Khủng Bố Cao Hiệu
Chương 100: Cơn mưa lửa (3)

Dịch giả: deeno12701

Tiếng nổ vang vọng khắp nơi như tiếng sấm oanh động giữa trời. Ánh sáng từ vụ nổ rọi trắng một vùng trời giống như một mặt trời nhỏ trong đêm đen.

Từ vụ nổ, những linh kiện, mảnh vỡ tan tác khắp nơi, bắn ra bốn phía. Cả trời như một cơn mưa do lửa và các mảnh vỡ trút xuống. Giống như con mưa vừa mới đi qua, giờ lại thêm cơn mưa khác.

...

Trong phòng an ninh.

Mọi người còn đang sững sờ bởi tiếng nổ vang của chiếc máy bay thì sóng xung kích do vụ nổ tạo thành đã lan tới, cửa sổ lập tức bị đánh tan thành những mảnh thủy tinh nhỏ bắn về phía mọi người đang ở bên trong.

Tổ trưởng tổ bảo an và bảo vệ đứng cách đấy khá xa, lại thêm phản ứng nghề nghiệp nên khi thấy có vụ nổ liền lập tức nằm rạp người xuống thế nhưng người phụ nữ kia thì làm sao mà kịp đây? Vô số mảnh vỡ thủy tinh găm lên người phụ nữ ấy như một con nhím, máu tươi tung tóe ra khắp mọi nơi. Thật may là trước khi chết cô ta đã kịp ôm chặt lấy đứa vào trong lòng và bảo vệ nó.

...

Cùng lúc đó, đám Lê Sương Mộc đang đấu súng với cảnh sát cũng nghe được âm thanh như sấm rền và vùng trời sáng lòa từ vụ nổ, khuôn mặt của mọi người bị ánh lửa chiếu lên đỏ hồng, vẻ kinh ngạc không thể nào che dấu nổi hiện lên trên khuôn mặt cả đám.

Không chỉ bọn hắn mà ngay cả nhóm cảnh sát ở đấy cũng sững sờ, từng người há hốc mồm, mắt trừng ra, không ít người thốt lên "Oh my God!" rồi làm dấu thập tự ở trước ngực.

Đội trưởng đội cảnh sát chạy đến bên thanh tra da đen vươn tay ra nói: "Thưa ngài, cấp trên ra lệnh cho chúng ta chập tức tới sân bay".

Thanh tra da đen đưa tay ra bắt tay với hắn rồi nói: Ngươi dẫn theo tổ một, tổ ba đến sân bay. Ta và tổ hai sẽ ở lại. Mọi trách nhiệm ta sẽ gánh". Đội trưởng kia chần chờ một chút rồi gật đầu dẫn người rời đi. Âm thanh cảnh báo vang lên trên khắp các con phố lớn nhỏ.

"Ta nhất định bắt được các ngươi". Thanh da đen thành thạo lắp từng viên đạn vào súng, sắc mặt tối sầm lại.

Lúc này, Lê Sương Mộc đang trốn sau một bức tường dày nghiêm mặt bảo: "Chuyện này khả năng là sự bố trí của Tử Thần. Ba người các cậu đang trong thời gian an toàn, hãy nhanh rời khỏi đây đi".

Bạch Lục vội la lên: Thế còn ngươi?".

Lê Sương Mộc cau mày: "Trốn không thoát. Không kịp rồi, chạy mau!".

Ngay lúc đó một tiếng rít xé gió truyền vào tai mọi người. Mọi người vội ngẩng đầu lên nhìn thì chợt nghe một tiếng hét thảm thiết.

"A A!".

Vai của Phan Long Đào bị lủng một lỗ, một cái đinh ngắn cắm sâu vào trong da thịt của hắn. Cả người hắn cũng bị lực bắn vào đè ngã xuống đất. Bạch Lục vội phản ứng, vươn tay ra kéo hắn lên đồng thời quát: "Chạy mau".

Sao lại thế này? Chẳng phải đang trong thời gian an toàn sẽ không bị Tử Thần hãm hại sao? Tại sao? Hiệu trưởng chết tiệt, ngươi dám gạt chúng ta!". Phan Long Đào gào thét trong lòng một cách tuyệt vọng. Ngụy Minh cũng đầy bụng nghi hoặc, Bạch Lục thì đã thân mật với mười tám đời tổ tông của hiệu trưởng rồi.

Về phần Lê Sương Mộc thì ngay cả thời gian để phân tâm cũng không có. Bởi vì ngay lúc Phan Long Đào bị công kích, có mấy mảnh sắt đỏ chói bắn về phía hắn. Thế nên lúc này đối với hắn giữ mạng là quan trọng nhất, hỏi thăm hiệu trưởng hay tìm hiểu vấn đề Phan Long Đào trong kỳ an toàn còn bị đổ máu thì để từ từ cũng được.

*Cái kỳ an toàn này ngược ha, người ta tới kỳ đổ máu khổ sở còn bọn này tới kỳ thì sung sướng:cuoichet:)

Tử Thần không để cho bọn hắn kịp có thời gian để kinh hoặc, những mảnh sắt, khối thép, đinh gỗ từ trời rơi xuống như mưa. Nhưng đám Lê Sương Mộc lại đang đứng trong một cái ngõ chật hẹp, căn bản là không thể trốn tránh. Dù cơn mưa này không rơi trực tiếp lên đầu họ thì chúng cũng bị dội qua lại giữa bức tường rồi nhắm vào họ mà rớt hoặc là phủ lên con đường phía trước cản trở việc chạy trốn của họ.

Ngụy Minh trúng chiêu, hắn đạp phải một mảnh sắt trên đất ngã xuống, đồng thời một thanh sắt ghim vào bắp đùi hắn, xuyên qua chân cắm xuống đất như đóng đinh hắn tại chỗ vậy. Do mọi người đều vội vàng phóng đi mà khi Ngụy Minh bị chậm lại như vậy thì cả đám đều đã vọt đi rất xa, cho dù có quay lại cứu người cũng đã không kịp nữa rồi.

"Đệch! Chẳng lẽ lại chết uất ức như vậy!". Cảm nhận nỗi đau từ chân truyền tới, Ngụy Minh không cam lòng thét lên một tiếng. Vừa lúc đó, âm thanh xé gió từ trên đầu truyền đến, Ngụy Minh ngẩng đầu lên nhìn thì lập tức tái xanh mặt mũi.

Không ngờ lại là cánh quạt của máy bay. Ngụy Minh nhớ lại trong nội dung nguyên bản của bộ phim thì nhân vật chính Nathan chính là bị thứ này xay nát toàn thân chỉ còn mỗi một cánh tay và một đoạn đại tráng là nguyên vẹn. Không nghĩ tới Tử Thần lại dùng nó để chơi mình.

Vù! Vù! Pặc! Pặc!

Cả cái động cơ cánh quạt xoay tròn bật qua lại giữ hai bức tường tạo thành từng cái lỗ lớn nhưng không hề có dấu hiệu dừng lại. Giây phút này, Ngụy Minh chẳng còn muốn kháng cự nữa.

"Aiz, chết thì chết đi... Đâu phải chưa từng chết". Ngụy Minh biết lúc này mình chẳng thể chạy thoát nữa rồi, làm gì thì cũng phí công thôi.

Đúng lúc này, khi động cơ cánh quạt kia bật từ bức tường bên trái sang bên phải thì mắc vào cầu thang thoát hiểm ở đấy. Âm thanh va chạm phát tiếng ken két nghe rợn cả người nhưng cũng đủ dẻo dai để giữ cho cánh quạt kia mắc lại trên không trung.

"Cái... Trời không tuyệt đường của ta?". Ngụy Minh sững sờ nhìn động cơ trên cầu thang.

Nhưng sau một khắc, cả người hắn đều như rơi vào hầm băn...

Bởi vì cánh quạt vẫn đang quay kia đột nhiên rời khỏi động cơ, xoay tròn bắn về phía hắn. Cánh quạt sắc bén lướt ngang qua thái dương của hắn, cắt đi vài sợi tóc trên đầu hắn sau đó cắm sau vào bức tường bên góc phải.

Giờ phút này Ngụy Minh cảm thấy cả người hắn chẳng còn chút sức lực nào.

"Rốt cuộc... Cái quái gì đang xảy ra vậy?". Dù chỉ số trí lực của hắn tương đối thấp nhưng hắn không ngốc. Hắn thực sự không hiểu, vừa rồi Tử Thần hoàn toàn có thể làm thịt hắn. Cánh quạt kia chỉ cần lệch sang một centimet thì chắc chắn hắn sẽ lên bảng đếm số liền. Vấn đề là vì sao mình vẫn sống, tại sao Tử Thần không giết mình.

"Chắc chắn Tử Thần chẳng hề nhân từ gì với ta cả... Mà khoan, chẳng phải ta đang trong kỳ an toàn sao? Vậy có thể là Tử Thần không bố trí ta? Những gì vừa xảy ra chỉ là trùng hợp? Đúng rồi, còn có Phan Long Đào, nếu như cái đinh vừa rồi nhắm vào đầu hắn chứ không phải là vai thì hắn chắc chắn phải chết rồi. Hiệu trưởng tuyệt không lừa chúng ta! Như vậy... Người mà Tử Thần muốn xử thực ra là Lê Sương Mộc?".

Giờ khắc này, Ngụy Minh cảm thấy đầu óc mình rõ ràng vô cùng... Hắn bây giờ chẳng thể di chuyển nổi. Tuy rằng hắn thấy Lê Sương Mộc cùng Bạch Lục và Phan Long Đào đang được Bạch Lục khiêng trên vai bị một chiếc xe tông vào bay ra ngoài nhưng hắn chỉ có thể cười khổ, sau đó nhắm mắt lại hồi phục.

-------------

Phía bên Doãn Khoáng cũng bị bão lửa tập kích, hơn nữa không phải là bão lửa bình thường.

Nhắc đến mới cảm thấy phải chăng có gì huyền bí ở đây không khi mà Lê Sương Mộc chọn cái nhà kho bỏ đi này bởi vì nó cách phi trường quốc tế cũng không xa. Nhưng vấn đề ở đây là mấy ngày nay thời tiết không ổn định nên phi trường này luôn đóng của, tất cả các chuyến bay tới lui đều bị hoãn lại. Còn Doãn Khoáng thì vì bận rộn suy đoán đấu trí với Tử Thần nên cũng chẳng để tâm tới địa hình nơi này có gần sân bay quốc tế hay không.

Mãi đến khi cứu được Sam và Molley cả đám chuẩn bị gọi cho Lê Sương Mộc thì nghe được tiếng máy bay cất cánh ầm ầm trên đầu.

Trong tích tắc Doãn Khoáng liền biến sắc.

Cuối cùng hắn cũng nhận ra cái mà mình thấy thiếu đó là gì... Bầu trời!.

Ngay lập tức hắn hét lớn "Chạy mau!".

Âm thanh vừa ra khỏi miệng liền làm cho mọi người giật mình, dây thần kinh căng lên. Giống như để nghiệm chứng lời nói của Doãn Khoáng ngay khoảnh khắc hắn vừa hô xong thì máy bay giữa không trung liền biến thành một đóa hoa lửa, như một mặt trời nhỏ chói lòa trong đêm.

"Ngây ra đó làm gì, muốn chết à". Doãn Khoáng hét lớn một tiếng rồi bỏ lại Peter đang bị ngất mà chạy thục mạng. Tăng Phi là người thứ hai phản ứng, hắn quát lên "Định mệnh!" sau đó cũng vắt chân lên cổ nối bước Doãn Khoáng. Đường Nhu Ngữ và Âu Dương Mộ thì sững sờ đưa mắt nhìn nhau. Không phải các nàng phản ứng chậm mà là các nàng đang trong thời gian an toàn, theo lý thì sẽ không bị Từ Thần tính toán a.

Thế nhưng các nàng đã quên, ở bên cạnh nàng có một người từ trước đến giờ vẫn không bị ảnh hưởng của Tử Thần - Tiễn Thiến Thiến. Vì Tử Thần không thể bẫy nàng sao? Hay đơn giản là bởi vì đối phó nàng chả cần mất công gì, chỉ cần làm một lần hốt gọn một mẻ luôn cho lẹ?

Cũng không ai biết Tử Thần nghĩ như thế nào cả.

Sau đó, vào lúc ba người còn đang ngẩn ra thì một mảnh cánh máy bay lướt đến như một mũi tên mà đích nhắm là ba cô gái đang ngây ngẩn kia. Hiển nhiên tốc độ một vật bình thường rơi xuống cho dù có được lực đẩy từ vụ nổ gia tốc thì cũng không thể phóng nhanh đến như vậy.

Chỉ có một giải thích, đó là sắp đặt của Tử Thần.

Đúng lúc này, một bóng đen từ trong tay của Doãn Khoáng bắn ra, chính là câu trảo con dơi. Cái móc câu bay tới, chụp trúng cánh tay của Tiễn Thiến Thiến, Doãn Khoáng khẽ dùng lực kéo Tiễn Thiến Thiến ra một khoảng “Còn không lo chạy đi”. Ngay sau đó, cái mảnh cánh kia rơi ngay chỗ Tiễn Thiến Thiến vừa đứng rồi bật về phía Đường Nhu Ngữ và Âu Dương Mộ. Hai người bình thường rất thông minh, nhưng có những lúc phụ nữ luôn ngớ ngẩn như vậy.

Chạy!

Nhưng vấn đề là tại ngoại ô trống trải như vậy, dưới con mưa mảnh vỡ như vậy thì biết trốn đi đâu, nơi nào có thể núp được. Chẳng ai biết, nhưng vào lúc này, việc duy nhất họ có thể làm đó là chạy, cắm đầu chạy, lấy hết sức ra mà chạy, chạy được bao xa thì chạy bấy xa.

Còn về phần vì sao không trốn vào kho hàng thì rất đơn giản, chẳng ai muốn chết cả.

Vèo! Vút! Vù! Vù!

Những mảnh vỡ máy bay không ngừng bay tới cắm xuống mặt đất, hơi nóng từ vụ nổ cũng lan tỏa khắp xung quanh, đủ các thứ trên trời xé gió rơi vào tai bọn họ. Cả đám đều lạnh hết sống lưng, xung quanh không một âm thanh nào kêu lên.

Một cái động cơ cánh quạt lao vào nhà kho sau đó bắn lên thật cao rồi nổ tung. Một cánh quạt từ trong cơn bão lửa xoay tít phóng về phía Tăng Phi.

Doãn Khoáng quét mắt qua lập tức vọt sang phía Tăng Phi đồng thời hô lớn "Tăng Phi, cẩn thận!”.

Tăng Phi nghe thấy theo bản năng quay đầu lại thì thấy một cái cánh quạt đang xoay tròn về phía hắn, càng ngày càng lớn.

Phốc!

Ngay lúc này, hắn cảm thấy mình đang bay lên, trời đất đều xoay chuyển.

Khoảnh khắc cuối hắn nhìn thấy chính là thi thể không đầu của mình bị Doãn Khoáng ôm lăn xuống đất. Doãn Khoáng đã chậm một bước.

Tằng Phi không có may mắn như Ngụy Minh, hoặc có thể nói Tử Thần muốn hắn chết thì ngay cả Doãn Khoáng liều mạng cũng không thể cứu nổi. Đầu của hắn bị cánh quạt liếm đứt, đầu mình hai ngả, máu phun ra khắp nơi.

Từ Thần cũng không cho bọn hắn thời gian bi phẫn, bởi vì những mảnh vỡ máy bay trên trời vẫn không ngừng trút xuống, không có chút dấu hiệu nào là sẽ dừng lại. Tuy rằng vừa nãy Tiễn Thiến Thiến được Doãn Khoáng cứu một lần nhưng Tử Thần vẫn chưa chấm dứt liên hoàn bẫy của hắn. Cánh quạt lấy mạng của Tăng Phi vẫn tiếp tục lao về phía cô, đồng thời một cái bánh xe khổng lồ của máy bay cũng đang nhắm vào đầu của nàng.

Cách đó không xa, Đường Như Ngữ vội vã hét lớn, hai tay khua lên dùng hết khả năng điều khiển gió của mình cứu Tiễn Thiến Thiến nhưng vẫn không thể ngăn lại một mảnh thép lướt qua cổ nàng, để lại một đường chỉ đỏ trước khi cắm xuống đất. Chết ngay lập tức, cho dù Đường Nhu Ngữ cố gắng đến mấy cũng không thể thay đổi kết quả. Cô sững sờ tại chỗ “Thiếu chút nữa thôi...".

Sau đó cô bị Âu Dương đẩy ngã xuống đất.

Ầm!

Nơi cô vừa đứng biến thành một cái hố nhỏ.

Vào lúc Doãn Khoáng quay đầu lại nhìn thì thấy được Tiễn Thiến Thiến bị cánh quạt kia lướt qua bụng, sau đó cái bánh xe to đùng từ trên trời rơi xuống nhấn chìm cô... Máu thịt văng tứ tung, không gì vẹn toàn. Người mà đại thúc da đen nói rằng được một loại pháp tắc nào đó bảo vệ cũng không thể thoát khỏi sự bố trí của Tử Thần, thân nát thịt tan, hương tiêu ngọc vẫn.

Sự uy nghiêm của Tử Thần vẫn không thể xúc phạm.

Khuôn mặt Doãn Khoáng vặn vẹo, phẫn nộ đấm mạnh lên mặt đất, mắng to "Tử Thần chó chết!". Ngay lúc này, một cái cánh quạt to lớn mang theo bóng tối tử vong tiến về phía Doãn Khoáng. Đây có lẽ là cái cánh quạt tử thần cuối cùng rồi.

Dù sao thì mảnh vỡ máy bay cũng có hạn, chúng như bạo vũ lê hoa rơi xuống thế thì cũng phải có lúc hết chứ. Cơn mưa này xem như là chấm dứt rồi.

Nhưng Doãn Khoáng biết nguy hiểm vẫn còn đó, chẳng thể kết thúc dễ dàng như vậy được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương