh không thuận theo rồi thì thầm.
Huyền Minh Thần cũng mất bình tĩnh :“Ít nói lời vô nghĩa đi, không cho ngươi nơi nơi chạy loạn!”
Tư Đồ Cảnh cũng không nhiều lời, vẫn là giống như trước đây nắm chặt cánh tay Huyền Minh Thần, Huyền Minh Thần lập tức bảo hắn buông ra, Tư Đồ Cảnh tái vãn, huyền minh thần tái súy, tái vãn, tái súy, vãn, súy……. (Tái vãn là kéo, tái suy là đẩy ra)
Dằng co một hồi, hai người cuối cùng về đến Thái Phó phủ.
Huyền Tế Bắc đang chuẩn bị sính lễ, gặp Huyền Minh Thần trở về liền nghênh đón, nói:“ Sính lễ đã chuẩn bị tốt , ngươi xem còn cần cái gì liền phân phó cho quản gia làm!”
Huyền Minh Thần chưa được thông báo về việc này, có chút sửng sốt, Tư Đồ Cảnh lại trợn tròn hai mắt.
“Cha, ngươi làm cái gì vậy?” Huyền Minh Thần hỏi.
“Thừa tướng hôm nay không có nói cho ngươi biết sao?” Huyền Tế Bắc nói: “Lương gia tiểu thư sẽ gả đến đây . Chúng ta cũng phải hảo hảo chuẩn bị, không thể chậm trễ a!”
“Cái gì?” Huyền Minh Thần kinh hãi:“Vì sao ta lại không biết?”
“Hiện tại biết cũng không muộn a!” Huyền Tế Bắc cười nói.
Tư Đồ Cảnh sắc mặt đã đổi đến khó xem, đẩy Huyền Minh Thần sang bên cạnh, nói:“Chúc mừng!” Sau đó xoay người căm giận rời đi. Huyền Minh Thần cũng vô ý thức mà đuổi theo.
Huyền Tế Bắc cũng không biết đấy là tình trạng gì, lại trở về vội vàng chuẩn bị hôn lễ.
Tư Đồ Cảnh cùng Huyền Minh Thần hai người một người chạy, một người truy.
Huyền Minh Thần không phải hảo bạn hữu của mình sao, hắn thú giai thê mình phải nên vui vẻ chúc mừng cho hắn chứ, hiện tại vì cái gì mà sinh hờn dỗi a! Tư Đồ Cảnh cảm thấy bất an .
Tư Đồ Cảnh vì cái gì nghe nói mình cưới nương tử lại phản ứng như thế? Hắn sinh khí với mình là vì cái gì, cưới nương tử rõ ràng là chuyện bình thường a! Huyền Minh Thần cảm thấy bất an .
Tư Đồ Cảnh quay đầu lại, hai người đứng đối diện nhau nhìn thật kỹ, kết quả là hai người đều đỏ mặt . Này là ý tứ gì, đều tự trong lòng cũng bắt đầu hiển hiện .
“Về chuyện cha ta cùng cha ngươi, ngươi vừa mới nghe được, ngươi mau thẳng thắn đi.” Huyền Minh Thần nhỏ giọng nói,“Ngươi không cần……”
“Ta biết nên làm như thế nào.” Tư Đồ Cảnh cắt đứt lời nói của hắn,“Ta đều hiểu được, phải lấy đại cục làm trọng, ngươi đi về trước đi.”
“Kia, ngươi cũng trở về đi!” Huyền Minh Thần nói, lại thêm câu:“Không cần loạn tưởng. Không có việc gì đâu .”
“Ân!”
Ở mặt ngoài là bộ dạng thật rất thản nhiên, trong lòng lại vẫn là khó chịu. Vì cái gì bọn họ phải gạt hắn, ngay cả Huyền Minh Thần cũng gạt hắn.
Từ nhỏ là luôn thích học những thứ đó, vốn không chán ghét, cứ như vậy cũng đã học được rất nhiều thứ, hiện tại ngẫm lại, cảm thấy thật sự là đáng sợ, nguyên lai hết thảy đều là ở vì kế hoạch của bọn họ. Cứ giống như một quân cờ bị người ta điều khiển suốt mấy năm nay.
Kỳ thật có thể không cần có hắn a, vì cái gì nhất định phải muốn hắn vào cuộc. Hắn thật không rõ.
Những năm gần đây, hắn cho tới bây giờ chỉ biết bên nào phản loạn, bên nào thực đang cố gắng dạy bảo hắn, chưa bao giờ từng có ý nghĩ của bản thân. Nếu hắn muốn có cuộc sống của riêng bản thân, hắn hiện tại nhất định là nên không chút do dự từ bỏ tất cả những thứ mình đang theo đuổi. Đáng tiếc, hắn không thể.
Hiện tại việc duy nhất có thể làm , chỉ có thể dựa theo những sự sắp xếp ban đầu mà đi. Bằng không, còn có thể làm thế nào đây?
Hết thảy tất cả sự việc đột nhiên hiện ra một mặt đáng sợ, hắn thật sự có chút không muốn thừa nhận. Bao gồm cả cảm tình mình dành cho Huyền Minh Thần, cũng không muốn thừa nhận.
Hai người bọn họ từ lúc quen nhau tới nay chưa từng có một cuộc hảo hảo trò chuyện ,sẽ có chút này chút nọ phát sinh dị thường trong lời nói của bọn họ, lại vẫn như cũ không thể hảo hảo trò chuyện.
Những ngày kế tiếp, vẫn là thường thường gặp mặt nhưng lại nói không ai nói với nhau câu nào.
Phải chi không nói lời nào có thể xóa đi tất cả mọi chuyện xảy ra với bọn, nhưng chung quy bọn họ nhất định là vẫn cứ trầm mặc.
Chính là, hai người cứ như thế, là giống có quỷ ở trong lòng tác loạn khiến lòng người ta không thể yên.
____________________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook