Khương Tiên Sinh Hôm Nay Cũng Muốn Công Khai
-
Chương 63: Ngoại truyện 8
Editor:Mứt Chanh
Vốn dĩ Mạnh Thử Hàn muốn phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, chỉ là ngại với mặt mũi nên ráng nhịn xuống.
Sáng sớm hôm nay cô đã cùng Khương Kiền nói qua rằng không đi khách sạn hẹn hò, thật tốt, anh còn mang theo cô tới chủ đề khách sạn!
Loại cách làm này cũng thật quá đáng!
Trong lòng Mạnh Thử Hàn đã phẫn nộ, đang nghĩ tới buổi tối về nhà phải thu thập Khương Kiền cho thật tốt,thì vừa vào cửa, cô bỗng nhiên đã bị một người khác lôi đi.
Cô ngơ ngác nhìn Lâm Lê lôi kéo cô đến trước gương trang điểm, cô còn phản ứng không kịp, ngốc nghếch hỏi: "Khương tổng kêu chị tới phòng làm cái gì?"
Lâm Lê liếc Mạnh Thử Hàn một cái: "Em nhanh thu hồi rác trong đầu em ngay, nhanh lại đây."
Cô ngồi xuống, cửa phòng lại mở ra tiến vào là mấy cô gái trẻ.
Khương Kiền đứng ở một bên, nhìn đồng hồ cầu vồng, nhàn nhạt nhắc nhở: "Ba giờ phải xong."
Mấy chuyên viên trang điểm vội vàng gật đầu: "Khương tổng yên tâm, không thành vấn đề."
"Trang điểm?" Mạnh Thử Hàn nghi hoặc mà nhìn về phía Khương Kiền, Khương Kiền đem đồng hồ cầu vồng ngăn trở, đi đến trước mặt cô rồi chậm rãi ngồi xổm xuống, mấy chuyên viên trang điểm đang giúp cô chải tóc.
Biểu tình Khương Kiền nghiêm túc, Lâm Lê ở một bên cười trộm.
Chỉ thấy Khương Kiền nhìn về phía chuyên viên trang điểm, còn nói thêm: "Các người đi ra ngoài trước đi, mười phút sau tiến vào."
Mạnh Thử Hàn thay chuyên viên trang điểm bênh vực kẻ yếu: "Anh không thể như vậy, chỉ cho người ta ba giờ, còn phải lãng phí người ta thêm mười phút sao?"
Nói chuyện, trong phòng người đã rời đi rồi,Lâm Lê cũng theo sát ở sau chuyên viên trang điểm đi ra ngoài.
Mạnh Thử Hàn càng thêm nghi hoặc, cô ôm mặt Khương Kiền rồi ngẩng đầu nhìn anh, không khỏi hỏi: "Ông xã, anh đến tột cùng muốn làm gì em? Có gì bất ngờ sao?"
Khương Kiền nhấp môi cười,anh gật gật đầu, duỗi tay kéo ngăn kéo bàn trang điểm trước mặt Mạnh Thử Hàn.
Cô nhìn qua, trong ngăn kéo có một chiếc hộp vuông nhỏ màu hồng phấn mạ viền vàng, bởi vì là Khương Kiền đưa nên Mạnh Thử Hàn tạm thời cảm thấy cái này là vàng ròng.
Đương nhiên cô biết, chân chính đáng giá không phải cái hộp này mà là thứ bên trong hộp.
Khương kiền lấy lại đây rồi chậm rãi mở ra, theo động tác của anh, Mạnh Thử Hàn cảm thấy nhịp tim mình sắp ngừng đập.
Cô ẩn ẩn đoán được bên trong đến tột cùng là thứ gì, nhưng chính là ngăn không được khẩn trương.
Rốt cuộc, Khương Kiền mở hộp ra.
Chiếc nhẫn kim cương bên trong hộp lộ ra, nhẫn được khảm một viên kim cương cực lớn, nhưng viên kim cương này tuy lớn lại hoàn toàn không giấu được thiết kế tinh diệu của chiếc nhẫn.
Mạnh Thử Hàn có thể chắc chắn rằng cô chưa từng nhìn thấy nó ở trên thị trường.
Khương Kiền đem nhẫn lấy ra, giải thích nói: "Nhẫn là mẹ anh tự mình thiết kế, làm lễ vật cho hôn lễ chúng ta."
Anh nhẹ nhàng nâng tay Mạnh Thử Hàn lên, đôi tay chạm nhau, cô chỉ cảm thấy ngón tay ấm áp, yên tĩnh còn có thể cảm nhận được đầu ngón tay mỏng manh của Khương Kiền run rẩy.
Anh đang vội nha.
Nhìn thấy Khương Kiền như thế này, Mạnh Thử Hàn ngược lại cười rộ lên, cô hỏi: "Đây là 5 năm trước mẹ đưa cho sao? Như thế nào hiện tại anh mới đưa cho em?"
Khương Kiền đeo vào ngón áp út của cô, "Không phải, là vì hôm nay thiết kế hôn lễ."
Anh hít một hơi thật sâu, đầu ngón tay run rẩy càng thêm lợi hại, thậm chí là trên mặt nổi lên một tầng đỏ ửng, ánh mắt anh rõ ràng nhìn về phía mặt cô, tiếp tục nói: "Mạnh Thử Hàn, chúng ta còn thiếu đối phương một hồi hôn lễ."
Mạnh Thử Hàn thu hồi tay mình, nhẫn trên tay rạng rỡ tỏa sáng, xúc cảm hơi lạnh, một hồi lâu mới cùng nhiệt độ cơ thể cô thích ứng.
Ánh mắt Khương Kiền chưa động, như cũ vẫn nhìn chằm chằm cô không nhúc nhích.
Cô nhìn một cái hộp khác trong ngăn kéo, hộp màu đen như cũ dùng viền mạ vàng, thoạt nhìn rất có khí thế.
Cô ôm lấy mặt Khương Kiền hôn một cái, "Em làm sao lại quên được."
Mạnh Thử Hàn mở ra chiếc hộp khác, bên trong quả nhiên là một chiếc nhẫn đơn giản, cô lấy ra mang ở trên tay Khương Kiền, bàn tay đeo nhẫn của hai người mười ngón tay đan vào nhau, gắt gao không bỏ.
Mười phút qua, Mạnh Thử Hàn mới nói: "Khương tổng,anh thật tốt, cho em một hôn lễ như vậy."
Tuy rằng không biết tình huống lúc trước là thế nào, nhưng xem quy mô của lâu đài này, liền biết Khương Kiền tốn không biết bao nhiều tiền cùng công sức.
Phải biết rằng, Lâm Sơn tấc đất tấc vàng, huống chi xây một tòa như thế dưới tháp neon càng là gian nan.
Khương Kiền cho chuyên viên trang điểm cùng Lâm Lê ở ngoài cửa tiến vào, Lâm Lê vừa tiến vào liền ở trên mặt Khương Kiền nhìn nửa ngày, trộm cười.
Khương Kiền không chú ý, đi cách vách thay đổi một kiện tây trang rồi đi phía trước chiêu đãi bạn bè tốt.
Anh cùng Mạnh Thử Hàn năm đó kết hôn, cũng chỉ là cùng Mạnh Chấn Quốc và mẹ Mạnh ăn một bữa cơm, hấp tấp lãnh chứng, đây là toàn bộ hôn nhân năm đó.
Từ sau khi Mộ Châu kết hôn, anh liền bắt đầu suy xét cho Mạnh Thử Hàn một hồi hôn lễ.
Từ lúc ấy bắt đầu, anh liền bắt đầu kế hoạch.
Cho đến năm nay cô đi quay 《 hình xăm 》, cái công trình này rốt cục cũng hoàn thành.
Sảnh trước lâu đài có thể lớn hơn rất nhiều so với phía sau, tiếng người trong tòa nhà ba tầng rất ồn ào, liếc mắt một cái nhìn qua, những người ra vào không giàu thì quý, tất cả đều là danh môn.
Cho dù không phải danh môn, cũng khẳng định là người đứng đầu trong giới giải trí.
Khương Kiền đem nút cài lại, đi vào bên trong đám người.
Anh một đường đi qua, rất nhiều người nhìn anh, Khương Kiền ưỡn ngực lưng thẳng, anh coi như những người này mang ánh mắt hâm mộ nhìn mình.
Rất nhiều người bên cạnh: "Chúc mừng Khương tổng."
"Ha ha Khương tổng thật là hảo tâm tư, thế nhưng chuẩn bị kinh hỉ cho lệnh phu nhân lớn như vậy."
"Khương tổng chúc mừng chúc mừng."
Anh ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía Cố Ngọc Chi, trên đường gặp Bạch Hành.
Bạch Hành nhịn không được một hơi bật cười.
Hắn chỉ vào mặt Khương Kiền nói: "Khương tổng,cậu không muốn làm bá đạo tổng tài nữa sao? Lớn như vậy mà để dính son môi trên mặt, cũng không biết bị bao nhiêu người thấy được."
Khương Kiền sửng sốt.
Anh bỗng nhiên nghĩ đến lúc trước ánh mắt những người đó, có lẽ không phải hâm mộ......
Bất quá nhiều năm giáo dưỡng cũng không làm anh luống cuống tay chân, anh gọi phục vụ, thong thả ung dung mà đem son môi trên mặt ấn xóa, còn không quên nói với Bạch Hành: "Son môi này ấn không lớn, miệng bà xã tôi rất nhỏ."
Bạch Hành một trận tức giận, Khương Kiền này khi nào đều không quên chọc tức hắn một phen!
Hắn khó thở, quay đầu qua liền nhìn đến trong đám người có tiểu cô nương mặc một thân váy màu xanh đậm linh hoạt mà xuyên qua đám người.
Ba giờ sau, giữa trưa,ánh nắng tươi sáng.
Lâu đài bỗng nhiên vang lên âm nhạc, chư vị đang hàn huyên đều ngừng lại, nhìn người phụ nữ mặc chiếc váy cưới màu trắng đang đi xuống cầu thang từ lâu đài.
Mạnh Thử Hàn vốn dĩ lớn lên xinh đẹp, hiện tại tỉ mỉ trang điểm một phen, còn mặc một khoản áo cưới độc nhất vô nhị, đem tất cả xinh đẹp phô bày ra hết.
Cô từ trên lầu chậm rãi đi xuống, tất cả mọi người không khỏi ngưng trụ khí tức.
Khương Kiền nhấp môi cười, chậm rãi đi về phía cô.
Anh đi đến trước mặt cô liền vươn tay tới, Mạnh Thử Hàn cũng nhoẻn miệng cười, bắt tay đáp ở trong lòng bàn tay anh.
Hai người từ thảm đỏ một đường đi qua, cô nhìn thấy các loại trang trí trong lâu đài giống như là trong sách đồng thoại, cô bỗng nhiên liền nhớ tới lúc trước ở hôn lễ Mộ Châu chính mình phát ra giọng nói cực kỳ hâm mộ.
Nguyên lai là bởi vì cái này Khương Kiền mới chế tạo cái lâu đài này.
Ánh mặt trời bên ngoài giống như ánh hào quang của trái đất, và anh cứ như vậy đi trên con đường hoa.
Bên cạnh tất cả đều là thanh âm hâm mộ cô, cũng có ánh đèn flash của truyền thông được mời đến, Mạnh Thử Hàn không rảnh đi nhìn người khác, trong mắt trong lòng cô chỉ còn lại người trước mắt đem lâu đài cho cô
Bộ ngực cô phập phồng thật sâu hô hấp một hơi, hạ giọng nói với Khương Kiền: "Khương tổng, em có chút khẩn trương."
Khương Kiền cười rộ lên, dùng câu nói không biết từ trang web nào tìm tới: "Mạnh Thử Hàn, em xem phía trước, chỉ cần chúng ta đi tới cuối, cả đời này là có thể hoàn thành đủ từ đầu tới đuôi, vô luận tương lai khó lường đến đâu, anh cũng muốn cùng em sống hết quãng đời còn lại."
Lời âu yếm mộc mạc, nhưng này cũng không gây trở ngại cho Mạnh Thử Hàn cảm động.
Huống chi lời âu yếm ở cảnh tượng này nói ra, đôi mắt Mạnh Thử Hàn đau xót, thiếu chút nữa liền bật khóc , bất quá cô vẫn nhịn xuống cảm động, chính là phun tào: "Khương tổng anh đừng lên web tìm lời âu yếm nữa."
Khương Kiền mím môi, không nói gì.
Hai người bọn họ mười ngón tay đan vào nhau, hướng tới tương lai xa xôi mà đi, phảng phất con đường này không phải hôn lễ mà là tương lai chân chính.
Mạnh Thử Hàn quay đầu nhìn về phía sau, mọi người phát ra ánh mắt chúc phúc tới,lâu đài tắm mình dưới ánh mặt trời giống như nhảy ra từ trong sách đồng thoại.
Lại phảng phất, chân chính từ trong sách bước ra chính là người đàn ông bên cạnh mình.
Cô quay đầu lại rồinắm chặt tay Khương Kiền.
Cô nghĩ kỹ rồi, nếu trong chốc lát mục sư hỏi cô có nguyện ý hay không, cô muốn ôm lấy Khương Kiền hôn thật sâu.
Bất luận khi nào cô đều nguyện ý.
Vốn dĩ Mạnh Thử Hàn muốn phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, chỉ là ngại với mặt mũi nên ráng nhịn xuống.
Sáng sớm hôm nay cô đã cùng Khương Kiền nói qua rằng không đi khách sạn hẹn hò, thật tốt, anh còn mang theo cô tới chủ đề khách sạn!
Loại cách làm này cũng thật quá đáng!
Trong lòng Mạnh Thử Hàn đã phẫn nộ, đang nghĩ tới buổi tối về nhà phải thu thập Khương Kiền cho thật tốt,thì vừa vào cửa, cô bỗng nhiên đã bị một người khác lôi đi.
Cô ngơ ngác nhìn Lâm Lê lôi kéo cô đến trước gương trang điểm, cô còn phản ứng không kịp, ngốc nghếch hỏi: "Khương tổng kêu chị tới phòng làm cái gì?"
Lâm Lê liếc Mạnh Thử Hàn một cái: "Em nhanh thu hồi rác trong đầu em ngay, nhanh lại đây."
Cô ngồi xuống, cửa phòng lại mở ra tiến vào là mấy cô gái trẻ.
Khương Kiền đứng ở một bên, nhìn đồng hồ cầu vồng, nhàn nhạt nhắc nhở: "Ba giờ phải xong."
Mấy chuyên viên trang điểm vội vàng gật đầu: "Khương tổng yên tâm, không thành vấn đề."
"Trang điểm?" Mạnh Thử Hàn nghi hoặc mà nhìn về phía Khương Kiền, Khương Kiền đem đồng hồ cầu vồng ngăn trở, đi đến trước mặt cô rồi chậm rãi ngồi xổm xuống, mấy chuyên viên trang điểm đang giúp cô chải tóc.
Biểu tình Khương Kiền nghiêm túc, Lâm Lê ở một bên cười trộm.
Chỉ thấy Khương Kiền nhìn về phía chuyên viên trang điểm, còn nói thêm: "Các người đi ra ngoài trước đi, mười phút sau tiến vào."
Mạnh Thử Hàn thay chuyên viên trang điểm bênh vực kẻ yếu: "Anh không thể như vậy, chỉ cho người ta ba giờ, còn phải lãng phí người ta thêm mười phút sao?"
Nói chuyện, trong phòng người đã rời đi rồi,Lâm Lê cũng theo sát ở sau chuyên viên trang điểm đi ra ngoài.
Mạnh Thử Hàn càng thêm nghi hoặc, cô ôm mặt Khương Kiền rồi ngẩng đầu nhìn anh, không khỏi hỏi: "Ông xã, anh đến tột cùng muốn làm gì em? Có gì bất ngờ sao?"
Khương Kiền nhấp môi cười,anh gật gật đầu, duỗi tay kéo ngăn kéo bàn trang điểm trước mặt Mạnh Thử Hàn.
Cô nhìn qua, trong ngăn kéo có một chiếc hộp vuông nhỏ màu hồng phấn mạ viền vàng, bởi vì là Khương Kiền đưa nên Mạnh Thử Hàn tạm thời cảm thấy cái này là vàng ròng.
Đương nhiên cô biết, chân chính đáng giá không phải cái hộp này mà là thứ bên trong hộp.
Khương kiền lấy lại đây rồi chậm rãi mở ra, theo động tác của anh, Mạnh Thử Hàn cảm thấy nhịp tim mình sắp ngừng đập.
Cô ẩn ẩn đoán được bên trong đến tột cùng là thứ gì, nhưng chính là ngăn không được khẩn trương.
Rốt cuộc, Khương Kiền mở hộp ra.
Chiếc nhẫn kim cương bên trong hộp lộ ra, nhẫn được khảm một viên kim cương cực lớn, nhưng viên kim cương này tuy lớn lại hoàn toàn không giấu được thiết kế tinh diệu của chiếc nhẫn.
Mạnh Thử Hàn có thể chắc chắn rằng cô chưa từng nhìn thấy nó ở trên thị trường.
Khương Kiền đem nhẫn lấy ra, giải thích nói: "Nhẫn là mẹ anh tự mình thiết kế, làm lễ vật cho hôn lễ chúng ta."
Anh nhẹ nhàng nâng tay Mạnh Thử Hàn lên, đôi tay chạm nhau, cô chỉ cảm thấy ngón tay ấm áp, yên tĩnh còn có thể cảm nhận được đầu ngón tay mỏng manh của Khương Kiền run rẩy.
Anh đang vội nha.
Nhìn thấy Khương Kiền như thế này, Mạnh Thử Hàn ngược lại cười rộ lên, cô hỏi: "Đây là 5 năm trước mẹ đưa cho sao? Như thế nào hiện tại anh mới đưa cho em?"
Khương Kiền đeo vào ngón áp út của cô, "Không phải, là vì hôm nay thiết kế hôn lễ."
Anh hít một hơi thật sâu, đầu ngón tay run rẩy càng thêm lợi hại, thậm chí là trên mặt nổi lên một tầng đỏ ửng, ánh mắt anh rõ ràng nhìn về phía mặt cô, tiếp tục nói: "Mạnh Thử Hàn, chúng ta còn thiếu đối phương một hồi hôn lễ."
Mạnh Thử Hàn thu hồi tay mình, nhẫn trên tay rạng rỡ tỏa sáng, xúc cảm hơi lạnh, một hồi lâu mới cùng nhiệt độ cơ thể cô thích ứng.
Ánh mắt Khương Kiền chưa động, như cũ vẫn nhìn chằm chằm cô không nhúc nhích.
Cô nhìn một cái hộp khác trong ngăn kéo, hộp màu đen như cũ dùng viền mạ vàng, thoạt nhìn rất có khí thế.
Cô ôm lấy mặt Khương Kiền hôn một cái, "Em làm sao lại quên được."
Mạnh Thử Hàn mở ra chiếc hộp khác, bên trong quả nhiên là một chiếc nhẫn đơn giản, cô lấy ra mang ở trên tay Khương Kiền, bàn tay đeo nhẫn của hai người mười ngón tay đan vào nhau, gắt gao không bỏ.
Mười phút qua, Mạnh Thử Hàn mới nói: "Khương tổng,anh thật tốt, cho em một hôn lễ như vậy."
Tuy rằng không biết tình huống lúc trước là thế nào, nhưng xem quy mô của lâu đài này, liền biết Khương Kiền tốn không biết bao nhiều tiền cùng công sức.
Phải biết rằng, Lâm Sơn tấc đất tấc vàng, huống chi xây một tòa như thế dưới tháp neon càng là gian nan.
Khương Kiền cho chuyên viên trang điểm cùng Lâm Lê ở ngoài cửa tiến vào, Lâm Lê vừa tiến vào liền ở trên mặt Khương Kiền nhìn nửa ngày, trộm cười.
Khương Kiền không chú ý, đi cách vách thay đổi một kiện tây trang rồi đi phía trước chiêu đãi bạn bè tốt.
Anh cùng Mạnh Thử Hàn năm đó kết hôn, cũng chỉ là cùng Mạnh Chấn Quốc và mẹ Mạnh ăn một bữa cơm, hấp tấp lãnh chứng, đây là toàn bộ hôn nhân năm đó.
Từ sau khi Mộ Châu kết hôn, anh liền bắt đầu suy xét cho Mạnh Thử Hàn một hồi hôn lễ.
Từ lúc ấy bắt đầu, anh liền bắt đầu kế hoạch.
Cho đến năm nay cô đi quay 《 hình xăm 》, cái công trình này rốt cục cũng hoàn thành.
Sảnh trước lâu đài có thể lớn hơn rất nhiều so với phía sau, tiếng người trong tòa nhà ba tầng rất ồn ào, liếc mắt một cái nhìn qua, những người ra vào không giàu thì quý, tất cả đều là danh môn.
Cho dù không phải danh môn, cũng khẳng định là người đứng đầu trong giới giải trí.
Khương Kiền đem nút cài lại, đi vào bên trong đám người.
Anh một đường đi qua, rất nhiều người nhìn anh, Khương Kiền ưỡn ngực lưng thẳng, anh coi như những người này mang ánh mắt hâm mộ nhìn mình.
Rất nhiều người bên cạnh: "Chúc mừng Khương tổng."
"Ha ha Khương tổng thật là hảo tâm tư, thế nhưng chuẩn bị kinh hỉ cho lệnh phu nhân lớn như vậy."
"Khương tổng chúc mừng chúc mừng."
Anh ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía Cố Ngọc Chi, trên đường gặp Bạch Hành.
Bạch Hành nhịn không được một hơi bật cười.
Hắn chỉ vào mặt Khương Kiền nói: "Khương tổng,cậu không muốn làm bá đạo tổng tài nữa sao? Lớn như vậy mà để dính son môi trên mặt, cũng không biết bị bao nhiêu người thấy được."
Khương Kiền sửng sốt.
Anh bỗng nhiên nghĩ đến lúc trước ánh mắt những người đó, có lẽ không phải hâm mộ......
Bất quá nhiều năm giáo dưỡng cũng không làm anh luống cuống tay chân, anh gọi phục vụ, thong thả ung dung mà đem son môi trên mặt ấn xóa, còn không quên nói với Bạch Hành: "Son môi này ấn không lớn, miệng bà xã tôi rất nhỏ."
Bạch Hành một trận tức giận, Khương Kiền này khi nào đều không quên chọc tức hắn một phen!
Hắn khó thở, quay đầu qua liền nhìn đến trong đám người có tiểu cô nương mặc một thân váy màu xanh đậm linh hoạt mà xuyên qua đám người.
Ba giờ sau, giữa trưa,ánh nắng tươi sáng.
Lâu đài bỗng nhiên vang lên âm nhạc, chư vị đang hàn huyên đều ngừng lại, nhìn người phụ nữ mặc chiếc váy cưới màu trắng đang đi xuống cầu thang từ lâu đài.
Mạnh Thử Hàn vốn dĩ lớn lên xinh đẹp, hiện tại tỉ mỉ trang điểm một phen, còn mặc một khoản áo cưới độc nhất vô nhị, đem tất cả xinh đẹp phô bày ra hết.
Cô từ trên lầu chậm rãi đi xuống, tất cả mọi người không khỏi ngưng trụ khí tức.
Khương Kiền nhấp môi cười, chậm rãi đi về phía cô.
Anh đi đến trước mặt cô liền vươn tay tới, Mạnh Thử Hàn cũng nhoẻn miệng cười, bắt tay đáp ở trong lòng bàn tay anh.
Hai người từ thảm đỏ một đường đi qua, cô nhìn thấy các loại trang trí trong lâu đài giống như là trong sách đồng thoại, cô bỗng nhiên liền nhớ tới lúc trước ở hôn lễ Mộ Châu chính mình phát ra giọng nói cực kỳ hâm mộ.
Nguyên lai là bởi vì cái này Khương Kiền mới chế tạo cái lâu đài này.
Ánh mặt trời bên ngoài giống như ánh hào quang của trái đất, và anh cứ như vậy đi trên con đường hoa.
Bên cạnh tất cả đều là thanh âm hâm mộ cô, cũng có ánh đèn flash của truyền thông được mời đến, Mạnh Thử Hàn không rảnh đi nhìn người khác, trong mắt trong lòng cô chỉ còn lại người trước mắt đem lâu đài cho cô
Bộ ngực cô phập phồng thật sâu hô hấp một hơi, hạ giọng nói với Khương Kiền: "Khương tổng, em có chút khẩn trương."
Khương Kiền cười rộ lên, dùng câu nói không biết từ trang web nào tìm tới: "Mạnh Thử Hàn, em xem phía trước, chỉ cần chúng ta đi tới cuối, cả đời này là có thể hoàn thành đủ từ đầu tới đuôi, vô luận tương lai khó lường đến đâu, anh cũng muốn cùng em sống hết quãng đời còn lại."
Lời âu yếm mộc mạc, nhưng này cũng không gây trở ngại cho Mạnh Thử Hàn cảm động.
Huống chi lời âu yếm ở cảnh tượng này nói ra, đôi mắt Mạnh Thử Hàn đau xót, thiếu chút nữa liền bật khóc , bất quá cô vẫn nhịn xuống cảm động, chính là phun tào: "Khương tổng anh đừng lên web tìm lời âu yếm nữa."
Khương Kiền mím môi, không nói gì.
Hai người bọn họ mười ngón tay đan vào nhau, hướng tới tương lai xa xôi mà đi, phảng phất con đường này không phải hôn lễ mà là tương lai chân chính.
Mạnh Thử Hàn quay đầu nhìn về phía sau, mọi người phát ra ánh mắt chúc phúc tới,lâu đài tắm mình dưới ánh mặt trời giống như nhảy ra từ trong sách đồng thoại.
Lại phảng phất, chân chính từ trong sách bước ra chính là người đàn ông bên cạnh mình.
Cô quay đầu lại rồinắm chặt tay Khương Kiền.
Cô nghĩ kỹ rồi, nếu trong chốc lát mục sư hỏi cô có nguyện ý hay không, cô muốn ôm lấy Khương Kiền hôn thật sâu.
Bất luận khi nào cô đều nguyện ý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook