Khuynh Tẫn Thiên Hạ Chi Nghiêm Kiều Lục
-
Chương 20
Một ngày…
Hai ngày…
Nửa tháng trôi qua…
Mỗi ngày đều có một phong thư màu đỏ gửi cho Chấn Vũ, bên trong luôn có một tấm ảnh của Nghiêm Khoan. Tổng cộng đến giờ là hơn 15 tấm đều bị Chấn Vũ xé đôi và vứt đi không thương tiếc.
“Chấn Vũ, có người gửi cái này cho anh”
Một cô nhân viên bước vào phòng đưa cho Chấn Vũ một phong thư màu đỏ
Anh không cần suy nghĩ, càng không cần mở ra xem đã xé nó làm đôi, ném lên bàn. Cô gái nhìn anh kinh ngạc, Chấn Vũ vẫn giữ vẻ bình tĩnh, tươi cười.
“Không có gì đâu. Tôi muốn nghỉ ngơi một chút, cô ra ngoài được không?”
“Vâng, vậy anh cứ nghỉ ngơi đi, tôi đi làm việc tiếp”
Cô gái bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Đợi đến khi cửa đã đóng lại thật chặt, bên ngoài trở nên yên tĩnh, tin chắc rằng cô gái đã đi xa, Chấn Vũ mới đứng phắt dậy, cầm lấy phong thư màu đỏ kia, vò nát trong tay rồi ném thằng vào thùng rác.
“Cái tên này, cậu ta đang định làm gì vậy chứ? Ngày nào cũng gửi hình, cậu ta tưởng mình đẹp lắm sao? Đang âm mưu cái quỷ gì vậy”
Lao thúc vừa bước vào phòng, nhìn thấy biểu tình trên mặt Chấn Vũ đã lập tức hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra
“A, cậu ta lại gửi nữa à? Tính luôn lần này là 17 bức rồi nhỉ”
“18, là 18 bức đó”
Chấn Vũ hét lên giận dữ
“Cậu ta nghĩ gì vậy? Ngày nào cũng gửi hình của cậu ta cho tôi”
“Đừng nóng, cậu mà khan giọng là lát nữa không đi ***g tiếng được đâu”
Ít nhất là dù giận cỡ nào thì Chấn Vũ cũng luôn ý thức được bản thân là ai. Nếu không thì anh đã nổi điên lên trước mặt cô nhân viên vừa rồi, chứ đâu có vì giữ hình tượng mà phải cố gắng đè nén. Nếu không thì bây giờ anh đã để mình mặc sức la hét, chứ đâu có vì giữ giọng để ***g tiếng mà cố gắng kiềm chế.
“Anh ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh một lát”
“Ừm, cậu tốt nhất là nên lên xem website của cậu đi, có một thứ hay lắm”
“Hả?”
Cửa phòng vừa đóng, Chấn Vũ đã cảm thấy một đợt da gà nổi lên, anh có một thứ linh cảm chẳng lành. Kiều Chấn Vũ lao đến bàn vi tính, mà cái đầu tiên anh nhìn thấy trên website của mình là dòng chữ “Click here” do một người lấy nick là Kevin gửi
Là cậu ta…
Chấn Vũ suy nghĩ một lúc lâu rồi cũng quyết định nhấn thử xem sao.
Đường link dẫn đến website của Nghiêm Khoan, với một dòng tiêu đề màu đỏ to tướng… “Vũ nhi, đừng giận, tôi thật lòng mà”
________________
“Ok, cắt”
Cuối cùng cũng xong rồi. Quay cảnh trời mưa thật chán, lúc nào cũng khiến cả người ướt sũng, nhưng không sao, hôm nay tâm trạng mình đang tốt, có ướt một chút cũng không sao.
“Kevin, cậu có chuyện vui phải không?”
“Hả?” – sao lão đạo diễn này lại biết? Mình thể hiện rõ ràng vậy sao?
“Sau mấy ngày nghỉ tôi thấy biểu hiện của cậu tốt hơn hẳn, nhất định là có chuyện vui rồi. Nói tôi nghe xem, có bạn gái rồi hả?”
“Làm gì có” – Vũ nhi là con trai mà.
“Ai da, nhìn cậu kìa, trên mặt in rõ dòng chữ “Tôi đang yêu” thế kia mà còn chối”
Không thể nói cho lão này biết là mình thích Vũ nhi được, dù sao cũng đang trong giai đoạn theo đuổi mà, nói ra thì hỏng chuyện hết.
“Cậu làm tôi muốn trẻ lại 10 tuổi ấy”
“Đạo diễn đừng đùa” – ông mà có trẻ ra 20 tuổi nữa cũng đừng hòng tìm được ai đáng yêu như Vũ nhi, mà cũng đừng mơ đến chuyện giành được với tôi.
Còn đứng đây không biết lão này còn hỏi gì nữa, chuồn nhanh thì hơn, mình còn “việc” phải làm mà.
“Hôm nay tới đây thôi phải không? Tôi đi thay đồ rồi về trước đây”
“À, cậu cũng về nghỉ sớm đi”
“Đừng có lo yêu mà lơ là công việc đấy nhé”
Lão này thật nhiều chuyện nha.
Vô Ưu đâu rồi nhỉ? Chắc là đang gọi điện cho Lao thúc.
Ấy, mình bị nhiễm cách xưng hô của hai tên điên đó rồi.
Mặc kệ! Miễn là họ giúp mình tiếp cận Vũ nhi là được.
“Tiểu Khoan”
“Tình hình sao rồi?”
“Tiểu Vũ xem website của cậu rồi, nổi giận rồi”
“Thật sao?”
“Đang gọi đến đấy. 1, 2, 3”
Tên này là thần sao? Linh như vậy? Quả thực là gọi rồi, cuối cùng cũng chịu gọi rồi.
“A lô”
“Dẹp ngay cái dòng chữ trên website của cậu đi”– ai, quả nhiên là giận thật nha, chưa bao giờ nghe Vũ nhi hét lớn đến vậy.
“Vũ nhi, cuối cùng cũng nhớ tôi quá chịu không nổi rồi hả? Phải gọi cho tôi rồi hả?”
“Gì? Cậu gọi tôi là gì?”
“Ai~ tại mấy ngày nay tôi phải quay bù cho mấy hôm nghỉ nên có hơi bận rộn, không gọi cho Vũ nhi được. Xin lỗi nhé”
“Hả?”
“A, hay là tối nay tôi qua nhà Vũ nhi chuộc tội nhé” – đồng ý đi, đồng ý đi, đồng ý đi
“Cái gì? Tôi bảo cậu dẹp cái dòng chữ trên website của cậu đi. Có nghe không hả?”– không đồng ý tôi cũng mặc kệ.
“Vậy nha, 7h tối nay tôi qua. Bye”
Thành công rồi.
Chắc bây giờ Vũ nhi đang giận lắm. Mình có làm quá không?
Không sao! Không sao! Vũ nhi dù giận cũng rất dễ thương!
Hai ngày…
Nửa tháng trôi qua…
Mỗi ngày đều có một phong thư màu đỏ gửi cho Chấn Vũ, bên trong luôn có một tấm ảnh của Nghiêm Khoan. Tổng cộng đến giờ là hơn 15 tấm đều bị Chấn Vũ xé đôi và vứt đi không thương tiếc.
“Chấn Vũ, có người gửi cái này cho anh”
Một cô nhân viên bước vào phòng đưa cho Chấn Vũ một phong thư màu đỏ
Anh không cần suy nghĩ, càng không cần mở ra xem đã xé nó làm đôi, ném lên bàn. Cô gái nhìn anh kinh ngạc, Chấn Vũ vẫn giữ vẻ bình tĩnh, tươi cười.
“Không có gì đâu. Tôi muốn nghỉ ngơi một chút, cô ra ngoài được không?”
“Vâng, vậy anh cứ nghỉ ngơi đi, tôi đi làm việc tiếp”
Cô gái bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Đợi đến khi cửa đã đóng lại thật chặt, bên ngoài trở nên yên tĩnh, tin chắc rằng cô gái đã đi xa, Chấn Vũ mới đứng phắt dậy, cầm lấy phong thư màu đỏ kia, vò nát trong tay rồi ném thằng vào thùng rác.
“Cái tên này, cậu ta đang định làm gì vậy chứ? Ngày nào cũng gửi hình, cậu ta tưởng mình đẹp lắm sao? Đang âm mưu cái quỷ gì vậy”
Lao thúc vừa bước vào phòng, nhìn thấy biểu tình trên mặt Chấn Vũ đã lập tức hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra
“A, cậu ta lại gửi nữa à? Tính luôn lần này là 17 bức rồi nhỉ”
“18, là 18 bức đó”
Chấn Vũ hét lên giận dữ
“Cậu ta nghĩ gì vậy? Ngày nào cũng gửi hình của cậu ta cho tôi”
“Đừng nóng, cậu mà khan giọng là lát nữa không đi ***g tiếng được đâu”
Ít nhất là dù giận cỡ nào thì Chấn Vũ cũng luôn ý thức được bản thân là ai. Nếu không thì anh đã nổi điên lên trước mặt cô nhân viên vừa rồi, chứ đâu có vì giữ hình tượng mà phải cố gắng đè nén. Nếu không thì bây giờ anh đã để mình mặc sức la hét, chứ đâu có vì giữ giọng để ***g tiếng mà cố gắng kiềm chế.
“Anh ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh một lát”
“Ừm, cậu tốt nhất là nên lên xem website của cậu đi, có một thứ hay lắm”
“Hả?”
Cửa phòng vừa đóng, Chấn Vũ đã cảm thấy một đợt da gà nổi lên, anh có một thứ linh cảm chẳng lành. Kiều Chấn Vũ lao đến bàn vi tính, mà cái đầu tiên anh nhìn thấy trên website của mình là dòng chữ “Click here” do một người lấy nick là Kevin gửi
Là cậu ta…
Chấn Vũ suy nghĩ một lúc lâu rồi cũng quyết định nhấn thử xem sao.
Đường link dẫn đến website của Nghiêm Khoan, với một dòng tiêu đề màu đỏ to tướng… “Vũ nhi, đừng giận, tôi thật lòng mà”
________________
“Ok, cắt”
Cuối cùng cũng xong rồi. Quay cảnh trời mưa thật chán, lúc nào cũng khiến cả người ướt sũng, nhưng không sao, hôm nay tâm trạng mình đang tốt, có ướt một chút cũng không sao.
“Kevin, cậu có chuyện vui phải không?”
“Hả?” – sao lão đạo diễn này lại biết? Mình thể hiện rõ ràng vậy sao?
“Sau mấy ngày nghỉ tôi thấy biểu hiện của cậu tốt hơn hẳn, nhất định là có chuyện vui rồi. Nói tôi nghe xem, có bạn gái rồi hả?”
“Làm gì có” – Vũ nhi là con trai mà.
“Ai da, nhìn cậu kìa, trên mặt in rõ dòng chữ “Tôi đang yêu” thế kia mà còn chối”
Không thể nói cho lão này biết là mình thích Vũ nhi được, dù sao cũng đang trong giai đoạn theo đuổi mà, nói ra thì hỏng chuyện hết.
“Cậu làm tôi muốn trẻ lại 10 tuổi ấy”
“Đạo diễn đừng đùa” – ông mà có trẻ ra 20 tuổi nữa cũng đừng hòng tìm được ai đáng yêu như Vũ nhi, mà cũng đừng mơ đến chuyện giành được với tôi.
Còn đứng đây không biết lão này còn hỏi gì nữa, chuồn nhanh thì hơn, mình còn “việc” phải làm mà.
“Hôm nay tới đây thôi phải không? Tôi đi thay đồ rồi về trước đây”
“À, cậu cũng về nghỉ sớm đi”
“Đừng có lo yêu mà lơ là công việc đấy nhé”
Lão này thật nhiều chuyện nha.
Vô Ưu đâu rồi nhỉ? Chắc là đang gọi điện cho Lao thúc.
Ấy, mình bị nhiễm cách xưng hô của hai tên điên đó rồi.
Mặc kệ! Miễn là họ giúp mình tiếp cận Vũ nhi là được.
“Tiểu Khoan”
“Tình hình sao rồi?”
“Tiểu Vũ xem website của cậu rồi, nổi giận rồi”
“Thật sao?”
“Đang gọi đến đấy. 1, 2, 3”
Tên này là thần sao? Linh như vậy? Quả thực là gọi rồi, cuối cùng cũng chịu gọi rồi.
“A lô”
“Dẹp ngay cái dòng chữ trên website của cậu đi”– ai, quả nhiên là giận thật nha, chưa bao giờ nghe Vũ nhi hét lớn đến vậy.
“Vũ nhi, cuối cùng cũng nhớ tôi quá chịu không nổi rồi hả? Phải gọi cho tôi rồi hả?”
“Gì? Cậu gọi tôi là gì?”
“Ai~ tại mấy ngày nay tôi phải quay bù cho mấy hôm nghỉ nên có hơi bận rộn, không gọi cho Vũ nhi được. Xin lỗi nhé”
“Hả?”
“A, hay là tối nay tôi qua nhà Vũ nhi chuộc tội nhé” – đồng ý đi, đồng ý đi, đồng ý đi
“Cái gì? Tôi bảo cậu dẹp cái dòng chữ trên website của cậu đi. Có nghe không hả?”– không đồng ý tôi cũng mặc kệ.
“Vậy nha, 7h tối nay tôi qua. Bye”
Thành công rồi.
Chắc bây giờ Vũ nhi đang giận lắm. Mình có làm quá không?
Không sao! Không sao! Vũ nhi dù giận cũng rất dễ thương!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook