Khương Tiên Sinh Hôm Nay Cũng Muốn Công Khai
-
Chương 67: Bạch Hành-Phùng Tử Dạng (4)
Editor: Mút Chanh
Cô ba đem Phùng Tử Dạng đến chỗ xem mắt, đối phương còn chưa tới cho nên cô ba cùng Phùng Tử Dạng ngây người trong chốc lát.
Phùng Tử Dạng tức giận với cô ba đòi điện thoại, cô ba chẳng những không đưa mà còn sử dụng kỹ năng châm chọc: "Quản lí sảnh kia có thể tới cứu được con không? Đừng suy nghĩ vớ vẩn!"
Phùng Tử Dạng muốn cùng cô ba làm rõ thân phận của Bạch Hành, nhưng cô lại nghĩ, nếu thật sự nói, cô ba khẳng định lại đem cô đầy đến trên người Bạch Hành.
Đến lúc đó, Bạch Hành sẽ nghĩ như thế nào về cô đây?
Phùng Tử Dạng nổi giận đùng đùng mà ngồi xuống, cô đảo mắt muốn nhìn thử người tới xem mắt đến tột cùng là mặt hàng gì.
Đối phương tới rất muộn, lái một chiếc siêu xe đến, còn thiếu chút đụng vào người đi đường đi ngang qua.
Đối tượng xem mắt ăn mặc một thân hip-hop đi vào, trên mặt mang kính râm cực lớn, cô ba đứng lên hô một tiếng: "Cố công tử, ở chỗ này."
Mày Phùng Tử Dạng nhíu chặt, giữ chặt tay áo cô ba, đè thấp thanh âm không khách khí mà nói: "Đây là người mà mẹ nói tuổi trẻ tài cao sao? Thương giới tinh anh sao?"
Cô ba xấu hổ trong chớp mắt, "Cũng so với quản lí sảnh kia tốt hơn."
Phùng Tử Dạng không vui mà chu chu môi, "Mẹ đừng nói bừa, con mới không có tình cảm kì quái gì với quản lí sảnh, hai người tụi con rành mạch rõ ràng."
Cô ba nhìn khuôn mặt Phùng Tử Dạng có chút không được tự nhiên, mắt trợn trắng.
Cái này là phản ứng chột dạ, cũng quá dễ đoán đi.
Cố công tử vài bước đi tới, tùy tiện mà ngồi ở đối diện Phùng Tử Dạng.
Hắn gỡ kính râm xuống, lộ ra một khuôn mặt thanh tú, chỉ là lỗ mũi hắn hướng lên trời mà nhìn, rõ ràng là rất khinh thường Phùng Tử Dạng cùng cô ba.
Cố công tử lại đem kính râm mang lên, "Cô chính là Phùng Tử Dạng sao?"
Phùng Tử Dạng thật sự là không thích người như vậy, cô cau mày, nửa mang hài hước mà nói: "Tôi không phải." Cô nhướng mày, bổ sung nói: "Tôi là cha anh."
Cố công tử rớt mắt kình: "?"
Cô ba "???"
Hơn nữa cô ba ngắt nhéo eo Phùng Tử Dạng, đau đến nỗi Phùng Tử Dạng phát khóc.
Cố công tử tức giận đến dậm chân, đem ly cà phê trên bàn hất đổ, miệt thị mà nói: "Đùa cài gì, uổng phí tôi nhiều công phu như vậy, xem mắt cái rắm!"
Nói xong, Cố công tử liền đứng dậy rời đi.
Cô ba đã sớm theo dõi Cố công tử cho nên sao có thể dễ dàng buông ra như vậy, Phùng Tử Dạng ở bên cạnh không sợ chuyện lớn mà nói: "Mẹ, nếu mẹ thích như vậy, không bằng mẹ cùng tiểu tử hỗn đản này ở chung đi?"
Lúc Phùng Tử Dạng cười rộn lên, đôi mắt to của cô tất cả đều là ý cười, giống như đáy mắt phủ kín tinh quang đẹp cực kỳ.
Đều đẹp hơn so với những chỗ đèn neon lập lòe vào nửa đêm.
Cô ba khuyên hồi lâu cho nên Cố công tử mới hơi chút bớt tức giận, đồng ý cùng Phùng Tử Dạng ăn xong chầu cơm này.
Đồ ăn còn chưa lên tới, điện thoại ở chỗ cô ba bỗng nhiên vang lên.
Phùng Tử Dạng thất thần, liên tục nhìn về phía cửa.
Dựa theo thực lực của Bạch Hành mà nói, nhiều thời gian như vậy cũng nên tra được cô ở đâu.
Nếu hắn hiện tại còn không đến,chỉ có thể nói là Phùng Tử Dạng cô tự mình đa tình, Bạch Hành người ta chính là xem cô đáng thương mới tùy tiện trêu chọc vài câu.
Cố tình cô còn tưởng thật.
Cô ba nhận điện thoại, hình như Phùng Tử Dạng nghe được giọng ba của mình.
Cô không biết trong điện thoại đang nói cái gì, dù sao vẻ mặt cô ba không dám tin tưởng, miệng mở to như thể nhét vừa một quá trứng gà.
Cô ba do dự mà nói: "Chính là, chính là Tử Dạng đang ở cùng Cố công tử xem mắt."
Lão ba gân cổ rống lên trong điện thoại: "Xem cái gì mà xem! Nhanh chóng kêu Cố công tử kia cút đi!"
Phùng Tử Dạng cau mày nhìn về phía cô ba.
Cô ba còn muốn nói gì đó nhưng hai người liền bước đến trước mặt, một người mặc tây trang màu xám trắng, dáng người cao ráo, đôi mắt đào hoa dường như vĩnh viễn đều mang ý cười mê hoặc làm người ta khó có thể cự tuyệt.
Phùng Tử Dạng ngẩng đầu liền thấy cho nên mặt không khỏi nóng lên.
Đây là, đây là chú Bạch già mà không đứng đắn thế nhưng còn đi làm tóc sao?
Anh từng bước một đi tới, tay Phùng Tử Dạng không khỏi bắt lấy góc áo, còn khẩn trương lên.
Cho đến khi anh đi đến trước bàn,cười cười nói với cô ba cùng Cố công tử cà lơ phất phơ: "Xin lỗi, xem mắt sao? Tôi có thể gia nhập không?"
Cả người Cố công tử sửng sốt lên, loại chuyện xem mắt này còn có thể gia nhập người thứ ba sao?
Trong điện thoại của cô ba, không biết ba Phùng đang nói cái gì chỉ thấy đôi mắt cô ba nhìn chằm chằm vào bạch hành không nhúc nhích.
Không đợi người có mặt đồng ý, Bạch Hành liền tự động ngồi xuống bên cạnh Cố công tử, dáng vẻ thần thái đều là loại ưu, bây giờ anh không có bộ dạng phóng đãng ngược lại nhiều hơn một chút trầm ổn.
Cố công tử liếc chàng trai bên cạnh một cái rồi phát ra một tiếng cười nhạo.
Cố công tử nói chuyện một cách không khách khí: "Vốn dĩ tôi còn không muốn xem mắt, kết quả các người còn làm gì thế này,thế nhưng còn tìm một người lớn tuổi như vậy đến gặp mặt chứ? Tôi còn muốn tiếp tục hẹn hò đấy."
Cố công tử làm ra vẻ mặt vô lại.
Khóe môi Bạch Hành cong lên nhưng ý cười ở đáy mắt lại nhiễm một chút lạnh lẽo, anh cũng không khách khí mà trả lời: "Thật chê cười, năm nay tôi mới 18,tuổi cũng có chút lớn."
Phùng Tử Dạng uống một ngụm nước, còn chưa uống xong đã bị như vậy của Bạch Hành kích thích, một ngụm nước liền phun ra vừa lúc là phun ở trên người Cố công tử đang ớ phía đối diện.
Cô ba á khẩu không trả lời được, đôi mắt đảo quanh trên người Bạch Hành.
Cố công tử lập tức liền đứng lên duỗi tay lấy khăn giấy lau quần áo, Phùng Tử Dạng bị sặc nên cũng không thể ngừng ho.
Bạch Hành mang vẻ mặt bất đắc dĩ, vòng qua cô ba đi đến phía sau Phùng Tử Dạng, nhẹ nhàng thay cô vỗ phía sau lưng, ngữ khí mang theo sủng nịch: "Uống nước cũng uống không tốt nữa."
Phùng Tử Dạng nhanh chóng hất tay Bạch, một cơn ớn lạnh xuất hiện.
Cô cảm thấy Bạch Hành chứa tàng đao không có ý tốt gì cả.
Cố công tử quay về phía Phùng Tử Dạng, tức giận đến nỗi nói không nên lời, "Cái người phụ nữ này ghê tởm quá đi, uống nước thì uống nước, phun lên người người khác là chuyện như thế nào? Cô như vậy đúng là không có giáo dục!"
Tính tình Phùng Tử Dạng vốn không tốt, cô lập tức liền phản bác lại: "Anh không nhìn lại bộ dạng của chính mình, còn không biết xấu hổ mà nói tôi không có giáo dưỡng ư? Tôi không có giáo dưỡng trách tôi được sao? Trách mẹ tôi kìa! Vậy anh mắng tôi làm gì? Anh mắng bà ấy đi!"
Cô ba còn chưa lấy lại tinh thần: "?"
Sự lạnh lẽo trong đáy mắt Bạch Hành gần như kết thành băng, anh gật đầu cùng trợ ly, trợ lý liền yêu cầu người phục vụ qua đây.
Mười mấy người phục vụ đi tới, trong tay còn mang theo rất nhiều rượu quý báu, Cố công tử có chút quen thuộc với các loại rượu quý, dù sao giá cả một chái còn nhiều hơn tiền tiêu vặt của hắn.
Cố công tử đầu tiên là thưởng thức một chút, sau đó bừng tỉnh lại, khoan đã, hắn không có gọi mấy thứ này!
Hắn mua không nổi!
Bạch Hành nhìn ra tâm tư của Cố công tử, chậm rãi nói: "Nghe nói Cố công tử thích rượu, cậu muốn nhìn bộ sưu tập rượu của tôi không?"
Cố công tử gật gật đầu, còn chưa nói xong đã nhìn thấy Bạch Hành mở một chai đổ vào ly,đổ lên mặt Cố công tử..
Trong khoảng thời gian ngắn mà mùi rượu đã tràn ngập.
Cô ba chưa kịp khuyên đã bị Phùng Tử Dạng thuyết phục, Phùng Tử Dạng nhếch môi cười rộ lên, cũng mở một chai rượu đổ lên mặt Cố công tử.
Có thể thú vị hơn so với phun nước lên mặt.
Cố công tử nổi giận đùng đùng: "Các người biết ba tôi là ai không!"
Phùng Tử Dạng híp mắt lại, "Không phải cha anh là tôi sao?"
Bạch Hành giữ chặt tay cô, phải rời khỏi nơi này.Nhưng Cố công tử vẫn đang nói sẽ không bỏ qua cho Phùng Tử Dạng, Bạch Hành dừng lại khinh mà thường cười một tiếng, "Ba cậu không nói cho cậu một việc sao? Ở Lâm Sơn, cậu có thể chọc Khương Kiền lại tuyệt không thể chọc Bạch Hành, cậu có biết không?"
Sắc mặt Cố công tử liền biến đổi.
Ba hắn...... thật sự đã nói với hắn một câu như vậy.
Khương Kiền là chính nhân quân tử cho nên tuyệt đối không làm những chuyện mờ ám, có thể trêu chọc nhưng không thể quá mức.
Nhưng Bạch Hành không giống như vậy, người này luôn thích u ám, bạn cũng không biết khi nào đắc tội hắn, hắn cũng đã cười hì hì giúp bạn xử lý tốt hậu sự.
Thà đắc tội quân tử cũng không đắc tội tiểu nhân, đây là ba hắn dạy đạo lý cho hắn.
Chờ đến khi Cố công thử phục hồi lại tinh thần, Bạch Hành cùng Phùng Tử Dạng đã đi xa.
Cô ba đến giờ còn chưa kịp phản ứng lại, trong lòng Cố công tử nén giận chỉ có thể phát tiết lên cô ba, mới vừa há mồm liền nghe được cô ba kiêu căng ngạo mạn mà nói: "Đừng có kéo, con rể tôi là Bạch Hành!"
Cố công tử lại ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Cô ba cũng cảm thấy có chút mơ màng, mấy ngày hôm trước còn không phải là giám đốc sảnh sao, tại sao hôm nay liền biến thành Bạch tổng chứ?
Vừa rồi ba Phùng gọi điện thoại cho bà nói là Bạch Hành tới cửa tới cầu hôn, để bà nhanh mang Phùng Tử Dạng trở về, bà còn không tin mà cỏn cảm thấy ba Phùng ngủ đến mức hồ đồ.
Kết quả không nghĩ tới, người mà ba khinh thường lại là người sừng sững đứng đầu Lâm Sơn.
Trên xe, cả người Phùng Tử Dạng toàn là mùi rượu.
Cô không nói chuyện, nhìn về phía ngoài cửa sổ một cách giận dữ..
Lập tức liền đến Tết Âm Lịch cho nên thành phố Lâm Sơn đã bắt đầu giăng đèn kết hoa, nơi chốn tràn ngập hơi thở vui mừng.
Bạch Hành không đưa cô về nhà mà là tìm cái gara dừng lại.
Phùng Tử Dạng không biết vì cái gì mà trong lòng có chút không thoải mái, cô đang muốn mở cửa đi xuống lại phát hiện cửa xe đều bị khóa lại, "Chú, chú phá hỏng buổi xem mắt của tôi, có khả năng tôi sẽ bỏ lỡ một đoạn nhân duyên tốt chú có biết không?"
Bạch Hành đem tất ca cửa sổ xe khóa lại, bên ngoài nhìn không thấy người bên trong nhưng bên trong lại có thể rõ ràng nhìn thấy bên ngoài.
Anh khẽ cười một tiếng, ở vành tai Phùng Tử Dạng nhéo một chút kích thích Phùng Tử Dạng nổi lên một tầng nổi da gà.
"Nói chuyện thì nói, chú động tay động chân làm gì?" Phùng Tử Dạng trừng anh.
Bạch Hành mỉm cười rồi liếc nhìn Phùng Tử Dạng, "Thật là một cô gái ngốc nghếch, tôi đã làm đến thế này mà em cũng không phát hiện ra tôi như vậy thích em sao?"
Phùng Tử Dạng cảm thấy trái tim mình sắp ngừng đập.
Nhiệt độ trên mặt cô tăng cao hơn nữa, và cô có thể tưởng tượng khuôn mặt mình nóng đến mức nào.
Cô không phải là người hay thẹn thùng, cùng nam xưng huynh gọi đệ càng là chuyện thường, nhưng từ khi bắt đầu gặp Bạch Hành, một khi bị anh trêu chọc thì mặt liền đỏ, tim đập không ngừng.
Môi cô mấp máy nhưng không nói nên lời.
Bạch Hành cười rộ lên, nhích qua hôn lên môi cô một cái, không có tiến thêm một bước làm chuyện khác mà lướt qua liền ngừng lại.
Mắt Phùng Tử Dang mở to rồi một cái tát bay qua.
May mắn thay, cô không muốn như thế đối với Bạch Hành cho nên cái tát đó vừa đánh vào nơi khác, một cái tát rơi xuống khiến tay cô đỏ lên.
Cô rút tay lại, nửa đường bị người ta chặn lại, Bạch Hành đem cô ôm vào trong ngực hít thở hương vị mát lạnh trên người anh cực kì thoải mái.
Nhiệt độ trên mặt cô không giảm, hoảng hốt cực kỳ.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, cô muốn rụt rè một chút.
Cô muốn đẩy Bạch Hành ra nhưng Bạch Hành lại là đàn ông cho nên sức lực thật sự lớn, căn bản là đẩy không ra ngược lại cô bị gắt gao ôm vào trong ngực, nghẹn cô đến nỗi có chút không thở nổi.
"Ngọa tào Bạch Hành anh buông tôi ra, muốn nghẹn chết tôi sao?" Phùng Tử Dạng giãy giụa hai ba cái.
Bạch Hành cười rộ lên, "Hai lựa chọn, một cái làm bạn gái của tôi, tôi liền buông em ra."
Phùng Tử Dạng lập tức cự tuyệt: "Không có khả năng!"
1. Bạch hành cúi đầu, cằm ở nàng trên đầu vuốt ve, phùng tử bệnh nhẹ cảm nhận được hắn tinh mịn hô hấp, tất cả đều dừng ở chính mình đỉnh đầu, liền hắn trong lồng ngực tim đập, đều nghe được rõ ràng.
Bạch hành nói: "Nếu em lựa chọn điều thứ hai, kia chỉ có thể làm lão bà của anh."
Phùng Tử Dạng: "? Tôi bị nghẹn đã chết."
"......"
Phùng gia cùng Khương gia cũng không biết ngày đó đã xảy ra sự tình gì, bọn họ chỉ biết vào sau ngày hôm đó, lãng tử Bạch Hành bỗng nhiên quay đầu lại, trên Weibo cùng vòng bạn bè tất cả đều là ảnh chụp khoe ân ái.
Cư dân mạng nhìn thấy ảnh chụp như thế này dường như là bạo kích.
Couple cầu vồng đã từng là bá chủ ân ái cũng không cam lòng yếu thế, cũng ở trên mạng khoe ảnh gia đình, trong khoảng thời gian ngắn mà trên mạng tiếng oán than dậy đất, dân chúng lầm than.【 toàn văn là thật sự kết thúc, cảm tạ duy trì 】,,,.,
Cô ba đem Phùng Tử Dạng đến chỗ xem mắt, đối phương còn chưa tới cho nên cô ba cùng Phùng Tử Dạng ngây người trong chốc lát.
Phùng Tử Dạng tức giận với cô ba đòi điện thoại, cô ba chẳng những không đưa mà còn sử dụng kỹ năng châm chọc: "Quản lí sảnh kia có thể tới cứu được con không? Đừng suy nghĩ vớ vẩn!"
Phùng Tử Dạng muốn cùng cô ba làm rõ thân phận của Bạch Hành, nhưng cô lại nghĩ, nếu thật sự nói, cô ba khẳng định lại đem cô đầy đến trên người Bạch Hành.
Đến lúc đó, Bạch Hành sẽ nghĩ như thế nào về cô đây?
Phùng Tử Dạng nổi giận đùng đùng mà ngồi xuống, cô đảo mắt muốn nhìn thử người tới xem mắt đến tột cùng là mặt hàng gì.
Đối phương tới rất muộn, lái một chiếc siêu xe đến, còn thiếu chút đụng vào người đi đường đi ngang qua.
Đối tượng xem mắt ăn mặc một thân hip-hop đi vào, trên mặt mang kính râm cực lớn, cô ba đứng lên hô một tiếng: "Cố công tử, ở chỗ này."
Mày Phùng Tử Dạng nhíu chặt, giữ chặt tay áo cô ba, đè thấp thanh âm không khách khí mà nói: "Đây là người mà mẹ nói tuổi trẻ tài cao sao? Thương giới tinh anh sao?"
Cô ba xấu hổ trong chớp mắt, "Cũng so với quản lí sảnh kia tốt hơn."
Phùng Tử Dạng không vui mà chu chu môi, "Mẹ đừng nói bừa, con mới không có tình cảm kì quái gì với quản lí sảnh, hai người tụi con rành mạch rõ ràng."
Cô ba nhìn khuôn mặt Phùng Tử Dạng có chút không được tự nhiên, mắt trợn trắng.
Cái này là phản ứng chột dạ, cũng quá dễ đoán đi.
Cố công tử vài bước đi tới, tùy tiện mà ngồi ở đối diện Phùng Tử Dạng.
Hắn gỡ kính râm xuống, lộ ra một khuôn mặt thanh tú, chỉ là lỗ mũi hắn hướng lên trời mà nhìn, rõ ràng là rất khinh thường Phùng Tử Dạng cùng cô ba.
Cố công tử lại đem kính râm mang lên, "Cô chính là Phùng Tử Dạng sao?"
Phùng Tử Dạng thật sự là không thích người như vậy, cô cau mày, nửa mang hài hước mà nói: "Tôi không phải." Cô nhướng mày, bổ sung nói: "Tôi là cha anh."
Cố công tử rớt mắt kình: "?"
Cô ba "???"
Hơn nữa cô ba ngắt nhéo eo Phùng Tử Dạng, đau đến nỗi Phùng Tử Dạng phát khóc.
Cố công tử tức giận đến dậm chân, đem ly cà phê trên bàn hất đổ, miệt thị mà nói: "Đùa cài gì, uổng phí tôi nhiều công phu như vậy, xem mắt cái rắm!"
Nói xong, Cố công tử liền đứng dậy rời đi.
Cô ba đã sớm theo dõi Cố công tử cho nên sao có thể dễ dàng buông ra như vậy, Phùng Tử Dạng ở bên cạnh không sợ chuyện lớn mà nói: "Mẹ, nếu mẹ thích như vậy, không bằng mẹ cùng tiểu tử hỗn đản này ở chung đi?"
Lúc Phùng Tử Dạng cười rộn lên, đôi mắt to của cô tất cả đều là ý cười, giống như đáy mắt phủ kín tinh quang đẹp cực kỳ.
Đều đẹp hơn so với những chỗ đèn neon lập lòe vào nửa đêm.
Cô ba khuyên hồi lâu cho nên Cố công tử mới hơi chút bớt tức giận, đồng ý cùng Phùng Tử Dạng ăn xong chầu cơm này.
Đồ ăn còn chưa lên tới, điện thoại ở chỗ cô ba bỗng nhiên vang lên.
Phùng Tử Dạng thất thần, liên tục nhìn về phía cửa.
Dựa theo thực lực của Bạch Hành mà nói, nhiều thời gian như vậy cũng nên tra được cô ở đâu.
Nếu hắn hiện tại còn không đến,chỉ có thể nói là Phùng Tử Dạng cô tự mình đa tình, Bạch Hành người ta chính là xem cô đáng thương mới tùy tiện trêu chọc vài câu.
Cố tình cô còn tưởng thật.
Cô ba nhận điện thoại, hình như Phùng Tử Dạng nghe được giọng ba của mình.
Cô không biết trong điện thoại đang nói cái gì, dù sao vẻ mặt cô ba không dám tin tưởng, miệng mở to như thể nhét vừa một quá trứng gà.
Cô ba do dự mà nói: "Chính là, chính là Tử Dạng đang ở cùng Cố công tử xem mắt."
Lão ba gân cổ rống lên trong điện thoại: "Xem cái gì mà xem! Nhanh chóng kêu Cố công tử kia cút đi!"
Phùng Tử Dạng cau mày nhìn về phía cô ba.
Cô ba còn muốn nói gì đó nhưng hai người liền bước đến trước mặt, một người mặc tây trang màu xám trắng, dáng người cao ráo, đôi mắt đào hoa dường như vĩnh viễn đều mang ý cười mê hoặc làm người ta khó có thể cự tuyệt.
Phùng Tử Dạng ngẩng đầu liền thấy cho nên mặt không khỏi nóng lên.
Đây là, đây là chú Bạch già mà không đứng đắn thế nhưng còn đi làm tóc sao?
Anh từng bước một đi tới, tay Phùng Tử Dạng không khỏi bắt lấy góc áo, còn khẩn trương lên.
Cho đến khi anh đi đến trước bàn,cười cười nói với cô ba cùng Cố công tử cà lơ phất phơ: "Xin lỗi, xem mắt sao? Tôi có thể gia nhập không?"
Cả người Cố công tử sửng sốt lên, loại chuyện xem mắt này còn có thể gia nhập người thứ ba sao?
Trong điện thoại của cô ba, không biết ba Phùng đang nói cái gì chỉ thấy đôi mắt cô ba nhìn chằm chằm vào bạch hành không nhúc nhích.
Không đợi người có mặt đồng ý, Bạch Hành liền tự động ngồi xuống bên cạnh Cố công tử, dáng vẻ thần thái đều là loại ưu, bây giờ anh không có bộ dạng phóng đãng ngược lại nhiều hơn một chút trầm ổn.
Cố công tử liếc chàng trai bên cạnh một cái rồi phát ra một tiếng cười nhạo.
Cố công tử nói chuyện một cách không khách khí: "Vốn dĩ tôi còn không muốn xem mắt, kết quả các người còn làm gì thế này,thế nhưng còn tìm một người lớn tuổi như vậy đến gặp mặt chứ? Tôi còn muốn tiếp tục hẹn hò đấy."
Cố công tử làm ra vẻ mặt vô lại.
Khóe môi Bạch Hành cong lên nhưng ý cười ở đáy mắt lại nhiễm một chút lạnh lẽo, anh cũng không khách khí mà trả lời: "Thật chê cười, năm nay tôi mới 18,tuổi cũng có chút lớn."
Phùng Tử Dạng uống một ngụm nước, còn chưa uống xong đã bị như vậy của Bạch Hành kích thích, một ngụm nước liền phun ra vừa lúc là phun ở trên người Cố công tử đang ớ phía đối diện.
Cô ba á khẩu không trả lời được, đôi mắt đảo quanh trên người Bạch Hành.
Cố công tử lập tức liền đứng lên duỗi tay lấy khăn giấy lau quần áo, Phùng Tử Dạng bị sặc nên cũng không thể ngừng ho.
Bạch Hành mang vẻ mặt bất đắc dĩ, vòng qua cô ba đi đến phía sau Phùng Tử Dạng, nhẹ nhàng thay cô vỗ phía sau lưng, ngữ khí mang theo sủng nịch: "Uống nước cũng uống không tốt nữa."
Phùng Tử Dạng nhanh chóng hất tay Bạch, một cơn ớn lạnh xuất hiện.
Cô cảm thấy Bạch Hành chứa tàng đao không có ý tốt gì cả.
Cố công tử quay về phía Phùng Tử Dạng, tức giận đến nỗi nói không nên lời, "Cái người phụ nữ này ghê tởm quá đi, uống nước thì uống nước, phun lên người người khác là chuyện như thế nào? Cô như vậy đúng là không có giáo dục!"
Tính tình Phùng Tử Dạng vốn không tốt, cô lập tức liền phản bác lại: "Anh không nhìn lại bộ dạng của chính mình, còn không biết xấu hổ mà nói tôi không có giáo dưỡng ư? Tôi không có giáo dưỡng trách tôi được sao? Trách mẹ tôi kìa! Vậy anh mắng tôi làm gì? Anh mắng bà ấy đi!"
Cô ba còn chưa lấy lại tinh thần: "?"
Sự lạnh lẽo trong đáy mắt Bạch Hành gần như kết thành băng, anh gật đầu cùng trợ ly, trợ lý liền yêu cầu người phục vụ qua đây.
Mười mấy người phục vụ đi tới, trong tay còn mang theo rất nhiều rượu quý báu, Cố công tử có chút quen thuộc với các loại rượu quý, dù sao giá cả một chái còn nhiều hơn tiền tiêu vặt của hắn.
Cố công tử đầu tiên là thưởng thức một chút, sau đó bừng tỉnh lại, khoan đã, hắn không có gọi mấy thứ này!
Hắn mua không nổi!
Bạch Hành nhìn ra tâm tư của Cố công tử, chậm rãi nói: "Nghe nói Cố công tử thích rượu, cậu muốn nhìn bộ sưu tập rượu của tôi không?"
Cố công tử gật gật đầu, còn chưa nói xong đã nhìn thấy Bạch Hành mở một chai đổ vào ly,đổ lên mặt Cố công tử..
Trong khoảng thời gian ngắn mà mùi rượu đã tràn ngập.
Cô ba chưa kịp khuyên đã bị Phùng Tử Dạng thuyết phục, Phùng Tử Dạng nhếch môi cười rộ lên, cũng mở một chai rượu đổ lên mặt Cố công tử.
Có thể thú vị hơn so với phun nước lên mặt.
Cố công tử nổi giận đùng đùng: "Các người biết ba tôi là ai không!"
Phùng Tử Dạng híp mắt lại, "Không phải cha anh là tôi sao?"
Bạch Hành giữ chặt tay cô, phải rời khỏi nơi này.Nhưng Cố công tử vẫn đang nói sẽ không bỏ qua cho Phùng Tử Dạng, Bạch Hành dừng lại khinh mà thường cười một tiếng, "Ba cậu không nói cho cậu một việc sao? Ở Lâm Sơn, cậu có thể chọc Khương Kiền lại tuyệt không thể chọc Bạch Hành, cậu có biết không?"
Sắc mặt Cố công tử liền biến đổi.
Ba hắn...... thật sự đã nói với hắn một câu như vậy.
Khương Kiền là chính nhân quân tử cho nên tuyệt đối không làm những chuyện mờ ám, có thể trêu chọc nhưng không thể quá mức.
Nhưng Bạch Hành không giống như vậy, người này luôn thích u ám, bạn cũng không biết khi nào đắc tội hắn, hắn cũng đã cười hì hì giúp bạn xử lý tốt hậu sự.
Thà đắc tội quân tử cũng không đắc tội tiểu nhân, đây là ba hắn dạy đạo lý cho hắn.
Chờ đến khi Cố công thử phục hồi lại tinh thần, Bạch Hành cùng Phùng Tử Dạng đã đi xa.
Cô ba đến giờ còn chưa kịp phản ứng lại, trong lòng Cố công tử nén giận chỉ có thể phát tiết lên cô ba, mới vừa há mồm liền nghe được cô ba kiêu căng ngạo mạn mà nói: "Đừng có kéo, con rể tôi là Bạch Hành!"
Cố công tử lại ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Cô ba cũng cảm thấy có chút mơ màng, mấy ngày hôm trước còn không phải là giám đốc sảnh sao, tại sao hôm nay liền biến thành Bạch tổng chứ?
Vừa rồi ba Phùng gọi điện thoại cho bà nói là Bạch Hành tới cửa tới cầu hôn, để bà nhanh mang Phùng Tử Dạng trở về, bà còn không tin mà cỏn cảm thấy ba Phùng ngủ đến mức hồ đồ.
Kết quả không nghĩ tới, người mà ba khinh thường lại là người sừng sững đứng đầu Lâm Sơn.
Trên xe, cả người Phùng Tử Dạng toàn là mùi rượu.
Cô không nói chuyện, nhìn về phía ngoài cửa sổ một cách giận dữ..
Lập tức liền đến Tết Âm Lịch cho nên thành phố Lâm Sơn đã bắt đầu giăng đèn kết hoa, nơi chốn tràn ngập hơi thở vui mừng.
Bạch Hành không đưa cô về nhà mà là tìm cái gara dừng lại.
Phùng Tử Dạng không biết vì cái gì mà trong lòng có chút không thoải mái, cô đang muốn mở cửa đi xuống lại phát hiện cửa xe đều bị khóa lại, "Chú, chú phá hỏng buổi xem mắt của tôi, có khả năng tôi sẽ bỏ lỡ một đoạn nhân duyên tốt chú có biết không?"
Bạch Hành đem tất ca cửa sổ xe khóa lại, bên ngoài nhìn không thấy người bên trong nhưng bên trong lại có thể rõ ràng nhìn thấy bên ngoài.
Anh khẽ cười một tiếng, ở vành tai Phùng Tử Dạng nhéo một chút kích thích Phùng Tử Dạng nổi lên một tầng nổi da gà.
"Nói chuyện thì nói, chú động tay động chân làm gì?" Phùng Tử Dạng trừng anh.
Bạch Hành mỉm cười rồi liếc nhìn Phùng Tử Dạng, "Thật là một cô gái ngốc nghếch, tôi đã làm đến thế này mà em cũng không phát hiện ra tôi như vậy thích em sao?"
Phùng Tử Dạng cảm thấy trái tim mình sắp ngừng đập.
Nhiệt độ trên mặt cô tăng cao hơn nữa, và cô có thể tưởng tượng khuôn mặt mình nóng đến mức nào.
Cô không phải là người hay thẹn thùng, cùng nam xưng huynh gọi đệ càng là chuyện thường, nhưng từ khi bắt đầu gặp Bạch Hành, một khi bị anh trêu chọc thì mặt liền đỏ, tim đập không ngừng.
Môi cô mấp máy nhưng không nói nên lời.
Bạch Hành cười rộ lên, nhích qua hôn lên môi cô một cái, không có tiến thêm một bước làm chuyện khác mà lướt qua liền ngừng lại.
Mắt Phùng Tử Dang mở to rồi một cái tát bay qua.
May mắn thay, cô không muốn như thế đối với Bạch Hành cho nên cái tát đó vừa đánh vào nơi khác, một cái tát rơi xuống khiến tay cô đỏ lên.
Cô rút tay lại, nửa đường bị người ta chặn lại, Bạch Hành đem cô ôm vào trong ngực hít thở hương vị mát lạnh trên người anh cực kì thoải mái.
Nhiệt độ trên mặt cô không giảm, hoảng hốt cực kỳ.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, cô muốn rụt rè một chút.
Cô muốn đẩy Bạch Hành ra nhưng Bạch Hành lại là đàn ông cho nên sức lực thật sự lớn, căn bản là đẩy không ra ngược lại cô bị gắt gao ôm vào trong ngực, nghẹn cô đến nỗi có chút không thở nổi.
"Ngọa tào Bạch Hành anh buông tôi ra, muốn nghẹn chết tôi sao?" Phùng Tử Dạng giãy giụa hai ba cái.
Bạch Hành cười rộ lên, "Hai lựa chọn, một cái làm bạn gái của tôi, tôi liền buông em ra."
Phùng Tử Dạng lập tức cự tuyệt: "Không có khả năng!"
1. Bạch hành cúi đầu, cằm ở nàng trên đầu vuốt ve, phùng tử bệnh nhẹ cảm nhận được hắn tinh mịn hô hấp, tất cả đều dừng ở chính mình đỉnh đầu, liền hắn trong lồng ngực tim đập, đều nghe được rõ ràng.
Bạch hành nói: "Nếu em lựa chọn điều thứ hai, kia chỉ có thể làm lão bà của anh."
Phùng Tử Dạng: "? Tôi bị nghẹn đã chết."
"......"
Phùng gia cùng Khương gia cũng không biết ngày đó đã xảy ra sự tình gì, bọn họ chỉ biết vào sau ngày hôm đó, lãng tử Bạch Hành bỗng nhiên quay đầu lại, trên Weibo cùng vòng bạn bè tất cả đều là ảnh chụp khoe ân ái.
Cư dân mạng nhìn thấy ảnh chụp như thế này dường như là bạo kích.
Couple cầu vồng đã từng là bá chủ ân ái cũng không cam lòng yếu thế, cũng ở trên mạng khoe ảnh gia đình, trong khoảng thời gian ngắn mà trên mạng tiếng oán than dậy đất, dân chúng lầm than.【 toàn văn là thật sự kết thúc, cảm tạ duy trì 】,,,.,
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook