Khuynh Tẫn Thiên Hạ Chi Nghiêm Kiều Lục
-
Chương 12
“Cái gì? Cậu đưa Vương Lệ Khôn về nhà sao?” – Vô Ưu kinh hoàng thét lên.
“Anh làm gì mà hét toáng lên vậy?” – Nghiêm Khoan chán nản thả tờ tạp chí xuống bàn, chưa bao giờ thấy quản lý của anh thất kinh đến vậy.
“Nghiêm Khoan, cậu có bị gì không vậy?” – Vô Ưu lao tới sờ trán Nghiêm Khoan một cách lo lắng – “Cậu có biết lỡ mà tụi paparazzi chụp được 1 tấm thôi là có bao nhiêu chuyện rắc rối không? Không những cậu gặp rắc rối mà tôi cũng gặp rắc rối, công ty chúng ta cũng gặp rắc rối, cô nàng kia cũng gặp rắc rối, công ty cô ta cũng gặp rắc rối, tiểu Vũ của cậu cũng gặp rắc rối”
Trong cái bản trường ca “gặp rắc rối” của Vô Ưu, Nghiêm Khoan chỉ nghe được đúng một vế cuối cùng
“Chậm đã, anh bảo ai cơ?”
“Cậu, tôi, công ty chúng ta, Vương Lệ Khôn, công ty cô ấy và tiểu Vũ”
“Sao lại có Chấn Vũ ở đây? Anh ta đâu liên quan gì đến tôi”
“Không liên quan? Cậu nghĩ thời gian gần đây website của cậu và cậu ta tràn ngập các cậu hỏi của fan về vấn đề gì hả?”
“……”
“Lỡ như chuyện cậu chở Vương Lệ Khôn về mà truyền ra ngoài, fan của hai người lại thi nhau đặt câu hỏi với cậu là chuyện đương nhiên, nhưng cậu nghĩ họ sẽ không đụng chạm đến cậu ta sao? Không chừng họ còn kéo đến gặp thẳng cậu ta mà tố cáo cậu “ngoại tình” nữa đấy”
“Anh không cần phải lo, Chấn Vũ có vẻ rất giận, anh ta sẽ không ngó ngàng đến tôi hay mấy chuyện như thế nữa đâu”
“Cái gì? Giận? Sao cậu biết?”
“Tối qua tôi gọi điện, nghe giọng anh ta có vẻ không vui”
“Cậu gọi điện cho cậu ta?” – mặt Vô Ưu dấy lên sự thích thú đến kỳ quái, nhìn mặt anh ta lúc này, con nít cũng phải sợ đến khóc thét – “Nhưng mà… hôm qua cậu đâu có gặp cậu ta, cậu ta chẳng có lý do gì giận cậu cả”
“Thực ra là… có đấy” – Nghiêm Khoan vuốt vuốt cằm, rồi lại gãi đầu, có chút hơi ngượng ngập.
“Hả?”
“Chiều hôm qua tôi có đi uống cà phê với anh ta, sau đó thì anh gọi điện đến và tôi phải cáo lỗi về trước”
“HẢ??????????????????”
________________
“Chấn Vũ, bữa nay cậu làm sao vậy?”
“Không sao cả” – Kiều Chấn Vũ hờ hững đáp lại câu hỏi của Lao thúc, thậm chí không quan tâm đến việc liếc nhìn anh ta một cái.
“Chấn Vũ” – Lao thúc tiến đến quay mặt Chấn Vũ về phía mình – “Từ sáng đến giờ mặt cậu cứ như cái bánh bao chiều để thiu bị người ta đạp nát vậy(=.=)Rốt cuộc là có chuyện gì hả?”
“Không có đâu, anh tưởng tượng quá rồi” – Chấn Vũ gạt tay của Lao thúc ra, rồi lại quay đầu ra ngoài cửa sổ.
“Không, nhất định là có chuyện”
“Nè, anh làm gì vậy?”
Lao thúc không nói đến hai lời, đưa tay lục soát khắp người Kiều Chấn Vũ, lục lọi hết tất cả các túi lớn nhỏ, cuối cùng cũng lấy được cái điện thoại của anh.
“Để xem… cuộc gọi cuối cùng ngày hôm qua…”
“Trả cho tôi” – Chấn Vũ giật lại cái điện thoại, nhưng Lao thúc đã kịp xem danh sách các cuộc gọi hôm qua.
“Chấn Vũ, là tôi nhìn lầm hay là hôm qua Nghiêm Khoan đã gọi cho cậu vậy?”
“Anh nhìn lầm rồi” – Kiều Chấn Vũ trả lời không một chút suy nghĩ, cứ như là đã mặc định sẵn câu trả lời vậy.
“Vậy là tôi không nhìn lầm a” – Lao thúc mỉm cười tinh ranh – “Cậu ta gọi làm gì vậy? Hỏi thăm sức khỏe hay là hẹn hò?”
“Hẹn hò cái đầu anh á, cậu ta gọi để xin lỗi”
“Xin lỗi?”
Biết mình đã lỡ lời, Kiều Chấn Vũ nhất thời tỏ ra bối rối, nhưng rồi cố gắng tự trấn tĩnh, nói tiếp
“Thì hôm qua tôi và cậu ta có đi uống cà phê, sau đó cậu ta có công việc, bỏ về trước nên đến tối cậu ta gọi điện xin lỗi”
“Cái gì? Cậu ta bỏ rơi cậu ở quán cà phê sao?”
Lao thúc đứng bật dậy, thét lên kinh ngạc. Kiều Chấn Vũ lập tức nhìn anh bằng ánh mắt rực lửa.
“Này, này, này, anh ăn nói cho cẩn thận. Cách anh nói cứ như thể tôi với cậu ta là một cặp và tôi bị cậu ta “đá” vậy”
“Thôi được, tôi lỡ lời. Rồi sao? Cậu ta có giải thích lý do không?”
“Không cần giải thích, tôi biết” – Chấn Vũ cầm bừa một tờ tạp chí lên, giả vờ như đang xem.
“Hả?”
“Cậu ta có hẹn với Vương Lệ Khôn, tối qua trên đường về tôi thấy cậu ta chở cô ấy đi mà”
“HẢ??????????????????”
________________
“A lô”
“Giải thích đi”
“Hả?”
“Tại sao tối qua anh để Nghiêm Khoan đi cùng với Vương Lệ Khôn?” – giọng Lao thúc đầy giận dữ qua điện thoại.
“Chuyện đó… mà sao anh biết?”
“Tiểu Vũ trông thấy và bây giờ trong phòng cậu ta toàn mùi giấm”
“Ai da, đó là do tiểu Khoan tự quyết, tôi chỉ mới sáng nay mới biết” – Vô Ưu thở dài một cái rồi bỗng nhiên hai mắt sáng bừng như vừa tìm thấy kho báu – “Ế, có thật là trong phòng tiểu Vũ toàn mùi giấm không?”
“Phải”
“Vậy thì chúng ta nên ăn mừng rồi”
“Cái gì?”
“Nghĩ coi, nếu giữa hai người không có chuyện gì thì việc gì tiểu Vũ phải khó chịu như vậy. Mà từ sáng đến giờ tiểu Khoan cứ đứng ngồi không yên vì biết tiểu Vũ giận đấy!”
“Phải ha” – Lao thúc cũng hòa theo, giọng nói tươi vui hơn hẳn.
“Vậy nghĩa là kế hoạch của chúng ta thành công bước đầu rồi”
Hai con cáo già đắc ý cười to, người xung quanh còn tưởng hai người có vấn đề, nên chẳng có ai dám đến gần.
Thông qua hai cái điện thoại nhỏ bé, hai con cáo già lại tiếp tục thảo luận những kế hoạch động trời tiếp theo
________________
“Anh làm gì mà hét toáng lên vậy?” – Nghiêm Khoan chán nản thả tờ tạp chí xuống bàn, chưa bao giờ thấy quản lý của anh thất kinh đến vậy.
“Nghiêm Khoan, cậu có bị gì không vậy?” – Vô Ưu lao tới sờ trán Nghiêm Khoan một cách lo lắng – “Cậu có biết lỡ mà tụi paparazzi chụp được 1 tấm thôi là có bao nhiêu chuyện rắc rối không? Không những cậu gặp rắc rối mà tôi cũng gặp rắc rối, công ty chúng ta cũng gặp rắc rối, cô nàng kia cũng gặp rắc rối, công ty cô ta cũng gặp rắc rối, tiểu Vũ của cậu cũng gặp rắc rối”
Trong cái bản trường ca “gặp rắc rối” của Vô Ưu, Nghiêm Khoan chỉ nghe được đúng một vế cuối cùng
“Chậm đã, anh bảo ai cơ?”
“Cậu, tôi, công ty chúng ta, Vương Lệ Khôn, công ty cô ấy và tiểu Vũ”
“Sao lại có Chấn Vũ ở đây? Anh ta đâu liên quan gì đến tôi”
“Không liên quan? Cậu nghĩ thời gian gần đây website của cậu và cậu ta tràn ngập các cậu hỏi của fan về vấn đề gì hả?”
“……”
“Lỡ như chuyện cậu chở Vương Lệ Khôn về mà truyền ra ngoài, fan của hai người lại thi nhau đặt câu hỏi với cậu là chuyện đương nhiên, nhưng cậu nghĩ họ sẽ không đụng chạm đến cậu ta sao? Không chừng họ còn kéo đến gặp thẳng cậu ta mà tố cáo cậu “ngoại tình” nữa đấy”
“Anh không cần phải lo, Chấn Vũ có vẻ rất giận, anh ta sẽ không ngó ngàng đến tôi hay mấy chuyện như thế nữa đâu”
“Cái gì? Giận? Sao cậu biết?”
“Tối qua tôi gọi điện, nghe giọng anh ta có vẻ không vui”
“Cậu gọi điện cho cậu ta?” – mặt Vô Ưu dấy lên sự thích thú đến kỳ quái, nhìn mặt anh ta lúc này, con nít cũng phải sợ đến khóc thét – “Nhưng mà… hôm qua cậu đâu có gặp cậu ta, cậu ta chẳng có lý do gì giận cậu cả”
“Thực ra là… có đấy” – Nghiêm Khoan vuốt vuốt cằm, rồi lại gãi đầu, có chút hơi ngượng ngập.
“Hả?”
“Chiều hôm qua tôi có đi uống cà phê với anh ta, sau đó thì anh gọi điện đến và tôi phải cáo lỗi về trước”
“HẢ??????????????????”
________________
“Chấn Vũ, bữa nay cậu làm sao vậy?”
“Không sao cả” – Kiều Chấn Vũ hờ hững đáp lại câu hỏi của Lao thúc, thậm chí không quan tâm đến việc liếc nhìn anh ta một cái.
“Chấn Vũ” – Lao thúc tiến đến quay mặt Chấn Vũ về phía mình – “Từ sáng đến giờ mặt cậu cứ như cái bánh bao chiều để thiu bị người ta đạp nát vậy(=.=)Rốt cuộc là có chuyện gì hả?”
“Không có đâu, anh tưởng tượng quá rồi” – Chấn Vũ gạt tay của Lao thúc ra, rồi lại quay đầu ra ngoài cửa sổ.
“Không, nhất định là có chuyện”
“Nè, anh làm gì vậy?”
Lao thúc không nói đến hai lời, đưa tay lục soát khắp người Kiều Chấn Vũ, lục lọi hết tất cả các túi lớn nhỏ, cuối cùng cũng lấy được cái điện thoại của anh.
“Để xem… cuộc gọi cuối cùng ngày hôm qua…”
“Trả cho tôi” – Chấn Vũ giật lại cái điện thoại, nhưng Lao thúc đã kịp xem danh sách các cuộc gọi hôm qua.
“Chấn Vũ, là tôi nhìn lầm hay là hôm qua Nghiêm Khoan đã gọi cho cậu vậy?”
“Anh nhìn lầm rồi” – Kiều Chấn Vũ trả lời không một chút suy nghĩ, cứ như là đã mặc định sẵn câu trả lời vậy.
“Vậy là tôi không nhìn lầm a” – Lao thúc mỉm cười tinh ranh – “Cậu ta gọi làm gì vậy? Hỏi thăm sức khỏe hay là hẹn hò?”
“Hẹn hò cái đầu anh á, cậu ta gọi để xin lỗi”
“Xin lỗi?”
Biết mình đã lỡ lời, Kiều Chấn Vũ nhất thời tỏ ra bối rối, nhưng rồi cố gắng tự trấn tĩnh, nói tiếp
“Thì hôm qua tôi và cậu ta có đi uống cà phê, sau đó cậu ta có công việc, bỏ về trước nên đến tối cậu ta gọi điện xin lỗi”
“Cái gì? Cậu ta bỏ rơi cậu ở quán cà phê sao?”
Lao thúc đứng bật dậy, thét lên kinh ngạc. Kiều Chấn Vũ lập tức nhìn anh bằng ánh mắt rực lửa.
“Này, này, này, anh ăn nói cho cẩn thận. Cách anh nói cứ như thể tôi với cậu ta là một cặp và tôi bị cậu ta “đá” vậy”
“Thôi được, tôi lỡ lời. Rồi sao? Cậu ta có giải thích lý do không?”
“Không cần giải thích, tôi biết” – Chấn Vũ cầm bừa một tờ tạp chí lên, giả vờ như đang xem.
“Hả?”
“Cậu ta có hẹn với Vương Lệ Khôn, tối qua trên đường về tôi thấy cậu ta chở cô ấy đi mà”
“HẢ??????????????????”
________________
“A lô”
“Giải thích đi”
“Hả?”
“Tại sao tối qua anh để Nghiêm Khoan đi cùng với Vương Lệ Khôn?” – giọng Lao thúc đầy giận dữ qua điện thoại.
“Chuyện đó… mà sao anh biết?”
“Tiểu Vũ trông thấy và bây giờ trong phòng cậu ta toàn mùi giấm”
“Ai da, đó là do tiểu Khoan tự quyết, tôi chỉ mới sáng nay mới biết” – Vô Ưu thở dài một cái rồi bỗng nhiên hai mắt sáng bừng như vừa tìm thấy kho báu – “Ế, có thật là trong phòng tiểu Vũ toàn mùi giấm không?”
“Phải”
“Vậy thì chúng ta nên ăn mừng rồi”
“Cái gì?”
“Nghĩ coi, nếu giữa hai người không có chuyện gì thì việc gì tiểu Vũ phải khó chịu như vậy. Mà từ sáng đến giờ tiểu Khoan cứ đứng ngồi không yên vì biết tiểu Vũ giận đấy!”
“Phải ha” – Lao thúc cũng hòa theo, giọng nói tươi vui hơn hẳn.
“Vậy nghĩa là kế hoạch của chúng ta thành công bước đầu rồi”
Hai con cáo già đắc ý cười to, người xung quanh còn tưởng hai người có vấn đề, nên chẳng có ai dám đến gần.
Thông qua hai cái điện thoại nhỏ bé, hai con cáo già lại tiếp tục thảo luận những kế hoạch động trời tiếp theo
________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook