Người ở chiếc xe bên cạnh kia đang chuẩn bị xuống xe, Diệp Thời Tầm lại không đúng dịp nhận được điện thoại, cho nên cũng không nhìn thấy người trêи chiếc xe kia là ai.

"Phong Lưu? Làm sao vậy?" Diệp Thời Tầm vừa hướng bệnh viện đi tới vừa cùng Phong Lưu nói chuyện.

"Tin tức Tiêu Luyến gửi ngươi xem chưa?" Phong Lưu giọng nói tràn đầy vui sướиɠ khi người gặp họa, Diệp Thời Tầm cười nhạt hỏi: "Nàng lại làm cái gì?"

"Khà khà, chuyện rất thú vị. Tự ngươi vào group xem một chút đi, sự việc cụ thể chờ đến khi ăn tối chúng ta trò chuyện tiếp."

Phong Lưu vừa tan việc liền lại thấy group nháo ầm ĩ, duy chỉ có Diệp Thời Tầm vẫn luôn trầm mặc, liền nghĩ tới khả năng chỉ có một mình nàng không chú ý tin tức này, vì vậy tốt bụng gọi điện thoại tới thông báo Diệp Thời Tầm.

Diệp Thời Tầm cười thầm không nói gì, bất quá ý cười khóe miệng vào lúc nàng thấy được tin tức liền tiêu tán.

"Tại sao có thể như vậy?" Diệp Thời Tầm là người trọng sinh, nàng nhớ kiếp trước căn bản không có chuyện này, chẳng lẽ là bởi vì bản thân sống lại tạo thành hiệu ứng bươm bướm.

Bất quá đây cũng không phải chuyện xấu, Trịnh Khải tên khốn kia đáng kiếp có loại báo ứng này.

Diệp Thời Tầm chỉ lo nhìn điện thoại di động hoàn toàn không phát hiện mấy người sau lưng.

Tề Nhược vừa xuống xe một khắc kia liền thấy Diệp Thời Tầm, nàng không để ý bất chấp muốn lên phía trước kéo Diệp Thời Tầm, lại bị Tô Tiệp giữ lại trong ngực.

"Buông ra ta, đó là Tiểu Hàm. Tiểu Hàm của ta, nhất định là nó, ngươi buông ta ra. Tiểu Hàm của ta..."

Tô Tiệp đau buồn quay đầu sang chỗ khác, đã bệnh đến mức hồ ngôn loạn ngữ sao?

Trịnh Dật nhìn bóng lưng Diệp Thời Tầm sâu sắc cảm thấy có chút quen thuộc, lại nghĩ đến bệnh của Tề Nhược nên không nghĩ nhiều, ngược lại cùng Tô Tiệp an ủi nàng.

Ngược lại là Tô Vận, sau khi xuống xe liền nhìn thấy bóng lưng Diệp Thời Tầm, bởi vì khoảng cách đã xa nàng cũng không nhận ra đó là Diệp Thời Tầm.

Bất quá nàng nhìn Tề di trong ngực mẫu thân, trong lòng đặc biệt phức tạp. Nhưng nghĩ đến nàng đã tìm được Diệp Hàm thất lạc cũng liền buông lỏng chút, chờ tối hôm nay trở về liền tìm cơ hội nói chuyện này với mẫu thân đi.

Như vậy cũng tiện tìm thời gian nhận trở về Diệp Hàm, Tề di cũng có thể khôi phục bình thường.

Vào phòng bệnh Đường Hiểu Chi liền thấy Cố Tô An cùng Hứa Tiểu San sít sao ngủ chung, Diệp Thời Tầm hơi nhíu mày, dù biết hai người là hảo khuê mật tình như tỷ muội, nhưng đáy lòng vẫn là rất bất mãn.

Bất quá hai người đã ngủ, cũng không thể đánh thức các nàng, Diệp Thời Tầm mở điện thoại di động ra liền ngồi xuống một bên.

Ước chừng qua nửa giờ đồng hồ, Hứa Tiểu San cùng Cố Tô An có dấu hiệu tỉnh lại.

"A Tầm, sao ngươi lại tới rồi?" Cố Tô An dẫn đầu tỉnh lại, thấy Diệp Thời Tầm ngồi bên người trong lòng tràn đầy ngọt ngào, song thấy được hai hàng mày Diệp Thời Tầm nhuốm đầy mệt mỏi thì chỉ còn lại đau lòng: "Sao không về nhà nghỉ ngơi?"

"Tới xem Hiểu Chi một chút, đói không? Ta đi mua một ít đồ ăn đến đây." Cố Tô An không muốn Diệp Thời Tầm quá mức mệt nhọc, vừa định cự tuyệt lại bị Hứa Tiểu San cướp trước một bước.

"A? Dĩ nhiên là đói rồi, Diệp tổng ngài có thể đi mua một ít bữa khuya trở lại thật sự là quá tốt."Hứa Tiểu San chạng vạng tối đã đi mua bữa tối, nhưng cùng Cố Tô An ăn xong lại ngủ thêm một giấc, hiện tại đã sắp nửa đêm hai người tự nhiên đều đói.

Diệp Thời Tầm vừa đứng dậy vừa hỏi hai người muốn ăn gì, Hứa Tiểu San căn cứ tín niệm khuê mật chính là dùng để hố bẫy, hung ác hại bạn gái của khuê mật, không chút kiêng kỵ báo ra một ít đồ ăn ngày thường rất muốn ăn nhưng lại không nỡ tiêu tiền.

Cố Tô An dựa theo sở thích của bản thân và Diệp Thời Tầm nói ra mấy thứ, Diệp Thời Tầm khẽ gật đầu bày tỏ đã ghi nhớ.

Diệp tổng rời khỏi, Hứa Tiểu San lại lần nữa dựa trở lại người Cố Tô An, nàng cảm khái nói: "Diệp tổng đối ngươi thật rất tốt này."

"Ừ, A Tầm đối ta rất tốt." Người yêu mình được khuê mật tán dương, tâm tình Cố Tô An tự nhiên tốt hơn nhiều.

Hứa Tiểu San nhìn đến Đường Hiểu Chi trêи giường bệnh hôn mê, ánh mắt khẽ biến không biết đang suy nghĩ gì.

Một lát sau Hứa Tiểu San hỏi Cố Tô An: "Ngươi cảm thấy Đường Hiểu Chi là dạng người gì?"

"Ta không rõ lắm, bất quá A Tầm nói nàng là người rất lợi hại." Cố Tô An nhìn Đường Hiểu Chi sắc mặt lộ vẻ bệnh trạng: "Bởi vì trước khi trở thành ký giả nàng là một thám tử rất lợi hại a."

"Thám tử?" Hứa Tiểu San ngữ khí nghi hoặc bày tỏ không rõ lắm.

Cố Tô An như có điều suy nghĩ nói: "Thám tử a, thứ mà thám tử cần biết rất nhiều. Kiến thức sinh hoạt xã hội, đối với thương nghiệp công nghiệp xí nghiệp kinh tế sự vụ đều cần hiểu. Còn phải quen thuộc các loại pháp luật pháp quy, hơn nữa phải nắm giữ các hạng mục kỹ năng chuyên nghiệp, lái các loại xe cộ, học chụp hình, còn có một ít kỹ xảo tra vấn, có trí nhớ siêu cường cùng khả năng quan sát hơn người, còn phải có năng lực phòng thân tự vệ."

"Cần học nhiều như vậy?" Hứa Tiểu San trợn mắt cứng lưỡi, nàng cho rằng Đường Hiểu Chi chỉ là một ký giả tràn đầy cảm giác chính nghĩa, không ngờ được đây là vị đại lão ở ẩn.

Cố Tô An lắc đầu: "Hình như không chỉ vậy, Tiêu Luyến còn nói thám tử cần phải có năng lực quan sát kỹ lưỡng, tổng hợp năng lực suy nghĩ, năng lực nắm vững tình huống, tính cách phẩm chất còn có tốt chất tâm lý vượt chuẩn. Còn có diễn xuất vững vàng. Tiêu Luyến nói cho dù Hiểu Chi ngày nào đó mệt mỏi, bất kể ở đâu tìm nghề gì làm cũng đều có thể giàu."

"Nàng tại sao phải làm ký giả làm cẩu tử?" Người lợi hại như vậy không đi vạch trần bóng đen xã hội, lại đi đào bát quái xì căng đan của minh tinh giới giải trí, đây là vì sao?

"Tiêu Luyến nói bởi vì nàng thất tình, không chịu nổi đả kϊƈɦ. Cho nên mới chán chường đi làm cẩu tử, aiz." Cố Tô An liếc nhìn Đường Hiểu Chi ánh mắt đầy đồng tình.

Lúc trước Hứa Tiểu San nói chuyện Trịnh Khải, Đường Hiểu Chi có một chút tiếu ý, có thể thấy nàng còn có ý thức, chính là không biết lời nói này của Cố Tô An nàng có nghe được hay không, nếu nghe được vậy thì có thể tạm thời đốt đèn cầy cho Tiêu Luyến.

Bên trong phòng bệnh trò chuyện câu có câu không, bên ngoài phòng bệnh Diệp Thời Tầm sợ Cố Tô An cùng Hứa Tiểu San đói bụng, vì vậy một đường chạy ra ngoài mua bữa khuya. Đến khi hai tay xách thức ăn từ từ trở lại bệnh viện, cảm giác trêи người có chút nóng, liền lấy xuống mũ và khẩu trang.

Ở trong phòng bệnh nào đó, Tô Vận nôn nóng chạy ra ngoài, trong hành lang đụng phải Tô Tiệp đi tới, Tô Vận không kịp thở liền hổn hển nói: "Mẫu thân, Tề di không thấy đâu nữa. Ta vừa từ chỗ bác sĩ trở lại, liền thấy Trịnh thúc thúc cùng Tề di đều không còn."

"Gọi điện thoại cho họ Trịnh chưa?" Sắc mặt Tô Tiệp rất không tốt, nàng chẳng qua là đi ra xe lấy thuốc cho Tề Nhược thôi, sao mới một hồi như vậy Tề Nhược liền không thấy đâu?

Đáng chết Trịnh Dật, nếu Tề Nhược có chuyện gì, tuyệt không tha cho hắn!

Tô Vận vội lật đật lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Trịnh Dật, Trịnh Dật ở trong phòng bệnh chợp mắt một chút, vừa tỉnh lại không thấy Tề Nhược, cuống cuồng chạy ra ngoài bốn phía tìm người, lại quên thông báo cho Tô Vận cùng Tô Tiệp.

Bây giờ nhận được điện thoại của Tô Vận, hắn cũng không để ý trời đông giá rét đầu đầy mồ hôi, nhận điện thoại liền nôn nóng hỏi: "Tiểu Vận, ngươi thấy Tề di của ngươi rồi sao?"

"Không có, Trịnh thúc thúc ngươi hiện tại ở đâu? Tề di không ở cùng ngươi sao?" Tô Vận một thân một mình đứng trêи hành lang trống rỗng, mẫu thân nàng đã sớm sốt ruột chạy đi chỗ khác tìm người.

Tô Vận vì Tề Nhược biến mất gấp đến gãi đầu gãi tai, mà Tề Nhược lại vẻ mặt suy yếu vô ý thức đi lại trong bệnh viện.

"Tiểu Hàm, Tiểu Hàm của mẹ. Mẹ đến tìm con, cùng mẹ về nhà... Tiểu Hàm..."

Trong đại sảnh Tề Nhược thất hồn lạc phách tìm kiếm bóng dáng nhìn thấy lúc trước, đi một vòng lại không thấy bất kỳ ai có thân ảnh tương tự.

Đi ngang qua hai y tá, Tề Nhược nhỏ giọng lên tiếng nói: "Xin lỗi, quấy rầy một chút. Xin hỏi các ngươi có từng thấy một nữ hài cao cao gầy gầy không? Mang cái mũ đen cùng khẩu trang."

"A, hình như không thấy. Không nhớ gặp qua ai như vậy." Hai vị y tá kỳ thực đã sớm chú ý Tề Nhược, ban đầu thấy nàng vu vơ đi lang thang trong đại sảnh, lại thấy vẻ mặt không đúng còn tưởng là người bệnh tâm thần, không ngờ hướng các nàng hỏi lại lễ độ như vậy, xem ra chỉ là bị lạc mất người chịu chút đả kϊƈɦ.

Tề Nhược áy náy hướng hai người bày tỏ cảm ơn: "Cám ơn nhiều, làm phiền các ngươi."

Liên tục hỏi mấy người, lại đều không có bất kỳ tác dụng nào. Tề Nhược vẫn không cam lòng nghĩ muốn ra ngoài bệnh viện nhìn xem, đến cửa bệnh viện lại bị người đụng vào.

Diệp Thời Tầm trêи tay xách thức ăn, vội trở về phòng bệnh, vì vậy tốc độ đi đường nhanh chút, lại tăng thêm mới vừa vào cửa không chú ý nhìn đường, nhất thời không đề phòng đụng người.

"Xin lỗi xin lỗi, ta không phải cố..." Diệp Thời Tầm chưa nói xong đã bị người bắt lấy cổ tay, nàng ngẩng đầu nhìn lại trong nháy mắt chấn kinh tại chỗ, nữ nhân này ——

"Tiểu Hàm..."

Diệp Thời Tầm nhìn Tề Nhược đứng trước mặt nàng không ngừng rơi lệ, trong nháy mắt lòng có chút mơ hồ khó chịu, bất quá cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, Diệp Thời Tầm nhìn nữ nhân trước mặt, đáy mắt đảo qua cười nhạt.

Khoảng thời gian này nàng hẳn còn chưa tìm về con gái đi, nói cách khác nàng nhận lầm mình thành hài tử thất lạc? Thật đúng là châm chọc.

"Vị nữ sĩ này, ngài nhận lầm người." Diệp Thời Tầm khóe miệng hơi cong lên, chuyện của kiếp trước không nghĩ truy cứu nhiều thêm, càng huống chi đây là một người mẫu thân đáng thương mất đi đứa nhỏ, nhưng nếu về sau vị thiên kim kia còn gây nguy hiểm đến nàng, hoặc người bên cạnh nàng, nàng tuyệt đối sẽ không nương tay.

Tề Nhược liên tục lắc đầu, tâm tình một lần nữa mất khống chế, tay nắm chặt Diệp Thời Tầm hiện ra gân xanh: "Tiểu Hàm, con chính là Tiểu Hàm. Mẹ sẽ không nhận sai, sẽ không..."

"Vậy sao, vậy năm đó ngươi tại sao không cần ta?" Diệp Thời Tầm cười có chút âm u nhìn Tề Nhược, những lời này nàng luôn rất muốn đối cha mẹ ruột hỏi một câu, đáng tiếc bất kể là kiếp trước hay kiếp này đều không thể tìm được thân nhân, bất quá nàng cũng không muốn tìm, nàng có An An còn có một đám bằng hữu, vậy là đủ rồi.

Tề Nhược nghe vậy ngơ ngác tại chỗ, tay nắm Diệp Thời Tầm từ từ hạ xuống, Diệp Thời Tầm cảm giác được lực đạo trêи tay giảm bớt chút, nàng nhân cơ hội đưa tay tránh thoát.

"Đều là lỗi của mẹ, Tiểu Hàm cùng mẹ về nhà có được không. Tiểu Hàm đừng rời khỏi mẹ..."

"Xin lỗi, ngài thật nhận lầm người. Bằng hữu của ta đang chờ ta đưa cơm về, ta đi trước." Diệp Thời Tầm phát hiện tiếp xúc Tề Nhược càng lâu, nội tâm càng không bình đạm. Nàng sợ ngay một giây sau thù hận kiếp trước sẽ hoàn toàn cắn nuốt nàng.

Nhưng mà Tề Nhược cũng không muốn thả Diệp Thời Tầm rời khỏi, dùng thân thể ngăn trước mặt Diệp Thời Tầm, lẳng lặng nhìn Diệp Thời Tầm không nói thêm gì nữa.

Diệp Thời Tầm vốn chuẩn bị đi vòng, nhưng còn chưa di chuyển cách đó không xa Tô Vận cùng Trịnh Dật liền chạy tới, Diệp Thời Tầm quan sát mặt mày ba người, hận ý dần dần hiện lên, đều đến đông đủ phải không?

Vẫn muốn giống như kiếp trước đem ta giết mới cam tâm phải không?

Mạng người ở trong mắt các ngươi không đáng giá một đồng phải không?

Có quyền có thế là có thể ở chỗ này một tay che trời phải không?

Diệp Thời Tầm tâm tình biến hóa vô cùng nhanh, Trịnh Dật ở trong quân đội đã lâu, kinh ngạc phát hiện trêи người Diệp Thời Tầm lại ẩn hiện ra sát ý, người này —— rất nguy hiểm!

——————

Tác giả có lời muốn nói:

Gần đây bình luận càng ngày càng ít, các tiểu yêu tinh, các ngươi có phải là không thích ta. Hu oa một tiếng khóc đầy mặt các ngươi...

Tô Vận tẩy trắng rồi, bất quá không biết các ngươi bây giờ đối nàng có còn hận hay không, nếu như có... đừng nóng nảy, phía sau vẫn còn có cơ hội chứng minh Tiểu Vận Vận là hảo hài tử.

Gia tộc trái cây còn dư lại hai vị trái cây chưa ra sân, một người trong đó sẽ là CP của Tiểu Vận Vận, bất quá hình tượng vị kia một lời khó nói hết a...

Về phần Trịnh Khải, chương hôm qua xem sảng không? Ngoài ra các ngươi không lo lắng ta về sau lại đột nhiên tẩy trắng Trịnh Khải, tên này... tẩy không trắng nổi...

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương