"Nếu tôi đoán không nhầm, đây là công cụ mà người chết giả mạo thân phận tôi mang trên người và dính máu trong vụ tai nạn xe hơi.

Vì vậy, những gì cô gọi là dấu vân tay và vết máu của tôi không phải của tôi, mà là của người chết kia.

Người này đã cố gắng giả mạo tôi, đương nhiên sẽ nghĩ ra cách ngụy tạo được dấu vân tay và DNA giống của tôi."

"Vân tay? DNA? Giả mạo? Làm sao làm giả?"

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Ngả Đình, lông mày cô đang nhíu lại. Đây là điểm khó khăn nhất mà cô gặp phải.

Dù cho là sinh đôi cùng trứng thì DNA giống nhau nhưng dấu vân tay vẫn khác nhau.

Dấu vân tay không phải là không thể giả mạo. Nhưng phương pháp chung là mang một cái bao ngón tay nhưng sự hoàn hảo không có giấu vết giả tạo này quả là không thể tin được.

"Sĩ quan Ngả," Mạnh Phi lập tức cao giọng: "Đây là có người giả mạo danh tính của tôi, là một tội nghiêm trọng. Quyền và sự an toàn của cá nhân tôi đang chịu uy hiếp nặng nề.

Nhiệm vụ của cô là bảo vệ những công dân hợp pháp. Công việc của cô là điều tra thủ pháp giả mạo của kẻ tình nghi, không phải sao?

Việc giữ một công dân hợp pháp bị hại lại thẩm vấn đến bốn tiếng đồng hồ phải giải thích thế nào?"

Đả kích liên tục khiến khuôn mặt của Ngả Đình trở nên xám xịt.

"Tôi yêu cầu được xem thi thể và đồ đạc của hắn." Mạnh Phi tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, chớp lấy cơ hội phản kích.

Nếu đã không thể quét ảnh thì hắn chỉ có thể đi tìm quét vật thật việc thật, nhất định sẽ tìm ra manh mối!

"Lý do?"

Ngả Đình gần như không nói nên lời. Cô chỉ đơn giản thể hiện một thái độ giải quyết mọi chuyện theo nguyên tắc: "Theo luật điều tra Hình sự, Mục 3, Điều 4, chỉ cha mẹ, con cái và anh chị em ruột mới được xin nhìn thi hài người đã khuất trong các vụ án hình sự."

"Tôi nghi ngờ người này là anh trai sinh đôi của tôi mà tôi không biết."

Từ những thông tin trong nhật ký, Mạnh Phi là một đứa trẻ mồ côi, không biết cha mẹ mình là ai, chứ không cần nói đến việc anh ta có anh em nào hay không.

Vì vậy, hắn có nghi ngờ cũng hoàn toàn hợp lý.

"Nghi ngờ thì có lợi ích gì, bằng chứng đâu?" Ngả Đình qảu quyết đứng lên và nhắc nhở bằng cách nhìn chằm chằm vào mắt hắn.

"Bằng chứng là DNA của chúng tôi hoàn toàn giống nhau!" Mạnh Phi cười nói đầy vô sỉ.

...

Ba mươi phút sau, còng trên tay Mạnh Phi được tháo ra.

Tại kho vật chứng, Mạnh Phi đã nhìn thấy chiếc búa. Nó được bỏ trong một túi nhựa trong có dán nhãn, được đặt trong một ngăn kéo ca rô.

Ngả Đình mở ngăn kéo nhưng thay vì tự xem, cô lại làm một cử chỉ mời.

"Tự mình xem, không được chạm vào."

Mạnh Phi ngoan ngoãn liếc mắt nhìn, hoàn toàn không hề động thủ. Tình hình như những gì hắn đã tưởng tượng.

Nhớ lại bức ảnh mà Ngả Đình cho hắn xem, chắc chắn có vết máu trên đầu búa nhưng hiện giờ nó đã biến mất không còn tăm hơi!

Có vẻ như phía điều tra hình sự vẫn chưa phát hiện ra điều này.

Vậy là sau khi xảy ra tai nạn, họ đã tức tốc đến hiện trường, chụp ảnh, trích vật chứng rồi đưa đồ vào kho để bảo quản.

Ai lại ngờ được rằng bằng chứng lại tự nó trải qua một sự thay đổi không thể giải thích được?

Nếu vết máu là của hắn thì hoàn toàn có thể lý giải.

Bởi vì khi hắn dùng chương trình chữa trị vết thương, vết máu có thể nhìn thấy khắp nơi cũng biến mất!

Nếu vết máu trên ga trải giường đã biến mất thì vết máu trên đầu búa cũng sẽ biến mất giống như vậy, đó là một suy luận hợp lý.

Điều này cho thấy vết máu trên đầu búa thực sự thuộc về hắn! Dù cho DNA có giống nhau thì nó cũng không bao giờ thuộc về người chết kia.

Hắn không nói gì, chỉ khẽ gật đầu chứng tỏ đã xem xong. Ngả Đình dứt khoát đóng ngăn kéo lại.

"Đi, đi xem thì thể của anh."

"Của tôi?" Đầu Mạnh Phi đầm đìa mồ hôi.

Nhưng khi bước vào kho lạnh dưới lòng đất của Cục điều tra hình sự, hắn không khỏi rùng mình một cái, kéo cổ áo sát lại, thở ra một hơi khói trắng.

Người chết hầu như không để lại thứ gì. Không ví tiền, không giấy tờ tùy thân. Nhưng không có gì đáng ngạc nhiên trong thế giới này.

Trong các trường hợp bình thường, họ có thể xác minh danh tính chỉ bằng khuôn mặt và dấu vân tay, thậm chí còn có thể dễ dàng hoàn tất thanh toán bằng cách quét khuôn mặt hoặc chạm vân tay.

Nhưng người chết còn không mang theo cả điện thoại di động, điều này lại có chút kỳ quái. Có lẽ là gã cố ý làm như vậy vì không muốn bại lộ thêm thông tin.

Thứ duy nhất gã có ngoài bộ quần áo chính là chiếc búa, thứ tình cờ nằm trong túi áo khoác khi vụ tai nạn xảy ra.

Sau một trận càn quét không tìm thấy bất cứ điều gì đáng ngờ.

Chỉ còn lại cái xác.

Hắn và Ngả Đình đều có vẻ mặt nghiêm trọng, chỉ có ông chú phụ trách quản lý kho lạnh là ngáp dài một cái không quan tâm.

"Vừa được giao vào ban đêm - số 0291, tên Mạnh Phi... chính là đây."

Trong lòng Mạnh Phi “phi phi phi”, ông có thể đừng tùy tiện dùng tên của tôi không?

Đó là một chiếc túi đựng xác màu đen nằm trên một chiếc giường đẩy.

Nó tương tự như túi đựng rác màu đen mà hắn đã sử dụng ở kiếp trước, chỉ khác là nó dày hơn và chắc chắn hơn, đồng thời có khóa kéo bên trên.

Mạnh Phi cảm thấy có gì đó không ổn.

Đúng là có hình dạng của một cái xác nhưng độ phồng không đủ, tạo cho hắn một cảm giác xẹp xuống không thể lý giải.

Lẽ nào bên trong trống không?!

Ngả Đình dường như cũng nhận ra, ánh mắt có chút cảnh giác.

Khi cô đeo găng tay dùng một lần lên và chạm vào khóa kéo, bộ dạng phồng to ngay lập tức xẹp xuống như thể mất đi điểm tựa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương