Khuynh Tẫn Thiên Hạ Chi Nghiêm Kiều Lục
-
Chương 32
“Tiểu Khoan”
“Hả?”
“Trang phục của cậu chuẩn bị xong rồi, đi thay đi”
“À… ừ…”
Nghiêm Khoan bị Vô Ưu kéo về thực tại, lúc này anh mới nhận ra là mọi thứ trong studio đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ anh đi thay trang phục.
“Trang phục của anh đây, có cần chúng tôi giúp anh mặc không?”
“Không cần đâu, tôi tự mặc được rồi”
Nghiêm Khoan nhận đồ từ tay nhân viên phục trang, nở một nụ cười miễn cưỡng. Tuy nói là anh tự tay nhưng cũng có vài người vào phụ giúp. Vô Ưu thấy hôm nay Nghiêm Khoan có vẻ khác lạ, cũng lo lắng đi theo
“Đây là gì vậy?” – Vô Ưu kinh ngạc chỉ vết cắn trên vai Nghiêm Khoan
“Hả? Không… không có gì” – anh lộ rõ vẻ lúng túng. Không phải vì bị hỏi về vết cắn mà vì nhớ lại chuyện đêm qua. Nghiêm Khoan đã nghĩ mình thật ngu ngốc và là một kẻ hoàn toàn không biết kiềm chế. Từ sáng tới giờ anh cứ mải lo nghĩ đến việc phải xin lỗi Chấn Vũ thế nào khi mà anh còn chẳng dám nhìn mặt người ta.
Những người xung quanh nhìn dấu răng giờ đã thành vết bầm tím, chắc chắn là bị cắn rất mạnh, lại thêm vẻ mặt lúng túng, ngờ nghệch của Nghiêm Khoan chỉ biết im lặng cười thầm, ai cũng nghĩ “Chắc là bị người yêu cắn chứ gì?”
________________
“Tiểu Vũ, cuối cùng cậu cũng tới rồi” – Lao thúc vừa nhìn thấy Chấn Vũ đi đến cửa đã chạy tới
“Xin lỗi, em ngủ quên mất”
“Điện thoại của cậu không phải có cài báo thức sao?”
“Nó… hư rồi” – Chấn Vũ gãi đầu, không biết giải thích thế nào, không thể nói là tự tay anh ném cái điện thoại đáng thương vào tường được
“Hư rồi?” – Lao thúc kinh ngạc nhìn Chấn Vũ, cái người trước giờ luôn nâng niu cái điện thoại như báu vật mà bây giờ để nó hư
“Tôi đi thay đồ đây”
Chấn Vũ cố tình lảng tránh tia nhìn soi mói của Lao thúc, đi thật nhanh tới chỗ treo quần áo.
Mọi người trong studio nhìn thấy Chấn Vũ đi vào, cứ tưởng là anh sẽ nở nụ cười tươi như thường lệ, có vài người còn định vẫy tay chào, nhưng sự thật không như họ nghĩ. Chấn Vũ bước vào với vẻ mặt đăm chiêu, dáng vẻ không thoải mái. Bầu không khí đột nhiên chùng xuống hẳn, những cánh tay định giơ lên liền ủ rũ hạ xuống.
Nhận trang phục cô nhân viên giao, Chấn Vũ cũng chỉ gật đầu, nói một câu “Cảm ơn” qua loa cho có.
“Tiểu Vũ, cái gì đây?” – Lao thúc tròn mắt nhìn cái vết đỏ thẫm trên cổ Chấn Vũ
“Hả?” – Chấn Vũ vừa nhìn vào gương thì liền hoảng hồn lấy tay che lại, quay đi chỗ khác – “Không có gì, là bị bọ cắn thôi, anh đừng để ý”
“Vậy sao?” – Lao thúc mỉm cười ranh mãnh, còn có chút ý mãn nguyện nhìn Chấn Vũ đang khổ sở tìm cách che lại cái dấu vết kia.
Những người khác tuy không hiểu chuyện gì nhưng thấy dấu hôn trên cổ Chấn Vũ thì ai cũng chỉ biết nhìn nhau mà cười, bầu không khí cũng nhờ vậy mà tươi tỉnh hơn
________________
“Chấn Vũ, cậu quay sang bên này một chút được không?”
“Hả? Được thôi”
Tuy nói là “được” nhưng lại chẳng “được” chút nào, anh chỉ xoay, à không, chỉ nghiêng người qua có một chút. Vẻ mặt Chấn Vũ vô cùng khó xử, anh không thể xoay qua trái được, vì cái dấu hôn trên cổ bên phải sẽ bị lộ ra trước ống kính, rồi nếu có ai phát hiện thì mấy tấm ảnh này sẽ thành scandal mất, lúc đó sẽ rất rắc rối.
“Cậu có thể xoay người sang đây được không? Tôi không thể hoàn thành bộ ảnh này nếu cậu cứ quay về bên phải như thế”
“Anh đừng có ép Chấn Vũ, cậu ấy chỉ không muốn cái dấu hôn kia bị lọt vào khung hình thôi”
Không biết là ai nói câu vừa rồi nhưng nó cũng làm mọi người cười rộ lên, còn anh chàng nhiếp ảnh cũng gật gù ra vẻ như “À ra thế”, chỉ có Chấn Vũ nghe xong câu đó thì mặt còn đỏ hơn gấc
“Cậu có thể chỉ quay mặt sang đây thôi cũng được hoặc là lấy tay che nó lại” – anh chàng nhiếp ảnh ôm máy, không nhịn được cười trước dáng vẻ bối rối của Chấn Vũ
“Hả?”
“À… ừm… cũng được”
Chấn Vũ làm theo y như thế, lúc đầu có hơi gượng gạo, nhưng một hồi sau thì cũng quen dần và có thể tạo dáng tự nhiên hơn. Nhưng những kẻ-ngoài-cuộc khác thì cứ bụm miệng cười thầm sự ngây thơ của Chấn Vũ
“Cậu ấy lấy tay che lại thật à?” – ê kíp ánh sáng thì thầm
“Nếu cậu ấy nhờ thì chúng ta có thể dùng phấn che lại được mà” – bè lũ hóa trang bàn tán
“Đúng là yêu rồi, chẳng giống cậu ấy thường ngày chút nào” – phe hậu cần xôn xao
Thế là trong vòng vài chục phút đó, cái tin “Kiều Chấn Vũ sa lưới tình” đã được mọi người trong studio rỉ tai nhau và ai nấy đều chắc 100% đó là sự thật.
________________
Mặc dù không thể tập trung nhưng Nghiêm Khoan cũng đã vượt qua được buổi chụp hình đầy sóng gió khi ai nấy đều nhìn anh bằng ánh mắt tò mò. Anh thở phào nhẹ nhõm bước ra khỏi phòng chụp, tìm đường đến nhà vệ sinh để rửa mặt.
________________
Chấn Vũ hoàn toàn kiệt sức sau một tiếng đồng hồ chụp hình. Anh mua một lon cà phê từ máy bán hàng tự động rồi ra ngoài hành lang ngồi, trốn mấy kẻ lắm điều trong phòng chụp cứ soi mói anh.
Anh ngồi trên băng ghế ngoài hành lang, mệt mỏi dựa lưng vào tường. Lúc này anh chỉ muốn ngủ một giấc, vị đắng của cà phê cũng không thể giữ anh tỉnh táo. Anh đặt lon cà phê xuống bên cạnh, chẳng bao lâu sau thì ngủ thiếp đi, không hề nhận ra có người đang tiến đến gần
“Hả?”
“Trang phục của cậu chuẩn bị xong rồi, đi thay đi”
“À… ừ…”
Nghiêm Khoan bị Vô Ưu kéo về thực tại, lúc này anh mới nhận ra là mọi thứ trong studio đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ anh đi thay trang phục.
“Trang phục của anh đây, có cần chúng tôi giúp anh mặc không?”
“Không cần đâu, tôi tự mặc được rồi”
Nghiêm Khoan nhận đồ từ tay nhân viên phục trang, nở một nụ cười miễn cưỡng. Tuy nói là anh tự tay nhưng cũng có vài người vào phụ giúp. Vô Ưu thấy hôm nay Nghiêm Khoan có vẻ khác lạ, cũng lo lắng đi theo
“Đây là gì vậy?” – Vô Ưu kinh ngạc chỉ vết cắn trên vai Nghiêm Khoan
“Hả? Không… không có gì” – anh lộ rõ vẻ lúng túng. Không phải vì bị hỏi về vết cắn mà vì nhớ lại chuyện đêm qua. Nghiêm Khoan đã nghĩ mình thật ngu ngốc và là một kẻ hoàn toàn không biết kiềm chế. Từ sáng tới giờ anh cứ mải lo nghĩ đến việc phải xin lỗi Chấn Vũ thế nào khi mà anh còn chẳng dám nhìn mặt người ta.
Những người xung quanh nhìn dấu răng giờ đã thành vết bầm tím, chắc chắn là bị cắn rất mạnh, lại thêm vẻ mặt lúng túng, ngờ nghệch của Nghiêm Khoan chỉ biết im lặng cười thầm, ai cũng nghĩ “Chắc là bị người yêu cắn chứ gì?”
________________
“Tiểu Vũ, cuối cùng cậu cũng tới rồi” – Lao thúc vừa nhìn thấy Chấn Vũ đi đến cửa đã chạy tới
“Xin lỗi, em ngủ quên mất”
“Điện thoại của cậu không phải có cài báo thức sao?”
“Nó… hư rồi” – Chấn Vũ gãi đầu, không biết giải thích thế nào, không thể nói là tự tay anh ném cái điện thoại đáng thương vào tường được
“Hư rồi?” – Lao thúc kinh ngạc nhìn Chấn Vũ, cái người trước giờ luôn nâng niu cái điện thoại như báu vật mà bây giờ để nó hư
“Tôi đi thay đồ đây”
Chấn Vũ cố tình lảng tránh tia nhìn soi mói của Lao thúc, đi thật nhanh tới chỗ treo quần áo.
Mọi người trong studio nhìn thấy Chấn Vũ đi vào, cứ tưởng là anh sẽ nở nụ cười tươi như thường lệ, có vài người còn định vẫy tay chào, nhưng sự thật không như họ nghĩ. Chấn Vũ bước vào với vẻ mặt đăm chiêu, dáng vẻ không thoải mái. Bầu không khí đột nhiên chùng xuống hẳn, những cánh tay định giơ lên liền ủ rũ hạ xuống.
Nhận trang phục cô nhân viên giao, Chấn Vũ cũng chỉ gật đầu, nói một câu “Cảm ơn” qua loa cho có.
“Tiểu Vũ, cái gì đây?” – Lao thúc tròn mắt nhìn cái vết đỏ thẫm trên cổ Chấn Vũ
“Hả?” – Chấn Vũ vừa nhìn vào gương thì liền hoảng hồn lấy tay che lại, quay đi chỗ khác – “Không có gì, là bị bọ cắn thôi, anh đừng để ý”
“Vậy sao?” – Lao thúc mỉm cười ranh mãnh, còn có chút ý mãn nguyện nhìn Chấn Vũ đang khổ sở tìm cách che lại cái dấu vết kia.
Những người khác tuy không hiểu chuyện gì nhưng thấy dấu hôn trên cổ Chấn Vũ thì ai cũng chỉ biết nhìn nhau mà cười, bầu không khí cũng nhờ vậy mà tươi tỉnh hơn
________________
“Chấn Vũ, cậu quay sang bên này một chút được không?”
“Hả? Được thôi”
Tuy nói là “được” nhưng lại chẳng “được” chút nào, anh chỉ xoay, à không, chỉ nghiêng người qua có một chút. Vẻ mặt Chấn Vũ vô cùng khó xử, anh không thể xoay qua trái được, vì cái dấu hôn trên cổ bên phải sẽ bị lộ ra trước ống kính, rồi nếu có ai phát hiện thì mấy tấm ảnh này sẽ thành scandal mất, lúc đó sẽ rất rắc rối.
“Cậu có thể xoay người sang đây được không? Tôi không thể hoàn thành bộ ảnh này nếu cậu cứ quay về bên phải như thế”
“Anh đừng có ép Chấn Vũ, cậu ấy chỉ không muốn cái dấu hôn kia bị lọt vào khung hình thôi”
Không biết là ai nói câu vừa rồi nhưng nó cũng làm mọi người cười rộ lên, còn anh chàng nhiếp ảnh cũng gật gù ra vẻ như “À ra thế”, chỉ có Chấn Vũ nghe xong câu đó thì mặt còn đỏ hơn gấc
“Cậu có thể chỉ quay mặt sang đây thôi cũng được hoặc là lấy tay che nó lại” – anh chàng nhiếp ảnh ôm máy, không nhịn được cười trước dáng vẻ bối rối của Chấn Vũ
“Hả?”
“À… ừm… cũng được”
Chấn Vũ làm theo y như thế, lúc đầu có hơi gượng gạo, nhưng một hồi sau thì cũng quen dần và có thể tạo dáng tự nhiên hơn. Nhưng những kẻ-ngoài-cuộc khác thì cứ bụm miệng cười thầm sự ngây thơ của Chấn Vũ
“Cậu ấy lấy tay che lại thật à?” – ê kíp ánh sáng thì thầm
“Nếu cậu ấy nhờ thì chúng ta có thể dùng phấn che lại được mà” – bè lũ hóa trang bàn tán
“Đúng là yêu rồi, chẳng giống cậu ấy thường ngày chút nào” – phe hậu cần xôn xao
Thế là trong vòng vài chục phút đó, cái tin “Kiều Chấn Vũ sa lưới tình” đã được mọi người trong studio rỉ tai nhau và ai nấy đều chắc 100% đó là sự thật.
________________
Mặc dù không thể tập trung nhưng Nghiêm Khoan cũng đã vượt qua được buổi chụp hình đầy sóng gió khi ai nấy đều nhìn anh bằng ánh mắt tò mò. Anh thở phào nhẹ nhõm bước ra khỏi phòng chụp, tìm đường đến nhà vệ sinh để rửa mặt.
________________
Chấn Vũ hoàn toàn kiệt sức sau một tiếng đồng hồ chụp hình. Anh mua một lon cà phê từ máy bán hàng tự động rồi ra ngoài hành lang ngồi, trốn mấy kẻ lắm điều trong phòng chụp cứ soi mói anh.
Anh ngồi trên băng ghế ngoài hành lang, mệt mỏi dựa lưng vào tường. Lúc này anh chỉ muốn ngủ một giấc, vị đắng của cà phê cũng không thể giữ anh tỉnh táo. Anh đặt lon cà phê xuống bên cạnh, chẳng bao lâu sau thì ngủ thiếp đi, không hề nhận ra có người đang tiến đến gần
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook