Màn đêm nhuộm buồn như chính tâm trạng của tôi. Tôi đưa tay sờ lên chiếc bụng phẳng lì của mình, chợt nhận ra hai dòng nước mắt tuôn trào nơi khóe mi sau đó chảy dài như thác lũ. Khôi vòng tay ôm lấy tôi. Bờ vai anh ấm áp và vững chãi. Tôi dựa vào khóc nức nở.

- ------

Bà Uyên hẹn tôi trong một buổi chiều tà. Cuộc gặp chỉ vỏn vẹn hai người phụ nữ trong một căn phòng đầy nến và hoa.

- Cảnh sát đang tìm bà vậy mà bà còn dám gặp tôi sao?

- Tôi biết cô sẽ không báo cảnh sát đâu. Vì người cô thương nhất đang trong tay tôi. Thế nào rồi?

- Chuyện gì?

- Cô đang đùa tôi à. Hay cô muốn người đó phải chết.

Tôi nghẹn lời bèn mang vali chứa đầy tiền đưa cho bà ta. Bà ấy vội vàng mở vali kiểm tra nhưng tôi ngăn lại.

- Còn thiếu 2 tỷ, gấp quá tôi không chuẩn bị kịp. Bao nhiêu đây, tôi nghĩ bà đã đủ để bỏ trốn rồi.

Bà ấy liền đậy nắp vali lại sau đó ra hiệu cho tay sai của mình. Tên tay sai bỏ đi rất lâu chỉ còn lại mình tôi và bà ấy.

- Cái thai sao rồi? Vẫn tốt chứ?

- Nhờ phúc của bà, nó rất khỏe mạnh.

- Nhớ kĩ, cái gì buông được cứ buông, đừng cố chấp niệm trong lòng. Đừng như tôi, không thể quay đầu lại.

- Tôi sẽ cố gắng không như bà.

- Chăm sóc cho Khôi giùm tôi. Tôi nợ nó nhiều lắm. Nói với nó, tôi xin lỗi.

Hai mươi phút sau, tên râu ria kia đi vào dẫn theo cả mẹ Mayta. Tôi chạy đến ôm mẹ nhưng bị bà ta tách ra nhanh chóng.

- Bà đưa tôi đi đâu vậy?

- Tôi hứa sẽ thả mẹ cô ra nhưng để an toàn rời khỏi đây tôi cần cô giúp đỡ.

Bị bà ta áp giải lên xe, tôi cố giữ bình tĩnh vì lúc này tôi không thể cử động mạnh được. Ngay sau đó, xe cảnh sát đến đuổi theo xe chúng tôi.

- Mày lừa tao. Sao mày dám báo cảnh sát hả?

Bà ta vung tay tát vào mặt tôi.

- Thì bà cũng có giữ lời hứa đâu. Bà đã bắt tôi còn gì...

Dừng xe lại, bà ta kéo tôi theo lên vách núi, men theo lối mòn vào sâu trong rừng. Tôi nghe rõ tiếng mọi người kêu tên tôi, nhất là tiếng của Khôi. Lẩn trốn trong rừng đã 2 tiếng, tôi bắt đầu mệt mỏi vì thiếu nước. Hơi thở trở nên yếu ớt, tay chân bủn rủn, đầu óc choáng váng. Bà ta nhất quyết không để tôi lại mà vẫn dìu tôi đi.

Chúng tôi nghỉ lại dưới chân một con thác nhỏ, bà ấy dùng lá quấn thành một cái phiễu sau đó lấy nước đưa cho tôi. Như tiếp thêm sức mạnh, tôi cảm thấy thoải mái hơn.

- Cảm ơn bà. Bà chạy đi. Một mình bà có thể thoát nếu kéo thêm tôi, tôi chỉ gây rắc rối đến cho bà thôi.

- Cô là con tin duy nhất tôi có bây giờ. Tôi tuyệt đối không bỏ cô đâu.

Chỉ tròn lời vài câu với nhau thì tiếng súng vang lên. Tôi nhìn xem tứ phía. Khôi cùng mọi người và cả cảnh sát đang chạy đến đứng trước mặt tôi chừng 20m. Thấy nguy hiểm cho mình, bà ta liền rút con dao mang bên người dí vào cổ tôi.

- Tránh ra, nếu không tao sẽ giết nó.

- Không được. Bà không được làm tổn thương cô ấy.

Khôi hốt hoảng nói với bà ấy. Nhưng ba Duy cũng có mặt tại đó, vội bước tới hai bước, bà ấy kéo tôi lùi lại ba bước.

- Các người đừng tưởng tôi không dám giết cô ta.

Nói xong, bà ta đẩy mạnh lưỡi dao tạo thành một đường dài trên cổ tôi. Máu rươm rướm nhỏ giọt theo đường cắt. Ba Duy xua tay.

- Được. Tôi tránh ra. Bà không được tổn hại tới con bé.

Bà ta tiếp tục lùi lại chỉ còn hai bước nữa có thể rơi xuống vực. Mọi người tiếp tục lùi ra xa hơn để lại một khoảng trống.

- Tôi sẽ đem nó theo chôn chung.

Bà ấy định nhảy xuống nhưng nhanh chóng tôi nắm lấy cây bên cạnh khiến bà ấy không thể nhảy cũng như không thể kéo tôi theo.

- Bà điên rồi. Bà không được làm vậy. Nó là con gái bà đó.

" Con gái"

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao ba Duy lại nói như vậy? Tôi hoang mang tột độ, ra sức lắc đầu phủ nhận điều đó.

- Duy không phải con trai bà. Mà là con bé. Con bé mới chính là con ruột của bà. Bà thả con bé ra mau lên.

- Ông đừng bịa chuyện. Nó không thể nào là con tôi. Con tôi là con trai. Sao có thể chứ. Tôi biết ông muốn cứu nó, nhưng ông không thể dùng cách này được.

- Tôi xin lỗi nhưng nó là sự thật.

Tôi vội chen lời vì cho rằng ông ấy không thể dùng cách này để cứu tôi. Tôi nhìn mẹ Mayta nhưng mẹ vội quay đầu đi che đậy giọt nước mắt. Chẳng lẽ Thùy Linh là con của bà ta. Nhưng câu nói thốt ra từ ba Duy còn khiến tôi sửng sốt hơn nữa.

- Bà còn nhớ gương mặt con bé Gia Hân không?

Bà ta gật đầu sau câu hỏi của ba Duy.

- Bây giờ nó đang bên cạnh bà đó. Chỉ vài cuộc phẫu thuật...

Bà ta hét lên ngắt lời ba Duy đang nói.

- Tôi muốn ông vào chuyện chính.

- Tôi biết bà mong chúng ta có con trai. Nhưng không như mong đợi, con chúng ta là con gái. Cho nên tôi đã nhờ bác sĩ giữ bí mật chuyện này. Sau khi bà sinh con bé tôi đã tráo nó với một bé trai khác. Gia đình nuôi con bé là gia đình của thằng Duy. Nếu không tại tôi, mọi chuyện sẽ không thành ra như vậy. Tôi xin lỗi bà nhiều. Ba xin lỗi con, con gái đáng thương của ba.

Bà ta đưa tay sờ lên gương mặt tôi.

- Tại sao con lại phẫu thuật? Con không thích gương mặt của mẹ sao?

Gương mặt khi xưa của tôi tuy không xinh như Thùy Linh nhưng cũng không phải dạng xấu xí. Đôi môi nhỏ nhắn, xinh xắn đỏ mộng như quả dâu tây. Sống mũi cao và thẳng tắp. Hai mắt to, tròn, đen lay láy cùng hàng mi cong vút rất nổi bật. Chính đôi mắt, điều tôi không thể thay đổi. Ánh mắt ấy đã khiến Khôi không thể nào quên tôi được.

Tôi không thể chấp nhận được sự thật trớ trêu này nên liên tục phản bác điều đó.

- Bà không phải mẹ tôi. Ba mẹ ruột của tôi chết rồi. Bà tôi bà cũng giết chết rồi. Bây giờ người tôi thương nhất, tôn trọng nhất chỉ có mình mẹ Mayta mà thôi.

Tôi đẩy mạnh bà ta ra. Tôi nhìn bà ta trong nỗi tuyệt vọng rồi từ từ khụy xuống. Sự thật này quá khó để tôi chấp nhận. Tim tôi đau nhói từng cơn. Tại sao tôi luôn là người biết sau cùng mọi chuyện như vậy chứ?

Bà ta đứng dậy rồi đứng cạnh tôi. Nhẹ nhàng đưa tay vỗ vai tôi. Tôi đưa mắt nhìn bà ta. Song từ từ bà lui ra xa tôi.

- Không phải. Tôi chỉ có một đứa con trai duy nhất là Duy. Tôi không phải mẹ cô. Cô nhớ kĩ điều đó đi.

Khoảnh khắc bà ấy buông mình rơi xuống vực khiến tôi không cầm lòng mà lao tới nắm chặt tay bà ta. Trong lòng tôi rất phức tạp, tôi không biết tại sao lại cứu bà ấy. Tôi cố gòng sức nắm chặt tay bà ấy.

- Nắm chặt tay tôi. Tôi kéo bà lên.

- Tôi muốn nghe cô gọi tôi là mẹ.

- Tôi xin lỗi. Tôi không làm được.

Bà ấy lắc đầu rồi nở một nụ cười nhìn tôi đầy ấm áp. Sau đó, bà ấy gỡ tay tôi ra rồi rơi xuống vực. Tôi gào thét vì sự ra đi của bà. Khôi ôm tôi vào lòng. Tôi cảm nhận phía dưới có một dòng nước nóng trào ra. Nhìn thật kĩ, đó chính là máu.

- Cứu con chúng ta. Nó, nó...

Sau khi cầu cứu Khôi, tôi ngất đi. Đến khi tỉnh dậy thấy mình đang trong bệnh viện. Khôi anh ấy lúc nào cũng bên cạnh tôi. Anh nhìn tôi say đắm. Anh biết tôi đang rất đau, cả thể xác lẫn tinh thần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương