Khuyên Ngươi Cải Tà Quy Ta
-
8: Biến Hóa Khôn Lường
Edit: Cây Nấm Nhỏ
____________________
Chương 8: Biến hóa khôn lường
Tuy Sở Yến cười lạnh nhưng nụ cười kia cũng nhanh chóng trở nên rạng rỡ.
Mặt như hoa nở, khóe môi hơi nhếch, khuôn mặt vốn xinh đẹp tuyệt sắc, mỹ mạo động lòng người, lúc này có thêm chút ý cười đắc ý, cả người đều tỏa ra một loại ánh sáng chói mắt lấn át, như một đóa hồng rực rỡ kiêu ngạo đón gió.
Thân hình uyển chuyển như bướm bay nhảy, bóng dáng lay động, xông đến bên người Liễu Tĩnh Thủy, cầu hương rơi vào tay hắn, tàn ảnh như quỷ, chớp mắt lại đứng ở một khoảng xa.
Cầu hương nhỏ màu vàng trong tay, hắn cười càng thêm đắc ý.
Vậy xem như hòa, Liễu Tĩnh Thủy lấy bông tai của hắn, hắn lấy cầu hương của Liễu Tĩnh Thủy.
Liễu Tĩnh Thủy không ngờ tới hắn sẽ cướp cầu hương của mình, hơi ngẩn ra, người kia sau khi lui về cũng không tấn công nữa, thẩy thẩy quả cầu, cười đắc thắng nhìn y.
Quần áo đỏ tươi như ngọn lửa rực rỡ nhảy múa, khiến cho thế gian băng giá bỗng chốc ấm áp hơn.
Sở Yến nhìn Liễu Tĩnh Thủy cười nói: "Ngươi trả bông tai cho ta, ta sẽ trả cầu hương cho ngươi."
Liễu Tĩnh Thủy nhịn không được bật cười.
Không khí chỉ vì câu nói này mà thay đổi, không giống như hai vị đại cao thủ võ lâm quyết đấu nữa mà giống như hai đứa nhóc choi choi tranh giành đồ chơi của nhau.
Mắc cười lắm hả?
Sở Yến nhìn Liễu Tĩnh Thủy cười có chút bực mình, hắn cũng cười, loan đao trong tay nhoáng lên, ánh sáng trắng vụt qua, lưỡi đao chém về phía Liễu Tĩnh Thủy.
Đao tới, sức mạnh mang theo vô cùng to lớn, khắp nơi đều có một loại lực lượng vô hình áp chế Liễu Tĩnh Thủy.
Liễu Tĩnh Thủy cảm thấy xung quanh có một nội lực khác đang chuyển động.
Chiêu này của Sở Yến không phải chiêu vừa rồi Liễu Tĩnh Thủy dùng Dương Liễu Triển Mi hay sao.
Không chế Liễu Tĩnh Thủy được một lúc, Sở Yến lại cử động loan đao trong tay, đao khí bay vùn vụt, một chiêu Giải Lạc Tam Thu lại phóng ra, gió đao như gió thu, quét khắp núi non trùng điệp.
Lúc này mục tiêu không còn là bông tai của Sở Yến nữa.
Tuy gió lớn nhưng lại dịu, nhẹ nhàng lướt qua người Liễu Tĩnh Thủy, phất nhẹ chiếc áo lông chồn.
Áo trắng phất phơ trong gió, giống như gió đông thổi rụng một mảng tuyết.
Mất áo khoác, người Liễu Tĩnh Thủy chợt lạnh, gió rét thổi qua.
Y cúi đầu cười, lấy của người đánh người, thật khiến người giận sôi gan.
Nhưng mà, hai chiêu vừa rồi y chỉ dùng qua một lần, Sở Yến nhìn một lần lại có thể học được, tốc độ thật sự khiến người ta kinh ngạc.
Vu Phong kiếm pháp không phải là võ công tuyệt học, ở học viện Ẩn Sơn chỉ là kiếm pháp nhập môn mà thôi.
Trên giang hồ, bộ kiếm pháp này cũng không phải là bí mật gì, người trong võ lâm Trung Nguyên ít nhiều cũng đã thấy vài chiêu.
Kiếm phổ của bộ kiếm pháp này thậm chí chỉ cần vài đồng là có thể mua được.
Chiêu thức đơn giản, nhưng quan trọng là cách người dùng áp dụng như thế nào.
Kiếm pháp lợi hại lọt vào tay người vô dụng thì còn không bằng chém lung tung cho xong, đồng dạng kiếm pháp đơn giản trong tay người tài cũng có thể biến thành vũ lực vô hạn.
Trong thời gian ngắn như vậy mà Sở Yến đã có thể học được đồng thời sử dụng nhuần nhuyễn như vậy, có thể khống chế được y, quả nhiên tư chất không tầm thường.
Người tài gặp kẻ ngang tay, Liễu Tĩnh Thủy hưng phấn không thôi.
Đao ý trong người Liễu Tĩnh Thủy phóng ra, lần này thế công mãnh liệt hệt như gió giật sấm rền, sát khí vờn quanh.
Đao khí hóa thành vô số lưỡi đao sắc bén, phóng thẳng tới chỗ Sở Yến, kín kẽ không một khe hở, Sở Yến cả kinh, nhanh chóng vận công chống đỡ.
Chiêu Kim Tiêu Hạ Diệp (Gió bén diệt lá) này, thế công như gió bão cuối thu, nơi nó đi qua, hoa tàn lá rụng.
Loan đao trong tay chớp động, chân khí và nội lực toàn thân Sở Yến ngưng tụ tại lưỡi đao, một đường chém tới đao khí bao vây đầy trời kia, trong dự tính của hắn, một đao này hẳn có thể phá vỡ cục diện trước mắt.
Nhưng mà, động tác hắn phút chốc ngưng bặt, toàn thân hầu như bị phong tỏa.
Đao khí sắc bén đầy trời ầm ầm biến mất, dao nhỏ của Liễu Tĩnh Thủy đặt ngay cổ họng.
Đây là chiêu thức cuối cùng của Vu Phong kiếm pháp, gọi Hàn Thủy Sinh Cốt (Đóng băng xương cốt), nội lực trong cơ thể những ngày đông giá rét, hoàn toàn không thể lưu chuyển.
Cộng với chiêu Kim Tiêu Hạ Diệp kia, lúc đó y đã phong tỏa nội lực của hắn rồi, vậy mà Sở Yến không biết Liễu Tĩnh Thủy đã ra tay như thế nào.
Con ngươi Sở Yến co rút lại, nếu không phải là tỷ thí, nếu đối phương có ý muốn diệt cỏ tận gốc, giờ này chắc hồn hắn đã về với ông bà.
Mục Ni bên ngoài cũng sợ hết hồn, nếu không phải nhìn ra được Liễu Tĩnh Thủy không có ý định muốn làm hại thiếu cung chủ, có lẽ gã đã không sợ chết mà liều mạng một phen.
"Sở thiếu cung chủ, ngươi đã nhận thua chưa?" Liễu Tĩnh Thủy cười mỉm.
Giọng điệu dịu dàng thản nhiên, không có một chút ý tứ khinh thường nào, vì vậy cho dù là nhận thua cũng không thể khiến người khác chán ghét cho được.
Sở Yến hừ lạnh, cứng đầu không chịu nhận thua, chỉ nói: "Chưa chắc."
Thừa dịp bên này còn chưa chuẩn bị, Sở Yến ngửa thân sau, tránh đi ngón tay đang đặt ở điểm yếu nơi cổ họng mình, nhấc chân đá về phía sau, thân thủ nhẹ lướt, né ra xa vài thước, sau đó ngưng tụ nội lực, bộc phát khí lạnh.
Ánh mắt Liễu Tĩnh Thuỷ không chớp một cái.
Chưởng kia như gió lạnh gào thét, còn chưa đến gần người đã cảm thấy lạnh thấu xương, gió bấc nổi lên, mặt đất nứt nẻ, vạn vật tiêu điều, không khí đặc quánh xơ xác, sát khí như huỷ diệt trời đất.
Đất đá và khối băng bên dưới cũng không chịu nổi lực đạo của cơn gió này, toàn bộ bay lên không trung.
Trước sức công phá như thế này, Liễu Thuỷ Tĩnh không tránh không né, đột nhiên xuất chưởng.
Trong phút chốc nội lực đẩy ra, bỗng nhiên y rên lên một tiếng, đau đơn lan tràn khắp xương cốt trong cơ thể, gió lớn trên tay y vốn có thể tụ bỗng lũ lụt vỡ đê, bắn ra bốn phía, sức mạnh không còn, càng đừng nói có thể chống đỡ được một chưởng của Sở Yến.
Gió lạnh như đao, thẳng tiến mà đến!
Nghe tiếng kêu đó, Sở Yến nhìn thấy thân ảnh màu trắng bị chưởng phong đánh trúng bay ra ngoài kia.
Liễu Tĩnh Thủy khó khăn ổn định thân thể, lảo đảo lui về sau vài bước.
Sở Yến đột nhiên thu tay lại.
Một chưởng này thế mà đánh trúng Liễu Tĩnh Thủy.
Liễu Tĩnh Thủy dám cứng đầu đón một chưởng này.
Sở Yến khiếp sợ không thôi, một chưởng này của hắn chỉ muốn giữ chân Liễu Tĩnh Thủy mà thôi, tuyệt đối không muốn đả thương y, dựa vào khả năng của Liễu Tĩnh Thủy, rõ ràng có thể hóa giải một chưởng này, sao có thể...!
Không đúng, cái này không đúng, Liễu Tĩnh Thủy sẽ không thể dính vào sơ sẩy lớn như thế!
Hắn còn đang kinh ngạc, Liễu Tĩnh Thủy lại ra tay tấn công tới, ra chiêu rất mạnh, không hề ngưng nghỉ, hắn tạm thời không thể không tập trung toàn bộ tinh thần để đối phó, chuyện khác đành vứt qua một bên.
Nhưng chiêu thức công kích này chỉ có hình, không có lực, tuy hơi khó khăn nhưng không thể ngăn cản hắn chút nào.
Thời gian ngắn hai người đã qua lại hơn mười chiêu, Sở Yến cảm thấy sức mạnh của người này ngày càng yếu, rõ ràng là trời đông giá rét, thế mà trán đối phương lại toát một tầng mồ hôi.
Sở Yến muốn dừng tay, nhưng đối thủ lại tấn công gấp gáp.
Nội lực bay tán loạn trong cơ thể, khóe môi Liễu Tĩnh Thủy chậm rãi chảy xuống một đường máu, không khỏi cười khổ, cơn đau đột nhiên xuất hiện khi nãy đã nhanh chóng hao hết sức lực của y, giờ phút này chân khí trong cơ thể khô cạn, mỗi lần ra tay, y đều cực kỳ đau đớn.
Chẳng qua, y tuyệt đối không để cho người khác nhìn ra bản thân khác thường.
Ánh trắng lóe lên, như tuyết, như trăng, bỗng nhiên cắt ngang giữa khoảng không!
Gió mây cuồn cuộn, âm thanh rền vang, như rồng gầm vượt biển.
Đao Giải Ưu!
Bạch hồng quán nhật, ngay lập tức đao khí giận dữ xông tới.
(*Bạch hồng quán nhật: là một hiện tượng tự nhiên, giữa ban ngày bỗng có cầu vồng màu trắng bắt qua mặt trời.
Người ta bảo rằng hiện tượng này xảy ra khi sắp sửa có chuyện bất thường, tỷ như trong câu sử ký trên, bạch hồng quán nhật như lời dự báo cho việc Kinh Kha ám sát Tần Thủy Hoàng.)
Có đao Giải Ưu trong tay, Sở Yến bị y chặn lại.
Ánh sáng chói mắt lập lòe, hệt như hồi quang quản chiếu, không lâu sau, hào quang của đao Giải Ưu dần trở nên mờ nhạt thấy rõ, yếu ớt như đom đóm trong đêm sắp chết.
(*Hồi quang phản chiếu là hiện tượng một người đang bị bệnh nặng, cơ thể suy yếu, đột nhiên trở nên tỉnh táo, thân thể khỏe mạnh, hoặc nói cười sảng khoái, muốn ăn uống.)
Sở Yến liên tục lui về sau, đao rụt lại một chút, nhíu mày hỏi: "Ngươi sao thế? Ngươi bị thương à?"
Lực đạo và nội công của đối phương rõ ràng đã dần suy yếu, mỗi một chiêu mỗi một thức đều không đạt được sức mạnh và tốc độ như trước, giờ phút này, y giống hệt người mới tập võ, hoàn toàn không có năng lực mà đại sư huynh của học viện Ẩn Sơn nên có.
Chỉ là khí thế của y vẫn không giảm mảy may.
Tư thế vô song, chí khí bá vương!
Hai thanh đao va chạm, câu hỏi vừa rồi của Sở Yến không được trả lời, Liễu Tĩnh Thủy vẫn tấn công như trước, lạnh lùng nói: "Tiếp tục."
Sở Yến vẫn lùi về, nghe ý tứ của y, rõ ràng là nỏ mạnh hết đà lại có khí thế như nuốt chửng giang sơn!
Nghe lời này của y, Sở Yến lập tức nổi bão, tức giận nói: "Ngươi cậy mạnh cái gì? Ta không phải người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn."
Liễu Tĩnh Thủy ép xuống hai đao, sức lực tuy yếu nhưng làm hắn không thể thoát thân, hắn muốn dừng đương nhiên không thể.
"Mục Ni!" Tranh thủ cơ hội thở ra một hơi, Sở Yến quát.
Hắn muốn Mục Ni tới giúp mình, chấm dứt trận chiến không có ý nghĩa này, nhưng dưới đao của Liễu Tĩnh Thủy làm sao chứa được người thứ ba.
Mục Ni nghe hắn gọi, lại hoàn toàn không tìm được cơ hội xông vào giữa hai người.
Vì thế hai người lại tiếp tục đánh, Sở Yến biết nội lực y không đủ nên chỉ phòng thủ, nghĩ muốn mau chóng rời đi, ngược lại y vì bản thân tấn công mạnh mẽ mà tự bại trận.
Đau đớn sắc bén đâm vào kinh mạch toàn thân Liễu Tĩnh Thủy, cả người y run lên, mồ hôi lạnh đã thấm ướt áo trắng.
Không thể kéo dài được nữa...!
Đao Giải Ưu lại phát ra tiếng vang như rồng, ánh sáng rực rỡ.
"Dừng tay!" Sở Yến thở gấp "Ta không đánh với ngươi nữa! Ta nhận thua được chưa!"
Nội lực của y đã không còn mấy, thế mà lại dám ra chiêu như vậy! Không phải muốn thắng sao, vậy hắn để cho y thắng.
Ánh đao bay lên, Sở Yến rút đao chặn lại, lúc này hai đao va chạm, từ chỗ nào đó bắn ra một lực lượng mềm mại như tơ, đẩy cả hai bay sang hai hướng khác nhau, hai thanh đao hoàn toàn tách ra!
Tình thế thay đổi, Sở Yến không khỏi vui mừng phấn kích, vội vàng thi triển khinh công bay khỏi vị trí.
Sức mạnh này, tuyệt đối không phải là của Mục Ni.
Sau khi Sở Yến đứng vững, nhìn lại chỗ có sức mạnh đó bắn ra.
Chỉ thấy nơi luồng khí bay tới đất đá rơi đầy, người kia mặc bộ y phục màu đen, thân cao nổi bật, lúc này híp mắt nhìn hai người, gương mặt trẻ tuổi của người nọ nhìn chỉ khoảng hai mươi thế mà tóc tai đã trắng toát, màu trắng như tuyết rơi đầu đông, không hề tìm thấy màu sắc khác trên đó.
Ông ta khinh khỉnh liếc mắt nhìn ba người, chậm rãi nói: "Tiểu tử Liễu gia...!Ngươi xằng bậy cái gì vậy hả?"
"Dược Vương tiền bối..." Liễu Tĩnh Thủy chau mày, cúi đầu gọi một tiếng, cắn răng cố gắng duy trì chút ý thức cuối cùng của mình, thế mà cuối cùng vẫn ngã xuống.
Giây phút y ngã xuống, Sở Yến chớp mắt bay tới bên cạnh đưa tay ôm lại, lúc này mới phát hiện sau lưng y đã ẩm ướt một mảng lớn.
Sao lại thế này? Trong ánh mắt của Sở Yến lộ ra kinh hoàng tột độ, trong phút chốc không biết phải làm thế nào cho phải.
Người tóc bạc bỗng nhiên xuất hiện, khẽ cười một tiếng: "Mau đưa tiểu tử này về chỗ tiểu cô nương nhà họ Giang, chậm một lát sẽ có người chết đó."
Có người chết?
Sở Yến hoảng hốt không thôi, không nói nhiều lời với người nọ, lập tức thi triển khinh công chạy như bay tới học viện, áo đỏ bay bay, chớp mắt đã biến mất, chỉ để lại vị trí khi nãy một khoảng không..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook