Khúc Hoán Hoa
-
Chương 8
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vốn Ô Vũ định khoanh tay đứng nhìn, nhưng Bạch Dực buồn bực không vui nhiều ngày, cả nhà chị dâu Vương nhờ người ta trả lại hai mươi lượng bạc, xấu hổ không dám gặp Bạch Dực, không bao giờ tới nữa. Cô lại phải gánh vác tất cả việc đồng áng, chàng phái thuộc hạ tới giúp cô, cô còn nổi cáu.
Nhưng cô vẫn vụng việc đồng áng như xưa, dẫn tới chất lượng bữa ăn sau này bị suy giảm, Ô Vũ thật sự chịu hết nổi.
Chàng đành phải tự ra tay khuyên giải an ủi cả nhà chị dâu Vương, bảo đảm không ai biết chuyện này, tiện thể sắp xếp một “Bà vú” chuyên dạy đức làm vợ tới để ép Đại Nữu học quy củ cưới gả.
Ô Vũ cũng không phải loại người giang hồ dao vào thì trắng dao ra thì đỏ, chàng là sát thủ cao cấp, tên trong tộc là “Ẩn”. Đối tượng ám sát của chàng không phải nhà siêu giàu thì cũng phường quyền quý, thậm chí còn có mấy kẻ là hoàng tử hoàng tôn. Những người có thể khiến chàng ra tay chẳng những hằng hà sa số, mà thậm chí còn có cái hẹn 3 năm.
(Dao vào thì trắng dao ra thì đỏ: Ý chỉ giết người thấy máu rất trực tiếp và lộ liễu)
Trong vòng 3 năm, mục tiêu thường sẽ chết theo một nhẽ bình thường đến mức không thể bình thường hơn, không tìm ra chút khả nghi nào.
Nói trắng ra chỉ là chàng thường ẩn thân ngay gần mục tiêu, hoặc làm tướng hầu nô bộc, không thì môn khách phụ tá. Nếu không lọc lõi tình người, nhìn thấu nhân tính, thì chàng cũng không thể đạt được đến chữ “Ẩn” kia.
Phải hạ giá tới nhà của bà góa, quả đúng là giết gà dùng Thanh Long Yển Nguyệt Đao. Nếu không phải chàng không muốn ăn cháo trộn rau nữa thì chàng thèm vào mà phí tâm. Về phần cô ả Đại Nữu khóc lóc om sòm kia, chàng dứt khoát vứt cho Nhị nương – một trong những thủ hạ đắc lực nhất của chàng. Một bà vú có thể dạy kỹ nữ giả mạo công chúa đi xuất giá mà còn sợ một con nhóc quê mùa ư?
(Thanh Long Yển Nguyệt Đao: tên cây đao của Quan Vũ thời Chiến Quốc)
Lời dặn dò duy nhất của chàng chỉ có: “Đừng để nó chết hay tàn phế.”
Có chết có tàn phế chàng cũng chẳng quan tâm, nhưng cô ngốc kia nhất định sẽ càng rầu rĩ hơn.
Quả nhiên vừa sắp xếp như thế, chất lượng đồ ăn một bước lên trời, rất nhiều món mới được ra mắt, mặc dù đều là đồ ăn của nhà nông, nhưng chàng ăn hớn hở ra mặt.
Hiềm một nỗi mặt mày Bạch Dực vẫn hơi buồn bực. Ô Vũ lại thuê hai bà giúp việc mới đỡ đần cô, cô cũng không phản đối, chỉ trốn trong phòng bếp suốt ngày, không thì lại ra vườn rau. Thi thoảng cô còn nói mấy câu với chàng, còn với những người khác, cô khách khí đến mức vô cùng xa cách.
Lặng lẽ quan sát mấy ngày, chàng gọi Bạch Dực, rồi đưa cô ra ngoài.
“Đi đâu?” Tâm trạng cô vẫn không tốt lắm, nhưng cô che giấu rất tốt.
“Đi dạo.” Ô Vũ đáp, chàng quẹo vào góc, rồi đi thêm một lúc lâu, dừng lại ngay cạnh bờ hồ.
Ngày ngày ngắm nhìn mặt hồ này, Bạch Dực quả thật chưa từng nghĩ tới chuyện ra đây chơi. Dù sao thoạt nhìn tuy gần, nhưng đi thì rất xa. Dọc đường lại rất hoang vắng, một cô gái độc thân như cô cũng không dám đi tới chỗ này.
Một con thuyền nhỏ khẽ lay động bên bờ hồ.
Cô nhìn Đông nhìn Tây một lát, nơi này không có dân cư, tại sao không dưng lại có thuyền nhỉ? Chắc là kiệt tác của các bạn gia tinh đây…?
Hồ này mặt Bắc hướng về suối Ngưu, mặt Nam hướng ra sông Dạ, xuôi theo chiều Bắc Nam. Bảo là hồ thì hơi quá, cùng lắm chỉ là một cái ao hơi to thôi. Nhưng hồ này đầy nước quanh năm, thi thoảng lũ về cũng mang tai vạ nước nôi, nhưng dân làng họ Lư có thể gắng gượng qua đại nạn hạn hán mấy bận đều nhờ hồ nước này và những con lạch xung quanh nó.
Có điều bây giờ là đầu Thu, đang đúng mùa khô, cỏ lau mọc kín đôi bờ, mực nước thấp hơn rất nhiều. Giờ lại đúng mùa cày cấy bận rộn, gần như không thấy bóng dáng ai tới đánh cá.
Ô Vũ kéo Bạch Dực lên thuyền, dạy cô cách chống chèo làm sao, lèo lái thế nào. Thấy cô biết cách rồi, chàng liền buông tay mặc kệ, cứ để cô chèo con thuyền loạng choạng như say rượu, chàng thì nằm trên mui thuyền tắm nắng Thu.
Bạch Dực lại thấy rất hứng thú, chốc thì khỏa mái, khi lại chống chèo. Ban đầu cô chỉ có thể quơ bừa, không bao lâu sau cô đã có thể trườn trên mặt nước như con rắn.
Ô Vũ ngủ một giấc, thức dậy thì phát hiện một bó rau vừa cứng vừa ướt lướt thướt bên chân mình, không khỏi buồn cười, “Đây là cái gì?”
“Củ niễng đấy! Trời ơi, tôi không biết ở chỗ các anh cũng có thứ này!” Bạch Dực hưng phấn đến độ đôi mắt tỏa sáng, hai má đỏ ửng, “Tuy hơi còi cọc một chút… Nhưng vị ngon lắm! Ban nãy tôi tình cờ đập phải một cái đầu ngòi… Không ngờ lại phát hiện được thứ tốt! Còn cái này nữa… cây sậy! Lõi sậy mềm xào với thịt lợn xé phay, ngon lắm đấy… Củ niễng thì kho một nửa nướng một nửa, anh thấy sao?”
(Củ niễng: Là loại cây mọc trong vùng đất ngập nước, hiện nay niễng đã trở nên khan hiếm trong tự nhiên, và việc sử dụng làm cây lương thực đã biến mất hoàn toàn tại Trung Quốc và các nước trong khu vực châu Á, nhưng vẫn được người ta gieo trồng để lấy phần thân làm rau ăn)
“Ta chỉ phụ trách việc ăn thôi.” Ô Vũ cười cười, “Ta kéo cô tới đây giải sầu, cuối cùng cô vẫn chỉ tính cái ăn.”
Mặt Bạch Dực đơ ra một lát, cô cúi đầu, “Tôi không muốn bị đói.”
Ô Vũ nói nhẹ tênh, “Hồi ở quê cô sống không được tốt sao? Khi mới gặp, trông cô như xác chết đói vậy.”
“Không đâu không đâu,” Bạch Dực vội vàng xua tay, “Quê tôi cơm no áo ấm, rất ít người bị chết lạnh chết đói…” Vẻ mặt cô bi thương, “Vị hôn phu của tôi… à vị hôn phu cũ của tôi, thích con gái gầy. Lúc tôi vừa tới đây là vẫn còn quá béo, bây giờ thì càng không cần phải nói…”
Sau một hồi ông nói gà bà nói vịt, Ô Vũ mới tạm coi là hiểu bên “nước ngoài”’ đang chuộng vóc dáng “yếu gầy”. Nghe chuyện Bạch Dực nặng 80 cân (48kg) mà còn bị vị hôn phu chê, lại nhìn thân hình năm thước rưỡi (1m65) của cô, chàng không có gì để nói nữa.
Gầy như cây sậy, gió thổi là gãy.
Hồi mới gặp, chàng bị kẻ thù giở quẻ, nhịn đói liền 10 ngày mới thành ra da bọc xương như thế. Thật không thể nào ngờ, tiêu chuẩn thẩm mỹ ở nước ngoài lại là kiểu ốm đói.
Chàng lạnh lùng hừ một tiếng, “Vua Sở chuộng eo thon, hậu cung lắm kẻ chết đói. Thứ phong trào dâm dật kia… làm phụ nữ yếu đuối, nước nhà tất suy. Những nơi từng bị xóa sổ trong sử sách, đều hùa theo thứ mù quáng này…”
“Không nghiêm trọng đến mức đấy đâu.” Bạch Dực cười khổ ngắt lời chàng.
Thật ra, đó là một câu chuyện tình vô cùng cũ kỹ.
Thanh mai trúc mã, đôi trẻ vô tư. Bạch Dực và vị hôn phu là hàng xóm, cấp 1 cấp 2 đều chung lớp, cấp 3 bắt đầu yêu nhau, còn học chung một trường đại học, yêu tới tận lúc ra đời làm việc, xuôi theo dòng mà bàn chuyện cưới xin.
Vị hôn phu của cô tốt đủ mọi đằng, chỉ bị cái quá để tâm đến vóc dáng và ngoại hình, sợ mất mặt trước bạn bè. Mặt mũi thì còn có thể dùng đồ trang điểm. Để trang điểm dễ hơn, Bạch Dực còn từng đi phẫu thuật cắt mí một lần. Nhưng vóc dáng thì… Bạch Dực dễ béo, từ sau tuổi 15, cô chưa từng được ăn một bữa no nê.
Nhưng cô cảm thấy, báu vật vô giá dễ kiếm, nhưng người tình âu yếm khó tìm. Cô vẫn chịu đựng được chút đắng cay này, vả lại giảm béo làm đẹp từ lâu đã là một môn thể thao toàn dân cho chúng chị em… Tuy rằng bản thân cô cũng chẳng để ý lắm.
Nhưng gã “người tình âu yếm” này lại yêu một cô gái ở xưởng in ấn từ cái nhìn đầu tiên đúng lúc đi in thiệp cưới. Gã bảo với Bạch Dực rằng cuối cùng mình đã tìm thấy tình yêu đích thực. Hôn lễ vẫn tiếp tục cử hành, nhưng cô dâu đã đổi thành người khác.
Cô nghĩ quẩn, trước khi hôn lễ cử hành còn quấn lấy vị hôn phu khóc lóc làm loạn. Có lẽ gã kia thấy phiền, bèn quăng lại một câu, “Người ta có thể mặc vừa váy cưới size SS, cô có mặc nổi không?” Rồi phất tay áo bỏ đi.
Chính vì nghĩ quẩn, nên cô ngã bệnh, chẳng ăn nổi thứ gì, bác sĩ phán là bị rối loạn tâm lý. Chính vì nghĩ quẩn, nên cô mới giật sợi dây truyền nước đã cắm trên người mình 4 ngày xuống, chạy tới tầng thượng của ngôi trường nơi vị hôn phu từng cầu hôn mình rồi nhảy xuống.
“Nhưng nhảy xuống rồi tôi mới cảm thấy hối hận.” Bạch Dực ngửa đầu nhìn tầng không xanh thẳm, “Nếu phải chết, tôi cũng nên ăn no rồi hẵng chết. Mười năm… Tôi không dám ăn đồ ăn vặt, không động vào đường, đến cả tinh bột cũng không dám ăn… Tôi rất muốn ăn một bát cơm tẻ.”
May mà cô không chết.
Mỗi ngày cô có thể ăn no. Bỏ bao nhiêu công cày xới đất, đất sẽ trả lại mình bấy phiêu phần. So với tình yêu mình khổ sở gìn giữ mười mấy năm, đất đai công bằng hơn nhiều…
Hoặc giả, tất cả mọi thứ đều có hiệu quả kinh tế cao hơn tình yêu.
“Nếu tôi dùng tâm huyết mười mấy năm này vào việc học, có khi tôi còn thi đậu Harvard ấy chứ.” Bạch Dực tự giễu, “Chúi đầu vào yêu với chả đương như con ngu, chỉ đổi được bài học máu chảy đầm đìa. Chẳng thà đi trồng cây nuôi gà.”
“Cô thích trồng gì cứ trồng.” Ô Vũ bình thản nói, “Đừng thiếu bát cơm của ta là được.” Chàng không nhiều lời thêm, chỉ lấy một cây sáo ra từ mui thuyền, uyển chuyển thổi một khúc nhạc, khiến mặt nước hồ Thu này nhuộm một màu buồn thăm thẳm.
Bạch Dực ôm đầu gối nhìn không trung, cố hết sức không cho nước mắt rơi xuống.
[HẾT CHƯƠNG 8]
Vốn Ô Vũ định khoanh tay đứng nhìn, nhưng Bạch Dực buồn bực không vui nhiều ngày, cả nhà chị dâu Vương nhờ người ta trả lại hai mươi lượng bạc, xấu hổ không dám gặp Bạch Dực, không bao giờ tới nữa. Cô lại phải gánh vác tất cả việc đồng áng, chàng phái thuộc hạ tới giúp cô, cô còn nổi cáu.
Nhưng cô vẫn vụng việc đồng áng như xưa, dẫn tới chất lượng bữa ăn sau này bị suy giảm, Ô Vũ thật sự chịu hết nổi.
Chàng đành phải tự ra tay khuyên giải an ủi cả nhà chị dâu Vương, bảo đảm không ai biết chuyện này, tiện thể sắp xếp một “Bà vú” chuyên dạy đức làm vợ tới để ép Đại Nữu học quy củ cưới gả.
Ô Vũ cũng không phải loại người giang hồ dao vào thì trắng dao ra thì đỏ, chàng là sát thủ cao cấp, tên trong tộc là “Ẩn”. Đối tượng ám sát của chàng không phải nhà siêu giàu thì cũng phường quyền quý, thậm chí còn có mấy kẻ là hoàng tử hoàng tôn. Những người có thể khiến chàng ra tay chẳng những hằng hà sa số, mà thậm chí còn có cái hẹn 3 năm.
(Dao vào thì trắng dao ra thì đỏ: Ý chỉ giết người thấy máu rất trực tiếp và lộ liễu)
Trong vòng 3 năm, mục tiêu thường sẽ chết theo một nhẽ bình thường đến mức không thể bình thường hơn, không tìm ra chút khả nghi nào.
Nói trắng ra chỉ là chàng thường ẩn thân ngay gần mục tiêu, hoặc làm tướng hầu nô bộc, không thì môn khách phụ tá. Nếu không lọc lõi tình người, nhìn thấu nhân tính, thì chàng cũng không thể đạt được đến chữ “Ẩn” kia.
Phải hạ giá tới nhà của bà góa, quả đúng là giết gà dùng Thanh Long Yển Nguyệt Đao. Nếu không phải chàng không muốn ăn cháo trộn rau nữa thì chàng thèm vào mà phí tâm. Về phần cô ả Đại Nữu khóc lóc om sòm kia, chàng dứt khoát vứt cho Nhị nương – một trong những thủ hạ đắc lực nhất của chàng. Một bà vú có thể dạy kỹ nữ giả mạo công chúa đi xuất giá mà còn sợ một con nhóc quê mùa ư?
(Thanh Long Yển Nguyệt Đao: tên cây đao của Quan Vũ thời Chiến Quốc)
Lời dặn dò duy nhất của chàng chỉ có: “Đừng để nó chết hay tàn phế.”
Có chết có tàn phế chàng cũng chẳng quan tâm, nhưng cô ngốc kia nhất định sẽ càng rầu rĩ hơn.
Quả nhiên vừa sắp xếp như thế, chất lượng đồ ăn một bước lên trời, rất nhiều món mới được ra mắt, mặc dù đều là đồ ăn của nhà nông, nhưng chàng ăn hớn hở ra mặt.
Hiềm một nỗi mặt mày Bạch Dực vẫn hơi buồn bực. Ô Vũ lại thuê hai bà giúp việc mới đỡ đần cô, cô cũng không phản đối, chỉ trốn trong phòng bếp suốt ngày, không thì lại ra vườn rau. Thi thoảng cô còn nói mấy câu với chàng, còn với những người khác, cô khách khí đến mức vô cùng xa cách.
Lặng lẽ quan sát mấy ngày, chàng gọi Bạch Dực, rồi đưa cô ra ngoài.
“Đi đâu?” Tâm trạng cô vẫn không tốt lắm, nhưng cô che giấu rất tốt.
“Đi dạo.” Ô Vũ đáp, chàng quẹo vào góc, rồi đi thêm một lúc lâu, dừng lại ngay cạnh bờ hồ.
Ngày ngày ngắm nhìn mặt hồ này, Bạch Dực quả thật chưa từng nghĩ tới chuyện ra đây chơi. Dù sao thoạt nhìn tuy gần, nhưng đi thì rất xa. Dọc đường lại rất hoang vắng, một cô gái độc thân như cô cũng không dám đi tới chỗ này.
Một con thuyền nhỏ khẽ lay động bên bờ hồ.
Cô nhìn Đông nhìn Tây một lát, nơi này không có dân cư, tại sao không dưng lại có thuyền nhỉ? Chắc là kiệt tác của các bạn gia tinh đây…?
Hồ này mặt Bắc hướng về suối Ngưu, mặt Nam hướng ra sông Dạ, xuôi theo chiều Bắc Nam. Bảo là hồ thì hơi quá, cùng lắm chỉ là một cái ao hơi to thôi. Nhưng hồ này đầy nước quanh năm, thi thoảng lũ về cũng mang tai vạ nước nôi, nhưng dân làng họ Lư có thể gắng gượng qua đại nạn hạn hán mấy bận đều nhờ hồ nước này và những con lạch xung quanh nó.
Có điều bây giờ là đầu Thu, đang đúng mùa khô, cỏ lau mọc kín đôi bờ, mực nước thấp hơn rất nhiều. Giờ lại đúng mùa cày cấy bận rộn, gần như không thấy bóng dáng ai tới đánh cá.
Ô Vũ kéo Bạch Dực lên thuyền, dạy cô cách chống chèo làm sao, lèo lái thế nào. Thấy cô biết cách rồi, chàng liền buông tay mặc kệ, cứ để cô chèo con thuyền loạng choạng như say rượu, chàng thì nằm trên mui thuyền tắm nắng Thu.
Bạch Dực lại thấy rất hứng thú, chốc thì khỏa mái, khi lại chống chèo. Ban đầu cô chỉ có thể quơ bừa, không bao lâu sau cô đã có thể trườn trên mặt nước như con rắn.
Ô Vũ ngủ một giấc, thức dậy thì phát hiện một bó rau vừa cứng vừa ướt lướt thướt bên chân mình, không khỏi buồn cười, “Đây là cái gì?”
“Củ niễng đấy! Trời ơi, tôi không biết ở chỗ các anh cũng có thứ này!” Bạch Dực hưng phấn đến độ đôi mắt tỏa sáng, hai má đỏ ửng, “Tuy hơi còi cọc một chút… Nhưng vị ngon lắm! Ban nãy tôi tình cờ đập phải một cái đầu ngòi… Không ngờ lại phát hiện được thứ tốt! Còn cái này nữa… cây sậy! Lõi sậy mềm xào với thịt lợn xé phay, ngon lắm đấy… Củ niễng thì kho một nửa nướng một nửa, anh thấy sao?”
(Củ niễng: Là loại cây mọc trong vùng đất ngập nước, hiện nay niễng đã trở nên khan hiếm trong tự nhiên, và việc sử dụng làm cây lương thực đã biến mất hoàn toàn tại Trung Quốc và các nước trong khu vực châu Á, nhưng vẫn được người ta gieo trồng để lấy phần thân làm rau ăn)
“Ta chỉ phụ trách việc ăn thôi.” Ô Vũ cười cười, “Ta kéo cô tới đây giải sầu, cuối cùng cô vẫn chỉ tính cái ăn.”
Mặt Bạch Dực đơ ra một lát, cô cúi đầu, “Tôi không muốn bị đói.”
Ô Vũ nói nhẹ tênh, “Hồi ở quê cô sống không được tốt sao? Khi mới gặp, trông cô như xác chết đói vậy.”
“Không đâu không đâu,” Bạch Dực vội vàng xua tay, “Quê tôi cơm no áo ấm, rất ít người bị chết lạnh chết đói…” Vẻ mặt cô bi thương, “Vị hôn phu của tôi… à vị hôn phu cũ của tôi, thích con gái gầy. Lúc tôi vừa tới đây là vẫn còn quá béo, bây giờ thì càng không cần phải nói…”
Sau một hồi ông nói gà bà nói vịt, Ô Vũ mới tạm coi là hiểu bên “nước ngoài”’ đang chuộng vóc dáng “yếu gầy”. Nghe chuyện Bạch Dực nặng 80 cân (48kg) mà còn bị vị hôn phu chê, lại nhìn thân hình năm thước rưỡi (1m65) của cô, chàng không có gì để nói nữa.
Gầy như cây sậy, gió thổi là gãy.
Hồi mới gặp, chàng bị kẻ thù giở quẻ, nhịn đói liền 10 ngày mới thành ra da bọc xương như thế. Thật không thể nào ngờ, tiêu chuẩn thẩm mỹ ở nước ngoài lại là kiểu ốm đói.
Chàng lạnh lùng hừ một tiếng, “Vua Sở chuộng eo thon, hậu cung lắm kẻ chết đói. Thứ phong trào dâm dật kia… làm phụ nữ yếu đuối, nước nhà tất suy. Những nơi từng bị xóa sổ trong sử sách, đều hùa theo thứ mù quáng này…”
“Không nghiêm trọng đến mức đấy đâu.” Bạch Dực cười khổ ngắt lời chàng.
Thật ra, đó là một câu chuyện tình vô cùng cũ kỹ.
Thanh mai trúc mã, đôi trẻ vô tư. Bạch Dực và vị hôn phu là hàng xóm, cấp 1 cấp 2 đều chung lớp, cấp 3 bắt đầu yêu nhau, còn học chung một trường đại học, yêu tới tận lúc ra đời làm việc, xuôi theo dòng mà bàn chuyện cưới xin.
Vị hôn phu của cô tốt đủ mọi đằng, chỉ bị cái quá để tâm đến vóc dáng và ngoại hình, sợ mất mặt trước bạn bè. Mặt mũi thì còn có thể dùng đồ trang điểm. Để trang điểm dễ hơn, Bạch Dực còn từng đi phẫu thuật cắt mí một lần. Nhưng vóc dáng thì… Bạch Dực dễ béo, từ sau tuổi 15, cô chưa từng được ăn một bữa no nê.
Nhưng cô cảm thấy, báu vật vô giá dễ kiếm, nhưng người tình âu yếm khó tìm. Cô vẫn chịu đựng được chút đắng cay này, vả lại giảm béo làm đẹp từ lâu đã là một môn thể thao toàn dân cho chúng chị em… Tuy rằng bản thân cô cũng chẳng để ý lắm.
Nhưng gã “người tình âu yếm” này lại yêu một cô gái ở xưởng in ấn từ cái nhìn đầu tiên đúng lúc đi in thiệp cưới. Gã bảo với Bạch Dực rằng cuối cùng mình đã tìm thấy tình yêu đích thực. Hôn lễ vẫn tiếp tục cử hành, nhưng cô dâu đã đổi thành người khác.
Cô nghĩ quẩn, trước khi hôn lễ cử hành còn quấn lấy vị hôn phu khóc lóc làm loạn. Có lẽ gã kia thấy phiền, bèn quăng lại một câu, “Người ta có thể mặc vừa váy cưới size SS, cô có mặc nổi không?” Rồi phất tay áo bỏ đi.
Chính vì nghĩ quẩn, nên cô ngã bệnh, chẳng ăn nổi thứ gì, bác sĩ phán là bị rối loạn tâm lý. Chính vì nghĩ quẩn, nên cô mới giật sợi dây truyền nước đã cắm trên người mình 4 ngày xuống, chạy tới tầng thượng của ngôi trường nơi vị hôn phu từng cầu hôn mình rồi nhảy xuống.
“Nhưng nhảy xuống rồi tôi mới cảm thấy hối hận.” Bạch Dực ngửa đầu nhìn tầng không xanh thẳm, “Nếu phải chết, tôi cũng nên ăn no rồi hẵng chết. Mười năm… Tôi không dám ăn đồ ăn vặt, không động vào đường, đến cả tinh bột cũng không dám ăn… Tôi rất muốn ăn một bát cơm tẻ.”
May mà cô không chết.
Mỗi ngày cô có thể ăn no. Bỏ bao nhiêu công cày xới đất, đất sẽ trả lại mình bấy phiêu phần. So với tình yêu mình khổ sở gìn giữ mười mấy năm, đất đai công bằng hơn nhiều…
Hoặc giả, tất cả mọi thứ đều có hiệu quả kinh tế cao hơn tình yêu.
“Nếu tôi dùng tâm huyết mười mấy năm này vào việc học, có khi tôi còn thi đậu Harvard ấy chứ.” Bạch Dực tự giễu, “Chúi đầu vào yêu với chả đương như con ngu, chỉ đổi được bài học máu chảy đầm đìa. Chẳng thà đi trồng cây nuôi gà.”
“Cô thích trồng gì cứ trồng.” Ô Vũ bình thản nói, “Đừng thiếu bát cơm của ta là được.” Chàng không nhiều lời thêm, chỉ lấy một cây sáo ra từ mui thuyền, uyển chuyển thổi một khúc nhạc, khiến mặt nước hồ Thu này nhuộm một màu buồn thăm thẳm.
Bạch Dực ôm đầu gối nhìn không trung, cố hết sức không cho nước mắt rơi xuống.
[HẾT CHƯƠNG 8]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook