Khôi kể cho tôi rất nhiều chuyện, quá trình trưởng thành của anh chỉ toàn nước mắt. Ngay từ nhỏ anh đã biết tự lập, tự mình vượt qua khó khăn. Chính vì thế anh dần trở nên lạnh lùng hơn. Và Duy là người bạn thân nhất của anh ấy.

- Sự thật đau lòng quá phải không em?

- Bây giờ anh phải đối mặt làm sao đây?

Tôi thấy Khôi băn khoăn nhiều lắm chỉ đành khuyên nhủ anh ít câu.

- Anh cứ làm những chuyện anh muốn, em sẽ mãi ở cạnh anh.

- Hân ơi, anh mệt quá.

Có lẽ chuyện này quá sốc với Khôi, nhưng với một người trưởng thành như Khôi, tôi biết anh sẽ không gây chuyện. Tôi lặng lẽ nhìn Khôi thiếp đi. Gương mặt

Anh ơi! Em sẽ bảo vệ anh theo cách của mình.

Thấm thoát cũng hai tuần rồi, dì Hoa cũng ra viện. Tôi biết chuyện này khó để Khôi chấp nhận nên việc xưng hô của mẹ con anh ấy vẫn giữ nguyên. Từ ngày đó, anh cũng chẳng về thăm nhà mà sẽ cùng tôi chăm sóc dì Hoa. Chức vụ Giám đốc của anh bị bà ta tước đoạt song song quyền thừa kế tài sản cũng không còn. Sau bao cố gắng Khôi ra đi với bàn tay trắng. Ba Khôi vẫn giữ im lặng mà không có động thái gì cho đến khi ông nhắm mắt.

- ------

1 năm sau

Công việc công ty ngày càng nhiều khiến tôi không có thời gian về nhà. Hôm nay tôi phải di chuyển trên xe suốt vì phải kí hợp đồng với vài đối tác ngoại quốc. Với lượng kiến thức được đào tạo lúc còn là sinh viên cộng thêm 4 năm ở nước ngoài đã giúp tôi dễ dàng trị các đối tác một cách nhanh chóng.

Lúc về đến nhà cũng đã tối mịt. Tôi nằm dài trên giường chẳng màng xung quanh kể cả đèn cũng chẳng bật. Tôi mơ màng nhận ra có người đắp chăn cho mình, người đó nhẹ nhàng đưa tay sờ trán tôi rồi chợt tỉnh giấc khi nhận ra đó là Khôi. Tại sao giờ này anh lại ở đây?

Tôi hoảng hồn ngồi bật dậy. Khôi vẫn chăm chú nhìn tôi rồi bất chợt anh lên tiếng:

- Em có khỏe không? Anh nhớ em nên....

Khôi từ từ tiến sát mặt tôi, trong hoàn cảnh thế này tôi có hơi lúng túng, thu người lại. Tôi nhắm chặt hai mắt lại, tay thì nắm chiếc chăn như thể xé nát nó.

Tách. Ánh sáng đã xóa tan mọi suy nghĩ kinh khủng của tôi. Thì ra Khôi bật đèn nhưng vì nó gần tôi nên anh mới tiến sát lại như thế. Tôi vô cùng ngượng ngịu. Không ngờ mình lại suy nghĩ như vậy. Tôi nở nụ cười ngượng rồi quay mặt đi.

- Em đang nghĩ đến chuyện xấu phải không?

Tôi chối nhưng rồi lại trả lời thật lòng khiến hai đứa cười như điên.

- Ơ nhưng mà sao hôm nay anh lại ở phòng em? Anh ở đây bao lâu rồi? Dì Hoa đã ngủ chưa?

- Từ chiều giờ anh đã ăn gì chưa? Có phải ốm rồi không mà mặt mài phờ phạt vậy?

Còn chưa kịp hỏi xong, Khôi đã khóa chặt môi tôi lại bằng một nụ hôn.

- Em hỏi nhiều vậy anh nên trả lời câu nào trước đây?

- Anh thấy câu nào quan trọng thì trả lời thôi.

- Chúng ta kết hôn đi.

Khôi nắm chặt lấy tay tôi sau đó đeo vào một chiếc nhẫn.

- Em còn chưa trả lời mà.

- Cần gì phải trả lời, anh biết đáp án mà.

- Há... Gì chứ.

Khôi lại trao cho tôi một nụ hôn.

- Đồng ý không?

- Không.

Khôi lại tiếp tục hôn.

- Anh làm gì vậy?

- Nếu em không đồng ý, anh sẽ hôn đến sáng đấy.

- Anh đang uy hiếp em à.

- Nếu đúng thì sao?

Tôi thỏ thẻ vào tai Khôi.

- Thì em đồng ý chứ sao.

Tôi choàng tay lên cổ Khôi, trao cho anh một nụ hôn ngọt ngào trên má. Sau đó ôm anh một cách đầy ấm áp.

- Anh muốn xử lí bà ta ra sao?

Khôi ấp úng hồi lâu rồi đứng dậy bước đến bên khung cửa sổ. Ánh mắt nổi lên một nỗi buồn vô hạn rồi chợt quay phắt lại nhìn tôi.

- Dù sao thì bà ấy cũng đã nuôi dạy anh hai mươi mấy năm nay. Ngoài sự ít kỉ ra anh đã học rất nhiều từ bà ấy. Anh thực sự rất nhu nhược khi không thể ra tay phải không?

- Trước khi ba mất, ông ấy đã để lại một lá thư.

Tôi tò mò hỏi anh về lá thư đó. Tôi có hỏi anh nhưng anh vẫn không tiết lộ chút gì.

- Vậy là anh muốn tha thứ cho bà ấy?

Khôi nhìn tôi tỏ vẻ đồng ý. Nhưng tôi cảm thấy vô cùng bực tức, điều khiến tôi khó từ bỏ nhất chính là lòng thù hận. Tôi không thể bỏ qua được, nó như cái bóng cứ bám lấy tôi.

- Anh đi ra đi.- tôi ra hiệu với Khôi.

Khôi giơ tay định sờ lên má tôi nhưng vội vàng tôi tránh đi hướng khác. Khôi từ từ thu tay lại rồi bước ra khỏi phòng. Anh đóng cửa một cách nhẹ nhàng bỏ tôi đứng một góc trong phòng.

- -----

Hôm nay mẹ Mayta sẽ về Việt Nam tôi háo hức nên đã lái xe ra sân bay rất sớm. Mẹ bước ra đầy khoan thai với nụ cười trên môi. Tôi nhanh chóng chạy lao vào ôm mẹ. Thứ tình cảm mà tôi không có suốt thời thơ bé. Cảm ơn cô, Thùy Linh à. Tôi sẽ yêu thương bà ấy thật nhiều, tôi sẽ chăm sóc bà ấy thật chu đáo.

- Sao rồi?

Câu hỏi của mẹ khiến tôi bối rối, mẹ đang nói đến chuyện gì vậy. Tôi quay sang nhìn mẹ với vẻ mặt khó hiểu, mẹ xoa đầu tôi ấm áp.

- Thì chuyện của con với Khôi. Mẹ nghe nói hai đứa định kết hôn.

Tôi liếc mắt nhìn lên phía trước, nhìn cái người đang lái xe- chị Kate. Chị vẫn tỏa ra bình thản.

- Chắc chưa đâu mẹ. Con còn một việc cần giải quyết.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương