Cuối cùng, vụ ly hôn và giành quyền nuôi con của Thư Ninh, Ninh Uyển quyết định giao cho Phó Tranh và chính cô giải quyết, mà để xoa dịu Trần Thước, cô suy nghĩ một lúc, quyết định đưa ra quy định về việc phân chia vụ án giữa Trần Thước và Phó Tranh trong tương lai.

“Một lần không thể quá hai luật sư đại diện, cho nên sau này có vụ án thì hai người thay phiên xử lý với tôi, vụ án lần này tôi dẫn Phó Tranh cùng làm, vậy tôi và Trần Thước sẽ làm vụ án tiếp theo.”

Trước đây văn phòng chỉ có cô và Phó Tranh, bây giờ thêm Trần Thước tham gia, cần phải xử lý việc công bằng giữa họ. Loại hình vụ án, tiền công và mức độ khó dễ của mỗi vụ án không giống nhau, nếu cứ trực tiếp luân phiên như vậy, Ninh Uyển cũng không thiên vị, gây hiềm nghi với ai, cũng dứt khoát.

“Vậy tôi sẽ làm cùng với chị ở vụ án sau.” Trần Thước đảo mắt, nhìn Phó Tranh, sau đó cười với Ninh Uyển, người đầu tiên tán thành phương án này.

Phó Tranh không nêu ý kiến, không nhìn ra cảm xúc gì trên mặt anh, nhưng cũng không phản đối.

Như vậy, Ninh Uyển đã hoàn thành phương châm phân bổ vụ án: “Vậy cứ thế mà làm.”

***

Có thể thấy Thư Ninh dành rất nhiều tình cảm cho Ngu Phi Viễn, dù sao đó cũng là tình yêu vườn trường đến kết hôn, gần như đã chiếm trọn thời khắc trọng đại đẹp đẽ nhất trong cuộc đời, muốn quyết đoán cũng không phải chuyện dễ dàng. Thế nhưng rõ ràng lần này Ngu Phi Viễn đã đánh Thư Ninh quá nhẫn tâm, đến mức khiến Thư Ninh sợ đến mức lần đầu tiên muốn bỏ trốn. Gần như vào ngày hôm sau, cô ấy đã đến ký thỏa thuận đại diện, đồng thời cung cấp tất cả bằng chứng có trong tay. Trùng hợp là đúng lúc Ngu Phi Viễn đi công tác nên tâm trạng căng thẳng của Thư Ninh thả lòng không ít, trông cũng có tinh thần hơn.

Chỉ là...

Ninh Uyển nhìn chằm chằm những trang giấy mỏng được gọi là chứng cứ của Thư Ninh rồi cau mày: “Cô biết tiền lương của Ngu Phi Viễn là bao nhiêu không? Cô là vợ toàn thời gian, anh ấy không giao tiền cho cô quản lý sao?”

Những tài liệu Thư Ninh cung cấp hầu như đều không có hiệu lực của chứng cứ trực tiếp, đặc biệt cô ấy dường như hoàn toàn không biết chi tiết tài sản chung vợ chồng. Ngoại trừ một căn hộ nhỏ hai người cùng mua khi kết hôn vẫn đang trả nợ, ngay cả thu nhập hàng ngày của Ngu Phi Viễn cũng không nắm rõ.

Thư Ninh lắc đầu: “Anh ấy đưa tiền cho tôi định kỳ mỗi tháng, nếu tháng đó có khoản chi tiêu vượt quá tiêu chuẩn, tôi sẽ xin thêm anh ấy.”

Ninh Uyển mím môi cũng không biết nói gì. Nếu đã từ bỏ sự nghiệp, chọn làm một người vợ toàn thời gian, vậy càng phải tự yêu bản thân, nâng cao khả năng chống chọi rủi ro. Ít nhất việc đầu tiên phải nắm chặt quyền tài chính, nếu không xảy ra biến cố như bây giờ, thật sự không thể chứng minh và điều tra kỹ thu nhập của đối phương trong việc phân chia tài sản, thật sự quá bị động.

Phó Tranh cũng dàn ra một danh sách các vấn đề liên quan đến tài sản, nhưng rõ ràng không thể trông chờ vào Thư Ninh, hỏi đến đều không biết, hỏi đến lúc cuối cô ấy vừa lúng túng vừa chán nản: “Xin lỗi, là tôi vô dụng, khi trước tôi chưa từng nghĩ mình sẽ đi đến bước này, luôn cảm thấy mình hạnh phúc nhất trong đám bạn học, quá bất cẩn chưa từng chú ý đến những chuyện này...”

Việc đến mức này, trách móc đương sự cũng chẳng ích gì, Ninh Uyển xoa dịu mấy câu: “Cô về trước đi, nếu đã giao cho chúng tôi, chúng tôi sẽ tự điều tra lấy chứng cứ...”

Gần như ngay khi vừa tiễn Thư Ninh về, Ninh Uyển thu dọn đồ đạc, xách túi: “Đi thôi.”

Phó Tranh nhìn cô ấy, nói một cách hiểu ngầm: “Đến công ty của Ngu Phi Viễn.”

Hai người từ ban đầu “ông nói gà bà nói vịt” cho đến hiện tại không cần cô nói, Phó Tranh đã có thể theo kịp tư duy, Ninh Uyển thực sự có hơi mỉm cười, cô cười gật đầu: “Đúng vậy.”

Nếu chỉ là một vụ ly hôn thông thường, Ninh Uyển chưa chắc đã nóng vội như vậy. Thế nhưng vụ án của Thư Ninh đề cập đến bạo lực gia đình, cứ một giây phút chậm trễ, nguy cơ cô ấy lại bị thương tăng thêm một phần, nếu như Ngu Phi Viễn đã đi công tác, đây là thời cơ tốt để thu thập chứng cứ và khởi kiện.

Trần Thước ở một bên có chút khó hiểu: “Cô đến công ty Ngu Phi Viễn muốn nhân sự cung cấp mức tiền lương của anh ấy? Điều này vốn không thể, còn chưa lập án, công ty sẽ không cung cấp thông tin đâu. Ít nhất chị phải xin được lệnh điều tra của tòa án...”

“Không cần công ty cung cấp mức tiền lương.” Phó Tranh nhìn Trần Thước, “Căn nhà nhỏ mà Thư Ninh và Ngu Phi Viễn mua sau khi kết hôn được trả bằng tiền tích góp của Ngu Phi Viễn, cho nên thông tin của Thư Ninh đã bao gồm số tiền tích góp mỗi tháng của anh ấy. Cô ấy cũng đã làm việc cùng công ty với anh ấy trong thời gian ngắn, cũng có thể cung cấp phúc lợi của đơn vị cô ấy trong thời gian làm việc bao gồm con số cơ bản của tiền tích góp, như vậy hoàn toàn có thể ước chừng lương của Ngu Phi Viễn. Tuy không hoàn toàn chính xác, nhưng nếu như anh ấy che giấu đáng kể thu nhập thật của mình, vậy bằng chứng của chúng ta hoàn toàn có thể chứng minh anh ta làm giả, nếu cần thiết có thể nộp đơn lên tòa án để hỗ trợ điều tra thu thập chứng cứ sau khi lập án.”

Ninh Uyển càng nghe càng thấy vui mừng vì con heo mình nuôi cuối cùng cũng có thể giết mổ, Phó Tranh thực sự ngày càng đi đúng hướng. Gần như không cần cô chỉ dẫn, trong chớp mắt đã có thể thấu hiểu ý tưởng xử lý vụ án.

Trần Thước nghẹn lại, vẻ mặt không tự nhiên khó kiềm chế: “Thế bây giờ hai người...”

“Hiện giờ chúng tôi đến công ty của Ngu Phi Viễn, chủ yếu để thu thập chứng cứ liên quan đến Thư Ninh. Học vấn của Thư Ninh có thể chứng minh trình độ giáo dục của cô ấy không kém Ngu Phi Viễn. Nếu có thể sẽ giúp cô ấy tìm được việc trong thời gian này, đến khi khởi tố cũng đã có thu nhập ổn định. Vậy tiếp theo cần chứng minh nhân cách và phẩm chất tư tưởng của Thư Ninh.” Phó Tranh cười, “Tôi giải thích như vậy cậu có hiểu không?”

Trong tranh chấp quyền nuôi con, nếu cả cha mẹ đều có tình trạng tài chính và trình độ học thức tương đối ngang nhau, thì điều đặc biệt quan trọng là phải chứng minh phẩm cách đôi bên ai phù hợp hơn để nuôi dạy con cái. Phương diện nào của cha mẹ dễ dàng cung cấp môi trường sống phù hợp cho sự trưởng thành của con hơn sẽ trở thành trọng tâm thu thập bằng chứng.

Thư Ninh chăm sóc đứa trẻ toàn thời gian ở nhà, là người chăm sóc chính của đứa trẻ, điểm này sẽ trở thành ưu thế khi giành quyền nuôi con. Nhưng trong những loại án thế này, khả năng cao là người đàn ông sẽ sử dụng những khuyết điểm về tính cách của người phụ nữ như một đòn tấn công tranh giành đứa trẻ, vì vậy Ninh Uyển và Phó Tranh cần chứng minh trước tính cách của Thư Ninh không có vấn đề.

Chỉ là Thư Ninh là vợ toàn thời gian, ít tiếp xúc với người khác, để có thể lấy bằng chứng hỗ trợ chứng minh khách quan phẩm cách của cô ấy, đương nhiên phải đi đến công ty cô ấy đã từng làm việc cùng với trường đại học cô ấy từng học.

“Ngoài ra, hiện tại Ngu Phi Viễn vẫn đang làm việc ở công ty này, nếu chúng ta có thể tình cờ điều tra ra những khuyết điểm tính cách của Ngu Phi Viễn trong công việc hàng ngày của anh ấy như cáu kỉnh, khuynh hướng bạo lực..., đó cũng là chứng cứ quan trọng.” Phó Tranh mím môi, “Mà đối với chúng ta, có thể nghe tiếng nói của những người khác nhau càng nhiều cũng có thể hiểu rõ hơn về tình hình thực sự của vụ án này. Nhỡ đâu đương sự nói dối hay che giấu điều gì khác thì sao?”

Đối với lời nhận xét của Phó Tranh, Ninh Uyển vô cùng hài lòng: “Phó Tranh, suy nghĩ của anh về vụ án này thực sự quá tốt. Tuy là người mới, nhưng xem ra cũng không cần tôi dẫn dắt nhiều nữa.” Cô nhìn Trần Thước, “Cho nên Trần Thước à, cậu phải cố lên, năng lực học tập của Phó Tranh rất nhanh, hai người phải cùng nhau cố gắng đó.”

Bị so sánh với một người mới như Phó Tranh đã là điều rất mất mặt, mà càng khiến Trần Thước tức giận hơn, đương sự được biểu dương mở ra vẻ mặt kinh doanh ôn hòa thân thiện, anh nhìn Ninh Uyển, cười gật đầu, bộ dạng khiêm tốn: “Tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”

“...”

Chỉ tiếc là Ninh Uyển hoàn toàn không phát giác, trong mắt cô, mặc dù Phó Tranh thỉnh thoảng có những di chứng nhỏ do cuộc sống sung túc khi trước dẫn đến, nhưng kể từ khi anh thú nhận, anh khiêm tốn dịu dàng, yêu thương đồng nghiệp, tôn kính tiền bối, chăm chỉ cầu tiến với công việc. Mới làm việc ở xã khu chưa lâu, đã vô cùng hiểu ý với cô, người đồ đệ này cô nhận không sai!

***

Chỉ là mặc dù nói chuyện điều tra thu thập chứng cứ về hành vi cư xử và tính cách của Thư Ninh và Ngu Phi Viễn, nhưng tùy tiện đến cửa nhà, rất dễ bị sập cửa không tiếp. Dẫu sao cũng không ai muốn xen vào chuyện nhà của đồng nghiệp.

Vì thế trước khi đến công ty, Ninh Uyển lại liên lạc với Thư Ninh, cô nói đơn giản tình hình với Thư Ninh: “Tôi thấy cô đi làm ở công ty cũng đã một năm, cũng không coi là ngắn, cô có quan hệ tốt với đồng nghiệp nào không? Cô có phiền nếu cho cô ấy biết về chuyện muốn ly hôn hiện tại của mình không? Liệu đối phương có bằng lòng hỗ trợ cung cấp điều tra không?”

Thư Ninh lúc đầu có chút phản kháng, nhưng cuối cùng quyết tâm muốn giành nuôi con đã vượt qua cảm giác xấu hổ: “Vậy cô liên lạc với Đinh Tuệ đi, tôi đánh tiếng với cô ấy trước.”

Đợi đến khi Thư Ninh đã liên lạc xong với Đinh Tuệ, Ninh Uyển mới dẫn Phó Tranh chạy đến công ty.

Công ty Thư Ninh làm việc trước kia có tên là “Máy móc Thâm Lam”, địa chỉ ở khu công nghiệp, là một công ty quy mô lớn, có một tòa nhà và nhà máy đồng bộ, Ninh Uyển và Phó Tranh gần như không tốn nhiều sức lực đã có thể tìm thấy.

Lúc này là giờ nghỉ trưa nên Đinh Tuệ hẹn gặp hai người ở quán cà phê dưới lầu công ty. Khi Ninh Uyển và Phó Tranh đến, Đinh Tuệ đã ngồi đợi sẵn.

Người phụ nữ này cũng trạc tuổi Thư Ninh nhưng khí chất hoàn toàn tương phản. Cô ấy có mái tóc ngắn già dặn, đôi mắt sáng ngời, mặc bộ đồ chuyên nghiệp giản dị, dáng vẻ có chút hào phóng mạnh mẽ, khác xa một trời một vực so với dáng vẻ Thư Ninh phờ phạc tiều tụy.

“Chào hai vị luật sư! Tình hình chung tôi đã nghe Thư Ninh nói, cô ấy nói hai người muốn tìm hiểu chuyện của Thư Ninh và Ngu Phi Viễn.” Cô ấy nhanh nhẹn rót trà cho Ninh Uyển và Phó Tranh, thẳng thắn ở đề tài câu chuyện, “Hai người có gì muốn hỏi tôi không?”

Sau khi được sự đồng ý của Đinh Tuệ, Ninh Uyển bật máy ghi âm, sau đó cô nhìn Phó Tranh, ra hiệu Phó Tranh bắt đầu.

“Chúng tôi muốn tìm hiểu tính cách của Thư Ninh, chính là đánh giá Thư Ninh một cách khách quan dưới góc độ đồng nghiệp, cô cảm thấy Thư Ninh là một người thế nào?”

“Thư Ninh làm việc rất nghiêm túc và chuyên nghiệp, có trách nhiệm và năng động trong công việc, cô ấy chăm chỉ và có thể làm những công việc khó, không gây ra những chuyện chính trị công sở rối loạn. Cô ấy làm việc đáng tin cậy nhưng là người dịu dàng và tốt tính. Đôi khi tôi hơi hùng hổ dọa người trong công việc, lúc gấp gáp khá nóng tính, nhưng cô ấy rất bao dung và hợp tác tốt với tôi, tôi rất thích cô ấy.”

Đinh Tuệ uống một ngụm trà: “Tuy cô ấy mới chỉ vào công ty một năm, nhưng hầu hết mọi người đều đánh giá rất cao về cô ấy, cô ấy là kiểu người có năng lực làm việc hiếm có và danh tiếng đối nhân xử thế tốt.”

...

Phó Tranh lần lượt đặt ra không ít câu hỏi, Đinh Tuệ đều trả lời hết. Cô ấy quả quyết đánh giá cao về Thư Ninh.

“Vậy cô biết gì về Ngu Phi Viễn không? Anh ấy gia nhập công ty mọi người ngày sau khi anh ấy tốt nghiệp, cũng là đồng nghiệp lâu năm của cô, tính cách của anh ấy có cực đoan chút nào không?”

Có thể đánh Thư Ninh thành thế này, Ninh Uyển cảm thấy Ngu Phi Viễn chưa chắc là người dễ sống chung trong công việc, thế nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là Đinh Tuệ lắc đầu trước câu hỏi này: “Anh ấy cũng rất tốt, có trách nhiệm trong công việc, đối xử với đồng nghiệp rất tử tế.”

Ninh Uyển chau mày, không ngờ Ngu Phi Viễn cải trang trong cuộc sống hàng ngày khá tốt, nhưng thay vào đó mặt xấu xa nhất lại để dành cho người thân nhất của mình.

“Nói như vậy, thực sự Ngu Phi Viễn là người dễ tiếp xúc?”

Đinh Tuệ gật đầu: “Đúng vậy, tính cách anh ấy có vẻ hơi hiền lành, tuy cộng tác với anh ấy đã lâu, nhưng thực ra tôi không thân với anh ấy, chỉ biết mọi người vẫn hay nói anh ấy là người trung thực.” Nói đến đây, Đinh Tuệ thở dài, “Nói thật, lúc Thư Ninh nói trong điện thoại Ngu Phi Viễn bạo hành gia đình, tôi còn không dám tin nổi, bởi vì anh ấy chưa bao giờ đỏ mặt với ai trong công ty, tôi vẫn luôn nghĩ anh ấy là người dịu dàng và tốt tính.”

Phó Tranh lại đưa ra đưa ra câu hỏi về một vài chi tiết, nhưng ý kiến của Đinh Tuệ vẫn thống nhất như vậy: “Tôi thật sự không cố ý che giấu bất cứ điều gì với hai người, tôi đã đồng ý giúp Thư Ninh chuyện này, nên tôi nhất định phải nói sự thật mà tôi biết với hai người. Nói thế nào về Ngu Phi Viễn nhỉ? Anh ấy giống như một nhân viên vô cùng bình thường, không có sự phát triển nhiều, cũng không có gì xuất chúng.”

“Vậy về mặt tình cảm cá nhân của Ngu Phi Viễn thì sao? Anh ấy có quan hệ mập mờ với đồng nghiệp khác giới nào trong công ty không? Hay là quá thân thiết với những người phụ nữ khác không?”

Để chứng minh rằng đối phương không thích hợp chung sống với con cái trong cuộc giành quyền nuôi con, cũng có thể bắt đầu tìm kiếm những tiểu tam xuất hiện trong cuộc hôn nhân. Phó Tranh cần thận hỏi những vấn đề mà Ninh Uyển cũng muốn hỏi.

Chỉ tiếc là Đinh Tuệ đưa ra câu trả lời phủ định: “Không, anh ấy vừa không có bạn khác giới thân thiết trong công ty, cũng không có bạn cùng giới đặc biệt thân trong công ty, tóm lại chỉ là một người khá bình thường, một người không có chỗ nào đặc biệt.”

Thái độ của Đinh Tuệ hào phóng, vẻ mặt không có vẻ giả vờ, có vẻ như tìm kiếm sự đột phá từ công việc này là không khả thi lắm.

Nhưng ngay khi Ninh Uyển và Phó Tranh đang chuẩn bị thu bút ghi âm, Đinh Tuệ mím môi, như thể cô ấy đang do dự không biết nên nói không, Ninh Uyển nhạy bén lập tức hỏi: “Cô còn điều gì muốn nói sao?”

Đinh Tuệ nhìn bút ghi âm, quả nhiên hơi phân vân.

Ninh Uyển đã hiểu, bảo Phó Tranh tắt bút ghi âm: “Không tiện ghi âm lại những lời tiếp theo của cô phải không?”

Đinh Tuệ thấy máy ghi âm đã tắt, cảm xúc của cô hiển nhiên thả lỏng rất nhiều: “Không phải tôi muốn nói gì đó quan trọng, chỉ là một số suy nghĩ cá nhân của tôi, cũng rất phiến diện.”

Đinh Tuệ mím môi: “Không biết những lời tôi nói thích hợp hay không, hy vọng hai người đừng nói Thư Ninh biết. Tôi không phải đương sự nên không thể phán xét sự thật giả của chuyện bạo lực gia đình. Nhưng đối với chuyện bọn họ sẽ ly hôn, nói thật, tôi không thấy có gì kỳ lạ.”

“Sao lại nói vậy?”

“Mặc dù Ngu Phi Viễn là một nhân viên lâu năm tận tâm tận lực vì công ty, nhưng nói thật, năng lực làm việc của anh ấy thực sự kém xa Thư Ninh. Trước đây tôi không nghĩ nhiều, nhưng khi nhìn thấy Thư Ninh, tôi thực sự cảm thấy cô ấy sinh ra là để dành cho công ty chúng tôi. Cô ấy thực sự rất có thiên phú trong lĩnh vực thiết kế máy móc. Phi Viễn cũng không tệ, rất nghiêm túc, nhưng thiếu đi phần linh khí của Thư Ninh, làm việc khá thực tế, nhưng... nói sao nhỉ?”

Đinh Tuệ ngừng một lát: “Thư Ninh giống kiểu sinh viên thiên tài trong trường vừa thông minh vừa chăm chỉ, nói chút đã hiểu. Ngu Phi Viễn lại giống như một sinh viên chăm chỉ cố gắng nhưng tư chất tầm thường. Hai người họ còn tốt nghiệp cùng trường, cùng thầy giáo hướng dẫn. Nhưng sự chênh lệch về năng khiếu quá rõ ràng. Hai người cũng hiểu mà, đó là khoảng cách giữa thiên tài và người bình thường. Dù có trả giá 99% mồ hôi, người bình thường mãi không đuổi kịp thiên tài.

Phó Tranh nhìn Đinh Tuệ: “Nhưng chuyện này liên quan gì đến hôn nhân của họ? Tính tình Thư Ninh có vẻ rất dịu dàng, cho dù năng lực công việc rất xuất sắc, cũng không đến mức gây áp lực mạnh mẽ cho Ngu Phi Viễn, cô ấy cũng không phải loại hùng hổ bức người, cũng không thể coi là dung hợp giữa nữ cường và nam yếu. Dẫu sao cô ấy cũng khá nghe lời Ngu Phi Viễn.”

“Không, Thư Ninh hoàn toàn không vấn đề, chỉ là Ngu Phi Viễn hơi có vấn đề... Khi trước tôi cảm thấy do mình nhạy cảm nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nghĩ lại, mới cảm thấy hơi tế nhị.”

Đinh Tuệ uống ngụm trà: “Trước đây khi các đồng nghiệp chúng tôi cùng tụ tập khen Thư Ninh, Ngu Phi Viễn luôn nói rằng đừng khen cô ấy, cô ấy không có kinh nghiệm, khi trước chỉ là một người vợ toàn thời gian chăm con, có những ý tưởng thiết kế chỉ là mơ tưởng mà thôi... Tóm lại, người khác khen Thư Ninh, anh ấy đều nói hai câu như vậy, mà hễ Thư Ninh phạm lỗi, mọi người đều an ủi cô ấy, anh ấy lại luôn phê bình một cách nghiêm túc. Đôi khi có những sai sót nhỏ không ai để ý, nhưng Ngu Phi Viễn luôn đem chuyện đó ra làm ầm ĩ, lúc đầu tôi không nghĩ nhiều, cảm thấy có thể anh ấy muốn chỉ bảo vợ mình, hơn nữa khá nghiêm khắc với vợ mình, nhưng giờ nghĩ lại... Rõ ràng anh ấy rất tốt với các đồng nghiệp khác, nhưng lại hơi khắt khe với vợ mình...”

Ninh Uyển nghĩ đến thái độ của Ngu Phi Viễn với Thư Ninh khi cô ấy muốn nộp lý lịch, đột nhiên nghĩ ra: “Có phải cô cảm thấy anh ấy đang chèn ép Thư Ninh?”

“Đúng!” Đinh Tuệ bừng tỉnh ngộ: “Chính là cảm giác đó, lúc người khác khen Thư Ninh, anh ấy dường như hạ thấp sự xuất sắc của cô ấy không để cô ấy tự hào. Mà khi cô ấy phạm lỗi, anh ấy phóng đại lên như thể muốn mọi người biết, luôn khiến tôi cảm thấy thực ra Ngu Phi Viễn rất đố kỵ Thư Ninh, không thể nhìn cô ấy tốt đẹp. Bởi vì Thư Ninh và anh ấy cùng chuyên môn, ngay khi cô ấy vừa đến, khuyết điểm trong năng lực làm việc của Ngu Phi Viễn đã lộ ra rõ ràng khi bị so sánh.”

Còn không phải sao? Rõ ràng Ngu Phi Viễn mới là người cộng tác lâu hơn với Đinh Tuệ, thế nhưng nói thật ấn tượng về người này, Đinh Tuệ lại luôn mở miệng khen ngợi Thư Ninh, Ngu Phi Viễn chỉ là một đồng nghiệp mơ hồ, quá đỗi bình thường.

“Cũng không riêng mình tôi cảm thấy vậy, tôi nghe mấy đồng nghiệp nói, thậm chí đến cả quản lý của chúng tôi cũng cảm thấy Thư Ninh quá giỏi. Nếu cô ấy không từ chức, năm nay chuẩn bị đề bạt đặc cách cho cô ấy, mà Ngu Phi Viễn làm ở công ty đã mấy năm, vẫn không được đề bạt nổi, lần này vốn là cơ hội của anh ấy, thấy anh ấy là nhân viên lâu năm đều có công lao và khổ lao, vốn đã cân nhắc anh ấy. Kết quả Thư Ninh xuất hiện, xuất sắc hơn anh ấy rất nhiều. Tuy thời gian làm việc ngắn, nhưng cô ấy đã phát hiện ra mấu chốt vấn đề đối với một số sản phẩm sau khi bán gặp rất nhiều phàn nàn, đó là cống hiến quan trọng cho công ty. Tính cô ấy dịu dàng nhưng năng lực công việc mạnh, có danh tiếng tốt trong toàn thể công ty, quản lý bỗng chốc quyết định đề bạt Thư Ninh.”

“Mà Ngu Phi Viễn và Thư Ninh cùng một bộ phận, cho nên nếu đề bạt Thư Ninh thì không thể đề bạt Ngu Phi Viễn, nhưng mọi người đều không cho là chuyện lớn, còn trêu đùa bọn họ dù sao cũng là vợ chồng, phù sa sông không chảy ruộng ngoài.”

Ninh Uyển cảm thấy cuối cùng cô cũng nắm được manh mối then chốt trong một mớ manh mối hỗn độn: “Cho nên sau khi Thư Ninh từ chức, đã đề bạt Ngu Phi Viễn?”

“Đúng vậy.” Đinh Tuệ nói xong, cũng thấy hơi ngại, “Xin lỗi, những chuyện này đều là suy đoán qua quýt của tôi, gia đình mỗi người đều có chuyện khó nói, tình hình cụ thể của họ, vẫn là đương sự trong cuộc rõ ràng nhất.”

Thật sự là những suy nghĩ tinh tế vô tình nói ra của Đinh Tuệ, nhưng trong lòng Ninh Uyển dần dần có suy đoán: Thư Ninh luôn nghĩ rằng Ngu Phi Viễn không muốn cô ấy đi làm là vì anh ấy chủ nghĩa đàn ông, cảm thấy đàn ông nên nuôi gia đình, phụ nữ không nên xuất đầu lộ diện khổ sở kiếm tiền, nhưng...chẳng lẽ ý đồ thực sự của Ngu Phi Viễn là không hy vọng Thư Ninh - người vợ cùng chuyên môn với mình, năng lực mạnh hơn mình xuất hiện ở nơi làm việc?

Giữa chị em ruột còn có lòng ghen ghét với nhau, vậy giữa vợ chồng chưa chắc không có chuyện đó.

Đánh giá từ những tình tiết hai người họ yêu đương trong quá khứ mà Thư Ninh kể lại, hoàn toàn không nghi ngờ giữa Thư Ninh và Ngu Phi Viễn từng là sự hạnh phúc và yêu thương lẫn nhau, nhưng trong tình yêu của Ngu Phi Viễn, có phải cũng pha trộn sự ghen tỵ với tài năng của Thư Ninh? Vì thế luôn chèn ép cô ấy dù vô ý hay cố ý, giống như muốn chặt đôi cánh của cô ấy, vĩnh viễn giam cầm cô ấy ở nhà?

Rõ ràng Đinh Tuệ đầy nuối tiếc về việc Thư Ninh từ chức: “Nói thật lòng, nhân tài như Thư Ninh không làm việc trong ngành này quả thực là sự lãng phí. Lúc đầu nghe tin cô ấy nghỉ việc về chăm gia đình, tôi khuyên cô ấy rất lâu. Tôi cũng trạc tuổi cô ấy, cũng có thời gian kết hôn tương đương và có con giống cô ấy, tôi biết người mẹ công sở vất vả thế nào, nhưng cứ kiên trì sẽ có báo đáp, ít nhất tôi cũng có chỗ đứng và sự nghiệp cho riêng mình, chứ không phải mỗi ngày vây quanh đàn ông con cái một mẫu đất ba phần điền này.”

“Con người ấy, không thể không làm gì cả. Hiện giờ con cô ấy còn nhỏ, xung quanh đứa bé còn nhiều chuyện cô ấy có thể làm, nhưng đến khi con gái lớn hơn, có thế giới riêng và vòng tròn của nó, nó sẽ không cần cô ấy nữa, lúc đó mỗi ngày cô ấy sẽ làm gì? Thiên tài như cô ấy, ở tuổi này đi làm lại còn có thể theo kịp nhịp độ công việc. Nhưng qua vài năm nữa, cho dù muốn quay lại cũng không thể quay lại...”

Đinh Tuệ nói đến đây, cô cảm thấy tiếc nhưng đồng thời cũng thấy có chút may mắn: “May mà chồng tôi rất ủng hộ sự nghiệp của tôi, có lúc bận rộn phải tăng ca, anh ấy giúp tôi trông con. Thư Ninh luôn nói cô ấy là phụ nữ, cần giúp đỡ Phi Viễn nhiều hơn, nhưng ý nghĩa của hôn nhân không phải giúp đỡ lẫn nhau sao? Tại sao tôi luôn cảm thấy cô ấy chỉ quan tâm đến cảm xúc và lựa chọn của Phi Viễn? Nếu như hôn nhân giữa Phi Viễn và cô ấy buộc cô ấy phải tự hy sinh mình, vậy nói thật, đây thực sự không phải một cuộc hôn nhân tốt đẹp, cho dù Ngu Phi Viễn có bạo lực gia đình hay không.”

Cảm giác Đinh Tuệ cho người khác thấy không dịu dàng như Thư Ninh, thế nhưng cô ấy lý trí, suy nghĩ rõ ràng hơn Thư Ninh. Cô ấy biết mình muốn gì, biết sống thế nào cho bản thân, thấu đáo và có năng lực. Cô ấy và Thư Ninh đưa ra lựa chọn hoàn toàn không giống nhau, thế nên cũng có cuộc sống hoàn toàn khác nhau.

Đinh Tuệ nhìn thời gian, cười với Ninh Uyển và Phó Tranh: “Thời gian nghỉ trưa sắp kết thúc, nếu như còn bất kỳ vấn đề gì có thể liên lạc với tôi, tôi đi về làm việc đây.”

***

Mặc dù đã nói chuyện với Đinh Tuệ rất lâu, nhưng xét về cuộc ly hôn tranh giành quyền nuôi con thì thực sự không có bằng chứng trực tiếp nào có giá trị, thậm chí từ lời của Đinh Tuệ, không khó suy ra cuộc sống hàng ngày của Ngu Phi Viễn khá “bình thường”, cảm giác tồn tại không quá lớn, nhưng lại cho người khác cảm thấy anh ấy khá ổn.

“Vậy có cần đến trường học của Thư Ninh và Ngu Phi Viễn nữa không?” Phó Tranh mím môi, “Chúng ta có nên thay đổi tư duy và nghĩ đến bước đột phá khác không?”

Sự thực là như vậy, nhưng Ninh Uyển vẫn quyết định đến trường học một chuyến, cô vẫn còn có chút chuyện muốn xác nhận.

***

Thư Ninh và Ngu Phi Viễn tốt nghiệp trường đại học trọng điểm của thành phố Dung, thầy giáo hướng dẫn là người có danh tiếng trong lĩnh vực máy móc công trình: Cố Diệp Quân.

Ninh Uyển gọi điện thoại cho Thư Ninh: “Cô có thể hẹn giáo sư Cố không? Chúng tôi có vài chuyện nhỏ muốn tìm hiểu thêm.”

Kết quả Thư Ninh không quá ngại ngần khi hẹn Đinh Tuệ, nhưng lúc này lại mở lời từ chối: “Tôi đã tốt nghiệp nhiều năm, có lẽ giáo sư Cố đã sớm không nhớ người sinh viên là tôi nữa, hơn nữa chuyện thời sinh viên có thể giúp ích gì cho tình hình hiện tại của tôi sao? Giáo sư Cố rất bận, tôi cảm thấy ông ấy sẽ không tiếp hai người đâu... Hơn nữa, chuyện tôi và Ngu Phi Viễn ly hôn cũng không muốn để thầy giáo biết. Dù sao bên ông ấy có lẽ chẳng có chứng cứ nào giúp tôi giành quyền nuôi con.”

Nói có lý, nhưng những chuyện Ninh Uyển muốn tìm hiểu không phải điều đó. Cô có một suy đoán rất quan trọng cần được xác minh, chỉ là không có sự giới thiệu của Thư Ninh, lại không thể nói mục đích thực sự vì tôn trọng mong muốn riêng tư của cô ấy, thế nên muốn tiếp cận Cố Diệp Quân lấy thông tin đáng tin cậy càng thêm khó khăn.

Thế nhưng lúc cô đang do dự có nên từ bỏ chuyện đến trường học hay không, Phó Tranh ngay bên cạnh cũng mở lời: “Nếu như cô đã cảm thấy cần thiết đến trường, vậy thử đi.” Nét mặt Phó Tranh dịu dàng, “Tôi đi cùng cô.”

Phó Tranh có một giọng nói rất hay, trong từ tính có chút mê hoặc, ban đầu Ninh Uyển có hơi dao động, nhưng anh như vậy khiến cô chỉ muốn tin vào trực giác của mình, mà 4 chữ “Tôi đi cùng cô” khiến tim cô đập nhanh không rõ lý do, rõ ràng ra ngoài xử lý án, lại làm giống như một hoạt động không chính đáng nào đó.

Cô ném những suy nghĩ lung tung vớ vẩn ra khỏi đầu, gắng giọng giả vờ bình tĩnh: “Vậy đi thôi, nếu giáo sư Cố không đồng ý thì thôi, ít nhất đã thử một lần.”

Sau khi đã cố gắng, ngay cả khi không có thông tin như mong muốn, nhưng cũng không hổ thẹn với lòng.

***

Ninh Uyển vội vã đến trường cùng Phó Tranh với tâm lý có lẽ không thành công, hôm nay tình cờ giáo sư Cố cũng lên lớp, hai người hỏi mấy sinh viên, tìm được tòa dạy chuyên ngành máy móc công trình, đợi ngoài lớp học 10 phút, cuối cùng cũng thấy giáo sư Cố kết thúc tiết học.

“Hôm nay học đến đây, bài tập về nhà đã gửi lên app dạy học. Tuần sau tôi phải đi công tác tham gia một diễn đàn học thuật.” Ông vừa nói vừa chỉ vào bạn nữ ngồi hàng đầu tiên, “Trong thời gian đó nếu các em có câu hỏi về bài tập không liên lạc được với tôi, có thể liên hệ Diêu H. Còn nữa, tiểu luận của tiết trước các em nộp cho Diêu H. sau tiết học.”

Giáo sư Cố là một người đàn ông tướng mạo uy nghiêm, ngoài 50 tuổi, tuy tóc đã bạc nhưng tinh thần dồi dào mạnh mẽ, ông đeo cặp kính quý ông cổ hủ, đôi mắt sắc lạnh, giọng nói sang sảng.

Đây là lớp học của sinh viên chính quy, cô gái tên Diêu H. đó có lẽ là nghiên cứu sinh ông hướng dẫn, giúp đảm nhận một phần công việc trợ giảng.

Vốn dĩ giáo sư Cố chuẩn bị rời khỏi lớp học từ sớm, nhưng một số sinh viên lên bục giảng đặt câu hỏi, ôn dừng lại một cách kiên nhẫn, trả lời câu hỏi với thái độ cẩn thận, Diêu H. cũng đang ghi chép gì đó.

Ninh Uyển kiên nhẫn đợi giáo sư một lúc, sau khi giải đáp câu hỏi của sinh viên cuối cùng, ông bước ra ngoài đầu tiên.

“Xin chào giáo sư Cố, tôi là Ninh Uyển và là luật sư, đây là giấy chứng nhận của tôi. Tôi muốn xác nhận vài thông tin với ông về một sinh viên cũ của ông, không biết ông có tiện không?”

“Là sinh viên nào? Chưa chắc tôi đã nhớ.”

Thái độ thân thiện của giáo sư Cố đã cho Ninh Uyển chút tự tin, thế nhưng ngay khi cô vừa nói hai chữ “Thư Ninh”, Cố Diệp Quân đã biến sắc.

“Không quen biết!”

Ông sầm mặt vứt lại ba chữ, không để ý tới cả phép xã giao, đã vòng qua Ninh Uyển tự mình rời đi.

Mặc dù nói không quen biết, nhưng dáng vẻ vô cùng tức giận của giáo sư Cố dễ dàng nhận thấy ông nhớ rõ Thư Ninh, thậm chí còn có ấn tượng sâu sắc.

Thế nhưng rõ ràng Thư Ninh rất có năng khiếu, thành tích học cũng xuất sắc, nhẽ ra nên là loại sinh viên mà thầy giáo thích, tại sao giáo sư Cố vừa nghe tên cô ấy lại giống như có chết cũng không gặp lại...

Mặc dù không mong đợi sẽ nghe ngóng được gì từ trường học, nhưng kết quả lại tệ hơn tưởng tượng. Ninh Uyển hơi chán nản, nhưng Phó Tranh lại ngăn cô lại: “Đợi chút.”

Nhìn theo ánh mắt của Phó Tranh, Ninh Uyển mới phát hiện Diêu H. vẫn đang thu bài tập trong lớp học.

Phó Tranh mỉm cười với Ninh Uyển, sau đó đi về phía Diêu H. Từ khoảng cách của Ninh Uyển, không nghe ra cụ thể anh đang nói gì với Diêu H. Cô chỉ thấy khuôn mặt của Diêu H. đỏ lên nhanh chóng, sau đó nhìn Phó Tranh một rụt rè và ngượng ngùng, nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác, liên tục vén tóc ra sau tai để giả bớt sự căng thẳng của chính mình.

Phó Tranh cao ráo chân dài, cô nhìn anh nhiều nên không cảm thấy thế. Hiện giờ anh đứng giữa đám nam sinh đại học trẻ tuổi, mới phát hiện anh khoác lên mình khí chất càng nổi bật hạc đứng bầy gà, giống như rượu ngon đúng lúc, vừa nồng đậm vừa mát lạnh, mang nét quyến rũ riêng của một người đàn ông trưởng thành, từng cử chỉ và khuôn mặt đều là khí chất mà các chàng trai trẻ không thể bắt chước được. Nhìn thế này, Phó Tranh trông khá đẹp trai.

Cũng không biết anh nói gì, Diêu H che miệng cười một tiếng như đang thích thú, lông mi rung lên như một cánh quạt nhỏ. Cô gái này cũng rất thanh tú, đứng bên cạnh Phó Tranh cũng khá đẹp mắt và xứng đôi. Nếu lúc bình thường, Ninh Uyển không chừng sẽ muốn thưởng thức, nhưng giờ đây, cô đứng một bên, trong lòng giãn nở một số cảm xúc không giải thích được. Ninh Uyển chỉ cảm thấy mình giống như một quả bóng bay, như có thể nổ bất cứ lúc nào, trái tim cô chua xót nhưng thể bị nhồi chặt một quả chanh.

May mắn thay trước khi cô bị chua xót nổ chết, cuối cùng Phó Tranh cũng dẫn Diêu H đến chỗ Ninh Uyển, anh nhìn Ninh Uyển cười: “Tôi đã thử hỏi Diêu H, cô ấy hiện là nghiên cứu sinh tiến sĩ do giáo sư Cố hướng dẫn, nhưng cử nhân và thạc sĩ đều học ở đây. Lúc học cử nhân đã nghe về Thư Ninh, Thư Ninh từng là trợ giảng của họ vào thời điểm đó, đó là sinh viên mà giáo sư Cố tự hào coi trọng nhất. Cô có vấn đề gì có thể hỏi bọn họ.”

Ninh Uyển nhanh chóng trở lại trạng thái làm việc, cô trở nên nghiêm túc, nhìn Diêu H: “Nếu như Thư Ninh trước kia đã là sinh viên mà giáo sư Cố tự hào, tại sao khi nãy tôi hỏi ông ấy, ông ấy chỉ nói không quen biết, còn rất chống đối? Không biết đã xảy ra chuyện gì?”

Diêu H nhìn Phó Tranh, cân nhắc một hồi mới mở lời: “Thầy Cố khi trước thực sự rất thích chị Thư Ninh. Ban đầu thầy hy vọng chị ấy có thể nối nghiệp thầy, động viên chị ấy tiếp tục nghiên cứu học thuật, ở lại trường dạy học. Sau đó chị Thư Ninh suy nghĩ muốn đi làm, thầy Cố cũng rất ủng hộ, còn giới thiệu mấy công ty lớn cho chị ấy, đáng tiếc cuối cùng là...”

“Cuối cùng Thư Ninh chọn kết hôn sinh con, làm một người vợ toàn thời gian?”

“Đúng thế. Thầy Cố cảm thấy chị ấy quá lãng phí thiên phú, nhưng chỉ vậy thôi thì thầy cũng sẽ không tức giận như thế. Lựa chọn cá nhân của chị Thư Ninh tuy thầy không tán đồng nhưng cũng tôn trọng, nguyên nhân khiến thầy và chị Thư Ninh trở nên như vậy vì chị ấy dần xa cách thầy Cố ngay sau khi kết hôn.”

Chưa nói đến Ninh Uyển, Phó Tranh cũng chau mày: “Giữa cô ấy và giáo sư Cố có mâu thuẫn gì không?”

“Tôi chưa từng nghe thấy. Thầy Cố thực sự thích chị Thư Ninh, trước kia luôn mở miệng khen chị Thư Ninh thế này thế kia, lúc giảng bài giáo huấn chúng tôi một hồi và bảo chúng tôi phải lấy chị Thư Ninh làm chuẩn, hơn nữa thầy Cố đều đối xử rất tốt với mỗi sinh viên chúng tôi, thầy tuyệt đối không phải kiểu giáo viên hướng dẫn chèn ép nghiên cứu sinh.”

Diêu H cắn môi: “Thực ra, sau khi tốt nghiệp rồi kết hôn, chị Thư Ninh không chỉ xa lánh mỗi thầy Cố, có cảm giác như chị ấy triệt để cắt đứt gần như tất cả mối quan hệ ban đầu trong trường.” Cô ngừng lại giải thích, “Lúc trước tôi cũng add wechat của chị Thư Ninh, kết quả có lần tôi muốn thông báo cho chị ấy lễ kỷ niệm trường mới phát hiện bị chị ấy xóa liên lạc. Tôi hỏi các bạn học khác bao gồm những bạn học cùng thời với chị ấy, những giáo viên vẫn đang dạy ở trường cũng bị xóa hết. Cũng là lúc đó thầy Cố mới phát hiện chính mình cũng bị xóa...”

“Xóa hết tất cả các bạn?”

“Ừm, đúng vậy. Tôi hỏi một vòng, mọi người đều bị xóa không có ngoại lệ. Thầy Cố sợ chị Thư Ninh xảy ra chuyện gì, còn nhờ người nghe ngóng. Kết quả phát hiện người ta rất ổn, chỉ là không muốn liên lạc với mọi người mà thôi...”

“Đó là lý do tại sao giáo sư Cố có thái độ như vậy với Thư Ninh?”

Diêu H gật đầu: “Kể từ đó, không thể nhắc đến tên chị Thư Ninh trước mặt thầy Cố nữa. Thầy Cố cảm thấy mình đối xử hết tâm hết lòng với sinh viên này, nhưng tất cả bạn tốt đều bị xóa, thực sự là...”

Chẳng trách vừa rồi Cố Diệp Quân lại tức giận như vậy. Đặt mình vào vị trí đó mà nghĩ cũng hoàn toàn dễ hiểu. Sinh viên mà mình trước giờ luôn miệng khen ngợi, cho dù chưa từng nghĩ đến sự báo đáp của đối phương nhưng dù sao cũng không đến mức rơi vào kết cục bị sinh viên cố tình xóa khỏi vòng tròn xã hội. Đổi lại là ai đều sẽ tức giận, đều sẽ “dù chết cũng không gặp lại” Thư Ninh.

Diêu H nói càng nhiều, nghi hoặc trong lòng Ninh Uyển càng lớn bởi vì Thư Ninh không giống loại người vong ơn bội nghĩa. Tính cách cô ấy không nóng không lạnh, đến mức dễ bị bắt nạt. Tuy năng lực chuyên môn xuất sắc nhưng không quá quyết đoán, cũng không phải là người có chủ kiến lắm, như vậy mới bị tư tưởng “Nam đối ngoại nữ đối nội” của Ngu Phi Viễn tẩy não. Ngu Phi Viễn bảo cô ấy làm gì cô ấy làm thế, câu chuyện xóa mọi bạn bè và thầy giáo quen biết vốn không giống cô ấy chủ động làm....

“Tại sao thầy Cố và mọi người nhận ra Thư Ninh không muốn liên lạc với mọi người?”

Diêu H mím môi nói: “Bởi vì chúng tôi đã liên lạc với đàn anh Ngu Phi Viễn, không phải chị Thư Ninh đã kết hôn với anh ấy sao? Không tìm được chị Thư Ninh, dĩ nhiên chúng tôi nghĩ đến đàn anh đầu tiên, cũng may đàn anh còn giữ lại phương thức liên lạc với chúng tôi. Kết quả chúng tôi dò hỏi chuyện của chị Thư Ninh, đàn anh cực kỳ khó xử, lúc đầu cũng không chịu nói, sau đó không nhịn được nói ra sự thật. Thì ra anh ấy cũng từng khuyên chị Thư Ninh đừng làm như vậy, nhưng chị Thư Ninh cảm thấy dù sao mình cũng làm vợ toàn thời gian, không cần thiết duy trì tình cảm với những sinh viên nghèo học máy móc như chúng tôi và những giáo sư già nhiều tài nguyên xã hội nữa.”

Không chỉ Ninh Uyển, Phó Tranh cũng phát giác ra có điều không đúng: “Ngu Phi Viễn nói như vậy?”

Dù sao đi nữa, nếu là một người chồng thực sự yêu vợ đều không nên chỉ trích những khuyết điểm của cô ấy trước mặt người ngoài. Cho dù vợ mình sai, cũng nên cố gắng hết sức giữ gìn hình ảnh của cô ấy. Nhưng Ngu Phi Viễn không làm như vậy, không những không giữ gìn ngược lại vẽ vợ mình thành hình tượng con buôn vong ơn bội nghĩa...

Diêu H nhìn Phó Tranh, mặt hơi đỏ: “Ừm, đúng vậy, thực ra đàn anh còn nói...”

“Thực ra còn phàn nàn với cô Thư Ninh có khuyết điểm như vậy, còn cay đắng ám chỉ với cô hôn nhân của anh ấy có những khía cạnh không hạnh phúc không như ý?”

Diêu H sững sờ, nhìn Phó Tranh hơi kinh ngạc: “Sao luật sư Phó biết?”

Phó Tranh không trả lời, anh nhìn Ninh Uyển mà Ninh Uyển cũng đã nhận được thông điệp từ ánh mắt của anh: Anh ấy cũng nhận ra.

Trong lòng Ninh Uyển có chút nặng nề, phỏng đoán lúc trước của cô dường như là đúng.

Cô hít sâu một hơi: “Nếu như tôi đoán không nhầm, sau khi anh ấy như vậy, cô đã an ủi anh ấy, sau đó anh ấy tự nhiên cảm ơn cô, hơn nữa còn nói vài lời khen kiểu như cô là cô gái dịu dàng chu đáo, hiểu ý người, trong lời nói thật lòng có chút ám muội? Đúng không?”

Diêu H gật đầu, nhưng lập tức giải thích: “Nhưng tôi chưa từng trả lời anh ấy, bởi vì tôi cảm thấy đàn anh đã kết hôn, tôi tiếp xúc thân mật quá không thích hợp.”

Ninh Uyển có chút tán thưởng: “Cô đã làm đúng. Hơn nữa anh ấy có thể không chỉ phàn nàn vợ mình tìm kiếm sự an ủi với riêng một đàn em như cô.” Cô nhìn Diêu H, giống như nghĩ ra điều gì tiếp tục nói: “Tôi có thể hỏi cô đánh giá của giáo sư Cố về Ngu Phi Viễn không? Dù sao Ngu Phi Viễn cũng là tiến sĩ ông ấy hướng dẫn.”

Diêu H có chút do dự, Phó Tranh lại chăm chú nhìn cô ấy, trên mặt anh mang ý cười dịu dàng: “Diêu H, chúng tôi thật sự rất cần sự giúp đỡ của cô.” Đôi mắt đen sáng đẹp đẽ của anh cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Diêu H, “Cô có thể giúp chúng tôi một chút không?”

Người đàn ông này... Sắc đẹp gì cũng bán hết....

Ninh Uyển lập tức há mồm trợn mắt, khi Phó Tranh lần đầu đến xã khu nề nếp, lãnh diễm cao quý, thần thánh bất khả xâm phạm bao nhiêu. Đừng nói anh ấy muốn dùng mỹ nhân kế với người khác, nếu người khác dùng mỹ nhân kế với anh, chỉ sợ sẽ nhận được một cái trừng mắt của anh, nhưng giờ đây... rất thực tế... rất biết tận dụng tối đa nhan sắc....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương