Khuynh Tàn Địa Tẫn
-
Chương 10: Tiến cung
“ Chưa tìm được ra sao?”
Tiếng nói âm hàn vang vọng cả Mẫu đơn cung, Cơ quý phi đang ngồi trên giường cạnh đứa con mà khóc hết nước mắt, còn Hiên Viên đế của chúng ta thì đứng trước đám quan viên cùng ngự y, sắc mặt sa sầm nói.
“ Thưa … bệ hạ tha tội, Bệ hạ tha tôi. Thần y chưa bao giờ xuất hiện nên … nên không ai có thể tìm thấy.”
Một ngự y già dập đầu xin tha. Chính hắn là người đã đề nghị tìm thần y, nhưng tìm ở đâu bây giờ. Vị thần y kia cứ ẩn cứ hiện, người được cứu mà nhìn thấy hắn chỉ có hai người, đó là võ lâm minh chủ Hàn Tự Thiên và ma ma giáo chủ Độc Cô Vân. Nhưng hai người đó không hé một câu, mà hắn chắc chắn cũng không muốn đối mặt với hai kẻ đó.
Nói Hàn Tự Thiên là giang hồ chính phái, nhưng cũng lạnh lùng vô cùng. Y từng tuyên bố kẻ nào còn dám hỏi y về Thần y thì chắc chắn sẽ ở thủy lao của Tự Thiên sơn trang.
Còn về giáo chủ Độc Cô Vân thì không cần bàn, y cũng nói nếu ai động đến Thần y thì tự nhiên sẽ bị tất cả người trong ma giáo săn đuổi.
Vậy thì một thái y như hắn bất lực tòng tâm a.
“ Nhanh nhanh tìm cho trẫm. Biến đi.”
Hiên Viên Ngạo Thiên xoay người ly khai Mẫu đơn cung. Các vị thái y cũng nhanh chân lẹ tay chạy biến mất.
Ngồi trong ngự thư phòng, Hiên Viên Ngạo Thiên nói
“ Ám, điều tra được gì rồi?”
“ Dạ chủ tử, theo điều tra, Lưu gia hiện ngày một lớn mạnh. Đã chiếm được gần 1 nửa tài sản trong thiên hạ. Gia chủ họ Lưu chưa bao giờ xuất hiện. Chỉ theo điều tra đời trước của Lưu gia có hai người con, nhưng sau đó bỏ nhà đi. Đến giờ không truy được tin tức. Lưu gia mở một trường học, dạy rất nhiều thứ, y dược, tính toán sổ sách, quản lý cửa hàng, võ nghệ, nghề mộc … nhưng không hề dạy văn thơ. Ngoài ra muốn học ở đây đều phải là con người làm trong tài sản của Lưu gia, không phân biệt là con ai. Thế nhưng muốn học thì phải nhớ rằng học xong phục vụ cho Lưu gia 20 năm, sau đó có quyền ly khai. Bất quá những người được đi học thì lại tuyệt đối trung thành với Lưu gia.”
“ Ân.” Hiên Viên Ngạo Thiên híp mi. Kẻ đứng đầu Lưu gia này quả thật không vừa. Đào tạo những tay chân đắc lực mà lại tuyệt đối trung thành với mình, quả là không vừa. Hắn rất muốn gặp được y. Nhưng nếu Lưu gia này quá lớn, hắn cũng sẽ tàn phá hết.
“ Vậy còn thần y?”
“ Không có tài liệu nào để điều tra. Chủ tử tha tội.”
“ Không sao. Con của Cơ thị kia chết cũng không ảnh hưởng. Dù sao Cơ thị cũng đã bị ta vặt hết tay chân. Để đứa trẻ kia chết vì bất đắc dĩ, Cơ gia cũng không làm gì được ta a.”
“ Dạ.”
“ Vậy còn đứa trẻ kia?” giọng Hiên Viên Ngạo Thiên đầy mong chờ.
“ Không có chút manh mối nào thưa chủ tử.”
“ Ân. Đi đi.”
Không nói 1 lời, Ám liền biến mất trong không khí. Hiên Viên Ngạo Thiên ngồi trên long kỉ, dựa vào mệt mỏi. 3 năm nay hắn vẫn cho tìm tông tích đứa nhỏ kia, nhưng cũng giống như mò kim đáy bể, không thể tìm thấy. Không biết có phải không có được thì càng khát khao, càng muốn bắt được không, mà ba năm nay, hình ảnh của đứa bé đó luôn tràn ngập, ám ảnh lấy Hiên Viên Ngạo Thiên, không thể quên đi.
“ Phong nhi, ngươi bao giờ mới rơi vào tay phụ hoàng đây.”
~~~~~ [ O.o ] ~~~~~~~
Lưu Diệp Phong rùng minh, hôm nay trời lạnh quá hay sao a. Tự dưng lạnh hết xương sống. Đang ngồi trong nhà ăn bánh cá nóng thì một con bồ câu bay vào đậu ngay cửa sổ. Lưu Diệp Phong nhìn là nhận ra ngay bồ câu nhà ai. Cầm lấy chân bồ câu, giật lấy phong thư. Đọc xong sắc mặt sa sầm. Hắn hô lớn
“ Nhược nhi, vào đây mang con bồ câu này đi hầm đi.”
Lý Nhược chạy vào, thấy trên tay thiếu gia là con bồ câu béo mập tròn quay, lại ngước nhìn thiếu gia, biết ngay con bồ câu xấu số kia là của ai. Tiếp nhận lấy bồ câu, Lý Nhược xoay người đến nhà bếp.
“ Viết thư gửi cho tên giáo chủ ma giáo chết tiệt kia, một lần nữa gửi thư gọi ta nương tử thì cứ chuẩn bị đi hỏi thăm diêm vương đi.”
Tức giận đùng đùng, Lưu Diệp Phong xâu xé cái bánh cá. Mùa đông thật chán, không có người cho hắn trêu trọc. Trước kia khi buồn, hắn thường đến nhà Hàn Tự Thiên chơi, chọc cái mặt quan tài đỏ bừng thì trong lòng khoái trá. Tên Hàn Tự Thiên mặt lạnh đó chẳng qua không biết phải biểu hiện cảm xúc thế nào nên cứ đeo cái mặt y như mặt mo. Nhưng chỉ cần trêu trọc tý thì lại e thẹn y như thiếu nữ đôi mươi. Làm Lưu Diệp Phong cười nắc nẻ.
Nhưng Hàn Tự Thiên đã đi sang Đông Vũ quốc làm cái gì đó, hắn cũng không liên lạc được.
[ Bật mí là em Thiên sẽ bị 1 anh công bên Đông Vũ quốc thâu tóm, ăn chả còn mảnh xương nào =]~ ]
Hoặc lên ma giáo chơi với tên Độc Cô Vân kia. Cái tên trước mặt người khác thì lạnh như kem, sau lưng đối hắn lại y như tên ngả ngớn phong lưu, thật muốn bụp vào mặt á.
Bất quá ở ma giáo có 4 đại hộ pháp ngây thơ hết sức, bị Lưu Diệp Phong đùa cho sống dở chết dở, mỗi lần hắn đến ma giáo là gà bay chó sủa. Nhưng dù sao cũng vui.
Nhưng mùa đông, trên núi Tây sơn của ma giáo, băng tuyết nhiều, lạnh như băng. Muốn lên núi chỉ có đi trực thăng, thế nhưng thời này lại không có. Nên Lưu Diệp Phong hắn đều ở nhà.
Ai thật chán, không có người đùa a. Ăn no thì dẫn đến muốn nằm, Lưu Diệp Phong vào mùa đông thường để dưỡng mập.
A~~~~ A~~~~ ta quên. Ha hả. Còn một người đang cần ta mà. Ha ha ha. Ha ha ha
[ Nguyệt: * Lau mồ hôi * Chúa ban phúc cho anh Thiên K ]
Dù sao thì, cũng phải dịch dung a. Cứ sắc nước hương trời đi. Hắc Hắc.
[ Nguyệt: Ngươi bị tự kỉ?
Phong: Ngươi muốn bị độc như thế nào?
Nguyệt: Đã chạy ]
Chỉ sau 3s uống xong dược, khuôn mặt Lưu Diệp Phong đã biến đổi. Dù không đẹp bằng khuôn mặt gốc nhưng mà nói để người ta kinh diễm thì không phải không thể.
Khoác áo choàng lông chồn vàng quý giá, đeo hài trắng lông hồ ly tinh tế, bước ra khỏi phòng, đi tìm Lý Nhược.
“ Nhược nhi, đi chơi với ta.”
“ Thiếu gia, người đi đâu a? Đi Tự Thiên sơn trang hay đi ma giáo?”
Mỗi lần thiếu gia mặc tươm tất thế này là đi xa, nhưng không phải hai người kia mùa đông không bị thiếu gia quấy phá, nên thiếu gia mới ở nhà làm con sâu lười sao?
“ Đi đến chỗ vui hơn chỗ hai tên đó cơ. Ha ha.”
Nói rồi đi r axe ngựa đã chuẩn bị sẵn, không quái oai đầu lại nói
“ Canh bồ câu để cho Ánh nhi ăn đi.”
Mang bộ mặt tràn đầy thỏa mãn khiến kẻ ngồi bên cạnh là Lý Nhược bất đắc dĩ lành lạnh.Xe đến trước thái y viện, khuôn mặt bị mũ lông dài chùm lần kín, khó nhìn thấy, thân hình nho nhỏ đi đến cửa viện cười thầm.
“ Nói với những người trong kia, người các ngươi cần tìm đã tới.”
Nói với thị vệ đứng ngoài, đưa ra một khối ngọc, rồi đứng nhìn thị vệ hớt hải chạy vào. Lưu Diệp Phong không phải đợi lâu, chỉ chưa đầy 1 khắc thì đã thấy già trẻ lớn bé của thái y viện bổ nhào ra cửa.
“ Ai? Thân y ở đâu?” Nhìn nhìn ngó ngó chỉ thấy hai đứa bé ăn mặc sang trọng, còn Thần y thì lại không thấy đâu, các vị thái y đang nghĩ mình bị lừa. Nhưng ngọc bội kia rõ ràng là ấn tín của Thánh y thần dược Nhược Vận Tích trên giang hồ. Nghe nói Thần y siêu phàm kia cũng là đệ tử của Thánh y thần dược ấy. Nhưng mà … người đâu?
“ Nhìn ngó cái gì, ta ở đây?”
Lưu Diệp Phong bực mình hét to, kéo sự chú ý của đám người còn đang ngó trước ngó sau kia.
“ Ây, cái này …”
Các vị thái y nhìn nhau khó nói nên lời. Mang 1 đứa bé kêu là thần y vào cung thì có mà ….
“ Nếu các ngươi không tin, giao trả ngọc bội cho ta, ta ly khai.”
Nói rồi xoay người bước đi, chưa được 3 bước đã bị giữ lại.
“ Thần y a, ngài đừng giận. Chúng ta sẽ lập tức đưa người vào cung.”
Giang hồ lắm chuyện quái dị, thôi cứ tin đi. Nếu không phải thì không sao, nếu phải mà để người ta đi thì bọn họ chết chắc.
Ngồi trên xe tiến cung, Lưu Diệp Phong cười đắc ý. Lý Nhược đành hỏi
“ Thiếu chủ, sao lại tự chui vô rọ?”
“ Ngốc tử, ở hoàng cung nhiều thú vui hơn nhiều. Hắc hắc.”
Thấy nụ cười đen tối đến 9 phần trong sáng chỉ có nửa phần, còn lại là âm mưu của thiếu gia, Lý Nhược bất đắc dĩ cầu nguyện cho các vị trong hoàng cung.
Hiên Viên Ngạo Thiên mới từ triều về, phải đi thăm đứa con đang bị độc sắp chết kia. Ngồi nhìn Cơ quý phi khóc lóc thảm thiết, lòng khó chịu không thôi. Với hắn, chết một đứa có là gì?
Được tin báo có Thần y đến, Hiên Viên Ngạo Thiên đành nán lại xem xét.
Khi thấy đám người ngự y bước vào, trên mặt đủ mọi biểu thái khiến Hiên Viên Ngạo Thiên khó hiểu. Cơ quý phi nghe thần y đã đến, vui mừng không thôi.
Nhưng khi thấy thân ảnh nho nhỏ đi từ đám thái y ra, mũ trùm đã được gỡ xuống thì cả cung điện trầm hẳn.
Tiếng nói âm hàn vang vọng cả Mẫu đơn cung, Cơ quý phi đang ngồi trên giường cạnh đứa con mà khóc hết nước mắt, còn Hiên Viên đế của chúng ta thì đứng trước đám quan viên cùng ngự y, sắc mặt sa sầm nói.
“ Thưa … bệ hạ tha tội, Bệ hạ tha tôi. Thần y chưa bao giờ xuất hiện nên … nên không ai có thể tìm thấy.”
Một ngự y già dập đầu xin tha. Chính hắn là người đã đề nghị tìm thần y, nhưng tìm ở đâu bây giờ. Vị thần y kia cứ ẩn cứ hiện, người được cứu mà nhìn thấy hắn chỉ có hai người, đó là võ lâm minh chủ Hàn Tự Thiên và ma ma giáo chủ Độc Cô Vân. Nhưng hai người đó không hé một câu, mà hắn chắc chắn cũng không muốn đối mặt với hai kẻ đó.
Nói Hàn Tự Thiên là giang hồ chính phái, nhưng cũng lạnh lùng vô cùng. Y từng tuyên bố kẻ nào còn dám hỏi y về Thần y thì chắc chắn sẽ ở thủy lao của Tự Thiên sơn trang.
Còn về giáo chủ Độc Cô Vân thì không cần bàn, y cũng nói nếu ai động đến Thần y thì tự nhiên sẽ bị tất cả người trong ma giáo săn đuổi.
Vậy thì một thái y như hắn bất lực tòng tâm a.
“ Nhanh nhanh tìm cho trẫm. Biến đi.”
Hiên Viên Ngạo Thiên xoay người ly khai Mẫu đơn cung. Các vị thái y cũng nhanh chân lẹ tay chạy biến mất.
Ngồi trong ngự thư phòng, Hiên Viên Ngạo Thiên nói
“ Ám, điều tra được gì rồi?”
“ Dạ chủ tử, theo điều tra, Lưu gia hiện ngày một lớn mạnh. Đã chiếm được gần 1 nửa tài sản trong thiên hạ. Gia chủ họ Lưu chưa bao giờ xuất hiện. Chỉ theo điều tra đời trước của Lưu gia có hai người con, nhưng sau đó bỏ nhà đi. Đến giờ không truy được tin tức. Lưu gia mở một trường học, dạy rất nhiều thứ, y dược, tính toán sổ sách, quản lý cửa hàng, võ nghệ, nghề mộc … nhưng không hề dạy văn thơ. Ngoài ra muốn học ở đây đều phải là con người làm trong tài sản của Lưu gia, không phân biệt là con ai. Thế nhưng muốn học thì phải nhớ rằng học xong phục vụ cho Lưu gia 20 năm, sau đó có quyền ly khai. Bất quá những người được đi học thì lại tuyệt đối trung thành với Lưu gia.”
“ Ân.” Hiên Viên Ngạo Thiên híp mi. Kẻ đứng đầu Lưu gia này quả thật không vừa. Đào tạo những tay chân đắc lực mà lại tuyệt đối trung thành với mình, quả là không vừa. Hắn rất muốn gặp được y. Nhưng nếu Lưu gia này quá lớn, hắn cũng sẽ tàn phá hết.
“ Vậy còn thần y?”
“ Không có tài liệu nào để điều tra. Chủ tử tha tội.”
“ Không sao. Con của Cơ thị kia chết cũng không ảnh hưởng. Dù sao Cơ thị cũng đã bị ta vặt hết tay chân. Để đứa trẻ kia chết vì bất đắc dĩ, Cơ gia cũng không làm gì được ta a.”
“ Dạ.”
“ Vậy còn đứa trẻ kia?” giọng Hiên Viên Ngạo Thiên đầy mong chờ.
“ Không có chút manh mối nào thưa chủ tử.”
“ Ân. Đi đi.”
Không nói 1 lời, Ám liền biến mất trong không khí. Hiên Viên Ngạo Thiên ngồi trên long kỉ, dựa vào mệt mỏi. 3 năm nay hắn vẫn cho tìm tông tích đứa nhỏ kia, nhưng cũng giống như mò kim đáy bể, không thể tìm thấy. Không biết có phải không có được thì càng khát khao, càng muốn bắt được không, mà ba năm nay, hình ảnh của đứa bé đó luôn tràn ngập, ám ảnh lấy Hiên Viên Ngạo Thiên, không thể quên đi.
“ Phong nhi, ngươi bao giờ mới rơi vào tay phụ hoàng đây.”
~~~~~ [ O.o ] ~~~~~~~
Lưu Diệp Phong rùng minh, hôm nay trời lạnh quá hay sao a. Tự dưng lạnh hết xương sống. Đang ngồi trong nhà ăn bánh cá nóng thì một con bồ câu bay vào đậu ngay cửa sổ. Lưu Diệp Phong nhìn là nhận ra ngay bồ câu nhà ai. Cầm lấy chân bồ câu, giật lấy phong thư. Đọc xong sắc mặt sa sầm. Hắn hô lớn
“ Nhược nhi, vào đây mang con bồ câu này đi hầm đi.”
Lý Nhược chạy vào, thấy trên tay thiếu gia là con bồ câu béo mập tròn quay, lại ngước nhìn thiếu gia, biết ngay con bồ câu xấu số kia là của ai. Tiếp nhận lấy bồ câu, Lý Nhược xoay người đến nhà bếp.
“ Viết thư gửi cho tên giáo chủ ma giáo chết tiệt kia, một lần nữa gửi thư gọi ta nương tử thì cứ chuẩn bị đi hỏi thăm diêm vương đi.”
Tức giận đùng đùng, Lưu Diệp Phong xâu xé cái bánh cá. Mùa đông thật chán, không có người cho hắn trêu trọc. Trước kia khi buồn, hắn thường đến nhà Hàn Tự Thiên chơi, chọc cái mặt quan tài đỏ bừng thì trong lòng khoái trá. Tên Hàn Tự Thiên mặt lạnh đó chẳng qua không biết phải biểu hiện cảm xúc thế nào nên cứ đeo cái mặt y như mặt mo. Nhưng chỉ cần trêu trọc tý thì lại e thẹn y như thiếu nữ đôi mươi. Làm Lưu Diệp Phong cười nắc nẻ.
Nhưng Hàn Tự Thiên đã đi sang Đông Vũ quốc làm cái gì đó, hắn cũng không liên lạc được.
[ Bật mí là em Thiên sẽ bị 1 anh công bên Đông Vũ quốc thâu tóm, ăn chả còn mảnh xương nào =]~ ]
Hoặc lên ma giáo chơi với tên Độc Cô Vân kia. Cái tên trước mặt người khác thì lạnh như kem, sau lưng đối hắn lại y như tên ngả ngớn phong lưu, thật muốn bụp vào mặt á.
Bất quá ở ma giáo có 4 đại hộ pháp ngây thơ hết sức, bị Lưu Diệp Phong đùa cho sống dở chết dở, mỗi lần hắn đến ma giáo là gà bay chó sủa. Nhưng dù sao cũng vui.
Nhưng mùa đông, trên núi Tây sơn của ma giáo, băng tuyết nhiều, lạnh như băng. Muốn lên núi chỉ có đi trực thăng, thế nhưng thời này lại không có. Nên Lưu Diệp Phong hắn đều ở nhà.
Ai thật chán, không có người đùa a. Ăn no thì dẫn đến muốn nằm, Lưu Diệp Phong vào mùa đông thường để dưỡng mập.
A~~~~ A~~~~ ta quên. Ha hả. Còn một người đang cần ta mà. Ha ha ha. Ha ha ha
[ Nguyệt: * Lau mồ hôi * Chúa ban phúc cho anh Thiên K ]
Dù sao thì, cũng phải dịch dung a. Cứ sắc nước hương trời đi. Hắc Hắc.
[ Nguyệt: Ngươi bị tự kỉ?
Phong: Ngươi muốn bị độc như thế nào?
Nguyệt: Đã chạy ]
Chỉ sau 3s uống xong dược, khuôn mặt Lưu Diệp Phong đã biến đổi. Dù không đẹp bằng khuôn mặt gốc nhưng mà nói để người ta kinh diễm thì không phải không thể.
Khoác áo choàng lông chồn vàng quý giá, đeo hài trắng lông hồ ly tinh tế, bước ra khỏi phòng, đi tìm Lý Nhược.
“ Nhược nhi, đi chơi với ta.”
“ Thiếu gia, người đi đâu a? Đi Tự Thiên sơn trang hay đi ma giáo?”
Mỗi lần thiếu gia mặc tươm tất thế này là đi xa, nhưng không phải hai người kia mùa đông không bị thiếu gia quấy phá, nên thiếu gia mới ở nhà làm con sâu lười sao?
“ Đi đến chỗ vui hơn chỗ hai tên đó cơ. Ha ha.”
Nói rồi đi r axe ngựa đã chuẩn bị sẵn, không quái oai đầu lại nói
“ Canh bồ câu để cho Ánh nhi ăn đi.”
Mang bộ mặt tràn đầy thỏa mãn khiến kẻ ngồi bên cạnh là Lý Nhược bất đắc dĩ lành lạnh.Xe đến trước thái y viện, khuôn mặt bị mũ lông dài chùm lần kín, khó nhìn thấy, thân hình nho nhỏ đi đến cửa viện cười thầm.
“ Nói với những người trong kia, người các ngươi cần tìm đã tới.”
Nói với thị vệ đứng ngoài, đưa ra một khối ngọc, rồi đứng nhìn thị vệ hớt hải chạy vào. Lưu Diệp Phong không phải đợi lâu, chỉ chưa đầy 1 khắc thì đã thấy già trẻ lớn bé của thái y viện bổ nhào ra cửa.
“ Ai? Thân y ở đâu?” Nhìn nhìn ngó ngó chỉ thấy hai đứa bé ăn mặc sang trọng, còn Thần y thì lại không thấy đâu, các vị thái y đang nghĩ mình bị lừa. Nhưng ngọc bội kia rõ ràng là ấn tín của Thánh y thần dược Nhược Vận Tích trên giang hồ. Nghe nói Thần y siêu phàm kia cũng là đệ tử của Thánh y thần dược ấy. Nhưng mà … người đâu?
“ Nhìn ngó cái gì, ta ở đây?”
Lưu Diệp Phong bực mình hét to, kéo sự chú ý của đám người còn đang ngó trước ngó sau kia.
“ Ây, cái này …”
Các vị thái y nhìn nhau khó nói nên lời. Mang 1 đứa bé kêu là thần y vào cung thì có mà ….
“ Nếu các ngươi không tin, giao trả ngọc bội cho ta, ta ly khai.”
Nói rồi xoay người bước đi, chưa được 3 bước đã bị giữ lại.
“ Thần y a, ngài đừng giận. Chúng ta sẽ lập tức đưa người vào cung.”
Giang hồ lắm chuyện quái dị, thôi cứ tin đi. Nếu không phải thì không sao, nếu phải mà để người ta đi thì bọn họ chết chắc.
Ngồi trên xe tiến cung, Lưu Diệp Phong cười đắc ý. Lý Nhược đành hỏi
“ Thiếu chủ, sao lại tự chui vô rọ?”
“ Ngốc tử, ở hoàng cung nhiều thú vui hơn nhiều. Hắc hắc.”
Thấy nụ cười đen tối đến 9 phần trong sáng chỉ có nửa phần, còn lại là âm mưu của thiếu gia, Lý Nhược bất đắc dĩ cầu nguyện cho các vị trong hoàng cung.
Hiên Viên Ngạo Thiên mới từ triều về, phải đi thăm đứa con đang bị độc sắp chết kia. Ngồi nhìn Cơ quý phi khóc lóc thảm thiết, lòng khó chịu không thôi. Với hắn, chết một đứa có là gì?
Được tin báo có Thần y đến, Hiên Viên Ngạo Thiên đành nán lại xem xét.
Khi thấy đám người ngự y bước vào, trên mặt đủ mọi biểu thái khiến Hiên Viên Ngạo Thiên khó hiểu. Cơ quý phi nghe thần y đã đến, vui mừng không thôi.
Nhưng khi thấy thân ảnh nho nhỏ đi từ đám thái y ra, mũ trùm đã được gỡ xuống thì cả cung điện trầm hẳn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook