Khuynh Đảo Thiên Hạ
-
C670: Vô hồi kiếm lâm trận đột phá
Mặc dù mọi người không nhìn thấy gì ngoài một đám mưa bụi, nhưng giờ phút này kiếm tâm của Chu
Vân Thanh vẫn sáng rực lên, hẳn cảm nhận được vị trí của Tả Tiểu Đa một cách rõ ràng, đó là mục tiêu chính xác!
Giờ khắc này, tỉnh khí thần lực của Chu Vân Thanh hoàn toàn hợp nhất, hẳn tiến vào cảnh giới kỳ dị trước giờ chưa từng có, thậm chí hắn đã quên thắng bại, quên nhân quả.
Cả người tràn đãy một loại cảm xúc kỳ dị, rốt cuộc hẳn đã lĩnh ngộ được đạo lý thật sự của Vô Hồi Kiếm!
Như có hàng vạn hàng nghìn chiến hữu đang hét vào tai hắn: "Xông lên!”
Trong mắt như có chục ngàn dân chúng đang nhìn hắn: “Xông lên!"
Hân đã hoàn toàn hiểu được, vì sao kiếm ra là thề không quay về!
Bởi vì, không thể quay về!
Phía sau chính là đồng chí!
Phía sau chính là gia đình!
Phía sau chính là cha mẹ!
Phía sau chính là vợ con!
Cho nên đàn ông không thể quay về!
Cho nên kiếm ra thề không quay về!
Không diệt hết quân giặc, đàn ông sao có thể quay về!
Không khí hủy diệt khó nói thành lời đột nhiên bùng nổ cực độ trong mưa bụi đầy trời.
Không khí hủy diệt này làm cho người ta cảm thấy mình như đang ở trên chiến trường, chục ngàn ngựa ngàn quân lính đang xung phong liều chết!
Loại thảm thiết này!
Loại oanh liệt này!
Vài vị giáo viên Cao Võ kinh ngạc đứng lên, trong mắt Đnh Tú Lan tràn đầy khiếp sợ: "Chu Vân Thanh đột phát Hắn thế mà lại đột phá đệ tam cảnh của Vô Hồi Kiếm ngay khi đang chiến đấu trận chung kết! Đây là trùng hợp? Là tất nhiên? Hay là số phận?”
Mưa bụi rả tích đần xuất hiện sự tán loạn, nhưng theo tiếng thét dài của Tả Tiểu Đa, trong mưa bụi đột nhiên xuất hiện thêm một hiện tượng thời tiết!
Đó là... Nhiều hạt mưa, trong đám mưa bụi suất hiện vô số giọt nước trong suốt.
Hơn nữa còn có thêm một mảnh khí tức nóng rực kéo đến, những mảng sáng lấp lánh lập lòe trên trên không trung, dần dần, trong phạm vị trăm mét không ngừng có ánh sáng lóe ra.
Tả Tiểu Đa thật sự dùng hết hỏa lực, dốc hết lực lượng vận chuyến Tinh Không Bộ, dốc toàn lực vận dụng Ti Vũ kiếm, thậm chí còn gia nhập Tiểu Vũ kiếm chưa hoàn thành.
Vốn dĩ chân nguyên động nắng rõ ràng là không thể triệt tiêu được khí thế oanh liệt của Chu Vân Thanh ở đối diện.
Tả Tiểu Đa bất đắc dĩ thúc giục Viêm Dương Chân Kinh hỗ trợ.
Có thể nói, Tả Tiểu Đa đã lấy hết con bài chưa lật ra để đối phó với Chu Vân Thanh!
Nhưng kiếm khí của Chu Vân Thanh ở đối diện càng ngày càng kịch liệt, càng ngày càng ghê gớm, càng ngày càng oanh liệt!
Cho dù Tả Tiểu Đa dốc toàn lực phản công, ánh mắt trong suốt, kiên định trước nay chưa từng có, nhưng vẫn không thể đánh lại Chu Vân Thanh như cũ!
Nhất Trung Thủy thành.
Phòng hiệu trưởng.
Một người chỉ còn có nửa người, hẳn đứng thẳng như thanh kiếm, thà gãy không cong. Đúng là hiệu trưởng già của Nhất Trung Thủy thành, nguyên là Nam Quân đại tướng, Cố Thiên Phàm!
Ở phía sau hắn là sáu người giáo viên khác, tất cả đều đứng thẳng tấp, cả đám đang nhìn chăm chú vào màn hình.
Nhất Trung Thủy thành khác trường học khác; dù là làm gì, hễ có thể đứng thì tuyệt đối không có tư thế khác! Cho nên lúc xem trận đấu, mọi người cũng đều đứng xem.
Cố Thiên Phàm lắng lặng nhìn chăm chú màn hình trước mặt.
Trên màn hình đúng là cảnh trận đấu của Tả Tiểu Đa và Chu Vân Thanh.
Ánh mắt sắc bén của Cố Thiên Phàm có vui mừng, cũng có cảm khái.
“Vân Thanh đột phá rồi!" Mấy giáo viên hưng phấn nhỏ giọng kêu lên.
Ánh mắt Cố Thiên Phàm càng sắc bén hơn.
Đột phá... Đúng vậy, là chuyện tốt, nhưng Vô Hồi Kiếm khác kiếm pháp khác; phải thăng hoa trong chiến đấu.
Đây vốn là kiếm để giết địch, cũng là kiếm không quay về!
Sau khi đột phá, không chắc đã là chuyện tốt, ít nhất đây không phải chuyện tốt đối với Chu Vân Thanh!
Đột phá kiếm ý cần có đối thủ tương đương, trợ giúp rèn luyện, đến khi hoàn thành đột phá.
Nếu đánh bại đối thủ khi mà chưa đến giây phút đột phá, vậy chẳng khác nào đột phá không hoàn toàn; nhưng nếu bị đối phương mạnh mẽ đả kích, đột phá cũng thất bại, bởi vì, kiếm tâm bị chặt đứt, kiếm cảnh sao có thể tiếp tục?!
Giống như qua cầu, bản năng đánh một tiếng trống làm hăng hái tỉnh thần để qua cầu độc mộc, nhưng đi được một nửa, cầu đột nhiên gãy đôi... Phải làm thế nào?
Phàm là học sinh bị vây ở cảnh giới này, Cổ Thiên Phàm đều sẽ gọi về, lựa chọn giáo viên thích hợp đối chiến với hẳn, kiên trì đến khi hoàn thành đột phá, mới có thể củng cố kiếm tâm triệt để, thật sự đột phá như đúng nghĩa của nó,
Đây là bước đi quan trọng, cũng là con đường tu luyện Vô Hồi Kiếm của cường giả, mỗi bước đều vô cùng hung hiểm.
“May mắn.” Cố Thiên Phàm nhìn màn hình.
Quả nhiên Tả Tiểu Đa kia cũng là thiên tài, mặc dù đang ở thế yếu nhưng vẫn không bại, thậm chí còn có thể phản công.
Loại phản công trong tình thế nghịch cảnh thế này rất dễ kích phát kiếm ý của Chu Vân Thanh, khiến nó trở nên mãnh liệt, bộc phát và lừng lẫy hơn!
“Tốt lắm!"
“Trong mắt Cố Thiên Phàm có cảm khái: "Vân Thanh gặp một đối thủ tốt, đây là cơ duyên trùng hợp, nếu có thể mượn cái này để đột phá hoàn toàn thì còn tốt hơn luyện tập cùng các ngươi để đột phá, tốt hơn rất nhiều."
Một giáo viên nói: “Tả Tiểu Đa này luôn lầm mưu nhiều kế, không tiếc dùng thủ đoạn tồi tệ, hẳn sẽ..."
“Câm miệng!" Cố Thiên Phàm gào to một tiếng, ánh mắt dị thường sắc bén.
“Bây giờ chỉ cần Tả Tiểu Đa lui một chút, quá trình đột phá của Vân Thanh sẽ tự động ngừng lại, chết non giữa đường, bỏ dở giữa chừng. Lấy trình độ kiếm thuật của Tả Tiểu Đa, ngươi cho là hắn không biết điều này? Hắn kiên trì không lùi chính là đang giúp Chu Vân Thanh!”
Mỗi trận chiến lúc trước của Tả Tiểu Đa hắn đều lựa chọn phương thức chiến đấu chính xác nhất, tối đa hóa ưu thế của bản thân đế nhầm vào kiềm chế đối thủ, nhưng giờ lại không dùng phương pháp này mạnh mẽ tấn công, ngươi nói xem vì sao?"
“Đây đã là bằng chứng tỉ mi xác thực nhất, Tả Tiểu Đa đang giúp Vân Thanh đột phá! Đây là ân huệ to lớn! Thủy thành chúng ta phải nhớ kỹ!”
“Hắn không chỉ giúp đỡ mà thậm chí còn không ngừng rèn luyện, không ngừng kích phát Vân Thanh đến giới hạn cao nhất!”
“Đây là chuyện mà cả trường học của chúng ta, tất cả giáo viên đều không làm được, bởi vì bọn họ luôn nhường cho Vân Thanh, sẽ càng làm Vân Thanh cảm thấy bọn họ không thể chiến thắng!
Vân Thanh vẫn sáng rực lên, hẳn cảm nhận được vị trí của Tả Tiểu Đa một cách rõ ràng, đó là mục tiêu chính xác!
Giờ khắc này, tỉnh khí thần lực của Chu Vân Thanh hoàn toàn hợp nhất, hẳn tiến vào cảnh giới kỳ dị trước giờ chưa từng có, thậm chí hắn đã quên thắng bại, quên nhân quả.
Cả người tràn đãy một loại cảm xúc kỳ dị, rốt cuộc hẳn đã lĩnh ngộ được đạo lý thật sự của Vô Hồi Kiếm!
Như có hàng vạn hàng nghìn chiến hữu đang hét vào tai hắn: "Xông lên!”
Trong mắt như có chục ngàn dân chúng đang nhìn hắn: “Xông lên!"
Hân đã hoàn toàn hiểu được, vì sao kiếm ra là thề không quay về!
Bởi vì, không thể quay về!
Phía sau chính là đồng chí!
Phía sau chính là gia đình!
Phía sau chính là cha mẹ!
Phía sau chính là vợ con!
Cho nên đàn ông không thể quay về!
Cho nên kiếm ra thề không quay về!
Không diệt hết quân giặc, đàn ông sao có thể quay về!
Không khí hủy diệt khó nói thành lời đột nhiên bùng nổ cực độ trong mưa bụi đầy trời.
Không khí hủy diệt này làm cho người ta cảm thấy mình như đang ở trên chiến trường, chục ngàn ngựa ngàn quân lính đang xung phong liều chết!
Loại thảm thiết này!
Loại oanh liệt này!
Vài vị giáo viên Cao Võ kinh ngạc đứng lên, trong mắt Đnh Tú Lan tràn đầy khiếp sợ: "Chu Vân Thanh đột phát Hắn thế mà lại đột phá đệ tam cảnh của Vô Hồi Kiếm ngay khi đang chiến đấu trận chung kết! Đây là trùng hợp? Là tất nhiên? Hay là số phận?”
Mưa bụi rả tích đần xuất hiện sự tán loạn, nhưng theo tiếng thét dài của Tả Tiểu Đa, trong mưa bụi đột nhiên xuất hiện thêm một hiện tượng thời tiết!
Đó là... Nhiều hạt mưa, trong đám mưa bụi suất hiện vô số giọt nước trong suốt.
Hơn nữa còn có thêm một mảnh khí tức nóng rực kéo đến, những mảng sáng lấp lánh lập lòe trên trên không trung, dần dần, trong phạm vị trăm mét không ngừng có ánh sáng lóe ra.
Tả Tiểu Đa thật sự dùng hết hỏa lực, dốc hết lực lượng vận chuyến Tinh Không Bộ, dốc toàn lực vận dụng Ti Vũ kiếm, thậm chí còn gia nhập Tiểu Vũ kiếm chưa hoàn thành.
Vốn dĩ chân nguyên động nắng rõ ràng là không thể triệt tiêu được khí thế oanh liệt của Chu Vân Thanh ở đối diện.
Tả Tiểu Đa bất đắc dĩ thúc giục Viêm Dương Chân Kinh hỗ trợ.
Có thể nói, Tả Tiểu Đa đã lấy hết con bài chưa lật ra để đối phó với Chu Vân Thanh!
Nhưng kiếm khí của Chu Vân Thanh ở đối diện càng ngày càng kịch liệt, càng ngày càng ghê gớm, càng ngày càng oanh liệt!
Cho dù Tả Tiểu Đa dốc toàn lực phản công, ánh mắt trong suốt, kiên định trước nay chưa từng có, nhưng vẫn không thể đánh lại Chu Vân Thanh như cũ!
Nhất Trung Thủy thành.
Phòng hiệu trưởng.
Một người chỉ còn có nửa người, hẳn đứng thẳng như thanh kiếm, thà gãy không cong. Đúng là hiệu trưởng già của Nhất Trung Thủy thành, nguyên là Nam Quân đại tướng, Cố Thiên Phàm!
Ở phía sau hắn là sáu người giáo viên khác, tất cả đều đứng thẳng tấp, cả đám đang nhìn chăm chú vào màn hình.
Nhất Trung Thủy thành khác trường học khác; dù là làm gì, hễ có thể đứng thì tuyệt đối không có tư thế khác! Cho nên lúc xem trận đấu, mọi người cũng đều đứng xem.
Cố Thiên Phàm lắng lặng nhìn chăm chú màn hình trước mặt.
Trên màn hình đúng là cảnh trận đấu của Tả Tiểu Đa và Chu Vân Thanh.
Ánh mắt sắc bén của Cố Thiên Phàm có vui mừng, cũng có cảm khái.
“Vân Thanh đột phá rồi!" Mấy giáo viên hưng phấn nhỏ giọng kêu lên.
Ánh mắt Cố Thiên Phàm càng sắc bén hơn.
Đột phá... Đúng vậy, là chuyện tốt, nhưng Vô Hồi Kiếm khác kiếm pháp khác; phải thăng hoa trong chiến đấu.
Đây vốn là kiếm để giết địch, cũng là kiếm không quay về!
Sau khi đột phá, không chắc đã là chuyện tốt, ít nhất đây không phải chuyện tốt đối với Chu Vân Thanh!
Đột phá kiếm ý cần có đối thủ tương đương, trợ giúp rèn luyện, đến khi hoàn thành đột phá.
Nếu đánh bại đối thủ khi mà chưa đến giây phút đột phá, vậy chẳng khác nào đột phá không hoàn toàn; nhưng nếu bị đối phương mạnh mẽ đả kích, đột phá cũng thất bại, bởi vì, kiếm tâm bị chặt đứt, kiếm cảnh sao có thể tiếp tục?!
Giống như qua cầu, bản năng đánh một tiếng trống làm hăng hái tỉnh thần để qua cầu độc mộc, nhưng đi được một nửa, cầu đột nhiên gãy đôi... Phải làm thế nào?
Phàm là học sinh bị vây ở cảnh giới này, Cổ Thiên Phàm đều sẽ gọi về, lựa chọn giáo viên thích hợp đối chiến với hẳn, kiên trì đến khi hoàn thành đột phá, mới có thể củng cố kiếm tâm triệt để, thật sự đột phá như đúng nghĩa của nó,
Đây là bước đi quan trọng, cũng là con đường tu luyện Vô Hồi Kiếm của cường giả, mỗi bước đều vô cùng hung hiểm.
“May mắn.” Cố Thiên Phàm nhìn màn hình.
Quả nhiên Tả Tiểu Đa kia cũng là thiên tài, mặc dù đang ở thế yếu nhưng vẫn không bại, thậm chí còn có thể phản công.
Loại phản công trong tình thế nghịch cảnh thế này rất dễ kích phát kiếm ý của Chu Vân Thanh, khiến nó trở nên mãnh liệt, bộc phát và lừng lẫy hơn!
“Tốt lắm!"
“Trong mắt Cố Thiên Phàm có cảm khái: "Vân Thanh gặp một đối thủ tốt, đây là cơ duyên trùng hợp, nếu có thể mượn cái này để đột phá hoàn toàn thì còn tốt hơn luyện tập cùng các ngươi để đột phá, tốt hơn rất nhiều."
Một giáo viên nói: “Tả Tiểu Đa này luôn lầm mưu nhiều kế, không tiếc dùng thủ đoạn tồi tệ, hẳn sẽ..."
“Câm miệng!" Cố Thiên Phàm gào to một tiếng, ánh mắt dị thường sắc bén.
“Bây giờ chỉ cần Tả Tiểu Đa lui một chút, quá trình đột phá của Vân Thanh sẽ tự động ngừng lại, chết non giữa đường, bỏ dở giữa chừng. Lấy trình độ kiếm thuật của Tả Tiểu Đa, ngươi cho là hắn không biết điều này? Hắn kiên trì không lùi chính là đang giúp Chu Vân Thanh!”
Mỗi trận chiến lúc trước của Tả Tiểu Đa hắn đều lựa chọn phương thức chiến đấu chính xác nhất, tối đa hóa ưu thế của bản thân đế nhầm vào kiềm chế đối thủ, nhưng giờ lại không dùng phương pháp này mạnh mẽ tấn công, ngươi nói xem vì sao?"
“Đây đã là bằng chứng tỉ mi xác thực nhất, Tả Tiểu Đa đang giúp Vân Thanh đột phá! Đây là ân huệ to lớn! Thủy thành chúng ta phải nhớ kỹ!”
“Hắn không chỉ giúp đỡ mà thậm chí còn không ngừng rèn luyện, không ngừng kích phát Vân Thanh đến giới hạn cao nhất!”
“Đây là chuyện mà cả trường học của chúng ta, tất cả giáo viên đều không làm được, bởi vì bọn họ luôn nhường cho Vân Thanh, sẽ càng làm Vân Thanh cảm thấy bọn họ không thể chiến thắng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook