Editor: Mứt Chanh

Khương Kiền nhìn về phía Mạnh Thử Hàn đang quang mình chính đại nghe lén, nhấp môi cười phủ nhận: "Không có gì để khoe khoang, chỉ là nói chuyện phiếm thôi."

"Chúng ta khi nào trò chuyện qua? Tên cầm thú cậu chính là tới cùng tớ khoe ra!"

Mạnh Thử Hàn cười trộm, "Khương tổng, anh xem  phản ứng của anh ta lớn như vậy, khẳng định là ghen tị với anh rồi."

Khương Kiền: "Đúng vậy, tâm trạng ghen tị của cậu ta cực kì mạnh."

Bạch Hành dậm chân lên: "Hai vợ chồng các người ở chỗ này định chọc tức tôi phải không!"

Nói chuyện xong, Bạch Hành  nổi giận đùng đùng mà cúp điện thoại,điện thoại chỉ truyền đến âm báo bận.

Khương Kiền cũng không vội, từ điện thoại nhảy ra số điện thoại một bạn tốt khác  chậm rãi mà gọi đến, lại là một trận khoe ra, thậm chí còn ôm Kiểu Kiểu tới kêu một tiếng ma ma.

Khương Kiền như vậy còn chưa xong,lại  còn chụp một tấm ảnh con gái cùng Mạnh Thử Hàn, rốt cuộc cũng đăng một cái Weibo.

[ Bà xã của tôi là Mạnh Thử Hàn v: 【 hình ảnh 】]

Không có một câu giải thích mà chỉ có một tấm ảnh chụp, nhưng này cũng không gây trở ngại nhóm ông xã của Kiểu Kiểu tới nhận thân.

Mạnh Thử Hàn cũng  gọi điện thoại đến các vị bạn tốt trong giới khoe khoang một phen, cuối cùng một hồi điện thoại kết thúc ở một tiếng "Lăn" của Lâm Lê.

Một ngày này, cầu vồng cp cùng con gái bọn họ đối với nhân sĩ toàn mạng tạo pháp thuật thương tổn phạm vi lớn  nhưng người một nhà bọn họ lại như cũ hoà thuận vui vẻ.

Sau khi Kiểu Kiểu gọi ma ma, chưa đến mấy ngày rốt cuộc hô một tiếng ba ba, Khương Kiền gấp không chờ nổi mà lại gọi điện thoại qua Bạch Hành, một phen khoe khoang.

Cuối tháng 12, lạnh lẽo dạt dào.

Thành phố Lâm Sơn không có tuyết rơi nhiều, mặc dù là tuyết rơi cũng chỉ là lẻ tẻ một chút.

Năm nay lễ Giáng Sinh qua đi, bầu trời thế nhưng có tuyết rơi,  còn muốn tới sớm mấy ngày so với địa phương khác, tin tức dưới chân núi tuyết xếp hạng hot search Weibo số 1.

Vừa đến mùa đông, Khương Kiền liền  trở nên cực kì bận rộn, thường xuyên bận đến đêm khuya mới trở về nhà, Mạnh Thử Hàn hỏi rất nhiều lần đều bị Khương Kiền cho qua.

Ngày đó trời có tuyết, Kiều Kiểu lần đầu tiên sinh bệnh, nửa đêm liền sốt cao.

Mạnh Thử Hàn đau lòng bảo Khương Kiền nhanh lái xe lại đây đưa Kiểu Kiểu đi bệnh viện.

Hai người đứng ở dưới ánh đèn, khi nói chuyện liền a ra một ngụm nhiệt khí tới.

Mạnh Thử Hàn gấp đến độ không được, trên mặt Khương Kiền trấn định nhưng trong lòng cũng  thật sự gấp.

Anh thấy Mạnh Thử Hàn đứng ở bên ngoài phòng bệnh đi qua đi lại hai bước, anh mím môi đi qua giữ chặt tay cô, "Đừng nóng vội, sẽ không có việc gì đâu."

Khương Kiền nhàn nhạt nói mang theo chắc chắn giống như là rất nhiều năm trước thời điểm anh chính thức cầu hôn cô.

Khi đó, cô cùng Khương Kiền còn không có quen nhau bao lâu, nhiều lắm liền hơn nửa tháng, hai người bọn họ cũng coi như là hôn nhân chớp nhoáng.

Mạnh Thử Hàn nhớ rõ ngày đó thời tiết vẫn là rất nóng, cô cùng Khương Kiền chỉ gặp nhau hai ba lần, vốn dĩ đều cho rằng lần này đã thất bại, lại không nghĩ rằng Mạnh Chấn Quốc vui vẻ tìm tới cô nói: "Ánh mắt con từ trước đến nay không tốt, con nhìn Thẩm Hi kia  chính là cái quỷ gì."

Vốn tưởng rằng Mạnh Chấn Quốc là muốn nói  về Thẩm Hi hơn nữa sử dụng kỹ năng trào phúng đối với cô,  lại không nghĩ rằng Mạnh Chấn Quốc chuyển đề tài: "Bất quá lần này cũng không tệ lắm, ba nhìn Khương Kiền là một nhân tài, tương lai khẳng định có tiền đồ, lần này xem như con tìm đúng người."

Mạnh Thử Hàn sửng sốt, ở trên đùi mình nhéo một phen, không biết có phải  chính mình chưa có tỉnh ngủ hay không.

Cô cùng Khương Kiền đã không gặp nhau trong một tuần, sau một lần gặp liền không có liên hệ qua, Mạnh Chấn Quốc không phải còn chưa ngủ tỉnh chứ?

Mạnh Thử Hàn đem hạt dưa trong tay ném xuống, đứng lên cùng Mạnh Chấn Quốc đối diện: "Con cùng anh ta làm sao vậy?"

"Con còn giả bộ, Khương Kiền đều cùng ba nói các con ở chung thật sự vui vẻ, ba cảm thấy người này không tồi, nếu nói,thương lượng liền có thể định ra tới."

"Định ra tới?" Giọng Mạnh Thử Hàn cất cao, có chút tức giân, "Ba cái gì cũng chưa hỏi qua con, cũng chỉ hỏi qua Khương Kiền liền định ra tới? Con là con gái ba hay là Khương Kiền? Ba đặc biệt vừa lòng anh ta, con thì sao?"

Sau Mạnh Chấn Quốc nói gì đó, Mạnh Thử Hàn hiện tại không nhớ rõ, dù sao sau đó cô lại đi theo Mạnh Chấn Quốc cùng gặp Khương Kiền.

Lúc này anh mặc tây trang,mang giày da tới đây, một dáng vẻ giới tinh anh, đây cũng là người Mạnh Chấn Quốc thích nhất.

Mạnh Thử Hàn thất vọng buồn lòng tâm tình không tốt, một bữa cơm không có thiếu cho Khương Kiền cùng Mạnh Chấn Quốc xem thường, chỉ là Khương Kiền liên tiếp rót rượu cho Mạnh Chấn Quốc, Mạnh Chấn Quốc uống vui vẻ nhưng Mạnh Thử Hàn chú ý tới Khương Kiền không uống nhiều.

Cả đêm chỉ là Mạnh Chấn Quốc cùng Khương Kiền nói chuyện.

Một bữa cơm ăn xong liền phải tan, Mạnh Chấn Quốc tự mình cho Khương Kiền cơ hội đưa Mạnh Thử Hàn về nhà, Khương Kiền đương nhiên vui vẻ đồng ý, Mạnh Thử Hàn cũng không cự tuyệt. Ngày đó cô đang cùng Mạnh Chấn Quốc phát cáu, không có khả năng Mạnh Chấn Quốc đưa cô về nhà.

Mạnh Chấn Quốc vừa đi, Mạnh Thử Hàn liền ở ven đường ngăn cản một chiếc xe taxi.

Còn chưa kịp lên xe đã bị người một phen giữ chặt, quay đầu lại, đâm thẳng vào ánh mắt thâm thúy của Khương Kiền.

Lúc ấy Mạnh Thử Hàn liền suy nghĩ, tuy rằng tuổi Khương tổng  so với cô lớn một ít nhưng tướng mạo lại là nhất đẳng, nhưng loại đàn ông có tiền có tướng mạo này thoạt nhìn liền không phải thứ tốt.

Mạnh Thử Hàn thoát khỏi tay anh,nâng cằm cao ngạo mà nhìn Khương Kiền, "Thật đúng là anh muốn đưa tôi trở về sao? Phía trước chưa cùng anh nói rõ, hôm nay tôi liền cùng anh nói rõ ràng đi."

Khương Kiền nhíu mày, nghe Mạnh Thử Hàn chậm rãi nói tiếp.

Mạnh Thử Hàn nhìn về tài xế taxi phía sau nói một câu: "Thật ngại quá, chú đi trước đi."

Tài xế taxi nói gì đó, Mạnh Thử Hàn cũng không nhớ rõ, rốt cuộc này chỉ là một nhân vật râu ria trong đoạn chuyện xưa của cô cùng Khương Kiền.

Cô quay đầu, nghe được giọng Khương Kiền trầm thấp mà nói: "Em nói đi, tôi nghe."

Vừa mới còn đầy ngập tức giận, hiện tại cô bị Khương Kiền nói như vậy, lửa giận trong lòng thế nhưng tiêu đi xuống hơn phân nửa.

Cô mím môi, nâng mắt liếc Khương Kiền nói tiếp: "Tôi không thích anh, tôi cũng không tính toán kết hôn, người ưu tú giống như anh không nên đem thời gian lãng phí ở trên người tôi, anh lên mạng chưa?"

Khương Kiền gật đầu.

Mạnh Thử Hàn lại tiếp tục nói: "Hiện tại trên mạng đều đang nói tôi cùng Thẩm Hi thật không minh bạch, là tiểu tam đoạt bạn trai người khác, tôi chính là người như vậy, về sau anh cũng đừng quấn lấy tôi, cũng đừng quấn lấy ba tôi."

Biểu tình Khương Kiền dưới đèn neon không có biến hóa, chỉ là mày nhăn lại vẫn luôn chưa buông ra.

Mạnh Thử Hàn cảm thấy chính mình có thể  xúc phạm tới Khương Kiền, bất quá nghĩ lại, người đàn ông này sợ là chìm nổi ở biển hoa bao lần, loại người như vậy cô có thể tổn thương tới.

Vì thế cô  có thể thở phào nhẹ nhõm.

Sau một lúc lâu, Khương Kiền rốt cuộc nói chuyện: "Không có việc gì, em trước lên xe, tôi đưa em trở về."

Lúc ấy Mạnh Thử Hàn cũng không biết như thế nào liền bị ma xui quỷ khiến, chỉ cho là  một lần cuối cùng ngồi xe Khương Kiền, cô cùng Khương Kiền cùng nhau lên xe, Khương Kiền hỏi cô: "Chỗ nào?"

Mạnh Thử Hàn đi ngược chiều xe tài xế nói: "Tiểu khu Bách hoa."

Xe chuyển động, trong xe có chút buồn cho nên cô mở cửa sổ xe ra, gió từ ngoài cửa sổ tiến vào, thổi tung mái tóc cực kì thoải mái.

Tóc bị gió thổi đến trên mặt Khương Kiền, lỗ tai anh đỏ lên liền đem mặt nghiêng qua một bên.

Vị trí tiểu khu Bách hoa nằm ở một nơi hẻo lánh, giống như nhân viên văn phòng đều sẽ không ở tại đây, phần lớn các hộ gia đình đều là người về hưu, vừa đến buổi tối, các cụ già liền đóng cửa ở nhà xem TV, trễ một chút liền trực tiếp ngủ, cho nên buổi tối cũng không có gì ở trong tiểu khu để đi dạo.

Khương Kiền giúp Mạnh Thử Hàn mở cửa xe, Mạnh Thử Hàn xuống xe tới liền kéo váy xuống, cười rộ lên vẫy tay về phía Khương Kiền: "Khương tổng, tôi đây liền đi về trước."

Đợi xuống xe cô lại bồi thêm một câu: "Về sau cũng đừng gặp mặt."

Sắc mặt Khương Kiền không tốt, cũng không biết có phải nguyên nhân giấu kín ở trong bóng đêm hay không  dù sao thoạt nhìn lạnh như băng.

Mạnh Thử Hàn đi về phía tiểu khu, Khương Kiền cũng đi theo phía sau cô, thẳng đến nơi dừng xe có chút xa, Khương Kiền mới nói: "Mạnh Thử Hàn, tôi có lời muốn nói cùng em."

Vừa mới còn tưởng rằng Khương Kiền sẽ ngăn cản cô,Mạnh Thử Hàn dừng lại, đứng ở một nơi sáng sủa và ánh sáng từ đèn đường chiếu xuống từ đỉnh đầu cô..

Khương Kiền từ túi quần lấy ra một cái hộp, anh đưa qua, "Hôm nay chuẩn bị cho em."

Mạnh Thử Hàn tiếp nhận, mở ra vừa thấy bên trong thế nhưng là một chiếc  nhẫn kim cương nho nhỏ phản chiếu ánh sáng dưới ánh đèn đường.

Cô không thể nhận.

Cô nhanh chóng ném nó trở về trong ngực Khương Kiền, "Tôi không phải đã nói, chúng ta căn bản liền không thích hợp, nếu  kết hôn, đây là một hôn nhân lợi ích!"

Khương kiền rũ mắt nhìn nhẫn trong tay không nhúc nhích, thoạt nhìn dáng vẻ kia thế nhưng có vài phần bị vứt bỏ thê thảm.

Mạnh Thử Hàn giậm chân, "Anh đừng như vậy, anh như vậy tôi cũng sẽ không có hảo cảm đối với anh đâu"

Vẫn luôn trầm mặc Khương Kiền rốt cục cũng mở miệng, "Tôi không thể bảo đảm tôi có thể sống một trăm năm, nhưng  tôi có thể bảo đảm tôi tồn tại mỗi một ngày đều sẽ đem hết mọi thứ dành cho em, ở bên cạnh em vĩnh viễn sẽ không rời đi."

Khương Kiền lúc ấy chính là nói như vậy.

Hiện tại nhớ tới, Mạnh Thử Hàn còn cảm thấy chính mình lúc ấy thật là quá mức xúc động thế nhưng bị một câu không biết sao chép từ trang web nào tới  làm cho cảm động.

Hoặc có lẽ là lúc ấy bóng ma Thẩm Hi đối với cô thực sự lớn, cô mới có thể đủ dễ dàng như vậy bị những lời này của Khương Kiền làm cho cảm động.

Nói tóm lại chính là cô thế nhưng lại đồng ý tiến tới cùng Khương Kiền.

Lúc sau, Thẩm Hi cùng Đường Hân Viện xuất ngoại cao chạy xa bay, cô tức điên liền đi uống rượu.

Sáng hôm sau tỉnh lại, liền cùng Khương Kiền ở cửa Cục Dân Chính, ánh mắt Khương Kiền sáng quắc nhìn chằm chằm cô, chờ cô tỉnh lại sợ cô từ mí mắt phía dưới chạy mất.

Mạnh Thử Hàn bị ánh mắt Khương Kiền dọa sợ, trong đầu cũng dần dần nhớ lại chuyện đêm qua.

Cô cùng Khương Kiền ở trong xe ngủ cả đêm, sự tình gì đều không có phát sinh.

Duy nhất phát sinh chính là cô ôm eo Khương Kiền nói: "Còn không phải là bạn trai sao? Tôi còn có ông xã đấy! Không phải anh muốn cùng tôi kết hôn sao? Đi, lập tức đi!"

Này vốn là lời nói khi say không coi là thật, nào biết đâu rằng Khương Kiền vừa nghe lập tức liền lái xe mang theo cô chạy tới Cục Dân Chính, chỉ là hơn nửa đêm, Cục Dân Chính cũng không mở cửa, hai người liền ở trên xe ngủ cả đêm.

Sáng nay đã bị Khương Kiền nhìn chằm chằm đến hoảng.

Anh bình tĩnh mở miệng: "Vừa lúc, Cục dân chính mở cửa."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương