Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa
-
Chương 168
‘Soạppp’
Hai thân hình một hỏa hồng một tuyết bạch đột ngột xé nước trồi lên!
“Rốt cuộc cũng đuổi được bọn chúng…” – Cùng với giọng cười gượng gạo chẳng còn chút sức lực, gương mặt Tiếu Khuynh Vũ hiện lên nhợt nhạt tái xanh.
Nghĩ đến lúc mấy tên đó phát hiện ra trên lưng hai con ngựa trống không không một bóng người, có lẽ là tức giận đến ói mật phun máu chứ không đùa.
Kế điệu hổ ly sơn dùng ngựa không dẫn dụ địch quân đi xa còn mình lặn xuống nước trốn tuy chẳng lấy gì làm thoải mái, nhưng mà ‘ngộ biến tùng quyền’, cũng là cách tạm thời đối phó được. Thứ nhất, Phương Quân Càn công lực vẫn chưa hồi phục, thứ hai, cánh tay phải của mình…
Công tử Vô Song nhếch môi cười khổ sở: Tuyệt thế song kiêu đã bao giờ phải chật vật xoay sở thế này đâu…
“Phương… Á, ưm…” – Một đôi môi bất thần ép mạnh xuống môi y, mãnh liệt bá đạo, nóng rực như lửa, cuồng loạn thiêu đốt, cả thế gian như vùi chôn trong nụ hôn man dại.
Phương Quân Càn ghì chặt sau gáy của y, đôi môi tham lam điên cuồng quấn lấy, cắn mút ngấu nghiến, không cho phép người ở trong ngực có cơ hội cựa quậy hay phát ra bất cứ âm thanh nào.
Tiếu Khuynh Vũ khó nhọc bật lên tiếng rên rỉ yếu ớt, nụ hôn trừng phạt của Phương Quân Càn khiến y choáng ngợp, hô hấp khó khăn, không cách nào hít thở. Mặt nước sóng gợn lăn tăn phơi mình dưới nắng, phản chiếu lung linh lên đôi má trắng nõn như tuyết có chút nhợt nhạt, y đã mệt mỏi lại càng thêm kiệt sức, tựa hồ ngay cả một tí ti khí lực cũng không tài nào gượng lên nổi mà chống đỡ.
“Tiếu Khuynh Vũ, ngươi ngu ngốc lắm!” – Y nghe hắn bất lực nói bên tai mình.
Sợ mình sẽ làm y bị thương, Hoàn Vũ đế cuối cùng cũng luyến tiếc, chậm chạp nới lỏng vòng tay đang ôm thân thể gầy yếu đơn bạc trong lòng.
Cảm giác sức mạnh đang siết chặt lấy mình dần lơi lỏng, Tiếu Khuynh Vũ không chần chừ vội vàng đẩy hắn ra, hổn hển hớp hớp từng ngụm lớn không khí bù lại.
“Phương Quân Càn…” – Vừa mới nói được nửa câu, Vô Song công tử đột nhiên ách lại.
Phương Quân Càn thấy y chăm chăm nhìn mình, trong đôi ngươi trong sáng như minh nguyệt tràn đầy hoảng hốt cùng bất lực, không biết bấu víu vào đâu: “Khuynh Vũ, làm sao vậy?”
Vì sao lại nhìn ta như thế?
Cho đến khi Tiếu Khuynh Vũ run rẩy vươn cánh tay trái chưa bị thương, nhấc lên mấy sợi tóc của hắn, trên những ngón tay dài mảnh trắng nõn như bạch ngọc, mực đen hòa cùng nước loang ra đen kịt, tóc đen nháy mắt hóa thành tóc trắng.
Phương Quân Càn phút chốc mặt mày trắng bệch, khẽ khàng rút lại tóc, ảm đạm lui về sau, đưa lưng lại với y: “Đừng nhìn.”
“Phương Quân Càn!” – Y một mực giữ chặt lấy hắn, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”
Vì sao lại như vậy? Vì sao tuổi còn thanh niên đã phải bạc đầu?
“Phương Quân Càn… Đây là… Chuyện gì đã khiến huynh trở thành như thế?”
“Lần trước… Lúc Khuynh Vũ bỏ đi…” – Hắn ngập ngừng giải thích, “Cũng không biết là vì sao,… tóc bỗng nhiên bạc trắng… Khó coi lắm có phải không?”
Tiếu Khuynh Vũ đưa tay vuốt ve những sợi tóc bạc của Phương Quân Càn, cổ họng khàn đặc, khó nhọc buông từng chữ: “Thế nào lại…”
Y chỉ biết, lần trước lúc ra đi đã đâm một kiếm vào ngực hắn, khiến hắn đau đớn như ai đâm nát trái tim. Nhưng lại không hay rằng rất lâu trước đó, mình đã làm cho hắn tóc mai nhuốm trắng, cả đời này không thể hóa đen lại được nữa.
Y cơ hồ mường tượng ra được, khi đó Phương Quân Càn vì sao lại mang trái tim đã vỡ vụn tuyệt vọng, từng bước quyết chí đạp nát cơ đồ của Đại Khánh lộng lẫy yên hoa…
Tiếu Khuynh Vũ cố gắng cười to hòng át đi đau đớn: “Vì sao lại giấu ta?”
“Ta sợ huynh lo lắng.” – Ánh mắt cô đơn thống khổ của hắn như kim nhọn đâm vào trái tim của y, “Nếu như một ngày nào đó, Phương Quân Càn già yếu đi, xấu xí đi, Khuynh Vũ còn có thể nhận ra ta không? Có khi nào quên mất ta không?”
Đôi mắt Tiếu Khuynh Vũ ngấn lệ.
“Làm sao chứ?” – Bất luận Phương Quân Càn có hóa thành hình dạng gì đi chăng nữa, Phương Quân Càn vẫn y như cũ, mãi mãi là Phương Quân Càn.
May mắn là, Tiếu Khuynh Vũ khi đó không bắn ra hai mũi tên cuối cùng, cho nên cánh tay phải của y dù bị thương song vẫn còn giữ được. Nhưng mà, dẫu là vậy đi nữa, Vô Song công tử vẫn phải chịu đau đớn không ít.
“Bát long ám tiễn đã bị ta vứt đi rồi, sau này tốt nhất đừng để cho ta trông thấy nó nữa đấy!” – Trừng mắt nhìn y, “Đại phu nói tay phải của huynh suýt chút nữa phải cắt bỏ có biết không?”
“Phải ngoan ngoãn uống thuốc dưỡng thương cho ta, từ nay về sau không được phép đem thân thể mình ra đùa giỡn như vậy nữa!”
Chiếc khăn nhúng trong nước ấm nhẹ nhàng đắp lên cánh tay phải, khiến cho Tiếu Khuynh Vũ khẽ run lên, phút chốc cắn chặt răng chịu đựng.
Đôi mắt tinh tường của Phương Quân Càn tất nhiên không bỏ sót biểu hiện đó, tự nhiên tràn ngập áy náy cùng khổ sở.
“Có đau không?”
Tiếu Khuynh Vũ nhíu mày đáp khẽ: “Hơi hơi.”
Phương Quân Càn nghe như vậy, chẳng cần ai trêu ghẹo lại bắt đầu nổi giận đùng đùng!
Phẫn nộ nói: “Ngươi cũng biết đau nữa sao? Ta còn tưởng ngươi từ sắt thép luyện thành đó chứ!”
Bạn Tiếu ngoan ngoãn cúi đầu ngậm miệng, không nói tiếng nào, mặc cho bạn Phương ở bên tai riết róng, càng nói càng kích động: “Ngươi đúng là nghĩ mình đao thương bất nhập thủy hỏa bất xâm mà! Ờ phải, rõ ràng cánh tay vẫn còn nguyên chưa bị hủy chưa ăn thua! Vô Song công tử có thứ gì lại không sử dụng được đâu! Nhìn ngươi bình thường thông minh không ai sánh bằng, vậy sao đến khi đụng chuyện lại toàn làm mấy việc ngu ngốc dại dột ấy cho ta xem vậy. Bảo ngươi dừng tay ngươi vờ điếc bỏ ngoài tai, ngươi là muốn chọc ta tức chết mới vừa lòng có phải không?”
Giọng nói của bạn Tiếu đáp lại vẫn thanh lãnh bình ổn trước sau như một: “Tình hình lúc đó ngàn cân treo sợi tóc, huynh lại ở cách ta quá xa, ám khí không có cách nào phát huy uy lực, Tiếu mỗ chỉ còn cách sử dụng Bát long ám tiễn thôi.”
Còn cãi nữa chứ!?
Phương Quân Càn bóp trán, suýt chút nữa bị y làm cho tức chết mà! Y, rõ ràng y ngay cả một chút ăn năn hối lỗi cũng chẳng có!
Tức đến nghẹt thở, hổn hển đập bàn chan chát! “Ngươi có thèm nghĩ đến bản thân ngươi không! Vạn nhất ngươi xảy ra chuyện gì không hay, ngươi bảo Phương Quân Càn ta phải sống thế nào đây hả!?”
Vô Song sững người nhìn gương mặt bỗng nhiên đỏ ửng của Phương Quân Càn, nhất thời không gian trở nên yên ắng lạ lùng, không có bất cứ âm thanh nào phát ra.
Một lúc thật lâu sau, mới nghe y cười ‘hì’ một tiếng.
Phương Quân Càn thẹn quá hóa giận: “Cười cái gì mà cười!”
Tiếu ý nhẹ nhàng tan ra tựa dải lụa mềm mại thanh nhã buông thả thân mình chìm vào dòng nước trôi xuôi, chỉ còn lại đôi lúm đồng tiền duyên dáng diễm lệ, vĩnh viễn in thật sâu trong trí nhớ của Hoàn Vũ đế, trải bao năm tháng vẫn vẹn nguyên như ngày đầu.
Bao nhiêu tâm tư phiền muộn bỗng nhiên tiêu biến sạch sẽ.
Hoàn Vũ đế nghiêm trang nói: “Nếu như sau này lại gặp phải tình huống tương tự, huynh phải lập tức rời khỏi đó, không cần quan tâm đến ta, đã nghe rõ chưa?”
Vô Song chậm rãi lắc đầu.
“Huynh thực sự muốn đùa giỡn với thân thể của mình hay sao?”
Y ngẩng đầu, bên dưới đôi chân mày dày rậm ung dung tựa viễn sơn, đôi đồng tử sáng ngời như tinh tú, rèm mi thật dài cong vút khẽ rủ, giấu đôi mắt trong sáng ấy vào khoảng tối mông lung, khiến cho y càng như mang thêm vài phần cứng cỏi dứt khoát, cùng kiên quyết quật cường.
“Ta sẽ không đi.”
“Bởi vì, nếu đổi lại là huynh, huynh cũng sẽ không đi.”
Phương Quân Càn chỉ còn biết trầm mặc, không nói nổi tiếng nào.
Y ngước mi,
Hắn thấp mắt,
Tia mắt của hai người chạm vào nhau, tựa hồ như ngay khoảnh khắc ấy, giữa lằn ranh sống chết của tam thế tam sinh, bừng nở một cội đào hoa, nghìn năm cô tịch, gió nổi, mây tàn.
Bát Phương Thành.
Đệ nhất thủ phủ thương mại mậu dịch của thiên hạ, vẫn giữ được nguyên vẹn khí thế hừng hực cùng sức sống phi thường cực kỳ đặc biệt không nơi nào có của mình.
Trên đường lớn người qua kẻ lại đông đúc nhộn nhịp chợt xuất hiện một cảnh tượng rất quái lạ.
Phàm lão bách tính nào đi ngang qua quán vằn thắn Ngũ Bảo, hết thảy đều không cầm lòng được mà lượn tới lượn lui liếc vào vài lần, thậm chí có người còn lì lợm vờ kiếm cớ đứng lại nghỉ chân không buồn cất bước.
Phương Quân Càn lười biếng ngả lưng vào ghế tựa, trên người hắn, hồng y đỏ rực nhức mắt, màu sắc chói lọi mà không lòe loẹt, trái lại càng nổi bật lên khí chất ung dung hoa quý. Dung mạo hắn tuấn mỹ phi thường, tóc mai tuy ngả bạc nhưng không hề làm giảm đi sức quyến rũ cuốn hút của hắn, mà càng tăng thêm vài phần từng trải, thành thục.
Mà lúc này, vị hồng y nam tử khiến cho biết bao nhiêu trái tim giai nhân tú nữ ngọc diệp kim chi đập dồn như trống trận ấy lại chỉ chăm chú nhìn ngắm vị công tử bạch y như tuyết đang ngồi chậm rãi, từ tốn thưởng thức bát vằn thắn trước mặt, đôi mắt chan chứa ôn nhu.
Hai thân hình một hỏa hồng một tuyết bạch đột ngột xé nước trồi lên!
“Rốt cuộc cũng đuổi được bọn chúng…” – Cùng với giọng cười gượng gạo chẳng còn chút sức lực, gương mặt Tiếu Khuynh Vũ hiện lên nhợt nhạt tái xanh.
Nghĩ đến lúc mấy tên đó phát hiện ra trên lưng hai con ngựa trống không không một bóng người, có lẽ là tức giận đến ói mật phun máu chứ không đùa.
Kế điệu hổ ly sơn dùng ngựa không dẫn dụ địch quân đi xa còn mình lặn xuống nước trốn tuy chẳng lấy gì làm thoải mái, nhưng mà ‘ngộ biến tùng quyền’, cũng là cách tạm thời đối phó được. Thứ nhất, Phương Quân Càn công lực vẫn chưa hồi phục, thứ hai, cánh tay phải của mình…
Công tử Vô Song nhếch môi cười khổ sở: Tuyệt thế song kiêu đã bao giờ phải chật vật xoay sở thế này đâu…
“Phương… Á, ưm…” – Một đôi môi bất thần ép mạnh xuống môi y, mãnh liệt bá đạo, nóng rực như lửa, cuồng loạn thiêu đốt, cả thế gian như vùi chôn trong nụ hôn man dại.
Phương Quân Càn ghì chặt sau gáy của y, đôi môi tham lam điên cuồng quấn lấy, cắn mút ngấu nghiến, không cho phép người ở trong ngực có cơ hội cựa quậy hay phát ra bất cứ âm thanh nào.
Tiếu Khuynh Vũ khó nhọc bật lên tiếng rên rỉ yếu ớt, nụ hôn trừng phạt của Phương Quân Càn khiến y choáng ngợp, hô hấp khó khăn, không cách nào hít thở. Mặt nước sóng gợn lăn tăn phơi mình dưới nắng, phản chiếu lung linh lên đôi má trắng nõn như tuyết có chút nhợt nhạt, y đã mệt mỏi lại càng thêm kiệt sức, tựa hồ ngay cả một tí ti khí lực cũng không tài nào gượng lên nổi mà chống đỡ.
“Tiếu Khuynh Vũ, ngươi ngu ngốc lắm!” – Y nghe hắn bất lực nói bên tai mình.
Sợ mình sẽ làm y bị thương, Hoàn Vũ đế cuối cùng cũng luyến tiếc, chậm chạp nới lỏng vòng tay đang ôm thân thể gầy yếu đơn bạc trong lòng.
Cảm giác sức mạnh đang siết chặt lấy mình dần lơi lỏng, Tiếu Khuynh Vũ không chần chừ vội vàng đẩy hắn ra, hổn hển hớp hớp từng ngụm lớn không khí bù lại.
“Phương Quân Càn…” – Vừa mới nói được nửa câu, Vô Song công tử đột nhiên ách lại.
Phương Quân Càn thấy y chăm chăm nhìn mình, trong đôi ngươi trong sáng như minh nguyệt tràn đầy hoảng hốt cùng bất lực, không biết bấu víu vào đâu: “Khuynh Vũ, làm sao vậy?”
Vì sao lại nhìn ta như thế?
Cho đến khi Tiếu Khuynh Vũ run rẩy vươn cánh tay trái chưa bị thương, nhấc lên mấy sợi tóc của hắn, trên những ngón tay dài mảnh trắng nõn như bạch ngọc, mực đen hòa cùng nước loang ra đen kịt, tóc đen nháy mắt hóa thành tóc trắng.
Phương Quân Càn phút chốc mặt mày trắng bệch, khẽ khàng rút lại tóc, ảm đạm lui về sau, đưa lưng lại với y: “Đừng nhìn.”
“Phương Quân Càn!” – Y một mực giữ chặt lấy hắn, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”
Vì sao lại như vậy? Vì sao tuổi còn thanh niên đã phải bạc đầu?
“Phương Quân Càn… Đây là… Chuyện gì đã khiến huynh trở thành như thế?”
“Lần trước… Lúc Khuynh Vũ bỏ đi…” – Hắn ngập ngừng giải thích, “Cũng không biết là vì sao,… tóc bỗng nhiên bạc trắng… Khó coi lắm có phải không?”
Tiếu Khuynh Vũ đưa tay vuốt ve những sợi tóc bạc của Phương Quân Càn, cổ họng khàn đặc, khó nhọc buông từng chữ: “Thế nào lại…”
Y chỉ biết, lần trước lúc ra đi đã đâm một kiếm vào ngực hắn, khiến hắn đau đớn như ai đâm nát trái tim. Nhưng lại không hay rằng rất lâu trước đó, mình đã làm cho hắn tóc mai nhuốm trắng, cả đời này không thể hóa đen lại được nữa.
Y cơ hồ mường tượng ra được, khi đó Phương Quân Càn vì sao lại mang trái tim đã vỡ vụn tuyệt vọng, từng bước quyết chí đạp nát cơ đồ của Đại Khánh lộng lẫy yên hoa…
Tiếu Khuynh Vũ cố gắng cười to hòng át đi đau đớn: “Vì sao lại giấu ta?”
“Ta sợ huynh lo lắng.” – Ánh mắt cô đơn thống khổ của hắn như kim nhọn đâm vào trái tim của y, “Nếu như một ngày nào đó, Phương Quân Càn già yếu đi, xấu xí đi, Khuynh Vũ còn có thể nhận ra ta không? Có khi nào quên mất ta không?”
Đôi mắt Tiếu Khuynh Vũ ngấn lệ.
“Làm sao chứ?” – Bất luận Phương Quân Càn có hóa thành hình dạng gì đi chăng nữa, Phương Quân Càn vẫn y như cũ, mãi mãi là Phương Quân Càn.
May mắn là, Tiếu Khuynh Vũ khi đó không bắn ra hai mũi tên cuối cùng, cho nên cánh tay phải của y dù bị thương song vẫn còn giữ được. Nhưng mà, dẫu là vậy đi nữa, Vô Song công tử vẫn phải chịu đau đớn không ít.
“Bát long ám tiễn đã bị ta vứt đi rồi, sau này tốt nhất đừng để cho ta trông thấy nó nữa đấy!” – Trừng mắt nhìn y, “Đại phu nói tay phải của huynh suýt chút nữa phải cắt bỏ có biết không?”
“Phải ngoan ngoãn uống thuốc dưỡng thương cho ta, từ nay về sau không được phép đem thân thể mình ra đùa giỡn như vậy nữa!”
Chiếc khăn nhúng trong nước ấm nhẹ nhàng đắp lên cánh tay phải, khiến cho Tiếu Khuynh Vũ khẽ run lên, phút chốc cắn chặt răng chịu đựng.
Đôi mắt tinh tường của Phương Quân Càn tất nhiên không bỏ sót biểu hiện đó, tự nhiên tràn ngập áy náy cùng khổ sở.
“Có đau không?”
Tiếu Khuynh Vũ nhíu mày đáp khẽ: “Hơi hơi.”
Phương Quân Càn nghe như vậy, chẳng cần ai trêu ghẹo lại bắt đầu nổi giận đùng đùng!
Phẫn nộ nói: “Ngươi cũng biết đau nữa sao? Ta còn tưởng ngươi từ sắt thép luyện thành đó chứ!”
Bạn Tiếu ngoan ngoãn cúi đầu ngậm miệng, không nói tiếng nào, mặc cho bạn Phương ở bên tai riết róng, càng nói càng kích động: “Ngươi đúng là nghĩ mình đao thương bất nhập thủy hỏa bất xâm mà! Ờ phải, rõ ràng cánh tay vẫn còn nguyên chưa bị hủy chưa ăn thua! Vô Song công tử có thứ gì lại không sử dụng được đâu! Nhìn ngươi bình thường thông minh không ai sánh bằng, vậy sao đến khi đụng chuyện lại toàn làm mấy việc ngu ngốc dại dột ấy cho ta xem vậy. Bảo ngươi dừng tay ngươi vờ điếc bỏ ngoài tai, ngươi là muốn chọc ta tức chết mới vừa lòng có phải không?”
Giọng nói của bạn Tiếu đáp lại vẫn thanh lãnh bình ổn trước sau như một: “Tình hình lúc đó ngàn cân treo sợi tóc, huynh lại ở cách ta quá xa, ám khí không có cách nào phát huy uy lực, Tiếu mỗ chỉ còn cách sử dụng Bát long ám tiễn thôi.”
Còn cãi nữa chứ!?
Phương Quân Càn bóp trán, suýt chút nữa bị y làm cho tức chết mà! Y, rõ ràng y ngay cả một chút ăn năn hối lỗi cũng chẳng có!
Tức đến nghẹt thở, hổn hển đập bàn chan chát! “Ngươi có thèm nghĩ đến bản thân ngươi không! Vạn nhất ngươi xảy ra chuyện gì không hay, ngươi bảo Phương Quân Càn ta phải sống thế nào đây hả!?”
Vô Song sững người nhìn gương mặt bỗng nhiên đỏ ửng của Phương Quân Càn, nhất thời không gian trở nên yên ắng lạ lùng, không có bất cứ âm thanh nào phát ra.
Một lúc thật lâu sau, mới nghe y cười ‘hì’ một tiếng.
Phương Quân Càn thẹn quá hóa giận: “Cười cái gì mà cười!”
Tiếu ý nhẹ nhàng tan ra tựa dải lụa mềm mại thanh nhã buông thả thân mình chìm vào dòng nước trôi xuôi, chỉ còn lại đôi lúm đồng tiền duyên dáng diễm lệ, vĩnh viễn in thật sâu trong trí nhớ của Hoàn Vũ đế, trải bao năm tháng vẫn vẹn nguyên như ngày đầu.
Bao nhiêu tâm tư phiền muộn bỗng nhiên tiêu biến sạch sẽ.
Hoàn Vũ đế nghiêm trang nói: “Nếu như sau này lại gặp phải tình huống tương tự, huynh phải lập tức rời khỏi đó, không cần quan tâm đến ta, đã nghe rõ chưa?”
Vô Song chậm rãi lắc đầu.
“Huynh thực sự muốn đùa giỡn với thân thể của mình hay sao?”
Y ngẩng đầu, bên dưới đôi chân mày dày rậm ung dung tựa viễn sơn, đôi đồng tử sáng ngời như tinh tú, rèm mi thật dài cong vút khẽ rủ, giấu đôi mắt trong sáng ấy vào khoảng tối mông lung, khiến cho y càng như mang thêm vài phần cứng cỏi dứt khoát, cùng kiên quyết quật cường.
“Ta sẽ không đi.”
“Bởi vì, nếu đổi lại là huynh, huynh cũng sẽ không đi.”
Phương Quân Càn chỉ còn biết trầm mặc, không nói nổi tiếng nào.
Y ngước mi,
Hắn thấp mắt,
Tia mắt của hai người chạm vào nhau, tựa hồ như ngay khoảnh khắc ấy, giữa lằn ranh sống chết của tam thế tam sinh, bừng nở một cội đào hoa, nghìn năm cô tịch, gió nổi, mây tàn.
Bát Phương Thành.
Đệ nhất thủ phủ thương mại mậu dịch của thiên hạ, vẫn giữ được nguyên vẹn khí thế hừng hực cùng sức sống phi thường cực kỳ đặc biệt không nơi nào có của mình.
Trên đường lớn người qua kẻ lại đông đúc nhộn nhịp chợt xuất hiện một cảnh tượng rất quái lạ.
Phàm lão bách tính nào đi ngang qua quán vằn thắn Ngũ Bảo, hết thảy đều không cầm lòng được mà lượn tới lượn lui liếc vào vài lần, thậm chí có người còn lì lợm vờ kiếm cớ đứng lại nghỉ chân không buồn cất bước.
Phương Quân Càn lười biếng ngả lưng vào ghế tựa, trên người hắn, hồng y đỏ rực nhức mắt, màu sắc chói lọi mà không lòe loẹt, trái lại càng nổi bật lên khí chất ung dung hoa quý. Dung mạo hắn tuấn mỹ phi thường, tóc mai tuy ngả bạc nhưng không hề làm giảm đi sức quyến rũ cuốn hút của hắn, mà càng tăng thêm vài phần từng trải, thành thục.
Mà lúc này, vị hồng y nam tử khiến cho biết bao nhiêu trái tim giai nhân tú nữ ngọc diệp kim chi đập dồn như trống trận ấy lại chỉ chăm chú nhìn ngắm vị công tử bạch y như tuyết đang ngồi chậm rãi, từ tốn thưởng thức bát vằn thắn trước mặt, đôi mắt chan chứa ôn nhu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook