Khuynh Tâm
Chương 28

“Ai vậy?” Cậu hỏi lại. Một khuôn mặt vô cùng anh tuấn khiến người khác hít thở không thông hiện ra đang tới gần phía cậu. Cậu không những không sợ hãi mà còn đón nhận ánh mắt sáng rực kia. Đôi mắt sâu kia như muốn chiếm lấy cậu. Cậu có một cảm giác an tâm đến khó hiểu, cái cảm giác yên bình, trầm ổn này cậu chưa bao giờ từng trải qua. Người nọ nở nụ cười. Tôi biết anh là ai, tôi biết rất rõ!

Anh là Khắc Tai, là người tôi yêu nhất!

Đột nhiên cảnh vật thay đổi, trời đất dần u tối. Cậu luống cuống, Tư Đồ Khắc Tai xoay người muốn rời đi, cậu không thể nào vươn tay ra được, gấp đến nỗi muốn liều mạng giữ lại.

“Đừng đi, anh đừng đi!” Cậu hét to lên về phía Tư Đồ Khắc Tai nhưng lại phát hiện ra có người đang giữ chặt mình, cậu liền quay đầu nhìn.

“Ba ba?”

Đừng, con không muốn! Ông làm ơn, ba ba, con đau quá! Tiểu Hân đau quá… Ba ba nhìn xem, mẹ đang bay! Chị đâu? Vì sao chị nằm trên mặt đất lại có máu?

…….Cứu em, cứu em với, em biết anh sẽ đến. Xin anh hãy cứu em được không? Anh ở đâu? Anh nói sẽ luôn ở bên em mà, không được quên, không được quên……

“Ưm…..”

Từ từ tỉnh dậy, Sở Mộ Hân thấy đầu đau muốn nứt ra, trong đầu hỗn loạn, mùi thuốc cay làm cậu nhíu mày. Cậu thử động tay nhưng làm thế lại càng tác động vào vết thương, đau đến ứa nước mắt, cũng không có sức mà suy nghĩ.

Đây là đâu? Đã xảy ra chuyện gì?

Sở Mộ Hân nhịn đau, cố gắng suy nghĩ. Thử nhích người một chút liền cảm nhận sâu sắc cơn đau từ nửa người dưới truyền thẳng lên não. Ngay lập tức, kí ức lúc trước khi hôn mê ồ ạt tràn về.

A, mình bị rất nhiều người không quen……..

Cậu cắn môi, dường như muốn mượn hành động này xua đi những đau khổ trong lòng. Cái loại đau khổ mà ngay cả giãy giụa cũng đã trở nên quá mức, tâm tình tuyệt vọng khiến cho hết thảy trở nên không còn quan trọng. Đau đớn, bất lực, sợ hãi…..

Mình thật bẩn, những nam nhân kia phát tiết bừa bãi bên trong. Cảm giác thứ chất lỏng bên trong thân thể kia đang chậm rãi chảy ra vô cùng rõ rệt, rõ đến mức khiến cậu muốn nôn. Rửa không sạch, rốt cuộc rửa không sạch…….

Sở Mộ Hân im lặng rơi lệ, biết đâu có thể rửa sạch mặt mình, biết đâu có thể ép chính mình quên hết……

Khẽ nghiêng người, Sở Mộ Hân phát hiện có người nằm bên cạnh.

“Tai…..” Anh đến rồi. Em biết anh sẽ đến cứu em, nhưng……..

Thực xin lỗi, thực xin lỗi, em không còn là của anh nữa, em….. không còn tư cách để anh bảo vệ em nữa, bởi vì em đã…..Tai, anh sẽ chán ghét em sao? Sẽ ghét em mà, thực xin lỗi. Em không cố ý, thực xin lỗi…..

Hai mắt đẫm lệ, Sở Mộ Hân theo bản năng đưa tay lên vén mái tóc bù xù của Tư Đồ Khắc Tai. Hành động này khiến Tư Đồ Khắc Tai tỉnh dậy.

“Hân! Em tỉnh rồi, thật tốt quá. Cuối cùng em đã tỉnh lại, Hân, Hân……”

Vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Sở Mộ Hân, Tư Đồ Khắc Tai kích động ôm Sở Mộ Hân vào lòng. Lần đầu tiên hắn cảm nhận được thời gian trôi qua dài tựa thế kỉ mà lúc này, người yêu hắn cả trăm năm qua không tỉnh dậy chỉ đợi cùng hắn gặp gỡ.

Sở Mộ Hân không nói gì, để cho Tư Đồ Khắc Tai ôm vào lòng, vô cùng ấm áp. Vì muốn trở về cái ôm ấm áp này, muốn cùng hắn ôm nhau một lần nữa nên cậu mới có thể chống đỡ được đến bây giờ. Giờ đây, cậu đã đợi được, nhưng cũng hiểu rõ, sau cái ôm lần này, cậu sẽ không còn được như thế này nữa……

“Tai…..”

“Trước tiên đừng nói gì cả, em hôn mê suốt ba ngày rồi. Cứ nằm im, đừng nhúc nhích, tôi đi gọi bác sĩ. Còn có cả Trọng Phẩm đại ca của em, Lãnh đại ca cũng rất lo lắng cho em, em cứ nằm đi.”

Khoảng thời gian Sở Mộ Hân hôn mê, cậu gần như liên tục gặp ác mộng khiến Tư Đồ Khắc Tai vừa kinh vừa sợ. Muốn gọi nhưng cậu lại bất tỉnh, muốn an ủi nhưng hắn không có cách nào cho cậu biết. Miệng thường xuyên nói “Ba ba, đừng, tiểu Hân đau quá!” hay “Chị, chị xem mẹ đang bay kìa”. Nếu không thì cũng là “Chị, sao chị lại chảy máu? Vì sao chị không nói gì?”. Thật vất vả chờ Sở Mộ Hân tỉnh lại, không giấu được vui mừng, Tư Đồ Khắc Tai cúi người in lên trán Sở Mộ Hân một nụ hôn, đắp kín chăn cho cậu rồi bước nhanh ra ngoài.

Nhìn bóng lưng Tư Đồ Khắc Tai, Sở Mộ Hân nhịn tiếng khóc.

Vì sao còn đối xử tốt với em như vậy? Em không còn là của anh nữa, vì sao anh còn muốn đối xử tốt với em như vậy? Cơ thể em đã ô uế, em không đáng để anh đối xử với em như vậy…..

Suy nghĩ trong đầu, Sở Mộ Hân cố gắng ngồi dậy, toàn thân đau nhức khiến cậu gần như muốn khuỵu xuống nhưng cậu vẫn cắn răng, giật ống truyền dịch trên cổ tay xuống. Đau đến nỗi mặt trắng bệch, miệng vết thương lại chảy máu. Sở Mộ Hân thử xuống giường, chân vừa khẽ chạm mặt đất, nửa người dưới đau đến thấu xương khiến hai chân cậu mềm nhũn, cả người ngã ngồi xuống đất. Sở Mộ Hân hoảng hốt muốn đưa tay nắm lấy thứ gì đó để chống đỡ nhưng không ngờ lại kéo cây truyền dịch xuống khiến bình nước biển vỡ vụn, cũng làm cho Sở Mộ Hân có thêm vết thương trên người.

“……” Tự mình ngay cả đứng cũng không được, Sở Mộ Hân nhịn không được khóc to lên. Tư Đồ Khắc Tai và Thiệu Kì đang quay về phòng Sở Mộ Hân, chưa vào đến cửa, hai người đã bị tiếng khóc ở trong truyền ra làm cho hoảng sợ.

“Hân?”

Tư Đồ Khắc Tai nhìn thấy cảnh Sở Mộ Hân đang quỳ trên mặt đất, xung quanh là những mảnh thủy tinh vỡ, cổ tay cậu đang chảy máu do bị thủy tinh cứa vào khiến hắn suýt chút nữa không thở được. Không để ý đến những mảnh thủy tinh có thể làm người khác bị thương, hắn vội vàng đưa tay ôm Sở Mộ Hân lên, không ngờ cậu lại cố sức giãy giụa muốn thoát khỏi cái ôm của hắn.

“Không cần! Anh không nên đụng vào em! Không cần lo cho em! Để em đi, để em đi đi! Anh không cần đụng vào em! Van cầu anh, để em đi. Xin anh, buông em ra, để em đi đi được không…..”

Thiệu Kì ngay lập tức tìm y tá giúp dọn dẹp đống hỗn độn trên mặt đất, tiếp theo không quấy rầy hai người trong phòng, chỉ lẳng lặng đứng ở cửa theo dõi tình hình.

Tư Đồ Khắc Tai nghe tiếng khóc như sắp vỡ vụn của Sở Mộ Hân mà nhíu mày. Hắn dùng sức ôm chặt lấy Sở Mộ Hân đang đấu đá lung tung.

“Hân, Hân, em bình tĩnh một chút. Nhìn tôi, nhìn tôi”.

Mang theo nước mắt tuôn như mưa, Sở Mộ Hân ngẩng đầu nhìn Tư Đồ Khắc Tai. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Sở Mộ Hân, hắn như cảm thấy tim mình bị người khác bóp chặt khiến hắn đau đến không thở nổi, đau đến nỗi nói không nên lời.

Hôn lên đôi môi Sở Mộ Hân, nước mắt khiến nụ hôn trở nên mặn đắng. Rõ ràng muốn an ủi cậu nhưng không ngờ chính hắn cũng đau như vậy. Sở Mộ Hân lúc này mới cảm giác được Tư Đồ Khắc Tai đang ở bên cạnh nhưng cũng vì thế mà làm cho cảm giác tội lỗi trong lòng dâng cao lên.

Tai hôn cậu, hắn hôn cậu…..

Lúc lâu sau, đến khi Sở Mộ Hân gần như không thở được thì Tư Đồ Khắc Tai mới quyến luyến buông ra. Hắn đặt nhẹ Sở Mộ Hân lên giường, cẩn thận vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đọng đầy nước mắt.

“Xin lỗi, tôi tới chậm”.

Lời nói này giống một câu thần chú khiến Sở Mộ Hân lại một lần nữa òa khóc. Đưa tay ôm lấy Tư Đồ Khắc Tai, vùi đầu vào lồng ngực khiến cậu an tâm mà khóc to lên.

“Hân, Hân, không sao, không có việc gì rồi. Tất cả đều đã qua, không có việc gì, Hân, không có việc gì…..”

Tư Đồ Khắc Tai ôn nhu trấn an Sở Mộ Hân, quay đầu nhìn Thiệu Kì gật đầu. Thiệu Kì ngay lập tức hiểu ý lại gần, đưa tay với y tá, tiến lại gần hai người.

“Tiểu Hân, còn nhớ tôi không?”

Thiệu Kì cười, chỉ chỉ vào mình. Mở đôi mắt khóc đến sưng đỏ cả lên, Sở Mộ Hân nhìn hắn hồi lâu, gật đầu.

“Dạ, em nhớ. Anh là Thiệu Kì đại ca”

Sờ sờ đầu Sở Mộ Hân khen thưởng, Thiệu Kì vẫn duy trì nụ cười thân thiết.

“Tốt, tiểu Hân còn nhớ Thiệu Kì đại ca. Nhưng sao tiểu Hân lại làm chính mình bị thương vậy? Chốc nữa có Trọng Phẩm đại ca cả Lãnh đại ca tới thăm em. Nếu Trọng Phẩm đại ca nhìn thấy anh không chăm sóc tốt cho tiểu Hân, lại làm tiểu Hân bị thương, anh đây sẽ bị Trọng Phẩm đại ca…..” Nói tới đây Thiệu Kì làm động tác dùng dao xẹt qua cổ khiến Sở Mộ Hân nhịn không được mà cười. Nhìn Sở Mộ Hân cười, lúc này Tư Đồ Khắc Tai mới yên tâm một chút.

“Tiểu Hân, anh để y tá bôi thuốc cho em, sẽ đau một chút, em cố gắng chịu đựng”

Sở Mộ Hân ngoan ngoãn gật đầu. Tư Đồ Khắc Tai để ý thấy tuy Sở Mộ Hân cười nhưng dường như trong đáy mắt vẫn còn dồn nén chuyện gì đó. Việc này khiến hắn không yên lòng.

Ngay khi y tá xử lí xong các vết thương trên người Sở Mộ Hân thì Lãnh Tường Vân và Chương Trọng Phẩm tới. Chương Trọng Phẩm vừa nhìn thấy Sở Mộ Hân liền đi nhanh tới trước cầm lấy bàn tay nhỏ bé.

“Tiểu Hân, cuối cùng em cũng tỉnh. Trọng Phẩm đại ca lo lắng cho em đến chết mất…..”

“Em không sao rồi, anh xem, em không sao mà”. Sở Mộ Hân nở nụ cười nhàn nhạt nhìn Chương Trọng Phẩm. Nhưng khuôn mặt tươi cười kia ở trong mắt Tư Đồ Khắc Tai lại mang theo chút bất an.

“Tôi đã nói tiểu Hân không sao mà, nhìn các người khẩn trương như vậy, thật là…..”

Lãnh Tường Vân cười vỗ vai Chương Trọng Phẩm, nhìn Tư Đồ Khắc Tai. Tư Đồ Khắc Tai thoáng cười nhạt.

“Đúng vậy, cũng không biết là ai, cả ngày chỉ mạnh miệng nói. Nói cái gì mà mình là vô địch thiên hạ các loại, cuối cùng còn bị dao đâm…..”

“Này này, Tư Đồ Khắc Tai, anh phải làm rõ, tôi đây là xả thân cứu anh a. Trời ạ, tôi xấu số a. Người tốt như này còn bị chế nhạo! Tôi không muốn sống nữa…..”

“Vậy chết đi, tôi không cản”

Tư Đồ Khắc Tai lạnh lùng bổ sung thêm một câu. Hai người một đáp một xướng làm cho Sở Mộ Hân bật cười. Cái này khiến Chương Trọng Phẩm an tâm không ít.

“Tiểu Hân, đây là bánh gato dâu và thạch dâu của em”. Chương Trọng Phẩm đem túi điểm tâm đặt lên bàn.Sở Mộ Hân nhìn thấy liền phấn khích mở to mắt.

“Oa, em muốn ăn! Cám ơn Trọng Phẩm đại ca!”

Đưa tay ra cầm lấy nhưng Tư Đồ Khắc Tai lại nhanh tay hơn, đem bánh đặt trong tay.

“Này, tôi đút cho em”

“Ừm…”

Không bỏ qua vẻ mặt u ám trong nháy mắt của cậu, Tư Đồ Khắc Tai vẫn duy trì nụ cười dịu dàng, đem miếng bánh đã xắt nhỏ lên miệng Sở Mộ Hân.

Thiệu Kì gõ cửa, gật đầu với Chương Trọng Phẩm lại nhìn Sở Mộ Hân đang ăn bánh ngọt.

“Tiểu Hân, em có thể về nhà rồi”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương