“AAAAAAAAAAAAA”

Nghiêm Khoan thét lên thất thanh khi cái bàn chân bị kẹp chặt ngay cửa

Lúc nãy Chấn Vũ bị Nghiêm Khoan ôm cứng, không biết xoay sở thế nào, lại giở chiêu cũ – cắn. Nghiêm Khoan đã có kinh nghiệm từ lần trước, răng Chấn Vũ vừa chạm nhẹ thì tên ngốc đó lập tức buông ra, không dám cứng đầu nữa.

Chấn Vũ không nói không rằng, bỏ về phòng. Nghiêm Khoan cũng lại dùng chiêu cũ, đưa chân vào khe cửa, nhưng lại không ngờ Chấn Vũ đóng cửa quá mạnh và hậu quả không thể tránh là Nghiêm Khoan đau đến phát khóc

“Bỏ chân ra”

“Mở cửa ra đi”

“Cậu hết bệnh rồi thì ngủ ở ngoài”

“Tôi vẫn còn hơi mệt mà”

“Dám đưa chân vào khe cửa thì chứng tỏ là cậu chẳng mệt mỏi gì cả”

“Mệt thật mà”

“Nói dối”

“Thật”

“Nói dối”

“Thật”

“Cậu là đồ mặt dày”

“Mặt tôi không dày thì làm sao Vũ nhi thích được”

“Cậu…” – Chấn Vũ nhất thời kinh ngạc, không nói được lời nào.

Nghiêm Khoan lợi dụng lúc Chấn Vũ sơ hở, lập tức đẩy cửa phòng, chạy vào trong, sau đó nhanh chóng ôm lấy Chấn Vũ và hôn

“Ai cho cậu làm vậy hả?”

“Đâu phải lần đầu tiên”

“Đồ… ưm…”

Nghiêm Khoan không chỉ là hôn mà còn biết tận dụng thời cơ để giở trò. Tay của anh luồn vào trong áo, lướt nhẹ trên lưng Chấn Vũ, nhất thời làm anh rùng mình

“Bỏ tay cậu ra”

“Sao lại phải bỏ?!? Chẳng phải Lao thúc và Vô Ưu đã nói thì chúng ta trước sau cũng sẽ…”

“Cậu nghe lời họ vậy sao?”

“Chuyện khác có thể không nghe, nhưng chuyện này thì phải nghe thôi”

Nghiêm Khoan gắt gao ôm lấy Chấn Vũ, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đang mấp máy, ngăn lại lời nói đang định thoát ra. Một tay Nghiêm Khoan vòng qua ôm trọn eo Chấn Vũ, tay kia lại chậm rãi cởi từng cái nút áo

“Cậu vừa rồi khăng khăng nói là đang mệt mà”

“Vậy nên Vũ nhi đừng chống cự”

“Mệt sao không uống thuốc chứ? Lại còn có sức mà giở trò?”

“Vũ nhi là thuốc của tôi”

Nghiêm Khoan nhẹ nhàng đặt Chấn Vũ nằm xuống giường, đưa tay vuốt ve gò má hơi ửng hồng

“Đừng sợ, tôi sẽ nhẹ nhàng mà”

“Ai cần cậu lo”

Chấn Vũ dứt lời liền trở mình, bất ngờ xoay ngược tình thế, nằm đè trên người Nghiêm Khoan

“Ai nói tôi sẽ nằm dưới?”

________________

Vô Ưu ngồi một mình trong phòng khách, yên lặng xem TV, mặc dù chương trình chẳng có gì hay ho nhưng tạm thời không biết làm gì nên cũng đành chịu, ngồi xem cho đỡ nhàm chán cũng được. Bỗng nhiên tiếng chuông cửa vang lên, anh chạy ra ngoài mở cửa thì đã thấy Lao thúc đứng trước cửa, trên tay còn xách một túi nilon đầy bia

“Không có việc gì làm thì uống bia với tôi” – Lao thúc không đợi Vô Ưu đồng ý đã tự nhiên đi vào phòng khách, dọn hết đồ đạc linh tinh trên bàn và bày ra mấy lon bia

“Cậu không phải cũng không có việc gì làm nên mới đến đây đấy chứ?”

“Biết sao được? Hai người kia đều đang bận cả rồi, mà theo tôi nghĩ thì chắc ngày mai tiểu Vũ cũng chẳng đi làm được đâu”

“Sao cậu biết?”

“Hồi sáng tiểu Vũ gọi điện cho tôi báo nghĩ, chứng tỏ là cũng lo cho tiểu Khoan lắm. Chẳng lẽ tiểu Khoan của cậu ngu ngốc đến mức không biết tận dụng cơ hội trời cho này sao?”

“Lúc nãy tôi sang đó thì tiểu Vũ cũng còn chưa chịu ngủ chung phòng nữa kìa”

“Thì đã sao? Tiểu Khoan cũng phải tự biết lo liệu chứ”

“…..”

“Nói nhiều làm gì? Dù sao ngày mai chúng ta cũng không có việc gì làm đâu, đến uống với tôi đi”

Vô Ưu nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy nên tin tưởng một chút vào Nghiêm Khoan và quan trọng hơn là tin vào lời Lao thúc nói, nên cũng mỉm cười và nhận lon bia từ tay Lao thúc.

Lao thúc còn mang theo mấy đĩa phim kinh dị. Hai người ngồi trong phòng khách vừa uống bia vừa xem, thỉnh thoảng lại nói đến chuyện Nghiêm Khoan, Lao thúc chỉ nói nhẹ một câu

“An tâm đi, da mặt tiểu Khoan được chúng ta luyện cho dày lên rồi, cậu ta sẽ tự biết tận dụng thời cơ thôi”

“Anh là quản lý của cậu ta thì cũng phải tin tưởng cậu ta một chút chứ”

Xem hết mấy bộ phim, Lao thúc cũng có vẻ hơi say, Vô Ưu có chút lo lắng cản lại

“Đừng uống nữa, lát nữa cậu không lái xe về được đâu”

“Thì sao? Cùng lắm tôi ngủ lại đây, dù sao cũng đâu phải là lần đầu”

“Cậu….”

“Ai~ Tùy cậu, nhưng sáng mai đừng có than nhức đầu đó”

“Vậy thì đêm nay cậu để tôi ngủ yên đi”

“Cậu nghĩ tôi sẽ làm vậy sao?”

“Không hề”

“Cậu đến đây không phải để uống bia, cũng không phải giúp tôi an tâm hơn về tiểu Khoan, mà là đến để dụ dỗ tôi phải không?”

“Cứ cho là vậy đi” – Lao thúc cười nhẹ

Vô Ưu cũng mỉm cười đáp lại, từ từ tiến đến hôn lên đôi môi ướt át của người kia, rồi dùng sức ôm người kia lên và đưa về phòng.

________________

“Vũ nhi muốn ở trên sao?”

“Cậu phản đối?”

“Không, Vũ nhi muốn sao cũng được mà”

Nghiêm Khoan nhoẻn miệng cười một cách tinh nghịch. Chấn Vũ cúi xuống, lần đầu tiên chủ động hôn Nghiêm Khoan. Tên mặt dày kia đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội, liền vòng tay ôm lấy Chấn Vũ, nhưng không hề có ý định kéo Chấn Vũ xuống khỏi người mình, cứ thế mà ôm lấy thật chặt.

Áo của hai người lần lượt rơi xuống đất

Nghiêm Khoan cắn nhẹ lên vai Chấn Vũ

“Ưm…”

Chấn Vũ khẽ rên lên một tiếng, nhưng Nghiêm Khoan vẫn mặt dày tươi cười

“Lần trước dám cắn tôi, đây coi như là hình phạt”

Chấn Vũ hai má đã nhiễm một mảng phấn hồng, hơi thở gấp gáp. Nghiêm Khoan kéo Chấn Vũ cúi xuống, liếm nhẹ lên vành tai của Chấn Vũ, tay vẫn không ngừng vuốt ve tấm lưng trần của người ta. Chấn Vũ nhất thời mất hết sức lực. Lúc mảnh y phục cuối cùng cũng rơi xuống đất thì Nghiêm Khoan đã trở lại chiếm thế thượng phong.

“Tư thế này vẫn dễ chịu hơn, phải không?”

Nghiêm Khoan mỉm cười tinh ranh nhìn Chấn Vũ nằm dưới thân mình

“Cậu… ưm…”

Nghiêm Khoan không chút e ngại, hôn lên đôi môi đang có ý phản đối. Đầu lưỡi giao triền, liên tục dây dưa. Sau một hồi quyến luyến, Nghiêm Khoan rời môi, lướt qua vành tai, cắn nhẹ một cái rồi lần xuống cổ

“Không được”

Chấn Vũ lên tiếng, lấy tay che miệng Nghiêm Khoan lại, rồi có hơi ngượng ngùng, quay mặt sang hướng khác

“Ở đó… người khác sẽ thấy…”

“Ừm”

Nghiêm Khoan cầm lấy tay Chấn Vũ, đặt lên mu bàn tay một nụ hôn rồi nở một nụ cười ba phần ôn nhu, bảy phần ma mãnh

“Vậy… chỉ cần không để lại dấu vết ở đó là được rồi”

Trời càng về khuya càng lạnh, nhưng hai người trong phòng thì nhiệt hỏa bừng bừng, mồ hôi tuôn ra thấm ướt khăn trải giường. Hai cơ thể quấn lấy nhau, ái tình thiêu đốt tâm can. Hơi thở gấp gáp mang theo tiếng rên rỉ nhè nhẹ, khiến người khác nghe thấy cũng phải đỏ mặt.

“A”

“Đau à?”

“Ưm…”

Chấn Vũ nhíu mày, khẽ cắn môi dưới. Nghiêm Khoan nhẹ nhàng hôn lên mi mắt có hơi rung động.

“Xin lỗi… tôi sẽ nhẹ nhàng hơn…”

Chấn Vũ ôm lấy cổ Nghiêm Khoan, trong lúc vô tình, móng tay cào xước cả lưng Nghiêm Khoan, nhưng kẻ kia vẫn còn có thể giở giọng trêu chọc

“Người khác mà thấy mấy vết đó thì tôi nói là do Vũ nhi làm đó”

“Cậu… dám… sao?”

“Sao lại không?”

Nghiêm Khoan hôn lên môi Chấn Vũ. Đầu lưỡi trong khoang miệng người ta không ngừng khuấy động, dây dưa một cách bướng bỉnh. Nụ hôn dai dẳng và quyết liệt khiến cả hai đều quyến luyến không muốn rời khỏi môi của đối phương.

Một phút mê đắm… cả đêm cuồng say…

________________

Hai ngày sau…

“A lô”

“Tiểu Vũ sao rồi?”

“Đỡ hơn rồi nhưng mà chắc là chưa đi làm được đâu”

“Ừm, Vô Ưu nhờ tôi hỏi cậu, chừng nào thì định đi làm đây hả?”

“Khi nào Vũ nhi đi được thì tôi đi”

“Cậu đúng là hết thuốc chữa rồi”

“Tôi biết mà”

“Thôi vậy, gửi lời hỏi thăm tiểu Vũ cho tôi”

“Ừm”

Lao thúc cúp máy, Nghiêm Khoan cũng tắt luôn điện thoại của mình để không ai làm phiền nữa, sau đó thì bưng tô cháo trên bàn vào phòng ngủ

“Vũ nhi, ăn cháo đi rồi uống thuốc”

“Ừm”

“Hắt xì”

Chấn Vũ hắt hơi một cái, phần thắt lưng bị động lại đau nhói. Anh oán giận nhìn tên ngốc không biết kiềm chế, cả đêm hôm đó chưa đủ, còn quấn lấy anh đến tận trưa hôm sau mới buông tha. Cũng vì vậy mà Chấn Vũ mới bị lây bệnh của Nghiêm Khoan, mà cho dù không bị lây thì cũng không ngồi dậy nổi.

“Ngồi dậy được không? Để tôi giúp”

“Không cần, tôi tự làm được”

Làm sao được chứ?

Nghiêm Khoan nhìn bộ dạng chật vật của Chấn Vũ cũng tự trách mình đã hành động nông nổi, nhưng sâu thẳm trong tim lại không hề thấy hối hận. Nghiêm Khoan khẽ mỉm cười nhìn Chấn Vũ ngồi dậy

“Cười cái gì? Cậu vui lắm hả?”

“Ừm”

“Tôi bệnh thì cậu vui sao?”

“Không phải”

“Chỉ là… nhớ lại đêm hôm trước thôi”

Nghe thấy câu đó, mặt Chấn Vũ nhất thời đỏ lựng đến tận mang tai, vội vàng quay đầu sang hướng khác, tránh ánh mắt của Nghiêm Khoan

Nghiêm Khoan leo lên giường ngồi, vòng tay ôm lấy Chấn Vũ, tựa cằm lên vai người ta, nhỏ giọng như con nít làm nũng

“Vũ nhi thực đáng yêu a~”

“Lại nói nhảm gì vậy?”

“Không phải nói nhảm, là nói thật”

Nghiêm Khoan mỉm cười rồi siết chặt vòng tay hơn, kéo Chấn Vũ thật sát vào lòng

“Đợi Vũ nhi hết bệnh, chúng ta đi đâu đó chơi ha?”

“Vậy là ý gì?”

“Tức là… chính thức hẹn hò đi”

Chấn Vũ kinh ngạc, đôi vai hơi run lên… Mất một lúc sau, Chấn Vũ cắn nhẹ môi dưới, anh không trả lời mà chỉ khẽ gật đầu. Nghiêm Khoan thấy vậy liền nở nụ cười mãn nguyện.

“Vũ nhi mau mau hết bệnh đi”

“Vậy thì cậu phải chăm sóc tôi cho tốt đó, tiểu Khoan”

— HOÀN —

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương