Khủng Đồng Nữ Trọng Sinh Bẻ Cong Ảnh Hậu
Chương 128: Nữ nhân thần bí

Diệp Thời Tầm nhìn Cố Tô An từng bước ép sát, nàng ngớ người nhìn chằm chằm hai mắt đầy tức giận lại có chút trêu cợt của Cố Tô An.

'Ừng ực' Diệp Thời Tầm nuốt nước miếng, nghiêng đầu đi không lại đối mặt với Cố Tô An nữa.

"Hừ, đồ ngốc." Cố Tô An bị biểu tình này của nàng chọc cười, đưa tay ra nhéo má Diệp Thời Tầm một cái: "Được rồi, giỡn ngươi thôi. Ta đều gầy xuống rồi, có gì mà phải tức giận.

Hai người ở đây đến chạng vạng tối, đến lúc sắc trời bắt đầu ám xuống mới quyết định rời khỏi.

Trước khi đi Tiểu Niệm cũng tới tiễn các nàng, hơn nữa kéo tay Diệp Thời Tầm, rất kiên định nói: "Ta cũng sẽ đi thử xem!"

"Nếu có gì cần hỗ trợ bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm chúng ta." Diệp Thời Tầm vỗ vỗ đầu Tiểu Niệm, đứa nhỏ này thật đúng là khả ái.

Tiểu Niệm gật đầu: "Ta biết, nếu có khó khăn ta sẽ đến tìm ngươi."

Nghe vậy Diệp Thời Tầm rất vui vẻ, nàng rất ghét mấy người không nhìn rõ hiện trạng chỉ cố chấp thanh cao trong người. Rõ ràng đón nhận trợ giúp liền có thể thành công rất dễ dàng, hết lần này tới lần khác muốn cố chấp tự mình lần mò.

Nếu tất cả mọi người đều như vậy, những gia tộc thế gia kia từ đâu mà ra? Xã hội này quan trọng nhất là mạng lưới quan hệ, những thứ vặt vãnh khác cần thiết phải duy trì sao?

Đương lúc hai người chuẩn bị lên xe, đột nhiên có hai đứa con nít chạy tới nhào về phía Cố Tô An, Cố Tô An nhất thời không đề phòng té ngã trên đất, hai đứa trẻ khiếp hãi nhìn Cố Tô An cùng Diệp Thời Tầm, bọn họ chỉ là rất thích đại tỷ tỷ này, thấy nàng phải rời khỏi rất luyến tiếc, không phải cố ý muốn tổn thương đại tỷ tỷ.

Diệp Thời Tầm vội đến đỡ Cố Tô An lên, nhưng mà Cố Tô An lại ngoài ý muốn trật khớp, đứng lên rất là đau đớn. Bất quá nàng thấy hai đứa bé khiếp sợ đứng ở kia, dáng vẻ như đại nạn ập đầu làm người ta vô cùng thương tiếc.

"Ta không sao, mấy đứa về sau đi đường phải cẩn thận chút biết không? Trời tối rồi, mau vào đi, nếu không viện trưởng ma ma sẽ lo lắng." Cố Tô An ôn nhu khuyên nhủ. Hai đứa bé gật đầu một cái, trước khi đi vẫn không yên lòng quay đầu liếc nhìn Cố Tô An.

Cố Tô An hướng bọn họ cười một tiếng: "Vào đi thôi."

Cho đến khi hai đứa bé chạy mất dạng, Cố Tô An mới dựa lên người Diệp Thời Tầm, nàng bị trặc chân đau khó mà nhúc nhích.

Diệp Thời Tầm cúi người xuống giúp nàng kiểm tra thương thế, nhìn mắt cá chân sưng đỏ không nhịn được thở dài: "Ta mang ngươi đến bệnh viện nhìn xem."

"Không cần, về nhà bôi ít thuốc là được." Cố Tô An cảm giác không cần đặc biệt chạy một chuyến đến bệnh viện, thời gian cũng không còn sớm nữa, Diệp Thời Tầm mấy ngày qua ngày đêm mệt nhọc, nàng muốn để Diệp Thời Tầm về sớm một chút nghỉ ngơi.

Nhưng mà Diệp Thời Tầm lại cố chấp muốn đưa nàng đi bệnh viện, Diệp Thời Tầm lạnh mặt nhìn Cố Tô An: "Qua mấy ngày liền phải quay, đến lúc đó ngươi chắc chắn sẽ không hướng đoàn phim xin nghỉ, hiện tại không trị liệu, còn đợi tới khi nào?"

"Được được được, ta đi. Ngươi đừng có căng mặt ra nữa, nhanh lái xe đi." Cố Tô An vỗ vỗ bả vai Diệp Thời Tầm, nàng không thích nhìn Diệp Thời Tầm mặt mày ủ dột, tuy rằng Diệp Thời Tầm tính tình lãnh đạm chút, nhưng nội tâm vẫn rất hướng tới ánh mặt trời, nàng hy vọng Diệp Thời Tầm có thể cười nhiều hơn một chút.

Diệp Thời Tầm mở cửa xe ra, đem Cố Tô An ôm lên xe, cẩn thận buộc chặt dây an toàn: "Chớ lộn xộn."

"Ừ, biết rồi. Lái xe đi." Cố Tô An cảm giác ấm áp trong lòng, A Tầm vẫn luôn sưởi ấm nàng như trước kia đã từng, Cố Tô An lộ ra ý cười.

Dọc đường đi tốc độ xe rất bình ổn, Diệp Thời Tầm muốn lái nhanh một chút, nhưng mà Cố Tô An vẫn nhấn mạnh chậm rãi mà đi không gấp, Diệp Thời Tầm cũng chỉ đành làm theo.

Chờ đến bệnh viện, đã là hơn tám giờ tối, Diệp Thời Tầm lại lần nữa đem Cố Tô An ồn ào từ trong xe bế ra.

Cố Tô An tức giận núp trong ngực Diệp Thời Tầm, nhỏ giọng oán giận nói: "Đã nói rồi, ta có thể tự đi. Ngươi như vậy nếu như bị ký giả chụp được thì phải làm sao?"

"Vậy chúng ta come out trước toàn thế giới luôn đi." Diệp Thời Tầm hoàn toàn không thèm để ý, tuy rằng trên mặt mang khẩu trang không nhìn ra nàng có cười hay không, nhưng Cố Tô An có thể cảm giác được sự chân thành trong giọng nói của Diệp Thời Tầm.

Trong lòng Cố Tô An đảo qua một dòng nước ấm, vậy là A Tầm có dự định công khai sao?

Diệp Thời Tầm tựa hồ phát giác suy nghĩ của Cố Tô An, nàng nhẹ giọng nói: "Tình cảm của chúng ta trước nay không phải là loại không gặp được ánh sáng, tại sao phải luôn giấu giếm."

"Nhưng mà sau khi công khai, có lẽ sẽ sinh ra nhiều ảnh hưởng không tốt." Cố Tô An có băn khoăn của nàng, nàng cũng khát vọng có thể giống như Đường Hiểu Chi và Hứa Tiểu San, thẳng thắng ở bên nhau, nhưng mà dưới tình hình hiện tại, chỉ cần công khai một chút sự nghiệp của nàng sẽ phải gặp rất nhiều trắc trở.

Diệp Thời Tầm cười nhẹ lắc đầu: "Nếu ở quốc nội không dễ phát triển, chúng ta có thể đi nước ngoài."

Cố Tô An còn chưa trả lời, hai người đã đi đến ngoài cửa phòng chuyên gia, Cố Tô An ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Diệp Thời Tầm.

Nàng không hiểu tại sao có thể một đường thông suốt không trở ngại trực tiếp tới đây, Diệp Thời Tầm cười khẽ: "Mấy ngày trước vừa mới biết bệnh viện này là Tô Vận xây."

Sau khi gặp qua bác sĩ, Diệp Thời Tầm lại cẩn thận ôm người rời khỏi. Nghe tiếng cười khẽ của bác sĩ sau lưng, Cố Tô An xấu hổ trốn vào trong ngực Diệp Thời Tầm: "Ngươi như vậy thật quá đáng."

"Hm? Quá đáng thì thế nào, bọn họ lại không xen vào." Diệp Thời Tầm tiếp tục được nước lấn tới, nàng chẳng qua là ở bên ngoài ném vài ngụm thức ăn chó thôi, cũng chẳng phải tội ác gì, sẽ không có ai đến dạy dỗ nàng... mới là lạ!

Diệp Thời Tầm cùng Cố Tô An mới vừa ra khỏi cổng bệnh viện, liền phát hiện bên cạnh xe Diệp Thời Tầm có một thanh niên đang đứng, đi thêm hai bước Diệp Thời Tầm cuối cùng nhìn rõ được người nọ là ai, nhưng mà đối phương cũng nhìn thấy Diệp Thời Tầm cùng Cố Tô An.

Trần Dược mặt đầy vui mừng đi tới bên cạnh Diệp Thời Tầm, hai tròng mắt tỏa sáng, như thể ngoài Diệp Thời Tầm ra không còn thấy được ai khác, bao gồm cả Cố Tô An trong lòng Diệp Thời Tầm.

"Thời Tầm, tại sao ngươi quay lại bệnh viện? Là đến tìm ta sao? hay là thân thể ngươi khó chịu chỗ nào?" Trần Dược hôm nay rời khỏi yến hội, Tô Tiệp vì để tỏ lòng áy náy với Trần đại phu, cho nên đã bảo Tô Vận giúp Trần Dược an bài một việc làm tốt hơn.

Không ngờ Trần Dược mới đến bệnh viện dạo một vòng, lại ngoài ý muốn thấy được một chiếc xe quen thuộc, đứng ngoài xe đợi một hồi liền thấy Diệp Thời Tầm đi ra.

Cố Tô An nằm trong ngực Diệp Thời Tầm, nhìn Trần Dược cùng Diệp Thời Tầm 'thâm tình đối mặt', nàng căm hận vỗ bả vai Diệp Thời Tầm: "Diệp tổng, làm phiền ngài để ta xuống trước."

"Đừng làm rộn." Diệp Thời Tầm lạnh lùng cự tuyệt, liếc Trần Dược một cái không trả lời né người mang Cố Tô An rời khỏi.

Nhưng không ngờ Trần Dược theo sau, ngăn lại Diệp Thời Tầm: "Ta nghĩ chúng ta cần kỹ lưỡng trò chuyện một chút, ta đối với ngươi là thật lòng, ta thật sự rất yêu ngươi."

Cố Tô An: Sặc, ở trước mặt ta tỏ tình với nữ nhân của ta, ngươi xem ta chết rồi à!

Diệp Thời Tầm vừa định mắng chửi Trần Dược một trận, lại cảm giác có một cái tay đang xoắn vặn thịt mềm bên hông nàng, tức thì đau suýt rơi nước mắt.

Diệp Thời Tầm đột nhiên bày ra gương mặt vui vẻ với Trần Dược: "Được a, bất quá Cố tiểu thư bị thương. Ta đưa nàng lên xe trước đã."

Trần Dược lập tức nhường đường, trên mặt Diệp Thời Tầm vẫn mang ý cười không thay đổi, thời điểm đem Cố Tô An ôm đến ngồi lên ghế phó lái, thấy Cố Tô An phẫn nộ trừng mắt, Diệp Thời Tầm trong lòng nổi ác, len lén ở bên tai Cố Tô An nhỏ giọng nói: "Ngoan ngoãn chờ ta trở lại."

Cố Tô An không thể hiểu nổi nhìn Diệp Thời Tầm rời khỏi, nàng cho rằng Diệp Thời Tầm vừa rồi chỉ là qua loa lấy lệ Trần Dược, không ngờ Diệp Thời Tầm thật ném xuống nàng, cùng Trần Dược đi tán gẫu.

Cố Tô An: Xem ra ngươi không muốn sống tốt đúng không! Gia pháp, ta hiện tại tham khảo Mãn Thanh thập đại khổ hình lập ra gia pháp!

Diệp Thời Tầm nhìn máy quay ở phụ cận, cuối cùng chọn một góc chết, nói với Trần Dược: "Chúng ta qua bên kia trò chuyện một chút đi."

"Được a." Buổi tối nhìn cảnh đêm tản bộ nói chuyện phiếm, đây là một chuyện rất lãng mạn, Trần Dược vui vẻ đồng ý.

Hắn dường như đã quên đoạn thời gian trước Diệp Thời Tầm đánh hắn như thế nào.

Hai người đi trên đường, Trần Dược luôn cùng Diệp Thời Tầm bàn luận một vài đề tài hắn cảm thấy rất không tệ. Nếu là lúc trước, Diệp Thời Tầm sẽ rất vui lòng cùng Trần Dược trò chuyện một chút, dẫu sao Trần Dược cũng không hoàn toàn là kẻ ngu, hắn giống Vu Phong ở chỗ kiến thức chuyên môn rất vững vàng, nhưng mà bọn họ đều thua Cao Hàng ở chỗ thiếu EQ, không biết nhìn sắc mặt người khác. Hơn nữa còn có lòng tự tin mù quáng làm người ta không tưởng tượng nổi.

Đến vị trí góc chết mà Diệp Thời Tầm đã chọn, Trần Dược vẫn còn đang huyên thuyên không ngừng, nhưng mà ngay một giây sau Diệp Thời Tầm đột nhiên vung quyền đánh tới: "Hôm nay ta phải tử tế trò chuyện với ngươi một chút!"

Trần Dược lại bị đánh một quyền không rõ nguyên do, hắn thậm chí không biết, tại sao bản thân lại vô duyên vô cớ bị nữ nhân mình yêu đánh.

Trần Dược cấp cho người khác ấn tượng đầu tiên rất tốt, công tử văn nhã mang khí chất thư sinh nho gia, tướng mạo không tệ, có chiều cao phù hợp ưa thích của đại chúng, trình độ học vấn cao công việc tốt còn biết nấu cơm hầm canh làm việc nhà, loại nam nhân tốt này bây giờ đã rất hiếm có thể tìm được, nhưng ngặt nỗi hắn lại cố chấp với loại người biến thái mà người thường không hiểu nổi là Diệp tổng. Khoảnh khắc hắn quyết định dây dưa Diệp Thời Tầm liền chú định hắn phải gặp bi kịch.

Chờ Diệp Thời Tầm đem Trần Dược đánh tàn bạo một trận xong, nàng mới thở ra một ngụm trọc khí: "Bác sĩ Trần, hôm nay ta rất rõ ràng nói cho ngươi. Mời ngươi cẩn thận nghe kỹ những lời ta nói sau đây. Đầu tiên ta không thích ngươi, thứ hai ta ghét ngươi. Hôm nay ta cảnh cáo ngươi, về sau còn quấn lấy ta, ta sẽ cho ngươi chết rất thảm. Ngươi thích không chỉ là ta, còn có gia thế bối cảnh của ta, chắc ngươi phải biết ta có rất nhiều biện pháp có thể khiến ngươi lặng yên không tiếng động rời khỏi thế giới này. Được sống tốt biết bao, chẳng lẽ ngươi không thích?"

Trần Dược đau đớn không nói nên lời, nhưng đáy mắt đảo qua một tia ác liệt, Diệp Thời Tầm thấy được lại lựa chọn khinh thường, nàng cũng không cảm thấy một kẻ ngay cả não cũng không có thì có thể làm gì để phản kích nàng.

Diệp Thời Tầm xoay người rời khỏi, Trần Dược không cam lòng nhìn phương hướng Diệp Thời Tầm rời khỏi, đột nhiên bên tai lại vang lên giọng nữ dị thường quen thuộc mà xa lạ kia.

"Hận sao?"

Trần Dược muốn gật đầu, nhưng phát hiện có tâm mà không đủ lực, hắn căn bản không làm được loại chuyện độ khó cao như gật đầu.

"Ta giúp ngươi phá hủy nàng, các nàng! Nhưng mà ngươi phải giúp ta, hợp tác không? Tiên sinh phế vật?"

Thanh âm nữ nhân kia rất ưu nhã, nhưng lời nói ra lại làm hận ý trong lòng Trần Dược càng ngày càng sâu, từ nhỏ hắn chính là 'con nhà người ta' được phụ huynh nhà nhà lấy làm tấm gương, không chỉ hết lần này tới lần khác bị Diệp Thời Tầm cự tuyệt, hôm nay lại còn bị đánh thảm như vậy. Hơn nữa, nữ nhân đáng chết này, lại dám nói hắn là phế vật, hắn muốn trả thù!

"Xem ra ngươi còn không đến nỗi quá não tàn, ngươi còn biết hận."

Chờ Trần Dược có một tia ý thức, thanh âm nữ nhân đã hoàn toàn biến mất, hắn cố gắng nâng mí mắt lên một chút, chỉ còn thấy được bóng lưng lúc rời đi của nữ nhân kia, bất quá lại kinh ngạc một phen: "Là nàng!"

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương