Khuynh Tâm
-
Chương 21
Lúc đầu cảm thấy đau đớn nhưng dần dần có một cảm giác tê dại khó hiểu thay thế, Sở Mộ Hân cắn môi lắc đầu, thắt lưng không tự chủ cong lên. Hành động này trong mắt Tư Đồ Khắc Tai không khác gì một loại khiêu khích, mời gọi. Hắn khẽ ngâm một tiếng rồi rút tay ra, để Sở Mộ Hân nằm xuống, khuôn mặt xinh đẹp chạm vào mặt hắn.
“Ừm…Tai…”
Cảm giác trống rỗng khiến Sở Mộ Hân vô thức lắc hông hướng về Tư Đồ Khắc Tai đòi hỏi. Lấy gối đệm dưới thắt lưng cậu, để hai chân vô lực của cậu quấn quanh eo hắn, đỡ lấy mông cậu, hắn chậm rãi tiến gần.
“Hân, tôi muốn đi vào, sẽ đau một chút, vì tôi mà nhẫn nhịn một chút được không?”
Ngón tay nhỏ nhắn cuốn chặt lấy ngón tay Tư Đồ Khắc Tai, Sở Mộ Hân in lên mu bàn tay hắn một nụ hôn thay cho câu trả lời. Tư Đồ Khắc Tai nhẹ nhàng đẩy mạnh một cái.
“Đừng…” Đau, đau quá!
Cắn môi, Sở Mộ Hân nhịn xuống ý muốn muốn kêu lên, Tư Đồ Khắc Tai yêu thương hôn lên khóe mắt đang trực rơi lệ.
“Đừng cắn, rất đau sao, thực xin lỗi, có thể nhịn được không?”
Sở Mộ Hân lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì, hắn ngừng lại.
“Tai?”
“Tôi nghĩ có lẽ nên thôi đi, tôi thực không muốn làm đau em…” Nhìn vật nhỏ này vì mình mà âm thầm nhịn đau, hắn đau lòng không ngớt.
“Không……em không sao…thực sự…Tai……”
Sở Mộ Hân nôn nóng dùng chân quấn lấy hông Tư Đồ Khắc Tai không cho hắn rời đi. Cử động này động tới hạ thân của hắn khiến hắn nhịn không được khẽ kêu lên.
“A…Tai, em xin anh…” Cảm giác này khiến toàn thân Sở Mộ Hân nóng lên cũng làm cho cậu rõ ràng cảm nhận được Tư Đồ Khắc Tai đang trong cơ thể cậu.
“Hân…”
Bỏ do dự sang một bên, Tư Đồ Khắc Tai từ từ động. Cảm giác đau đớn bị khoái cảm thay thế, Sở Mộ Hân nương theo dục vọng của mình mà nghênh hợp với hắn, khuôn mặt thanh tú nhiễm một màu hồng của tình dục càng làm cậu trở nên quyến rũ.
“Tai….yêu anh, a….”
“Tôi yêu em….Hân…”
Truy đuổi theo khoái cảm ngày càng sâu, động tác của Tư Đồ Khấc Tai dần mất khống chế, nơi đó của Sở Mộ Hân khít khao chặt chẽ làm hắn suýt chút nữa không nhịn được mà cao trào. Luật động kéo dài liên tục, không ngừng kéo khoái cảm lên tới điểm giới hạn.
“A, a, Tai….em không được….không được…..” Sở Mộ Hân điên cuồng lắc đầu, nắm chặt lấy hắn kêu loạn.
“Hân….”
“A….”
Tư Đồ Khắc Tai bắn ra, đem hai người cùng lên tới đỉnh điểm khoái cảm. Không chịu nổi tình dục mãnh liệt trùng kích, sau khi giải phóng, Sở Mộ Hân ngất đi trong ngực hắn.
“Hân….Hân?”
Tư Đồ Khắc Tai yêu thương kéo người cậu đang một thân mồ hôi ra, ấn xuống một nụ hôn trên trán. Xem ra lần đầu tiên không nên để cậu chịu quá nhiều kích thích như vậy…
Cúi đầu nhìn dục vọng của mình vẫn cao như cũ, Tư Đồ Khắc Tai cười khổ một tiếng, đem Sở Mộ Hân còn chưa tỉnh vào phòng tắm giúp cậu tẩy rửa thân thể.
Quên đi, từ từ rồi sau này sẽ đến.
__
“Đừng ưm….”
Ưm một tiếng, Sở Mộ Hân tỉnh lại, trong mơ hồ thấy mình tựa vào một cái gì đó rất ấm áp, rất thoải mái, khiến cậu an tâm. Sở Mộ Hân theo bản năng hướng tới chỗ đó cọ cọ. Không ngờ trên đỉnh đầu truyền đến tiếng rên rỉ.
“Này…Hân, xin em đừng động nữa”. Tựa như hai viên đá đánh lửa ma sát vào nhau, không phải là không cháy, chỉ là chưa đến lúc.
“…Tai?” A, hóa ra là lồng ngực của hắn a, chẳng trách lại ấm áp như vậy…A?
“Em…Em làm sao vậy?” Cặp mắt to tròn không còn thấy bóng dáng của dục vọng ngước lên nhìn người yêu.
Tư Đồ Khắc Tai cười, hôn lên mặt cậu
“Em bất tỉnh”
A…..
Một lần nữa rặng mây hồng lại che kín đôi gò má như muốn nói với hắn rằng cậu đang nhớ lại việc bản thân mất kiểm soát trước đó.Tư Đồ Khắc Tai xấu xa nở nụ cười, chậm rãi tiến đến gần bên tai Sở Mộ Hân, nhẹ nhàng thổi khí
“Rất thoải mái sao?”
Sở Mộ Hân vừa nghe xong, xấu hổ chui vào trong chăn. Muốn cậu nói là bản thân rất thoải mái, thoải mái đến bất tỉnh luôn sao, a….mất mặt a….
Tư Đồ Khắc Tai phá lên cười một trận, tiểu tử này thật đúng là đáng yêu. Hắn ôm lấy thân người đang cuộn tròn lại kia an ủi.
“Được rồi, đừng xấu hổ nữa. Hân, ra đây đi, được không?”
Vật trong chăn không an phận mà giãy giụa tỏ ý kháng nghị, Tư Đồ Khắc Tai dứt khoát bế cậu lên. Sở Mộ Hân kinh hô.
“A a a a a…. đáng ghét, đáng ghét, em ghét anh!”
Tay chân quơ quào lung tung, hoàn toàn tùy hứng. Tư Đồ Khắc Tai ôm chặt kẻ đang lộn xộn kia, muốn cậu nhìn mình.
“Coi như tôi van em, Hân, đừng nhúc nhích nữa”
“A?”
Ôm chặt lấy Sở Mộ Hân. Cậu bị vật cực đại phía sau dọa sợ không dám động đậy, kinh ngạc nhìn Tư Đồ Khắc Tai, hắn cũng chỉ đành cười khổ.
“Không có biện pháp, tôi nhẫn nhịn quá lâu rồi, một lần căn bản…A? Hân”
Lần này đến lượt Tư Đồ Khắc Tai choáng váng. Bàn tay nhỏ bé đang tìm kiếm dục vọng của hắn, đầu ngón tay trắng nõn khẽ vuốt khiến lí trí của hắn suýt chút nữa biến mất hoàn toàn. Hít sâu một hơi, hắn mạnh mẽ tóm lấy tay cậu.
“Hân….đừng đùa với lửa, tôi không muốn em mệt mỏi…”
“Sẽ không, em muốn anh được thoải mái, thật sự”
Nói xong, Sở Mộ Hân thuận thế hôn hắn.
“Đừng…”
Tư Đồ Khắc Tai nghiêng người đặt cậu dưới thân. Mang theo nụ cười, cậu ôm lấy hắn.
“Em còn muốn…”
“Hân…”
Bên ngoài cửa sổ, sắc trời u ám cùng cơn mưa kéo dài không dứt, hiệp hai bắt đầu.
++++
Lãnh Tường Vân toàn thân ẩm ướt bước vào cửa.
“Thật sự là gặp quỷ mà, chẳng hiểu sao trời lại mưa to như vậy, hại ta….a?” Là như thế nào? Hai người bọn họ đều đi ra ngoài sao? Thật là, mệt ta vì chuyện của lão đầu mà bôn ba cực nhọc, còn hai người thì hưởng sung sướng. Aiiii, coi như ta số khổ a, ai kêu ta cam tâm tình nguyện cho hai người…
Lẩm bẩm nói một mình rồi đi lên lầu. Mở cửa phòng Sở Mộ Hân nhưng căn phòng trống không.
“Lãnh!”
Tư Đồ Khắc Tai đi tới cửa phòng. Lãnh Tường Vân bị tiếng nói đột ngột làm cho giật mình, y theo bản năng chạy ra ngoài, sau đó hoảng sợ nhìn lại nơi phát ra âm thanh kia.
Tư Đồ Khắc Tai vẻ mặt bất đắc dĩ đứng tựa vào cửa, vừa lắc đầu vừa nhìn Lãnh Tường Vân bị mình dọa đến hồn phi phách tán.
“Tôi nói cậu a, làm vệ sĩ mà kém như vậy có một chút tiếng động thôi mà bị dọa như thế này, aiiii….”
Mặt Lãnh Tường Vân lúc trắng lúc xanh, trông vẫn còn nét sợ hãi.
“Anh mới kém. Nếu đã ở nhà tại sao không xem xét nhà cửa đi, để nhà không khác gì nhà ma, đến cả đèn cũng không bật…”
“Suỵt, nói nhỏ thôi, đừng làm ảnh hưởng đến Hân”
Cắt đứt cơn tức giận của Lãnh Tường Vân, Tư Đồ Khắc Tai ngoảnh đầu lại nhìn tiểu gia hỏa còn đang nằm trong chăn mà say sưa ngủ, khóe miệng hiện ra nụ cười. Lãnh Tường Vân nhìn theo tầm mắt hắn rồi nhìn nhìn quần áo trên người hắn, bừng tỉnh đại ngộ.
“À, thì ra là vậy, Tư Đồ Khắc Tai, chúc mừng anh nha, cuối cùng cũng đợi được tiểu Hân rồi”
Tư Đồ Khắc Tai thoáng cười nhưng nụ cười vô cùng rõ ràng. Chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của Tư Đồ Khắc Tai, trong lòng Lãnh Tường Vân không nén nổi cảm thán. Tình yêu quả thực có sức mạnh diệu kì diệu.
“Anh cũng thật là, tiểu Hân người ta là lần đầu tiên mà anh đòi hỏi vô độ như vậy, thân thể cậu ấy làm sao chịu nổi …”
Ban đầu Lãnh Tường Vân chỉ muốn trêu chọc Tư Đồ Khắc Tai một chút ngờ đâu hắn lại bất đắc dĩ thở dài.
“Tôi cũng có nói cho em ấy biết nhưng em ấy cứ khăng khăng…Haizzz, cũng trách tôi không có kiềm chế, thế nên tôi nhờ cậu, Lãnh, có loại thức ăn nào có thể bồi bổ thân thể…”
Lời nói còn chưa dứt, Lãnh Tường Vân vì nín cười mà khuôn mặt trở nên vặn vẹo. Tư Đồ Khắc Tai kì quái nhìn y chạy xuống dưới lầu, biến mất ở góc cầu thang mà tuôn ra một tràng cười. Hắn nhíu mày, chậm rãi xuống lầu, mở cửa phòng bếp phát hiện ra Lãnh Tường Vân đang cười đến suýt nghẹn.
“Lời nói của tôi có cái gì buồn cười hả?”
Tư Đồ Khắc Tai khó hiểu nhìn, tóm lấy y. Lãnh Tường Vân đang cười đến chảy nước mắt vội vầng thuận khí.
“Không có gì, chỉ là từ trước đến nay tôi chưa thấy anh phải bó tay như thế, nhưng ở phương diện này… Tư Đồ Khắc Tai, có lẽ anh không cảm nhận được nhưng mà tôi thật sự muốn nói cho anh biết, cách anh nói chuyện với tiểu Hân ngày càng giống…khiến tôi cười chết mất…”
Lãnh Tường Vân vừa nói vừa cười. Tư Đồ Khắc Tai bị cười có chút tức giận, đánh một quyền vào bụng y. “Còn cười nữa? Đi nấu cơm đi!”
Lãnh Tường Vân kêu đau một tiếng, quả đúng là “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”, thật khó mà ở chung a!
“Rất đau đó…” Người này còn muốn đánh người. Oán giận thì oán giận, Lãnh Tường Vân vẫn ngoan ngoãn đi vào nhà bếp làm canh thang.
“Ừm…Tai…”
Cảm giác trống rỗng khiến Sở Mộ Hân vô thức lắc hông hướng về Tư Đồ Khắc Tai đòi hỏi. Lấy gối đệm dưới thắt lưng cậu, để hai chân vô lực của cậu quấn quanh eo hắn, đỡ lấy mông cậu, hắn chậm rãi tiến gần.
“Hân, tôi muốn đi vào, sẽ đau một chút, vì tôi mà nhẫn nhịn một chút được không?”
Ngón tay nhỏ nhắn cuốn chặt lấy ngón tay Tư Đồ Khắc Tai, Sở Mộ Hân in lên mu bàn tay hắn một nụ hôn thay cho câu trả lời. Tư Đồ Khắc Tai nhẹ nhàng đẩy mạnh một cái.
“Đừng…” Đau, đau quá!
Cắn môi, Sở Mộ Hân nhịn xuống ý muốn muốn kêu lên, Tư Đồ Khắc Tai yêu thương hôn lên khóe mắt đang trực rơi lệ.
“Đừng cắn, rất đau sao, thực xin lỗi, có thể nhịn được không?”
Sở Mộ Hân lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì, hắn ngừng lại.
“Tai?”
“Tôi nghĩ có lẽ nên thôi đi, tôi thực không muốn làm đau em…” Nhìn vật nhỏ này vì mình mà âm thầm nhịn đau, hắn đau lòng không ngớt.
“Không……em không sao…thực sự…Tai……”
Sở Mộ Hân nôn nóng dùng chân quấn lấy hông Tư Đồ Khắc Tai không cho hắn rời đi. Cử động này động tới hạ thân của hắn khiến hắn nhịn không được khẽ kêu lên.
“A…Tai, em xin anh…” Cảm giác này khiến toàn thân Sở Mộ Hân nóng lên cũng làm cho cậu rõ ràng cảm nhận được Tư Đồ Khắc Tai đang trong cơ thể cậu.
“Hân…”
Bỏ do dự sang một bên, Tư Đồ Khắc Tai từ từ động. Cảm giác đau đớn bị khoái cảm thay thế, Sở Mộ Hân nương theo dục vọng của mình mà nghênh hợp với hắn, khuôn mặt thanh tú nhiễm một màu hồng của tình dục càng làm cậu trở nên quyến rũ.
“Tai….yêu anh, a….”
“Tôi yêu em….Hân…”
Truy đuổi theo khoái cảm ngày càng sâu, động tác của Tư Đồ Khấc Tai dần mất khống chế, nơi đó của Sở Mộ Hân khít khao chặt chẽ làm hắn suýt chút nữa không nhịn được mà cao trào. Luật động kéo dài liên tục, không ngừng kéo khoái cảm lên tới điểm giới hạn.
“A, a, Tai….em không được….không được…..” Sở Mộ Hân điên cuồng lắc đầu, nắm chặt lấy hắn kêu loạn.
“Hân….”
“A….”
Tư Đồ Khắc Tai bắn ra, đem hai người cùng lên tới đỉnh điểm khoái cảm. Không chịu nổi tình dục mãnh liệt trùng kích, sau khi giải phóng, Sở Mộ Hân ngất đi trong ngực hắn.
“Hân….Hân?”
Tư Đồ Khắc Tai yêu thương kéo người cậu đang một thân mồ hôi ra, ấn xuống một nụ hôn trên trán. Xem ra lần đầu tiên không nên để cậu chịu quá nhiều kích thích như vậy…
Cúi đầu nhìn dục vọng của mình vẫn cao như cũ, Tư Đồ Khắc Tai cười khổ một tiếng, đem Sở Mộ Hân còn chưa tỉnh vào phòng tắm giúp cậu tẩy rửa thân thể.
Quên đi, từ từ rồi sau này sẽ đến.
__
“Đừng ưm….”
Ưm một tiếng, Sở Mộ Hân tỉnh lại, trong mơ hồ thấy mình tựa vào một cái gì đó rất ấm áp, rất thoải mái, khiến cậu an tâm. Sở Mộ Hân theo bản năng hướng tới chỗ đó cọ cọ. Không ngờ trên đỉnh đầu truyền đến tiếng rên rỉ.
“Này…Hân, xin em đừng động nữa”. Tựa như hai viên đá đánh lửa ma sát vào nhau, không phải là không cháy, chỉ là chưa đến lúc.
“…Tai?” A, hóa ra là lồng ngực của hắn a, chẳng trách lại ấm áp như vậy…A?
“Em…Em làm sao vậy?” Cặp mắt to tròn không còn thấy bóng dáng của dục vọng ngước lên nhìn người yêu.
Tư Đồ Khắc Tai cười, hôn lên mặt cậu
“Em bất tỉnh”
A…..
Một lần nữa rặng mây hồng lại che kín đôi gò má như muốn nói với hắn rằng cậu đang nhớ lại việc bản thân mất kiểm soát trước đó.Tư Đồ Khắc Tai xấu xa nở nụ cười, chậm rãi tiến đến gần bên tai Sở Mộ Hân, nhẹ nhàng thổi khí
“Rất thoải mái sao?”
Sở Mộ Hân vừa nghe xong, xấu hổ chui vào trong chăn. Muốn cậu nói là bản thân rất thoải mái, thoải mái đến bất tỉnh luôn sao, a….mất mặt a….
Tư Đồ Khắc Tai phá lên cười một trận, tiểu tử này thật đúng là đáng yêu. Hắn ôm lấy thân người đang cuộn tròn lại kia an ủi.
“Được rồi, đừng xấu hổ nữa. Hân, ra đây đi, được không?”
Vật trong chăn không an phận mà giãy giụa tỏ ý kháng nghị, Tư Đồ Khắc Tai dứt khoát bế cậu lên. Sở Mộ Hân kinh hô.
“A a a a a…. đáng ghét, đáng ghét, em ghét anh!”
Tay chân quơ quào lung tung, hoàn toàn tùy hứng. Tư Đồ Khắc Tai ôm chặt kẻ đang lộn xộn kia, muốn cậu nhìn mình.
“Coi như tôi van em, Hân, đừng nhúc nhích nữa”
“A?”
Ôm chặt lấy Sở Mộ Hân. Cậu bị vật cực đại phía sau dọa sợ không dám động đậy, kinh ngạc nhìn Tư Đồ Khắc Tai, hắn cũng chỉ đành cười khổ.
“Không có biện pháp, tôi nhẫn nhịn quá lâu rồi, một lần căn bản…A? Hân”
Lần này đến lượt Tư Đồ Khắc Tai choáng váng. Bàn tay nhỏ bé đang tìm kiếm dục vọng của hắn, đầu ngón tay trắng nõn khẽ vuốt khiến lí trí của hắn suýt chút nữa biến mất hoàn toàn. Hít sâu một hơi, hắn mạnh mẽ tóm lấy tay cậu.
“Hân….đừng đùa với lửa, tôi không muốn em mệt mỏi…”
“Sẽ không, em muốn anh được thoải mái, thật sự”
Nói xong, Sở Mộ Hân thuận thế hôn hắn.
“Đừng…”
Tư Đồ Khắc Tai nghiêng người đặt cậu dưới thân. Mang theo nụ cười, cậu ôm lấy hắn.
“Em còn muốn…”
“Hân…”
Bên ngoài cửa sổ, sắc trời u ám cùng cơn mưa kéo dài không dứt, hiệp hai bắt đầu.
++++
Lãnh Tường Vân toàn thân ẩm ướt bước vào cửa.
“Thật sự là gặp quỷ mà, chẳng hiểu sao trời lại mưa to như vậy, hại ta….a?” Là như thế nào? Hai người bọn họ đều đi ra ngoài sao? Thật là, mệt ta vì chuyện của lão đầu mà bôn ba cực nhọc, còn hai người thì hưởng sung sướng. Aiiii, coi như ta số khổ a, ai kêu ta cam tâm tình nguyện cho hai người…
Lẩm bẩm nói một mình rồi đi lên lầu. Mở cửa phòng Sở Mộ Hân nhưng căn phòng trống không.
“Lãnh!”
Tư Đồ Khắc Tai đi tới cửa phòng. Lãnh Tường Vân bị tiếng nói đột ngột làm cho giật mình, y theo bản năng chạy ra ngoài, sau đó hoảng sợ nhìn lại nơi phát ra âm thanh kia.
Tư Đồ Khắc Tai vẻ mặt bất đắc dĩ đứng tựa vào cửa, vừa lắc đầu vừa nhìn Lãnh Tường Vân bị mình dọa đến hồn phi phách tán.
“Tôi nói cậu a, làm vệ sĩ mà kém như vậy có một chút tiếng động thôi mà bị dọa như thế này, aiiii….”
Mặt Lãnh Tường Vân lúc trắng lúc xanh, trông vẫn còn nét sợ hãi.
“Anh mới kém. Nếu đã ở nhà tại sao không xem xét nhà cửa đi, để nhà không khác gì nhà ma, đến cả đèn cũng không bật…”
“Suỵt, nói nhỏ thôi, đừng làm ảnh hưởng đến Hân”
Cắt đứt cơn tức giận của Lãnh Tường Vân, Tư Đồ Khắc Tai ngoảnh đầu lại nhìn tiểu gia hỏa còn đang nằm trong chăn mà say sưa ngủ, khóe miệng hiện ra nụ cười. Lãnh Tường Vân nhìn theo tầm mắt hắn rồi nhìn nhìn quần áo trên người hắn, bừng tỉnh đại ngộ.
“À, thì ra là vậy, Tư Đồ Khắc Tai, chúc mừng anh nha, cuối cùng cũng đợi được tiểu Hân rồi”
Tư Đồ Khắc Tai thoáng cười nhưng nụ cười vô cùng rõ ràng. Chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của Tư Đồ Khắc Tai, trong lòng Lãnh Tường Vân không nén nổi cảm thán. Tình yêu quả thực có sức mạnh diệu kì diệu.
“Anh cũng thật là, tiểu Hân người ta là lần đầu tiên mà anh đòi hỏi vô độ như vậy, thân thể cậu ấy làm sao chịu nổi …”
Ban đầu Lãnh Tường Vân chỉ muốn trêu chọc Tư Đồ Khắc Tai một chút ngờ đâu hắn lại bất đắc dĩ thở dài.
“Tôi cũng có nói cho em ấy biết nhưng em ấy cứ khăng khăng…Haizzz, cũng trách tôi không có kiềm chế, thế nên tôi nhờ cậu, Lãnh, có loại thức ăn nào có thể bồi bổ thân thể…”
Lời nói còn chưa dứt, Lãnh Tường Vân vì nín cười mà khuôn mặt trở nên vặn vẹo. Tư Đồ Khắc Tai kì quái nhìn y chạy xuống dưới lầu, biến mất ở góc cầu thang mà tuôn ra một tràng cười. Hắn nhíu mày, chậm rãi xuống lầu, mở cửa phòng bếp phát hiện ra Lãnh Tường Vân đang cười đến suýt nghẹn.
“Lời nói của tôi có cái gì buồn cười hả?”
Tư Đồ Khắc Tai khó hiểu nhìn, tóm lấy y. Lãnh Tường Vân đang cười đến chảy nước mắt vội vầng thuận khí.
“Không có gì, chỉ là từ trước đến nay tôi chưa thấy anh phải bó tay như thế, nhưng ở phương diện này… Tư Đồ Khắc Tai, có lẽ anh không cảm nhận được nhưng mà tôi thật sự muốn nói cho anh biết, cách anh nói chuyện với tiểu Hân ngày càng giống…khiến tôi cười chết mất…”
Lãnh Tường Vân vừa nói vừa cười. Tư Đồ Khắc Tai bị cười có chút tức giận, đánh một quyền vào bụng y. “Còn cười nữa? Đi nấu cơm đi!”
Lãnh Tường Vân kêu đau một tiếng, quả đúng là “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”, thật khó mà ở chung a!
“Rất đau đó…” Người này còn muốn đánh người. Oán giận thì oán giận, Lãnh Tường Vân vẫn ngoan ngoãn đi vào nhà bếp làm canh thang.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook