Mạnh Phi thầm nâng mức độ cẩn trọng lên 100.

"Theo luật, tôi có quyền che giấu dị năng của mình và ông không có quyền điều tra dị năng của tôi. Cho nên tôi không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ này."

Khuôn mặt ông lão trở nên khó coi nhưng Mạnh Phi lại tiếp tục:

"Nếu tôi làm chuyện này thì tôi được gì?"

Làn da Lão Lê lập tức giãn ra. Nếu muốn lợi ích, thì cứ việc nói thẳng đi. Chỗ ta đây có những thứ tốt nhất cho cậu.

"Cậu có hay chơi cái này không?"

Ông lão làm như ảo thuật, rút từ nơi nào đó ra một thứ đồ rồi nhét vào tay Mạnh Phi.

"Muốn chơi không?"

WTH, đây là súng lục!

Chưa bao giờ chạm vào một khẩu súng là hối tiếc lớn trong kiếp trước của hắn.

Hắn đã từng đụng vào súng trường nhưng chỉ trong thời gian huấn luyện quân sự, hắn đã mang nó trong một tuần, cuối cùng bắn vào bia ngắm thế là xong.

Súng trường chẳng mang đến cảm giác gì thú vị, nó quá to và quá nặng, vác càng lâu càng cảm thấy buồn nôn.

Đây là một khẩu súng thứ thiệt và nó còn cao cấp hơn cả khẩu súng lục tinh xảo nhất ở kiếp trước, thậm chí là tính cả ở trên thế giới này, chỉ có Thanh Mang mới có súng ion hóa.

Nó cực kỳ nhỏ, chỉ bằng kích thước của một chiếc điện thoại di động cỡ lớn. Nhưng cầm trên tay lại khá nặng.

Nòng súng ngắn, báng cầm không cồng kềnh nhưng cảm giác trên tay rất thoải mái và ổn định.

Toàn bộ hình dạng rất đơn giản và khoa huyễn, được làm hoàn toàn bằng kim loại, vàng sẫm, toát lên ánh kim loại lạnh lùng và quyến rũ.

Quả là đồ tốt.

Thực sự cầm được trên tay làm người ta không nỡ bỏ xuống.

"Tôi muốn chơi..." Mạnh Phi nửa muốn nửa không thốt lên.

"Thử đi, bắn một phát."

"..." Mạnh Phi không dám.

Dưới ánh mắt hâm mộ của hắn, Lão Lê thu lại khẩu súng ion hóa, bắn một phát vào màn hình lớn trước mặt.

Bang!

Âm thanh này không phải là âm thanh của thuốc súng được bắn ra và phát nổ bên trong vỏ đạn.

Thay vào đó, nó là một vụ nổ năng lượng đột ngột được tập hợp bởi một lực vô hình nào đó.

Giống như cuộn cao su dẻo thành một dải dài trong lòng bàn tay, tụ lại thành một luồng sáng xanh lam thẳng tắp bắn ra giữa không khí.

Ánh sáng xuyên qua màn hình mà không có bất kỳ ảnh hưởng nào, bắn vào chiều sâu của thời không mà không biết chính xác vị trí ở đâu. Thật lộng lẫy và tuyệt vời.

"Nước chúng ta là một trong những quốc gia kiểm soát súng nghiêm ngặt nhất."

Lão Lê nhẫn tâm cất súng đi.

“Ngay cả khi súng được đưa cho cậu, cậu cũng sẽ không thể sử dụng nó.

Mỗi khẩu súng được chế tạo đặc biệt bằng cách sử dụng DNA của chủ nhân nó. Ngay cả khi khẩu súng bị mất, thì không ai khác có thể bắn nó.

Bây giờ các nhà điều tra dị năng có thể xin giấy phép sử dụng súng. Nhưng các chuyên gia được chỉ định đặc biệt mang theo súng... thì chưa có tiền lệ.

Nhưng tôi là bộ trưởng, khà khà.

Nếu tôi cho rằng dù là một chuyên gia đặc biệt nhưng thực sự hoạt động như một điều tra viên dị năng thì tình hình lại khác.

Sau đó, tôi có thể phê duyệt đặc biệt để cho phép một chuyên gia đặc biệt mang súng.

Tiền đề là sau này cậu ngoan ngoãn dùng năng lực của mình, làm theo yêu cầu của tôi, ngoan ngoãn giúp tôi xóa bỏ dị năng của một số người."

Lão Lê liếc mắt cười, trong lòng đã âm thầm tăng yêu cầu lên. Vốn dĩ chỉ là xóa bỏ dị năng của Khang Cầm nhưng bây giờ đã trở thành dị năng của một số người.

"Thành giao." Mạnh Phi đồng ý không chút do dự.

Chuyến làm ăn này quá hời, không cần tính toán gì.

Nếu hắn có súng trong tay, dù chỉ có thể sử dụng chế độ vô hiệu hóa, thì khả năng phòng thủ của hắn sẽ được cải thiện đáng kể, cảm giác an toàn cũng được nâng lên một cấp độ cao hơn.

Phải biết rằng mặc dù X gần như toàn năng nhưng chưa có bất kỳ dị năng giả nào mà gã cử đi có súng cả. Tuy nhiên bây giờ, hắn lại có!

Ngoài ra, nếu sau này Lão Lê tìm được nhiều dị năng giả hơn để hắn "sửa chữa", vậy chẳng phải sẽ mang lại cho hắn một lượng điểm kinh nghiệm ổn định sao?

Ngày hôm sau, ngày 26 tháng 12 năm 8020, là đêm yên tĩnh.

Trên thực tế, ngày này cũng là một ngày hoàn toàn có ngày và đêm. Nhưng vào đêm trước Thần đản hơn 8.000 năm trước, hẳn là mặt trời không tồn tại, chẳng phải sao?

Vì vậy, cả ngày này dù là ngày hay đêm đều được người dân nơi đây gọi là đêm yên tĩnh.

Vào hôm sau đêm yên tĩnh, chính là Thần đản, ngày bắt đầu kỳ nghỉ mười lăm ngày.

Ngoại trừ những người cần đảm bảo một số nhiệm vụ bắt buộc thì hầu hết người dân Thanh Mang sẽ về nhà đoàn tụ trong những ngày nghỉ lễ, giống như "Tết Nguyên Đán" ở kiếp trước của hắn.

Mặc dù rõ ràng là các đồng nghiệp xung quanh đang bắt tay chuẩn bị nghỉ lễ nhưng Mạnh Phi vẫn bị phải bận rộn cả ngày.

Buổi sáng, hắn đến nhà tù được canh gác nghiêm ngặt ở ngoại ô thành phố Ngô Đồng theo thỏa thuận với Lão Lê, nơi hắn xóa bỏ dị năng của Khang Cầm và khôi phục cô ta trở lại trạng thái của một người bình thường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương