Khuyên Anh Nên Sớm Thích Em
-
Chương 44
Phó Tranh được ăn một bữa Michelin miễn phí, xem phim không mất tiền và lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác xem phim cực đã của cặp tình nhân ghế VIP. Mặc dù đối tượng là Trần Thước, nhưng nhìn chung trải nghiệm vẫn khá thú vị.
Hôm sau đi làm, anh càng thấy thoải mái sảng khoái, chỉ là Trần Thước lần này không bộc lộ rõ ý thù địch với anh. Trải qua chuyện lần này, cậu ta ngược lại trầm ổn hơn, không để lộ vui buồn trên mặt. Liên tiếp mấy ngày, cậu ta không những không âm thầm phân tranh cao thấp trong công việc với Phó Tranh, cũng không còn cả việc luôn miệng khiêu khích và cái nhìn chằm chằm nữa.
Phó Tranh vốn tưởng rằng cậu ta càng đấu càng hăng, thất bại liên tiếp vẫn tiếp tục đấu, không ngờ Trần Thước lại chấm dứt chiến tranh như vậy, giống như Phó Tranh đã trang bị đầy đủ vũ trang chỉ đợi sự tấn công của đối phương, kết quả đối thù ở giây tiếp theo đã đầu hàng bất ngờ như vậy.
Xem ra tình cảm với Ninh Uyển không sâu sắc lắm. Anh chỉ phản công nhẹ trước sự bài xích thù địch của Trần Thước, người này lại giống như quả bóng da bị dồn nén chạy mất hút, không khỏi khiến Phó Tranh cảm khái, quả nhiên thanh niên không có quyết tâm chứ đừng nói kiên trì.
Nghĩ như vậy Phó Tranh thấy vui thay cho Ninh Uyển, dẫu sao anh làm như này, thay cô loại bỏ một kẻ theo đuổi vốn không có bền chí, cũng coi như làm điều thiện mỗi ngày.
“Dù sao đi nữa, trong vụ án này, cuối cùng tôi vẫn thấy nên thương lượng thỏa thuận hòa giải với đối phương, nếu như phải kiện tụng....”
Vào cuối tuần hiếm hoi, Phó Tranh lại hẹn Cao Viễn uống trà ở câu lạc bộ tư nhân cao cấp.
Cao Viễn không cố hỏi đến chi tiết cuộc sống của Phó Tranh, nhưng chỉ nhìn từ góc độ nhếch môi khi uống trà, có thể thấy tâm trạng Phó Tranh hôm nay không tệ, thế nhưng vẫn hơi lơ đãng, bởi vì đây đã là lần thứ ba anh phân tâm khi Cao Viễn nói về vụ án.
“Cậu có đang nghe không thế?” Cao Viễn hơi bất đắc dĩ, “Sao không chăm chú thế? Không phải là có tâm sự gì chứ?”
Phó Tranh đặt chén trà xuống, bình tĩnh đáp: “Tôi có thể có tâm sự gì chứ?” Anh cười, “Không có tâm sự gì cả, gần đây đều khá thuận lợi.”
“Vậy khi nào cậu về tổng bộ với thân phận đối tác cấp cao?” Cao Viễn lại lầu bầu, “Không phải lúc đầu đã nói tháng sau sẽ về sao? Xin cậu tham gia sớm chút được không? Tôi sắp bị mấy đối tác cấp cao khác làm phiền chết rồi, suốt ngày tạo áp lực cho tôi, nếu cậu gia nhập rồi nhanh chóng tiếp khách, tạo doanh thu cho tôi, bịt miệng mấy đối tác khác.”
Phó Tranh gần như không nghĩ ngợi: “Một thời gian nữa.”
Lần này tới lượt Cao Viễn không vui, anh ấy cao giọng: “Không phải cậu đã làm những vụ án xã khu thành thạo lắm rồi sao? Những thao tác thực tế nên học đã học rồi, trải nghiệm cuộc sống thứ nên trải nghiệm cũng đã trải nghiệm rồi, xã khu còn thứ gì hấp dẫn cậu nữa?”
Phó Tranh liếc Cao Viễn, nói với vẻ đứng đắn: “À, tôi cảm thấy xã khu còn nhiều chi tiết vụ án đáng để học hỏi nghiên cứu, hơn nữa nếu tôi ở đó có thể giúp Ninh Uyển giải quyết không ít vụ án tồn đọng.”
“Nhưng gần đây tôi đã điều Trần Thước qua đó rồi, có cậu ta ở những vụ án cũng sẽ không tồn đọng quá nhiều...” Nhưng vừa nói đến điều này, Cao Viễn đã tự vỗ đầu mình và tự phủ nhận như thể vừa tỉnh khỏi giấc mộng, “Cũng đúng, Trần Thước này bận theo đuổi yêu đương với người ta, tâm tư đều không đặt ở vụ án, đặc biệt thanh niên một khi sa vào tình yêu cuồng nhiệt, mỗi ngày đều gặp đối phương, rất dễ nhìn thấy người trong lòng mà không màng ăn uống, hoàn toàn không để tâm công việc. Trong lòng chỉ nghĩ tới yêu đương.”
Phó Tranh giật giật khóe miệng: “Không đến mức đó, tình yêu của thanh niên đến nhanh đi cũng nhanh, có lẽ chẳng còn suy nghĩ yêu đương nữa, gần đây khá an phận thủ thường trong công việc.”
Nét ngưỡng mộ hiện lên trên gương mặt Cao Viễn: “Không ngờ thanh niên trẻ như Trần Thước làm việc rất ổn trọng, hoàn toàn không vì yêu đương ảnh hưởng công việc, khá quyết tâm!” Anh không nhịn được cảm khái, “Chàng trai Trần Thước này cũng khá công tư phân minh, loại chuyện theo đuổi người ta tiến hành trong thời gian riêng tư...”
Phó Tranh vốn hơi lơ đãng, vừa nghe đến đây có chút bất ngờ, anh nhìn Cao Viễn, chau mày hỏi: “Cậu ta theo đuổi riêng tư? Là ý gì? Cậu nghe thấy tin đồn gì?”
Cao Viễn gật gật đầu: “Chàng trai này khá biết suy tính, nghe nói hôm nay cố ý tổ chức thi đấu bóng rổ gọi Ninh Uyển qua cổ vũ cho mình... Hôm qua lúc tôi ở tổng bộ thấy cậu ta đang lôi kéo người, cố gắng tìm mấy người cũng thích chơi bóng rổ làm nền, cũng khá khéo léo, mời bọn họ đi ăn trước, có lẽ đã nhờ vả rõ ràng, bảo người ta lúc thi đấu khẽ nhường cậu ta một chút.”
Cao Viễn cảm khái: “Xem người ta đi, đầu óc nhanh nhạy thật đó! Đàn ông đẹp trai nhất là lúc nào? Đương nhiên là lúc đánh bóng rổ vạn người chú ý rồi! Gọi Ninh Uyển đến cổ vũ cho mình, mà mình lại phi nước đại trong sân, phát ra ánh hào quang trước những thành viên làm nền còn lại, nếu tôi mà là nữ, trong chớp mắt cũng sẽ choáng ngợp bởi thứ hóc môn tiết ra như mưa thế này. Tư duy thanh niên bây giờ thật sinh động.”
“Nghĩ xem tuổi trẻ thật tốt, cảm giác mối tình đầu đó, khoảnh khắc trái tim đập mạnh đó, cái trò dùng tâm cơ với một cô gái không thầy dạy cũng hiểu...”
Kẻ nói vô tình người nghe hữu ý, Cao Viễn còn chưa nói xong, Phó Tranh đã cắt ngang anh ấy: “Ở đâu? Lúc nào?”
“Cái gì?”
Giọng nói của Phó Tranh bình tĩnh, anh giả vờ liếc mắt sang chỗ khác: “Trần Thước chơi bóng rổ ở đâu và khi nào?”
Cao Viễn vô thức nói: “Hình như là 3 giờ buổi chiều, ở sân bóng rổ của nhà thi đấu nào đó, là nhà thi đấu Tân Phong hay Chân Hòa nhỉ? Tôi quên mất rồi...”
Cao Viễn vốn cho rằng Phó Tranh chỉ là không có gì để nói mới tùy hứng hỏi, thế nhưng anh ấy trả lời xong như vậy, đối phương không hài lòng chút nào, hơn nữa tiếp tục truy hỏi như nhất định không tha: “Rốt cuộc là nhà thi đấu nào?”
“Sao tôi biết chứ?” Cao Viễn ngáp một cái, “Tôi cũng chỉ vô tình nghe thế thôi...”
“Ngoài Trần Thước, trong công ty còn những ai tham gia?”
“Hình như còn có Lâm Thịnh, cậu ấy thuộc đội tôi, tuần trước đi làm còn nói chuyện với tôi nên tôi nhớ.”
“Gọi đi.”
?
Cao Viễn nhìn Phó Tranh nghi hoặc: “Gì cơ?”
Phó Tranh hắng giọng, dời ánh mắt sang chỗ khác: “Gọi điện thoại cho Lâm Thịnh, hỏi rõ ràng cụ thể tổ chức ở nhà thi đấu nào.” Không đợi Cao Viễn trả lời, Phó Tranh đã lập tức bổ sung giải thích của mình như chắp vá quần áo vậy, “Đã lâu không đánh bóng rổ, cũng muốn đánh, cậu hỏi rõ ràng ở nơi nào, tranh thủ còn thời gian nhanh chóng đến đó để kịp đánh bóng cùng.”
???
Trong đầu Cao Viễn là một dàn dấu hỏi: “Tuy cậu đánh bóng rổ không tệ, nhưng thích đánh bóng từ lúc nào rồi? Không phải chê loại vận động này không có phong cách, vận động xong toàn thân mùi mồ hôi sao? Cậu nói chỉ có thanh niên chưa thấy sự đời mới chọn đánh bóng rổ, không phải mấy năm nay cậu đều đam mê đánh golf sao? Cậu đã nói người thành công đều đánh golf mà?”
Phó Tranh mím môi, giọng nói hơi không vui: “Tôi cũng rất trẻ.” Anh ngừng lại, nhấn mạnh, “Cho nên tôi cảm thấy đánh bóng rổ không phải không phù hợp khí chất của tôi, hơn nữa bóng rổ là môn vận động tập thể, dễ phát triển cảm giác hiểu biết với những cầu thủ trong môn vận động này. Tôi nghĩ lần này đánh bóng cùng Trần Thước, cũng là luật sư trẻ của công ty, tôi hòa nhập với họ sớm chút, tìm hiểu đặc điểm tính cách từng người, rất tốt cho việc chọn thành viên cho đội của tôi sau này và quản lý nhân sự của công ty.”
Tuy nghe rất có lý nhưng Cao Viễn cứ cảm thấy kỳ lạ....
Nhưng Cao Viễn không có thì giờ nghĩ nhiều, dưới sự thúc giục của Phó Tranh, anh ấy gọi điện thoại cho Lâm Thịnh, sau đó đưa câu trả lời cho Phó Tranh:
“Là nhà thi đấu Chân Hòa, 3 giờ.”
Phó Tranh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, nhà thi đấu Chân Hòa cách câu lạc bộ tư nhân này một đoạn, phải đi cực nhanh mới bắt kịp trận đấu bóng rổ 3 giờ.
Hôm nay Cao Viễn lái xe đón Phó Tranh, lúc này Cao Viễn đã cầm áo khoác lên: “Đi đi đi, đừng ngẩn ra đó, thời gian hơi gấp.”
Phó Tranh không đi theo, chỉ duỗi tay hướng Cao Viễn: “Chìa khóa xe.”
“Cậu lái xe? Tôi ngồi?”
“Ừm, tôi lái xe, cậu ngồi ở đây.”
Cao Viễn sửng sốt một chút mới phản ứng lại: “Cậu nói cậu lái xe của tôi đi, để tôi tiếp tục ngồi ở câu lạc bộ? Lẽ nào không nên gọi tôi đi cùng cậu đến trận đấu bóng rổ sao? Tuy khả năng vận động của tôi không tốt lắm, nhưng tôi có thể kêu gào nạp uy phong cho cậu mà!”
“Không cần.” Phó Tranh cười, chính thức đậy nắp quan tài kết luận cho đoạn tình bạn nhựa này, “Thân phận của cậu là đối tác, chạy đi xem luật sư trẻ tuổi trong công ty đánh bóng rổ khiến người ta không tự nhiên, hơn nữa cậu và tôi cùng xuất hiện, Ninh Uyển nhìn thấy ảnh hưởng không tốt lắm.”
Lý do thứ nhất còn có thể hiểu, nhưng lý do thứ hai là cái quỷ gì vậy? Anh ấy và Phó Tranh cùng xuất hiện tại sao Ninh Uyển nhìn thấy ảnh hưởng không tốt?
Mà đến khi Phó Tranh cầm chìa khóa xe của anh ấy rời khỏi, cuối cùng Cao Viễn mới phản ứng lại: “Ấy! Cậu lái xe của tôi, làm sao tôi về được hả Phó Tranh?”
“Gọi taxi.” Trả lời anh ấy là sự lãnh khốc vô tình của Phó Tranh: “Tiền taxi tôi sẽ thanh toán cho cậu.”
“...”
Cao Viễn nhìn theo khói xe của mình thở dài, nếu không phải do anh ấy đã biết Phó Tranh đuổi theo trận đấu, còn tưởng rằng dáng vẻ vội vàng của cậu ta là đuổi kịp mở phiên tòa 100 triệu tệ, cũng không biết cậu ta yêu bóng rổ từ lúc nào nữa...
***
Thực ra hôm nay Ninh Uyển vốn không muốn ra ngoài lắm, nhưng Trần Thước thật sự đã mời nhiều lần, dáng vẻ đáng thương mà nói thẳng với cô nếu Ninh Uyển không đi, cậu ta thậm chí còn không có người cổ vũ.
“Đàn chị, nếu như chị có việc cũng không sao, chỉ là mấy người chơi bóng với nhau như hội Lâm Thịnh đều có bạn gái hoặc em gái ruột đến cổ vũ trợ uy, nếu như tôi không có nổi một người cổ vũ, cảm thấy hơi mất mặt... Bản thân tôi cũng không quen cô gái nào, chỉ nghĩ đến chị rảnh rỗi nên mới hẹn chị đi cùng, dù sao cũng đều là đồng nghiệp trong công ty, chị đều quen hết, sau khi đánh bóng rổ xong chúng ta có thể cùng ăn một bữa gì đó.”
Trần Thước đã như vậy rồi, Ninh Uyển cảm thấy mình thực sự ngại từ chối, vì thế cuối cùng cô từ bỏ cuộc sống lười biếng cuối tuần nằm trên sofa, mặc một bộ quần áo thoải mái chạy đến nhà thi đấu.
Chỉ là không ngờ khi đến nhà thi đấu, nhìn các đồng nghiệp nam khác trong công ty cởi bỏ đồ vest, mặc lên người áo thi đấu có chút mới lạ. Khi trước cô không để ý, bây giờ nhìn lại, thân hình mấy đồng nghiệp nam trải qua tập luyện thật không tồi. Trong đó người khiến Ninh Uyển kinh ngạc nhất là Trần Thước, vậy mà cậu ấy thuộc dạng người mặc đồ nhìn gầy cởi ra lại cơ bắp, phần cơ chân nổi lên, dáng người cao nhất trong số những đồng nghiệp nam đánh bóng, diện mạo tỏa nắng đẹp trai, bỗng chốc rất giống hạc đứng giữa bầy gà.
Cũng đúng lúc này, Trần Thước đang khởi động với bóng hướng tới Ninh Uyển, anh ta lau mồ hôi, mặt mày xán lạn: “Ninh Uyển, lát nữa nhớ cổ vũ cho tôi thật tốt nhé!”
Ninh Uyển cười vẫy tay: “Tôi biết rồi, tôi biết rồi!”
Ninh Uyển thầm cười trong lòng, thực ra chàng trai Trần Thước này vốn không cần lo không có đội cổ vũ, sân bóng rổ là không gian mở, xung quanh còn có sân cầu lông và sân tennis, với diện mạo này của Trần Thước, lúc này đã thu hút không ít cô gái đánh cầu lông bên cạnh dừng lại và đứng xem, có lẽ khi bắt đầu trận đấu, tự động sẽ có đội cổ vũ người xem.
Ninh Uyển cùng bạn bè của các đồng nghiệp còn lại ngồi cùng một chỗ, cô đã mua nước trước còn mang cả khăn mặt nhỏ, chuẩn bị làm một người trợ uy xứng đáng với chức vụ, chỉ đợi Trần Thước nghỉ giữa hiệp đưa khăn và nước cho cậu ấy.
Hiện giờ trên sân đã bắt đầu trận đấu khởi động, không thể không nói dáng vẻ Trần Thước đánh bóng khá đẹp trai, bình thường là người khá dịu dàng, không ngờ dáng vẻ năng nổ tranh giành trên sân bóng, Trần Thước lại vô cùng có tính công kích, chỉ chia tách vị trí một chút đã tránh khỏi thành viên đội đối thủ, trực tiếp dẫn bóng vào rổ.
“Đẹp trai quá!”
“Lên rổ đẹp trai quá!”
Quanh sân đấu liên tục vang lên tiếng thán phục không ngừng, còn có vài nữ sinh trực tiếp móc điện thoại chụp ảnh, Trần Thước bỗng chốc là trung tâm nổi trội, anh ta úp rổ xong, treo mình trên rổ bóng đung đưa, anh ta cười với Ninh Uyển và ra dấu V thắng lợi mới nhảy xuống, cuốn áo thi đấu lau mồ hôi, sau đó lại chạy trên sân như trước.
“A A A! Cơ bụng kìa!”
“Thân hình người đàn ông này tuyệt quá.”
“Xem anh ấy vừa ra dấu V về phía chúng ta này.”
Trần Thước cũng khá lắm, chớp mắt đã hớp hồn vài khán giả nữ ngồi bên cạnh cô, đối phương bắt đầu thảo luận líu ríu về Trần Thước...
“Cậu nói anh ấy có bạn gái không?”
“Cậu muốn ra tay sao?”
“Ngộ nhỡ người ta độc thân thì muốn đi xin phương thức liên lạc, nhưng chỉ sợ anh ấy có bạn gái mất rồi, bản thân tự nhiên phá hoại tình cảm của người ta...”
Ninh Uyển nghe xong không nhịn được quay đầu cười: “Cậu ấy độc thân, là đàn em của tôi, tên là Trần Thước, làm luật sư, con người cậu ấy không tệ.” Cô nháy mắt với hai nữ sinh bên cạnh, “Cho nên muốn theo đuổi thì theo đuổi đi.”
Bàn tay tặng hoa hồng bao giờ cũng phảng phất hương thơm, Ninh Uyển đang nhìn hai nữ sinh tung tăng, bỗng cười thầm trong lòng, cô quay lại nhìn sân bóng, Trần Thước vẫn đang chạy trong sân, vừa trẻ trung vừa liều lĩnh.
Rất nhanh, trận đấu khởi động đã kết thúc, nghỉ ngơi một chút sẽ bắt đầu trận đấu chính thức.
Mà cũng lúc này, Ninh Uyển vô cùng bất ngờ, cô nhìn thấy Phó Tranh xuất hiện ở cửa sân bóng. Anh cũng mặc áo thi đấu, bình thường luôn tạo cho người khác cảm giác bình tĩnh, xa cách và trầm ổn, mà giờ đây cho dù góc nghiêng đường nét sạch sẽ linh hoạt hat dáng người cao ráo, đều mang đến cảm giác mới mẻ trẻ trung.
Trần Thước quả thực khá đẹp trai, thân hình cũng tốt, nhưng Phó Tranh chỉ đứng ở sân bóng như vậy, Trần Thước đã có chút lép vế.
Không ngờ cuối tuần Phó Tranh cũng đánh bóng rổ?
Ninh Uyển không nhịn được đứng dậy, cô vẫy tay hướng Phó Tranh: “Phó Tranh!”
Phó Tranh thấy cô, hơi sững người như khá bất ngờ, sau đó cười nhẹ bước về phía Ninh Uyển, tỏa nắng mà tuấn tú, khuôn mặt đó của anh quá có sức sát thương, anh mắt nhìn Ninh Uyển vừa chuyên chú vừa chứa ý cười khiến Ninh Uyển có chút xấu hổ khi nhìn thẳng anh.
“Trùng hợp vậy sao? Cô cũng ở sân bóng?”
Ở khoảng cách gần kề như vậy, hơi thở của Phó Tranh phảng phất ủ ra làn sóng vi diệu trong không khí, mà Ninh Uyển thậm chí còn có thể cảm thấy luồng không khí lay động nhỏ bé và sự dẫn truyền âm thanh, cảm giác tồn tại của Phó Tranh quá mãnh liệt, mãnh liệt tới nỗi toàn bộ nguyên tố tự nhiên xung quanh cô đều vì anh mà xảy ra sự biến hóa vi diệu mà phức tạp.
Mà lúc này anh cách Ninh Uyển quá gần, Phó Tranh mặc áo đấu rộng rãi, trên người mang dấu ấn của ánh nắng, thế nhưng lại không giống với chàng trai trẻ khác, trên người anh không có mùi bột giặt, thay vào đó là mùi nước hoa đàn ông nhàn nhạt, mơ hồ lúc có lúc không, khiến Ninh Uyển nghĩ tới cây tùng bách sau tuyết: Ngay thẳng, sạch sẽ, mát lạnh, nhưng vừa ổn trọng, trưởng thành, kiềm chế, khác biệt mà độc đáo, vẫn tràn đầy sức sống, vẫn có cảm giác một thiếu niên. Thế nhưng đây không chỉ là một thiếu niên, đây là một người đàn ông trưởng thành, trên người tiềm tàng một sự trưởng thành nam tính đầy sức mạnh, có sự quyến rũ mà các chàng trai trẻ không có.
Chỉ là một câu hỏi đơn giản, vẻ mặt Phó Tranh rõ ràng rất đứng đắn, nhưng Ninh Uyển hơi đỏ mặt, có lẽ anh vốn không ý thức được, nhưng khi nãy anh khẽ cúi ghé sát tai cô, khoảng cách đó quá gần, gần tới mức phá vỡ khoảng cách an toàn của Ninh Uyển, đương nhiên, Ninh Uyển nghĩ một cách có trách nhiệm, Phó Tranh nhất định chỉ vô tình, dù sao sắc mặt anh điềm tĩnh tự nhiên, nói xong cũng nhanh chóng rời khỏi tai cô.
“Trần Thước tới đánh bóng, tôi đến cổ vũ cho cậu ấy.”
Phó Tranh lộ vẻ hơi bất ngờ: “Vậy cũng thật trùng hợp.” Anh dõi theo ánh mắt Ninh Uyển nhìn sân bóng, “Tôi vốn đang sầu não vì không tìm được đồng đội, chỉ đành một mình qua đây ném bóng, nếu như Trần Thước ở đây cũng đúng lúc...”
Cũng là lúc này, Trần Thước vốn đang nghỉ ngơi trên sân bóng cũng chú ý đến Phó Tranh, anh ta gần như vừa nhìn thấy Phó Tranh, không nói lời nào đã bỏ lại Lâm Thịnh đang nói chuyện cùng anh ta, bước nhanh về phía Phó Tranh.
Trần Thước và Lâm Thịnh vào công ty cùng thời điểm, tuổi tác tương đương nhau, có nhiều sở thích giống nhau, vì vậy quan hệ giữa họ luôn rất tốt, nhưng không ngờ vào thời khắc quan trọng, Phó Tranh mà Trần Thước chỉ mới quen thời gian ngắn đã chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng Trần Thước, vừa gặp Phó Tranh, Trần Thước đã bỏ rơi Lâm Thịnh...
Quả nhiên, tình bạn giữa người với người vô cùng vi diệu giống như tình yêu, không bàn đến ai đến trước đến sau, người đến sau cũng có thể chiếm vị trí hàng đầu.
Trong lòng Ninh Uyển cảm khái, không ngờ Phó Tranh và Trần Thước đã thân nhau như vậy, hiển nhiên sau khi ăn một bữa Michelin và đi xem phim, quan hệ của hai người đã thăng hoa, sau này ba người cùng làm việc, có thể không còn chỗ đứng của cô giữa hai người này rồi, dù sao sở thích và chủ đề nói chuyện giữa đàn ông càng hòa hợp thú vị hơn...
Quả nhiên Trần Thước vừa tới trước mặt Phó Tranh đã khẽ nhíu mày: “Sao anh lại ở đây?”
“Vừa hay cũng muốn đến đánh bóng.” Phó Tranh nhìn Trần Thước với thái độ điềm tĩnh thoải mái, “Không ngờ rất trùng hợp.”
“Không trùng hợp lắm nhỉ.” Trần Thước nhìn chằm chằm Phó Tranh, giọng nói có chút tiếc nuối, “Tuy là tình cờ gặp nhau, nhưng hai đội của trận đấu đều đã đủ người, có lẽ không thể mời anh cùng tham gia, anh đừng lãng phí thời gian, thử đến sân bóng khác gần đây đi, hình như bên đó còn thiếu người.”
Phó Tranh không gấp gáp: “Không sao, tôi ở đây đợi cùng Ninh Uyển, hơn nữa nhỡ như cậu cần người dự bị thì sao?”
Đại khái Trần Thước sợ Phó Tranh đợi lâu, vô cùng khẩn thiết, giọng điệu thậm chí còn hơi kích động: “Có lẽ chúng tôi không cần đến người dự bị, anh đừng ở đây hao tổn sức lực nữa! Không đáng đâu!”
Ninh Uyển đã hơi cảm động, Phó Tranh sẵn sàng làm dự bị, cam tâm tình nguyện ngồi hàng chờ dự bị để có thể được đánh bóng cùng Trần Thước, Trần Thước lại không nỡ để Phó Tranh lãng phí thời gian, chu đáo chỉ anh đi nơi khác chơi bóng. Tuy không biết có phải cô đã bỏ lỡ chỗ nào không, nhưng loại tình bạn quan tâm chăm sóc lẫn nhau, đặt mình vào vị trí người kia, suy nghĩ cho người kia thật sư vô cùng khiến người cảm động.
Trần Thước không tiếp tục khuyên bảo Phó Tranh nữa, chỉ nhìn anh, thế nhưng không biết có phải trận đấu khởi động ban nãy quá kịch liệt không, mắt thường cũng thấy sắc mặt của Trần Thước càng ngày càng khó coi, khó coi tới nỗi Ninh Uyển đã để ý:
“Trần Thước, có phải cậu thấy chỗ nào không thoải mái không? Sắc mặt tệ như vậy, nếu không được thì để Phó Tranh vào sân thay cậu đi.”
Kết quả cô vừa nói như vậy, tuy sắc mặt Trần Thước càng khó coi hơn, nhưng giọng nói vẫn rất kiên trì: “Không sao, tôi vẫn ổn, không thể thay người chơi vào sân, tôi sẽ chơi đến cùng trong những trận đấu bình thường.”
Sắc mặt sa sầm như vậy... Ninh Uyển nghĩ ngợi một cách chân thành, nhất định là gần đây Trần Thước phơi nắng nhiều quá, bản thân cô không hề để ý.
“Trần Thước, nhanh lên! Sắp bắt đầu rồi!”
Có lẽ trong lòng vô cùng coi trọng người bạn Phó Tranh này, hình như Trần Thước còn lời nào muốn nói, thế nhưng các thành viên trong đội đã gọi anh ta, anh ta chỉ có thể trao cho Phó Tranh cái nhìn sâu sắc, rời khỏi Phó Tranh với vẻ mặt không cam tâm tình nguyện.
Nhưng đối với sự lưu luyến lưỡng lự của Trần Thước, Phó Tranh khá thờ ơ, anh cũng không nói gì, chỉ ngồi xuống, sau đó lấy điện thoại giống như đang nhắn tin.
Ninh Uyển có chút không nỡ, đã mặc áo đấu rồi, không thể đánh bóng chẳng phải quá đáng tiếc hay sao, vì thế khuyên nhủ anh: “Hay anh thử đến sân bóng khác đi, không chừng sân khác người ta còn thiếu người đó.”
Nhưng tiếc là Phó Tranh khá kiên quyết, anh cười với Ninh Uyển: “Không sao, tôi dự bị.”
“Nhưng chưa chắc trong đội có người đột ngột ra sân giữa chừng, có thể anh phải ngồi băng ghế dự bị cả trận đấu đó, cuối tuần hiếm khi đánh bóng, như vậy không thể vận động rồi.”
Chỉ là cho dù đã thuyết phục anh như vậy, Phó Tranh vẫn rất ôn hòa, cũng không biết do tự tin hay tự mình an ủi, anh bình tĩnh nói: “Sẽ không, sẽ cần dự bị.”
...
***
Mà ở bên này, cuối cùng Cao Viễn cũng lên taxi sau sự chờ đợi dài đằng đẵng, câu lạc bộ tư nhân chọn lần này khá hoang vu, Cao Viễn đợi rất lâu cuối cùng mới gọi được xe, kết quả vừa lên xe, tin nhắn của Phó Tranh liền tới.
“Sắp xếp chút công việc cho Lâm Thịnh.”
?
Cao Viễn vẫn chưa nghi ngờ xong, tin nhắn thứ hai của Phó Tranh đã tới.
“Công việc nào đó yêu cầu lập tức quay về tổng bộ tăng ca.”
Tiếp theo là tin nhắn thứ ba, thứ tư.
“Ghi chú thích urgent.”
“Nói cậu ta nhất định phải phản hồi trong nửa tiếng.”
???
Có lẽ đã đợi một lúc mà vẫn chưa thấy câu trả lời của Cao Viễn, rất nhanh, Phó Tranh lại gửi cho Cao Viễn tin nhắn thứ năm.
“Tôi có thể giúp cậu miễn phí một vụ tư vấn phá sản, chỉ cần cậu sắp xếp công việc cho Lâm Thịnh trong vòng 5 phút.”
Chốt kèo!
Cao Viễn hoàn toàn không tò mò động cơ của Phó Tranh, cũng không muốn biết giữa Lâm Thịnh và Phó Tranh rốt cuộc là thế nào, chuyện này có liên quan gì tới anh ấy chứ? Chẳng qua là bán cấp dưới của đội mình mà thôi, như vậy có thể giành được sự hướng dẫn và tư vấn miễn phí của Phó Tranh, đây không phải một chuyện vô cùng có lợi sao? Còn chần chừ gì nữa?
Anh ấy lập tức cầm điện thoại, vì để thể hiện sự cấp bách của công việc, sau khi hắng giọng, anh ấy trịnh trọng gọi điện cho Lâm Thịnh.
____________
Hôm sau đi làm, anh càng thấy thoải mái sảng khoái, chỉ là Trần Thước lần này không bộc lộ rõ ý thù địch với anh. Trải qua chuyện lần này, cậu ta ngược lại trầm ổn hơn, không để lộ vui buồn trên mặt. Liên tiếp mấy ngày, cậu ta không những không âm thầm phân tranh cao thấp trong công việc với Phó Tranh, cũng không còn cả việc luôn miệng khiêu khích và cái nhìn chằm chằm nữa.
Phó Tranh vốn tưởng rằng cậu ta càng đấu càng hăng, thất bại liên tiếp vẫn tiếp tục đấu, không ngờ Trần Thước lại chấm dứt chiến tranh như vậy, giống như Phó Tranh đã trang bị đầy đủ vũ trang chỉ đợi sự tấn công của đối phương, kết quả đối thù ở giây tiếp theo đã đầu hàng bất ngờ như vậy.
Xem ra tình cảm với Ninh Uyển không sâu sắc lắm. Anh chỉ phản công nhẹ trước sự bài xích thù địch của Trần Thước, người này lại giống như quả bóng da bị dồn nén chạy mất hút, không khỏi khiến Phó Tranh cảm khái, quả nhiên thanh niên không có quyết tâm chứ đừng nói kiên trì.
Nghĩ như vậy Phó Tranh thấy vui thay cho Ninh Uyển, dẫu sao anh làm như này, thay cô loại bỏ một kẻ theo đuổi vốn không có bền chí, cũng coi như làm điều thiện mỗi ngày.
“Dù sao đi nữa, trong vụ án này, cuối cùng tôi vẫn thấy nên thương lượng thỏa thuận hòa giải với đối phương, nếu như phải kiện tụng....”
Vào cuối tuần hiếm hoi, Phó Tranh lại hẹn Cao Viễn uống trà ở câu lạc bộ tư nhân cao cấp.
Cao Viễn không cố hỏi đến chi tiết cuộc sống của Phó Tranh, nhưng chỉ nhìn từ góc độ nhếch môi khi uống trà, có thể thấy tâm trạng Phó Tranh hôm nay không tệ, thế nhưng vẫn hơi lơ đãng, bởi vì đây đã là lần thứ ba anh phân tâm khi Cao Viễn nói về vụ án.
“Cậu có đang nghe không thế?” Cao Viễn hơi bất đắc dĩ, “Sao không chăm chú thế? Không phải là có tâm sự gì chứ?”
Phó Tranh đặt chén trà xuống, bình tĩnh đáp: “Tôi có thể có tâm sự gì chứ?” Anh cười, “Không có tâm sự gì cả, gần đây đều khá thuận lợi.”
“Vậy khi nào cậu về tổng bộ với thân phận đối tác cấp cao?” Cao Viễn lại lầu bầu, “Không phải lúc đầu đã nói tháng sau sẽ về sao? Xin cậu tham gia sớm chút được không? Tôi sắp bị mấy đối tác cấp cao khác làm phiền chết rồi, suốt ngày tạo áp lực cho tôi, nếu cậu gia nhập rồi nhanh chóng tiếp khách, tạo doanh thu cho tôi, bịt miệng mấy đối tác khác.”
Phó Tranh gần như không nghĩ ngợi: “Một thời gian nữa.”
Lần này tới lượt Cao Viễn không vui, anh ấy cao giọng: “Không phải cậu đã làm những vụ án xã khu thành thạo lắm rồi sao? Những thao tác thực tế nên học đã học rồi, trải nghiệm cuộc sống thứ nên trải nghiệm cũng đã trải nghiệm rồi, xã khu còn thứ gì hấp dẫn cậu nữa?”
Phó Tranh liếc Cao Viễn, nói với vẻ đứng đắn: “À, tôi cảm thấy xã khu còn nhiều chi tiết vụ án đáng để học hỏi nghiên cứu, hơn nữa nếu tôi ở đó có thể giúp Ninh Uyển giải quyết không ít vụ án tồn đọng.”
“Nhưng gần đây tôi đã điều Trần Thước qua đó rồi, có cậu ta ở những vụ án cũng sẽ không tồn đọng quá nhiều...” Nhưng vừa nói đến điều này, Cao Viễn đã tự vỗ đầu mình và tự phủ nhận như thể vừa tỉnh khỏi giấc mộng, “Cũng đúng, Trần Thước này bận theo đuổi yêu đương với người ta, tâm tư đều không đặt ở vụ án, đặc biệt thanh niên một khi sa vào tình yêu cuồng nhiệt, mỗi ngày đều gặp đối phương, rất dễ nhìn thấy người trong lòng mà không màng ăn uống, hoàn toàn không để tâm công việc. Trong lòng chỉ nghĩ tới yêu đương.”
Phó Tranh giật giật khóe miệng: “Không đến mức đó, tình yêu của thanh niên đến nhanh đi cũng nhanh, có lẽ chẳng còn suy nghĩ yêu đương nữa, gần đây khá an phận thủ thường trong công việc.”
Nét ngưỡng mộ hiện lên trên gương mặt Cao Viễn: “Không ngờ thanh niên trẻ như Trần Thước làm việc rất ổn trọng, hoàn toàn không vì yêu đương ảnh hưởng công việc, khá quyết tâm!” Anh không nhịn được cảm khái, “Chàng trai Trần Thước này cũng khá công tư phân minh, loại chuyện theo đuổi người ta tiến hành trong thời gian riêng tư...”
Phó Tranh vốn hơi lơ đãng, vừa nghe đến đây có chút bất ngờ, anh nhìn Cao Viễn, chau mày hỏi: “Cậu ta theo đuổi riêng tư? Là ý gì? Cậu nghe thấy tin đồn gì?”
Cao Viễn gật gật đầu: “Chàng trai này khá biết suy tính, nghe nói hôm nay cố ý tổ chức thi đấu bóng rổ gọi Ninh Uyển qua cổ vũ cho mình... Hôm qua lúc tôi ở tổng bộ thấy cậu ta đang lôi kéo người, cố gắng tìm mấy người cũng thích chơi bóng rổ làm nền, cũng khá khéo léo, mời bọn họ đi ăn trước, có lẽ đã nhờ vả rõ ràng, bảo người ta lúc thi đấu khẽ nhường cậu ta một chút.”
Cao Viễn cảm khái: “Xem người ta đi, đầu óc nhanh nhạy thật đó! Đàn ông đẹp trai nhất là lúc nào? Đương nhiên là lúc đánh bóng rổ vạn người chú ý rồi! Gọi Ninh Uyển đến cổ vũ cho mình, mà mình lại phi nước đại trong sân, phát ra ánh hào quang trước những thành viên làm nền còn lại, nếu tôi mà là nữ, trong chớp mắt cũng sẽ choáng ngợp bởi thứ hóc môn tiết ra như mưa thế này. Tư duy thanh niên bây giờ thật sinh động.”
“Nghĩ xem tuổi trẻ thật tốt, cảm giác mối tình đầu đó, khoảnh khắc trái tim đập mạnh đó, cái trò dùng tâm cơ với một cô gái không thầy dạy cũng hiểu...”
Kẻ nói vô tình người nghe hữu ý, Cao Viễn còn chưa nói xong, Phó Tranh đã cắt ngang anh ấy: “Ở đâu? Lúc nào?”
“Cái gì?”
Giọng nói của Phó Tranh bình tĩnh, anh giả vờ liếc mắt sang chỗ khác: “Trần Thước chơi bóng rổ ở đâu và khi nào?”
Cao Viễn vô thức nói: “Hình như là 3 giờ buổi chiều, ở sân bóng rổ của nhà thi đấu nào đó, là nhà thi đấu Tân Phong hay Chân Hòa nhỉ? Tôi quên mất rồi...”
Cao Viễn vốn cho rằng Phó Tranh chỉ là không có gì để nói mới tùy hứng hỏi, thế nhưng anh ấy trả lời xong như vậy, đối phương không hài lòng chút nào, hơn nữa tiếp tục truy hỏi như nhất định không tha: “Rốt cuộc là nhà thi đấu nào?”
“Sao tôi biết chứ?” Cao Viễn ngáp một cái, “Tôi cũng chỉ vô tình nghe thế thôi...”
“Ngoài Trần Thước, trong công ty còn những ai tham gia?”
“Hình như còn có Lâm Thịnh, cậu ấy thuộc đội tôi, tuần trước đi làm còn nói chuyện với tôi nên tôi nhớ.”
“Gọi đi.”
?
Cao Viễn nhìn Phó Tranh nghi hoặc: “Gì cơ?”
Phó Tranh hắng giọng, dời ánh mắt sang chỗ khác: “Gọi điện thoại cho Lâm Thịnh, hỏi rõ ràng cụ thể tổ chức ở nhà thi đấu nào.” Không đợi Cao Viễn trả lời, Phó Tranh đã lập tức bổ sung giải thích của mình như chắp vá quần áo vậy, “Đã lâu không đánh bóng rổ, cũng muốn đánh, cậu hỏi rõ ràng ở nơi nào, tranh thủ còn thời gian nhanh chóng đến đó để kịp đánh bóng cùng.”
???
Trong đầu Cao Viễn là một dàn dấu hỏi: “Tuy cậu đánh bóng rổ không tệ, nhưng thích đánh bóng từ lúc nào rồi? Không phải chê loại vận động này không có phong cách, vận động xong toàn thân mùi mồ hôi sao? Cậu nói chỉ có thanh niên chưa thấy sự đời mới chọn đánh bóng rổ, không phải mấy năm nay cậu đều đam mê đánh golf sao? Cậu đã nói người thành công đều đánh golf mà?”
Phó Tranh mím môi, giọng nói hơi không vui: “Tôi cũng rất trẻ.” Anh ngừng lại, nhấn mạnh, “Cho nên tôi cảm thấy đánh bóng rổ không phải không phù hợp khí chất của tôi, hơn nữa bóng rổ là môn vận động tập thể, dễ phát triển cảm giác hiểu biết với những cầu thủ trong môn vận động này. Tôi nghĩ lần này đánh bóng cùng Trần Thước, cũng là luật sư trẻ của công ty, tôi hòa nhập với họ sớm chút, tìm hiểu đặc điểm tính cách từng người, rất tốt cho việc chọn thành viên cho đội của tôi sau này và quản lý nhân sự của công ty.”
Tuy nghe rất có lý nhưng Cao Viễn cứ cảm thấy kỳ lạ....
Nhưng Cao Viễn không có thì giờ nghĩ nhiều, dưới sự thúc giục của Phó Tranh, anh ấy gọi điện thoại cho Lâm Thịnh, sau đó đưa câu trả lời cho Phó Tranh:
“Là nhà thi đấu Chân Hòa, 3 giờ.”
Phó Tranh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, nhà thi đấu Chân Hòa cách câu lạc bộ tư nhân này một đoạn, phải đi cực nhanh mới bắt kịp trận đấu bóng rổ 3 giờ.
Hôm nay Cao Viễn lái xe đón Phó Tranh, lúc này Cao Viễn đã cầm áo khoác lên: “Đi đi đi, đừng ngẩn ra đó, thời gian hơi gấp.”
Phó Tranh không đi theo, chỉ duỗi tay hướng Cao Viễn: “Chìa khóa xe.”
“Cậu lái xe? Tôi ngồi?”
“Ừm, tôi lái xe, cậu ngồi ở đây.”
Cao Viễn sửng sốt một chút mới phản ứng lại: “Cậu nói cậu lái xe của tôi đi, để tôi tiếp tục ngồi ở câu lạc bộ? Lẽ nào không nên gọi tôi đi cùng cậu đến trận đấu bóng rổ sao? Tuy khả năng vận động của tôi không tốt lắm, nhưng tôi có thể kêu gào nạp uy phong cho cậu mà!”
“Không cần.” Phó Tranh cười, chính thức đậy nắp quan tài kết luận cho đoạn tình bạn nhựa này, “Thân phận của cậu là đối tác, chạy đi xem luật sư trẻ tuổi trong công ty đánh bóng rổ khiến người ta không tự nhiên, hơn nữa cậu và tôi cùng xuất hiện, Ninh Uyển nhìn thấy ảnh hưởng không tốt lắm.”
Lý do thứ nhất còn có thể hiểu, nhưng lý do thứ hai là cái quỷ gì vậy? Anh ấy và Phó Tranh cùng xuất hiện tại sao Ninh Uyển nhìn thấy ảnh hưởng không tốt?
Mà đến khi Phó Tranh cầm chìa khóa xe của anh ấy rời khỏi, cuối cùng Cao Viễn mới phản ứng lại: “Ấy! Cậu lái xe của tôi, làm sao tôi về được hả Phó Tranh?”
“Gọi taxi.” Trả lời anh ấy là sự lãnh khốc vô tình của Phó Tranh: “Tiền taxi tôi sẽ thanh toán cho cậu.”
“...”
Cao Viễn nhìn theo khói xe của mình thở dài, nếu không phải do anh ấy đã biết Phó Tranh đuổi theo trận đấu, còn tưởng rằng dáng vẻ vội vàng của cậu ta là đuổi kịp mở phiên tòa 100 triệu tệ, cũng không biết cậu ta yêu bóng rổ từ lúc nào nữa...
***
Thực ra hôm nay Ninh Uyển vốn không muốn ra ngoài lắm, nhưng Trần Thước thật sự đã mời nhiều lần, dáng vẻ đáng thương mà nói thẳng với cô nếu Ninh Uyển không đi, cậu ta thậm chí còn không có người cổ vũ.
“Đàn chị, nếu như chị có việc cũng không sao, chỉ là mấy người chơi bóng với nhau như hội Lâm Thịnh đều có bạn gái hoặc em gái ruột đến cổ vũ trợ uy, nếu như tôi không có nổi một người cổ vũ, cảm thấy hơi mất mặt... Bản thân tôi cũng không quen cô gái nào, chỉ nghĩ đến chị rảnh rỗi nên mới hẹn chị đi cùng, dù sao cũng đều là đồng nghiệp trong công ty, chị đều quen hết, sau khi đánh bóng rổ xong chúng ta có thể cùng ăn một bữa gì đó.”
Trần Thước đã như vậy rồi, Ninh Uyển cảm thấy mình thực sự ngại từ chối, vì thế cuối cùng cô từ bỏ cuộc sống lười biếng cuối tuần nằm trên sofa, mặc một bộ quần áo thoải mái chạy đến nhà thi đấu.
Chỉ là không ngờ khi đến nhà thi đấu, nhìn các đồng nghiệp nam khác trong công ty cởi bỏ đồ vest, mặc lên người áo thi đấu có chút mới lạ. Khi trước cô không để ý, bây giờ nhìn lại, thân hình mấy đồng nghiệp nam trải qua tập luyện thật không tồi. Trong đó người khiến Ninh Uyển kinh ngạc nhất là Trần Thước, vậy mà cậu ấy thuộc dạng người mặc đồ nhìn gầy cởi ra lại cơ bắp, phần cơ chân nổi lên, dáng người cao nhất trong số những đồng nghiệp nam đánh bóng, diện mạo tỏa nắng đẹp trai, bỗng chốc rất giống hạc đứng giữa bầy gà.
Cũng đúng lúc này, Trần Thước đang khởi động với bóng hướng tới Ninh Uyển, anh ta lau mồ hôi, mặt mày xán lạn: “Ninh Uyển, lát nữa nhớ cổ vũ cho tôi thật tốt nhé!”
Ninh Uyển cười vẫy tay: “Tôi biết rồi, tôi biết rồi!”
Ninh Uyển thầm cười trong lòng, thực ra chàng trai Trần Thước này vốn không cần lo không có đội cổ vũ, sân bóng rổ là không gian mở, xung quanh còn có sân cầu lông và sân tennis, với diện mạo này của Trần Thước, lúc này đã thu hút không ít cô gái đánh cầu lông bên cạnh dừng lại và đứng xem, có lẽ khi bắt đầu trận đấu, tự động sẽ có đội cổ vũ người xem.
Ninh Uyển cùng bạn bè của các đồng nghiệp còn lại ngồi cùng một chỗ, cô đã mua nước trước còn mang cả khăn mặt nhỏ, chuẩn bị làm một người trợ uy xứng đáng với chức vụ, chỉ đợi Trần Thước nghỉ giữa hiệp đưa khăn và nước cho cậu ấy.
Hiện giờ trên sân đã bắt đầu trận đấu khởi động, không thể không nói dáng vẻ Trần Thước đánh bóng khá đẹp trai, bình thường là người khá dịu dàng, không ngờ dáng vẻ năng nổ tranh giành trên sân bóng, Trần Thước lại vô cùng có tính công kích, chỉ chia tách vị trí một chút đã tránh khỏi thành viên đội đối thủ, trực tiếp dẫn bóng vào rổ.
“Đẹp trai quá!”
“Lên rổ đẹp trai quá!”
Quanh sân đấu liên tục vang lên tiếng thán phục không ngừng, còn có vài nữ sinh trực tiếp móc điện thoại chụp ảnh, Trần Thước bỗng chốc là trung tâm nổi trội, anh ta úp rổ xong, treo mình trên rổ bóng đung đưa, anh ta cười với Ninh Uyển và ra dấu V thắng lợi mới nhảy xuống, cuốn áo thi đấu lau mồ hôi, sau đó lại chạy trên sân như trước.
“A A A! Cơ bụng kìa!”
“Thân hình người đàn ông này tuyệt quá.”
“Xem anh ấy vừa ra dấu V về phía chúng ta này.”
Trần Thước cũng khá lắm, chớp mắt đã hớp hồn vài khán giả nữ ngồi bên cạnh cô, đối phương bắt đầu thảo luận líu ríu về Trần Thước...
“Cậu nói anh ấy có bạn gái không?”
“Cậu muốn ra tay sao?”
“Ngộ nhỡ người ta độc thân thì muốn đi xin phương thức liên lạc, nhưng chỉ sợ anh ấy có bạn gái mất rồi, bản thân tự nhiên phá hoại tình cảm của người ta...”
Ninh Uyển nghe xong không nhịn được quay đầu cười: “Cậu ấy độc thân, là đàn em của tôi, tên là Trần Thước, làm luật sư, con người cậu ấy không tệ.” Cô nháy mắt với hai nữ sinh bên cạnh, “Cho nên muốn theo đuổi thì theo đuổi đi.”
Bàn tay tặng hoa hồng bao giờ cũng phảng phất hương thơm, Ninh Uyển đang nhìn hai nữ sinh tung tăng, bỗng cười thầm trong lòng, cô quay lại nhìn sân bóng, Trần Thước vẫn đang chạy trong sân, vừa trẻ trung vừa liều lĩnh.
Rất nhanh, trận đấu khởi động đã kết thúc, nghỉ ngơi một chút sẽ bắt đầu trận đấu chính thức.
Mà cũng lúc này, Ninh Uyển vô cùng bất ngờ, cô nhìn thấy Phó Tranh xuất hiện ở cửa sân bóng. Anh cũng mặc áo thi đấu, bình thường luôn tạo cho người khác cảm giác bình tĩnh, xa cách và trầm ổn, mà giờ đây cho dù góc nghiêng đường nét sạch sẽ linh hoạt hat dáng người cao ráo, đều mang đến cảm giác mới mẻ trẻ trung.
Trần Thước quả thực khá đẹp trai, thân hình cũng tốt, nhưng Phó Tranh chỉ đứng ở sân bóng như vậy, Trần Thước đã có chút lép vế.
Không ngờ cuối tuần Phó Tranh cũng đánh bóng rổ?
Ninh Uyển không nhịn được đứng dậy, cô vẫy tay hướng Phó Tranh: “Phó Tranh!”
Phó Tranh thấy cô, hơi sững người như khá bất ngờ, sau đó cười nhẹ bước về phía Ninh Uyển, tỏa nắng mà tuấn tú, khuôn mặt đó của anh quá có sức sát thương, anh mắt nhìn Ninh Uyển vừa chuyên chú vừa chứa ý cười khiến Ninh Uyển có chút xấu hổ khi nhìn thẳng anh.
“Trùng hợp vậy sao? Cô cũng ở sân bóng?”
Ở khoảng cách gần kề như vậy, hơi thở của Phó Tranh phảng phất ủ ra làn sóng vi diệu trong không khí, mà Ninh Uyển thậm chí còn có thể cảm thấy luồng không khí lay động nhỏ bé và sự dẫn truyền âm thanh, cảm giác tồn tại của Phó Tranh quá mãnh liệt, mãnh liệt tới nỗi toàn bộ nguyên tố tự nhiên xung quanh cô đều vì anh mà xảy ra sự biến hóa vi diệu mà phức tạp.
Mà lúc này anh cách Ninh Uyển quá gần, Phó Tranh mặc áo đấu rộng rãi, trên người mang dấu ấn của ánh nắng, thế nhưng lại không giống với chàng trai trẻ khác, trên người anh không có mùi bột giặt, thay vào đó là mùi nước hoa đàn ông nhàn nhạt, mơ hồ lúc có lúc không, khiến Ninh Uyển nghĩ tới cây tùng bách sau tuyết: Ngay thẳng, sạch sẽ, mát lạnh, nhưng vừa ổn trọng, trưởng thành, kiềm chế, khác biệt mà độc đáo, vẫn tràn đầy sức sống, vẫn có cảm giác một thiếu niên. Thế nhưng đây không chỉ là một thiếu niên, đây là một người đàn ông trưởng thành, trên người tiềm tàng một sự trưởng thành nam tính đầy sức mạnh, có sự quyến rũ mà các chàng trai trẻ không có.
Chỉ là một câu hỏi đơn giản, vẻ mặt Phó Tranh rõ ràng rất đứng đắn, nhưng Ninh Uyển hơi đỏ mặt, có lẽ anh vốn không ý thức được, nhưng khi nãy anh khẽ cúi ghé sát tai cô, khoảng cách đó quá gần, gần tới mức phá vỡ khoảng cách an toàn của Ninh Uyển, đương nhiên, Ninh Uyển nghĩ một cách có trách nhiệm, Phó Tranh nhất định chỉ vô tình, dù sao sắc mặt anh điềm tĩnh tự nhiên, nói xong cũng nhanh chóng rời khỏi tai cô.
“Trần Thước tới đánh bóng, tôi đến cổ vũ cho cậu ấy.”
Phó Tranh lộ vẻ hơi bất ngờ: “Vậy cũng thật trùng hợp.” Anh dõi theo ánh mắt Ninh Uyển nhìn sân bóng, “Tôi vốn đang sầu não vì không tìm được đồng đội, chỉ đành một mình qua đây ném bóng, nếu như Trần Thước ở đây cũng đúng lúc...”
Cũng là lúc này, Trần Thước vốn đang nghỉ ngơi trên sân bóng cũng chú ý đến Phó Tranh, anh ta gần như vừa nhìn thấy Phó Tranh, không nói lời nào đã bỏ lại Lâm Thịnh đang nói chuyện cùng anh ta, bước nhanh về phía Phó Tranh.
Trần Thước và Lâm Thịnh vào công ty cùng thời điểm, tuổi tác tương đương nhau, có nhiều sở thích giống nhau, vì vậy quan hệ giữa họ luôn rất tốt, nhưng không ngờ vào thời khắc quan trọng, Phó Tranh mà Trần Thước chỉ mới quen thời gian ngắn đã chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng Trần Thước, vừa gặp Phó Tranh, Trần Thước đã bỏ rơi Lâm Thịnh...
Quả nhiên, tình bạn giữa người với người vô cùng vi diệu giống như tình yêu, không bàn đến ai đến trước đến sau, người đến sau cũng có thể chiếm vị trí hàng đầu.
Trong lòng Ninh Uyển cảm khái, không ngờ Phó Tranh và Trần Thước đã thân nhau như vậy, hiển nhiên sau khi ăn một bữa Michelin và đi xem phim, quan hệ của hai người đã thăng hoa, sau này ba người cùng làm việc, có thể không còn chỗ đứng của cô giữa hai người này rồi, dù sao sở thích và chủ đề nói chuyện giữa đàn ông càng hòa hợp thú vị hơn...
Quả nhiên Trần Thước vừa tới trước mặt Phó Tranh đã khẽ nhíu mày: “Sao anh lại ở đây?”
“Vừa hay cũng muốn đến đánh bóng.” Phó Tranh nhìn Trần Thước với thái độ điềm tĩnh thoải mái, “Không ngờ rất trùng hợp.”
“Không trùng hợp lắm nhỉ.” Trần Thước nhìn chằm chằm Phó Tranh, giọng nói có chút tiếc nuối, “Tuy là tình cờ gặp nhau, nhưng hai đội của trận đấu đều đã đủ người, có lẽ không thể mời anh cùng tham gia, anh đừng lãng phí thời gian, thử đến sân bóng khác gần đây đi, hình như bên đó còn thiếu người.”
Phó Tranh không gấp gáp: “Không sao, tôi ở đây đợi cùng Ninh Uyển, hơn nữa nhỡ như cậu cần người dự bị thì sao?”
Đại khái Trần Thước sợ Phó Tranh đợi lâu, vô cùng khẩn thiết, giọng điệu thậm chí còn hơi kích động: “Có lẽ chúng tôi không cần đến người dự bị, anh đừng ở đây hao tổn sức lực nữa! Không đáng đâu!”
Ninh Uyển đã hơi cảm động, Phó Tranh sẵn sàng làm dự bị, cam tâm tình nguyện ngồi hàng chờ dự bị để có thể được đánh bóng cùng Trần Thước, Trần Thước lại không nỡ để Phó Tranh lãng phí thời gian, chu đáo chỉ anh đi nơi khác chơi bóng. Tuy không biết có phải cô đã bỏ lỡ chỗ nào không, nhưng loại tình bạn quan tâm chăm sóc lẫn nhau, đặt mình vào vị trí người kia, suy nghĩ cho người kia thật sư vô cùng khiến người cảm động.
Trần Thước không tiếp tục khuyên bảo Phó Tranh nữa, chỉ nhìn anh, thế nhưng không biết có phải trận đấu khởi động ban nãy quá kịch liệt không, mắt thường cũng thấy sắc mặt của Trần Thước càng ngày càng khó coi, khó coi tới nỗi Ninh Uyển đã để ý:
“Trần Thước, có phải cậu thấy chỗ nào không thoải mái không? Sắc mặt tệ như vậy, nếu không được thì để Phó Tranh vào sân thay cậu đi.”
Kết quả cô vừa nói như vậy, tuy sắc mặt Trần Thước càng khó coi hơn, nhưng giọng nói vẫn rất kiên trì: “Không sao, tôi vẫn ổn, không thể thay người chơi vào sân, tôi sẽ chơi đến cùng trong những trận đấu bình thường.”
Sắc mặt sa sầm như vậy... Ninh Uyển nghĩ ngợi một cách chân thành, nhất định là gần đây Trần Thước phơi nắng nhiều quá, bản thân cô không hề để ý.
“Trần Thước, nhanh lên! Sắp bắt đầu rồi!”
Có lẽ trong lòng vô cùng coi trọng người bạn Phó Tranh này, hình như Trần Thước còn lời nào muốn nói, thế nhưng các thành viên trong đội đã gọi anh ta, anh ta chỉ có thể trao cho Phó Tranh cái nhìn sâu sắc, rời khỏi Phó Tranh với vẻ mặt không cam tâm tình nguyện.
Nhưng đối với sự lưu luyến lưỡng lự của Trần Thước, Phó Tranh khá thờ ơ, anh cũng không nói gì, chỉ ngồi xuống, sau đó lấy điện thoại giống như đang nhắn tin.
Ninh Uyển có chút không nỡ, đã mặc áo đấu rồi, không thể đánh bóng chẳng phải quá đáng tiếc hay sao, vì thế khuyên nhủ anh: “Hay anh thử đến sân bóng khác đi, không chừng sân khác người ta còn thiếu người đó.”
Nhưng tiếc là Phó Tranh khá kiên quyết, anh cười với Ninh Uyển: “Không sao, tôi dự bị.”
“Nhưng chưa chắc trong đội có người đột ngột ra sân giữa chừng, có thể anh phải ngồi băng ghế dự bị cả trận đấu đó, cuối tuần hiếm khi đánh bóng, như vậy không thể vận động rồi.”
Chỉ là cho dù đã thuyết phục anh như vậy, Phó Tranh vẫn rất ôn hòa, cũng không biết do tự tin hay tự mình an ủi, anh bình tĩnh nói: “Sẽ không, sẽ cần dự bị.”
...
***
Mà ở bên này, cuối cùng Cao Viễn cũng lên taxi sau sự chờ đợi dài đằng đẵng, câu lạc bộ tư nhân chọn lần này khá hoang vu, Cao Viễn đợi rất lâu cuối cùng mới gọi được xe, kết quả vừa lên xe, tin nhắn của Phó Tranh liền tới.
“Sắp xếp chút công việc cho Lâm Thịnh.”
?
Cao Viễn vẫn chưa nghi ngờ xong, tin nhắn thứ hai của Phó Tranh đã tới.
“Công việc nào đó yêu cầu lập tức quay về tổng bộ tăng ca.”
Tiếp theo là tin nhắn thứ ba, thứ tư.
“Ghi chú thích urgent.”
“Nói cậu ta nhất định phải phản hồi trong nửa tiếng.”
???
Có lẽ đã đợi một lúc mà vẫn chưa thấy câu trả lời của Cao Viễn, rất nhanh, Phó Tranh lại gửi cho Cao Viễn tin nhắn thứ năm.
“Tôi có thể giúp cậu miễn phí một vụ tư vấn phá sản, chỉ cần cậu sắp xếp công việc cho Lâm Thịnh trong vòng 5 phút.”
Chốt kèo!
Cao Viễn hoàn toàn không tò mò động cơ của Phó Tranh, cũng không muốn biết giữa Lâm Thịnh và Phó Tranh rốt cuộc là thế nào, chuyện này có liên quan gì tới anh ấy chứ? Chẳng qua là bán cấp dưới của đội mình mà thôi, như vậy có thể giành được sự hướng dẫn và tư vấn miễn phí của Phó Tranh, đây không phải một chuyện vô cùng có lợi sao? Còn chần chừ gì nữa?
Anh ấy lập tức cầm điện thoại, vì để thể hiện sự cấp bách của công việc, sau khi hắng giọng, anh ấy trịnh trọng gọi điện cho Lâm Thịnh.
____________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook