Khuynh Tàn Địa Tẫn
-
Chương 23: Đón khách
Trở về Hiên quốc được vài tuần, Hiên Viên Ngạo Thiên lại bận rộn chuẩn bị yến hội đón Khước Nỗ – một nước chư hầu của Hiên quốc. Khước Nỗ nằm ở phía bắc Hiên quốc, chỉ là một nước nhỏ, nói là đúng là gồm rất nhiều tộc người nhỏ mà thành. Khước Nỗ sống chủ yếu bằng cách cướp bóc và buôn bán lông thú.
Đối Hiên quốc thì Khước Nỗ phải quy hàng làm chư hầu. Hàng năm, vào cung tiến cống gì đó biểu đại thành ý.
Qủa thực sẽ không có gì đặc biệt nếu như thường lệ mà lần này lại có Khước Nỗ quốc vương cùng thái vương tử của Khước Nỗ cùng đi vào kinh độ tiến công. Nói là tiến công, nhưng thăm dò tình hình mới là thực. Còn có thể tranh thủ một phen ra uy với hoàng thất Hiên quốc. Tất nhiên uy mèo hay uy hổ, chuyện đó chúng ta nói sau.
Lưu Diệp Phong mấy ngày nay rất nhàn, không bị cái đuôi bám quanh, chỉ trừ khi ngủ thì sẽ có một kẻ không biết điều chiến giường của hắn khiến hắn xoay không được mà thôi. Cũng không sao, Hiên Viên Ngạo Thiên dạo này bận, cũng không ăn đậu hủ của hắn được. Hắc hắc. Lưu Diệp Phong khoái chí cười vì mình không bị chiếm tiện nghi.
[ Nguyệt: Ngươi là trư. Ngủ biết gì đâu mà biết không bị chiếm.
Phong: Tức quá, giơ ngân châm độc lên .
Tác giả aka Nguyệt: Trốn thôi ~~~ đi ha oai oai đầy tuyết nghỉ mát -.-“ ]
Hiên Viên Ngạo Thiên bận tối mặt mũi, bao nhiêu sự cần chuẩn bị để ra uy với Khước Nỗ, tất nhiên kể cả sự xa hoa cùng binh hùng tướng mãnh, không chỉ ra uy cho Khước Nỗ sợ không dám động sự mà còn cho các nước chư hầu khác nể sợ mà không loạn nháo.
Đêm về, đến Hàn Mai cung, bảo bối của hắn đã ngủ, đôi môi hồng hồng cắn cắn rồi lẩm nhẩm gì đó khiến Hiên Viên Ngạo Thiên thỏa mãn, bớt mệt nhọc rất nhiều. Hôn một cái thật nhẹ lên môi Lưu Diệp Phong, sau đó ôm bé con vào lòng, đi vào giấc ngủ.
Tháng sau, quốc vương Khước Nỗ tiến vào kinh thành.
Hiên quốc bệ hạ mở yên hội linh đình trong 5 ngày đón mừng Khước Nỗ quốc vương và thái vương tử Khước Nỗ.
Lưu Diệp Phong bĩu môi một cái. Nhìn nghía bản thân trong gương phản chiếu lại. Một tiểu hài tử đang độ đến tuổi thiếu niên, khuôn mặt tinh xảo không tì vết, khoác trên mình một trường bào hoàng sắc cùng trên đầu được đính kim quan nho nhỏ.
Lưu Diệp Phong giơ tay nhấc chân, nhìn kĩ lại rồi vẫn thấy kì quái gì đó, đành hỏi người đằng sau
“ Nhược nhi, ngươi nói ta kì lạ chỗ nào không?”
Lý Nhược đứng sau Lưu Diệp Phong, lắc đầu. Kì lạ chỗ nào?
Lưu Diệp Phong xoay xoay người, vẫn thấy không thích hợp ở đâu đó. Ân, là ở đâu nhỉ?
Tiếng bước chân dần bước vào gần, Lưu Diệp Phong đang chìm trong suy nghĩ nên không chú ý liền bị một cánh tay ôm lấy, kéo vào lòng. Nghe tiếng cười trầm trầm bên tai, Lưu Diệp Phong mới hồi tỉnh, lấy lại tinh thần, hỏi
“ Phụ hoàng, ngươi nói, sao ta thấy kì quái nha?”
“ Kì quái chỗ nào?”
Hiên Viên Ngạo Thiên một tay ôm bảo bối đi lên, một tay lấy thêm áo choàng cũng màu hoàng sắc bên cạnh, phủ thêm cho Lưu Diệp Phong. Trời sắp sang thu, đã có dấu hiệu lạnh, vẫn nên giữ thân thể kĩ mới hảo.
Lưu Diệp Phong được bế đã thành thói quen, cũng không thắc mắc nhiều liền thuận cho Hiên Viên Ngạo Thiên bế đi. Hắn như nhớ ra gì đó liền nói
“ A, Màu hoàng sắc chẳng phải màu của riêng hoàng đế cùng thái tử sao?”
“ Ân.” Hiên Viên Ngạo Thiên lơ đãng trả lời.
“ Vậy ngươi tính cho ta làm thái tử sao?” Lưu Diệp Phong mắt sáng rực rỡ ~~~ Tiền a~~ Tiền.
“ Không.” Hiên Viên Ngạo Thiên lắc đầu, thỏa mãn cười vì thấy vẻ mặt thất vọng của con tiểu hồ li mê tiền, vỗ vỗ áo bé con nói
“ Với ta, màu hoàng sắc, một là dành riêng cho thái tử, hai …” Hiên Viên Ngạo Thiên dừng lại một chút liền nói “ dành riêng cho người ta quý trọng nhất. Ta muốn nói với mọi người trong thiên hạ, hắn là kẻ ta nâng niu gìn giữ như bảo vật, không được động vào.”
Lưu Diệp Phong im lặng. Hắn không ngu ngốc đến mức nhận không ra câu nói đó. Nhưng mà … quý trọng? Là cái gì? Được bao lâu? Có thể cứ yêu cứ thương một người cả đời mà thỏa mãn sao? Vả lại, hắn không tin, trên đời sẽ có thứ gì vĩnh viễn. Có những thứ gương vỡ lại lành, nhưng lành rồi thì sao? Đã từng vỡ, từng vỡ rồi thì có lành cũng vẫn từng là cái gương đã từng vỡ nát, đã từng chịu tổn thương. Sao có thể nói là lành. Buồn cười, chỉ là gắng gượng mà ghép các mảnh lại, để rồi in hằn từng vết, từng vết gương vỡ lên mà thôi.
Thấy bé con câu lên nụ cười nhợt nhạt, Hiên Viên Ngạo Thiên kéo Lưu Diệp Phong vào gần mình hơn, để đầu bé con đặt lên cổ mình, từng chữ từng chữ nói
“ Tin tưởng ta. Ta sẽ luôn để ngươi dựa vào .”
Lưu Diệp Phong không nói gì. Chỉ im lặng.
Đã lâu rồi, chưa từng có người nói, để ngươi dựa vào. Nghĩa là hắn không đòi hỏi mình phải làm nhiều thứ, không đòi hỏi mình phải thật kiên cường. Nghĩa là khi mình mệt mỏi có thể dựa vào hắn sao? . Lưu Diệp Phong nhắm lại hai mắt. Những lời nói kí ức cứ tràn về từng chút một.
“ Tiểu Thanh là thiên tài, đâu chơi với những đứa nhỏ như chúng ta chứ.”
“ Tiểu Thanh, sao lại khóc. Cô nghĩ em phải thông minh hơn những đứa trẻ khác, kiên cường hơn những đứa trẻ khác chứ.”
“ Hắn là thiên tài. Đừng cùng làm nhóm học với hắn. Ai~ Có ai mười tuổi đã vào được Cambride như hắn đâu. Này, Tom. Đi xa đi. Hắn tự làm 1 mình được. Bọn mình làm cùng sẽ vướng chân. Hàn Diệp Thanh kiêu căng lắm.”
“ Thanh nhi, xin con đấy. Mẹ không muốn rời khỏi Hàn gia.”
“ Thanh, không đảm nhận được sao? Vậy ta sinh đứa con thiên tài như ngươi làm chi?”
“ Diệp Thanh thiếu gia quả là thiên tài. Cho dù gặp chuyện cũng không sợ nha.”
“ Hàn giám đốc, ngài quả thực là thiên tài.”
Kí ức cứ dần rõ ràng, Lưu Diệp Phong im lặng dựa vào vai Hiên Viên Ngạo Thiên. Hắn chưa từng dựa vào ai cả, cũng chưa bao giờ được ai ôm vào lòng. Từ khi đến thế giới này, hắn cũng đã có người được yêu thương. Thế nhưng, vẫn chưa có ai để hắn dựa vào. Không phải nhị vị phụ thân kia không thể dựa, mà là, bờ vai của hai người đó thuộc về nhau. Vốn không có chỗ cho hắn. Hắn chưa từng nghĩ đi tìm một chỗ dựa. Bởi hắn rất giỏi, rất thông minh, rất cao siêu. Hắn là thiên tài của thiên tài. Nhưng mà, hắn cũng là con người. Hắn cũng mệt mỏi. Nhưng mà, sẽ biết dựa vào đâu đây? Lúc mệt mỏi, chỉ là gắng gượng nói mình đừng gục ngã. Nói mình sẽ đứng được. Bất quá, quả thực dựa vào người khác thật dễ chịu. Tựa như, hắn đang dựa vào vai nam nhân này vậy. Ôm cũng ấm áp thật. Rất dễ chịu, rất an tâm.
Vậy thì, cứ ở bên cạnh người cho hắn thứ hắn muốn đi.
Dù sao, hắn cũng không mất gì.
Lưu Diệp Phong dụi dụi đầu kề vào vai Hiên Viên Ngạo Thiên, nhẹ nhàng nói
“ Ân. Vậy cứ để ta dựa phụ hoàng như thế này đi.”
Câu nói như là một đứa nhỏ lười biếng muốn dựa vào vai phụ thân nằm nghỉ một chút, nhưng Hiên viên Ngạo Thiên biết, đó là bé con đã bắt đầu tin tưởng hắn. Chỉ cần bắt đầu là tin tưởng, sẽ chuyển dần thành gì, sẽ không ai biết đâu.
Hiên Viên Ngạo Thiên mỉm cười thỏa mãn.
Đối Hiên quốc thì Khước Nỗ phải quy hàng làm chư hầu. Hàng năm, vào cung tiến cống gì đó biểu đại thành ý.
Qủa thực sẽ không có gì đặc biệt nếu như thường lệ mà lần này lại có Khước Nỗ quốc vương cùng thái vương tử của Khước Nỗ cùng đi vào kinh độ tiến công. Nói là tiến công, nhưng thăm dò tình hình mới là thực. Còn có thể tranh thủ một phen ra uy với hoàng thất Hiên quốc. Tất nhiên uy mèo hay uy hổ, chuyện đó chúng ta nói sau.
Lưu Diệp Phong mấy ngày nay rất nhàn, không bị cái đuôi bám quanh, chỉ trừ khi ngủ thì sẽ có một kẻ không biết điều chiến giường của hắn khiến hắn xoay không được mà thôi. Cũng không sao, Hiên Viên Ngạo Thiên dạo này bận, cũng không ăn đậu hủ của hắn được. Hắc hắc. Lưu Diệp Phong khoái chí cười vì mình không bị chiếm tiện nghi.
[ Nguyệt: Ngươi là trư. Ngủ biết gì đâu mà biết không bị chiếm.
Phong: Tức quá, giơ ngân châm độc lên .
Tác giả aka Nguyệt: Trốn thôi ~~~ đi ha oai oai đầy tuyết nghỉ mát -.-“ ]
Hiên Viên Ngạo Thiên bận tối mặt mũi, bao nhiêu sự cần chuẩn bị để ra uy với Khước Nỗ, tất nhiên kể cả sự xa hoa cùng binh hùng tướng mãnh, không chỉ ra uy cho Khước Nỗ sợ không dám động sự mà còn cho các nước chư hầu khác nể sợ mà không loạn nháo.
Đêm về, đến Hàn Mai cung, bảo bối của hắn đã ngủ, đôi môi hồng hồng cắn cắn rồi lẩm nhẩm gì đó khiến Hiên Viên Ngạo Thiên thỏa mãn, bớt mệt nhọc rất nhiều. Hôn một cái thật nhẹ lên môi Lưu Diệp Phong, sau đó ôm bé con vào lòng, đi vào giấc ngủ.
Tháng sau, quốc vương Khước Nỗ tiến vào kinh thành.
Hiên quốc bệ hạ mở yên hội linh đình trong 5 ngày đón mừng Khước Nỗ quốc vương và thái vương tử Khước Nỗ.
Lưu Diệp Phong bĩu môi một cái. Nhìn nghía bản thân trong gương phản chiếu lại. Một tiểu hài tử đang độ đến tuổi thiếu niên, khuôn mặt tinh xảo không tì vết, khoác trên mình một trường bào hoàng sắc cùng trên đầu được đính kim quan nho nhỏ.
Lưu Diệp Phong giơ tay nhấc chân, nhìn kĩ lại rồi vẫn thấy kì quái gì đó, đành hỏi người đằng sau
“ Nhược nhi, ngươi nói ta kì lạ chỗ nào không?”
Lý Nhược đứng sau Lưu Diệp Phong, lắc đầu. Kì lạ chỗ nào?
Lưu Diệp Phong xoay xoay người, vẫn thấy không thích hợp ở đâu đó. Ân, là ở đâu nhỉ?
Tiếng bước chân dần bước vào gần, Lưu Diệp Phong đang chìm trong suy nghĩ nên không chú ý liền bị một cánh tay ôm lấy, kéo vào lòng. Nghe tiếng cười trầm trầm bên tai, Lưu Diệp Phong mới hồi tỉnh, lấy lại tinh thần, hỏi
“ Phụ hoàng, ngươi nói, sao ta thấy kì quái nha?”
“ Kì quái chỗ nào?”
Hiên Viên Ngạo Thiên một tay ôm bảo bối đi lên, một tay lấy thêm áo choàng cũng màu hoàng sắc bên cạnh, phủ thêm cho Lưu Diệp Phong. Trời sắp sang thu, đã có dấu hiệu lạnh, vẫn nên giữ thân thể kĩ mới hảo.
Lưu Diệp Phong được bế đã thành thói quen, cũng không thắc mắc nhiều liền thuận cho Hiên Viên Ngạo Thiên bế đi. Hắn như nhớ ra gì đó liền nói
“ A, Màu hoàng sắc chẳng phải màu của riêng hoàng đế cùng thái tử sao?”
“ Ân.” Hiên Viên Ngạo Thiên lơ đãng trả lời.
“ Vậy ngươi tính cho ta làm thái tử sao?” Lưu Diệp Phong mắt sáng rực rỡ ~~~ Tiền a~~ Tiền.
“ Không.” Hiên Viên Ngạo Thiên lắc đầu, thỏa mãn cười vì thấy vẻ mặt thất vọng của con tiểu hồ li mê tiền, vỗ vỗ áo bé con nói
“ Với ta, màu hoàng sắc, một là dành riêng cho thái tử, hai …” Hiên Viên Ngạo Thiên dừng lại một chút liền nói “ dành riêng cho người ta quý trọng nhất. Ta muốn nói với mọi người trong thiên hạ, hắn là kẻ ta nâng niu gìn giữ như bảo vật, không được động vào.”
Lưu Diệp Phong im lặng. Hắn không ngu ngốc đến mức nhận không ra câu nói đó. Nhưng mà … quý trọng? Là cái gì? Được bao lâu? Có thể cứ yêu cứ thương một người cả đời mà thỏa mãn sao? Vả lại, hắn không tin, trên đời sẽ có thứ gì vĩnh viễn. Có những thứ gương vỡ lại lành, nhưng lành rồi thì sao? Đã từng vỡ, từng vỡ rồi thì có lành cũng vẫn từng là cái gương đã từng vỡ nát, đã từng chịu tổn thương. Sao có thể nói là lành. Buồn cười, chỉ là gắng gượng mà ghép các mảnh lại, để rồi in hằn từng vết, từng vết gương vỡ lên mà thôi.
Thấy bé con câu lên nụ cười nhợt nhạt, Hiên Viên Ngạo Thiên kéo Lưu Diệp Phong vào gần mình hơn, để đầu bé con đặt lên cổ mình, từng chữ từng chữ nói
“ Tin tưởng ta. Ta sẽ luôn để ngươi dựa vào .”
Lưu Diệp Phong không nói gì. Chỉ im lặng.
Đã lâu rồi, chưa từng có người nói, để ngươi dựa vào. Nghĩa là hắn không đòi hỏi mình phải làm nhiều thứ, không đòi hỏi mình phải thật kiên cường. Nghĩa là khi mình mệt mỏi có thể dựa vào hắn sao? . Lưu Diệp Phong nhắm lại hai mắt. Những lời nói kí ức cứ tràn về từng chút một.
“ Tiểu Thanh là thiên tài, đâu chơi với những đứa nhỏ như chúng ta chứ.”
“ Tiểu Thanh, sao lại khóc. Cô nghĩ em phải thông minh hơn những đứa trẻ khác, kiên cường hơn những đứa trẻ khác chứ.”
“ Hắn là thiên tài. Đừng cùng làm nhóm học với hắn. Ai~ Có ai mười tuổi đã vào được Cambride như hắn đâu. Này, Tom. Đi xa đi. Hắn tự làm 1 mình được. Bọn mình làm cùng sẽ vướng chân. Hàn Diệp Thanh kiêu căng lắm.”
“ Thanh nhi, xin con đấy. Mẹ không muốn rời khỏi Hàn gia.”
“ Thanh, không đảm nhận được sao? Vậy ta sinh đứa con thiên tài như ngươi làm chi?”
“ Diệp Thanh thiếu gia quả là thiên tài. Cho dù gặp chuyện cũng không sợ nha.”
“ Hàn giám đốc, ngài quả thực là thiên tài.”
Kí ức cứ dần rõ ràng, Lưu Diệp Phong im lặng dựa vào vai Hiên Viên Ngạo Thiên. Hắn chưa từng dựa vào ai cả, cũng chưa bao giờ được ai ôm vào lòng. Từ khi đến thế giới này, hắn cũng đã có người được yêu thương. Thế nhưng, vẫn chưa có ai để hắn dựa vào. Không phải nhị vị phụ thân kia không thể dựa, mà là, bờ vai của hai người đó thuộc về nhau. Vốn không có chỗ cho hắn. Hắn chưa từng nghĩ đi tìm một chỗ dựa. Bởi hắn rất giỏi, rất thông minh, rất cao siêu. Hắn là thiên tài của thiên tài. Nhưng mà, hắn cũng là con người. Hắn cũng mệt mỏi. Nhưng mà, sẽ biết dựa vào đâu đây? Lúc mệt mỏi, chỉ là gắng gượng nói mình đừng gục ngã. Nói mình sẽ đứng được. Bất quá, quả thực dựa vào người khác thật dễ chịu. Tựa như, hắn đang dựa vào vai nam nhân này vậy. Ôm cũng ấm áp thật. Rất dễ chịu, rất an tâm.
Vậy thì, cứ ở bên cạnh người cho hắn thứ hắn muốn đi.
Dù sao, hắn cũng không mất gì.
Lưu Diệp Phong dụi dụi đầu kề vào vai Hiên Viên Ngạo Thiên, nhẹ nhàng nói
“ Ân. Vậy cứ để ta dựa phụ hoàng như thế này đi.”
Câu nói như là một đứa nhỏ lười biếng muốn dựa vào vai phụ thân nằm nghỉ một chút, nhưng Hiên viên Ngạo Thiên biết, đó là bé con đã bắt đầu tin tưởng hắn. Chỉ cần bắt đầu là tin tưởng, sẽ chuyển dần thành gì, sẽ không ai biết đâu.
Hiên Viên Ngạo Thiên mỉm cười thỏa mãn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook