Gió lạnh mạnh mẽ xông thẳng vào trán, hắn đã nhìn thấy con phố ở tầng dưới như một bàn cờ nhỏ.

Phần thân trên của hắn trượt ra khỏi căn phòng, cơn đau rát truyền đến từ vùng bụng, khả năng là mảnh kính vỡ cắt vào người hắn rồi.

Nhưng điều đó không quá quan trọng. Điều khẩn cấp lúc này là hắn sắp rơi xuống cùng với Tiêu Hàm!

Tay trái hắn bám lấy khung kim loại trên mép cửa sổ. Chỉ là sức mạnh của ba ngón tay đó đơn giản là không đáng kể.

Điều thực sự đưa toàn bộ vào trạng thái cân bằng là lực kết hợp của hắn với Ngả Đình đang ở rìa sân thượng, miễn cưỡng cũng có thể coi như triệt tiêu được trọng lượng của Tiêu Hàm.

"Này, có ai không, nhanh tới giúp tôi!" Mạnh Phi hét lớn một tiếng, ý định gọi hai nhân viên bảo vệ canh gác hắn ở cửa.

Giọng hắn bồng bềnh trôi qua trong gió mạnh và không mảy may ảnh hưởng đến hệ thống cách âm tuyệt vời của căn phòng nhưng Ngả Đình lại nghe thấy nó ở cách mười mét trên đầu hắn.

Ngả Đình cẩn thận nhìn xuống, khá lắm, không phải tên ngốc đang treo nửa người bên ngoài phòng kia là Mạnh Phi sao?

"Mạnh Phi, đừng nhúc nhích, nhịn thêm một phút nữa, hỗ trợ sẽ tới ngay!"

Cô đã trượt xuống mép lan can, gần như muốn cùng dây thừng rơi xuống rồi.

Sau khi Mạnh Phi giúp cô chịu một phần lực, cô cũng đã ổn định trở lại.

Nhưng nếu Mạnh Phi làm loạn gì đó thì người rơi xuống sẽ không phải là hai mà là ba người.

"Chờ hỗ trợ?"

Da đầu Mạnh Phi tê dại. Chờ hỗ trợ đến, ít nhất Tiêu Hàm cũng "lạnh người" rồi.

Tay hắn bị sợi dây ni lông thô ráp hằn lên, giống như bị dao cứa vào, càng ngày càng sâu, sức lực của ngón tay cũng nhanh chóng tiêu hao.

Ngay cả khi hỗ trợ thực sự đến trong một phút, hắn cũng không chắc mình có thể chống đỡ lâu như vậy.

Đến lúc đó, hắn nhất định sẽ vô liêm sỉ ưu tiên để cho Tiêu Hàm buông tay nhân gian, để chính mình sống sót. Hắn không muốn nghĩ đến bước đường đó!

Dựa vào hỗ trợ của Ngả Đình từ bên dưới chắc chắn là không đủ, mấu chốt là phải dựa vào hai nhân viên bảo vệ ở gần hắn.

Hắn có thể sử dụng hệ thống BUG mạnh nhất để kết nối điện thoại di động của hai nhân viên bảo vệ ở cửa.

Nhưng chắc chắn không thể dựa vào WeChat. Mọi người không nhất thiết phải lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào WeChat, đến khi nhìn thấy thì chắc người cũng ch.ết rồi.

Hắn có thể gọi điện. Ngay cả khi chỉ kết nối thông qua hệ thống BUG mạnh nhất, hắn vẫn có thể gọi điện và nói chuyện với người bên kia đầu dây bằng ý thức của mình.

Nhưng gọi cho ai đây? Trên thế giới này, hắn không nhớ bất kỳ số điện thoại nào.

Vốn dĩ rất đơn giản, cứ để hai người này gọi nhau là được.

Người nọ gọi điện cho người kia, nhắc một người vào phòng cứu người.

Điều tồi tệ là một trong hai chiếc điện thoại di động đã hết pin khi hắn dùng rồi. Chao ôi, nếu sớm biết như thế này, sao lúc trước còn sài hao như thế!

Hắn không thể dùng điện thoại di động để gọi điện nhắc nhở người bên ngoài nữa. Đây không phải là chuyện hắn có bẻ khóa được hay không mà là hắn căn bản không có chức năng này.

Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ?

Quay số 110 bằng điện thoại di động của bảo vệ trước, sau đó bảo 110 gọi lại vào chính số vừa gọi để nhắc nhân viên bảo vệ mở cửa cứu người?

Chuyện này nghe thôi cũng thấy kỳ quặc rồi. Liệu cô gái cảnh sát trực tổng đài 110 có nghĩ rằng hắn đang chơi khăm cô ấy không?

Quay số 110 trước và nói có trường hợp khẩn cấp trong một phòng nào đó.

Sau đó hắn cung cấp số điện thoại di động của nhân viên bảo vệ, nói rằng đó là người ở gần nhất và yêu cầu họ gọi vào số này để ứng cứu nhanh chóng.

Mạnh Phi thật sự không có cách nào chắc chắn chuyện này có thể hoàn thành trong một phút nhưng hiện tại cũng không có cách nào khác hơn là phải thử.

Hắn quay số 110 từ điện thoại di động trong tay của nhân viên bảo vệ.

Nhưng lúc này, Tiêu Hàm với khuôn mặt bê bết máu vì va chạm với tấm kính lại ngẩng đầu lên.

Giống như trong các bộ phim kinh dị, trên mặt cô ấy lộ ra một nụ cười mỉa mai.

“LSP (ngôn ngữ mạng: có nghĩ là ‘đồ háo sắc’).

Nếu đổi lại là một ông già mới quen hai ngày, ngươi vẫn sẽ liều mạng cứu người sao?"

Mạnh Phi nghĩ thầm, nếu đổi lại là ông già đã tốt, vậy thì bây giờ ta vẫn còn nằm trên giường một cách thoải mái.

"Muốn chết một mình mà lại khó khăn vậy sao?"

Rõ ràng là cô ấy bị thương khắp người, vậy mà vẫn thực sự duỗi bàn tay trắng nõn tới và bắt đầu tách từng ngón tay hắn ra.

"Ngươi bệnh à!" Mạnh Phi tức giận đến mức chửi ầm lên.

Lúc này, hắn đã vừa quay số 110 xong.

"Xin chào. Xin hãy chú ý, việc xúc phạm cảnh sát sẽ bị giam giữ trong 5 ngày theo quy định tại Điều 31 Luật trị an của Cộng hòa Thanh Mang."

Cô cảnh sát tiếp nhận cuộc gọi trả lời một cách lịch sự và khiêm tốn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương