Khúc Ước Nguyện
-
Chương 67: Phiên ngoại 4: Nhớ
Đường Đường chính là một cô công chúa nhỏ thật sự.
Sau ngày đầy tháng, Phó Nham đã tặng cho bọn họ một căn biệt thự rộng 700 mét vuông trong một khu giàu có trên đường Đồng Hồ, nói rằng sau này Đường Đường mà chán chơi ở nhà thì có thể chuyển đến đây để vui chơi; Phó Lam và Mạnh Vĩ Bình đã chuyển quỹ nhi đồng vốn được thành lập dưới danh nghĩa Gia Gia sang cho Đường Đường; Tô Dục Văn thì lập hồ sơ sức khỏe chi tiết nhất cho cháu ngoại của mình ở bệnh viện; Mạnh Nguyễn và Thẩm Đoạt đã mua một bức tranh ở nước ngoài trị giá hàng chục triệu tên là 《Thiên thần mỉm cười》 làm đồ trang trí đầu giường cho Đường Đường…
Phó Doanh Xuyên thì không cần phải nói, thứ anh có thể cho Đường Đường chính là, được nằm thẳng cả đời.
Trong khi đó, người mẹ là Tô Diệu Ngôn lại chẳng có món quà gì cả.
Cô chỉ giống như những người mẹ khác trên khắp thế gian, cho con bú và dành trọn tình yêu thương cho con gái.
***
Khi Đường Đường được gần 1 tuổi, cửa nhà Tô Diệu Ngôn bị Trương Thẩm Lôi đập phá lần thứ N.
Bộ phim mới 《Biển cả dữ dội》 mà Trương Thẩm Lôi đang chuẩn bị chỉ thiếu mỗi nữ chính là Tô Diệu Ngôn là có thể bắt đầu khởi quay. Mà theo lời Trương Thẩm Lôi nói, bộ phim này mà thiếu Tô Diệu Ngôn thì không được, nhất định phải là cô đóng.
Trong năm nay, Tô Diệu Ngôn cũng đã nghĩ đến chuyện tái xuất.
Cô đã kiên trì tập thể dục, cải thiện vóc dáng sau khi vượt cạn, không ai có thể ngờ rằng cô đã làm mẹ, bởi vì thể trạng của cô đang trong trạng thái tốt nhất, có thể xông pha trận mạc bất cứ lúc nào.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy con gái cười với mình, ê a đòi cô bế, cô lại từ bỏ ý định.
Vì vậy, trong suốt một khoảng thời gian dài, cô chỉ chấp nhận hai cái đại ngôn, các công việc còn lại cô đều từ chối tất cả.
“Trước đây Đường Đường còn nhỏ, cô nên chăm sóc con cái là đúng.” Trương Thẩm Lôi nói: “Bây giờ Đường Đường đã được 1 tuổi rồi, có thể tái xuất được rồi! Thế mạnh chuyên môn của cô như vậy, chẳng lẽ cô muốn để nó trôi đi sao? Hơn nữa cô còn chưa đọc kịch bản mà? Nó rất tuyệt vời đó.”
Tô Diệu Ngôn im lặng.
Kịch bản rất hấp dẫn, so với 《Điều bí mật》 năm đó, 《Biển cả dữ dội》 càng có sức hút hơn, sự lột tả nhiều mặt của nhân vật rất sâu sắc và phong phú, là một kịch bản hay và hiếm có.
“Mẹ ~”
Đường Đường thoát khỏi vòng tay của dì giúp việc, giơ cánh tay nhỏ bé của mình lên đòi mẹ bế.
Cô nhóc này có một làn da trắng như tuyết, mịn màng mềm mại và đặc biệt núng nính, đôi mắt to tròn như quả nho, ngập nước, long lanh, vừa đáng thương lại vừa dễ thương. Mà màu của đôi mắt chính là màu hổ phách giống ba nó.
“Mẹ, mẹ ~”
Cô nhóc nhào vào lòng Tô Diệu Ngôn, biến thành con tê tê nhỏ không ngừng cọ cọ vào ngực cô, hận không thể lớn lên trên người mẹ mình.
Haizz, một trong những kỹ năng của cô nhóc này chính là làm nũng, chỉ cần cọ cọ một chút cũng có thể khiến người có nhiều nguyên tắc không nỡ chối từ.
“Bảo bối ngoan.” Tô Diệu Ngôn nhẹ giọng dỗ dành: “Nào, để mẹ hôn con một cái.”
Cô nhóc cười híp mắt, ngước mặt lên chờ được hôn.
Trương Thẩm Lôi nhìn Đường Đường không chớp mắt, trong lòng vừa mắng thầm lần này có lẽ lại không được rồi, vừa hét lớn: Mẹ nó chứ, đứa bé này thật đáng yêu, anh ta cũng muốn ôm.
“Cô suy nghĩ một lần nữa đi!” Trương Thẩm Lôi nhắm mắt làm ngơ: “Dù sao đây cũng là một kịch bản hiếm có, bỏ qua rất đáng tiếc.”
Buổi tối.
Tô Diệu Ngôn dỗ Đường Đường ngủ xong, vặn vẹo cổ đi về phòng ngủ.
Cửa phòng làm việc không đóng chặt, cô nhìn thấy Phó Doanh Xuyên đang nghiêm túc gõ bàn phím, lúc cầm cốc cà phê lên lại nhìn thấy nó trống không, anh nhíu mày, đặt nó sang một bên rồi tiếp tục công việc.
Tô Diệu Ngôn xoay người đi xuống bếp.
Không lâu sau, một tách cà phê thơm nồng được đặt trên bàn làm việc.
Phó Doanh Xuyên thoáng sửng sốt, anh ngẩng đầu nhìn vợ, khẽ nói: “Ngủ rồi sao?”
“Vâng.” Tô Diệu Ngôn gật đầu: “Anh định làm bao lâu nữa? Đừng để mệt mỏi quá, không thể hoàn thành công việc được đâu.”
Phó Doanh Xuyên vươn tay ra.
Cô cầm lấy nó một cách tự nhiên, đi vòng qua bàn dưới sự dẫn dắt của anh, đi đến bên cạnh anh rồi ngồi xuống đùi anh.
Anh ôm cô từ phía sau, hôn lên bờ vai cô, nói: “Em vất vả rồi.”
Như này thì có gì mà vất vả chứ? Bà mẹ nào cũng sẽ làm điều đó cho con cái của họ.
Tô Diệu Ngôn quay đầu lại, vừa định nói gì đó liền bị nụ hôn nồng nhiệt chặn lại.
Cô vốn cho rằng đây chỉ là nụ hôn như thường ngày, nào ngờ lão già này càng lúc càng mất bình tĩnh, tay cũng bắt đầu không an phận, bất tri bất giác, anh đã cởi hai cúc áo mặc ở nhà của cô, thì thầm vào tai cô ——
“Một lần ở phòng làm việc, hử?”
“…”
Lão già lưu manh!
Tô Diệu Ngôn đẩy anh ra, nghĩ thầm cái bàn này vừa nóng vừa lạnh, mà mỗi lần anh làm đều như lắp động cơ, chẳng lẽ cô phải “chết” ở đây sao?
“Làm việc cho tốt vào.” Cô nghiêm mặt nói: “Đừng có nửa vời.”
Phó Doanh Xuyên khẽ cười: “Em đang ở đây, tâm trí của anh đều đặt trên người em.”
“…”
Đúng là giống chó mà.
Tô Diệu Ngôn thản nhiên cầm lấy quyển sách rồi đi tới ngồi xuống sofa, xem như là “Giám sát”.
Phó Doanh Xuyên lắc đầu bất lực, nhưng cũng rất vui vì có vợ ở cùng. Anh tiếp tục tập trung vào công việc, chợt nhớ tới cái gì đó, anh hỏi: “Sáng nay Trương Thẩm Lôi tới sao?”
Động tác lật sách của Tô Diệu Ngôn dừng lại, cô không ngước mắt lên, chỉ nói “Vâng”.
Phó Doanh Xuyên nhìn cô, nhưng không nói gì.
Kim phút trên đồng hồ treo tường trong phòng làm việc quay một vòng.
Cây cối xanh tươi trên bệ cửa sổ thỉnh thoảng bị cơn gió đêm thổi tới, rung rinh một hồi rồi từ từ trở nên tĩnh lặng.
Ban đêm tĩnh mịch như này rất thoải mái và dễ chịu, nếu như tiếng khóc không truyền tới.
Tô Diệu Ngôn nhanh chóng đứng lên như có phản xạ có điều kiện, cô đặt sách xuống, đi thẳng đến phòng của con. Phó Doanh Xuyên cũng đóng sổ tay lại, theo sát phía sau.
Cô nhóc này không sao cả.
Bé con hừ hừ mấy tiếng, có lẽ đang chìm vào giấc mộng ngọt ngào nào đó. Hai người đi tới nhìn, bé con đang chẹp miệng.
“A, a, con ngoan.” Tô Diệu Ngôn vỗ về con gái, nhẹ giọng dỗ dành: “Ngủ ngoan bé con của mẹ. Ngủ rồi lớn nhanh một chút nhé.”
Chẳng mấy chốc, Đường Đường lại say sưa ngủ thiếp đi.
Phó Doanh Xuyên ôm Tô Diệu Ngôn rời đi, trước khi đi còn không quên cúi người hôn lên trán và má con gái một cái.
Hai vợ chồng trở lại phòng ngủ.
“Công việc đã xử lý xong rồi sao?” Tô Diệu Ngôn hỏi.
Phó Doanh Xuyên không trả lời mà hỏi cô: “Em muốn tham gia bộ phim mới của Trương Thẩm Lôi đúng không?”
“…”
Cáo Già có cần phải hỏi trúng tim đen như vậy không.
Tô Diệu Ngôn thở dài, đi tới giường ngủ. Vừa định ngồi xuống, liền nhìn thấy quyển kịch bản vẫn còn đang mở trên cũi của con. Cô khép quyển kịch bản lại, đặt sang một bên rồi mới ngồi xuống.
“Không hẳn ạ.” Cô nói: “Kịch bản rất tuyêt. Nhưng…”
“Vậy thì tham gia thôi.”
“Cái, cái gì cơ ạ?”
Tô Diệu Ngôn nghe thấy rất rõ ràng, cô chỉ là nhất thời không thể tin được, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Phó Doanh Xuyên bước đến ngồi xuống bên cạnh cô, nói tiếp: “Tuy bây giờ em là một người mẹ, nhưng điều đó không có nghĩa em chỉ là một người mẹ. Em vẫn là em, vẫn là diễn viên Tô Diệu Ngôn.”
Em vẫn là em.
Trong lòng nóng bỏng, cô dựa vào vai chồng mình, nói: “Em biết anh không như những người chồng khác. Chỉ là em… Em không nỡ rời xa Đường Đường.”
“Nhân cơ hội này em nên thử một lần xem.” Anh nói: “Đối với Đường Đường, chúng ta chỉ có thể trưởng thành cùng con bé, không thể đi theo con bé cả đời được.”
“…”
“Người có thể đi cùng em cả đời, là anh.”
“…”
“Vì vậy, anh hy vọng em có thể vui vẻ với cuộc sống riêng của mình, đừng gò bó bản thân quá.”
Tô Diệu Ngôn nghiêng người ôm chặt lấy cổ người đàn ông, trong lòng tràn đầy xúc động: “Cảm ơn ông xã.”
***
Tô Diệu Ngôn tham gia vào đoàn phim.
Lâu lắm không đối diện với máy quay, nói không kích động là nói dối, nhưng càng kích động cô lại càng muốn thử. Tuy nhiên, dù có tập trung quay phim đến đâu, cô vẫn nhớ tới Đường Đường, lo lắng về việc Đường Đường có ăn ngon không? Có ngủ ngon không? Có đòi mẹ không?
Dù ngày nào dì giúp việc cũng báo cáo mọi chuyện với cô, nhưng cô vẫn nhớ con, đặc biệt nhớ.
Trong quá trình Tô Diệu Ngôn quay phim, Phó Doanh Xuyên đã cố gắng về nhà sớm nhất có thể.
Tối nay, sau khi cho Đường Đường ăn xong, hai ba con ra phòng khách xem TV.
Phó Doanh Xuyên dùng điều khiển từ xa chuyển sang kênh dành cho trẻ em. Trong lúc chuyển, Đường Đường đột nhiên hét lớn: “Mẹ!”
Phó Doanh Xuyên đã sững sờ khi nghe cô bé gọi, anh vô thức nhìn về phía cửa, không có ai. Nhưng sau khi nhìn kỹ lại, thì ra TV đang chiếu 《Kinh hoa ngọc mộng》.
So với hai năm trước, 《Kinh hoa ngọc mộng》 không hề giảm sút chút nào, nó vẫn là một tác phẩm kinh điển.
“Mẹ! Mẹ!”
Đường Đường chạy tới trước màn hình TV, gọi mẹ.
Lúc này trên TV đang chiếu cảnh “Liên Phi” rơi lệ, dường như đang đau lòng vì hoàng thượng sủng hạnh phi tần khác, giọt nước mắt của cô lặng lẽ rơi xuống, nhìn thấy mà xót xa
“Mẹ, đừng khóc… Hu hu ~”
Đường Đường thấy mẹ khóc, hai mắt cũng đỏ hoe. Đôi mắt nhỏ ầng ậc nước, nhìn rất đáng thương.
“Đường Đường.” Anh bế con gái lên, lau nước mắt cho cô bé: “Con đừng khóc, ba đưa con tới gặp mẹ, được không?”
Đường Đường nhìn ba, sau đó nhìn “Mẹ” trên TV, không hiểu “gặp mẹ” là như thế nào. Đây không phải là gặp sao?
Phó Doanh Xuyên nhìn đồng hồ, đoán rằng lúc này Tô Diệu Ngôn hẳn là đã kết thúc cảnh quay, liền gọi video với cô.
Tiếng tút tút vang lên khoảng mười mấy giây, màn hình chuyển đổi.
“Mẹ!!!”
Tô Diệu Ngôn vừa nhìn thấy con gái liền vui vẻ ra mặt, vẫy vẫy tay rồi nói: “Bảo bối, mẹ nhớ con nhiều lắm.”
Đường Đường vươn bàn tay nhỏ ra muốn cầm lấy điện thoại, muốn dụi dụi vào người mẹ, nhưng tiếc là tay cô bé quá ngắn, không thể với tới tay ba mình được.
“Đang trên đường về khách sạn sao?” Phó Doanh Xuyên hỏi.
Tô Diệu Ngôn gật đầu, ánh mắt dừng trên người con gái: “Khoảng 10 phút nữa là em về tới đó. Sao lúc này anh mới nghĩ tới gọi video vậy? Đường Đường tìm em đúng không?”
“…”
Tại sao cô lại không nghĩ là anh muốn tìm cô chứ.
Một tay Phó Doanh Xuyên siết chặt bàn tay đang nghịch ngợm của Đường Đường, một tay giữ điện thoại.
“Không phải.” Anh nói: “Còn bao lâu nữa mới xong vậy?”
Tô Diệu Ngôn tính toán ít nhất cũng phải tầm một tháng nữa, trong lòng không khỏi có chút áy náy: “Bảo bối, mẹ đi một thời gian ngắn rồi sẽ về. Con phải ngoan ngoãn nghe lời ba và dì đó, con biết chưa?”
“…”
Tại sao cô không hỏi xem anh có ổn không?
Đường Đường nhìn mẹ gần trong gang tấc, vô cùng vui vẻ, mặc kệ cho ba đang dùng mọi cách để giữ chặt mình lại, nhất định muốn giật lấy điện thoại.
Phó Doanh Xuyên thấy vợ mình cứ nhìn chằm chằm vào con gái như vậy, đột nhiên cảm thấy gọi video như này thật nhàm chán, thà đi xem TV còn hơn, ít ra anh sẽ không bị bỏ mặc như thế này.
Nói chuyện thêm vài câu, lão già nào đó xấu tính ngắt video.
Đường Đường đột nhiên không được nhìn thấy mẹ nữa nên rất buồn, nhưng ba cô bé lại càng buồn hơn, từ bi âm thầm đưa cho cô bé một miếng bánh pudding nhỏ, sau đó tìm một nơi yên tĩnh, bi thương một mình.
Nhưng khi bi thương kéo đến, anh chợt phát hiện ra: Sao phải bi thương một mình chứ.
Thế là Phó · Ăn giấm từ con gái · Vua của các loại giấm · quay về phòng ngủ, gọi video lần nữa.
Tô Diệu Ngôn vừa mới tắm xong, cô đang mặc một chiếc áo choàng tắm rộng rãi, khuôn mặt không trang điểm hồng hào, mềm mịn, đôi mắt cáo sáng ngời, trong veo. Cô lấy điện thoại ra, nhìn cái tên trên đó, trong nháy mắt liền bị câu mất hồn phách.
“Đường Đường lại tìm em sao?” Cô chớp mắt.
Phó Doanh Xuyên nhìn chằm chằm vào đôi môi ửng hồng của cô, yết hầu lăn lộn, thấp giọng nói: “Anh.”
“Hả?”
“Anh tìm em.” Anh nói: “Không được sao?”
Tô Diệu Ngôn sửng sốt.
Hai người đã kết hôn được hơn một năm, vậy mà cô lại không nhìn ra lão già này cũng mưu mô như vậy, đúng là không làm mẹ đứa bé thất vọng mà.
“Ai không được chứ anh chắc chắn được.” Cô cười nũng nịu: “Ông xã, em rất nhớ anh.”
Khóe miệng Phó Doanh Xuyên giật giật, thầm nghĩ: Đã muộn rồi, dỗ dành cũng vô ích.
Anh đang định nói vài câu giận dỗi với cô thì trong màn hình, cáo nhỏ nhà anh đột nhiên chu môi về phía máy ảnh, “muah~” một cái.
“Ông xã, anh không nhớ em sao?” Cô đau lòng, cắn cắn môi.
Cổ họng Phó Doanh Xuyên khô khốc, máu dồn về một chỗ.
Yêu tinh này chắc chắn cố tình!
Nhưng anh không thể cưỡng lại được, trả lời thành thật: “Có.”
Tô Diệu Ngôn nhướng mày: Nhóc con. (Yuu: ý chị là chết với bà đây, bà nắm thóp được rồi:))))
Phó Doanh Xuyên cuối cùng cũng có được khoảng thời gian tươi đẹp bên vợ một mình.
Hai người nói chuyện rất lâu, Phó Doanh Xuyên dù tới phòng làm việc làm nốt công việc cũng không ngắt video, Tô Diệu Ngôn cũng ngoan ngoãn không quấy rầy anh. Hai người ăn ý làm những việc riêng của mình, lúc rảnh rỗi lại nhìn nhau.
Nhưng đúng là càng nhớ càng không thể dễ dàng chạm vào rất khó chịu, đặc biệt người nào đó đã phải “ăn chay” một thời gian.
Đêm đó, anh đã có một giấc mơ rất dữ dội.
Sau khi tỉnh lại, anh không thể chìm vào giấc ngủ một hồi lâu, cuối cùng đành phải nhờ tới nước lạnh mới khó khăn ngăn chặn được sự thiêu đốt đó.
Anh nghĩ, không thể nhịn được nữa rồi.
***
Hôm nay có một cảnh ngã xuống nước.
Tô Diệu Ngôn của ngày hôm nay không tính là kiện tướng bơi lội, nhưng chắc chắn là một tuyển thủ bất tử không thể chìm được, còn có thể bơi chó hơn trăm mét.
Nhưng các nhân viên của đoàn làm phim đều rất thận trọng, bọn họ liên tục thông báo với Tô Diệu Ngôn, cũng đảm bảo rằng các biện pháp cứu hộ được sắp xếp ổn thỏa, sau đó mới yên tâm để Tô Diệu Ngôn tham gia quay phim.
Tô Diệu Ngôn đứng một bên khởi động làm nóng người.
Phan Tiểu Bảo phát hiện ra mới cầm một nửa khăn tắm tới liền tranh thủ thời gian quay lại để lấy thêm.
Trên đường trở lại phòng hóa trang, anh ta đi ngang qua nhóm nhân viên đang tụm năm tụm ba bàn tán gì đó.
“Trời ạ, đẹp trai quá! Những bức ảnh trên thương trường không thể nào lột tả được vẻ đẹp vạn phần của Phó tổng!”
“Đúng rồi đó! Không ngờ người thật lại đẹp trai như vậy, đẹp hơn cả những ngôi sao nữa kìa. Còn cả con gái nữa, các cô có thấy không? Chính là búp bê đó.”
“Nhan sắc của gia đình này thật khiến người ta quá ghen tỵ! Tôi phải làm một chút nước chanh mới được.”
……
Phan Tiểu Bảo thầm nghĩ, liệu Phó tổng mang theo Đường Đường tới đây có lên hotsearch không?
Anh ta lấy điện thoại ra lướt Weibo, vừa ngước mắt lên, sững sờ.
Tô Diệu Ngôn ở bên này đã chuẩn bị xong.
Trương Thẩm Lôi lại dặn dò cô một lần nữa, cầu nguyện quay một lần là xong luôn, thời tiết đang lạnh thế này, nhỡ bị ốm thì biết làm sao.
“Có một cảnh quay cận cảnh.” Anh ta nhấn mạnh, “Ánh mắt rất quan trọng. Tuyệt vọng, không cam lòng… Cô hiểu chứ. Chú ý an toàn, nếu hôm nay không được thì thôi, ngày khác chúng ta quay lại.”
Tô Diệu Ngôn mỉm cười, vỗ vỗ vai anh ta, ý bảo mình không sao.
Các nhân viên trong đoàn làm phim cũng đã sẵn sàng.
Tô Diệu Ngôn dần dần hòa vào cảm xúc, ánh mắt bối rối nhìn xung quanh, giống như không tìm được lối thoát, cho đến khi nhìn hồ nước đối diện, cô như cỏ non được nhìn thấy nước.
Cô đi thẳng về phía hồ…
Vừa định nhảy xuống, cô nghe thấy một tiếng “Mẹ” giòn tan!
Phó Doanh Xuyên muốn che miệng Đường Đường lại nhưng quá muộn, cô nhóc này còn uốn éo người muốn nhảy xuống.
Sức quyến rũ của mẹ quá lớn.
Tô Diệu Ngôn vốn đã nín thở nhưng bởi vì câu nói này mà dừng lại một cách đột ngột, suýt chút nữa thì ngã xuống hồ!
Cô quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy một lớn một nhỏ đang đứng sau máy quay.
Khuôn mặt nhỏ thì cười vui sướng, khuôn mặt lớn thì không biểu cảm, nhưng cô vẫn có thể nhìn ra được ý cười xấu hổ cũng như trêu chọc của anh —— Xin lỗi bà xã, hại em không nhảy xuống hồ được rồi.
***
Đây là lần đầu tiên Đường Đường tới phim trường.
Cô bé nhìn đâu cũng thấy mới mẻ, đôi mắt to tròn xoe, cái gì cũng đều muốn nhìn; Những người khác thấy cô bé thích thú như vậy lại càng thích hơn, còn dẫn cô bé đi gần nửa vòng tròn. Rất nhiều nhân viên nữ trẻ tuổi nhao nhao tặng cô bé đồ ăn vặt, còn mỉm cười với công chúa nhỏ.
“Sao anh lại đưa Đường Đường tới đây?” Tô Diệu Ngôn hỏi: “Cũng không nói với em trước một tiếng.”
Phó Doanh Xuyên nghiêm túc nói: “Đường Đường muốn gặp mẹ.”
“…”
Anh không muốn gặp sao.
Bởi vì công việc của Tô Diệu Ngôn vẫn chưa kết thúc, cảnh rơi xuống nước tạm thời bị lùi lại, nhưng những cảnh còn lại đều phải quay.
Vì vậy, cả gia đình ba người trở về khách sạn lúc gần 8 giờ tối.
Đường Đường dính Tô Diệu Ngôn không rời, giống như là koala nhỏ ôm lấy gấu mẹ, tách ra một chút cũng không chịu.
Tô Diệu Ngôn cũng rất vui, chỉ là lão già nhỏ nhen nào đó không thể nhìn được, chỉ muốn chia rẽ hai mẹ con.
Sau đó, cũng không biết anh và con gái đã đạt được thỏa thuận bí mật nào, con gái ngoan ngoãn đi theo dì giúp việc tới ngủ ở phòng bên cạnh.
Tô Diệu Ngôn tò mò hỏi: “Anh nói gì với con gái vậy?”
Với biểu cảm “Anh sẽ không nói với em đâu”, Phó Doanh Xuyên ôm vợ đi thẳng vào phòng tắm.
“Anh làm gì vậy?”
“Em định làm chuyện đó mà không cần tắm rửa sao?”
“…”
Anh có thể đừng thẳng thắn như vậy được không?
Cáo Già này đúng là cái đồ lưu manh, gần như không buông tha từng giây từng phút “vận động”, ngay cả trên bồn rửa mặt cũng muốn.
“Không phải anh nói đi tắm trước sao?” Cô đẩy anh ra, cảm thấy hơi sợ hãi. Cô biết rất rõ thể lực biến thái của người đàn ông này: “Bây giờ anh đừng…”
Phó Doanh Xuyên cúi xuống hôn cô, hàm hồ nói: “Làm một lần trước, vừa hay có thể tắm luôn.”
“….”
Tên khốn nạn! Miệng không bao giờ nói sự thật cả!
Trận chiến xảy ra hết lần này đến lần khác, khi đình chiến thì cũng đã gần 1 giờ sáng.
Tô Diệu Ngôn hoàn toàn không còn chút sức lực nào, gục trên lồng ngực cường tráng của người đàn ông. Trên đó có rất nhiều vết cào, tất cả đều là tác phẩm của cô.
Mà cơ thể của cô, đến cô cũng không thể nhìn được nữa.
“Sáng mai em còn phải quay phim nữa đó.” Cô yếu ớt véo anh: “Sao em có thể gặp người khác trong bộ dạng này chứ?”
Phó Doanh Xuyên bây giờ đã thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần, giọng điệu vui vẻ: “Chúng ta là vợ chồng, ngại cái gì chứ?”
“…”
Vợ chồng thì cũng phải kiềm chế một chút chứ.
Tô Diệu Ngôn chửi thầm trong lòng. Cô không chịu nổi cơn uể oải nữa, mí mắt bắt đầu đánh nhau.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô lại nghe thấy người đàn ông nói ——
“Anh hơi hối hận.”
“Dạ?”
“Về nhà không nhìn thấy em, mọi thứ đều trống rỗng.”
Phó Doanh Xuyên rất yêu thương con gái của mình, nhưng nhiều lần nhìn tới quầy bếp, anh lại nhớ bộ dạng đứng đó gọt trái cây, pha cà phê của Tô Diệu Ngôn. Mỗi lần như vậy anh đều xuất thần rất lâu, lâu đến mức còn không để ý tới bé con.
Tô Diệu Ngôn ngẩng đầu, anh vừa lúc cũng cúi đầu, cô không kịp đề phòng mà rơi vào vòng xoáy bên trong con ngươi màu hổ phách.
“Vậy sau này em không…”
Phó Doanh Xuyên hôn cô, xoay người một cái, đè cô ở dưới thân.
“Gặp được kịch bản hay thì cứ đóng.” Anh nói: “Cùng lắm thì anh dẫn theo con gái tới thăm em.”
Tô Diệu Ngôn vô cùng cảm động.
Nhưng chưa cảm động được 5 giây, Cáo Già đột nhiên cong môi cười ——
“Em bồi thường cho anh gấp đôi là được.”
“…”
Một trận chiến mới lại bắt đầu.
Sau ngày đầy tháng, Phó Nham đã tặng cho bọn họ một căn biệt thự rộng 700 mét vuông trong một khu giàu có trên đường Đồng Hồ, nói rằng sau này Đường Đường mà chán chơi ở nhà thì có thể chuyển đến đây để vui chơi; Phó Lam và Mạnh Vĩ Bình đã chuyển quỹ nhi đồng vốn được thành lập dưới danh nghĩa Gia Gia sang cho Đường Đường; Tô Dục Văn thì lập hồ sơ sức khỏe chi tiết nhất cho cháu ngoại của mình ở bệnh viện; Mạnh Nguyễn và Thẩm Đoạt đã mua một bức tranh ở nước ngoài trị giá hàng chục triệu tên là 《Thiên thần mỉm cười》 làm đồ trang trí đầu giường cho Đường Đường…
Phó Doanh Xuyên thì không cần phải nói, thứ anh có thể cho Đường Đường chính là, được nằm thẳng cả đời.
Trong khi đó, người mẹ là Tô Diệu Ngôn lại chẳng có món quà gì cả.
Cô chỉ giống như những người mẹ khác trên khắp thế gian, cho con bú và dành trọn tình yêu thương cho con gái.
***
Khi Đường Đường được gần 1 tuổi, cửa nhà Tô Diệu Ngôn bị Trương Thẩm Lôi đập phá lần thứ N.
Bộ phim mới 《Biển cả dữ dội》 mà Trương Thẩm Lôi đang chuẩn bị chỉ thiếu mỗi nữ chính là Tô Diệu Ngôn là có thể bắt đầu khởi quay. Mà theo lời Trương Thẩm Lôi nói, bộ phim này mà thiếu Tô Diệu Ngôn thì không được, nhất định phải là cô đóng.
Trong năm nay, Tô Diệu Ngôn cũng đã nghĩ đến chuyện tái xuất.
Cô đã kiên trì tập thể dục, cải thiện vóc dáng sau khi vượt cạn, không ai có thể ngờ rằng cô đã làm mẹ, bởi vì thể trạng của cô đang trong trạng thái tốt nhất, có thể xông pha trận mạc bất cứ lúc nào.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy con gái cười với mình, ê a đòi cô bế, cô lại từ bỏ ý định.
Vì vậy, trong suốt một khoảng thời gian dài, cô chỉ chấp nhận hai cái đại ngôn, các công việc còn lại cô đều từ chối tất cả.
“Trước đây Đường Đường còn nhỏ, cô nên chăm sóc con cái là đúng.” Trương Thẩm Lôi nói: “Bây giờ Đường Đường đã được 1 tuổi rồi, có thể tái xuất được rồi! Thế mạnh chuyên môn của cô như vậy, chẳng lẽ cô muốn để nó trôi đi sao? Hơn nữa cô còn chưa đọc kịch bản mà? Nó rất tuyệt vời đó.”
Tô Diệu Ngôn im lặng.
Kịch bản rất hấp dẫn, so với 《Điều bí mật》 năm đó, 《Biển cả dữ dội》 càng có sức hút hơn, sự lột tả nhiều mặt của nhân vật rất sâu sắc và phong phú, là một kịch bản hay và hiếm có.
“Mẹ ~”
Đường Đường thoát khỏi vòng tay của dì giúp việc, giơ cánh tay nhỏ bé của mình lên đòi mẹ bế.
Cô nhóc này có một làn da trắng như tuyết, mịn màng mềm mại và đặc biệt núng nính, đôi mắt to tròn như quả nho, ngập nước, long lanh, vừa đáng thương lại vừa dễ thương. Mà màu của đôi mắt chính là màu hổ phách giống ba nó.
“Mẹ, mẹ ~”
Cô nhóc nhào vào lòng Tô Diệu Ngôn, biến thành con tê tê nhỏ không ngừng cọ cọ vào ngực cô, hận không thể lớn lên trên người mẹ mình.
Haizz, một trong những kỹ năng của cô nhóc này chính là làm nũng, chỉ cần cọ cọ một chút cũng có thể khiến người có nhiều nguyên tắc không nỡ chối từ.
“Bảo bối ngoan.” Tô Diệu Ngôn nhẹ giọng dỗ dành: “Nào, để mẹ hôn con một cái.”
Cô nhóc cười híp mắt, ngước mặt lên chờ được hôn.
Trương Thẩm Lôi nhìn Đường Đường không chớp mắt, trong lòng vừa mắng thầm lần này có lẽ lại không được rồi, vừa hét lớn: Mẹ nó chứ, đứa bé này thật đáng yêu, anh ta cũng muốn ôm.
“Cô suy nghĩ một lần nữa đi!” Trương Thẩm Lôi nhắm mắt làm ngơ: “Dù sao đây cũng là một kịch bản hiếm có, bỏ qua rất đáng tiếc.”
Buổi tối.
Tô Diệu Ngôn dỗ Đường Đường ngủ xong, vặn vẹo cổ đi về phòng ngủ.
Cửa phòng làm việc không đóng chặt, cô nhìn thấy Phó Doanh Xuyên đang nghiêm túc gõ bàn phím, lúc cầm cốc cà phê lên lại nhìn thấy nó trống không, anh nhíu mày, đặt nó sang một bên rồi tiếp tục công việc.
Tô Diệu Ngôn xoay người đi xuống bếp.
Không lâu sau, một tách cà phê thơm nồng được đặt trên bàn làm việc.
Phó Doanh Xuyên thoáng sửng sốt, anh ngẩng đầu nhìn vợ, khẽ nói: “Ngủ rồi sao?”
“Vâng.” Tô Diệu Ngôn gật đầu: “Anh định làm bao lâu nữa? Đừng để mệt mỏi quá, không thể hoàn thành công việc được đâu.”
Phó Doanh Xuyên vươn tay ra.
Cô cầm lấy nó một cách tự nhiên, đi vòng qua bàn dưới sự dẫn dắt của anh, đi đến bên cạnh anh rồi ngồi xuống đùi anh.
Anh ôm cô từ phía sau, hôn lên bờ vai cô, nói: “Em vất vả rồi.”
Như này thì có gì mà vất vả chứ? Bà mẹ nào cũng sẽ làm điều đó cho con cái của họ.
Tô Diệu Ngôn quay đầu lại, vừa định nói gì đó liền bị nụ hôn nồng nhiệt chặn lại.
Cô vốn cho rằng đây chỉ là nụ hôn như thường ngày, nào ngờ lão già này càng lúc càng mất bình tĩnh, tay cũng bắt đầu không an phận, bất tri bất giác, anh đã cởi hai cúc áo mặc ở nhà của cô, thì thầm vào tai cô ——
“Một lần ở phòng làm việc, hử?”
“…”
Lão già lưu manh!
Tô Diệu Ngôn đẩy anh ra, nghĩ thầm cái bàn này vừa nóng vừa lạnh, mà mỗi lần anh làm đều như lắp động cơ, chẳng lẽ cô phải “chết” ở đây sao?
“Làm việc cho tốt vào.” Cô nghiêm mặt nói: “Đừng có nửa vời.”
Phó Doanh Xuyên khẽ cười: “Em đang ở đây, tâm trí của anh đều đặt trên người em.”
“…”
Đúng là giống chó mà.
Tô Diệu Ngôn thản nhiên cầm lấy quyển sách rồi đi tới ngồi xuống sofa, xem như là “Giám sát”.
Phó Doanh Xuyên lắc đầu bất lực, nhưng cũng rất vui vì có vợ ở cùng. Anh tiếp tục tập trung vào công việc, chợt nhớ tới cái gì đó, anh hỏi: “Sáng nay Trương Thẩm Lôi tới sao?”
Động tác lật sách của Tô Diệu Ngôn dừng lại, cô không ngước mắt lên, chỉ nói “Vâng”.
Phó Doanh Xuyên nhìn cô, nhưng không nói gì.
Kim phút trên đồng hồ treo tường trong phòng làm việc quay một vòng.
Cây cối xanh tươi trên bệ cửa sổ thỉnh thoảng bị cơn gió đêm thổi tới, rung rinh một hồi rồi từ từ trở nên tĩnh lặng.
Ban đêm tĩnh mịch như này rất thoải mái và dễ chịu, nếu như tiếng khóc không truyền tới.
Tô Diệu Ngôn nhanh chóng đứng lên như có phản xạ có điều kiện, cô đặt sách xuống, đi thẳng đến phòng của con. Phó Doanh Xuyên cũng đóng sổ tay lại, theo sát phía sau.
Cô nhóc này không sao cả.
Bé con hừ hừ mấy tiếng, có lẽ đang chìm vào giấc mộng ngọt ngào nào đó. Hai người đi tới nhìn, bé con đang chẹp miệng.
“A, a, con ngoan.” Tô Diệu Ngôn vỗ về con gái, nhẹ giọng dỗ dành: “Ngủ ngoan bé con của mẹ. Ngủ rồi lớn nhanh một chút nhé.”
Chẳng mấy chốc, Đường Đường lại say sưa ngủ thiếp đi.
Phó Doanh Xuyên ôm Tô Diệu Ngôn rời đi, trước khi đi còn không quên cúi người hôn lên trán và má con gái một cái.
Hai vợ chồng trở lại phòng ngủ.
“Công việc đã xử lý xong rồi sao?” Tô Diệu Ngôn hỏi.
Phó Doanh Xuyên không trả lời mà hỏi cô: “Em muốn tham gia bộ phim mới của Trương Thẩm Lôi đúng không?”
“…”
Cáo Già có cần phải hỏi trúng tim đen như vậy không.
Tô Diệu Ngôn thở dài, đi tới giường ngủ. Vừa định ngồi xuống, liền nhìn thấy quyển kịch bản vẫn còn đang mở trên cũi của con. Cô khép quyển kịch bản lại, đặt sang một bên rồi mới ngồi xuống.
“Không hẳn ạ.” Cô nói: “Kịch bản rất tuyêt. Nhưng…”
“Vậy thì tham gia thôi.”
“Cái, cái gì cơ ạ?”
Tô Diệu Ngôn nghe thấy rất rõ ràng, cô chỉ là nhất thời không thể tin được, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Phó Doanh Xuyên bước đến ngồi xuống bên cạnh cô, nói tiếp: “Tuy bây giờ em là một người mẹ, nhưng điều đó không có nghĩa em chỉ là một người mẹ. Em vẫn là em, vẫn là diễn viên Tô Diệu Ngôn.”
Em vẫn là em.
Trong lòng nóng bỏng, cô dựa vào vai chồng mình, nói: “Em biết anh không như những người chồng khác. Chỉ là em… Em không nỡ rời xa Đường Đường.”
“Nhân cơ hội này em nên thử một lần xem.” Anh nói: “Đối với Đường Đường, chúng ta chỉ có thể trưởng thành cùng con bé, không thể đi theo con bé cả đời được.”
“…”
“Người có thể đi cùng em cả đời, là anh.”
“…”
“Vì vậy, anh hy vọng em có thể vui vẻ với cuộc sống riêng của mình, đừng gò bó bản thân quá.”
Tô Diệu Ngôn nghiêng người ôm chặt lấy cổ người đàn ông, trong lòng tràn đầy xúc động: “Cảm ơn ông xã.”
***
Tô Diệu Ngôn tham gia vào đoàn phim.
Lâu lắm không đối diện với máy quay, nói không kích động là nói dối, nhưng càng kích động cô lại càng muốn thử. Tuy nhiên, dù có tập trung quay phim đến đâu, cô vẫn nhớ tới Đường Đường, lo lắng về việc Đường Đường có ăn ngon không? Có ngủ ngon không? Có đòi mẹ không?
Dù ngày nào dì giúp việc cũng báo cáo mọi chuyện với cô, nhưng cô vẫn nhớ con, đặc biệt nhớ.
Trong quá trình Tô Diệu Ngôn quay phim, Phó Doanh Xuyên đã cố gắng về nhà sớm nhất có thể.
Tối nay, sau khi cho Đường Đường ăn xong, hai ba con ra phòng khách xem TV.
Phó Doanh Xuyên dùng điều khiển từ xa chuyển sang kênh dành cho trẻ em. Trong lúc chuyển, Đường Đường đột nhiên hét lớn: “Mẹ!”
Phó Doanh Xuyên đã sững sờ khi nghe cô bé gọi, anh vô thức nhìn về phía cửa, không có ai. Nhưng sau khi nhìn kỹ lại, thì ra TV đang chiếu 《Kinh hoa ngọc mộng》.
So với hai năm trước, 《Kinh hoa ngọc mộng》 không hề giảm sút chút nào, nó vẫn là một tác phẩm kinh điển.
“Mẹ! Mẹ!”
Đường Đường chạy tới trước màn hình TV, gọi mẹ.
Lúc này trên TV đang chiếu cảnh “Liên Phi” rơi lệ, dường như đang đau lòng vì hoàng thượng sủng hạnh phi tần khác, giọt nước mắt của cô lặng lẽ rơi xuống, nhìn thấy mà xót xa
“Mẹ, đừng khóc… Hu hu ~”
Đường Đường thấy mẹ khóc, hai mắt cũng đỏ hoe. Đôi mắt nhỏ ầng ậc nước, nhìn rất đáng thương.
“Đường Đường.” Anh bế con gái lên, lau nước mắt cho cô bé: “Con đừng khóc, ba đưa con tới gặp mẹ, được không?”
Đường Đường nhìn ba, sau đó nhìn “Mẹ” trên TV, không hiểu “gặp mẹ” là như thế nào. Đây không phải là gặp sao?
Phó Doanh Xuyên nhìn đồng hồ, đoán rằng lúc này Tô Diệu Ngôn hẳn là đã kết thúc cảnh quay, liền gọi video với cô.
Tiếng tút tút vang lên khoảng mười mấy giây, màn hình chuyển đổi.
“Mẹ!!!”
Tô Diệu Ngôn vừa nhìn thấy con gái liền vui vẻ ra mặt, vẫy vẫy tay rồi nói: “Bảo bối, mẹ nhớ con nhiều lắm.”
Đường Đường vươn bàn tay nhỏ ra muốn cầm lấy điện thoại, muốn dụi dụi vào người mẹ, nhưng tiếc là tay cô bé quá ngắn, không thể với tới tay ba mình được.
“Đang trên đường về khách sạn sao?” Phó Doanh Xuyên hỏi.
Tô Diệu Ngôn gật đầu, ánh mắt dừng trên người con gái: “Khoảng 10 phút nữa là em về tới đó. Sao lúc này anh mới nghĩ tới gọi video vậy? Đường Đường tìm em đúng không?”
“…”
Tại sao cô lại không nghĩ là anh muốn tìm cô chứ.
Một tay Phó Doanh Xuyên siết chặt bàn tay đang nghịch ngợm của Đường Đường, một tay giữ điện thoại.
“Không phải.” Anh nói: “Còn bao lâu nữa mới xong vậy?”
Tô Diệu Ngôn tính toán ít nhất cũng phải tầm một tháng nữa, trong lòng không khỏi có chút áy náy: “Bảo bối, mẹ đi một thời gian ngắn rồi sẽ về. Con phải ngoan ngoãn nghe lời ba và dì đó, con biết chưa?”
“…”
Tại sao cô không hỏi xem anh có ổn không?
Đường Đường nhìn mẹ gần trong gang tấc, vô cùng vui vẻ, mặc kệ cho ba đang dùng mọi cách để giữ chặt mình lại, nhất định muốn giật lấy điện thoại.
Phó Doanh Xuyên thấy vợ mình cứ nhìn chằm chằm vào con gái như vậy, đột nhiên cảm thấy gọi video như này thật nhàm chán, thà đi xem TV còn hơn, ít ra anh sẽ không bị bỏ mặc như thế này.
Nói chuyện thêm vài câu, lão già nào đó xấu tính ngắt video.
Đường Đường đột nhiên không được nhìn thấy mẹ nữa nên rất buồn, nhưng ba cô bé lại càng buồn hơn, từ bi âm thầm đưa cho cô bé một miếng bánh pudding nhỏ, sau đó tìm một nơi yên tĩnh, bi thương một mình.
Nhưng khi bi thương kéo đến, anh chợt phát hiện ra: Sao phải bi thương một mình chứ.
Thế là Phó · Ăn giấm từ con gái · Vua của các loại giấm · quay về phòng ngủ, gọi video lần nữa.
Tô Diệu Ngôn vừa mới tắm xong, cô đang mặc một chiếc áo choàng tắm rộng rãi, khuôn mặt không trang điểm hồng hào, mềm mịn, đôi mắt cáo sáng ngời, trong veo. Cô lấy điện thoại ra, nhìn cái tên trên đó, trong nháy mắt liền bị câu mất hồn phách.
“Đường Đường lại tìm em sao?” Cô chớp mắt.
Phó Doanh Xuyên nhìn chằm chằm vào đôi môi ửng hồng của cô, yết hầu lăn lộn, thấp giọng nói: “Anh.”
“Hả?”
“Anh tìm em.” Anh nói: “Không được sao?”
Tô Diệu Ngôn sửng sốt.
Hai người đã kết hôn được hơn một năm, vậy mà cô lại không nhìn ra lão già này cũng mưu mô như vậy, đúng là không làm mẹ đứa bé thất vọng mà.
“Ai không được chứ anh chắc chắn được.” Cô cười nũng nịu: “Ông xã, em rất nhớ anh.”
Khóe miệng Phó Doanh Xuyên giật giật, thầm nghĩ: Đã muộn rồi, dỗ dành cũng vô ích.
Anh đang định nói vài câu giận dỗi với cô thì trong màn hình, cáo nhỏ nhà anh đột nhiên chu môi về phía máy ảnh, “muah~” một cái.
“Ông xã, anh không nhớ em sao?” Cô đau lòng, cắn cắn môi.
Cổ họng Phó Doanh Xuyên khô khốc, máu dồn về một chỗ.
Yêu tinh này chắc chắn cố tình!
Nhưng anh không thể cưỡng lại được, trả lời thành thật: “Có.”
Tô Diệu Ngôn nhướng mày: Nhóc con. (Yuu: ý chị là chết với bà đây, bà nắm thóp được rồi:))))
Phó Doanh Xuyên cuối cùng cũng có được khoảng thời gian tươi đẹp bên vợ một mình.
Hai người nói chuyện rất lâu, Phó Doanh Xuyên dù tới phòng làm việc làm nốt công việc cũng không ngắt video, Tô Diệu Ngôn cũng ngoan ngoãn không quấy rầy anh. Hai người ăn ý làm những việc riêng của mình, lúc rảnh rỗi lại nhìn nhau.
Nhưng đúng là càng nhớ càng không thể dễ dàng chạm vào rất khó chịu, đặc biệt người nào đó đã phải “ăn chay” một thời gian.
Đêm đó, anh đã có một giấc mơ rất dữ dội.
Sau khi tỉnh lại, anh không thể chìm vào giấc ngủ một hồi lâu, cuối cùng đành phải nhờ tới nước lạnh mới khó khăn ngăn chặn được sự thiêu đốt đó.
Anh nghĩ, không thể nhịn được nữa rồi.
***
Hôm nay có một cảnh ngã xuống nước.
Tô Diệu Ngôn của ngày hôm nay không tính là kiện tướng bơi lội, nhưng chắc chắn là một tuyển thủ bất tử không thể chìm được, còn có thể bơi chó hơn trăm mét.
Nhưng các nhân viên của đoàn làm phim đều rất thận trọng, bọn họ liên tục thông báo với Tô Diệu Ngôn, cũng đảm bảo rằng các biện pháp cứu hộ được sắp xếp ổn thỏa, sau đó mới yên tâm để Tô Diệu Ngôn tham gia quay phim.
Tô Diệu Ngôn đứng một bên khởi động làm nóng người.
Phan Tiểu Bảo phát hiện ra mới cầm một nửa khăn tắm tới liền tranh thủ thời gian quay lại để lấy thêm.
Trên đường trở lại phòng hóa trang, anh ta đi ngang qua nhóm nhân viên đang tụm năm tụm ba bàn tán gì đó.
“Trời ạ, đẹp trai quá! Những bức ảnh trên thương trường không thể nào lột tả được vẻ đẹp vạn phần của Phó tổng!”
“Đúng rồi đó! Không ngờ người thật lại đẹp trai như vậy, đẹp hơn cả những ngôi sao nữa kìa. Còn cả con gái nữa, các cô có thấy không? Chính là búp bê đó.”
“Nhan sắc của gia đình này thật khiến người ta quá ghen tỵ! Tôi phải làm một chút nước chanh mới được.”
……
Phan Tiểu Bảo thầm nghĩ, liệu Phó tổng mang theo Đường Đường tới đây có lên hotsearch không?
Anh ta lấy điện thoại ra lướt Weibo, vừa ngước mắt lên, sững sờ.
Tô Diệu Ngôn ở bên này đã chuẩn bị xong.
Trương Thẩm Lôi lại dặn dò cô một lần nữa, cầu nguyện quay một lần là xong luôn, thời tiết đang lạnh thế này, nhỡ bị ốm thì biết làm sao.
“Có một cảnh quay cận cảnh.” Anh ta nhấn mạnh, “Ánh mắt rất quan trọng. Tuyệt vọng, không cam lòng… Cô hiểu chứ. Chú ý an toàn, nếu hôm nay không được thì thôi, ngày khác chúng ta quay lại.”
Tô Diệu Ngôn mỉm cười, vỗ vỗ vai anh ta, ý bảo mình không sao.
Các nhân viên trong đoàn làm phim cũng đã sẵn sàng.
Tô Diệu Ngôn dần dần hòa vào cảm xúc, ánh mắt bối rối nhìn xung quanh, giống như không tìm được lối thoát, cho đến khi nhìn hồ nước đối diện, cô như cỏ non được nhìn thấy nước.
Cô đi thẳng về phía hồ…
Vừa định nhảy xuống, cô nghe thấy một tiếng “Mẹ” giòn tan!
Phó Doanh Xuyên muốn che miệng Đường Đường lại nhưng quá muộn, cô nhóc này còn uốn éo người muốn nhảy xuống.
Sức quyến rũ của mẹ quá lớn.
Tô Diệu Ngôn vốn đã nín thở nhưng bởi vì câu nói này mà dừng lại một cách đột ngột, suýt chút nữa thì ngã xuống hồ!
Cô quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy một lớn một nhỏ đang đứng sau máy quay.
Khuôn mặt nhỏ thì cười vui sướng, khuôn mặt lớn thì không biểu cảm, nhưng cô vẫn có thể nhìn ra được ý cười xấu hổ cũng như trêu chọc của anh —— Xin lỗi bà xã, hại em không nhảy xuống hồ được rồi.
***
Đây là lần đầu tiên Đường Đường tới phim trường.
Cô bé nhìn đâu cũng thấy mới mẻ, đôi mắt to tròn xoe, cái gì cũng đều muốn nhìn; Những người khác thấy cô bé thích thú như vậy lại càng thích hơn, còn dẫn cô bé đi gần nửa vòng tròn. Rất nhiều nhân viên nữ trẻ tuổi nhao nhao tặng cô bé đồ ăn vặt, còn mỉm cười với công chúa nhỏ.
“Sao anh lại đưa Đường Đường tới đây?” Tô Diệu Ngôn hỏi: “Cũng không nói với em trước một tiếng.”
Phó Doanh Xuyên nghiêm túc nói: “Đường Đường muốn gặp mẹ.”
“…”
Anh không muốn gặp sao.
Bởi vì công việc của Tô Diệu Ngôn vẫn chưa kết thúc, cảnh rơi xuống nước tạm thời bị lùi lại, nhưng những cảnh còn lại đều phải quay.
Vì vậy, cả gia đình ba người trở về khách sạn lúc gần 8 giờ tối.
Đường Đường dính Tô Diệu Ngôn không rời, giống như là koala nhỏ ôm lấy gấu mẹ, tách ra một chút cũng không chịu.
Tô Diệu Ngôn cũng rất vui, chỉ là lão già nhỏ nhen nào đó không thể nhìn được, chỉ muốn chia rẽ hai mẹ con.
Sau đó, cũng không biết anh và con gái đã đạt được thỏa thuận bí mật nào, con gái ngoan ngoãn đi theo dì giúp việc tới ngủ ở phòng bên cạnh.
Tô Diệu Ngôn tò mò hỏi: “Anh nói gì với con gái vậy?”
Với biểu cảm “Anh sẽ không nói với em đâu”, Phó Doanh Xuyên ôm vợ đi thẳng vào phòng tắm.
“Anh làm gì vậy?”
“Em định làm chuyện đó mà không cần tắm rửa sao?”
“…”
Anh có thể đừng thẳng thắn như vậy được không?
Cáo Già này đúng là cái đồ lưu manh, gần như không buông tha từng giây từng phút “vận động”, ngay cả trên bồn rửa mặt cũng muốn.
“Không phải anh nói đi tắm trước sao?” Cô đẩy anh ra, cảm thấy hơi sợ hãi. Cô biết rất rõ thể lực biến thái của người đàn ông này: “Bây giờ anh đừng…”
Phó Doanh Xuyên cúi xuống hôn cô, hàm hồ nói: “Làm một lần trước, vừa hay có thể tắm luôn.”
“….”
Tên khốn nạn! Miệng không bao giờ nói sự thật cả!
Trận chiến xảy ra hết lần này đến lần khác, khi đình chiến thì cũng đã gần 1 giờ sáng.
Tô Diệu Ngôn hoàn toàn không còn chút sức lực nào, gục trên lồng ngực cường tráng của người đàn ông. Trên đó có rất nhiều vết cào, tất cả đều là tác phẩm của cô.
Mà cơ thể của cô, đến cô cũng không thể nhìn được nữa.
“Sáng mai em còn phải quay phim nữa đó.” Cô yếu ớt véo anh: “Sao em có thể gặp người khác trong bộ dạng này chứ?”
Phó Doanh Xuyên bây giờ đã thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần, giọng điệu vui vẻ: “Chúng ta là vợ chồng, ngại cái gì chứ?”
“…”
Vợ chồng thì cũng phải kiềm chế một chút chứ.
Tô Diệu Ngôn chửi thầm trong lòng. Cô không chịu nổi cơn uể oải nữa, mí mắt bắt đầu đánh nhau.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô lại nghe thấy người đàn ông nói ——
“Anh hơi hối hận.”
“Dạ?”
“Về nhà không nhìn thấy em, mọi thứ đều trống rỗng.”
Phó Doanh Xuyên rất yêu thương con gái của mình, nhưng nhiều lần nhìn tới quầy bếp, anh lại nhớ bộ dạng đứng đó gọt trái cây, pha cà phê của Tô Diệu Ngôn. Mỗi lần như vậy anh đều xuất thần rất lâu, lâu đến mức còn không để ý tới bé con.
Tô Diệu Ngôn ngẩng đầu, anh vừa lúc cũng cúi đầu, cô không kịp đề phòng mà rơi vào vòng xoáy bên trong con ngươi màu hổ phách.
“Vậy sau này em không…”
Phó Doanh Xuyên hôn cô, xoay người một cái, đè cô ở dưới thân.
“Gặp được kịch bản hay thì cứ đóng.” Anh nói: “Cùng lắm thì anh dẫn theo con gái tới thăm em.”
Tô Diệu Ngôn vô cùng cảm động.
Nhưng chưa cảm động được 5 giây, Cáo Già đột nhiên cong môi cười ——
“Em bồi thường cho anh gấp đôi là được.”
“…”
Một trận chiến mới lại bắt đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook