Nghiêm Khoan không chạy đến công ty Chấn Vũ mà chạy ngược về nhà. Trên cả đoạn đường hai người không nói lời nào, Nghiêm Khoan cũng không còn nắm tay Chấn Vũ nữa. Rõ ràng là đang giận, giận vì ghen

Đến trước cửa nhà, Nghiêm Khoan dừng xe lại, cả hai ngồi im trong xe, không ai bước ra ngoài.

“Nghiêm Khoan” – Chấn Vũ gọi

“…..” – Nghiêm Khoan giả vờ không nghe

“Tiểu Khoan”

“…..” – Nghiêm Khoan quay qua nhìn Chấn Vũ, nhưng không lên tiếng

“Giận rồi à?”

“Lần sau đừng có làm vậy”

“Làm gì cơ?”

“Chụp hình với fan”

“Lần sau… đừng có ôm họ như thế”

“Ghen à?”

“Đừng trẻ con vậy chứ”

“Sao lại trẻ con? Vũ nhi có thể ghen với Vương Lệ Khôn, tôi cũng có thể ghen với mấy cô gái đó vậy”

“…..”

Chấn Vũ hít một hơi thật sâu, rồi bất ngờ quay qua, kéo Nghiêm Khoan lại gần và đặt lên môi cậu ta một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng vị ngọt của nó đủ làm người ta say mê.

Thế nhưng, Nghiêm Khoan chưa kịp tận hưởng trọn vẹn tư vị ngọt ngào đó thì Chấn Vũ đã tháo dây an toàn của anh và đẩy anh ra khỏi xe, sau đó chuyển sang ngồi ghế lái xe, nhanh chóng đóng cửa xe lại trước khi Nghiêm Khoan kịp phản ứng

“Cậu lo chuẩn bị đi làm đi”

Nghiêm Khoan đứng đó, nhìn theo xe Chấn Vũ đã chạy xa, khẽ nở một nụ cười tươi như con nít được cho kẹo, hài lòng quay vào trong nhà

________________

Chấn Vũ chạy xe đến đầu đường thì từ từ dừng lại, tấp xe vào bên lề đường. Anh ngồi lặng yên trong xe, bất chợt không kiềm được mà mặt nóng bừng, đến hai tai cũng đỏ hết lên, xấu hổ không biết để đâu cho hết. Anh gục đầu vào vô lăng, cố gắng điều hòa hơi thở, ổn định nhịp tim. Lúc nãy Chấn Vũ cảm nhận được đầu lưỡi Nghiêm Khoan chuẩn bị tiến vào, may mà anh đã kịp thời đẩy ra.

Chấn Vũ cũng không hiểu nổi bản thân tại sao lại làm vậy, chỉ là… thấy vẻ mặt giạn dỗi vì ghen của Nghiêm Khoan, anh cũng cảm thấy có hơi khó chịu, cũng muốn làm gì đó để cậu ta hết giận, rồi tự nhiên lại…

Chấn Vũ lắc đầu tự trấn an bản thân trước khi tim đập nhanh đến mức muốn nổ tung. Anh không biết rằng lúc này ở nhà anh, có một kẻ đang vừa cười vừa chuẩn bị đi làm với vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.

________________

Chấn Vũ vừa bước đến trước cửa công ty thì Lao thúc đã chạy tới chặn đường. Chấn Vũ tưởng là anh ta xuất hiện để trách anh vì đã đến trễ 10 phút nhưng Lao thúc lại nhìn anh bằng vẻ mặt hí hửng, không có vẻ gì là nổi giận

“Có chuyện gì?” – Chấn Vũ đẩy Lao thúc sang một bên, đi về phía thang máy

“…..” – Lao thúc không trả lời, chỉ mỉm cười tinh quái, đi theo sau lưng Chấn Vũ

Đến lúc hai người vào thang máy, chỉ có hai người, không còn ai khác, Lao thúc bỗng nhiên quay sang Chấn Vũ, hét lên thật lớn

“Tiểu Vũ, cậu giỏi lắm”

“Hả?” – Chấn Vũ tròn mắt ngạc nhiên nhìn Lao thúc vui đến gần như sắp phát điên

“Tối qua, tối qua đó”

“Tối qua?” – Chấn Vũ suy nghĩ một chút rồi cũng hiểu được ý của Lao thúc, mặt anh lại bắt đầu đỏ ửng lên – “Anh… anh biết sao?”

“Sao lại không? Cậu chẳng phải là đã gọi điện nói cho Hán Lương sao?”

“…..”

Cửa thang máy bật mở, Chấn Vũ bước nhanh ra ngoài nhưng Lao thúc vẫn đuổi theo phía sau, liên tục gặng hỏi

“Biểu hiện của tiểu Khoan thế nào?”

“Cũng… bình thường thôi”

“Bình thường là thế nào?”

“Là bình thường”

“Coi nào~ Cậu nói rõ hơn đi”

“Chẳng phải Chung Hán Lương nói hết cho anh biết rồi sao? Anh còn hỏi nhiều làm gì nữa?”

“Nhưng cậu ta nói chẳng rõ ràng gì cả”

“…..”

“Sau đó thế nào? Sau khi cậu nói xong thì tiểu Khoan phản ứng thế nào? Có ôm không? Có hôn không? Có….”

“Sao anh lại đi thắc mắc mấy chuyện đó hả?”

Chấn Vũ mở cửa vào phòng, thả người lên ghế, Lao thúc vẫn bám theo anh, đợi câu trả lời của Chấn Vũ

“Nè, tôi hỏi cậu”

“Chuyện gì?”

“Ai nằm trên?”

10…

9…

8…

7…

6…

5…

4…

3…

2…

1…

“ANH RA NGOÀI NGAY!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Hơn phân nửa số người trong công ty đều nghe thấy tiếng hét của Chấn Vũ và ngay sau đó thì Lao thúc bị đá ra khỏi phòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương